Chương 1:Cuộc hôn nhân bất đất dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đẹp trời,trong một dinh thự lớn có một cô gái đang nằm tên chiếc giường êm ấm,cuộn tròn như một con mèo lười đang say sưa ngủ,bỗng chuông đồng hồ reo lên,người con gái trên giường mệt mỏi ngồi dạy,một tay che miệng ngáp,tay còn lại gãi đầu sột soạt,xuống giường mang dép bông vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

30 phút sau

Cô bước ra với diện mạo hoàn toàn mới,mái tóc rối xù hồi nãy giờ đã được chải chuốt,bộ đồ ngủ đã được thay bằng chiếc đầm ren,ngắm mình trong gương một hồi rồi mở cửa bước xuống lầu.Đến tầng dưới,cô thấy một bà hầu đang lau đồ đạc thì vẫy tay chào.
"Con chào dú,chúc dú một ngày tốt lành!"

"Tôi cũng chúc cô chủ một ngày tốt lành"-Bà người hầu ấy ngưng làm việc,cung kính cúi chào

"Yaaaaaa,đừng gọi con là cô chủ chứ, gọi con là Sư Tử được gọi mà"-Cô mè nheo lại gần ôm bà

"Rồi rồi tiểu thư yêu quý của tôi"-Bà phì cười,vỗ vai cô.Sở dĩ cô thân mật với bà như vậy là vì bà luôn chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn khi ba,mẹ đi làm xa nên cô xem bà như người mẹ thứ vậy

Hôn tạm biệt bà xong,cô nhanh nhảu chạy ra đằng sau bếp thì mùi hương lan tỏa từ dĩa thức ăn xọc vào mũi cô,cô kéo ghế ngồi xuống bàn ăn,nhìn người đàn bà trước mặt với ánh mắt cún con

"Mama à,có đồ ăn chưa vậy"

"Con nhỏ này thật là...."Mẹ Diệp cốc nhẹ vào đầu cô,đặt dĩa thịt bò lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô.

Cô cười hì hì,chúc bà ngon miệng rồi cầm đũa lên gắp thức ăn lia lịa,ăn ngấu nghiến,bà không nói gì chỉ lắc đầu cười thầm rồi bắt đầu ăn.Đang ăn giữa chừng thì có tiếng bước chân lạnh giá trên sàn nhà,cô vẫn tiếp tục ăn nhưng không được tự nhiên như hồi nãy,người đàn ông đó kéo ghế ngồi giữa bàn.Mẹ Diệp nói với giọng hơi vui

"Ông về rồi à!!!Để tôi đi bới cơm cho ông ăn"

Rồi bà bảo người hầu vào trong bếp lấy chén và đũa ra,rồi cũng đứng lên vào bếp.Chỉ còn mỗi cô,ông và hai người hầu bên cạnh.

"Tối nay ăn mặc đẹp vào"-đang đọc tờ báo bỗng ông lên tiếng nhưng không nhìn mặt cô

"Ờ"-Cô gật đầu nhẹ rồi bỏ chén cơm và đũa xuống,kéo ghế đứng lên

Đúng lúc mẹ Diệp đi ra,trên tay là cái nồi cá lóc,thấy Sư đứng dạy thì hỏi

"Con không ăn nữa à???"

"Con xin lỗi,con no rồi giờ con xin phép"-Cô xoay lại,cúi đầu rồi bước lên lầu.

Vào phòng,cô khóa cửa lại,ngồi lên giường ôm con gấu bông sư tử của mình,vùi mặt vào đầu nó suy nghĩ

Mặc dù người đàn ông ấy là cha cô nhưng cô không hề thích ông ấy chút nào,ông ấy nói ngày nào cũng đi công tác xa bảo mẹ Diệp ở nhà trông việc nhà giùm.ba cũng vui vẻ vâng lời.Cho đến khi một hôm cô đang chơi trò trốn tìm cùng với đám trẻ hàng xóm thì vô tình phòng ông,chui vào tủ áo,ngồi xuống rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết,đến khi nghe thấy tiếng cửa mở thì cô bật nhìn qua khe tủ thấy trời đã tối,định bước ra thì chợt thấy ba của mình cùng với một người đàn bà,hình như không phải là mẹ,vì tính hiếu kì nên cô cũng nén lại ngồi yên trong tủ,xem tình hình qua khe nhỏ,thấy họ đang ôm ấp nhau rồi cha cô bế người đàn bà ấy lên bàn làm việc,cô có thế thấy khuôn mặt của người đàn bà ấy đang dần dần đỏ lên,lâu lâu còn phát ra những tiếng rên kì quái,còn ba cô thì mặt cứ vùi vào ngực người đàn bà,tay thì sờ mó lung tung,cô nhắm mắt lại,lấy hai bàn tay áp vào tai,mặt dù không biết đó là gì nhưng nghe bọn trẻ nói rằng đó gọi là "quan hệ",họ làm như vậy để đẻ ra em bé nhưng cô không muốn,cô không muốn có một đứa em là con của người đàn bà ấy,cô dùng tay bịt miệng lại để tiếng nấc không phát ra ngoài,ngoài trời mưa tầm tã sấm chớp ầm ầm,cô sợ cô sợ lắm.....

Sáng hôm sau,cha cô mở tủ ra thấy cô đang ngồi trong đó với ánh mắt vô hồn,ông định đưa bàn tay xoa đầu cô thì lập tức bị cô hất ra rồi chạy ra ngoài,kể từ đó cô không muốn gặp mặt ông nữa,khi đi công tác xa cô cũng chẳng thèm hỏi mẹ cha đâu rồi hoặc nhận những món quà của cha mình như bao đứa trẻ khác,ông đi Tây thì cô đi Đông và cũng vì thế người cha cũng không thèm đếm xỉa đến cô,luôn lạnh nhạt.....

Bỗng một tiếng gọi vang lên bên tai,cô từ từ mở mắt ra là cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết,cô người hầu đang gọi cô thức dậy,cô mệt mỏi ngồi dậy

"Tiểu thư,ông chủ muốn tôi chuẩn bị đồ cho tiểu thư"

   Cô nhìn đồng hồ,mới nhớ ra hồi có hẹn thì kêu cô người hầu lui xuống rồi bước vào nhà vệ sinh.Một lúc sau cô bước ra ngoài cửa,đám người hầu trố mắt nhìn cô,không ngờ cô lại đẹp như vậy,bộ đầm dài tới đầu gối,tay ngắn màu vani tuy giản dị nhưng lại toát lên một vẻ dễ thương,ấm cúng.Mái tóc được xõa xuống đến ngang lưng chỉ từ 2 lọn tóc ở phía sau được cố định bằng chiếc nơ.Cô leo lên xe ngồi kế bên ông,suốt một chặng đường đi ông và cô chẳng nói câu nào,đến nơi ông và cô bước ra,trước mặt cô là một nhà hàng to lớn,bước vào trong cùng với ông,người phục vụ dẫn ông đến một căn phòng uy nghi tráng lệ,trước mặt là một gia đình ông vui vẻ chào,bắt tay với người đàn ông kia

"Lâu rồi không gặp,chủ tịch Hắc"

"Lâu rồi không gặp,chủ tịch Diệp"-Ông Bạch của vui vẻ chào lại

"Đây là con gái tôi,Diệp Băng Sư Tử"-ông giới thiệu tôi và tôi cũng nhiệt tình chào họ.

Người phục vụ kéo ghế cho tôi và ông ấy ngồi xuống.Cả hai nhà đang cười nói vui vẻ thì phu nhân Hắc hỏi cô
-Sư Tử à,con mấy tuổi rồi?

-Dạ,năm nay con được 22 tuổi

-Ồ,con nhỏ hơn con trai cô 1 tuổi rồi

Lúc này tôi mới nhìn người kế bên,thật băng lãnh,cả người toát lên một vẻ kiêu ngạo,nguy hiểm làm người khác phải rợn người,phu nhân Hắc nói tiếp

"Đây là Hắc Thiên Yết,23 tuổi,người kế thừa chủ tịch công ty ba vợ con,"

"Dạ???"

Từ ba vợ hồi nãy là có ý gì,tôi trơ người ngu ngốc,suy nghĩ cái quái gì đang diễn ra vậy hay là hồi nãy mình nghe nhầm

"Chính xác,2 tuần nữa cháu và Thiên Yết sẽ kết hôn với nhau"

Cô trợn mắt,đây không phải là buổi gặp mặt lâu ngày sao,bây giờ sao lại thành tiệc đính hôn vậy,cô hoang mang cô giữ bình tĩnh đứng dậy xin phép đi nhà vệ sinh,đang rửa tay,đánh lại son một chút thì thấy phu nhân Hắc bước vào đến bên cô,bà vừa rửa tay vừa nói

"Xin lỗi con vì đã ra quyết định đột ngột như vậy nhưng đây là tâm nguyện của ông nội Tiểu Yết trước khi qua đời.

Cô bất ngờ,ra là cuộc đính hôn này đã được định sẵn từ lâu,tôi mỉm cười nhẹ,cúi đầu nhìn bà.

"Không sao đâu ạ,mong gì từ này giúp đỡ cháu"

Bà chau mày lại,gỡ chiếc nhẫn cẫm thạch đặt vào lòng tay cô

"Sắp làm người một nhà mà còn gỉ với chả cháu,đây là cái nhẫn cẩm thạch của mẹ,cái này xem như là của hồi môn trước vậy"

"Cái này cháu không dám nhận đâu ạ"cô phản khán đưa lại cho bà

Bà nhăn mặt như khó chịu làm,cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cho cô rồi vỗ vỗ

"Không sao đâu,con cứ nhận đi"

"Nhưng...."

"Không sao,nhận đi mà"

"Dạ mẹ"-Cô gật đầu

Rồi 2 người bước ra đi đến bàn,cười nói vui vẻ,làm mọi người cứ nghĩ có chuyện gì xảy ra vậy.

Giờ ra về,chia tay nhau rồi đường ai nấy đi,ngồi trên xe cô hỏi ông

"Tại sao lại như vậy"

"Ý con là sao???"

"Tại sao không cho tôi biết đây là tiệc đính hôn????"

"Nếu nói con sẽ đi sao????"

"Nhưng....."

Chưa kịp nói hết câu thì đã bị ông chặn họng lại bằng ngón tay,cô khoanh tay xoay mặt ra đằng trước,ông nói tiếp

"Con vào nhà ấy sẽ có được giàu sang sung sướng,và công ty ta sẽ có một cổ đông lớn"

Cô cười khinh bỉ,gả cô vào ấy là ra là có mục đích,ông tưởng cô là gì chứ

"Ta chưa nói hết,nếu con phản kháng,ta sẽ lập tức đuổi mẹ con và con ra khỏi nhà"

Cô trợn mắt nhìn ông,nắm chặt hai bàn tay lại,cô không ngờ ông lại vô liêm sỉ như vậy,bán cô chưa đủ còn muốn đuổi mẹ cô ra khỏi nhà nữa chứ,cô tức giận đến nỗi không nói được xe vừa ngừng cô liền phóng ra chạy vào phòng mình khóa cửa phòng,nằm xuống giường,bất giác cô chạm nhẹ vào chiếc nhẫn cẩm thạch suy nghĩ.

Ngoài trời ánh trăng trăng chiếu qua khe cửa sổ,soi sáng một cô gái với một tâm trạng đầy nỗi buồn,phải cưới một người mà cô không yêu có phải là một thử thách khó đối với cô.

~ End~
Kí tên
Yunna

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro