Lại một lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người xem con gái mình kìa, có hôn thê rồi mà còn lăng nhăng. Rồi mặt mũi con gái chúng tôi để đâu?"

Mẹ Irene quăng xấp ảnh Dahyun ôm Sana lên bàn, chắc chắn ngày hôm qua có kẻ đã theo dõi bọn cô. Ai có thể? Đừng nói chính Irene cậu ta...

"Chuyện này con giải thích đi Dahyun"

Ba mẹ Dahyun vô cùng đau đầu, dù bận trăm công nghìn việc họ vẫn phải tức tốc bay sang Hàn chỉ vì bên nhà hôn thê con gái họ gọi. Chỉ vì chuyện cỏn con này, thật mất mặt làm sao.

"Không có gì để giải thích nữa, tất cả đều là sự thật"

Tất cả đều ngạc nhiên, kể cả Irene. Bởi không ai nghĩ rằng một người luôn ngoan ngoãn như Dahyun lại thừa nhận, dù đúng hay sai.

"Cô! Được lắm, hủy hôn"

Mẹ Irene uất nghẹn, quá tức giận khi nghe thấy Dahyun thừa nhận nó. Bà ta vốn chỉ định làm càng chút thôi, để bên thông gia biết rõ nhà họ Bae gả con gái qua không phải để đào mỏ, mặc dù ý định thật sự là như thế. Nhưng bây giờ con nhãi Dahyun đã thừa nhận như thế, vở kịch này không thể tiếp tục nữa rồi, vì nếu bây giờ bà ta nhún nhường chẳng phải đã thừa nhận thua kém nhà họ Kim sao?

"Con chắc chứ Dahyun?"

Ba Dahyun hỏi lại con gái mình, bởi vì ông cũng không ngờ con bé sẽ nói vậy. Lúc còn ở bên Mỹ hai đứa vẫn vô cùng tốt đẹp. Có lẽ khi đến Hàn Quốc, không có sự giám sát của phụ huynh, giữa chúng đã xảy ra xích mích không nhỏ, dẫn đến cớ sự này. Ông không muốn vì một chút bồng bột của tuổi trẻ mà con gái mình phải hối hận suốt quãng đời còn lại.

"Chắc chắn" - Trong đôi mắt Dahyun lóe lên sự kiên định, điều mà ông rất ít khi được thấy.

"Được, hủy hôn!"

"Các người! Được lắm! Nhưng đừng mong có thể tự do qua lại với con ả hồ li tinh kia. Nếu cô không chia tay ả rồi trở về Mỹ, thì đừng mong chị gái cô mạng sống còn vẹn toàn"

"Bà! Từ khi nào mà bà..."

Dahyun kinh ngạc thốt lên, không ngờ bà ta dám động vào chị họ cô, quả nhiên là bà ta có con bài tẩy, nếu không đã không mạnh miệng như thế rồi.

"Nó thích con trai nhà họ Bae, bắt nó còn dễ hơn bắt chó nữa mà. Nói trước, chiêu trò đe dọa đến công ty chúng tôi không có tác dụng gì đâu"

"Tôi phải làm gì các người mới chịu thả chị ấy ra?"

"Chia tay con ả tình nhân của cô, các người liệu mà cắt đứt mọi thứ đi. Tất cả cút trở về Mỹ"

'Nếu đã không thuộc về con gái tao thì mày đừng hòng được hạnh phúc'

"Dahyun con không cần phải-"

"Không sao ạ, đừng lo. Ngày mai chúng tôi sẽ trở về Mỹ, chắc công việc bên đó bị ứ đọng nhiều quá rồi"

"Con chắc chứ Dahyun?"

"Tất nhiên rồi, con cũng...có gì quan trọng ở đây đâu"

Không có gì quan trọng? Từ khi nào mà cô ấy đã học được cách nói dối trắng trợn thế rồi?

Irene nghi hoặc, nhìn về phía Dahyun, nhận thấy một đôi mắt vô hồn đang nhìn lại, cô bất giác thở dài. Cô còn lo lắng gì đây? Cậu ta đã lựa chọn như thế, cô còn làm được gì.

Dahyun cũng nghe thấy Irene thở dài, trao đổi ánh mắt với cô.

'Cậu thích Sana, làm ơn đối xử tốt với cô ấy'

'Cậu tin tưởng mình vậy sao?'

'Không, mình chỉ đang cầu xin vậy thôi'

'...Được, nể mặt cậu, trừ khi Sana bỏ mình trước, nếu không mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy'

--------------------------------------------------------

Chaeyoung cảm thấy không ổn, Mina cũng bất ngờ. Nhưng điều mà họ lo nhất hiện tại là phản ứng của Sana. 

Chaeyoung: Có thật không? Khi nào thì unnie đi?

Dahyun:...1 ngày nữa

Chaeyoung: Gấp vậy? Còn Sana thì sao? Unnie tính sao với cô ấy?

Dahyun: Chaeyoungie, không phải sống mãi ở quá khứ là điều tốt đâu. Cô ấy rồi cũng sẽ tìm được người khác yêu cô ấy hơn, tốt đẹp hơn chị

Chaeyoung: Nhưng Sana unnie chỉ yêu một mình Dahyun unnie thôi

Dahyun: Đây là mạng sống của một người. Chị không có quyền được ích kỉ

Nếu Dahyun chọn Sana, thì chị họ cô phải làm sao đây? Nhưng nếu không chọn, Sana sẽ rất đau khổ mà Dahyun cũng chết tâm.

Mina: Lên máy bay lúc mấy giờ? 

Dahyun hạ mi mắt nhìn đống sách trên bàn, nhất thời không nói chuyện. Cảm giác được lực nắm tay mình tăng thêm vài phần, Dahyun có chút chột dạ, nâng mắt đánh giá thần sắc của Mina. Cô bạn này, luôn luôn suy tính rất nhiều chuyện, chắc chắn lần này cũng chẳng khác gì.

Dahyun: 10h sáng

Chaeyoung: Em và mọi người sẽ đến tiễn unnie nha?

Dahyun:...Không, đừng. Mọi người không cần đến đâu, không khéo chị lại đi không được 

Ở lại tâm sự với Mina và Chaeyoung thêm vài câu rồi ra về. Dahyun ghé qua công ty một lát định bụng chỉ muốn nhìn Sana một chút thôi. Không ngờ...

Sana: Dahyun~ Đến chơi với mình hả?

Sana vừa nhìn thấy Dahyun đã chạy ù đến, ôm lấy cách tay cô mà nũng nịu. Nhân viên trong công ty đồng loạt nhìn, nhưng bị ánh mắt đáng sợ của Dahyun dọa bỏ đi.

Sau tất cả những gì đã xảy ra, Dahyun thực sự không muốn gặp Sana, nhất là khi được nàng ôm thế này.

Dahyun: Sana, đừng lơ là công việc. Cậu đang trong giờ làm việc cơ mà

Sana: Xì~! Mình chơi với giám đốc chứ có phải ai khác đâu

Dahyun: Cậu ăn trưa chưa?

Sana: Mình mải làm nên chưa kịp ăn

Dahyun: Lười ăn đúng không? Vậy là không được đâu, Sana mà ốm là xấu lắm

Sana: Ăn, đi ăn liền. Không xấu nữa! Đừng chê mình mà. Hay Dahyun cùng đi ăn luôn đi

Dahyun:...Không được, mình vừa ăn rồi. Với lại mình có việc bận phải về nhà ngay

Sana: Vậy sao, tiếc quá. Mình ăn một mình vậy

Dahyun: Sana nè...dù có chuyện gì cậu cũng phải nghĩ cho mình trước. Đừng nhịn ăn, đừng tự tách biệt mình, phải kiếm thật nhiều tiền rồi sống thật tốt biết chưa

Sana: Sao cậu nói như sắp tới có chuyện gì lớn xảy ra vậy? Dahyun đang giấu mình chuyện gì thế

Dahyun: Không, không có gì, chỉ là thấy cậu ngược đãi bản thân quá thôi

Sana: Dahyun kì cục thật đấy

Sana bật cười, nhưng nàng càng cười trái tim Dahyun càng thắt lại.

'Nó đau hơn mình nghĩ'

Dahyun nhanh chóng rời khỏi công ty. Đáng ra cô không nên đến công ty, cô sắp đi rồi, không được có bất kì rung động quyến luyến nào cả. Vì chị mình, không được lung lay.

Rầm rầm!!

Lao vào nhà, Dahyun đóng sầm cửa lại. Ngu ngốc! Cô thực sự ngu ngốc! 

'Bắt đầu bằng việc xóa liên lạc với cậu ấy vậy'

Dahyun điên rồi, điên thật rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro