2 3 4 5 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2:

Mộ Diệp dám can đảm trước mặt mọi người ám sát thiên đế, quả thật là hành động đại nghịch bất đạo, tả hữu thị vệ lập tức lao đến, đem hắn áp chế trên mặt đất.

Mộ Diệp cũng không giãy dụa, liếc mắt trừng Lâu Sâm, trong mắt hắn ái hận khó phân.

Lâu Sâm phất tay cho mọi người xung quanh lui xuống, chậm rãi rút ra trường kiếm trên ngực. Tuy rằng trên người có thêm một lỗ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thường. Thậm chí còn dùng ngón tay dính máu, đưa đến môi liếm một cái, mỉm cười nói: "Như vậy mới có điểm thú vị."

Người chung quanh đều bị doạ, một lúc không ai dám cử động.

Lâu Sâm tiện tay ném thanh trường kiếm xuống đất, phân phó: "Đem người áp giải qua hình đường. Nhớ kỹ, không được thương tổn tính mạng hắn."

Bọn thị vệ lĩnh mệnh, vội vã kéo Mộ Diệp xuống phía dưới.

Tóc Mộ diệp bị túm đến đau đớn,ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lâu Sâm.

Lâu Sâm cảm nhận được ánh nhìn của hắn, cũng nhìn lại hắn mỉm cười. Y dung mạo tuấn mỹ, mỉm cười ôn hòa, nhưng quan trọng là giờ khắc này Mộ Diệp mới phát hiện, đáy mắt y không động chút gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng có tình.

Như y nói, bất quá là vui đùa mà thôi, mình lại vì phần tình cảm này mà lại đặt nặng tâm tư thật đúng là quá ngu xuẩn, quá buồn cười.

Ha ha.

Mộ Diệp nhịn không được khẽ động khóe miệng, nhưng phát hiện cơ mặt đã chết lặng từ lâu, ngay cả cười cũng cười không nổi.

Tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai xa dần.

Thẳng đến khi rời khỏi đại điện, cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của người kia, hắn mới cắn răng một cái, buông tha tất cả nhắm mắt lại.

Trước mắt một mảnh hắc ám.

Nhưng hắn lại kìm lòng không được lại nhớ đến... Lần đầu gặp gỡ Lâu Sâm dưới ánh nắng mặt trời ngày ấy.

Ngày ấy khí trời thật đẹp, từng tầng hương hoa phiêu tán khắp nơi, xuân phong ấm áp dào dạt có chút say lòng người. Mộ Diệp giống như thư ng ngày đến Hoa viên chăm sóc hoa cỏ. Nghe những nụ hoa chờ đợi những bông hoa nhỏ giọng kể ra tâm sự. Nhưng rồi chợt thấy một bóng đen từ trong bụi hoa nhảy ra, bất ngờ cắn một ngụm lên tay hắn.

Chỗ bị cắn trên mu bàn tay truyền đến đau đớn bén nhọn, hắn chịu đựng không có hô đau, túm lấy bóng đen tròn tròn, cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con hắc miêu. Miêu có đầu không lớn, bộ lông đen toả sáng, bốn móng vuốt trắng như tuyết.

Mộ Diệp cảm thấy kỳ quái nơi này sao lại có mèo. Lại nghe thấy đằng xa có tiếng bước chân. Có người từ phía bụi hoa từng bước đi về phía hắn.

Hắn lúc đó ngồi xổm trên mặt đất, đầu tiên thấy chính là một đôi giày kim tuyến thanh tú, hướng lên trên là y sam màu thuỷ lam, nhìn lên cùng mới lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Người nọ tướng mạo thập phần anh tuấn, đôi mắt phượng hàm chứa ý cười, tao nhã thanh tĩnh, tiếng nói như xuân phong động lòng người.

"Tàng nguyệt."

Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắc miêu giãy khỏi tay Mộ Diệp, kêu meo meo meo meo chạy đến bên chân y cọ cọ.

Mộ Diệp lúc này đã đoán được chuyện đang diễn ra, đứng lên nói: "Là huynh dưỡng con mèo này sao?"

"Ân, nó luôn luôn chạy loạn chung quanh, thực sự làm cho ta đau đầu."

Vừa nói vừa nhìn tay Mộ Diệp, nhíu mày, "Nó cắn ngươi bị thương sao?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"Trên người ta có mang thuốc trị thương, có thể tìm một chỗ ngồi xuống không?"

"Không cần, đệ tự mình xử lý được."

"Dù sao cũng là mèo của ta, ta phải có trách nhiệm."

Người nọ ngữ khí mềm nhẹ, cất tiếng nói tư nhã nhặn văn, nhưng lại mang theo một loại mị lực trời sinh, lệnh người không dám làm trái.

Mộ Diệp chỉ là hoa thần nho nhỏ, vẫn chưa gặp qua hình dáng thiên đế, đương nhiên không đoán được thân phận của y, bất tri bất giác đáp ứng. Hai người vừa thượng dược, hàn huyên tâm sự, đến lúc cáo từ, đã liên hệ tính danh.

Mấy ngày kế tiếp, hắc miêu dường như rất thích đến hoa viên của Mộ Diệp, luôn luôn chạy tới tản bộ, thuận tiện lưu lại trên tay hắn vài vết cào. Kế tiếp không lâu sau Lâu Sâm liền xuất hiện, tiếp tục thượng dược, rồi nói chuyện phiếm.

Tất cả đã bắt đầu tự nhiên như vậy.

Bởi vì Lâu Sâm thái độ ôn hòa hữu lễ, Mộ Diệp cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi dụng tâm của y. Hai người nguyên bản chỉ là quân tử chi giao, cả ngày chỉ bàn chuyện thiên địa, phẩm trà chơi cờ, lâu dần phát sinh tình cảm. Cũng là Lâu Sâm đặt Mộ Diệp dựa vào tường hôn môi trước, ghé vào lỗ tai hắn thở gấp nói ra hai chữ

"Yêu thích".

Sau đó thì ngày nào cũng giống như trong mộng.

Mộ Diệp tính tình nội liễm, tuy rằng tướng mạo phi thường đẹp, trăm nghìn năm qua cũng chưa từng động qua phàm tâm. Nhưng cho dù hắn trì độn như thế nào, cũng hiểu được Lâu Sâm là một tình nhân hoàn mỹ, ôn nhu như nước,nồng tình mật ý, quả nhiên là văn chương không tài nào tả được.

Do nhớ rõ buổi tối cuối cùng ôn tồn bên nhau, hắn cùng với y sóng vai nằm ở trên giường, ngón tay Lâu Sâm vuốt ve mái tóc đen của hắn, cười nói: "Không lâu sau sẽ là Bách Hoa yến, đến lúc đó đệ có nguyện ý tại buổi tối hôm đó múa kiếm?"

"Bệ hạ muốn xem?" Mộ Diệp lúc này dĩ nhiên đã biết được thân phận của y, nếu không đã không gọi y là bệ hạ.

"Ân," Lâu Sâm gật đầu, đáy mắt như có ánh sáng nhạt loé lên, "Bộ dáng đệ múa kiếm thật sự rung động lòng người."

Mộ Diệp ở bên cạnh y đã lâu, tình đã sớm thâm căn cố đế, đương nhiên luyến tiếc làm y thất vọng. Tuy rằng trong lòng nghĩ cũng không muốn lắm, nhưng hôn lên khóe mắt y, nhu thuận đáp: "Đệ sẽ làm như huynh mong muốn."

Lâu Sâm nghe xong, quả nhiên cười rộ lên, chỉ là trong ánh mắt lại bắt đầu tối dần, cực kỳ tiếc hận thở dài.

Mộ Diệp lừa dối chính mình là y mệt mỏi, không chút để tâm, lại cùng hắn triền miên một lúc, sau đó lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả trong mộng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng không đoán được khi tỉnh giấc, chính là trời long đất lở.

Không sai, từ sau ngày ấy, Lâu Sâm không còn tìm đến hắn nữa.

Đầu ngày thứ hai là nghĩ vì y có việc nên trì hoãn, sau đó lại nhận định vì y vội vàng chuẩn bị Bách Hoa yến. Kéo dài đến nửa tháng sau, Mộ Diệp mới dần dần dâng lên lo lắng, nghĩ hết biện pháp tìm hiểu tin tức của thiên đế.

Hắn cho rằng y lâm trọng bệnh.

Hắn vội vã muốn nhìn thấy y.

Hắn đợi một ngày rồi lại một ngày, cuối cùng từ bỏ.

Người bên ngoài thì thầm với nhau về tin của thiên đế bệ hạ... Ngài lại có tân sủng.

Chương 3:

"Rầm!"

Một dòng nước lạnh lẽo nặng nề đổ ập lên trên người.

Mộ Diệp run run một chút,trong hồi ức mông lung triệt để tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt.

Trước mặt tia sáng hôn ám, do trong động còn một ánh lửa nhỏ, mùi vị âm u ẩm ướt một đường xông thẳng lên. Hắn tuy rằng chưa từng thấy qua địa phương này, nhưng quan sát thấy hai tay bị trói, trong trạng huống này hắn biết rằng chính là mình đang ở hình đường.

Bên tai không nghe tiếng kêu la thảm thiết như những lời đồn đoán, trái lại an tĩnh đến kì lạ.

Lâu Sâm đã sớm thay đổi một thân xiêm y, ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, ngoại trừ hiển thị sắc mặt tái nhợt bên ngoài, hình dáng hoàn toàn không giống như vừa bị đâm qua một kiếm.

Mộ Diệp biết y có pháp lực cao cường, tất nhiên loại tiểu thương này bất quá cũng không để vào mắt.Thế nhưng liếc thấy người này, trong lòng nổi lên một trận đau đớn, nói không nên lời là ái hay là hận.

Có lẽ, ngày trước càng yêu,thì hôm nay lại càng thống hận.

Lâu Sâm thấy hắn tỉnh lại, liền theo thói quen nở nụ cười câu dẫn ra khóe miệng, cười nói: "Còn chưa sử dụng hết tất cả các nhục hình, đệ trước hết đã ngất đi rồi? Đệ cũng biết ám sát thượng đế phải bị tội gì?"

Mộ Diệp trừng hắn liếc mắt, lãnh đạm nói: "Điều không phải tru di hay sao, bệ hạ chỉ cần động thủ là được."

"Hà tất phải quật cường như vậy?" Lâu Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nói, "Ta từ trước đến nay điều không phải là người thương hương tiếc ngọc."

Vừa dứt lời, hắc y thị vệ hai bên trái phải vung cao roi,từng lằn roi liên tục hạ trên người Mộ Diệp. "Ba!"

Roi không lưu tình chút nào liên tục đánh vào trên người, phát ra âm thanh nặng nề.

"Ngô..."

Mộ Diệp thời gian mới đầu còn hừ một tiếng, lúc sau cắn chặt răng, không thốt ra lời gì nữa. Mái tóc đen dài tán loạn rơi trên đầu vai, mồ hôi lạnh theo gương mặt chảy xuống, một roi rồi một roi, cứ thế liên tục hạ xuống làm trên người hằn lên những đường máu, một thân bạch y đều bị nhiễm đỏ.

Nhưng hắn thần chí thủy chung thanh tỉnh, đôi mắt trấn định nhìn Lâu Sâm, tựa như muốn khắc sâu vào trong lòng dung nhan tuấn tú đó.

Lâu Sâm tựa hồ cảm thấy thú vị, kêu thị vệ ngừng tiên hình, đi từng bước một tới bên cạnh người Mộ Diệp, ngón tay cố ý đè lên vết thương đang rỉ máu do bị roi đánh gây nên, ôn nhu hỏi: "Đau không? có cảm thấy hối hận chưa?"

"Thị," Mộ Diệp hít sâu một hơi,đôi môi chậm rãi nở nụ cười tươi,nói, "Ta hối hận một kiếm vậy mà đâm vào không đủ sâu, một lần không thể kết liễu tính mệnh của ngươi."

Hắn nói những lời này xong thực sự thấy rất thỏa mãn. Lâu Sâm lại tuyệt không nổi giận, trái lại cười ha ha đứng lên, đôi môi tiến đến bên tai Mộ Diệp, gần gũi hầu như hôn lên hắn, tiếng nói trầm thấp động nhân: "Đệ tướng mạo tuy rằng ngày thường rất đẹp, tính cách lại quá mức nặng nề, chơi đùa vài lần liền thấy không có ý nghĩa, ngược lại nhìn hình dáng hiện tại của đệ như vậy ta lại thấy... Tương đối thú vị."

Y nói xong thản nhiên như trước đây hôn lên mặt hắn.

Mộ Diệp tựa đầu hơi nghiêng, có chút chật vật tránh được, hung hăng trừng y.

Lâu Sâm thấy thế giật mình, cười đến càng thêm thoải mái. Bất quá hắn trên người vốn có thương tích, mặc dù đã dùng thuật chữa trị qua,nhưng dù sao cũng chưa khỏi hẳn, cười lớn tác động đến vết thương, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Hắn không hề miễn cưỡng Mộ Diệp,lấy tay vén gọn mái tóc đen tán loạn, ôn ngôn mềm giọng nói: "Ta ngày mai sẽ trở lại nhìn đệ."

Một bên xoay người, một bên phân phó những thị vệ ở bên cạnh: "Hảo hảo nhìn hắn, không cần phải dùng hình nữa."

"Thị."

Mộ Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt thấy bóng lưng quen thuộc càng đi càng xa, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Bệ hạ, dù cho chỉ có một khắc cũng được, ngươi có từng đối với ta thật tình động tâm qua?"

Chỉ nói một câu như thế mà tựu như phảng phất dùng hết khí lực toàn thân.

Lâu Sâm cước bộ dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu nhìn hắn, chỉ cười hỏi lại: "Đệ hỏi cái gì?"

Mộ Diệp cả người chấn động, lập tức biết được đáp án.

Hắn cảm giác hàn khí bắt đầu từ lòng bàn chân từ từ dâng lên, lạnh lẽo thấu xương, lạnh tới những đầu ngón tay, cho dù lúc nãy bị từng đường roi đánh trên người,cũng không đau đớn như lúc này.

Hắn một thân linh lực sớm bị phong, lại vừa bị một trận tiên hình thảm khốc, lúc này mình đầy thương tích, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. Trong miệng đều là một mảnh cay đắng khó chịu, trong yết hầu dâng lên một cổ huyết vị không thể kìm nén, làm hắn khó thở cơ hồ muốn ngất đi..

Nhưng trên người vết thương vẫn nóng như lửa đốt vô cùng đau đớn, làm hắn tiếp tục tỉnh lại.

Không gian xung quanh vẫn là tối như mực, cũng biết sống một ngày hay một ngày, muốn thoát khỏi nơi này là hoàn toàn không thể.

Hắn hổn hển thở dốc, đang muốn nhắm mắt lại, nhưng chợt nghe trong góc phòng vang lên một giọng nói khàn khàn: "Ngươi hình dạng đã ra nông nỗi này, chỉ sợ tiếp tục vài lần lăn qua lăn lại, sẽ đi đời nhà ma."

Thanh âm nghe tới như là của nữ tử, ngôn ngữ mang đầy vẻ trào phúng ý tứ hàm xúc, thập phần quái dị.

Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, giãy dụa nhìn về phía phát ra tiếng nói, hỏi lại: "Các hạ là ai?"

"Ta là chính là chủ nhân của hình đường."

Trong lúc nói chuyện, một đạo nhân ảnh từ trong bóng tối đi ra, tư thái lả lướt,người này toàn thân vận hắc y, môi hồng răng trắng, tóc đen mượt như mây, hình dáng diễm lệ tuyệt luân.

Mộ Diệp nghe qua không ít tin đồn về chủ nhân hình đường, nhưng không ngờ chủ nhân hình đường lại là một nữ tử diễm lệ,nhất thời cũng giật mình.

Nàng kia liếc hắn một cái, lần thứ hai mở miệng nói: "Ngươi nhiều lần chống đối bệ hạ, lẽ nào sẽ không sợ chết sao?"

"Ta nếu đã dám ám sát thiên đế, tất nhiên là chuyện sinh tử cũng không màng."

"Người bị bệ hạ vứt bỏ cũng có không ít, người lớn gan như ngươi quả là không có người thứ hai, chẳng trách bệ hạ lại đối với ngươi vài phần kính trọng."

"Thì đã sao? Ta không phải cuối cùng cũng kết thúc sinh mạng ở đây sao?" Mộ Diệp toàn thân vô lực, sợi dây trói chặt hai tay đã thật sâu siết chặt vào da thịt, nhưng một tiếng rên rỉ cũng không có kêu lên, trầm giọng nói, "Quân ký vô tình ta liền bỏ, kẻ phụ lòng người, sao đáng cho ta nhớ mãi không quên?"

Mộ Diệp vừa dứt lời, nàng kia liền mở lời khen một tiếng "Hảo", gương mặt tú lệ hơi nhăn nhó, nhìn qua cũng không hẳn là cười cũng không hẳn là khóc, rất có vẻ âm trầm quỷ dị. Hơn nữa hành động kế tiếp càng kỳ quái,nhanh tay lấy trong lòng ra một cây chủy thủ màu huyết hồng, lả tả hai tiếng cắt đứt dây trói trên người Mộ Diệp.

Mộ Diệp dưới chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi ở trên mặt đất. Hắn trên người đau đớn khó nhịn, thử vài lần đều không thể tự đứng dậy, chỉ có thể dựa vào cây cột dùng để trói người của hình phòng, ngẩng đầu nhìn lại nữ tử kia.

Nữ tử cẩn cẩn dực dực thu hồi chủy thủ, nói: "Bệ hạ mặc dù sai người bắt giữ ngươi, nhưng muốn ta nguyện ý thả ngươi đi cũng là chuyện dễ dàng, hiện tại thì ngươi có muốn rời khỏi nơi đây không ?"

Mộ Diệp tâm trạng kinh ngạc, nét mặt lại bất động thanh sắc, chỉ nói: "Ta cùng các hạ không quen,vô cớ vì sao ngươi lại giúp ta?"

Nghe vậy, nàng kia trầm mặc chỉ chốc lát, lần đầu lộ ra dáng tươi cười.

"Ta cầu bệ hạ chỉ liếc mắt nhìn con của chúng ta, ngươi đoán hắn nói như thế nào?"

Nàng chợt cười lớn làm gương mặt càng tươi đẹp như hoa,nhưng trong đôi mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, "Hắn nói rằng hài tử lớn lên rất giống hắn, thấy được thì tâm sinh ra chán ghét."

Mộ Diệp thấy thần tình của nàng mới biết được nàng cũng là một người yêu cuồng dại, hơn nữa hiển nhiên đối Lâu Sâm chưa hết tình. Nhân lúc xảy sự tình này, không biết là thực sự cố tình tương trợ, hay là nghĩ nhân cơ hội này diệt trừ tình địch như hắn?

Mộ Diệp trầm ngâm một trận, nghĩ thầm bỏ trốn với ở đây cũng không khác biệt, liền dùng hết sức lực gượng đứng lên, nói: "Vậy làm phiền đường chủ giúp đỡ."

"Đi theo ta."

Nàng kia không nói thêm gì, xoay người đi ra hình phòng.

Mộ Diệp lấy tay đè đầu vai che vết thương,mạnh mẽ chống đỡ đi theo phía sau, một đường mà đi, thực sự chưa từng gặp qua trở ngại.

Hai người bọn họ đi hồi lâu thì ra khỏi địa lao âm u, đi đến cuối đường của gian thạch thất thì ngừng lại.Cửa đá mở ra nhìn vào, chỉ thấy bên trong treo đầy đủ loại kiểu dáng hình cụ. Trên vách tường, vết máu loang lổ, cũng không biết bao nhiêu người ở chỗ này chịu qua dằn vặt.

Nàng trực tiếp đi qua cửa vào nhà trong, chỉ thấy chính giữa gian nhà là một Uông Thủy đàm, nói: "Hình đường bên ngoài có người gác, ngươi nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể đi con đường này."

Mộ Diệp đi qua nhìn một chút, thấy được đàm thủy nước đen nhánh nhìn sâu không thấy đáy, đoán không ra phía dưới ẩn chứa những cái gì?.

Nàng thấy hắn chần chờ, liền cười lạnh giải thích nói: "Có một đường duy nhất có thể thoát khỏi chỗ này là thông qua nhân giới, lúc ngươi nhảy xuống dưới, chẳng khác nào bỏ qua chức vị hoa thần hàng đầu,càng không có khả năng trở về thiên đình. Bất quá là một phàm phu tục tử, có thể sống an nhàn còn hơn ở đây đánh mất tính mệnh."

Nói như vậy gần như là cưỡng bức cùng dụ dỗ, quả thực như là sợ Mộ Diệp không chịu ly khai.

Mộ Diệp nguyên bản cũng không thèm để ý sinh tử, chỉ là đã có một cơ hội như thế, đương nhiên không muốn tiếp tục bị Lâu Sâm đùa bỡn, bởi vậy quyết tâm phải li khai, bước chân đi về phía trước nửa bước.

Nàng thấy hắn chuẩn bị nhảy xuống đàm thủy, vội vã nhắc nhở nói: "Phía dưới thủy đàm có một chỗ suối chảy, ngươi nghìn vạn lần phải nhớ tránh xa, nếu không cẩn thận bị rơi vào, sợ rằng sẽ bị cuốn vào cấm địa."

Chương 4:

"Cấm địa?"

Mộ Diệp ở thiên giới lâu như vậy, đương nhiên nghe người ta nhắc qua hại chữ này. Nhưng ngoại trừ thiên đế thông ai có thể đặt chân vào nơi này, sở dĩ cho tới nay chỉ có nghe đồn là bởi vì không ai biết nơi này có thực sự tồn tại hay không.

Không nghĩ tới, cấm địa trong truyền thuyết ngay bên dưới hình đường.

Nàng kia thấy y kinh ngạc, thuận miệng nói rằng: "Kỳ thực cũng không phải nơi quan trọng gì, chỉ bất quá mộc thạch nơi này có thể rèn ra thần binh lợi khí, cho nên mới không cho phép người bên ngoài đi vào mà thôi."

Dừng một chút, trào phúng cười cười: "Bệ đä lâu chưa từng di qua cấm địa, có lẽ đã quên mất nơi này từ lâu."

Mộ Điệp nghe được có chút hồ đồ, nhưng Việc này cũng chẳng quan hệ nào với mình, liền không có hỏi nhiều nhìn xuống phía dưới, cùng nàng kia nói tạ ơn xong, từng bước đi về phía trước. Đàm thủy yên tĩnh không gợn sóng ngay trước mắt, âm u đến dọa người.

Mộ Diệp tự biết rằng con đường phía trước sẽ mờ mịt, nhưng trong lòng tuyệt không sợ hãi. Chỉ là trong lòng lặp lại tên người nào đó một lần, ép buộc bản thân quên đi dung nhan tuấn mỹ của người nọ. Sau đó nhắm mắt lại, thả người nhảy vào trong nước.

Ùm!

Trong nước quá nhiên lạnh đến thấu xương, hơn nữa phía dưới dường như có luồng lực hút cường đại, thoáng một cái người đã bị cuốn vào.

Dòng nước mạnh mẽ bắt đầu chảy qua vết thương, làm nhận lấy một trận đau đớn mãnh liệt, Mộ Diệp cắn đầu lưỡi, hai cánh tay mạnh mẽ hoạt động nổ lực bơi về phía trước.

Không bao lâu sau, liền nhìn thấy dòng nước xoáy ẩn giấu dưới đáy.

Khí lực của hắn vốn không lớn, ở trong nước khiến hắn không sử dụng được sức. Tuy rằng kiệt lực giãy dụa, nhưng lại bị dòng nước mạnh mẽ cuốn vào, thuận thế đẩy hắn đi tới. Mộ Diệp nhất thời cầm cự không được, uống phải mấy ngụm nước, cảm giác đầu khớp xương đều nhanh chóng bị ép nát.

Cứ như vậy thuận theo dòng nước cuốn, nổi lên chìm xuống một trận sinh một trận tử, mới nhìn thấy được một tia sáng ở xa xa.

Mộ Diệp lúc này đã sớm không còn khí lực, liền dứt khoát buông lỏng thân thể, mặc cho dòng nước chảy xiết đưa y trôi nổi. Cho đến khi thiên tân vạn khổ trồi lên mặt nước thì y đã mệt đến không thể động đậy.

Đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy mình đang ở hạ lưu của một dòng suối nhỏ. Suối nước ào ào từ phía trên đổ xuống, xung quanh cỏ xanh như trải thảm, trên thảm cỏ lại đan xen những đóa hoa hắc sắc nho nhỏ. Mà ở phía xa hơn, có một cây đại thụ đứng sừng sững che kín cả một trời. Đại thụ này không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất nông sâu không đồng nhất tạo nên quang cảnh tỏa chiếu rực rỡ.

Tất cả chìm trong sự an tường, yên tĩnh, phản phất không khí cũng nhưng trê, xa xôi ngăn thời gian bên ngoài.

Ở đây có phải là cấm địa trong truyền thuyết hay không?

Mộ Diệp tựa bên bờ hổn hển thở dốc, nghĩ thầm nếu có thể chết ở nơi này, cũng không tính là quá tệ.

Hắn biết rõ tình trạng thân thể của bản thân, vết thương hoàn toàn không được chữa trị, pháp thuật cũng không dùng được. Ở đây cho dù có ngủ mãi không tỉnh, chỉ sợ cũng không có người biết.

Chủ nhân Hình đường chính vì nguyên nhân này, mới có thể thả y đào tẩu đi? Thậm chí con đường kia có thể thông đến nhân giới hay không cũng rất khó nóị.

Bất quá nếu hắn đã vào nhầm cấm địa, thì không còn ý định đi nhân giới nữa. Đợi thể lực khôi phục một chút hắn từ trong nước suối đứng lên, từng bước từng bước đi về phía trước.

Trên người hắn máu chảy đầm đìa, nước theo mái tóc dài chảy xuống thân, dáng vẻ hết sức chật vật. Mới đi phía trước được vài bước, liền vấp phải tảng đá trượt chân té ngã trên mặt đất.

Loại này đau thật không giống trong tưởng tượng.

Bởi vì tay chân tất cả đều chết lặng, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.

Mộ Diệp biết bản thân không còn khí lực đứng lên nữa, chi là động đậy khóe miệng, nằm trên mặt đất cười nhẹ.

Là thật.

Hắn làm sao đoán được kết cục này đây? Chỉ là thích một người mà thôi, chẳng lẽ bởi vậy mà đánh mất tính mệnh.

Mà càng buồn cười chính là đã đến tình trạng này, tâm hắn vẫn như cũ nhớ đến thân ảnh người nọ. Dáng vẻ người nọ ở bên tai nói tiếng thích, dáng vẻ người nọ ôm hắn vào trong lòng âu yếm cùng hoan ái, dáng vẻ người nọ cười nhìn hắn thụ hình.

Hận đến tột cùng, đơn giản là vì đã từng thương y đến tận xương.

Mộ Diệp cười không ngừng khiến cổ họng cũng bị nghẹn, thanh âm mới từ từ nhẹ xuống. Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá soi chiếu lên trên người hắn, ánh nắng ấm áp ấy khiến người say mê, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ say.

Trong mộng vần như cũ nhìn thấy những chuyện ngọt ngào đã qua. Khi tỉnh lại cảm thấy trên người nhẹ nhàng, tựa hồ tất cả vết thương đều biến mất không dấu vết. Thương tâm thống khổ lúc trước cũng chỉ là trong một lúc ảo giác. Mộ Diệp phảng phất nhớ lại thời gian trước, khi đó còn chưa biết thân phận của Lâu Sâm, chỉ cần vừa mở mắt là có thể thấy người nọ nhìn hắn cười ôn nhu.

Khi đó Mộ Diệp làm sao đoán được lại có ngày hôm nay?

Hắn hơi cười khổ một chút, cảm giác có hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, liền như bình thường phất phất tay, bật thốt lên nói: "Đừng nháo."

Ngay sau đó liền giật mình tỉnh táo lại, từ trên mặt đất ngồi dậy.

Xung quanh vẫn tĩnh lặng, ánh nắng tươi sáng chan hòa, gió nhẹ ấm áp thổi, vẫn là cảnh trí ưu mỹ như họa như tho, hơn nữa ngoại bên ngoài vẫn là vắng lặng không người.

Vừa rồi quả nhiên chỉ là ảo giác.

Mộ Diệp một lần nữa nằm trên mặt đất, lại một lần nữa cười nhạo bản thân si tâm. Ngay sau đó hắn lại phát giác có điều gì không đúng, nhanh chóng nhảy dựng lên, kinh ngạc không gì sáոհ được nhìn lại thân thể của chính mình.

Mộ Diệp trước đó không lâu mới chịu qua hình phạt roi, may mắn nhặt được về tính mạng, nhưng trên người phải đầy thương tích mới đúng, Nhưng giờ này khắc này, vết thương trên người hắn tự nhiên đều khỏi hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không có.

Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?

Lẽ nào hắn vẫn còn trong mộng.

Mộ Diệp tận lực để bản thân trấn định lại, xác nhận bốn bề vắng lặng, tỉ mỉ ở cấm địa đi một vòng. Nơi này vốn không lớn, mặc dù có hoa có cỏ nhưng tất cả đều sinh trưởng vây quanh đại thụ.

Chẳng lẽ đại thụ này có chỗ đặc biệt?

Mộ Diệp nghĩ như vậy, không tự chủ được tiêu sái đi đến bên cạnh đại thụ, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên.

Chỉ là vừa cham nhẹ vào, liền cảm giác đầu ngón tay truyền đến nhịp đập, một ánh sáng yếu ớt từ ngọn cây phiêu đãng rơi xuống, ánh sáng ấy giống như tuyết đang rơi, như ảo như thật, hết sức động lòng người. Quang ảnh vừa chiếu xuống mặt đất, rất nhanh liềr biến mất không dấu vết. Nhưng cùng thời khắc đó, cây cỏ trở nên xanh tươi, suối nước trở nên trong xanh, mà hoa cũng nở rộ rất đẹp.

Mộ Diệp kinh ngạc nhìn kỳ cảnh này, lập tức phát hiện ýi mật của cấm địa, tim đập thình thịch không ngừng.

Thần mộc có năng lực chữa trị cường đại, vì sao bị liệt vào cấm kỵ? chẳng lẽ như chủ nhân Hình đường nói, bởi vì có thể rèn ra thần binh lợi khí sao?

Hắn dĩ nhiện đã tự mình thử qua một lần, biết đao kiếm bình thường không thể lấy được tính mệnh của Lâu Sâm.

Như vậy, nếu là thần binh lợi khí từ cấm địa thì sao?

Chương 5:

Thế gian vạn vật tương sinh tựơng khắc, có thể thần mộc không tầm thường trong cấm địa chính là khắc tinh của người cao cao tại thượng đứng đầu thiên giới.

Mộ Diệp nghĩ tới đây, không khỏi rung mình một cái, ngăn cản bản thân suy nghĩ sâu xa hơn.

Mộ Diệp quả thực đối với Lâu Sâm vì yêu sinh hận, nhưng có thể xuống tay giết được y hay không cũng rất khó nói? Có lẽ, hắn chỉ là muốn độc chiếm người kia mà thôi, mặc dù phải dùng phương thức tử vong này.

Hắn cắn chặt răng, ngực không thể áp chế từng cơn đau đớn cứ dâng lên.

Chương 6:

Đó là một nam tử trẻ tuổi, vóc dáng cao cao gầy gầy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, lông mi thật dài rung động, hết sức vô tội nhìn Mộ Diệp.

Qua hồi lâu, mới bước tới phía trước nửa bước chân.

Nhưng y căn bản còn chưa học được bước đi, mới vừa đi một bước liền mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất. Y cúi đầu nhìn nhìn tay chân của mình, đầu tiên vẻ mặt có chút hoang mang, sau đó là tức giận mở to hai mắt, bộ dạng đó cùng đoàn ánh sáng trước kia có chút giống nhau.

Mộ Diệp nhìn thấy, thực sự không nhịn được bật cười. Hắn vì trợ giúp y biến hoá đã dung hết linh lực toàn thân, dĩ nhiên không thể nào tiếp tục đi nhân giới, không thể làm gì khác hơn là mang thân ướt đẫm bơi vào bờ, bước qua đỡ người.

Thiếu niên kia cũng thật cơ trí, lập tức kéo lấy tay Mộ Diệp không buông. Đáng tiếc у không thể nói, chỉ có thể nỗ lực mở to hai mắt, con nguroi đen láy giống như cất giấu ánh sáng vào trong đôi mắt sâu thẳm đó.

Mộ Diệp thở dài, nói: "Yên tâm, ta tạm thời sẽ không rời đi. "

Vừa nói vừa niệm chú ngữ.

Trong nháy mắt những cánh hoa hắc sắc từ trên cỏ bay lên, bay lả tả rơi xuống người thiếu niên, sau đó liền biến thành một bộ sam tử hắc sắc, kiểu dáng mộc mạc, những cũng coi như vừa người.

Thiếu niên hoan hô một tiếng, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhanh chóng đứng lên xoay mấy vòng. Bất quá hai chân y vẫn mềm nhũn, rất nhanh lại ngã xuống, cùng Mộ Diệp lăn thành một đoàn.

Hai người mặc dù đều chật vật vạn phần, nhưng hết lần này đến lần khác cùng nhau cười phá lên.

Mộ Diệp thấy y ngây thơ hoạt bát, giống nhừ một hài tử không hiểu chuyện, lại dính người rất lợi hại, liền biết trong thời gian này chắc chắn không đi được.

Ít nhất, cũng phải dạy y bước di.

Thật may là tiểu tử này học đặc biệt nhanh, sau khi bị ngã nhào mấy lần, đã có thể ở chung quanh cấm địa chạy loạn. Y cũng hoàn toàn không sợ bẩn, bàn chân trần ở trên cỏ đạp tới đạp lui, còn nhảy vào dòng suối nhỏ nghịch nước, làm cho cả người ướt đẫm. Sau đó lại đến dưới gốc đại thụ mỹ mỹ nằm phơi nắng.

Mộ Diệp hoàn toàn không có cách nào với y.

Bởi vì y mặc dù vóc dáng đĩnh cao, nhưng đôi mắt ngập nước, dáng vẻ môi hồng răng trắng, khiến người yêu thích, chỉ cần đáng thương chớp måt một cái, người khác liền luyến tiếc làm khó y.

Mộ Diệp thân là hoa thần, vì vậy thân cận nhất chính là hoa hoa thảo thảo, từ trước đến nay chưa từng thấy qua thụ tinh thú vị như vậy, lòng nghĩ sau khi dạy hắn bước đi được sẽ rời đi, nhưng thực tế là ở lại nơi đây hết ngày này đến ngày khác.

Bọn họ hai người sớm chiều ở chụng, không có tên cũng bất tiện.

Dựa theo dáng vẻ tròn tròn lúc trước của thanh niên, gọi tên tròn tròn, mập mạp là thích hợp nhất. Có lẽ tính y bướng bỉnh lại sĩ diện nên vừa nghe người khác nói y tròn trịa sẽ tức giận, sẽ trốn đi không thấy bóng dáng, sẽ cố ý đạp vào dòng suối nhỏ, làm cho khắp nơi đều là nước.

Mộ Diệp không còn cách nào, không thề làm gì khác hơn là giúp y lấy một cái tên có chút văn nhã, là Diệp Ành, xem như là hợp với thân phận đoàn ánh sáng trước kia của y.

Diệp Ảnh lúc này mới thoả mãn, mỗi lần nghe Mộ Diệp gọi tên của y, đều cười đến phá lệ hài lòng.

Chỉ là từ lúc y biến hóa, đại thụ cũng không còn mưa ánh sáng nữa, vạn vật trong cấm địa vì vậy mất đi sinh cơ.

Mộ Diệp mỗi lần nhớ đến việc này, đều có chút thấp thỏm, có phải do mình nhúng tay trợ giúp y hay không. Hơn nữa thời cơ y biến hoá quá sớm, tinh phách cũng không hoàn chỉnh, điểm này cũng khiến kẻ khác lo lắng.

Cho nên Mộ Diệp biết rõ mình nên đi, nhưng vì Diệp Ảnh lại kéo dài, dạy xong bước đi lại dạy nói, thậm chí còn muốn dạy mấy thứ pháp thuật phòng thân. Thỉnh thoảng đáy lòng cũng sẽ xẹt qua ý niệm mơ hồ, hoài nghi mình thực sự không muốn rời đi bởi vì muốn lợi dụng y đối phó Lâu Sâm?

Tỷ như, đem thiếu niên hoàn toàn không biết gì luyện thành lưỡi dao sắc bén giết người?

Chuyện như vậy, chỉ suy nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

Có đôi khi nghĩ đến thất thần, thậm chí sẽ cảm thấy lạnh sống lựng. Bất quá Diệp Ảnh thường xuyên sẽ đến quấy rối, động một chút là hù dọa Mộ Diệp giật mình hoặc đá hắn một cước, làm xong chuyện xấu lại cười trộm trốn đi, hết sức trẻ con.

Mộ Diệp bận rộn đối phó với đủ loại trêu đùa của y, những tâm tư khác của hắn dần đã phai nhạt rất nhiều.

Đáng tiếc Diệp Ảnh không có thiên phú nói chuyện, bị buộc phải học vài ngày, không ngờ chỉ biết nói một chữ, hơn nữa còn treo bên miệng nói tới nói lui.

"Mộ... Mộ."

Mộ Diệp chỉ cần nghe cái miệng không rõ ràng kêu to là hiểu được phiền phức lại tới.

Quả nhiên, tiếp theo trong chớp mắt chỉ thấy bóng người cao cao gầy gầy huớng hắn nhào tới, đầu tiên là đem hắn ôm vào lòng, tiếp theo nhảy nhảy kéo hắn qua hướng dòng suối, cười hì hì chỉ mặt nước trong suốt.

Mộ Diệp không có nghi ngờ y, khi nhìn thấy đáy nước có cái gì đó khác thường, mới nghiêng người xem, không đề phòng bị Diệp Ảnh dùng lực đẩy một cái.

"Ùm"

Mộ Diệp đương nhiên té vào trong nước, toàn thân đều ướt đẫm, nước chảy tong tong chật vật không chịu nổi, đứng dậy đang muốn phát tác, đã thấy một tiểu tử nào đó không biết sống chết cũng nhảy theo vào, tát nước văng tung tỏe, cùng hắn chơi đùa.

Mộ Diệp dở khóc dở cười, giữ y lại giáo huấn vài câu.

Diệp Ảnh một chút cũng không nghe vào, y lại ké0 dài âm thanh kêu tên của hắn: "Mộ... "

Ngữ điệu mềm nhũn chết người, còn liều mạng chớp chớp mắt, rõ ràng đang nói: chơi với ta, chơi với ta, nhanh lên một chút chơi với ta!

Ai có thể đoán được? Đã lớn như vậy, nhưng am hiểu nhất lại là làm nũng.

Mộ Diệp cuối cùng bại trận, chấp nhận bồi y chơi tác nước, vừa cười vừa nháo lại vừa trốn, thẳng đến khi hai người đều kiệt sức, mới ướt đẫm tiêu sái lên bờ phơi nắng.

Bốn phía trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm.

Ánh sang mặt trời chiếu vào mọi ngỏ ngách đem lại một cảm giác thật ấm áp.

Mộ Diệp dùng phép thuật ra một tấm vải mềm mại, cẩn thận giúp Diệp Ảnh lau khô tóc, trong thoáng chốc, đột nhiên hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Hắn đang thất thần, chợt nghe Diệp Ảnh bên tai la lớn: "Mộ."

"Ân?"

Mộ Diệp ứng đáp một tiếng, lại không thể nói thêm.

Bởi vì Diệp Ảnh cách hắn rất gần, nụ cười rực dựa vào gần hắn một chút, đôi mắt phản chiếu hình bóng của hắn. Tiếp theo hình bóng trong đôi mắt kia run rẩy, trong đôi mắt kia ánh lên ý cười nồng đậm, đôi môi ấm áp chợt dán lên.

Thân thể bị thương trong nháy mắt là có thể trị khỏi, nhưng tâm bị thương thì sao? Sợ rằng nếu đợi mười năm trăm năm, mới có thể khép lại một chút.

Nhưng quá khứ đã qua, hắn bắt buộc bản thân ph ải làm quen với loại đau đớn này.

Mộ Diệp lấy lại tĩnh, một lần nữa ngồi xuống bên canh đại thụ, tận lực suy nghĩ những chuyện khác một chút. Tỷ như hắn hôm nay một thận mang tội, tuyệt đối không có khả năng trở lại thiên giới. Nhưng nếu muốn chạy trốn đến nhân giới, cũng đồng dạng gặp nhiều trắc trở. Việc cấp bách, trước tiên phải tìm chỗ phá bỏ cấm chế trên người, khôi phục một thân pháp lực mới được.

Thay vì cùng Lâu Sâm đồng vu quy tận, không bằng rời khỏi nơi thị phi này, triệt để thu hồi si tâm sai lầm đã trao.

Mộ Diệp tâm ý vừa quyết, liền bắt đầu dưới tàng cây tu luyện. Chỉ là hắn vốn pháp lực thấp, lúc này trọng thương vừa khỏi, tiến triển vô cùng chậm chạp. Chân khí trong cơ thể vận chuyển vài vòng, mới thoáng tiêu giải tụ khí ở ngực.

Ở cấm địa cũng có mặt trời mọc, lặn.

Màn đêm dần buông xuống nhưng cũng không thấy bầu trời đầy sao. Chỉ thấy trên cây đại thụ rơi xuống một chút ánh sang chiếu xuống dòng suối làm ánh lên những điểm óng ánh, tạo nên một loại rung động hoàn toàn khác biệt.

Mộ Diệp thất thần, nhịn không được vươn tay qua.

Điểm sáng màu trắng tản ra ánh sáng nhu hòa, rơi xuống trong tay hắn, cũng không lập tức biến mất, trái lại ở trên đầu ngón tay hắn nhún nhảy, giống như là có sinh mệnh, linh động khả ái không nói nên lời.

Cách một lúc lâu, mới chậm rãi biến hóa trong bàn tay hắn.

Mộ Diệp chợt cảm giác được một trận thần thanh khí sảng, tay chân ấm áp tràn đầy sức lực. Hắn đoán những điểm sáng này nhất định là tinh phách của thần mộc, duy trì sinh trưởng của vạn vật trong cấm địa. Thương tích của hắn lúc trước cũng được trị khỏi như vậy, vì vậy Mộ Diệp lập tức vận dụng vài điểm ánh sáng trợ giúp cho việc tu hành của mình.

Phương pháp này quả nhiên hữu hiệu, tới chạng vạng ngày thứ hai, hắn đã có thể sử dụng mấy pháp thuật nhỏ thường dùng. Ban đêm khi vài điểm ánh sáng rơi xuống, hắn theo thường lệ nhận ở trong tay, bất quá lúc này xảy ra chút tình huống, thời điểm ánh sáng trên tay hắn nhún nhảy, không cẩn thận dung hợp cùng một điểm ánh sáng khác. Đoàn ánh sáng hòa hợp tựa hồ thay đổi trọng lượng nên nặng hơn, vòng quanh tay hắn chỉ lảo đảo lắc lư di chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Mộ diệp cảm thấy thật thú vị, một lúc sau không đành lòng để nó biến mất, liền làm một pháp thuật nhỏ, lưu đoàn ánh sáng bên người chuyển tới chuyển lui.

Mộ Diệp vẫn chuyên tâm tu luyện, rất nhanh đem chuyện này quên mất, không ngờ một ngày một đêm trôi qua, đến khi sắc trời dần tối thì đoàn ánh sáng bất ngờ xuất hiện, nhưng khác một điểm là đoàn ánh sáng lớn hơn một chút, như có ý thức nhảy vào trong tay hắn, lần nữa chuyển động qua lại xung quanh hắn.

Lúc Mộ Diệp mới nhìn thấy, chỉ bất quá cười một cái, cũng không để ở trong lòng. Nhưng không biết có phải do liên quan đến pháp luật kia hay không mà đoàn ánh sáng đêm đêm đều xuất hiện bên cạnh hắn, trong khi những điểm ánh sáng khác luôn rơi xuống trên mặt đất, chỉ riêng nó là không tiêu thất.

Cứ như vậy qua vài ngày, một buổi sáng sớm nọ khi Mộ Diệp tỉnh lại thì cảm giác bên tai có gió nhẹ ấm áp lướt qua, quay đầu, quả nhiên nhìn thấy đoàn ánh sang nọ, hình dáng của nó có chút khuynh hướng quấn quýt người.

Mộ Diệp mới tỉnh giấc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, ngón tay chọc chọc nó, cười hỏi: "Ngươi gần đây có phải mập lên hay không?"

Nói xong bản thân cũng cảm thấy buồn cười, có lẽ bản thân ở một mình quá lâu nên mới tự lầm bầm làu bàu sao?

Đoàn ánh sáng thế nhưng lại xấu hổ hình như lui về sau một chút, vòng quanh hắn mà bay lượn, bất ngờ đụng mạnh vào trán của hắn.

Mộ Diệp "A" kêu lên một tiếng, còn chưa có lấy lại tinh thần, chỉ thấy đoàn ánh sáng đắc ý lắc lư, nhanh chóng lẩn trốn bay về phía đám lá cây. Mộ Diệp tìm nó mãi không thấy, thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm đoàn ánh sáng cũng sợ bị người nói mập?

Đến đêm, lại thấy ánh sáng kia bay tới bay lui ở bên người mình chơi đùa.

Mộ Diệp trêu chọc nó một lúc lâu, lại nhắm hai mắt nghiêm túc tu luyện. Hắn chuyên tâm tu hành lâu như vậy, đến hôm nay mới xem như đại công cáo thành. Một thân linh lực cuối cùng cũng khôi phục. Chỉ là sau khi hắn mở hai mắt, liền nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị.

Thì ra đoàn ánh sáng kia không những không rơi xuống đất, ngược lại đuổi theo những điểm sáng khác, khi vừa chạm vào nhau liền chầm chậm dung hợp thành một khối, trở nên sáng ngời chói mắt. Lẽ nào, nó vì thế nên càng ngày càng mập?

Trách không được gần đây thời gian nó xuất hiện càng ngày càng dàị, động tác cũng càng ngày cà#g linh hoạt.

Mộ Diệp mỉ mắt nhảy nhảy, mơ hồ đoán được điều này có ý nghĩa gì. Thần mộc có linh tính, hôm nay tinh phách tụ hợp, sợ rằng không bao lâu sau sẽ biến hóa.

Mà tất cả chuyện này, nguyên nhân có thể là do hắn.

Mộ Diệp đã phá vỡ cân bằng vốn có của Cấm địa, không biết sẽ tạo thành hậu quả gì?

Mộ Diệp không dám suy nghĩ nhiều, ngày đó ban đêm lại nằm mộng, trong mộng hắn rốt cục cũng dùng thần mộc rèn ra binh khí, hung hăng đâm về phía Lâu Sâm.

Máu rơi đầy đất.

Lâu Sâm khuôn mặt tái nhợt hấp hối, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa mỉm cười.

Thời điểm y cười rộ lên, nhãn thần trong suốt nhu hòa, ai ngờ một người ôn nhu tao nhã như vậy lại không có tâm?

Đúng vậym trong đáy mắt của Lâm Sâm không có thân ảnh của hắn.

Lâu Sâm mặc dù chết trong tay hắn, vẫn như cũ không thương hắn.

Mộ Diệp là bị ánh mắt vô tình kia làm giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tựa như bị câu dẫn hồn phách. Từ hôm đó về sau cả ngày tâm sự nặng nề, cũng không có lòng dạ nào tu luyện.

Ngược lại đoàn ánh sáng càng lúc càng lớn, từ sớm đến tối vẫn dính bên người Mộ Diệp, tựa như làm nũng ở trên người hắn cọ tới cọ lui. Đôi khi bị chọc chọc một chút, mới bay vèo trốn về phía lá cây, cách một hồi lại lén lộ thân lắc lư. Ban đêm lại tiếp tục đuổi theo địếm ánh sáng khác mạnh mẽ ăn, ăn no một lúc sau lớn thêm một vòng, đoàn ánh sáng tròn vo nhảy lên nhảy xuống, thoạt nhìn cực kỳ khoái hoạt.

Mộ Diệp tuy có nó bên cạnh giải buồn, nhưng dù sao tâm kết cũng nan giải, do dự vài ngày sau, đến cuối cùng quyết định rời khỏi cấm địa. Hắn sợ tiếp tục ở lại nơi này, cuối cùng nhịn không được đi tìm Lâu Sâm, cho dù là đồng quy vu tận cũng muốn ánh mắt của y chỉ nhìn về hắn!

Ý niệm trong đầu quá đáng sợ nên Mô Diệp không thể để bản thân có cơ hội này.

Về phần phương pháp rời khỏi cấm địa, ngược lại cũng không quá hao tổn tâm trí. Dù sao hắn cũng là từ trong nước bò lên, theo dòng nước nhảy xuống, hẳn là có khả năng tìm được cửa ra.

Mộ Diệp vốn là người không vật dư thừa, cho nên cũng không cần đi thu dọn đồ đạc, trực tiếp nhảy vào trong nước là được. Ai ngờ mới vừa đi đến bờ suối, còn chưa có dừng lại, đoàn ánh sáng to lớn lúc trước đã bay đến trước mặt, gọi tới gọi lui ngăn cản đường đi của hắn.

Rõ ràng một đoàn ánh sáng không có biểu tình mới đúng, nhưng Mộ Diệp nhìn ra được dáng vẻ nó thở phì phò, thái độ bá đạo không cho phép hắn rời đi.

Ở chung lâu như vậy, Mộ Diệp đối với nó cũng có chút cảm tình, liền phất phất tay xem như nói lời từ biệt, nhấc chân bước vào trong nước.

Đoàn ánh sáng thấy cứng rắn không được, lập tức mềm nhũn, ở bên cạnh hắn cọ cọ lấy lòng, ánh sáng chợt lóe chợt lóe, điềm đạm đáng yêu đến cực hạn.

Mộ Diệp không khỏi bật cười, nhưng cũng không thay đổi ý định, tiện tạy làm một pháp thuật, đem đoàn ánh sáng ngăn ở bên ngoài kết giới, sau đó đi từng bước từng bước vào trong nước suối.

Nước suối lạnh lẽo dâng lên, nửa thân thể nhanh chóng bị ngâm trong nước, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh "Thùng ... Thùng".

Mộ Diệp quay đầu nhìn, nguyên lai là đoàn ánh sáng kia liều mạng đụng vào kếl giới, một lần lại một lần, vừa kịch liệt vừa nóng vội, nhìn thôi cũng làm cho người thương yêu.

Đến cuối cùng giống như là dùng hết khí lực, rốt cục dừng ở giữa không trung, ánh sáng bắt đầu tứ tán ra.

"Ầm"

Tiếng sấm đinh tai nhức όc chợt vang lên, dưới chân mặt đất cũng theo đó rung động không ngừng, trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, lá cây bị thổi rầm rầm rung động.

Mà đoàn ánh sáng kia càng trở nên sáng ngời không gì sánh được, trong không trung từ từ xuất hiện một cái bóng mơ hồ.

Mộ Diệp trong lòng khẽ động, biết nó muốn biến hóa, nhưng lúc này tinh phách không được đầy đủ, nếu mạnh mẽ biến ảo, chỉ sợ sẽ thất bạ trong gang tấc.

Hắn cũng không thể vô tâm đứng nhìn, vội vã từ trong nước đứng lên, thi triển pháp thuật trợ nó cố định hồn phách.

Việc này rất hao tâm tốn sức, cũng lấy mất đi tĩnh dưỡng mấy ngày nay của Mộ Diệp, nên chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Bỗng đoàn ánh sáng kia bộc phát chói mắt, sáng đến cực hạn, bỗng nhiên vang lến một tiêng nổ.

Trong thoáng chốc cả thiên địa biến sắc.

Cho đến khi tiếng động qua đi. mọi thứ an tĩnh trở lại, đoàn ánh sáng kia ảm đạm xuống, chậm rãi hiện ra một thân ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro