Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn năm nay mới hai mươi bảy, cái quãng con người ta không còn quá bồng bột nhưng cũng chưa thể nguôi ngoai những xúc cảm yêu thương. Là một giảng viên năng lực lại thêm vẻ ngoài rất ổn, cư xử đĩnh đạc và chuẩn mực, Sơn được nhiều cô sinh viên ngưỡng mộ, thương thầm nhớ trộm. Các cô gái tìm đến anh nhiều, vì tôi đơn có, vì trục lợi cũng có. Xã hội cuồng quay khiến Sơn chẳng còn tin và không rung động trước bất cứ ai, huống hồ họ nghĩ anh hoàn hảo: Tài năng có, tư cách có, tiền quyền đều có. Nếu những cô gái ấy biết anh từng có vợ và bây giờ đang sống cùng đứa con trai nhỏ, có lẽ sẽ chẳng ai còn muốn "yêu" anh như họ từng rất mực tha thiết. Sơn biết chứ, sợ thêm một cuộc đời thương tổn, đã từ lâu, anh giữ thói quen khép lòng mình lại để khỏi phải yêu thương.

Vậy mà thấy tôi, sơ mi trắng và quần jeans đen, cái trán dô bướng bỉnh, mái tóc mượt với những sợi mai loà xoà trước trán, nụ cười như nhuốm cả một vùng trời nhiều nắng, sao mà ấm áp và rạng rỡ thế, sao mà thân quen thế. Người từng bước qua trái tim anh cũng thích jeans và sơ mi trắng, cũng có nụ cười rạng ngời đựng chứa cả một trời thương, Sơn thấy tim mình hẫng nhịp khi bắt gặp những yêu thương thuở nào, cái khoảnh khắc thấy tôi loay hoay nhăn nhó với cú ngã đau điếng, lúc thấy được nụ cười toe vô ưu vô lo trước câu hỏi han của mình, Sơn muốn yêu lại nụ cười đó. Vẫn biết có lẽ sẽ khổ thôi nhưng tim yêu đập, đâu có ai ngăn được.

***

Tuần ngâu thứ ba trong tháng bảy âm lịch, không khí đã tạm dịu lại sau những ngày nắng oi nồng. Loan không vui như mọi khi mà trốn mình trong góc phòng, nghẹn ngào bật khóc. Tôi vừa về quê lên khi hay tin sư cô chủ trì ở ngôi chùa gần chỗ ở qua đời, bà ốm mất mấy ngày, vì nghĩ qua loa nên không cho người gọi tôi về. Ai dè bà đi luôn, tôi ân hận không thể chăm sóc người đã nuôi nấng mình gần 20 năm trời trong những ngày cuối đời. Tôi bị người ta bỏ lại trước cổng chùa, sư cô thương nên chăm tôi lắm. Thiếu bố mẹ nhưng tôi không bao giờ sầu muộn, tôi có lí lẽ của riêng mình. Nếu thực sự thiếu tôi làm cho mẹ tôi hoặc ai đó sống hạnh phúc hơn, tôi chấp nhận.

Huống hồ sư cô lo cho tôi rất chu đáo, không để tôi thiếu thốn thứ gì, cho tôi đi học, răn dạy tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mãi đến hết năm nhất đại học, tôi nói mình tự lập được khi đã phần nào ổn định cuộc sống trên thành phố, sư cô đồng ý không chu cấp nữa nhưng vẫn hỏi han qua điện thoại thường xuyên, lo lắng cho tôi không khác nào con ruột. Hay tin sư cô mất, tôi buồn mất mấy ngày nay dù đã từ lâu, cuộc sống không còn phụ thuộc vào sư cô nữa. Những mất mát về hồi ức là không thể nào đong đếm được. Tôi mãi không thể quên những buổi chiều trên cao nguyên lồng lộng gió, sư cô dắt tôi đi dạo chơi trên những thảm hoa cải vàng đượm ươm màu nắng. Đôi chân tôi lon ton quanh những cây cải vàng, hít hà cái hương thơm ngai ngái và cười vui thích. Đó, mảng kí ức tuổi thơ đượm màu vàng hoa cải hoà cùng hương vị của nắng gió cao nguyên.

Tôi đứng dậy, bật tung cánh cửa dẫn ra khu ban công nhiều hoa cỏ, hít một hơi thật dài, tôi cố nặn ra nụ cười méo mó, chỉ thấy mắt mình sưng húp và nặng trịch. Trời ngớt mưa được một lát, tôi lại đứng ở cái vị trí quen thuộc ở ban công, ngắm đường phố người xe qua lại. Bất chợt bắt gặp Sơn đứng ở ban công tầng hai quán cafe đối diện khu trọ của mình, tim tôi bắt đầu run đến lạ, tôi rụt vào toan giấu mình sau lớp mành che nhưng Sơn kịp thấy tôi, anh vẫy tay và cười chào rất hiền, tôi bẽn lẽn cười lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro