Pyke:Sát Thủ Vùng Nước Lợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi còn trẻ, Pyke khởi đầu như bao kẻ khác ở Bilgewater: trên cầu cảng sát sinh. Hàng ngày, lũ quái vật dưới biển sâu bị kéo tới đây để xả thịt. Hắn tìm được công ăn việc làm ở quận Cảng Máu Me, bởi kể cả thủy triều cũng không đủ sức tẩy sạch màu đỏ nhớp nhúa không ngừng chảy ra từ kè gỗ.

Hắn nhanh chóng quen việc—với cả sự ghê tởm và đồng lương còm cõi của nó. Hết lần này đến lần khác, Pyke nhìn những túi vàng nặng trịch trao cho các thuyền trưởng để đổi lấy xác lũ thủy quái mà hắn và đồng nghiệp sẽ mổ xẻ để bán. Hắn mong muốn có nhiều hơn là vài xu trong túi, và đã tìm cách thuyết phục một đoàn thủy thủ cho nhập bọn. Hiếm kẻ dám săn theo phong cách truyền thống của Quần Đảo Mãng Xà: bắn mình vào mục tiêu để găm mũi móc bằng tay không, rồi bắt đầu đồ sát chúng khi chúng còn đang sống. Can đảm và tài giỏi, Pyke nhanh chóng trở thành tay lao thủ giỏi nhất mà tiền bạc có thể mua được. Hắn biết thịt chẳng đáng giá gì so với vài cơ quan nội tạng của lũ quái to lớn hơn, nguy hiểm hơn... thứ nội tạng cần thu hoạch lúc còn tươi.

Tuy vào độ khó của cuộc săn, mỗi con quái vật biển lại có giá riêng, và thứ được đám thương gia Bilgewater thèm khát nhất là cá quỷ. Từ bộ hàm đầy răng sắc như dao cạo của nó, người ta lấy ra các bao sapphilite vô giá đem bán khắp Runeterra cho những kẻ muốn chưng cất linh dược, và một bình con con thứ dầu lam lấp lánh đủ sức mua mười con tàu lẫn thủy thủ đoàn trên đó. Nhưng trong lúc đi săn cùng một thuyền trưởng thiếu tin cậy, Pyke đã học được bài học xương máu.

Sau nhiều ngày hành trình, một con cá quỷ khổng lồ xuất hiện, há to bộ hàm, để lộ hàng dãy túi sapphilite. Chừng chục mũi lao móc giữ con vật lại, và dù nó lớn hơn bất kỳ con nào hắn từng đụng độ, Pyke vẫn nhảy thẳng vào miệng nó không do dự

Khi hắn chuẩn bị bắt tay vào làm việc, cổ họng con vật bắt đầu rung lên. Bong bóng sôi ùng ục trên mặt biển, và một đàn cá quỷ bắt đầu lao vào con tàu. Viên thuyền trưởng hoảng hốt cắt dây bảo hiệm của Pyke. Thứ cuối cùng tay lao thủ xấu số nhìn thấy trước khi bộ hàm con quái khép lại là vẻ mặt kinh hoàng của các đồng đội khi trông thấy hắn bị nuốt chửng.

Nhưng đó chưa phải dấu chấm hết cho Pyke.

Dưới đáy sâu của đại dương vô danh, bị nghiền nát bởi áp lực ghê hồn, và vẫn kẹt cứng trong miệng con cá quỷ, hắn mở mắt. Ánh sáng lam rải khắp nơi, hàng nghìn hàng nghìn đốm sáng như đang dõi theo hắn. Tiếng vọng run rẩy của thứ gì đó cổ xưa và bí ẩn tràn ngập tâm trí hắn, đập tan nó, cho hắn thấy ảo cảnh về tất cả những gì hắn đã mất trong khi kẻ khác thì giàu sụ.

Một khao khát mới chiếm lấy Pyke, khao khát báo thù và phục hận. Hắn sẽ chất đầy dưới đáy sâu thi thể của những kẻ đã đối xử tệ bạc với hắn.

Ở Bilgewater, không ai nghĩ gì nhiều đến mấy vụ sát hại—ở nơi nguy hiểm này, thỉnh thoảng dòng triều chuyển màu đỏ cũng chả có gì lạ. Nhưng hết tuần đến tháng, người ta bắt đầu nhận ra quy luật. Thuyền trưởng các con tàu bị xé xác và bỏ mặc dưới ánh bình minh. Chủ các phòng rượu đồn đại về một kẻ sát nhân siêu nhiên, bị bỏ mặc ngoài biển, đã tìm đường trở lại. Từng là dấu hiệu của sự kính trọng và danh tiếng, câu hỏi "Ngươi là thuyền trưởng hả?" trở thành lời cảnh báo.

Rồi thợ đóng thuyền, thuyền phó, chỉ huy thương đội, chủ ngân hàng,... bất kỳ ai có dính dáng đến chuyện làm ăn trên cầu cảng sát sinh đều chịu chung số phận. Một cái tên mới ghim trên bảng truy nã: một ngàn kim xà cho tên Sát Thủ Vùng Nước Đỏ lừng danh.

Đi theo những ký ức bị đáy sâu làm sai lệch, Pyke đã thành công ở nơi mọi người thất bại—lan truyền nỗi sợ vào trái tim những kẻ máu lạnh ở Bilgewater. Một thành phố tự hào về nghề săn quái vật giờ đã tìm ra một con quái vật săn đuổi nó, và Pyke không có ý định dừng lại.


RỒI CHỈ CÒN RĂNG


Mazier nằm dài trên tấm ván mục, sóng bập bềnh vỗ vào đá dưới chân. Tim cô chầm chập bơm máu hòa vào nước biển. Cô nhìn không chớp mắt vào khu dân cư phía trên, và cả sao trời phía trên nữa.

Pyke ngắm nghía gương mặt cô. Đôi mắt hấp hối của Mazier đâm thẳng vào tâm trí hắn.

Một con tàu săn cá quỷ. Bốn cột buồm rách tả tơi. Sóng cuộn cao như núi.

Tóc dài bay trong gió biển. Hàng chục gương mặt trên boong. Dõi theo. Những cặp mắt xanh. Đôi mắt xanh của Mazier trợn trừng vì không thể tin nổi.

Rồi chỉ còn răng là răng.

Không phải hàm răng trắng ngà của Mazier. Những chiếc răng hôi thối, to bằng cả thanh kiếm. Khép kín lại. Ánh sáng mất đi. Tối đen. Trong miệng con cá quỷ. Dây bảo hiểm giật một cái. Bị cắt đứt.

Lưỡi nó quá nhầy nhụa. Mồ hôi chảy đầy mắt. Tay không chỗ bấu víu. Lao vào dòng nước. Bơi, bơi...

Răng con cá quỷ bập lại. Cơn đau. Rồi bóng tối.

Tàu đã đi mất. Những cặp mắt cũng vậy.

Đôi mắt của Mazier.

Một thủy thủ lão luyện. Ài. Cô ta đã ở đó. Cắt dây của ta.

Pyke lấy mũi ủng thúc nhẹ vào cái xác cho đến khi đẩy được nó ra rìa cầu cảng. Một cú đá nữa, và Mazier trôi bồng bềnh. Lũ cá mập ngửi mùi rất nhanh. Lượn vòng. Đớp rỉa.

Đại dương chẳng bao giờ lãng phí thời gian.

Hải âu kêu quang quác, tiếng chúng trải dài trong gió lúc Pyke tìm thấy Mazier, người trong danh sách. Một dòng mực đỏ gạch tên cô khỏi tấm giấy da.

Cái tên cuối cùng trong đoàn thủy thủ của tàu Nỗi Kinh Hoàng.

Thế đó, không còn cái tên nào. Chỉ có thật nhiều dấu gạch đỏ. Ta lấy chỗ mực đó ở đâu nhỉ...?

Một cảm giác gặm nhấm Pyke. Không mệt mỏi, không yên ổn, không thỏa mã. Bụng hắn sôi sục. chưa thể xong được. Còn quá nhiều kẻ ngoài đó, trên các cầu tàu. Có lẽ hắn lập sai danh sách. Hoặc danh sách cũng chẳng quan trọng gì.

Chúng mặc ta chết. Quá nhiều người. Quá nhiều lần.

Một âm thanh khác. Không phải hải âu. Không phải sóng. Không phải tiếng răng bập lại. Không phải giọng nói sâu trong tâm trí thét gào "Chưa xong đâu!" hết lần này đến lần khác. Không phải thứ âm nhạc hắn nghe trên thành phố nổi suốt những năm trước.

Một âm thanh mới. Âm thanh thực. Ngay tại đây. Ngay lúc này.

Bậc thang gỗ kêu kẽo kẹt dưới đôi ủng nặng nề. Pyke nhìn ra và thấy một gã to con đang đi xuống chỗ neo thuyền.

Gã dừng lại khi thấy máu. Tay gã cho vào áo và rút ra một khẩu súng đánh lửa, nòng súng chĩa thẳng vào ngực Pyke. Sẵn sàng xả đạn. Như một tên ngốc.

Pyke bước ra ánh trăng. Gã to con trông như vừa nhìn thấy ma. Miệng gã mím chặt còn hơn túi tiền một tay chủ nhà băng. Mắt gã mở to, run rẩy, như một con sứa, hay một vùng nước lặng khi gió thổi qua.

"Ai đó?" gã hét lên.

Đến đây mà xem này.

Khẩu súng đánh lửa nhắm lên đầu Pyke. Rồi chớp lửa và tiếng nổ. Đạn vọt đi, nhưng chỉ làm gỗ tan nát bởi Pyke không còn ở nơi hắn từng đứng nữa.

Hắn đã ẩn vào sương mù.

Hắn tan ra, thành muối và nước—hoàn hảo trong sương mù. Hắn từng nghe người ta gọi mình là bóng ma. Cũng đúng một nửa đó.

Gã to con nạp lại đạn. Mồ hôi đầm đìa trên trán gã.

Trong mấy giây quý giá này, Pyke đã ở khắp nơi chung quanh gã ở quãng giữa, nơi nào đó phía sau không khí, ngắm nghía gã. Đôi mắt sợ sệt màu nâu xỉn. Râu ria trắng bạc xồm xoàm. Hàm lệch, mũi gãy, môi nứt nẻ, tai xể ra do bao lần đánh lộn trong quán rượu.

Trông giống một thuyền trưởng đó.

Người gã thấm đẫm nỗi sợ ngọt ngào. Một nỗi kinh hoàng quen thuộc.

Mùi giống một thuyền trưởng đó.

Pyke phải chắc chắn. Hắn hiện hình—luôn là một kẻ to lớn, với cái đầu hói và đôi mắt sáng rực mà biển cả ban tặng. Cho ta biết tên ngươi, hắn gầm gừ.

Gã to con không ngờ có người xuất hiện sau lưng gã. Chẳng ai ngờ việc đó cả. Trong mấy câu chuyện phiếm ngoài quán rượu thì có lẽ có. Nhưng trên thực tế, người ta hẳn phải xón ra quần và ngã sấp mặt, và tên thuyền trưởng to con này không phải ngoại lệ. Gã trượt chân, lăn lông lốc xuống bậc thang.

Pyke chầm chậm bước từng bước. Một con tàu Noxus đang thả neo cạnh cầu cảng. Tàu buôn bán, hay tàu bội phản? Có khác gì không? Chắc là không.

Ngươi có thời gian đến khi ta bước hết bậc thang này để nói cho ta biết điều ta muốn.

Gã đàn ông thở khò khè. Hổn hển. Một con cá mắc cạn. Bàn tay ú nần vươn tới.

Ta nhớ ngươi rồi...

Một bước.

Bàn tay siết chặt trên thanh vịn...

Một bước.

Gã đàn ông cố đứng vững, nhưng đầu gối gã cứ khuỵu xuống.

Một bước.

Ngươi đang nhìn.

Một bước. Con chuột cầu cảng len lén lại gần. Bữa tối sắp đến.

Ngươi đang cười.

Lắp bắp. Nước mắt trào ra. "L-làm ơn. Tôi không biết ông nói về cái gì cả..."

Một bước.

Tên. Ngay.

"Beke! Beke Nidd!"

Pyke ngừng lại xem danh sách, chỉ còn một bước nữa là đi hết bậc thang. Tất cả đều có dấu đỏ. Tên nào cũng bị gạch ngang.

Đây. Beke Nidd. Chuẩn úy hải quân.

Chưa bị gạch. Rõ như ban ngày. Chắc gấp giấy nhầm chỗ rồi.

Beke Nidd. Phải, ta nhớ ngươi. Ngươi đã ở đó.

"Tôi chưa thấy ông bao giờ. Đây là hôm đầu tiên của tôi ở Bilge—"

Người ta không thể nói dối khi móc câu kề bên má. Họ không thể cầu xin hay trao đổi thứ họ không có.

Hàng tốt đây, lưỡi dao móc này. Làm từ xương cá mập. Cứng hơn cả thép. Có thể xé cả thịt lẫn xương. Giãy giụa chỉ làm nó cắm sâu hơn, Beke đã học được điều đó. Mắt gã giờ thực sự đang sợ hĩa.

Cặp mắt đâm vào tâm trí Pyke.

Ký ức trỗi dậy như thủy triều, và hắn để mặc cho dòng nước ùa qua, nhấn chìm tiếng khẩn cầu nghèn nghẹt của Beke.

Một con tàu săn cá quỷ. Bốn cột buồm rách tả tơi. Sóng cuộn cao như núi.

Tóc dài bay trong gió biển. Hàng chục gương mặt trên boong. Dõi theo. Đôi mắt nâu xỉn. Đôi mắt xanh của Beke Nidd trợn trừng vì không thể tin nổi.

Rồi chỉ còn răng là răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyen