Chương 9: Có đôi lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Từ cơ hồ là trốn khỏi phòng ăn, tránh xa mẹ nàng. Người mẹ vẫn luôn hiền thục dịu dàng chỉ là vẻ bề ngoài, kỳ thực ở ở sâu trong nội tâm, mẹ là một phụ nữ trung niên rất hung hãn, thế nhưng loại bưu hãn này trên căn bản sẽ không biểu hiện ra, là một loại thuộc tính ẩn dấu. Chỉ là, nàng thật không ngờ cái ẩn giấu thuộc tính này cư nhiên vào hôm nay hoàn toàn bộc phát ra, khiến cho nàng quả thực muốn khóc lên.

Nàng hiện tại trăm phần trăm khẳng định, Tả Hiểu Lan đã nhận định chuyện tấm ảnh, không riêng gì Tả Hiểu Lan biết, Diệp Nam Thiên cũng biết, mà Bạch Mạch cũng biết luôn, Đàm Phá Lãng nói không chừng cũng đã biết. Trời ạ, tất cả mọi người đều biết, thế nhưng nàng lại còn lừa mình dối người tự nhủ rằng bọn họ cũng không biết! Đây quả thực là chuyện ngu xuẩn nhất nàng đã làm đời này.

Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Diệp Từ dựa lưng lên cửa phòng, toàn bộ đầu như sắp nổ tung, lý trí của nàng bây giờ quánh lại như tương hồ, trong lòng như đốt đuốc, để cho nàng căn bản không thể suy nghĩ được vấn đề gì, chỉ có thể liều mạng ngăn sự kích động muốn hét lên. Cũng không biết đứng ở nơi đó bao lâu, chân của nàng đều đã tê rần, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Bất kể, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không để làm gì, hiện dưới tình huống như vậy, nàng có nghĩ ra một vạn khả năng cũng là dư thừa. Ngược lại sự tình đã lộ ra, bọn họ muốn giết muốn mắng liền tùy bọn họ là được rồi. Diệp Từ vô cùng chán chường, quả thực đã bỏ đi sự chống cự cuối cùng, nàng thở dài một hơi, dù sao cũng bị hôn một chút mà thôi, bị hôn một chút mà thôi, hôn một chút mà thôi... Cũng sẽ không chết người đúng không?

Diệp Từ quay đầu nhìn bản thân trong gương trên bàn trang điểm, tưởng sẽ lộ ra một bộ dạng thản nhiên tươi cười, thế nhưng lại phát hiện trong gương là gương mặt giống như đang đại tiện, đơn giản là cần bao nhiêu xấu xí thì nàng có bấy nhiêu. Nàng thở ra một hơi. Hoàn toàn bỏ qua.

Quên đi, cứ như vậy đi, dù sao bọn họ cũng không thể giết mình đúng không? Hiện tại, còn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp vào game là được.

Nghĩ tới đây, Diệp Từ trong lòng vô cùng sa sút liền đăng nhập vào trò chơi. Chỉ là nàng quên mất, nàng vừa online là có thể phải đối mặt với cục diện so với bây giờ còn lúng túng hơn.

Đương nhiên, rất nhanh Diệp Từ liền ý thức được vấn đề này, thế nhưng nàng muốn logout đã không còn kịp rồi, bởi vì Lưu Niên đã thoải mái cùng nàng chào hỏi: "Hey. Tiểu công tử, em lên rồi?"

Tiếng bắt chuyện này triệt để khiến Diệp Từ bỏ đi ý định logout trong đầu. Tuy rằng nàng rất muốn trốn, thế nhưng, nàng có muốn chạy trốn cũng tuyệt đối không có khả năng ở trước mặt người kia biểu hiện ra ngoài, phải biết rằng Diệp Từ đời này không muốn tỏ ra mình yếu thế hơn ai, hơn nữa còn là trước người này tỏ ra yếu kém, đó là chuyện không thể nào.

Vì vậy cho dù nàng vạn phần xấu hổ, xấu hổ đến muốn đi cào tường nhưng nàng vẫn hướng về phía Lưu Niên lễ độ trả lời: "Ừ, ngươi lên thật là sớm."

"Cũng tạm. Mới lên một lúc mà thôi." Lưu Niên gật đầu, cười híp mắt làm cho người khác đoán không ra thật giả.

"Nga." Diệp Từ gật đầu. Sau đó bất động thanh sắc hướng về phía cái góc cách xa Lưu Niên nhất, sau đó im lặng ngồi xuống, kế tiếp thẳng thắn nhắm mắt lại. Dù sao cũng không biết nói gì, càng không biết đối mặt thế nào, hiện tại nàng vừa nhìn thấy Lưu Niên liền nhớ lại các loại sự tình ngày hôm qua, cho nên nàng không muốn nhìn thấy hắn, có câu nói 'mắt không thấy tâm không phiền', nàng hiện tại là muốn như vậy.

Thế nhưng vừa mới nhắm mắt lại một chút, đã cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình, nàng lập tức mở mắt. Thấy Lưu Niên hé ra dung nhan như hoa đào đập thẳng vào mắt, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó nói liên thanh: "Ngươi không phải đang ngồi ở biên sao? Ngươi đột nhiên chạy tới đây làm gì! Cái nhà tù lớn như vậy. Vì sao ngươi lại ngồi ở bên cạnh ta!"

Lưu Niên chỉ nhún vai, nở nụ cười: "Đúng vậy. Nhà tù lớn như vậy, cũng không phải nhà em mua, lẽ nào tôi lại không thể ngồi ở chỗ này?"

Diệp Từ bị hắn nói lại khiến nàng nghẹn không nói ra lời. Nàng đứng lên, được rồi, nếu đối phương da mặt dày, như vậy nàng đành đổi nơi khác ngồi. Vì vậy nàng liền ra góc khác ngồi, không nghĩ mới vừa ngồi xuống, Lưu Niên đã ở bên. Lông mi nàng dựng lên: "Lúc này là vì sao!"

"Tôi nghĩ bên này dường như tốt hơn một chút." Lưu Niên vẫn là bộ dáng lưu manh tự tiếu phi tiếu.

Diệp Từ lại định đứng lên, tiếp tục đổi nơi ngồi. Thế nhưng, vô luận nàng đổi nơi nào, Lưu Niên cũng chạy theo nàng, cuối cùng hai người cư nhiên ở bên trong phòng giam ngươi đuổi ta chạy.

"Này, các ngươi đây là làm gì chứ!" Npc ngục tốt hôm qua cắt ngang chuyện tốt của người khác hết sức tò mò đứng bên ngoài phòng giam không xa nhìn hai người chạy trốn, trong lòng thầm nghĩ hai người kia thật khủng khiếp, ở chỗ này rồi mà tinh lực vẫn còn tràn đầy?

Lưu Niên vừa nhìn thấy npc này, cười hắc hắc hai tiếng, thần thần thao thao trả lời: "Vận động nóng người a."

"Nóng người? Nóng người để làm gì?" Ngục tốt kỳ quái nhíu mày, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Lẽ nào các ngươi muốn vượt ngục! ! !"

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ở đây nhiều vệ binh như vậy chúng ta làm sao vượt ngục được!" Lưu Niên cười đến bí hiểm: "Huống hồ, ta còn không muốn đi ra ngoài sớm như vậy, vượt ngục làm cái gì?"

Ngục tốt lại nhìn hai người ngươi truy ta chạy một hồi, thực sự không rõ hai người này làm gì, chỉ có lắc đầu đi ra địa lao, quay về với chức trách của hắn là trông coi hai người, để cho bọn họ không thể vượt ngục, cũng không thể đánh nhau, bọn hắn muốn ở trong phòng giam làm cái gì, cũng không trong phạm vi ngục tốt quản lý.

Hai người chạy một trận, rốt cục đều ngừng lại, Diệp Từ thở hồng hộc, giá trị thể lực của nàng không có tác dụng gì, mà Lưu Niên cũng không có chỗ nào tốt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi sau đó đều ngồi xuống, bắt đầu lấy đồ ăn khôi phục thể lực ra bỏ vào trong miệng, thuận tiện chuẩn bị đợt truy đuổi tiếp theo.

Diệp Từ vừa ăn đồ ăn một bên cảm giác hành vi mình vừa làm thật ngu ngốc, cho nên thẳng tay quét sạch ý niệm tiếp tục trốn chạy trong đầu, nàng chỉ trừng mắt hỏi Lưu Niên: "Tại sao anh cứ đuổi theo tôi?" (M nghĩ bắt đầu từ chỗ này đổi xưng hô 1 chút sẽ hợp hơn :"))

"Thế nào? Em không biết?" Lưu Niên nâng lên một bên lông mi, bên môi mang theo lau một cái nhợt nhạt tiếu ý.

"Tôi phải biết sao? Tôi cũng không phải con giun trong bụng anh!" Diệp Từ hừ một tiếng, đối với Lưu Niên tựa hồ chưa từng cho hắn vẻ mặt hòa nhã.

Đối với lời nói Diệp Từ, Lưu Niên chỉ là cười cười, sau đó tiếp tục ăn, tựa hồ cũng không tính trả lời Diệp Từ. Diệp Từ nguyên bản vốn không có gì hiếu kỳ, nhưng bây giờ lòng hiếu kỳ lại bị Lưu Niên vô sỉ thừa nước đục thả câu khuấy lên, nàng cả giận nói: "Anh rốt cuộc nói hay không! Anh giống như kể Bình thư a, còn muốn giữ lại một phần. Muốn biết kết quả thế nào, xin nghe buổi kể chuyện kế tiếp!"

Diệp Từ phẫn nộ rốt cục khiến Lưu Niên cười ra tiếng, ánh mắt của hắn ôn nhu, nhìn Diệp Từ, có một loại cảm giác không nói thành lời."Tốt, nếu em quên, tôi đây liền nhắc nhở em một chút được rồi."

"Quên cái gì?" Diệp Từ nghe Lưu Niên nói xong ù ù cạc cạc, nhìn Lưu Niên hết sức khó hiểu.

"Ngày hôm qua, chúng ta hình như được hệ thống chứng kiến ký một hiệp nghị, nội dung hiệp nghị nói trong vòng một năm tôi đối với em..." Thanh âm của Lưu Niên rất chậm, ở trong tai thật giống như gió mùa xuân ôn nhu thổi qua làm cho thoải mái.

Bất quá, Diệp Từ lại lập tức nóng nảy cắt đứt lời của hắn: "Được rồi được rồi, tôi biết là cái gì..." Thanh âm của nàng vội vàng, lúc này nói chuyện sắc mặt nàng cư nhiên không tự chủ trở nên ửng hồng.

Em gái nó chứ, nàng rốt cục nghĩ tới là chuyện gì. Nàng từ hôm qua cho tới hôm nay bị trùng kích nhiều lắm, cư nhiên đem chuyện này quên mất, hiện tại lại được Lưu Niên nhắc nhở, nàng hận trên mặt đất không thể sinh ra một cái hố, để cho nàng có thể chui xuống phía dưới, không bao giờ ra ngoài mới thật sự là tốt.

Lưu Niên nhìn khuôn mặt nàng hiện một tia ửng hồng, cư nhiên cảm thấy hài lòng. Công Tử U ngượng ngùng đại khái ở cái trò chơi này trừ hắn ra, không còn có người nào có thể được thấy đâu. Nghĩ đến đây, Lưu Niên chỉ cảm thấy trong lồng ngực rất sảng khoái, hận không thể cười to.

"Nói như vậy, anh đang..." Diệp Từ kỳ thực rất muốn không đếm xỉa đến chuyện này nói rõ ràng, thế nhưng nàng một bộ nghiêm trang chống lại khuôn mặt ám muội của Lưu Niên, nàng sẽ thấy cũng không gắng gượng nổi nữa, hai chữ 'theo đuổi' đã đến bên miệng, đánh chết cũng không nói ra được.

Đối với Diệp Từ không nói, không có nghĩa là Lưu Niên không rõ, hắn lại không cảm thấy chuyện này ngượng ngùng, cũng không cảm thấy nói không nên lời. Không sai, hắn là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, hắn cũng cảm thấy khó nói nên lời. Nhưng mà, phải đợi Công Tử U chủ động nói ra chút gì đó, phỏng chừng tiếp qua một thế kỷ cũng không thể nào. Ở trong tình yêu, nếu như hai người đều tự cao tự đại, như vậy đoạn cảm tình này chung quy đi không được bao xa.

Lưu Niên không muốn lần đầu tiên cũng là duy nhất tình cảm của mình bởi vì một chút cố chấp vô vị mà sớm tăm tối kết thúc. Cho nên hắn quyết định là người chủ động trong đoạn tình cảm này. Đây đối với hắn mà nói là một loại xa lạ, mới mẻ, thậm chí là ngỡ ngàng, thế nhưng hắn quyết không e ngại. Tuy rằng không biết một năm có thể hay không thay đổi kết quả, thế nhưng, Lưu Niên là một người đã quyết định thì sẽ kiên trì tới cùng, hắn không muốn trở thành người giống trong bạch sắc đồng thoại, cái loại chỉ ích kỷ cố chấp đến dây dưa người ta, cho nên, khi cơ hội có hạn, hắn nhất định phải hết sức cố gắng.

Hắn không muốn phải hối hận.

Một lần đều không muốn.

"Không sai." Lưu Niên gật đầu, nhìn Diệp Từ ánh mắt càng ôn nhu hơn: "Tôi đang theo đuổi em..."

"Đừng nói nữa." Diệp Từ mặt càng đỏ hơn, nàng cảm thấy nói như vậy thế nhưng so với bị Lưu Niên đè xuống hôn còn có lực sát thương lớn hơn. Ở phương diện này, nàng là một người có da mặt cực mỏng, nghe được lời như vậy, thực sự nàng không biết xử lý như thế nào. Cho nên, Diệp Từ chỉ có thể giống đà điểu đem những lời này chặn ngoài cửa, như vậy có thể coi như không nghe thấy. Không phải sao?

"Không, có mấy lời, tôi nghĩ tôi nên để cho em biết." Lưu Niên nắm lấy cổ tay của nàng, lẳng lặng nhìn Diệp Từ, trong ánh mắt kiên định và chấp nhất khiến người khác động dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro