Chương 1: Trở Lại Tuổi Thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng sớm mai được chiếu qua khe cửa sổ, rọi vào căn phòng nhỏ của một thanh niên đang bị nằm ngủ mê mệt. Nam, 28 tuổi, là một lập trình viên được làm việc cho một công ty công nghệ lớn, hiện đang cảm thấy mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng. Đêm qua, dự án quan trọng đã được hoàn thành bởi anh và giấc ngủ trọn vẹn đầu tiên sau nhiều ngày thức khuya đang được tận hưởng.

Nhớ lại những ngày tháng tăm tối ấy, cảm giác tuyệt vọng và mất mát đã được gợi lên trong suy tư của Nam, khi mà mọi thứ dường như đã bị sụp đổ trước ánh sáng. Ý định tự vẫn để thoát khỏi nỗi đau từng hiện về trong tâm trí của anh, nhưng khi bước chân ra ngoài ban công, anh đã bị choáng váng và chói tai. Khi tỉnh dậy, anh thấy bản thân quay trở về năm lớp 6, khi chưa có bi kịch xảy ra.

Khi mở mắt, Nam bị ánh sáng chói chang làm cho tâm trí anh bối rối. Anh nhìn quanh thấy mọi thứ đều đã thay đổi. Chiếc giường lớn của anh đã biến mất, thay vào đó là chiếc giường nhỏ được trải chiếc ga màu xanh lá cây quen thuộc. Trên tường treo bức ảnh gia đình cũ, bức tranh của anh và em gái từ khi còn nhỏ. 

Khi ngồi dậy, trái tim Nam đập nhanh hơn. Anh chạy ra khỏi phòng và ngạc nhiên khi thấy mẹ anh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, hình ảnh này như một ước mơ. Không tin vào điều gì Nam nhìn kỹ hơn, mẹ đã qua đời trong tai nạn kinh hoàng nhiều năm trước. Tai nạn đã cướp đi cuộc sống của em gái anh và khiến cô sống trong tình trạng thực vật. Người cha sau đó rơi vào tình trạng say xỉn và không quan tâm đến gia đình, cuối cùng tự tử sau khoảng thời gian dài chịu đựng. Nam từ bỏ việc học để chăm sóc em gái, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không qua khỏi được.

"Con, đã dậy chưa vậy? Hãy nhanh lên, không thì sẽ muộn học đấy!"Tiếng mẹ của Nam vừa rõ ràng, vừa ấm áp như làn gió nhẹ mùa xuân. 

 Nam đứng im lặng, nước mắt rơi không ngớt. Anh không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Liệu đây có phải là ảo giác hay là điều kỳ diệu nào đã mang anh trở về quá khứ?Anh nhìn xuống cơ thể mình và nhận ra bản thân đang được khoác trên mình bộ đồng phục học sinh cấp 1, hai bàn tay bé nhỏ quen thuộc từ thuở bé. Cảm xúc tràn ngập, Nam chạy tới ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở.

 "Mẹ ơi, con... con "Nam gào lên trong cơn khóc nức nở. 

 Mẹ của Nam, ngạc nhiên trước phản ứng của con trai, vỗ nhẹ lưng anh và cười hiền từ.

"Con sao thế này? Có chuyện gì vậy con?"

Nam ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng ăn và thấy cả gia đình đang quây quần bên bàn ăn. Bố anh đang ngồi đọc báo, đôi mắt nhìn qua kính mắt đầy trìu mến, nhưng không thể giấu được sự trêu chọc.

"Có chuyện gì mà thằng con trai của bố lại khóc nhè thế này? Lớn rồi mà vẫn còn mít ướt à?"

Em gái anh, ngồi bên cạnh, vẫn đang ăn ngon lành, nhìn anh với ánh mắt tò mò nhưng không quá bận tâm. Nam nhìn cô, trái tim thắt lại khi nhận ra đây là cơ hội để anh bảo vệ và chăm sóc cô từ đầu, tránh những bi kịch mà họ đã phải trải qua.

Nam ngồi xuống bàn ăn, nhìn bát phở bốc khói trước mặt. Hương thơm của món ăn mẹ nấu khiến anh cảm thấy ấm áp lạ thường.Anh tự nhủ, dù thế nào đi nữa, anh sẽ không để những bi kịch kia tái diễn. Anh sẽ bảo vệ  bố mẹ, em gái và chính mình khỏi những nỗi đau đã từng phải chịu đựng.

Khi đang chuẩn bị đến trường, Nam chợt nhận ra mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh không còn là cậu bé ngây thơ mà là một người đàn ông trưởng thành với từng trải, từng nỗi đau và những bài học cho  tương lai. Điều này sẽ giúp cậu vượt qua mọi vấn đề và làm cho  cuộc sống của cậu tốt hơn. Nam bước ra khỏi nhà, lòng tràn đầy quyết tâm.
Những con đường dẫn đến trường tiểu học, nơi anh lại bắt đầu cuộc hành trình của mình. Hôm nay, cậu không chỉ là học sinh lớp 6 mà còn là người có hy vọng và có thể thay đổi tương lai.

Khi Nam rời nhà và gặp lại Bảo và Duy, cậu nhớ ngay đến những ngày đau khổ và sự ủng hộ không ngừng của họ. Hình ảnh hai người bạn luôn ở bên cạnh anh lúc khó khăn và giúp anh vượt qua nỗi đau mất mát, cảm giác cô đơn khi anh chăm sóc em gái mình.


Bảo luôn tươi cười và tràn đầy năng lượng, hay đùa giỡn với Duy, người luôn điềm tĩnh nhưng không kém phần sâu sắc. Hai người bạn nhìn thấy Nam vẫy tay, khuôn mặt họ tràn đầy niềm vui và sự chào đón.

 "Ừm, mày dậy sớm à!" Bảo cười lớn còn Duy thì mỉm cười .

Nam không khỏi cảm thấy ấm áp vì sự gần gũi, tình bạn của họ. Những kỷ niệm về sự hỗ trợ, tình bạn quý báu của Bảo và Duy khi cuối tuần họ đều đến và giúp cậu khi chăm sóc em gái khiến anh vô cùng biết ơn. Họ đã chia sẻ những giờ phút khó khăn và làm cho những ngày u ám trở nên sáng hơn.


Đang trò chuyện với Bảo và Duy, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa mùa hè. Lúc đó, Nam nhìn thấy Minh Anh đứng dưới gốc cây phượng đỏ rực , tán lá xanh tươi tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình.


Minh Anh đứng đó, mái tóc dài tung bay trong gió, nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng như sao. Gió thổi mái tóc cô tung bay, tạo nên vẻ đẹp quyến rũ và nên thơ. Minh Anh nhẹ nhàng bước tới, nhìn Nam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.Nhưng khi nhìn thấy Minh Anh, ký ức về những ngày đau khổ và hoài niệm đó tràn vào tâm trí Nam. Minh Anh có tình cảm với Nam vì chăm sóc em gái nên anh không thể đáp lại tình cảm này. Những cơ hội bị bỏ lỡ và sự tiếc nuối vì không thể đáp lại tình cảm của mình khiến Nan cảm thấy nặng nề.Nước mắt bắt đầu rơi khi Nam không kìm được cảm xúc. Anh đứng im lặng, lòng nặng trĩu, nước mắt lăn dài trên má không có dấu hiệu dừng lại. Minh Anh nhìn thấy sự đau khổ sâu sắc trong ánh mắt và thái độ của Nam. Cô bước lại gần và nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh như một cử chỉ an ủi. Giọng cô đầy sự đồng cảm và dịu dàng.


 "Nam, sao vậy? Sao cậu lại khóc?"

Nam không nói được gì, chỉ biết lắc đầu, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Dù được đưa về quá khứ với cơ hội thay đổi nhưng nỗi đau mất mát, bỏ lỡ cơ hội vẫn tồn tại mãnh liệt trong cậu. Minh Anh ôm chặt Nam, an ủi như một cách xoa dịu nỗi đau. Sự hiện diện và cảm thông của cô là tất cả những gì Nam cần để cảm thấy được an ủi.


Một lúc lâu sau, khi cảm xúc bắt đầu lắng xuống, Nam ngẩng đầu lên, mắt vẫn ươn ướt. "Cảm ơn bạn đã đến đây. Tôi thực sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Tôi sẽ làm mọi cách để không lặp lại sai lầm trong quá khứ."

Minh Anh mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. 

"Chúng ta có thể không thay đổi được những gì đã xảy ra nhưng chúng ta có thể tạo ra những điều tốt đẹp hơn trong tương lai."

Lời nói của Minh Anh khiến Nam cảm thấy nhẹ nhõm và hy vọng mới. Anh cảm nhận được sự ủng hộ và tình cảm của cô, và mặc dù vẫn cảm thấy tiếc nuối nhưng anh biết mình có cơ hội để làm mọi việc tốt hơn. Cả nhóm tiếp tục trò chuyện, cười đùa và tận hưởng khoảng thời gian bên nhau, trong khi Nam cảm thấy có thêm động lực để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho mọi người trong cuộc đời mình.

Trong lúc cả nhóm đang trò chuyện, tận hưởng những giây phút quý giá bên nhau, Bảo chợt nhìn đồng hồ và bất chợt kêu lên: "Ôi, chúng ta sắp muộn học rồi!"

Nhìn thấy phản ứng của Bảo, mọi người đồng loạt kiểm tra thời gian và nhận ra rằng chỉ còn một ít thời gian nữa là giờ học bắt đầu. Bảo quay sang Nam, Duy và Minh Anh, vẻ mặt đầy quyết tâm.

"Chúng ta không thể lãng phí thời gian nữa!"

 Bảo nói, giọng đầy thúc giục.

 "Chạy thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn học!"

Duy luôn là người đồng tình với ý kiến ​​của Bảo, gật đầu cười: "Mọi người nhanh lên! Đừng để  là người bị phạt vì đi học muộn".

Minh Anh tuy có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hòa nhập vào không khí sôi động. Cô mỉm cười nói:

 "Đi thôi.Chúng ta không thể bỏ lỡ buổi học đầu tiên."

Nam dù trong lòng vẫn còn những tình cảm sâu đậm nhưng cũng không khỏi bị cuốn vào sự nhiệt tình, hối hả của bạn bè. Anh mỉm cười, cảm thấy có phần khích lệ và vui mừng khi thấy mọi người cùng nhau chạy đến trường.

Cả nhóm bắt đầu chạy, trò chuyện và cười đùa. Những giọt nước mắt của Nam đã ngừng rơi, nhường chỗ cho sự năng động, vui vẻ của nhóm bạn. Dưới ánh nắng ban mai và làn gió nhẹ, họ vội vã tiến về phía trường, và Nam cảm thấy dù quá khứ có thể không thay đổi nhưng hiện tại và tương lai có thể được tạo nên bằng tình bạn , hỗ trợ và những khoảnh khắc đơn giản nhưng quý giá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro