Chương1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn gọi Niên Hoa,đó chỉ là tên gọi, không có dòng họ.

Hắn không nhớ rõ chính mình họ gì, chỉ nhớ khi hắn mở mắt ra liền tại Hương nội viện này. Viện này, nghe danh tự đã biết là nơi câu lan viện.Mà cái tên Niên Hoa là do tú bà trong viện này đặt cho hắn làm nghệ danh.

Tú bà nội viện này là một nam nhân khoảng ba mươi có chút ẻo lả, tên gọi Vân Mai, khuôn mặt tô son điểm phấn,dù vậy vẫn không thể che hết sự tang thương trên khuôn mặt, đường nét khuôn mặt rõ ràng nhìn ra được khi còn trẻ khuôn mặt cực kỳ yêu diễm,

Viện này cũng không như trong tương tượng của hắn hà khắc đáng sợ,

Nhưng hắn cũng không nhớ những ấn tượng ấy từ đâu mà có: không có người cầm roi sống chết bức kẻ khác bán mình.

Những người qua lại nơi đây đều bình thản cùng vãng lai, không có vẻ mặt hà khắc cùng lòng dạ độc ác.Mà ngay cả khách làng chơi đến đây cũng đều là lấy khuôn mặt chính nghĩa, không phải ngồi không mà hưởng sắc quỷ gặp người..

Hắn hỏi qua Vân Mai, Vân mai nghe xong, cười đến không thở nổi, cười xong lau nước mắt còn đọng lại , vỗ lấy đàu hắn mà nói:'' Chúng ta mơi này là nơi cho bọn quan lại, quyền quý tiêu khiển, tự nhiên sẽ không như các kỹ viện tầm thường ngoài kia.Ý niệm này của ngươi từ đâu mà có? Hảo hài tử, thật đáng thương, ngươi trước kia chắc hẳn đã nếm trải không ít cực khổ. Bất quá, quên được càng tốt, nhớ lại làm gì, nên quên,đều đã quên đi, như vậy là tốt."

Vân Mai nói như an ủi chính bản thân mình thoát khỏi mối trầm tư của bản thân.hai hàng mày kiếm cũng dần nhuộm một tầng buồn bã.

Niên Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, hỏi khẽ: "Vân Mai, ngươi không sao chứ?

Vân Mai lắc đầu. cười nói:"Niên Hoa, trong nội viện sư phụ giáo cầm, kì, thư, họa, ngươi phải cố gắng mà học tập thật tốt a. Ngươi đã tới đây hai năm, nếu như ba năm còn học không thành, đến lúc đó vào Hương Viện, ngươi không muốn bán mình cho người, cũng phải bán. Đây là quy củ, ta cũng không giup được ngươi.Nếu học thành,có thể vào Thanh Viện, chỉ bán tài nghệ, khách nhân muốn khinh bạc cũng không dám tùy tiện. Nếu may mắn được quan to xem trọng, chuộc ngươi ra ngoài, hầu hạ hắn vài năm, đợi đến khi hắn chán ngươi, liền được thân tự do. Đây là người trong chốn này kết quả tôt nhất."

Niên Hoa cúi đầu đáp lại:" Niên Hoa biết được"

Tại Hương Viện này, người mới đến luôn trước tiên học được chút ít bộ dáng lịch sự tao nhã vì những Vương tôn công tử đến đây cũng giả ra mình là người phong lưu,tao nhã.HỌc không đến ba tháng, nếu tư chất không tốt sẽ bị nhập vào Hương viện, bán mình cho khách đến, mỗi ngày trằn trọc hầu hạ, kết cục thê thảm khó tả.

Sau mỗi sáu tháng sẽ giảm người. Có những kẻ tâm cao khí ngạo, chết cũng không nguyện ý hầu hạ sắc mặt người khác liền dụng công mười phần mà học hỏi. cũng có số ít người trời sinh ngu ngốc, chịu không được nỗi khổ khi học nghệ, cũng không quan tâm bị nam nhân dâm loạn mà tự nguyện vào Hương viện.

Niên Hoa chính là loại nguời tâm cao khí ngạo đó, cộng thêm tuổi hắn có chút lớn- ít nhất cũng hai mươi-tự nhiên phải so với người khác càng chăm chỉ. Tuy nhiên ngay lúc đầu học đàn tỳ bà thì luôn không tự giác nghiêng đàn ôm vào lòng là lão sư tức giận nhiều lần mắng hắn ngu ngốc , nói thẳng hắn ngu xuẩn không thể giáo, chắc hẳn phải vào Hương Viện làm cho nam nhân thao lấy hậu đình. Niên Hoa vừa tức vùa thẹn lại càng sợ, càng thêm hăng hái, lại thêm hắn trời sinh thông minh, sau, mỗi lần khảo nghiệm đều có thể đưng đầu.

Nhưng vừa xấu hổ vừa giận là mặc kệ vào Hương viện hay là Thanh viện, hầu hạ nam nhân đều là sự việc trọng yếu phải cùng nhau học tập. Tuy nhiên, bởi vì không biết bọn người nay tương lại phân chia ra sao, sợ làm dơ người Thanh viện làm cho nhó nguời quyền quý chướng mắt, cũng không đối với bọn họ dùng thực tế, nhưng mà chút ít ngọc thể nhỏ mà tinh xảo cũng làm hắn chán ghét đến cực độ. nhưng hắn cũng không cách nào cự tuyệt. Hắn một người tại đây trên đời, không có thân nhân, liền cả trí nhớ đều không có, cá tính đều trống rỗng. Im lặng, không thiếu được những lúc tự thương hại cho bản thân mình.

Những ngọc thể ấy, từ nhỏ đến lớn từng cái đều dùng qua, hai tháng đổi một lần.Mỗi đêm phải tự mình liếm ướt vật ấy, chậm rãi cắm vào hậu đình, học được tiếp nhận phun ra nuốt vào vật ấy. Tuy nhiên, điều mà hắn thống hận nhất là không thể không làm việc này,vì nếu không làm, đến lúc khảo nghiệm chịu khổ sẽ là chính hắn.

Khảo nghiệm đối với hắn mà nói rất là khó chịu đựng.Tất cả mọi nguời được đưa vào một phòng lớn được bố trí vô cùng dâm mĩ, do những người trong Thanh và Hương viện giám sát, chính mình tự an ủi mình, tự mình đào lấy hậu đình cho đến khi phát tiết đi ra. cả phòng tràn ngập tiếng gầm dâm mĩ,Niên Hoa tuy kinh nghiệm nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, thương tâm đến rơi lệ. rồi sau đó lại bị dạy thêm chút ít bổn sự lấy lòng nam nhân, trở về tự mình luyện tập.

Kể từ đó,trên người bọn họ, phong thái nữ nhân càng phát ra rõ ràng.Ẻo lã-Niên Hoa nghĩ. Vì mất tri nhớ, tâm trí Niên Hoa như một trang giấy trắng, bị điều giáo như vậy, Niên Hoa nhìn xem càng nhu lệ hơn người.Không vì vận mệnh không thể lựa chọn mà tràn đầy ai oán,hối tiếc than thể, ngược lại,nhiều hơn chút ít uyển chuyển hàm xúc, mỵ thái mười phần. Chưa chính thức nhập viện mà thanh danh đã lan xa. biết bao người hy vọng hắn vào Hương viện, hảo hảo ghé thăn một lần.Niên Hoa biết vậy, vừa sợ, vừa thẹn, may mắn Vân Mai nói cho hắn biết những quan lại quyền quý không dám làm chuyện gì trong sân này, những nguoif có quyền thế thì khinh thường làm những chuyện này..nhờ vậy Niên Hoa mới có thể an tâm.

Niên hoa cuối cùng cũng đã và được Thanh viện, chính thức tiếp khách. khách nhân đúng như lời đồn, vào thanh viện không dám làm càn,tuy nhiên ánh mắt của những người đó nhìn vào thân thể làm hắn khó chịu đến cực điểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam