Dạy hôn 3(camera tình ái, đồng phục dụ hoặc )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy thật là xấu hổ, nhưng Thiển Thiển vẫn nghe theo Triệu Thuần, cong cái mông trần trụi, cúi đầu liếm dâm thủy trên ghế nằm. Đây không phải lần đầu tiên, lúc ở bên cạnh, anh cũng đặc biệt thích nhìn cô ở trước mặt anh làm chuyện xấu hổ này, tư thế càng không chịu nổi anh càng thích. Loại thú vị tà ác này cô đã oán thầm trong lòng cả nghìn lần, nhưng chậm rãi hình như cũng bắt đầu thích... thầy dạy dỗ và dâm ô.

Nếu hiện giờ thầy ở đây, nhất định là đường hoàng ngồi bên cạnh, chỉ dùng cặp môi mỏng, truyền đạt một đống mệnh lệnh dâm tà. Cặp mắt bình thường trầm mặc, tràn ngập nóng bỏng, thong thả quét qua mỗi một tấc da thịt, giống như thị gian, cảm giác giây tiếp theo anh sẽ áp lên hung hăng làm cô, nhưng anh lại tự nhịn xuống, không làm gì chỉ nhìn cô thân thể trần trụi, vểnh mông, còn hơi loạng choạng, vươn cái lưỡi phấn hồng từng chút liếm sạch đi toàn bộ dâm thủy đã phun ra.

Trò chơi đó, cô bại lộ trước anh, vặn vẹo rên rỉ, kêu thét chói tai, hít thở hổn hển, đều chỉ có mình anh quan sát thưởng thức cũng không sao. Cho dù xấu hổ không chịu nổi, lúc ấy trong lòng vẫn vui sướng khoái hoạt. Loại khoái hoạt này cũng quá khó mà mở miệng, cho nên lúc anh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, cô luôn nhịn không được làm ra tư thái kháng cự, trừ phi là hoàn toàn bị lạc trong khoái cảm dâm mỹ, nếu không tuyệt đối không chịu dâm kêu quá mức.

Nhưng mà... hiện tại anh không ở bên cạnh... nói cách khác, chính mình làm tư thái dâm đãng... dù làm thế nào cũng không ai trông thấy... Tự mình giống sủng vật liếm láp dâm thủy, dùng sức niết núm vú này nọ... Chỉ cần mình không nói... anh cũng không biết. A... nghĩ tới đã thấy thẹn thùng nha... Nhưng mà... rất trầm mê trong khoái cảm tự mình làm mình...

Thiếu nữ trẻ trung mới nếm tình dục, vốn rất dễ dàng thực tủy biết vị, huống chi là một nam nhân mị lực thành thục, vừa cường ngạnh dẫn dắt vừa ôn nhu dạy dỗ, hai bút cùng vẽ, đã giao phó tâm trước, thân thể đương nhiên luân hãm nhanh hơn.

Tống Thiển Thiển thở hổn hểm, mang theo tiếng thở dốc mị ý cùng tiếng nước lép nhép, rất nhanh truyền qua điện thoại vào tai Triệu Thuần, từng chút ăn mòn tự chủ của anh.

"Thầy... em... đã liếm sạch..."

Tống Thiển Thiển toàn thân trần trụi, ngồi xổm trên ghế nằm, cầm di động trên tay.

Triệu Thuần ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, hầu kết lăn lộn, tay cầm lấy tay ghế bằng gỗ càng thêm dùng sức, trầm ngâm nói: "Rất tốt. Thiển Thiển... mở camera ra, anh muốn nhìn em."

Mắt Tống Thiển Thiển lập tức mở to!

Chiếu camera?

Nhưng hiện tại bộ dáng trần trụi, chẳng nhẽ đều bị thấy?

Tống Thiển Thiển vội vàng đứng lên, cầu xin: "Không cần..."

Triệu Thuần hơi hơi nở nụ cười, khí định thần nhàn nói: "Thiển Thiển, anh rất nhớ em, nhìn em không tốt sao. Nếu thẹn thùng thì mặc quần áo vào."

Tống Thiển Thiển lúc này mới hòa hoãn lại, nếu thật sự cả người trần trụi chiếu camera, vậy cũng mắc cỡ chết. May mắn anh chỉ muốn nhìn một chút, yêu cầu nhỏ đó cũng không thành vấn đề, nói thật, chính cô thực sự cũng muốn nhìn thầy... Chỉ nghe giọng anh, nhìn không thấy người, trong lòng ngược lại càng thất lạc.

Còn đơn thuần cô hoàn toàn không biết thủ đoạn của anh, Triệu Thuần lo lắng lần đầu tiên bật camera đã bảo cô cởi hết quần áo, ngược lại sẽ làm cho cô rất thẹn thùng, vậy không tốt. Xem camera đến chỗ động tình... đương nhiên không cần nói cũng biết.

Tống Thiển Thiển đáp ứng, nói muốn trở về phòng thay quần áo, đợi một chút sẽ kết nối, Triệu Thuần đồng ý, sau đó treo điện thoại. Anh cầm di động, ngón tay lơ đãng vuốt ve di động, ánh mắt dừng trên văn kiện của mình ở trên bàn vẫn chưa xem xong, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng bất đắc dĩ bật cười, trách không được người ta nói hồng nhan họa thủy, rõ ràng còn một đống việc chưa làm xong, lại hồ nháo với cô. Cô nhớ mình, mình sao không nhớ.

Triệu Thuần một lần nữa đẩy văn kiện tư liệu trên bàn ra, lắc đầu nói: "Thôi, cũng điên một lần."

Tống Thiển Thiển dùng áo ngủ che trước ngực chạy nhanh đến phòng ngủ, nghĩ nghĩ, vẫn là đi vào phòng tắm tắm rửa. Cô thích sạch sẽ, đương nhiên không muốn người còn dính ngấy gặp anh. Lúc tắm, Tống Thiển Thiển đầu ngón tay xoa bọt, vừa ngửa đầu hứng nước ấm từ vòi sen. Đầu ngón tay non mềm xẹt trên da thịt, kích khởi từng đợt run rẩy nhỏ. Cô không khỏi mỉm cười, không biết có phải thầy đã đợi đến không kiên nhẫn không, nhưng gặp anh dù sao cũng phải sạch sẽ mới tốt, nhưng mặc cái gì đây, đương nhiên không thể cả người trần trụi, vậy cũng quá..., nếu mặc áo ngủ... Vừa rồi đã bị mình làm ẩm ướt...

Mắt Tống Thiển Thiển dừng trên đồng phục của mình vừa mới giặt sạch sẽ xếp gọn.

Một lúc lâu, cô còn chưa đưa ra lời mời kết nối xem camera, Triệu Thuần có chút nghi hoặc, phát tin nhắn hỏi làm sao, Tống Thiển Thiển thật nhanh chóng trả lời “Lập tức tốt rồi”. Nhưng "Lập tức tốt rồi" này cũng đã trôi qua cả ngày.

Triệu Thuần sửa sang quần áo, dục hỏa đã dần dần bình ổn, thậm chí còn xem được hai phần tư liệu. Lời mời xem camera của cô mới thong dong xuất hiện.

Ánh mắt Triệu Thuần còn đặt trên số liệu phân tích phức tạp, đang phát hiện có một vài chỗ tựa hồ có chút vấn đề, anh cau mày, cầm văn kiện trên tay, cũng không thèm nhìn nữa tùy tay kí đồng ý, trong miệng nói, "Sao mà nghĩ cả nửa ngày."

Bên kia lại chậm chạp không đáp, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thầy..."

Triệu Thuần vô tình giương mắt, lập tức bị chấn động.

Cô mặc đồng phục trường trung học Dục Thụ, dáng vẻ tựa hồ như ở bình thường trong trường, nhưng mà lại có chút bất đồng. Đồng phục nữ trường trung học Dục thụ, có vẻ nghiêng về phong cách châu Âu, phía trên là áo sơmi trắng, phía dưới váy ngắn ô vuông màu xám, thời tiết vào thu, các nữ sinh cũng thường mặc quần tất tối màu hoặc màu trắng để giữ ấm.

Tống Thiển Thiển ngồi ở trên giường, máy tính đặt bàn trước mặt. Chính mình mặc đồng phục, bên trong lại không mặc áo ngực, núm vú cứng rắn trọc lên áo sơmi trắng thật rõ ràng, áo sơmi mỏng, thậm chí có thể tinh tường nhìn thấy màu đỏ bừng. Áo sơmi cởi hai cúc, nửa kín nửa hở, xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh lộ ra, có rãnh nhũ rất sâu, còn lại đều dấu đi. Phía dưới mặc váy ngắn, nhưng không mặc quần tất, lộ ra hai cái chân nõn nà, hai cái đùi tách ra ngồi xổm trên giường. Biểu tình thanh thuần vô tội, tựa như hoàn toàn không ý thức được mình ăn mặc thành dạng gì. Thậm chí còn buộc hai cái đuôi ngựa, thắt hai cái nơ bướm nho nhỏ, thoạt nhìn hoàn toàn không phải mười bảy mười tám tuổi, chỉ giống cô gái nhỏ đậu khấu sơ khai mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng trước ngực một đôi vú lớn đã muốn chọc thủng áo sơmi, đặc biệt vừa rồi núm vú còn bị tự chơi đùa, hiện vẫn còn cứng rắn sưng đỏ, làm cho trong thanh thuần lại có một phần cảm giác tình dục.

Triệu Thuần hít sâu một hơi, mặt trẻ con, vú lại lớn, rất tốt.

Sau một lúc lâu Triệu Thuần mới từ trong kinh ngạc hòa hoãn lại, lắc đầu cười nói: "Thiển Thiển, em đây là từ đâu thấy được."

Tống Thiển Thiển trong lòng kỳ thực đã thẹn thùng đến không được, tuy không phải trần truồng, nhưng đồng phục dụ hoặc như vậy so với trần truồng càng làm cho người ta thêm khó nhịn. Rõ ràng cô có thể cảm giác được vừa rồi anh còn tùy ý tự nhiên, hiện tại trong mắt cuồn cuộn tình dục không biết tên, tựa hồ như một ngọn lửa tùy thời muốn thiêu đốt mình. Đành phải ngượng ngùng cố ý nói: "Đáng yêu sao?"

Triệu Thuần gật đầu, "Đáng yêu."

Tống Thiển Thiển hỏi lại, "Vậy... Thầy thích không?"

Triệu Thuần dung mạo ôn nhu, "Thích, nhưng mà..." Nói nửa câu ra vẻ do dự.

Tống Thiển Thiển vội vàng sốt ruột truy vấn: "Là cái gì? Thầy nói đi?" Khuôn mặt nhỏ treo đầy sốt ruột.

Triệu Thuần mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng mà khả năng anh sẽ bị bắt, xin chào bé gái."

Tống Thiển Thiển ngẩn người, hiểu được, cố tình ngượng ngùng nghiêng đầu, động tác này có vẻ vốn định giả dạng làm bé gái lại càng thêm sinh động đáng yêu. Cô thở ra một hơi, cố tình hùa theo, cũng học theo vài phần hài hước kiểu lạnh lùng của anh, nghịch ngợm nói: "Thầy yên tâm, em sẽ không tố cáo."

Sau một lúc lâu mới cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Em vốn rất ngượng ngùng, nhưng mà... chỉ cần anh thích là tốt rồi."

Triệu Thuần dục hỏa đã bị một câu vô cùng đơn giản này dập tắt, trong lòng chỉ còn lại lo lắng ấm áp. Hiểu được nha đầu ngốc này ép buộc nửa ngày, chỉ là muốn dỗ mình vui vẻ.

Triệu Thuần cười nói: "Thiển Thiển tốt, thầy già rồi, không chịu nổi ép buộc. Tha cho anh đi."

Tống Thiển Thiển lúc này mới mặt mày hớn hở, "Mới không cần, em suy nghĩ cả nửa ngày đó. Thầy phải theo em."

Triệu Thuần bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng. Nhìn thiếu nữ đang quay camera bộ dáng linh động, trong lòng thật sự là hận không thể xé nát hết văn kiện bay nhanh trở về ôm lấy cô, hung hăng trừng phạt cô. Nhưng chỉ có thể cách màn hình băng lãnh, mặc cô tùy ý chơi đùa.

Triệu Thuần nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ bốn mươi, liền nói: "Lại cùng em một lúc, trước mười hai giờ phải ngủ, bằng không..." Triệu Thuần mặt không chút thay đổi, "Em cứ chờ anh trở về giết chết em."

Tống Thiển Thiển che miệng, cười đến không thể nhịn, anh tựa hồ càng thích chậm rãi dạy dỗ cùng dụ dỗ, rất ít khi trần trụi lộ rõ ra dục vọng chiếm hữu như vậy. Xem ra lần này là thật sự chọc anh đốt lửa lên.

Thầy đã nói thứ Hai mới có thể trở về, bây giờ hồ nháo một chút cũng không sao, dù sao anh cũng không có khả năng lập tức bay về trừng phạt mình. Cùng lắm thì... Thứ Hai trốn về nhà, nghĩ đến hẳn thầy cũng không có cách nào.

Sau đó không lâu, bạn học Tống Thiển Thiển vì ý tưởng đơn thuần này, trả giá bằng giáo huấn thảm thiết.

Nhưng hiện tại cô còn chưa biết, cho nên định chủ ý rồi, lập tức bắt đầu tùy ý câu dẫn.

Thiếu nữ cố tình nghiêng đầu, chu chu miệng vô cùng đáng yêu, thân thể hơi đổ về phía trước, lộ ra nửa bộ ngực rất tròn, vô tội nói: "Thầy, anh nhìn chằm chằm em làm gì nha?" Còn không đợi anh đáp, tự mình lấy tay sờ cái vú lớn, nặng trịch lòng bàn tay, xoa nhẹ qua lại vài cái, oán trách: "Đều do thầy, cứ hút chỗ này... đã trở nên lớn hơn... một bàn tay cũng không cầm được..."

Anh đương nhiên biết, được mình dạy dỗ, bộ ngực lớn càng trở nên màu mỡ, lúc trước mới ra hình dáng, hiện tại một tay không thể cầm hết.

Triệu Thuần khônh khỏi nhìn thẳng núm vú cô.

Nơi đó tựa hồ... còn vô cùng đỏ bừng. Sưng đỏ, đáng thương. Bất quá cũng giống như đang câu dẫn anh hung hăng cắn nó, bóp hỏng nó. Câu dẫn dục vọng bạo ngược của anh.

Tay cô nhỏ bé trượt xuống, duỗi đến háng, cả người không khỏi run lên, vú lớn tự nhiên cũng cùng run rẩy theo, dùng tiếng thở dốc anh chịu không nổi nhất: "A... thầy... rất nhớ anh..."

Bất luận một người đàn ông bình thường nào đối diện với cô gái mình yêu sâu sắc, đang tự an ủi trước mặt mình, còn gọi mình, đều không chịu nổi.

Triệu Thuần đã xiết chặt nắm tay.

Cô đã sắp duỗi ngón tay rút chọc vào trong non huyệt, bởi vì Triệu Thuần đac nghe được ẩn ẩn có tiếng nước. Cô có bao nhiêu nước ngon miệng, anh đều biết. Đang lúc anh chuẩn bị mở miệng, cô lại cong mắt, tràn ngập mị ý nhìn chằm chằm anh, trong mắt ngập nước.

Tay cô thong thả kéo váy lên... Rất hiển nhiên, phía dưới váy… trống không...

Anh hoàn toàn có thể nghĩ đến dáng vẻ ở giữa hai chân đó... Hoa huyệt phun nước... Ướt đẫm...

Anh đã ngừng hô hấp...

Ngay giờ khắc này... camera ngừng!

Đối diện màn hình đen tuyền, anh không biết nên cười hay khóc.

Cô rất nhanh gửi tin nhắn tới, "Thầy, quay camera không chơi được, em ở nhà chờ anh nha."

Triệu Thuần xiết chặt điện thoại di động, bộ dáng cô trêu tức giống như ngay trước mắt, không sợ trời không sợ đất.

Anh hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên dục hỏa nồng đậm chưa từng có, khàn khàn nói: "Rất tốt."

Chúng ta vì bạn học Tống Thiển Thiển bi ai một phút đồng hồ.
Tống Thiển Thiển treo điện thoại, không để ý hình tượng cười đến lăn lộn ra đất, cơ hội làm càn như vậy thật sự không nhiều, anh ở xa ngàn dặm, dù làm càn thế nào cũng không có biện pháp trừng phạt mình. Cùng lắm thì, lúc thầy trở về ngoan ngoãn nhận sai, còn "Trừng phạt"...

Tống Thiển Thiển đỏ mặt lên.

"Trừng phạt" của thầy luôn làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Chính mình hoàn toàn không có cách nào chống cự, đến lúc đó tùy thầy ép buộc thế nào, mình không phản kháng là được... Dù sao... Thầy cũng sẽ không thực sự hại mình, đại khái vẫn là lấy một ít thủ đoạn giày vò khi dễ mình... cùng lắm thì... nằm yên nhận chà đạp! Ừ! là dũng khí này! Cô rất tốt! Giữ vững!

Nghĩ đến đây cô ra vẻ đứng đắn vung nắm tay trong không khí, trong lòng ngược lại dâng lên một cỗ chờ mong cùng ngượng ngùng nho nhỏ.

Bình thường thầy giáo nghiêm túc sắc bén, đến giường tựa như thay đổi tính dạng, nói năng lưu manh, thủ đoạn chọc ghẹo cũng cả bó lớn. Cả người trở nên gợi cảm mà cưỡng chế, bộ dáng muốn nắm trong tay hoàn toàn.

May là thứ hai anh mới có thể trở về, cùng lắm thì... Thứ hai mình bỏ chạy về nhà! Dù sao bắt không được cũng không có biện pháp.

Tống Thiển Thiển yên tâm hưởng thụ thời gian cuối tuần một mình, dự tính buổi tối cuối tuần sẽ lặng lẽ trốn về, nghe khẩu khí của thầy, dù sao hai ngày này anh cũng không có cách nào trở về.

Thời gian một ngày bay nhanh qua rồi, Tống Thiển Thiển cơ hồ lưu luyến một mình ở lại trong nhà Triệu Thuần. Bên kia anh không động tĩnh gì, giống như cũng không thèm để ý tiểu nhóc con là mình. Thậm chí giữa trưa còn phát tin nhắn, dặn dò anh còn đang bận, bảo mình cẩn thận ăn cơm, cẩn thận đọc sách. Cứ như vậy, cảm xúc lo lắng của Tống Thiển Thiển cuối cùng chậm rãi bay đi.

Triệu Thuần ở nhà, anh ngồi trên ghế dựa, anh xem sách, anh đi lại, đối với Tống Thiển Thiển có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Tống Thiển Thiển cứ như vậy ngây ngốc ghé vào trên bàn cơm, nhìn chằm chằm hoa đồ mi tươi hồng, lúc mình đến lần đầu tiên, hoa vẫn là nụ, xấu hổ đợi nở, hiện tại không biết có phải là đóa hoa lúc đó không, nếu là cùng một đóa, có phải cũng chứng kiến khoảnh khắc mình được ôm hay không?

Trên mặt Tống Thiển Thiển trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.

Trước khi đi anh nói cho cô trừ thư phòng, chỗ khác đều có thể đi vào, thư phòng đương nhiên cũng bị khóa. Cô cũng không có để ý yêu cầu cổ quái này. Đương nhiên rồi, "Nữ chủ nhân" thông minh nên hiểu được nhất định phải cho người đàn ông một gian riêng. Tống Thiển Thiển thậm chí cổ quái nghĩ, anh chắc không có khả năng dấu một cô gái nũng nịu ở trong thư phòng. Cho nên Tống Thiển Thiển đối với những phòng khác cũng không có gì hứng thú, cô càng thích nằm trên ghế dưới lầu trước cửa sổ của Triệu Thuần, lúc thời tiết tốt, gió thổi tới, dương quang ấm áp rơi trên người, tựa như âu yếm mềm dịu.

Còn phòng khác trên lầu và ban công, Tống Thiển Thiển cũng không đi. Cô giống một con mèo thích mùi quen thuộc, thích ngốc ở nơi mình có cảm giác an toàn, thà rằng không đi chỗ xa lạ khác. Triệu Thuần cho cô yêu thương và cũng dung túng cô cái tật xấu yếu ớt này.

Bất tri bất giác màn đêm đã sắp buông xuống. Tống Thiển Thiển một mình ở nhà thầy giáo, trong tủ lạnh đầy nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn, tự mình làm một chén mì thịt thơm ngào ngạt, ngồi trước bàn ăn không khỏi có chút hoảng hốt. Như vậy... thật sự có vẻ giống vợ thầy... Im lặng ở trong nhà, lúc anh ở nhà thì nấu cơm cho anh, lúc anh không ở nhà, giúp anh trông nhà, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, sau đó tự mình sinh hoạt, chờ đợi chồng từ nơi xa trở về.

Ánh mắt Tống Thiển Thiển mê ly.

Giống như vậy cũng không sai, ừ.

Nhưng mà, cô lập tức ý thức được mình ngu xuẩn cùng thất sách, bất tri bất giác, cô quên tương lai gần, mình đối mặt với nguy cơ tiềm tàng "A a a ăn nhanh chút rồi về nhà —— vạn nhất bị bắt lúc còn ở nhà —— nhất định sẽ bị thầy giết chết!"

Tống Thiển Thiển vội ăn xong mì, rửa sạch bát, chạy tới phòng ngủ, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc rút lui.

Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối, trong thành phố đèn điện huy hoàng thắp sáng từng tòa nhà cao lớn. Tống Thiển Thiển bật sáng đèn trong phòng, ngồi bên giường thu thập quần áo, cô thu thập rất nhanh, hết sức chuyên chú muốn chạy trốn. Không thể không nói phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu phi thường chuẩn, phiền toái đang tới gần từng chút.

Tống Thiển Thiển đang cúi đầu xếp quần áo, cô thích sạch sẽ, không thể chấp nhận quần áo loạn thất bát nhét cùng một chỗ để mang đi. Ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng động cực nhỏ.

Tống Thiển Thiển yên lặng lắng nghe, cảm giác không có gì, lắc đầu hoài nghi mình nghe lầm.

Thanh âm đó cực khẽ, giống như không phát sinh chuyện gì.

Ngoài cửa sổ gió đêm trong giây lát thổi càng mãnh liệt, hung hăng quét lá cây ngoài cửa sổ, cuốn toàn bộ lá cây xào xạc rung động, thậm chí có nhành cây cứng rắn, cứ như vậy hung hăng đập vào cửa sổ, phát ra tiếng "lạch cạch" trầm đục.

Đêm tối, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp, bình thường chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ ánh đèn vàng lại có vẻ trầm đáng sợ. Tống Thiển Thiển không khỏi hơi sợ hãi, không thể là có quỷ đâu... Đột nhiên cuồng phong gào thét, căn phòng to như vậy chỉ có một mình, hơn nữa... gian phòng xa lạ này mình còn không đi vào, có thể có cái gì đáng sợ bên trong hay...

Miên man suy nghĩ đến sắc trời hôn ám, làm cho Tống Thiển Thiển từ đáy trong bốc lên một loại sợ hãi không hiểu.

Ngoài cửa tiếng động như càng gần, vẫn là tiềng động sột soạt rất nhỏ, giống con chuột cũng không giống con chuột, càng giống vải dệt hoặc là tiếng cọ sát kỳ quái gì.

Bên ngoài gió mạnh mẽ thổi tung rèm cửa, Tống Thiển Thiển bị hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, luống cuống tay chân muốn khép cửa sổ lại. Gió mạnh thổi đến, vô cùng mãnh liệt, thổi cho Tống Thiển Thiển không mở mắt ra được. Ngay trong nháy mắt này!

Một thân ảnh tối đen lặng lẽ đứng ở cửa.

Trong phòng đèn lập tức bị tắt! Nhất thời tối đen mảnh, nhìn không thấy năm ngón tay!

"A a ——" Tống Thiển Thiển sợ hãi, lập tức nhịn không được lớn tiếng thét chói tai, túm chặt cửa sổ. Phía trước vô cùng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, rồi sau đó cũng không thể lui.

Một bàn tay to mạnh mẽ hữu lực nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, lập tức kéo cô từ mép cửa sổ cuồng phong gào thét đẩy lên giường!

Tống Thiển Thiển phát ra tiếng thét ngắn ngủi, "A a —— cứu mạng!" Cô độc ác cúi đầu lập tức hung hăng cắn bàn tay xa lạ, người đàn ông xa lạ bị cô cắn một miếng cực đau, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, thanh âm khàn khàn, lập tức lại ngậm miệng. Tiếp theo, hắn hung hăng đẩy cô ngã trên giường lớn.

Tống Thiển Thiển tóc rối tung, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng ẩn hiện, giọng nói xa lạ không nhận ra, mang theo tia hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi: "Thầy... đừng... đùa em..."

Miệng lại bị một mảnh vải dài mềm mại gắt gao bịt lại, lập tức không nói được, hi vọng cuối cùng cũng bị phá hủy!

Thầy sẽ không đối đãi mình như vậy, như vậy... không thể là thầy!

Không phải thầy... một người đàn ông trưởng thành xa lạ đột nhiên xâm nhập vào nhà, còn phát hiện ra mình, lập tức làm cho mình không thể há mồm nói chuyện, còn đẩy ngã lên giường... Kết quả đã rất dễ tưởng tượng.

Tống Thiển Thiển tuyệt vọng trừng mắt, muốn nhìn chút người trước mặt rốt cuộc là ai, nhưng thân thể cường tráng xa lạ không cho cô cơ hội, từ miệng bị ngăn chặn, một cái gì che hai mắt cô. Hai tay bị trói cùng chỗ, bị hắn đẩy qua đầu giữ chặt.

Tống Thiển Thiển lấy một tư thế cực kì khuất nhục bị người xa lạ mạnh mẽ đặt trên giường, hắn chen vào giữa hai chân cô, hai chân bất đắc dĩ tách ra. Mắt không nhìn thấy, miệng không thể nói, chỉ nghe được tiếng hắn trầm trọng thở dốc hổn hển bên tai.

Tống Thiển Thiển có thể tinh tường ngửi được hương vị xa lạ trên người kẻ kia, không phải mùi phong lan quen thuộc trên người thầy, mà là mùi bụi trộn với mùi thuốc cực mạnh. Nói thật, thời khắc khẩn cấp này, đầu óc Tống Thiển Thiển cũng hỗn loạn, càng không ngừng nức nở, định nói ra, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu —— chẳng lẽ hôm nay ở nhà thầy, mình thật sự bị một người xa lạ cưỡng gian sao?

Tống Thiển Thiển nước mắt lập tức ướt đẫm mảnh vải che mắt, thân thể run rẩy không ngừng, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm.

Hắn đè lên cô, thong thả chậm rãi yên tĩnh lại, tiếng thở dốc theo trầm trọng trở nên vững vàng. Tống Thiển Thiển cho dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được —— hắn đang thị gian mình.

Ánh mắt mang theo nhiệt độ từ trước ngực cao ngất lướt nơi tư mật trên người cô. Loại ánh mắt không kiêng kị này như mang theo ma lực, Tống Thiển Thiển xấu hổ cảm giác thân thể mình lại dần dần nóng lên. Tiếp theo, kẻ xa lạ này trầm mặc một lúc, rồi hung hăng vạch áo cô, lực xé rất mạnh, thậm chí cúc áp cũng bung ra từng cái, cái vú lớn bị áo ngực bao vây lập tức bị hắn thu vào mắt.

Tống Thiển Thiển khẩn trương vặn vẹo thân thể, ý đồ thoát khỏi khống chế, lại không biết mình bị bịt mắt, quần áo không chỉnh tề, còn lộ ra bộ ngực lớn, có thể càng làm dục vọng trong lòng hắn bốc lên dữ dội.

Hắn tiếp tục không lưu tình chút nào mở váy cô, thậm chí trực tiếp cởi quần lót. Lại cố tình lưu lại áo bên ngoài thiếu chút nữa bị xé rách còn chưa cởi ra.

Tống Thiển Thiển hoàn toàn không biết mình hiện tại là bộ dáng gì nữa ——thiếu nữ kiều nhỏ trên giường lớn màu trắng bị trói hai tay, hoàn toàn không thể tránh né, vú lớn vì tư thế vặn vẹo lúc lắc trên dưới, vẽ ra sóng nhũ, có áo mỏng như che lại không che được núm vú đỏ bừng. Phía dưới lại hoàn toàn trần trụi, nơi tư mật nhất cứ như vậy bị một người đàn ông xa lạ nhìn không sót cái gì.

Cô lạnh run, hắn lại không chút do dự cúi đầu ngậm núm vú mềm mại, dùng răng nanh bạo ngược hung hăng mài cắn, hung hăng hút núm vú, không chút cố kỵ cô khóc kêu vặn vẹo, sau đó ngoan độc lôi kéo rồi buông ra, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Cô cảm thấy trên núm vú truyền đến cảm giác vừa đau vừa nhuyễn, lập tức tình triều mãnh liệt châm lên ở đáy lòng. Thầy... thầy thực sự thích chơi đùa núm vú mình... Cũng không chơi thô lỗ như vậy, người này thô lỗ, nhưng thô lỗ bạo ngược này chính mình cũng... thực thích...

Thật là kỳ quái... Chẳng lẽ mình là một nữ hài dâm đãng như thế này sao?

Trong lòng Tống Thiển Thiển không phải không tuyệt vọng, vừa chống đỡ khoái cảm sinh lý thuần túy, vừa vô cùng áy náy xấu hổ với thầy còn chưa trở về. Thầy còn chưa về, mình lại ở nhà anh bị một người xa lạ hung hăng dâm ô... Hơn nữa mình... còn rất thoải mái... Có phải rất đáng xấu hổ hay... ô...

Nhưng lúc này cô đã hoàn toàn không rảnh nghĩ nhiều như vậy, kẻ này vừa vào nhà cho đến bây giờ cũng không nói, một câu cũng không, tay đùa bỡn lại thuần thục... Vừa rồi hắn mới thật vất vả buông núm vú đã sưng đỏ không chịu nổi ra, tay lại trực tiếp xoa lên hoa huyệt mềm mại, tiểu âm đế bị khe khẽ cầm lấy, xoa xoa qua lại, hoa huyệt đã bắt đầu chậm rãi chảy dâm thủy, Tống Thiển Thiển chưa bao giờ thống hận thân thể mẫn cảm của mình như thế.

Hắn vừa xoa vừa liếm hôn, trùng điệp mút mát rồi mềm dịu liếm hôn, chung quanh cổ nhất định bị ấn đầy dấu hôn xấu hổ... Làm sao có thể... cô là của thầy... Làm sao có thể bị người khác vũ nhục như vậy... cô có thể thật sự bị... người này... hung hăng cưỡng gian... không.

Sợ hãi cực độ cùng với khoái cảm kịch liệt, lập tức đưa cô vào một cao trào nhỏ. Trong hoa huyệt lập tức phun ra một cỗ dâm thủy.

Lúc này người đó ngoài dự đoán rút ngón tay dính đầy dâm thủy về, lập tức cởi mảnh vải bịt miệng cô. Lập tức cầm cái cằm khéo léo, đầu lưỡi thô lỗ với vào miệng cô, tùy ý liếm đầu lưỡi mịn màng, còn bắt chước động tác tính giao rút cắm, nước bọt không kịp nuốt vào chảy dọc theo cổ. Đến lúc cả hai sắp không thở nổi, hắn mới rút đầu lưỡi ra, buông tha cô.

Tống Thiển Thiển lúc này đã hoàn toàn không có khí lực, cả người xụi lơ, sợ hãi thở dốc nói: "Không cần... Thầy tôi sắp về... không cần để anh ấy nhìn thấy tôi như vậy... A..."

Hắn ngắn ngủi trầm mặc một lúc, bắt đầu cởi khóa quần, thanh âm rất nhỏ, lúc này so với cái gì cũng khủng bố hơn, cô lập tức cảm giác được một thứ cứng rắn, tràn ngập nhiệt độ cọ vào miệng tiểu huyệt của mình.

Cô vẫn cầu xin: "Không cần... Tôi không thể... không cần gian dâm tôi... A..."

Lời còn chưa dứt, gậy thịt thô to không chút do dự chọc vào, non huyệt ấm áp ẩm ướt, gắt gao vây lấy gậy thịt, cơ khát ngậm vào, hoàn toàn vi phạm ý nguyện chân thật của chủ nhân.

Nước mắt cô chảy ra, lập tức hoàn toàn sụp đổ, xong rồi, mình ở nhà thầy bị kẻ xa lạ hung hăng gian dâm đùa bỡn, nếu thầy biết, khẳng định sẽ không cần mình... Tình dục lập tức phai nhạt vài phần, cả người tuyệt vọng run rẩy.

Đang lúc coi khóc không thể kìm nổi, người xa lạ vẫn không nói một lời, chỉ hung hăng làm cô, đột nhiên tiến đến bên tai, phát ra một tiếng thở dài ôn nhu quen thuộc, giọng nhớ thương khe khẽ nói: "Đừng sợ, là anh, Thiển Thiển..."

Tống Thiển Thiển lập tức mở to hai mắt, tuy người đó vẫn không cởi bỏ che mắt cho cô, nhưng cô đã có thể từ giọng nói nhận ra, đây là giọng thầy!

Anh giống như cảm nhận được sợ hãi và phẫn nộ của cô, lập tức ôm chặt cô, tiếp tục nói: "Thiển Thiển ngoan, tạm thời đừng nói gì, thật sự là anh... nhớ em muốn chết." Câu cuối cùng trầm thấp như thở dài. Dưới thân không ngừng lại, tiếp tục hung hăng rút cắm bốn phía trong tiểu huyệt.

Tống Thiển Thiển lập tức rên rỉ, "Thầy... Làm em sợ muốn chết... Ô... Vì sao..."

Không nghĩ tới anh đúng lý hợp tình nói: "Tình thú. Em chơi tình thú, cũng không cho anh chơi sao?"

Tống Thiển Thiển lập tức bị chọc tức bật cười, xuất phát từ báo thù, dùng tiểu huyệt hung hăng xiết gậy thịt một chút, như ý nguyện nghe được anh đè nén hút không khí, cô nói: "Sắp làm em sợ muốn chết... Em còn tưởng rằng... tưởng rằng..."

Triệu Thuần hạ thân ngưng một chút, thở dốc nói: "Tưởng thật sự bị người xa lạ cưỡng gian?"

"Ừ..."

"Đừng sợ Thiển Thiển... sẽ không... Hơn nữa... Vừa rồi em có vẻ thực sự thích trò thô bạo này, ừ, anh đã nhớ kỹ."

Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra thanh âm trêu tức.

Tống Thiển Thiển bị làm đến cơ hồ không thể tự hỏi, giống như có khí lực vô tận, thâm trầm làm mình. Đã là anh, đương nhiên buông xuống đề phòng. Chỉ có thể nhỏ giọng thét: "Thầy… chậm một chút... Rất thô..."

Anh lại hoàn toàn không buông tha.

"Hử? Nhưng giống như Thiển Thiển rất thích cảm giác bị đàn ông cường tráng hung hăng gian dâm vậy?"

"Không..."

"Nhưng anh vừa rồi càng thô bạo, em lại càng hưng phấn..."

"Không phải..."

“Có phải đang chờ mong bị hung hăng cường bạo hay không? Hoàn toàn không để ý đến em, cứ như vậy tiết dục, hử?"

Tống Thiển Thiển treo điện thoại, không để ý hình tượng cười đến lăn lộn ra đất, cơ hội làm càn như vậy thật sự không nhiều, anh ở xa ngàn dặm, dù làm càn thế nào cũng không có biện pháp trừng phạt mình. Cùng lắm thì, lúc thầy trở về ngoan ngoãn nhận sai, còn "Trừng phạt"...

Tống Thiển Thiển đỏ mặt lên.

"Trừng phạt" của thầy luôn làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Chính mình hoàn toàn không có cách nào chống cự, đến lúc đó tùy thầy ép buộc thế nào, mình không phản kháng là được... Dù sao... Thầy cũng sẽ không thực sự hại mình, đại khái vẫn là lấy một ít thủ đoạn giày vò khi dễ mình... cùng lắm thì... nằm yên nhận chà đạp! Ừ! là dũng khí này! Cô rất tốt! Giữ vững!

Nghĩ đến đây cô ra vẻ đứng đắn vung nắm tay trong không khí, trong lòng ngược lại dâng lên một cỗ chờ mong cùng ngượng ngùng nho nhỏ.

Bình thường thầy giáo nghiêm túc sắc bén, đến giường tựa như thay đổi tính dạng, nói năng lưu manh, thủ đoạn chọc ghẹo cũng cả bó lớn. Cả người trở nên gợi cảm mà cưỡng chế, bộ dáng muốn nắm trong tay hoàn toàn.

May là thứ hai anh mới có thể trở về, cùng lắm thì... Thứ hai mình bỏ chạy về nhà! Dù sao bắt không được cũng không có biện pháp.

Tống Thiển Thiển yên tâm hưởng thụ thời gian cuối tuần một mình, dự tính buổi tối cuối tuần sẽ lặng lẽ trốn về, nghe khẩu khí của thầy, dù sao hai ngày này anh cũng không có cách nào trở về.

Thời gian một ngày bay nhanh qua rồi, Tống Thiển Thiển cơ hồ lưu luyến một mình ở lại trong nhà Triệu Thuần. Bên kia anh không động tĩnh gì, giống như cũng không thèm để ý tiểu nhóc con là mình. Thậm chí giữa trưa còn phát tin nhắn, dặn dò anh còn đang bận, bảo mình cẩn thận ăn cơm, cẩn thận đọc sách. Cứ như vậy, cảm xúc lo lắng của Tống Thiển Thiển cuối cùng chậm rãi bay đi.

Triệu Thuần ở nhà, anh ngồi trên ghế dựa, anh xem sách, anh đi lại, đối với Tống Thiển Thiển có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Tống Thiển Thiển cứ như vậy ngây ngốc ghé vào trên bàn cơm, nhìn chằm chằm hoa đồ mi tươi hồng, lúc mình đến lần đầu tiên, hoa vẫn là nụ, xấu hổ đợi nở, hiện tại không biết có phải là đóa hoa lúc đó không, nếu là cùng một đóa, có phải cũng chứng kiến khoảnh khắc mình được ôm hay không?

Trên mặt Tống Thiển Thiển trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.

Trước khi đi anh nói cho cô trừ thư phòng, chỗ khác đều có thể đi vào, thư phòng đương nhiên cũng bị khóa. Cô cũng không có để ý yêu cầu cổ quái này. Đương nhiên rồi, "Nữ chủ nhân" thông minh nên hiểu được nhất định phải cho người đàn ông một gian riêng. Tống Thiển Thiển thậm chí cổ quái nghĩ, anh chắc không có khả năng dấu một cô gái nũng nịu ở trong thư phòng. Cho nên Tống Thiển Thiển đối với những phòng khác cũng không có gì hứng thú, cô càng thích nằm trên ghế dưới lầu trước cửa sổ của Triệu Thuần, lúc thời tiết tốt, gió thổi tới, dương quang ấm áp rơi trên người, tựa như âu yếm mềm dịu.

Còn phòng khác trên lầu và ban công, Tống Thiển Thiển cũng không đi. Cô giống một con mèo thích mùi quen thuộc, thích ngốc ở nơi mình có cảm giác an toàn, thà rằng không đi chỗ xa lạ khác. Triệu Thuần cho cô yêu thương và cũng dung túng cô cái tật xấu yếu ớt này.

Bất tri bất giác màn đêm đã sắp buông xuống. Tống Thiển Thiển một mình ở nhà thầy giáo, trong tủ lạnh đầy nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn, tự mình làm một chén mì thịt thơm ngào ngạt, ngồi trước bàn ăn không khỏi có chút hoảng hốt. Như vậy... thật sự có vẻ giống vợ thầy... Im lặng ở trong nhà, lúc anh ở nhà thì nấu cơm cho anh, lúc anh không ở nhà, giúp anh trông nhà, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, sau đó tự mình sinh hoạt, chờ đợi chồng từ nơi xa trở về.

Ánh mắt Tống Thiển Thiển mê ly.

Giống như vậy cũng không sai, ừ.

Nhưng mà, cô lập tức ý thức được mình ngu xuẩn cùng thất sách, bất tri bất giác, cô quên tương lai gần, mình đối mặt với nguy cơ tiềm tàng "A a a ăn nhanh chút rồi về nhà —— vạn nhất bị bắt lúc còn ở nhà —— nhất định sẽ bị thầy giết chết!"

Tống Thiển Thiển vội ăn xong mì, rửa sạch bát, chạy tới phòng ngủ, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc rút lui.

Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối, trong thành phố đèn điện huy hoàng thắp sáng từng tòa nhà cao lớn. Tống Thiển Thiển bật sáng đèn trong phòng, ngồi bên giường thu thập quần áo, cô thu thập rất nhanh, hết sức chuyên chú muốn chạy trốn. Không thể không nói phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu phi thường chuẩn, phiền toái đang tới gần từng chút.

Tống Thiển Thiển đang cúi đầu xếp quần áo, cô thích sạch sẽ, không thể chấp nhận quần áo loạn thất bát nhét cùng một chỗ để mang đi. Ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng động cực nhỏ.

Tống Thiển Thiển yên lặng lắng nghe, cảm giác không có gì, lắc đầu hoài nghi mình nghe lầm.

Thanh âm đó cực khẽ, giống như không phát sinh chuyện gì.

Ngoài cửa sổ gió đêm trong giây lát thổi càng mãnh liệt, hung hăng quét lá cây ngoài cửa sổ, cuốn toàn bộ lá cây xào xạc rung động, thậm chí có nhành cây cứng rắn, cứ như vậy hung hăng đập vào cửa sổ, phát ra tiếng "lạch cạch" trầm đục.

Đêm tối, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp, bình thường chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ ánh đèn vàng lại có vẻ trầm đáng sợ. Tống Thiển Thiển không khỏi hơi sợ hãi, không thể là có quỷ đâu... Đột nhiên cuồng phong gào thét, căn phòng to như vậy chỉ có một mình, hơn nữa... gian phòng xa lạ này mình còn không đi vào, có thể có cái gì đáng sợ bên trong hay...

Miên man suy nghĩ đến sắc trời hôn ám, làm cho Tống Thiển Thiển từ đáy trong bốc lên một loại sợ hãi không hiểu.

Ngoài cửa tiếng động như càng gần, vẫn là tiềng động sột soạt rất nhỏ, giống con chuột cũng không giống con chuột, càng giống vải dệt hoặc là tiếng cọ sát kỳ quái gì.

Bên ngoài gió mạnh mẽ thổi tung rèm cửa, Tống Thiển Thiển bị hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, luống cuống tay chân muốn khép cửa sổ lại. Gió mạnh thổi đến, vô cùng mãnh liệt, thổi cho Tống Thiển Thiển không mở mắt ra được. Ngay trong nháy mắt này!

Một thân ảnh tối đen lặng lẽ đứng ở cửa.

Trong phòng đèn lập tức bị tắt! Nhất thời tối đen mảnh, nhìn không thấy năm ngón tay!

"A a ——" Tống Thiển Thiển sợ hãi, lập tức nhịn không được lớn tiếng thét chói tai, túm chặt cửa sổ. Phía trước vô cùng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, rồi sau đó cũng không thể lui.

Một bàn tay to mạnh mẽ hữu lực nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, lập tức kéo cô từ mép cửa sổ cuồng phong gào thét đẩy lên giường!

Tống Thiển Thiển phát ra tiếng thét ngắn ngủi, "A a —— cứu mạng!" Cô độc ác cúi đầu lập tức hung hăng cắn bàn tay xa lạ, người đàn ông xa lạ bị cô cắn một miếng cực đau, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, thanh âm khàn khàn, lập tức lại ngậm miệng. Tiếp theo, hắn hung hăng đẩy cô ngã trên giường lớn.

Tống Thiển Thiển tóc rối tung, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng ẩn hiện, giọng nói xa lạ không nhận ra, mang theo tia hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi: "Thầy... đừng... đùa em..."

Miệng lại bị một mảnh vải dài mềm mại gắt gao bịt lại, lập tức không nói được, hi vọng cuối cùng cũng bị phá hủy!

Thầy sẽ không đối đãi mình như vậy, như vậy... không thể là thầy!

Không phải thầy... một người đàn ông trưởng thành xa lạ đột nhiên xâm nhập vào nhà, còn phát hiện ra mình, lập tức làm cho mình không thể há mồm nói chuyện, còn đẩy ngã lên giường... Kết quả đã rất dễ tưởng tượng.

Tống Thiển Thiển tuyệt vọng trừng mắt, muốn nhìn chút người trước mặt rốt cuộc là ai, nhưng thân thể cường tráng xa lạ không cho cô cơ hội, từ miệng bị ngăn chặn, một cái gì che hai mắt cô. Hai tay bị trói cùng chỗ, bị hắn đẩy qua đầu giữ chặt.

Tống Thiển Thiển lấy một tư thế cực kì khuất nhục bị người xa lạ mạnh mẽ đặt trên giường, hắn chen vào giữa hai chân cô, hai chân bất đắc dĩ tách ra. Mắt không nhìn thấy, miệng không thể nói, chỉ nghe được tiếng hắn trầm trọng thở dốc hổn hển bên tai.

Tống Thiển Thiển có thể tinh tường ngửi được hương vị xa lạ trên người kẻ kia, không phải mùi phong lan quen thuộc trên người thầy, mà là mùi bụi trộn với mùi thuốc cực mạnh. Nói thật, thời khắc khẩn cấp này, đầu óc Tống Thiển Thiển cũng hỗn loạn, càng không ngừng nức nở, định nói ra, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu —— chẳng lẽ hôm nay ở nhà thầy, mình thật sự bị một người xa lạ cưỡng gian sao?

Tống Thiển Thiển nước mắt lập tức ướt đẫm mảnh vải che mắt, thân thể run rẩy không ngừng, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm.

Hắn đè lên cô, thong thả chậm rãi yên tĩnh lại, tiếng thở dốc theo trầm trọng trở nên vững vàng. Tống Thiển Thiển cho dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được —— hắn đang thị gian mình.

Ánh mắt mang theo nhiệt độ từ trước ngực cao ngất lướt nơi tư mật trên người cô. Loại ánh mắt không kiêng kị này như mang theo ma lực, Tống Thiển Thiển xấu hổ cảm giác thân thể mình lại dần dần nóng lên. Tiếp theo, kẻ xa lạ này trầm mặc một lúc, rồi hung hăng vạch áo cô, lực xé rất mạnh, thậm chí cúc áp cũng bung ra từng cái, cái vú lớn bị áo ngực bao vây lập tức bị hắn thu vào mắt.

Tống Thiển Thiển khẩn trương vặn vẹo thân thể, ý đồ thoát khỏi khống chế, lại không biết mình bị bịt mắt, quần áo không chỉnh tề, còn lộ ra bộ ngực lớn, có thể càng làm dục vọng trong lòng hắn bốc lên dữ dội.

Hắn tiếp tục không lưu tình chút nào mở váy cô, thậm chí trực tiếp cởi quần lót. Lại cố tình lưu lại áo bên ngoài thiếu chút nữa bị xé rách còn chưa cởi ra.

Tống Thiển Thiển hoàn toàn không biết mình hiện tại là bộ dáng gì nữa ——thiếu nữ kiều nhỏ trên giường lớn màu trắng bị trói hai tay, hoàn toàn không thể tránh né, vú lớn vì tư thế vặn vẹo lúc lắc trên dưới, vẽ ra sóng nhũ, có áo mỏng như che lại không che được núm vú đỏ bừng. Phía dưới lại hoàn toàn trần trụi, nơi tư mật nhất cứ như vậy bị một người đàn ông xa lạ nhìn không sót cái gì.

Cô lạnh run, hắn lại không chút do dự cúi đầu ngậm núm vú mềm mại, dùng răng nanh bạo ngược hung hăng mài cắn, hung hăng hút núm vú, không chút cố kỵ cô khóc kêu vặn vẹo, sau đó ngoan độc lôi kéo rồi buông ra, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Cô cảm thấy trên núm vú truyền đến cảm giác vừa đau vừa nhuyễn, lập tức tình triều mãnh liệt châm lên ở đáy lòng. Thầy... thầy thực sự thích chơi đùa núm vú mình... Cũng không chơi thô lỗ như vậy, người này thô lỗ, nhưng thô lỗ bạo ngược này chính mình cũng... thực thích...

Thật là kỳ quái... Chẳng lẽ mình là một nữ hài dâm đãng như thế này sao?

Trong lòng Tống Thiển Thiển không phải không tuyệt vọng, vừa chống đỡ khoái cảm sinh lý thuần túy, vừa vô cùng áy náy xấu hổ với thầy còn chưa trở về. Thầy còn chưa về, mình lại ở nhà anh bị một người xa lạ hung hăng dâm ô... Hơn nữa mình... còn rất thoải mái... Có phải rất đáng xấu hổ hay... ô...

Nhưng lúc này cô đã hoàn toàn không rảnh nghĩ nhiều như vậy, kẻ này vừa vào nhà cho đến bây giờ cũng không nói, một câu cũng không, tay đùa bỡn lại thuần thục... Vừa rồi hắn mới thật vất vả buông núm vú đã sưng đỏ không chịu nổi ra, tay lại trực tiếp xoa lên hoa huyệt mềm mại, tiểu âm đế bị khe khẽ cầm lấy, xoa xoa qua lại, hoa huyệt đã bắt đầu chậm rãi chảy dâm thủy, Tống Thiển Thiển chưa bao giờ thống hận thân thể mẫn cảm của mình như thế.

Hắn vừa xoa vừa liếm hôn, trùng điệp mút mát rồi mềm dịu liếm hôn, chung quanh cổ nhất định bị ấn đầy dấu hôn xấu hổ... Làm sao có thể... cô là của thầy... Làm sao có thể bị người khác vũ nhục như vậy... cô có thể thật sự bị... người này... hung hăng cưỡng gian... không.

Sợ hãi cực độ cùng với khoái cảm kịch liệt, lập tức đưa cô vào một cao trào nhỏ. Trong hoa huyệt lập tức phun ra một cỗ dâm thủy.

Lúc này người đó ngoài dự đoán rút ngón tay dính đầy dâm thủy về, lập tức cởi mảnh vải bịt miệng cô. Lập tức cầm cái cằm khéo léo, đầu lưỡi thô lỗ với vào miệng cô, tùy ý liếm đầu lưỡi mịn màng, còn bắt chước động tác tính giao rút cắm, nước bọt không kịp nuốt vào chảy dọc theo cổ. Đến lúc cả hai sắp không thở nổi, hắn mới rút đầu lưỡi ra, buông tha cô.

Tống Thiển Thiển lúc này đã hoàn toàn không có khí lực, cả người xụi lơ, sợ hãi thở dốc nói: "Không cần... Thầy tôi sắp về... không cần để anh ấy nhìn thấy tôi như vậy... A..."

Hắn ngắn ngủi trầm mặc một lúc, bắt đầu cởi khóa quần, thanh âm rất nhỏ, lúc này so với cái gì cũng khủng bố hơn, cô lập tức cảm giác được một thứ cứng rắn, tràn ngập nhiệt độ cọ vào miệng tiểu huyệt của mình.

Cô vẫn cầu xin: "Không cần... Tôi không thể... không cần gian dâm tôi... A..."

Lời còn chưa dứt, gậy thịt thô to không chút do dự chọc vào, non huyệt ấm áp ẩm ướt, gắt gao vây lấy gậy thịt, cơ khát ngậm vào, hoàn toàn vi phạm ý nguyện chân thật của chủ nhân.

Nước mắt cô chảy ra, lập tức hoàn toàn sụp đổ, xong rồi, mình ở nhà thầy bị kẻ xa lạ hung hăng gian dâm đùa bỡn, nếu thầy biết, khẳng định sẽ không cần mình... Tình dục lập tức phai nhạt vài phần, cả người tuyệt vọng run rẩy.

Đang lúc coi khóc không thể kìm nổi, người xa lạ vẫn không nói một lời, chỉ hung hăng làm cô, đột nhiên tiến đến bên tai, phát ra một tiếng thở dài ôn nhu quen thuộc, giọng nhớ thương khe khẽ nói: "Đừng sợ, là anh, Thiển Thiển..."

Tống Thiển Thiển lập tức mở to hai mắt, tuy người đó vẫn không cởi bỏ che mắt cho cô, nhưng cô đã có thể từ giọng nói nhận ra, đây là giọng thầy!

Anh giống như cảm nhận được sợ hãi và phẫn nộ của cô, lập tức ôm chặt cô, tiếp tục nói: "Thiển Thiển ngoan, tạm thời đừng nói gì, thật sự là anh... nhớ em muốn chết." Câu cuối cùng trầm thấp như thở dài. Dưới thân không ngừng lại, tiếp tục hung hăng rút cắm bốn phía trong tiểu huyệt.

Tống Thiển Thiển lập tức rên rỉ, "Thầy... Làm em sợ muốn chết... Ô... Vì sao..."

Không nghĩ tới anh đúng lý hợp tình nói: "Tình thú. Em chơi tình thú, cũng không cho anh chơi sao?"

Tống Thiển Thiển lập tức bị chọc tức bật cười, xuất phát từ báo thù, dùng tiểu huyệt hung hăng xiết gậy thịt một chút, như ý nguyện nghe được anh đè nén hút không khí, cô nói: "Sắp làm em sợ muốn chết... Em còn tưởng rằng... tưởng rằng..."

Triệu Thuần hạ thân ngưng một chút, thở dốc nói: "Tưởng thật sự bị người xa lạ cưỡng gian?"

"Ừ..."

"Đừng sợ Thiển Thiển... sẽ không... Hơn nữa... Vừa rồi em có vẻ thực sự thích trò thô bạo này, ừ, anh đã nhớ kỹ."

Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra thanh âm trêu tức.

Tống Thiển Thiển bị làm đến cơ hồ không thể tự hỏi, giống như có khí lực vô tận, thâm trầm làm mình. Đã là anh, đương nhiên buông xuống đề phòng. Chỉ có thể nhỏ giọng thét: "Thầy… chậm một chút... Rất thô..."

Anh lại hoàn toàn không buông tha.

"Hử? Nhưng giống như Thiển Thiển rất thích cảm giác bị đàn ông cường tráng hung hăng gian dâm vậy?"

"Không..."

"Nhưng anh vừa rồi càng thô bạo, em lại càng hưng phấn..."

"Không phải..."

“Có phải đang chờ mong bị hung hăng cường bạo hay không? Hoàn toàn không để ý đến em, cứ như vậy tiết dục, hử?"

Trường học vào thu, không khí tùy ý phóng thích nốt nhiệt lượng dư thừa ấm áp cuối cùng trước khi vào đông, các nữ sinh mặc quần áo dày, quấn các loại khăn quàng ấm áp quanh cổ, cũng trở thành phong cảnh mỹ lệ trong trường. Thời gian lướt qua tựa bóng mây, các lớp cao nhị dần dần đã tới gần giữa kỳ.

Trước khi giữa kỳ, tin tức lớn nhất trong trường học phải cuộc thi giữa kì sẽ theo hình thức kỷ luật nghiêm túc như thi đại học, mà là hạng mục truyền thống của trung học Dục Thụ —— thi đấu diễn thuyết cá nhân sắp bắt đầu.

Thi đấu diễn thuyết cá nhân luôn là cuộc thi hàng đầu bắt đầu từ khi có trường. Lúc ấy thậm chí trở thành dấu hiệu để đo ý chí tiến thủ ở học viện. Trước mỗi một lần thi diễn thuyết đều có nhóm giáo viên tổ ngữ văn cùng định ra chủ đề, mỗi ban đề cử một người, ở phòng họp lớn nhất trong học viện diễn thuyết trước mặt toàn bộ học sinh. Sự kiện như vậy mỗi lần đều có thể làm xuất hiện vài nhân vật phong vân. Nhưng năm nay, thi diễn thuyết cá nhân tiến hành cải cách mới hoàn toàn, chủ đề diễn thuyết đổi thành diễn thuyết tự do, khônh hạn chế chủ đề, không hạn chế nội dung, nhưng vì cân nhắc đến số học viện đông, nên để lớp học đề cử, lớp học tự do báo danh, toàn ban đề cử hai người ra tham gia. Quy chế thay đổi và số người tăng nhiều, khiến cho thi diễn thuyết năm nay càng náo nhiệt, cũng càng khiến người ta chờ mong.

Ban cao nhị, chủ nhiệm lớp là giáo viên ngữ văn, đương nhiên đối với chuyện này càng thêm coi trọng, ngàn chọn vạn tuyển, lựa chọn Tống Thiển Thiển cùng một nam sinh khác. Một nam sinh khác là đại biểu tinh anh, từ năm nhất đã từng tham gia thi diễn thuyết, không sợ đi thi, phong độ đã có, tuy không phải thứ nhất nhưng cũng lấy được thành tích không tầm thường. Mà chủ nhiệm lớp đối với Tống Thiển Thiển, nói như thế nào đây, là vừa yêu vừa hận. Tống Thiển Thiển về ngữ văn thiên phú rất cao, văn phong tinh tế, trong nhu có cương, tự thành một phái. Nhưng mà, chủ nhiệm lớp xem ra, Tống Thiển Thiển lá gan có vẻ nhỏ, bộ dạng tuy xinh đẹp, nhưng ở cuộc thi khả năng không có hiệu quả tốt như nam sinh kia. Cho nên từ năm nhất, tuy là rất xem trọng Tống Thiển Thiển, nhưng cũng không cử cô đi. Lần này cải cách quy chế, ngược lại cho Tống Thiển Thiển một cơ hội.

Chủ nhiệm lớp tuyển người xong, ngày kế tiếp còn ở trong văn phòng ngữ văn vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm với đồng sự: "Thầy hiểu không? Cái này gọi là một lần đổi mới hoàn toàn! Tống Thiển Thiển học sinh đó, nếu tố chất tâm lý lớn hơn một ít, lá gan lớn hơn, tôi đã sớm cử cô bé ấy đi!"

Nếu để Triệu Thuần nghe thấy nói Tống Thiển Thiển nhát gan, không chừng đang uống nước cũng sẽ phun ra. Ai nói Tống Thiển Thiển nhát gan khả năng sẽ có người tin, Triệu Thuần lại vạn vạn không tin.

Kỳ thực đây cũng là ấn tượng người ngoài nhìn Tống Thiển Thiển—— xinh đẹp trầm tĩnh, nhưng tố chất tâm lý kém chút. Tống Thiển Thiển cũng do dự lâu mới tiếp nhận "Nhiệm vụ" thi diễn thuyết lần này. Cô biết điểm mạnh và điểm yếu của mình, cái gọi là nhát gan là một loại tự bảo vệ mình. Cho đến khi cùng với Triệu Thuần, mới có thể ở trước mặt anh phóng xuất ra lớn mật và nhiệt tình chân chính.

Hôm đó vụng trộm nói chuyện này cho anh xong, Tống Thiển Thiển vốn tưởng Triệu Thuần không quá quan tâm, dù sao cái đó và toán học không có quan hệ gì, nhưng không nghĩ tới anh nhíu mày, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình thật lâu.

Tống Thiển Thiển trong lòng lo sợ bất an nói: "Thầy... nhìn em như vậy... Là sao?"

Triệu Thuần nhíu mày nói: "Bọn họ cư nhiên thấy em nhát gan?"

Tống Thiển Thiển vâng dạ nói: "Em vốn nhát gan..."

Triệu Thuần nở nụ cười, lắc đầu nói: "Anh không tin." Tống Thiển Thiển trong lòng đột nhiên ấm áp, không đợi cô lấy ánh mắt ẩn tình đáp lại, anh tiếp tục bổ sung: "Thiển Thiển tiểu thư còn hoang dã hơn mèo hoang, sao có thể nhát gan."

Tống Thiển Thiển giương nanh múa vuốt đánh về phía anh, lại bị anh ôm lấy, ngồi trên đùi, bị ôm vào trong ngực anh không thể nhúc nhích. Triệu Thuần tiếp tục nói: "Vốn cũng có chuyện muốn nói cho em, bất quá khômg quá quan trọng, vì bận nên quên... hiện giờ xem ra, cũng có chút trọng yếu."

Tống Thiển Thiển lòng hiếu kỳ bị dâng lên, lắc lắc cánh tay anh, "Nói đi, chuyện gì."

Anh thế nào cũng không chịu mở miệng, chỉ bí hiểm nói đến lúc đó em sẽ biết. Như vậy cô cũng biết khẳng định là hỏi cũng không được gì, trong lòng càng thêm tò mò.

Cô ủy khuất nói: "Thầy cũng không cổ vũ em."

Triệu Thuần xoa xoa mái tóc cô, ấm áp nói: "Anh biết Thiển Thiển khẳng định không thành vấn đề, đúng không?"

Cô không hiểu ra sao đã bị làm cho hồ đồ, choáng váng mơ hồ nói: "Đúng!"

Triệu Thuần tiếp tục bỏ thuốc mê, "Đến lúc đó anh mặc... bộ âu phục em thích đó, cổ vũ em."

Tống Thiển Thiển lập tức kích động, son sắt nắm tay nói: "Thầy yên tâm! Em tuyệt đối làm được! Đại sát tứ phương! Cái đó, anh nhất định phải mặc nha!"

Triệu Thuần tiếp tục bí hiểm gật gật đầu.

Bộ âu phục thích nhất đó, kỳ thực ngược lại là bộ anh mặc ít nhất. Tống Thiển Thiển từ trong tủ quần áo lật ra một bộ âu phục lạ mắt, quay đầu hỏi Triệu Thuần vì sao không mặc.

Mặt anh không chút thay đổi nói: "Em không biết là bộ này... rất rối loạn sao?"

Bộ đồ này cũng rất đẹp mắt, nhưng quả thật thực sự... rối loạn. Áo trong màu tím đinh hương thiếp vàng, chất vải hoa văn chìm cùng áo khoác ngoài bằng gấm màu nho bóng loáng. Triệu Thuần mỗi bộ âu phục đều có caravat tương xứng, bộ này tương ứng là caravat màu có hình vẽ bất quy tắc, càng đề cao màu tím mang đến hơi thở sang quý và thần bí. Tống Thiển Thiển chỉ cần vừa nghĩ đến anh mặc bộ âu phục màu tím này vào, đã kích động muốn thét chói tai.

Cô vội vàng tạo hai tay thành chữ thập cầu xin nói: "Lần khác thầy mặc thử đi?"

Anh mặt không chút thay đổi nói: "Không mặc."

Cô vung tay như đao chặt hoa quả, "Mặc hay không?"

Anh tiếp tục mặt không chút thay đổi, "Chính là không mặc."

.....

Sau vài lần muốn nhìn Triệu Thuần mặc một bộ âu phục quá mức rối loạn đều bị Triệu Thuần vô tình cự tuyệt. Tống Thiển Thiển cũng dần dần quên đi chuyện như vậy, lần này anh đột nhiên đề suất, Tống Thiển Thiển thực mừng rỡ, không rõ Triệu Thuần đột nhiên tính toán gì. Vừa nghĩ, không được, tuy là vì cổ vũ mình, nhưng thực tế ngẫm lại, nếu thầy ăn mặc anh tuấn dụ hoặc như vậy, khẳng định lại thu hoạch một đống lớn tim thiếu nữ. Như vậy không thể được! Anh mặc cho mình xem là đủ rồi, người khác không thể nhìn!

Nghĩ đến đây, vội vàng cầu xin nói: "Quên đi vẫn không cần mặc, không thể cho người khác nhìn thấy, bằng không người khác tuyệt đối sẽ thích thầy mất!"

Triệu Thuần dở khóc dở cười nắm mũi cô, "Vậy muốn anh mặc, hay không cần anh mặc, rốt cuộc mặc hay không?"

Tống Thiển Thiển vuốt ve tay anh, che cái mũi nói: "Không được niết mũi! Sẽ bị ngốc!"

Triệu Thuần dí sát vào, áp lên trán cô, ôn nhu ép hỏi nói: "Rốt cuộc muốn người đàn ông của em mặc hay không, hả?"

Tống Thiển Thiển bị cái từ "người đàn ông của em" làm cho choáng váng hồ đồ, ánh mắt từ quần áo quay tròn nhìn đến anh, răng cắn chặt, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại lớn tiếng nói: "Mặc mặc mặc! Ai tới cướp thầy với em, em đây giơ tay chém xuống!"

Triệu Thuần cười đến không được, liên tục lắc đầu nói: "Cái khí thế này lên đài, khẳng định đại sát tứ phương." 

Tiếp theo Tống Thiển Thiển vùi đầu vào chuẩn bị thi diễn thuyết, thậm chí cả Triệu Thuần cũng không thèm nhìn, chỉ toàn tâm toàn ý chuẩn bị chủ đề của mình. Ôm quyết tâm "Đại sát tứ phương", rốt cục đã đến ngày cuộc thi diễn thuyết chính thức bắt đầu.

Tống Thiển Thiển mặc một cái váy tơ nhung màu đỏ, trang điểm má màu hồng đào thản nhiên, son môi màu san hô, cả người có vẻ tràn ngập sức sống lại vô cùng mỹ lệ. Hóa trang xong, ở trong phòng hóa trang vụng trộm đeo vào vòng tay thạch anh tím Triệu Thuần đưa.

Nghĩ đến Triệu Thuần, Tống Thiển Thiển không khỏi lộ ra mỉm cười nhẹ, nghiêng đầu, lại nghĩ tới tình cảnh buổi sáng.

Sáng sớm anh để cho mình nhìn toàn bộ chỗ anh để ghim cài tay áo và khăn tay, cho mình chọn một cái. Tống Thiển Thiển chọn cái ghim cài tay áo màu bạc hình đóa hoa hồng nhỏ, cùng khăn tay in hình ô vuông thoạt nhìn rất anh tuấn khí chất. Chọn xong quay lại hỏi được chưa, anh chỉ nói "Tùy em" rồi không nói nữa.

Có lẽ... Là muốn cho mình một kinh hỉ?

Đứng ở hậu trường, tim Tống Thiển Thiển nhảy bùm bùm.

Đột nhiên có người vào, vừa đến đã lớn tiếng kêu lên: "Trời ơi Tống Thiển Thiển! Vòng cậu đeo thoạt nhìn quý giá a!" Thanh âm sắc nhọn lại lẫn vào cảm xúc đố kỵ.

Tống Thiển Thiển quay đầu nhìn, là bạn học Mạnh Mỹ Lệ. Lại không biết cô ấy vào thế nào, chỉ có thể tận lực đè nén cảm xúc bất đắc dĩ, miễn cưỡng nở nụ cười, "Hoàn hảo. Mạnh Mỹ Lệ, sao cậu đến đây?"

Mạnh Mỹ Lệ mặt đầy, mắt một mí, tự xưng là trong ban trừ Tống Thiển Thiển ra, không còn ai hơn, cho nên thái độ đối với Tống Thiển Thiển có chút phức tạp. Khi thì sắc nhọn, khi thì thân thiết. Lúc này lại kỳ quái nói: "Cậu tới sao tớ không thể tới? Tớ đến xem không được sao!"

Tống Thiển Thiển đối với cô ấy quả thực không thể hết phiền. Nhưng cũng khó mà nói gì, gật gật đầu chuẩn bị tránh ra.

Tống Thiển Thiển mặc váy đỏ ngắn áo, trên cổ tay vòng tay thạch anh tím tinh xảo chợt lóe lên, bị Mạnh Mỹ Lệ liếc mắt một cái trông thấy, liền thét to: "Cái vòng tay này thương hiệu tớ cũng biết, rất đắt tiền! Trời ạ, sao cậu có thể có!"

Tống Thiển Thiển bị hoảng sợ, nói, "Làm sao vậy Mạnh Mỹ Lệ, đừng kêu ầm lên!"

Mạnh Mỹ Lệ không phân trần cầm cổ tay Tống Thiển Thiển lên, thạch anh tím khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, đố kỵ nói: "Cậu còn muốn giấu sao? Khẳng định là yêu đương bạn trai tặng!"

Chung quanh học sinh dự thi đã xúm lại nhìn, Tống Thiển Thiển vội vàng che miệng Mạnh Mỹ Lệ, "Đừng ồn ào được không!"

Mạnh Mỹ Lệ linh hoạt tránh thoát tay Tống Thiển Thiển, chỉ vào mũi Tống Thiển Thiển nói: "Tớ biết, khẳng định là Phùng Kha cách vách đưa!" Bỗng nhiên chớp mắt, lại thân ái, nóng bỏng khoác tay Tống Thiển Thiển, nói nhỏ, "Ai nha đều là chị em tốt, có gì mà giấu giếm. Cậu nói đi, cam đoan tớ giữ bí mật."

Tống Thiển Thiển khóc không ra nước mắt, cuộc thi lập tức bắt đầu, không muốn cùng Mạnh Mỹ Lệ dây dưa, chỉ đành nói dối: "Đây là... Mẹ tớ tặng. Không phải tớ sắp sinh nhật sao."

Trong mắt Mạnh Mỹ Lệ hiện lên một tia thất vọng, nhìn ra trong mắt Tống Thiển Thiển tựa hồ có chút trốn tránh, tâm tư linh hoạt, cười lạnh nói: "Không nói thì thôi, còn muốn gạt người. Ai chẳng biết mẹ cậu... Hừ, là một quả phụ". Mấy chữ cuối cùng phun ra cực khẽ, cắn cũng rất nặng.

Tống Thiển Thiển lập tức nổi giận, "Cậu câm miệng!"

Trên mặt Tống Thiển Thiển trắng nõn sưng đến đỏ bừng, cảm xúc phẫn nộ giống một trận cuồng phong lập tức thổi đến, ngực kịch liệt nhấp nhô, tay gắt gao nắm bắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạnh Mỹ Lệ cậu tôn trọng một chút!"

Mạnh Mỹ Lệ nhìn Tống Thiển Thiển nghiêm mặt, sợ hãi lui lại, vẫn nhỏ giọng than thở: "Ai chẳng biết nha... Vốn là vậy..."

Người chung quanh bắt đầu chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận.

Tống Thiển Thiển vừa tỉnh táo lại, lửa giận bị áp chế mạnh mẽ ngược lại ở trong lồng ngực càng thêm mãnh liệt thiêu đốt, mặt không chút thay đổi đi từng bước ra phía trước, đi đến trước mặt Mạnh Mỹ Lệ, giơ bàn tay lên.

Ngay lúc cái tát lập tức hạ xuống, cổ tay bị một bàn tay hữu lực nắm lấy, không thể động, Tống Thiển Thiển quật cường ngửa đầu nhìn.

Là Triệu Thuần.

Triệu Thuần mặc bộ âu phục màu tím sẫm, sắc mặt lạnh nhạt, nắm cổ tay Tống Thiển Thiển, quay đầu nhìn Mạnh Mỹ Lệ, lãnh đạm nói: "Bạn học, lập tức bắt đầu cuộc thi. Người không liên quan mời đi ra ngoài."

Mạnh Mỹ Lệ miệng quyệt một cái, mạnh mẽ gạt nước mắt, nhuần nhuyễn nói: "Thầy Triệu sao thầy ở đây... Tống Thiển Thiển muốn đánh em!"

Triệu Thuần sắc thái không giả, nhíu mày nói: "Mạnh Mỹ Lệ, tôi nhớ rõ cuộc thi lần trước, môn toán của em hình như đứng cuối ban." Ánh mắt lạnh lùng, "So với quan tâm việc nhà người khác, không bằng quan tâm thành tích toán học của em!"

Mạnh Mỹ Lệ bị nhục nhã đỏ bừng cả mặt, thất tha thất thểu chạy ra ngoài.

Triệu Thuần nhìn Mạnh Mỹ Lệ chạy ra ngoài, lại lạnh lùng quét một vòng tuyển thủ dự thi đang xem náo nhiệt, "Thế nào, còn không đi chuẩn bị? Chờ tôi hủy bỏ tư cách thi đấu của các em sao?"

Người chung quanh đều tan tác chim muông.

Một nữ sinh vừa đi còn vừa nhìn Tống Thiển Thiển bị Triệu Thuần nắm cổ tay, thấp giọng hỏi đồng học bên cạnh, "Này, đó là thầy Triệu Thuần sao? Thầy đối xử với Tống Thiển Thiển có vẻ rất tốt."

Bạn học của cô ấy vội vàng kéo đi, nhỏ giọng nói: "Phỏng chừng không phải, Triệu Thuần nghe nói đặc biệt nghiêm khắc, Tống Thiển Thiển muốn đánh người trước mặt mọi người, khẳng định là sẽ bị xử phạt, âm thầm giáo huấn ấy..."

Nữ sinh kia không hiểu, nghĩ mà sợ nói: "A... Nhìn thầy ăn mặc đẹp trai như vậy... Hóa ra lại xấu thế, vẫn nên đi nhanh đi."

Triệu Thuần thấy người chung quanh đều tản ra, chậm rãi buông tay ra, cúi đầu lặng lẽ hỏi: "Có chịu ủy khuất hay không?"

Tống Thiển Thiển vốn đang quật cường cúi đầu, vừa nghe thấy, nước mắt ngậm trong vành mắt lập tức như tìm được chỗ phát tiết ra, nhịn không được nhìn anh, gật gật đầu nói: "Vâng..."

Triệu Thuần ôn nhu rút khăn tay ra, hơi hơi xoay người, khe khẽ lau nước mắt cho Tống Thiển Thiển, ôn nhu nói: "Bảo bối đừng khóc, hôm nay xinh đẹp như vậy. Anh còn muốn nhìn em "Đại sát tứ phương" đó."

Tống Thiển Thiển lập tức nín khóc mỉm cười, đoạt lấy khăn trong tay anh, "Thầy lau hết hóa trang của em."

Triệu Thuần nghiêng đầu cười, động tác đặc biệt cười khẽ này, lập tức như trẻ ra vài tuổi, sờ sờ đầu cô, khuyên nhủ: "Tốt rồi, lập tức bắt đầu. Trang điểm lại, ra phía sau đài chuẩn bị đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro