32 33 34 35 36 37 hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32:

Đây là tên mà Diệp Ảnh lúc trước luôn gọi hắn.

Mộ Diệp lảo đảo từng bước đi về phía trước, cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại. Hắn cho rằng tâm đã sớm hóa đá, nhưng nhìn thấy Lâu Sâm trước mặt, tâm vẫn kịch liệt nhảy lên, căn bản không cách nào khống chế.

Biết rõ không thể, nhưng lại kìm lòng không được mà nắm lấy tay Lâu Sâm vươn tới, mặc cho y đem hắn ôm vào trong lòng.

Lâu Sâm chăm chú ôm chặt thắt lưng hắn, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt hắn, sau đó cúi đầu hôn hắn.

Kịch liệt, bá đạo, triền miên... Thân thể ôm nhau thậm chí hơi có chút run run, tình cảm ôn nhu này, yêu lưu luyến say đắm, tất cả đều truyền cho nhau, không còn che giấu nữa.

Giờ này khắc này, y không còn là thiên đế vô tình cao cao tại thượng nữa, mà cũng như Mộ Diệp, là một người bình thường có thất tình lục dục.

Mộ Diệp hoàn toàn chìm đắm nhu tình, nhịn không được nóng bỏng hôn đáp lại Lâu Sâm, từ từ say mê. Thẳng đến khi mặt đất dưới chân truyền đến rung động rất nhỏ, hắn mới như là từ trong mộng giật mình tỉnh lại, lấy lại tinh thần.

Hắn mở to mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lo lắng nhìn sắc trời, bãi cỏ héo rũ, cành cây hoang vu nhìn qua một lượt, cuối cùng nhìn lại khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Lâu Sâm.

Hắn cả đời đều truy đuổi chân tình của người này.

Yêu hận day dưa nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục cũng đến trong tay, thế nhưng... Nhưng không thể không đẩy ra.

Mộ Diệp bổng nhiên cảm thấy đáy lòng quặn đau, bất quá hắn đối với đau đớn từ lâu đã chết lặng rồi. Sau đó chỉ là đem Lâu Sâm ôm thật chặt, tại môi y hung hăng cắn một ngụm, sau đó đem y đẩy ra.

"Mộ?" Lâu Sâm như cũ có chút không thở nổi.

Ánh mắt Mộ Diệp một mảnh sáng ngời, lẳng lặng ngưng mắt nhìn y, nói: "Bệ hạ, dừng ở đây thôi."

"Cái gì?"

"Thần phải lưu lại cấm địa này đồng sinh cộng diệt, không phải sao?

Lâu Sâm ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của hắn: "Đệ đến bây giờ vẫn một lòng muốn chết sao?"

"Bệ hạ không cho thần chết, là dự định để thần sống mà dằn vặt thần sao?" Mộ Diệp nói đến đây, tự nhiên nở nụ cười, nói, "Nể tình thần lúc trước một lòng si tình, bệ hạ hãy cho thần chết thống khoái a."

"Đệ lẽ nào không chút nào hiểu rõ lòng ta sao?"

Lâu Sâm chậm rãi nhíu mày, từng bước một tiêu sái đến gần hắn, "Đệ cho là, ta là vì cái gì mà thu hồi một hồn một phách này sao? Ta đối với đệ..."

Mộ Diệp biết y muốn nói gì, nhưng không chút do dự cắt đứt lời y: "Thần hiểu! Thế nhưng bệ hạ có biết không, đem tâm của mình chia thành hai nửa, là loại cảm thụ gì? Dù có cùng trải qua tất cả, mặc dù có yêu say đắm sâu sắc một lần nữa, cũng đã không còn như ban đầu."

"Ngay cả nếu hôm là ta, cũng không có thể cho đệ hồi tâm chuyển ý?"

Mộ Diệp chỉ là nhìn y mỉm cười.

Lâu Sâm dần dần lặng im, một lúc sau, lại đột nhiên nắm lấy tay Mộ Diệp, lôi kéo hắn xoay người rời khỏi cấm địa.

Mặt đất dưới chân rung động không ngừng, bắt đầu xuất hiện các vết nứt, nhưng Lâu Sâm làm như không thấy, sử dụng pháp thuật, hai người liền về tới nơi ở trước kia của Mộ Diệp.

Đây cũng là nơi bọn họ quen biết lúc ban đầu.

Bởi vì quanh năm không người ở lại, khoảng sân nho nhỏ đã sớm hoang phế, trúc bên ngoài phòng cỏ dại mọc thành bụi, trong phòng phủ đầy bụi.

Lâu Sâm thường ngày cẩm y ngọc thực, tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này. Nhưng lúc này không những đẩy cửa đi vào, mà còn tự tay thu thập. Rõ ràng là vấn đề có thể dùng pháp thuật giải quyết, y lại muốn từng chút từng chút dọn dẹp sạch sẽ, làm mọi thứ tươi mới hẳn lên, lại lấy bàn cờ đã lâu không dùng, giống như lúc trước cùng Mộ Diệp ở trong sân chơi cờ.

Mộ Diệp miễn cưỡng ngồi xuống bàn, nhưng trước sau không yên lòng. Suy nghĩ của hắn loạn thành một đoàn, căn bản không tập trung tinh thần, thẳng đến Lâu Sâm cầm lấy tay hắn thì hắn mới phát giác đã quên hạ cờ.

Mà Lâu Sâm cũng không phải là thực sự muốn chơi cờ, thẳng thắn nắm tay Mộ Diệp lên, đến bên môi hôn xuống, ôn nhu nói: "Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu có thể gặp đệ sớm hơn một chút ... Nếu trước khi ta bỏ qua một hồn một phách này, mà cùng đệ gặp nhau, thì tốt nhiêu a."

Không có lừa dối cũng không có thương tổn, từ đầu tới cuối, y đều toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Ý niệm này trong đầu thực sự quá mức hoàn mỹ, cho nên ngay cả nghĩ Mộ Diệp cũng không dám nghĩ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác đã muộn trăm nghìn năm."

Lâu Sâm cố sức nắm chặt tay hắn, nhưng giọng nói càng trở nên mềm nhẹ: "Hiện tại một lần nữa bắt đầu, cũng còn kịp phải không?"

Y nói, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, thần thái nơi đáy mắt vừa quen thuộc lại xa lạ. Thần sắc này đã từng xuất hiện trong mắt Diệp Ảnh, rung động lòng người khiến nhật nguyệt tinh thần cũng ảm đạm thất sắc.

Nhưng Mộ Diệp lập tức nhớ tới vết nứt ở cấm địa.

Trụ trời biến mất không thấy, cấm địa do Lâu Sâm tự tay tạo nên đã sắp đổ nát, tiếp theo chính là toàn bộ thiên giới... hắn không có bản lĩnh tài giỏi như Lâu Sâm, giả vờ không cảm giác dưới chân truyền đến rung động.

"Bệ hạ lúc nào cũng đã học được lừa mình dối người?" Mộ Diệp nhắm chặt hai mắt, cuối cùng lạnh lùng rút tay lại, đứng dậy, quay đầu đi.

"Mộ... khụ khụ... "

Lâu Sâm vội vã mở miệng gọi hắn, nhưng chỉ nói một chữ, thì dừng lại, che miệng kịch liệt ho khan.

Mộ Diệp đương nhiên cũng nghe qua thân thể y không tốt như trước, quả đấm trong tay nắm chặt lại buông lỏng, rốt cuộc ngừng cước bộ, xoay người nói: "Bệ hạ... "

Lời quan tâm nói còn chưa nói ra, Lâu Sâm trước tiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, như không có việc gì khoát tay.

"Không có việc gì, ta chẳng qua là quá gấp mà thôi. Ta thiếu chút nữa quên, hiện tại ta cũng có thất tình lục dục." Y trầm hạ ánh mắt, tay phải chậm rãi ôm ngực, cười khổ nói: "Ta chưa bao giờ biết, nơi này một khi đã bị thương, thì ra là loại cảm giác này. Thực sự... quá đau đớm. "

Chương 33:

Nếu không phải vô cùng đau đớn, Lâu Sâm sao lại nói ra những lời này? Y là người kiêu ngạo, làm sao có thể ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế?

Mộ Diệp chỉ là suy nghĩ một chút, liền có thể hiểu được cảm thụ của y lúc này. Hắn không phải chưa từng nếm qua loại đau đớn này.

Nhưng hắn không được nhìn thẳng vào mắt Lâu Sâm, liều mạng cắn chặt răng, từng chút từng chút mở mắt ra, sau đó không nói một lời chậm rãi trở về phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, hắn mới cảm giác hai chân mềm nhũn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. ,

Vì sao đã đến tình trạng này, người kia còn muốn làm loạn tâm của hắn?

Hắn không dám mở miệng nói cùng Lâu Sâm.

Kế tiếp vô luận Lâu Sâm sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, hắn đều chỉ ngồi bên trong phòng, hai mắt vô thần nhìn về phía cấm địa ...đó mới là điểm cuối cùng của hắn.

Nhưng thật ra Lâu Sâm không tức giận chút nào. Sau khi khí huyết dâng trào lắng xuống, liền bắt đầu pha trà, trồng hoa, vừa lôi kéo tay Mộ Diệp vừa trò chuyện. Trí nhớ y rất tốt, nhắc tới đều là chuyện lúc trước hai người cùng một chỗ, chẳng qua thời gian đó là hư tình giả ý, hiện tại... có lẽ có một ít thật tình.

Khi Mộ Biệp trầm mặc ít lời thì Lâu Sâm lảm nhảm khi ngừng, sắc trời từ từ tối sầm xuống.

Một ngày này thực sự là dài dằng dặt.

Rồi lại ngắn tựa như một cái chớp mắt.

Giống như hắn cùng y dây dưa trăm ngàn năm, chẳng qua cũng chỉ là trong chớp măt.

Mộ Diệp chưa từng mệt mỏi rã rời như thế, cho nên từ rất sớm đã lên giường nằm xuống, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Nhưng biểu tình Lâu Sâm ôm ngực mỉm cười, cứ quanh quẩn trong đầu, khiến hắn làm thế nào cũng vô pháp đi vào giấc ngủ.

Trong không gian mờ mịt sương mù, hắn cảm thấy Lâu Sâm ở bên cạnh hắn nằm xuống, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn. Động tác rất nhẹ rất nhẹ, như là sợ làm hắn thức giấc, ngay sau đó môi Lâu Sâm cũng ép tới, khí tức ấm áp phả vào tai hắn, cúi đầu hỏi: "Mộ, đệ đang ngủ sao?"

Mộ Diệp thân mình run lên, cố nén không có lên tiếng.

Lâu Sâm cũng khong nói nữa, chỉ là đem hắn ôm chặt, khiến thân thể hai người thân mật tiếp xúc cùng một chỗ, ngay cả tiếng tim đập cũng mạnh mẽ hơn.

Qua rất lâu sau đó, lâu đến mức Mộ Diệp cho rằng người bên cạnh đã đi vào giấc ngủ thì chợt nghe bên tai vang lên tiếng nói không rõ: "... Ta thích đệ."

Thanh âm này tận lực đè nén, nếu không nghe kỹ, sợ rằng chỉ cho là nói mớ trong mộng.

Thế nhưng Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn lập lại một lần lại một lần.

Thích thích thích...

Mộ Diệp há miệng, thế nào cũng khong khống chế được thân thể run run, chỉ có thể thật nhanh đem ngón tay nhét vào trong miệng, sau đó dùng sức cắn xuống.

Đau đớn tận tâm can.

Cho đến khi hắn cảm nhận được mùi máu, khổ sở đến mức rơi lệ, nhưng hắn lại không dám buông miệng ra.

Hắn sợ vừa phát ra thanh âm, sẽ không khống chế được tình cảm của mình.

Mộ Diệp không biết được làm thế nào để vượt qua đêm nay, chỉ là khi trời hứng sáng, thì đôi tay của hắn đã bị cắn đến máu thịt mơ hồ. Hắn cũng không xử lý vết thương, cứ như thế rón rén xuống giường, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Lâu Sâm.

Nói đến cũng buồn cười, hắn yêu y lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của y.

Chỉ vì trước đây Lâu Sâm lạnh lùng vô tình, ở trước mặt người khác không bỏ xuống phòng bị a?

Mộ Diệp dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt như tranh, thế nào cũng không dời mắt đi được. Cho đến khi Lâu Sâm tỉnh dậy, mở to mắt nhìn phía hắn, hắn lập tức quay đầu sang hướng khác, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng chống đỡ.

Lâu Sâm thấy phản ứng của hắn, cũng không nói thêm gì, lại ôm ngực ho khan một trận, rồi đứng dậy xuống giường, tự tay lấy lược trên bàn, cẩn thận thay hắn chải đầu.

Mộ Diệp nhíu nhíu mày, nói: "Bệ hạ..."

"Yên lặng nào." Ngón tay Lâu Sâm quấn lên tóc đen của hắn, thần tình chuyên chú, "Đợi một lát lập tức sẽ tốt ngay, vô luận đệ muốn nói gì, đều để sau này hãy nói."

Mộ Diệp giật mình một chút, quả nhiên không có nói thêm gì nữa.

Lâu Sâm liền tiếp tục chải đầu cho hắn, lúc chải xong, lại dùng cây trâm búi tóc. Y là nhân vật như vậy, chưa từng hầu hạ người khác? Cho nên búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng vô cùng không đẹp.

Nhưng Lâu Sâm hình như phi thường thoả mãn, ngón tay ở trong tóc Mộ Diệp lưu luyến không rời, hướng về phía gương nhìn hắn mỉm cười.

Mộ Diệp tim đập nhảy lên, vai hơi nghiêng sang bên trái, cố ý tránh tay y.

Tay Lâu Sâm lúng túng dừng lại giữa không trung, sắc mặt nhất thời tái nhợt vài phần, y đè nén không có ho khan, chỉ chậm rãi cầm tay hắn, hỏi: "Tâm ý của đệ... Đến nay chưa từng thay đổi sao?"

"Không sai." Mộ Diệp nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, từng chữ từng chữ nói, "Cho dù bệ hạ thu hồi một hồn một phách, cũng không cách nào khiến thần động lòng."

Hắn ngữ khí kiên quyết như vậy, Lâu Sâm nghe được trái lại cười rộ lên, gật đầu, nói: "Tốt"

Dứt lời, cánh tay đột nhiên vây quanh, không hề báo trước hôn lên môi Mộ Diệp.

"Ngô ngô... "Mộ Diệp kiệt lực giãy dụa, nhưng cảm giác Lâu Sâm đem vật gì đó đẩy mạnh vào trong miệng mình, hắn không kịp phản ứng, liền nuốt vào.

"Ta nợ đệ nửa trái tim, hôm nay sẽ trả lại cho đệ."

Lâu Sâm từ bên người hắn thối lui, ngón tay lạnh lẽo quyến luyến mơn trớn môi hắn, đến khi triệt để không chạm vào hắn nữa.

Lâu Sâm nhắm mắt lại, khôi phục thành dáng vẻ đế vương vô tâm vô tình, lãnh đạm nói: "Hoa thần Mộ Diệp to gan lớn mật, trước ám sát thiên đế, sau xâm nhập cấm địa, nay tước tiên tịch, biếm người hạ phàm, đời đời kiếp kiếp, không cho phép trở lại thiên giới."

"Bệ hạ!"

Mộ Diệp nằm mơ cũng không nghĩ đến Lâu Sâm sẽ nói ra như vậy, cảm giác sống lưng trận trận lạnh lẽo, không khỏi kêu to lên. Hắn nghĩ bắt được tay Lâu Sâm, nhưng thân thể như là bị pháp thuật định trụ, căn bản không nghe sai Sử.

Hắn cùng y tâm ý tương thông.

Hắn chỉ cần nhìn ánh mắt của Lâu Sâm, liền hiểu được quyết định của y, nhưng hắn không cam lòng truy hỏi: "Vì sáo?"

"Thiên giới này là trách nhiệm của ta."

"Thế nhưng hôm qua..."

"Cũng chỉ có một ngày một đêm." Lâu Sâm vẫn là như vậy nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy là thân ảnh của hắn, ngữ khí bình tĩnh gần như tàn nhẫn, "Bằng pháp lực của ta, chỉ có thể đi đến nước này. Nhưng ít ra một ngày một đêm này, ta là thật tâm yêu đệ."

Y rõ ràng đem nữa trái tim trả lại cho hắn, nhưng Mộ Diệp vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng.

Hắn bỗng nhiên hiểu được.

... Đây là ôn nhu cuối cùng của Lâu Sâm.

Chương 34:

Mà hắn lại không chút quý trọng!

Hắn còn chưa có bồi y làm tất cả mọi việc, còn chưa uống trà y pha, xem hoa y trồng, còn không kịp...không kịp nói cho y tâm của hắn vẫn trước sau như một.

Mộ Diệp bởi vì bị pháp thuật định thân khống chế, chỉ có thể ngồi một chỗ không thể động đậy, mắt to mở nhìn Lâu Sâm quay đầu rời khỏi.

A...

Y hôm qua ở trong sân nhìn hắn, cũng có cảm thụ như thế này sao?

"Bệ hạ. . . Đừng đi. . ."

Hắn trời sinh tính tình quật cường, chưa bao giờ ở trước mặt Lâu Sâm cầu xin, nhưng lúc này không quan tâm mà mở miệng. Thân thể hắn vừa khẽ động, liền từ bên cạnh bàn nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Lâu Sâm đương nhiên nghe thấy được tiếng động, nhưng y chỉ dừng chân một chút, cũng không có quay đầu lại.

"Bệ hạ!" Mộ Diệp tư thế chật vật té trên mặt đất, thanh âm đã khàn khàn, dù hai tay liều mạng cào trên mặt đất máu tươi chảy xuống, nhưng cũng không thể di động được chút nào.

Hắn sao có thể đóan được?

Lâu Sâm mặc dù có thất tình lục dục cũng vẫn như cũ tuyệt tình như vậy.

Bởi vì càng đa tình, lại càng vô tình.

Lâu Sâm càng đi càng xa, bóng lưng kiên quyết rất nhanh liền biến mất không thấy. Mộ Diệp ngẩng đầu nhìn cửa phòng trống trải, liên tục gọi tên của y. Thắng đến khi tiếng nói của hắn không phát ra được nữa, mới có hai người hắc y thị vệ đi vào cửa, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.

"Bệ hạ có lệnh, mang hoa thần đại nhân đến nhân giới."

"Hoa thần đại nhân, xin thứ tội."

Ầm ầm....

Lúc bọn họ một đường đi ra, phía xa truyền đến tiếng vang quỷ dị, dưới chân mặt đất rung động rất lợi hại, làm cho người ta đứng không vững, hơn nữa động một chút liền có hòn đá to lớn rơi xuống.

Thiên giới gặp đại kiếp nạn, khắp nơi đều là lòng người hoảng sợ.

Mộ Diệp biết Lâu Sâm biếm hắn hạ phàm, hoàn toàn là vì bảo hộ hắn, thế nhưng hắn một chút cũng không cảm kích. Chỉ cần có chút khí lực, hắn liền há mồm gọi tên Lâu Sâm, lúc đầu còn thảm thiết cầu xin, về sau lại lại hung ác nguyền rủa, hắn cảm thấy mình đã điên rồi.

Có thể vì liên tục giãy dụa, mái tóc đen của Mộ Diệp vấn lên bị bung ra, rơi một chút trên vai. Hắn không khỏi giật mình, trong đầu trống rỗng.

Hắn còn nhớ rõ ngón tay Lâu Sâm quấn vào tóc hắn như thế nào, hắn giống như còn cảm nhận được khí tức ấm áp từ ngón tay y, hẳn lúc đó sao lại buông tay ra?

Thiên giới sụp đổ thì đã sao?

Hắn cái gì cũng không quan tâm, chỉ thầm nghĩ cùng người kia ở một chỗ.

Mộ Diệp ngừng tất cả động tác, ngực từ từ dâng lên tình cảm ấm áp, năng lượng xa lạ kích động toàn thân, khiến hắn trong nháy mắt phá tan cấm chế mà Lâu Sâm hạ.

Đúng rồi, là nửa trái tim!

Tâm của hắn từ lâu đã cùng hồn phách của Lâu Sâm hòa vào nhau, tự nhiên có khả năng hóa giải pháp thuật của y.

Mộ Diệp vừa lấy lại tự do, không có chút nào chần chờ, thân hình chuyển một cái, bàn tay vung lên, thuận lợi thoát khỏi kiềm chế của hai người thị vệ. "Đừng cản ta!"

Hắn chỉ bỏ lại như thế một câu nói, liền hướng phía cấm địa chạy như bay.

Đương nhiên không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Hắn bề ngòai nhìn yếu đuối, nhưng lúc này ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, thực sự tuyệt vọng.

Mộ Diệp không có bản lĩnh như Lâu Sâm, chỉ bằng pháp thuật là có thể quay lại cấm địa. Cho nên không thể làm gì khác hơn là như lần đầu tiên, đi qua đầm nước bên dưới địa lao hình đường xông vào.

May là lúc này thiên giới đại loạn, hình đường không người gác, hắn dọc đường không gặp phải trở ngại gì. Chỉ là hồ sâu lạnh lẽo thấu xương, lúc Mộ Diệр bơi đi, nhiều lúc cho rằng mình sẽ chết đuối ở đó. Chờ hắn thiên tận vạn khổ bò lên bờ thì cả người ướt đẫm, nước từ mái tóc dài chảy xuống không ngừng.

Thế nhưng hắn không rảnh quan tâm, chỉ là lau qua loa gương mặt, giương mắt nhìn quanh.

Cảnh sắc cấm địa vẫn hoang vắng như cũ.

Chân trời giăng đầy u ám, âm trầm như muốn rơi xuống, khắp nơi trên mặt đất đều nứt nẻ.

Mộ Diệp chỉ đi vài bước, đã bị những hòn đá rơi loạn trúng trán, nhất thời máu chảy như suối. Tuy rằng cước bộ hắn lảo đảo, nhưng vẫn từng bước đi về phía trước.

Lâu Sâm đang ngồi dưới tàng thần mộc héo rũ.

Tóc y đã hoàn toàn biến trắng, nhưng dung nhan vẫn như trước tuấn mỹ vô song, lá cây khô vàng từng chiếc từng chiếc bay xuống, cảnh tượng tuyệt mỹ khiến lòng người run sợ.

Lâu Sâm không hề ngờ tới lại gặp Mộ Diệp, lúc đường nhìn chạm nhau, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Bất quá lập tức lại dâng lên nụ cười, gần như sủng nịch thở dài, nói: "Hoa thần Mộ Diệp, ngươi dám kháng chỉ bất tuân?"

"Bệ hạ còn không biết tính tình của đệ sao? Đệ tuyệt sẽ không để người khác định đoạt." Mộ Diệp rốt cục đi tới trước mặt Lâu Sâm, sau đó hạ thấp thân người, chậm rãi quỳ rạp xuống bên cạnh y.

"Cơ thể của ta sắp hóa thành trụ trời mới, đệ muốn lưu ở chỗ này với ta sao?"

Mộ Diệp cầm lấy tay Lâu Sâm, đạn tay vào ngón tay y, dây dưa một chỗ, cười lắc đầu: "Chỉ là nhiều thêm một cây cột không phải sao?"

Mặt đất rung động càng ngày càng kịch liệt, bên tai tiếng sấm ầm ầm dọa người.

Mộ Diệp ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển thì ra là cảnh mê người như vậy. Bởi vì trước khi thiên địa hủy diệt, hắn cùng với y cũng sẽ không chia lìa nữa.

Lâu Sâm đem trán chạm vào trán hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao trở về?"

"Bệ hạ chỉ trả lại cho đệ nửa trái tim mà thôi." Mộ Diệp đưa tay vuốt nhẹ lên ngực Lâu Sâm, dùng hết khí lực hôn lên môi y, "Còn lại phân nửa... vẫn luôn ở chỗ này."

Lâu Sâm giật mình, sau đó mỉm cười đem hắn ôm vào lòng.

Thiên, băng, địa, liệt.

—–

Nếu như cứ như vậy mà END, coi như là HE ha? ^_^ (lời tác giả)

Chương 35:

Mưa phùn liên miên rơi đã hơn một tháng.

Liễu Duệ mặc dù không thể ra khỏi nhà, nhưng không có chút nào bực mình, thường xuyên đắc ý vui vẻ vừa nhìn phong cảnh ven hồ vừa thưởng thức trà ngon.

Một ngày bình thường của Liễu Duệ là yên lặng ngắm cảnh đẹp trong màn mưa, vừa lấy bố khăn mềm mại tinh tế chà lau cái gương mà mình yêu thích.

Ngày hôm đó sắc trời như cũ vẫn âm u, hoàng hôn sắp tàn phủ khắp không gian một màu vàng nhạt, Liễu Duệ đang chăm chú soi gương, thì chợt nghe bên ngoài vang lên một hồi tiéng đập cửa.

Thời tiết như vậy lại có ai còn tới gọi cửa nhà hắn?

Liễu Duệ trong lòng nghi hoặc, vẫn soi mình trong gương hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy mở cửa.

Nhìn thấy người bên ngòai cửa thì... Liễu Duệ từ trước đến nay sắc mặt không hiện ra hỉ nộ cũng lấy làm kinh hãi.

Ngoài cửa là một nam tử vận một thân y phục toàn màu trắng, bởi vì không có che dù nên trên người hắn y phục cơ hồ đã ướt đẫm, nhưng mái tóc đen tuyền, dung nhan tuấn tú làm động lòng người.

"Tiểu Mộ?"

"Liễu huynh, đã lâu không gặp."

Mộ Diệp từ nhiều năm trước đột nhiên rời đi, vẫn đều là biệt vô âm tín, hôm nay gặp lại, hắn tướng mạo tuy rằng không thay đổi, thần tình ngữ khí lại không như lúc trước.

Mộ Diệp lúc trước là ngoài mềm trong cứng, tính cách quật cường, lúc yêu thì liều lĩnh, hận lên thì càng kịch liệt quyết tuyệt, mà lúc này hắn đứng ở ngoài cửa ôn hòa cười yếu ớt, khóe mắt đuôi mày chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh.

Là ai lại khiến hắn bình thản đối diện với ái hận tình thù?

Liễu Duệ trong lòng tuy có nghi hoặc, cũng không trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ nhanh chóng đưa Mộ Diệp vào cửa, đầu tiên là giúp hắn thay xiêm y sạch sẽ, nấu nước nóng pha trà cùng Mộ Diệp ngồi uống trà nói chuyện phiếm.

Nước mưa từng giọt tí tách rơi đánh vào trên mái nhà, thanh âm rất là êm tai.

Liễu Duệ xoay xoay chén trà, nhấp một chút nước trà, nói: "Đệ lần trước đi thật đúng là vội vội vàng vàng."

"Khi đó vừa vặn gặp chuyện gấp, không kịp cùng Liễu huynh nói một tiếng từ giã, thực sự là xin lỗi."

"Chỉ cần đệ bình an vô sự là tốt rồi, cũng không cần để ý tới những chuyện này. Đệ chắc là đã đi khắp trời đất? Với tiếu tử kia cùng chỗ chứ?"

Lúc trước tình ý của Mộ Diệp cùng Diệp Ânh, Liễu Duệ cũng mơ hồ nhìn ra vài phần, chỉ hắn một người đơn độc trở về, lại không biết là xảy ra chuyện gì?

"Việc này nói đến thì khá dài." Mộ Diệp nở nụ cười, cố ý lược qua người kia không đề cập tới, chỉ nói, "Đệ đã bị biếm hạ phàm, kiếp này, sẽ không thể trở lại thiên giới nữa."

Liễu Duệ nhíu nhíu mày, trong lòng nhưng thật ra đã hiểu được vài phần.

Dù sao Mộ Diệp tại thiên giới có một oan gia đối đầu, lúc đó mới chạy tới nhân giới tìm hắn nương tựa. Nên không biết trong đó đến tột cùng có bao nhiêu khúc chiết? Mà Diệp Ảnh không biết đi nơi nào?

Mộ Diệp cũng không có nói qua, Liễu Duệ liền cũng không hề hỏi, vẫn thân thiết khuyên giải an ủi nói: "Tính tình của đệ từ trước đến nay nhàn tản, vốn cũng không thích hợp trụ ở thiên giới, như ta vậy trải qua ngày tháng nhàn vân dã hạc chẳng phải tốt hơn sao? Huống chi thiên giới không lâu sẽ có đại kiếp nạn, ở lại nhân gian ngược lại an toàn."

Mộ Diệp nghe Liễu Duệ nói thiên giới sắp gặp đại kiếp nạn, hai tay cầm chén trà không khỏi run lên một chút, nước trà đổ ra ngoài cũng không phát hiện.

Mộ Diệp nhắm mắt lại, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn рhía chân trời. Bên tai tự nhiên vang lên trận trận tiếng sấm, một cảnh long trời lở đất như phảng phất ngay trước mắt.

Mộ Diệp cũng không quyến luyến thiên giới cẩm y ngọc thực, nhưng thế nào cũng quên không được chỗ cấm địa hoang vu đó.

Địa phương đó. . . chôn vùi tình cảm chân thành của người tuyệt thế dung nhan.

"Tiểu Mộ? Tiểu Mộ!"

Mộ Diệp kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần, thẳng đến Liễu Duệ kêu lên mấy tiếng, mới cả kinh tỉnh lại, gượng cười nói: "Không có gì, đệ chỉ có chút mệt mỏi."

"Đệ vừa mới bị mắc mưa, xác thực phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Liễu Duệ gật đầu, nói, "Ta phải đi thu thập một chút, đệ như cũ nghỉ ở gian phòng trước đây đi."

Mộ Diệp liên tục nói lời cảm tạ.

Liễu Duệ nhàn nhạt lên tiếng, Mộ Diệp là tri kỷ bạn tốt của hắn nên cũng không nói nhiều lời khách sáo, chỉ đứng dậy đi ra cửa.

Thế nhưng vừa đi tới cửa thì lại bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Mộ Diệp, nhíu mày nói: "Ta nguyên bản là không nên xen vào việc của người khác."

"Ân?"

"Thế nhưng thấy đệ trong lòng giấu diếm mọi chuyện thật sự là quá mức chướng mắt."

Mộ Diệp "A" một tiếng, trên mặt nhất thời đỏ đỏ lên, do dự mà giải thích nói: "Liễu huynh quả nhiên nhìn ra? Đây là..."

Lời nói còn chưa hết, một quang cầu vẫn giấu ở trong lòng hắn rốt cục nhẫn không chịu nổi, khó khăn một chút chui ra. Quang cầu hình dáng tròn trịa ở giữa không trung chuyển một vòng, sau đó phiêu phiêu rơi xuống đầu vai Mộ Diệp. Khối quang cầu đó dường như có một thái độ không coi ai ra gì cao ngạo, rõ rang là biểu thị công khai quyền sở hữu.

Chính Liễu Duệ kiến thức rộng rãi, cũng không gặp qua chuyện cổ quái như vậy, nhịn không được, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là. . . hồn một người bằng hữu. " Mộ Diệp suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ngào, nói, "Hắn thân thể đã hủy, linh lực tẫn tán, chỉ còn lại có một tia nguyên thần mà thôi. "

Dừng một chút, còn nói: "Đệ lần này tìm đến Liễu huynh, chính là bởi vì huynh bác học tinh thông thấy nhiều biết rộng, tài trí hơn người, có thể có biện pháp trợ y khôi phục hình người."

Liễu Duệ trầm ngâm chỉ chốc lát, gật đầu nói: "Việc này cũng không phải là không có đầu mối, bất quá một lần cũng nói không rõ được, đệ chính là trước hết nghỉ một chút, ngày mai ta sẽ nói tiếp chuyện này."

Vừa nói vừa đi ra khỏi cửa.

Không bao lâu, Liễu Duệ ở gian sát vách thu thập tất cả đồ đạc tìm kiếm sách cỗ nghiên cứu.

Mộ Diệp bước vào phòng lúc trước đã từng ở, đóng cửa lại. Khối quang cầu lập tức bay vòng quanh hắn, di chuyển xung quanh đầu ngón tay hắn ý muốn hắn ôm vào người. Thấy Mộ Diệp hờ hững, bèn ở trước mặt hắn bay qua bay lại giống như nhìn hắn.

Mộ Diệp bị đùa nghịch như vậy cười rộ lên, hỏi: "Bệ hạ muốn nói cái gì? Đệ thực sự không rõ."

Quang cầu thở phì phì run run thân thể, tựa hồ phát giận, nhưng dáng dấp thân hình vẫn một dạng tròn tròn, khí phách cũng không thể hiện ra được, trái lại càng làm cho thêm khả ái.

Mộ Diệp vươn tay vuốt ve một chút, cuối cùng cũng dừng lại cười, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ là trách đệ dùng bằng hữu hai chữ xưng hô với huynh? Ân, ai kêu huynh ngay thời khắc sinh ly tử biệt, cũng muốn gạt đệ lưu lại một tâm."

Hắn ngày ấy là quyết định chủ ý cùng Lâu Sâm đồng sinh cộng tử, vậy mà lúc cấm địa đổ nát, hắn trợn mắt tỉnh lại, phát hiện mình vẫn bình yên vô sự. Mà Lâu Sâm. . . Lâu Sâm thân thể xác thực hóa thành trụ trời, nhưng hồn phách, lông tóc không tổn hao gì.

Nếu biết người này đã sớm lưu được đường lui, hắn hà tất như thế vội vã cùng y chết chung?

Đương nhiên cũng là hắn rất dễ bị lừa.

Có thể biết rằng với tính tình của Lâu Sâm từ trước đến giờ, sao lại để chỉnh bản thân rơi vào tuyệt cảnh?

Chương 36:

Mộ Diệp nhớ tới lúc đó liều lĩnh trở lại bên người Lâu Sâm, toàn tâm toàn ý cùng у đồng sinh cộng tử, trong lòng thực sự nghĩ mà bực mình.

Hết lần này tới lần khác người nào đó làm đảo lộn cuộc sống biến mình thành dạng này, đánh không được mà yêu cũng không xong, làm cho mình tức giận lại không thể nào phát tác.

Mộ Diệp trừng trừng nhìn đoàn quang cầu trước mặt, nhịn không được đánh nhẹ nó vài cái.

Thế nhưng đối phương không hề có ý ăn năn, thái độ vẫn kiêu ngạo không gì sánh được vẫn tự nhiên đáp xuống trên vai Mộ Diệp, ghé vào lỗ tai hắn vô cùng thân thiết cọ cọ. Làm ra bộ dáng như là thể hiện y muốn làm gì thì làm vô cùng đắc ý.

Mộ Diệp thật không biết nên giận hay nên cười, chỉ kinh ngạc nhìn y trong chốc lát, sau đó nói nhỏ đến không thể nghe thấy rồi thở dài một hơi, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi."

Lâu Sâm lúc này chỉ còn lại có một tinh hồn, xác thực có chống lại cũng phí công, nên bất đắc dĩ phải nghe lời, đợi Mộ Diệp cởi áo ra leo lên giường, liền cũng theo bay xuống ở nơi gối đầu mà nằm.

Chỉ là y lúc này không muốn ngủ, lăn qua lăn lại nửa ngày, tại ổ chăn chạy tới chạy lui, thẳng đến khi tình trạng kiệt sức, mới thư thư phục phục đến nằm trong lòng bàn tay của Mộ Diệp.

Phòng trong ánh nến từ lâu đã tắt.

Bốn phía âm u, chỉ có trong lòng bàn tay của Mộ Diệp hiện hữu một tia ánh sáng nhạt, ánh sáng đó lung linh lúc tối lúc sáng, cực kỳ giống trong mỹ cảnh của cấm địa thiên giới.

Mộ Diệp một đường đội mưa đi tới đây, thân thể từ lâu đã mệt mỏi, nhưng nhìn ánհ sáng yếu ớt trong lòng bàn tay thì đáy lòng tràn ngập nhu tình mật ý, nhớ lại một thời yêu đương người kia mà ngây dại.

Cuối cùng vẫn là Lâu Sâm toàn thắng?

Lâu Sâm chỉ là thi triển một kế nhỏ, liền đơn giản làm hắn một lần nữa giao hết thực tâm.

Nhưng nếu như có thể được lựa chọn, Mộ Diệp cam tâm tình nguyện cùng y ngủ say tại nơi cấm địa hoang vu, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp không dây dưa nữa, không bao giờ lại phải chia lìa.

"Bệ hạ. . ." Mộ Diệp nhắm mắt, thở dài dường như hỏang sợ.

Ánh sáng của quang cầu rõ rang tỏa nhiệt, cũng không bất luận phản ứng gì.

Mộ Diệp liền ôm nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà. . . Hôn lên.

############

Liễu duệ nói là làm, sáng sớm hôm sau, ôm một đống lớn sách cổ đến bên phòng của Mộ Diệp kêu hắn dậy.

Mộ Diệp đêm qua ngủ rất ngon, ngày hôm nay tinh thần thaոհ tĩnh hơn rất nhiều, rửa mặt chải đầu, sau đó cùng Liễu Duệ ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu sách cổ.

Hai người bọn họ bởi vì tìm ra cách giúp Lâu Sâm khôi phục hình người cũng không biết mất bao nhiêu tâm tư. Đáng tiếc chính chủ cũng không chút nào cảm kích, cứ vòng quanh Mộ Diệp bay tới bay lui, một mực ở bên cạnh quấy rối.

Liễu Duệ nể mặt mũi Mộ Diệp, vẫn cố nén không nói gì, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nhíu mày nói: "Bất quá chỉ là đoàn quang cầu mà thôi, thế nào thành cái dạng này?"

"Ách. . ." Mộ Diệp có chút xấu hổ, thật không biết làm sao giải thích mới tốt.

"So sánh với Diệp Ảnh, tiểu tử thối kia so với y tốt hơn nhiều lắm. "

Mộ Diệp chỉ có cười khổ.

Liễu Duệ tiện tay trở mình lật một quyển sách, nói: "Đệ nếu không đề cập tới lai lịch của y, ta tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều. Cho dù y là thiên thần cũng tốt, là yêu ma cũng được, chỉ cần không làm đệ thương tâm là được. Bất quá... "

Mộ Diệp trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "Thế nào?"

"Nếu tìm không ra biện pháp giúp y phục hồi như cũ, cũng chỉ có thể sử dụng một biện pháp cuối cùng, từng bước một từ đầu tu luyện. Cũng không biết y tư chất ra sao, nói không chừng có thể mất hơn một nghìn, một trăm năm, ngay cả như vậy, đệ cũng nguyện ý chờ y sao?"

Mộ Diệp nghe vậy giật mình, không có lập tức trả lời.

Cách một hồi lâu hắn mới chậm rãi quay đầu, nhìn cách đó không xa có một vùng ánh sáng nhạt. Hắn nhãn thần ôn hòa bình tĩnh, bên môi thậm chí lộ vẻ nhợt nhạt dáng tươi cười, phảng phất chỉ trong một khắc, hiện tại ôn nhu ngọt ngào như vậy, không có người nào có thể làm hắn kiên định chấp nhất như vậy.

Hắn tuy rằng một câu cũng không có nói, nhưng người bên ngoài sao lại không rõ ý tứ của hắn?

Liễu Duệ tâm trạng sáng tỏ, bởi vậy không có nhiều lời lời vô ích, chỉ cúi đầu tiếp tục lật giở sách. Liễu Duệ bây giờ cũng coi như hết lòng tận tâm tận lực, rất nhiều cách xảo trá tai quái, bàng môn tả đạo biện pháp đều đã suy nghĩ qua, đáng tiếc thử qua đều hiệu quả không lớn. Mắt thấy ngày lại ngày trôi qua, Lâu Sâm vẫn là một đoàn quang cầu có dáng vẻ buồn cười.

Kỳ quái chính là, chính у cũng không thèm để ý, mỗi ngày vẫn như cũ hoành hành ngang ngược, cứ bên cạnh quấn quít Mộ Diệp không tha. Hơn nữa hắn hình như trời sinh cùng Liễu Duệ khắc nhau, một người cùng một đoàn quang cầu cũng có thể trừng mắt nhìn nhau.

Mộ Diệp không có cách nào, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya yên tĩnh nhắc tới y vài câu.

Lâu Sâm lúc này đã hiểu được làm nũng, cố ý ở bên người Mộ Diệp nhiễu a nhiễu, hình dạng làm như kiêu ngạo ủy khuất, làm cho Mộ Diệp không tự chủ được cười rộ lên.

"Huynh thế nào lại không thích Liễu Duệ, cùng huynh ấy đối nghịch? Huynh ấy tốt xấu cũng là quan tâm trợ iúp chúng ta."

Mộ Diệp nương ánh trăng tinh tế quan sát quang cầu tròn vo, đột nhiên nói: "Huynh gần đây có hay không chuyên tâm tu luyện? Thế nào hình như lại béo lên một vòng?"

"Hanh."

Bên tai vang lên quen thuộc tiếng hừ lạnh, quang cầu hình như có chút tức giận, thoáng cái bay ra khỏi bên người Mộ Diệp.

Ánh sáng tỏa ra xung quanh ngày càng sáng, đồng thời từ từ thu lại một chỗ, sau đó từng chút một hiện ra một thân ảnh mờ ảo.

Mộ Diệp hoàn toàn ngây dại.

Hắn vừa mới bắt đầu cho là lỗi giác, cho đến khi nhìn thấy dưới ánh trăng đoàn ánh sáng chậm rãi biến ảo mà thành hình người. Mà y mới vừa nhìn thấy trái tim nhanh chóng đập liên hồi.

"Bệ hạ"

Lâu Sâm vẫn là thanh y ngọc quan, tóc đen như bộc, tuấn tú dung nhan. Trong bóng đêm càng thêm quyến rũ động nhân.

Lâu Sâm giống như trước vậy, mắt nhìn Mộ Diệp, mỉm cười nói: "Ta hôm nay không còn là thiên đế nữa."

Mộ Diệp đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng lộ ra dáng tươi cười.

Không sai, thiên đế lúc trước vô tâm vô tình từ lâu đã không còn tồn tạí. Hôm nay đứng ở trước mặt, là vì y đã thu hồi một hồn một phách, thật thật chính chính là người thật tâm yêu hắn. Là Lâu Sâm.

Chương 37:

Lâu Sâm không có mở miệng nói.

Nhưng hắn chỉ như vâỵ đứng ở chỗ cũ, im lặng cười cười, cũng đã đủ làm kẻ khác tâm động.

Mộ Diệp cảm thấy tim mình đập bịch bịch. Ngoại trừ người trước mắt này, xung quanh dường như không có bất luận cái gì tồn tại. Mà thân thể hắn càng không nghe sai sử, kìm lòng không đậu, cũng không quản sống chết đi tới bên cạnh Lâu Sâm.

Lâu Sâm chỉ cần nhấc một tay là thuận thế đưa hắn ôm vào trong lòng.

Hai người thân thể đều là ấm áр.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại có nhợt nhạt tiếng hít thở tại đây đó bên tai vang lên. Dường như là vì xác nhận người trong lòng là chân thật tồn tại, Mộ Diệp nhịn không được lấy hai tay ôm thật chặt. Có thể là quá mức cố sức, làm thân thể hắn cũng run nhè nhẹ, nhẹ giọng kêu: "Lâu Sâm... Lâu Sâm.... Lâu Sâm..."

"Ân, ta ở chỗ này." Lâu Sâm lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, tiến đến bên môi hôn thật sâu, thanh âm trầm thấp mỉm cười, "Đệ vừa nói cái gì? Cái gì béo hơn một vòng?"

Mộ Diệp chưa phát giác ra bật cười.

Mộ Diệp ôm Lâu Sâm đứng một hồi lâu, tinh thần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt Lâu Sâm. Y đương nhiên chưa từng béo qua, thậm chí so với trước hao gầy đi không ít, sắc mặt lại như một người bệnh tái nhợt.

Mộ Diệp nheo mắt, vội hỏi: "Thế nào đột nhiên biến thành hình người? Liễu Duệ không phải nói..."

"Liễu Duệ nói bắt đầu tu luyện phải cần mất đến mấy trăm năm, nhưng cũng phụ thuộc vào tài năng tố chất thân thể." Lâu Sâm khi nhắc tới Liễu Duệ, ngữ khí liền có vẻ hờn giận, lầm bầm nói, "Nhưng ta cũng không phải là người bình thường?"

Khồng biết có phải là Mộ Diệp lỗi giác hay không, mà thấy người nào đó sau khi có được thất tình lục dục tựa hồ trở nên. . . Có chút tính trẻ con? Đương nhiên, Mộ Diệp biết rõ lúc này y đang hờn dỗi, nên thuận miệng tán dương vài câu, lôi kéo Lâu Sâm đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: "Huynh hôm nay thân thể đã hủy, phải dùng pháp lực hóa ra hình người, có thể hay không quá mức miễn cưỡng?"

"Không có việc gì," Sâm lấy tay mơn trớn khuôn mặt Mộ Diệp, ôn nhu nói,: "Ta chỉ là muốn chạm vào đệ. "

Lúc này ánh trăng tỏa sáng vô cùng đẹp mắt.

Nhưng mặc dù là phong nguyệt vô biên, cũng không bằng đáy mắt kiều diễm phong tình của Lâu Sâm.

Mộ Diệp cảm thấy trong lòng một trận mềm mại, thật vất vả mới trấn định tinh thần, chậm rãi cầm tay của người nọ, nói: "Huynh sau này không còn là thiên đế. . . xoay chuyển trời đất nữa?"

Lâu Sâm giống như tiếc hận thở dài một hơi, nói: "Tranh đoạt đế vị tất cả tiết mục đều đã diễn xong, thiên giới còn có cái gì chơi đùa nữa đâu? Chẳng thà cùng đệ ở tại chỗ này, coi trộm một chút thú vị của nhân gian tốt hơn."

"Nhưng đệ biết được với tính tình thực sự của huynh, nếu để huynh thiên trường địa cửu sống với một người, sợ rằng rất nhanh sẽ chán ghét."

"Mộ..." Lâu Sâm trên mặt hơi biến sắc.

Mộ Diệp chỉ là cười cười, ngả thân về phía trước, ở trên môi của Lâu Sâm hôn một chút. "Thế nào? Bị đệ nói trúng rồi? Bất quá huynh không còn là Lâu Sâm trước kia, đệ cũng chẳng còn là Mộ Diệp lúc trước."

Vừa nói, Mộ Diệp cố ý nhìn Lâu Sâm nháy mắt một cái.

Lâu Sâm sợ run một chút, lập tức hiểu được.

Cả hai người cùng trải qua ái hận tình thù, nhưng bọn họ từ trước tính tình đã bất đồng. Lâu Sâm từ trước là một người rất phong lưu đa tình, mà Mộ Diệp. . . cũng tuyệt đối cùng y chiến đấu tới cùng.

Chỉ bất quá, dường như tâm thất lạc đã tìm lại được, nên có thể chỉ yêu một mình Mộ Diệp?

Câu nói đó Lâu Sâm cũng không dự định nói ra, chỉ lấy cánh tay ôm chặt Mộ Diệp, lần thứ hai kéo người yêu vào trong lòng, cẩn trọng hôn lên. Lâu Sâm hôn môi đến triền miên, rồi dùng tay phải tham tiến vào trong vạt áo của Mộ Diệp. Mộ Diệp cố làm mình tỉnh táo lại, giãy dụa nói: "Chờ một chút, thân thể của huynh. . ."

Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn xuy một hơi thở, hạ giọng nói: "Kỳ thực ngoại trừ biện pháp của họ Liễu nói, ta cũng có học cấp tốc một phương pháp, có thể cho ta mau chóng khôi phục pháp lực."

"Biện pháp gì?"

"Hay. . ." Lâu Sâm tiếng nói trở nên vừa thấp vừa trầm, mỗi chữ mỗi câu đều tựa như mê hoặc nhân tâm, "Song tu thuật."

Mộ Diệp không khỏi mặt đỏ tía tai.

Lâu Sâm nhanh chóng đưa hắn áp ngã xuống trên bàn, ngón tay thành thạo cởi vạt áo của hắn ra, cúi đầu hôn hắn, nói: "Đệ cũng không nguyện thấy ta cuối cùng có hình dạng xuẩn ngốc như vậy, đúng hay không?"

Mộ Diệp miễn cưỡng "Ân" một tiếng, nghĩ thầm: "một đoàn quang cầu dáng vẻ tròn trịa cũng khả ái lắm."

"Vậy nghe ta nói, không nên lộn xộn." Đang khi nói chuyện, Lâu Sâm lấy tay sờ dọc theo thắt lưng Mộ Diệp trượt xuống phía dưới.

Mộ Diệp lúc này muốn động cũng không có khí lực. Lâu Sâm vẫn hôn khắp người hắn, từng nụ hôn rơi xuống khiến toàn thân Mộ Diệp đều nóng như thiêu đốt, đôi mắt đen phủ một tầng sương mỏng ướt át mơ màng nhắm lại, rồi rất nhanh lại lần nữa mở ra, nhưng lại không dám nhìn về phía Lâu Sâm.

Lâu Sâm chỉ là nhìn hắn mỉm cười, ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn đôi môi của Mộ Diệp, như cũ dùng một loại nhãn thần mê hoặc nhìn hắn, nói: "Đệ, hãy liếm nó cho ta đi."

Mộ Diệp cúi đầu kêu một tiếng, nhất thời động tình càng thêm lợi hại, không tự chủ được cắn ngón tay Lâu Sâm.

Lâu Sâm thoả mãn cười cười, dùng đầu gối mở rộng hai chân của Mộ Diệp ra, lấy thân mình đè lên càng thêm cố sức ngăn chặn thân thể hắn.

Mộ Diệp bên tai nghe rõ tiếng tim mình đập, rốt cục lần thứ hai nhắm hai mắt lại, cảm giác Lâu Sâm rút ngón tay trong miệng mình ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Mộ, ta. . ."

Còn chưa có nói xong, Mộ Diệp trên người cảm thấy trọng lượng dường như tiêu thất không còn.

Hắn giật mình, trợn mắt nhìn, nhất thời kinh ngạc không thôi.

Trong phòng đã không thấy tăm hơi hình bóng của Lâu Sâm, chỉ còn một đoàn quang cầu phập phềnh ở giữa không trung, hình dạng giống như đang thở hổn hển. Nghĩ đến Lâu Sâm tu thuật chưa thành công, đã tiêu hao hết pháp lực.

"Cáp... Haha"

Mộ Diệp sửa sang lại quần áo mất trật tự, tuy rằng kiệt lực nhẫn nại, vẫn nhịn không được cười ha hả.

Quang cầu càng thêm tức giận, tại không trung nhảy khiêu, vừa nủng nịu tiến vào trong lòng hắn.

Mộ Diệp cổ tay vừa xoay lại, quang cầu liền bay vào lòng bàn tay. Mộ Diệp sau đó vẫn ôm nó cười một hồi. Tuy rằng khôi phục hình người có thể còn xa không thể hẹn trước. nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy cái dạng này của Lâu Sâm, cũng cảm thấy có ý tứ.

Nghĩ xong, Mộ Điệp lấy tay vuốt ve quang cầu đang nằm trong tay mình, cong môi cười nói: "Ai nha, quả nhiên khi biến hóa lại béo lên nha."

"..."

=rd&��1����

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro