Chương 1: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu rằng em có thể yêu anh

-_Phạm Mai_- Mairuco

CHƯƠNG 1 : HỒI ỨC

Những hạt mưa xối xả như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào vết thương đang rướm máu của Đan Anh . Nhưng nó cũng chẳng thể nào so được với nỗi đau trong tâm hồn cô . Tuổi 20 , cái tuổi trong sáng với biết bao hoài bão , mơ mộng . Vậy mà Đan Anh lại phải chịu đựng bao vết cào xé tâm hồn , vết này chằng chịt vết kia khiến cô dường như muốn gục ngã , muốn trút bỏ mọi hận thù, đau khổ . Nhưng tình thương mà cha mẹ dành cho cô quá lớn không cho phép cô lùi bước . Dù có khó khăn thế nào , đau khổ bao nhiêu , phải trả giá đắt đến đâu đi chăng nữa cô cũng quyết phải trả thù . Có lẽ , vì trả thù mà cô sẽ trở thành một con sói cô độc nhưng đó là lựa chọn duy nhất của cô vào lúc này . Cơn mưa kia có lẽ cũng đang khóc thương cho số phận cay đắng của cô , cả cô nữa cô cũng đang khóc cho chính bản thân mình . Những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má ửng hồng nét tươi xinh của tuổi đôi mươi rồi hòa cùng vào màn mưa . Tất cả trước mắt như nhòa đi , hư hư thực thực , những kỷ niệm xưa bỗng chốc lại ùa về.

- Bé Đan của ba , lại đây cho ba thơm gò má đáng yêu của con nào ! - Giọng trầm ấm của ông Phan vang lên khi vừa về đến nhà .

Nghe tiếng ba , Đan Anh lon ton chạy lại , nhìn chẳng khác nào chú vịt con đón mẹ đi kiếm mồi về . Từ phòng bếp bà Lê An nói vọng ra :

- Mình về rồi à ? Em tưởng phải lúc lâu nữa mình mới về .

- Hôm nay là sinh nhật bé Đan tròn 8 tuổi làm sao anh lại không về sớm cho được . Phải không công chúa nhỏ của ba ? - Ông Phan vui vẻ .

Đan Anh ngước cặp mắt đen to tròn long lanh như giọt sương mai buổi sớm lên nhìn ba , cái miệng chúm chím nở một nụ cười thật tươi như đáp lại đầy thân mật.

-Thưa ông bà bàn tiệc đã dọn xong , mời ông bà và cô chủ ra dùng bữa . - bà Giang nói .

-Em biết rồi . Để chị phải vất vả cả ngày nay , cảm ơn chị nha ! - bà Lê An đáp .

-Bà chủ đừng khách sáo thế , đây là bổn phận của tôi mà .

Bà Giang là giúp việc cho nhà ông Phan đã gần chục năm nay . Tuy bề ngoài thân phận của bà là người giúp việc , nhưng thật sự trên dưới trong nhà ai cũng tôn trọng và xem bà như người chị thân thiết . Bà Giang cũng hiểu được điều này , đó cũng là lý do mà vì sao có rất nhiều chỗ sẵn sàng trả lương cao hơn để có thể mời đựoc một quản gia tốt như bà về làm việc nhưng bà vẫn khước từ .

Trong khu vườn xanh mát , thoang thoảng mùi hương của giàn hoa thiên lý đang khẽ đưa mình trong gió , một bàn tiệc thịnh soạn với những món ăn mà Đan Anh yêu thích được bày trí một cách đẹp mắt . Trung tâm bàn đặt một chiếc bánh gato xinh xắn có hình một nàng công chúa nhỏ tay cầm chiếc quạt giấy màu xanh lam , xung quanh nàng công chúa trải đây hoa , trái cây , bao quanh nàng là 8 cây nến tượng trưng cho tuổi của bé Đan . Cảnh vật xung quanh cũng thật thơ mộng . Từ trong vườn , phóng tầm mắt ra xa , qua hàng rào phủ sơn trắng muốt là một dòng sông nhỏ quanh năm nước trong vắt như dải lụa uốn quanh căn biệt thự . Hàng thông xanh do chính tay hai vợ chồng ông Phan trồng nhân kỷ niệm 1 năm ngày cưới giờ đây cũng khoác lên mình chiếc áo choàng với những chuỗi đèn dây lâp lánh đầy màu sắc . Khung cảnh buổi tiệc quả thực chẳng khác gì trong những câu chuyện cổ tích mà hàng đêm vẫn được nghe trước khi đi ngủ làm bé Đan vô cùng sung sướng đến mức phải thốt lên : "wow ! thật tuyệt ba mẹ ơi !" . Trong niềm vui hạnh phúc tràn đầy bà Lê An khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô con gái nhỏ rồi thì thầm :

-Bé Đan của mẹ , giờ thì chúng ta bắt đầu buổi tiệc chứ ? Hôm nay con sẽ là công chúa của vương quốc này .

Những ngọn nến đã được thắp lên và tiếng vĩ cầm vang lên đệm cho bài hát chúc mừng sinh nhật bắt đầu cho buổi tiệc . Tiếng vỗ tay , những lời chúc ngọt ngào và cả những món quà nhỏ nhưng chứa đựng bao tình thương mến khiến Đan Anh vô cùng sung sướng .

-Nhắm mắt lại đi con gái !

Nghe lời mẹ , Đan Anh khẽ nhắm mắt , gương mặt tràn đầy hạnh phúc , cô bé ước ao gia đình cô sẽ mãi sống hạnh phúc như lúc này, chỉ cần có ba me ở bên là cô đã mãn nguyện rồi .

-Ôi công chúa nhỏ của ba ! Con đã ước gì nào ? Bây giờ hãy thổi nến đi con , những ngọn nến lung linh sẽ theo gió chắp cánh ước mơ của con !

- Thật vậy không ba , những cây nến này sẽ thắp sáng ước mơ của con chứ ?

- Đương nhiên rồi con gái !

Đan Anh vui sướng thổi nến , mọi người cũng vỗ tay không ngớt chúc mừng cho cô chủ nhỏ .

Buổi tiệc đang diễn ra vui vẻ , thì điện thoại của ông Phan chợt đổ chuông .

-Alo , tôi nghe .

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt ông Phan bỗng nhiên thay đổi , giọng đầy bực dọc :

-Tôi đã nói rồi , tôi không đồng ý việc đó , tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu hả ?

-Thôi được , địa điểm ở đâu 15' nữa tôi sẽ đến .

Thấy chồng có vẻ rất tức giận bà Lê An bèn lên tiếng :

-Có chuyện gì vậy mình ?

-À không có gì , chuyện công ty ấy mà , anh phải ra ngoài giải quyết một số chuyện. Đan Anh chúc con sinh nhật vui vẻ ! Xin lỗi con ba có việc rất gấp cần phải đi giải quyết ngay , con hãy tiếp tục tiệc sinh nhật với mọi người nhé !

-Con không sao đâu ba , ba có việc thì cứ đi đi , lúc về ba nhớ mua kẹo mạch nha cho con , nha ba !

-Được rồi con gái bé bỏng của ba , ba hứa sẽ mua thật nhiều kẹo mạch nha về cho con .

Tuy còn nhỏ nhưng Đan Anh đã là cô bé rất hiểu chuyện , biết ba là chủ tịch công ty công việc bận rộn nên dù có lúc ba thất hẹn với mình nhưng không vì thế mà cô giận dỗi ba , mỗi lần như thế cô chỉ nũng nịu đòi ba mua cho cô món quà mà từ nhỏ cô đã rât thích đó là kẹo mach nha . Với cô đó không chỉ là món quà vặt mà còn là cả một hồi ức đẹp , là bao kỷ niệm thân thương bên người bà đã quá cố của cô . Hồi trước khi bà còn sống mỗi lần cô sang chơi là lại được bà cho ăn kẹo mạch nha . Bà bảo kẹo mạch nha là món ăn mà bà thích nhất , bởi nhờ nó mà bà có thể nuôi sống gia đình , để bà có được hạnh phúc . Vì thế bà cũng muốn Đan Anh thưởng thức món ăn này , thưởng thức được tình yêu mà bà dành cho cô .

Thấy dáng vẻ gấp gáp cùng nét mặt suy tư hiện rõ trên mặt chồng , bà Lê An lo lắng vô cùng , nhưng bà biết tính của chồng từ trước tới giờ luôn một mình giải quyết công việc không muốn người nhà phải bận lòng , nên bà chỉ nhẹ nhàng nắm tay chồng thủ thỉ :

-Anh đi nhanh rồi về , em ở nhà đợi anh .

Lời nói dịu dàng nhưng chứa đầy tình cảm của vợ khiến ông Phan thấy như vơi bớt gánh nặng trong lòng . Ông mỉm cười , nhìn vợ đầy âu yếm.

-Em yên tâm , giải quyết xong công việc anh sẽ về ngay , em với bé Đan ở nhà cứ tiếp tục sinh nhật thật vui vẻ , ngày mai anh sẽ dẫn hai mẹ con đi chơi để chuộc lỗi.

Nói rồi ông Phan rảo bước ra cổng , bà Lê An cùng bé Đan và mọi người tiếp tục buổi sinh nhật nhưng dường như không khí cũng trầm đi hẳn . Sau khi buổi tiệc kết thúc , người làm đã ra về hết , bà Giang thì dỗ bé Đan đi ngủ , chỉ còn một mình trong căn phòng khách trống trải đợi chồng bà Lê An thấy bất an vô cùng . Bà cứ đi đi lại lại trong phòng , thấy bà chủ như vậy bà Giang bèn an ủi :

-Có lẽ công việc nhiều nên ông chủ chưa về thôi bà chủ đừng lo lắng .

-Em biết giải quyết việc công ty không phải là chuyện làm trong chốc lát nhưng đã gần 11h rồi , em vẫn lo lắm chị ạ , chưa bao giờ em lại có cảm giác bất an như thế này .

-Có lẽ do bà chủ suy nghĩ nhiều quá thôi . Tôi nghĩ không có chuyện gì đâu .

Trong khi đó tại quán cà phê X hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau . Họ đang tranh luận chuyện gì đó ,có vẻ rất căng thẳng. Hai người đó không ai khác chính là ông Phan và ông Hải – cổ đông lớn thứ hai trong công ty Trí Đức , người từ trước đến nay luôn đối đầu với ông Phan hòng thâu tóm quyền lực trong công ty .

-Tôi đã nói là không tán thành việc hợp tác với công ty Kim Thành ,tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu? Không phải anh không biết tình trạng bây giờ của công ty , chúng ta đang gặp khó khăn về vấn đề tài chính rất khó để huy động số tiền đầu tư lớn vào thời điểm này . (Ông Phan bực dọc nói ) .

-Chính vì thế tôi mới muốn đầu tư vào vụ làm ăn này , bất động sản là lĩnh vực dễ kiếm lời , chẳng mấy chốc chúng ta sẽ thu hồi vốn hoàn toàn và còn thu được nhiều lợi nhuận để tiếp tục phát triển công ty . (Ông Hải giải thích ) .

- Nhưng anh cũng biết là từ trước tới nay công ty chúng ta chỉ hoạt động trong lĩnh vực công nghệ sinh học hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm nào về bất động sản . Vả lại tôi cũng đã cho người tìm hiểu về công ty Kim Thành , công ty này mới thành lập chưa đầy một năm cả về kinh nghiệm lẫn chỗ đứng trong thị trường bất động sản có thể nói là chưa có . Việc đầu tư này thực sự quá nguy hiểm , tôi nhất định không tán thành .

-Ông đã thấy ai bắt đầu mà đã có kinh nghiệm chưa ? Giờ là thời đại gì rồi mà ông còn suy nghĩ cổ hủ như vậy ? Tôi nghĩ chúng ta ngoài lĩnh vực công nghệ sinh học cần kinh doanh thêm lĩnh vực khác và bất động sản là lĩnh vực thích hợp nhất . Còn về bên công ty Kim Thành thì ông yên tâm , giám đốc công ty ấy là bạn lâu năm của tôi , tôi đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra .

-Ý tưởng của ông không phải là không tốt nhưng với tình hình hiện tại của công ty thì thực sự không khả thi . Vì vậy tôi vẫn không đồng ý chuyện này .

-Làm ăn là phải biết chớp lấy cơ hội , đâu phải lúc nào ông muốn là có người mang mồi đến cho ông . Tôi vốn nể mặt ông là chủ tịch nên mới hẹn ông ra đây bàn bạc trước, không ngờ ông lại có thái độ như vậy , được thôi ngày mai hãy triệu tập họp hội đồng cổ đông bỏ phiếu tán thành ý kiến . Còn bây giờ tôi không còn gì để nói với ông nữa .

Nói dứt lời ông Hải tức tối ra về , một lúc sau ông Phan cũng ra về lòng nặng trĩu âu lo . Đã quá 11h , trời lại bắt đầu đổ mưa to khiến việc lái xe rất khó khăn , nước mưa tạt vào kính khiến ông Phan không nhìn rõ đường đi , ông cố gắng đi thật chậm , bám sát vào mé đường . Đột nhiên một chiếc côngtennơ đi ngược chiều hình như mất thắng lao tới, ông Phan hoảng hốt cua lái vào bờ cỏ bên đường , cú va chạm làm xe ông Phan quay vài vòng rồi lật ngược .

Cơn mưa như trút nước càng khiến bà Lê An thấp thỏm không yên , mãi chưa thấy chồng về , gọi điện lại không ai bắt máy khiến lòng bà như lửa đốt , bà gục đầu xuống bàn chờ đợi rồi thiếp đi lúc nào không hay . Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên như xé tan sự tĩnh mịch của đêm khuya khiến bà Lê An giật mình tỉnh giấc . Có lẽ là chồng bà gọi về , bà hớt hải chạy ra nhận điện thoại đến nỗi chân bị đập vào ghế thâm tím mà không hề hay biết . Trong lòng bà thấy yên tâm hẳn , có lẽ do trời mưa to nên chồng bà gọi về báo nghỉ tạm ở khách sạn nào đó mà không về nhà . Thế nhưng , từ đầu dây bên kia , giọng nói của một phụ nữ lạ vang lên :

-Cho hỏi đây có phải số máy của vợ ông Phan không ?

Chưa hiểu đầu đuôi thế nào nhưng bà Lê An đã cảm nhận được điều gì đó , bà đáp lại giọng run run :

-Vâng tôi là vợ của ông Phan , xin hỏi có việc gì không ạ ?

-Chị đến bệnh viện gấp , ông Phan bị tai nạn tình trạng rất nguy kịch .

Câu nói của người phụ nữ kia như sét đánh ngang tai , bà vừa nghe thấy gì vậy ? Chồng bà bị tai nạn ư ?Không thể như thế , không thể ! Chân tay bà run lẩy bẩy , giọng run run yếu ớt cố cất tiếng gọi :

-Chị Giang ơi ...em.. em phải làm sao bây giờ !

Rồi bà ngã quỵ xuống đất ,không may làm chiếc cốc thủy tinh trên bàn vỡ vụn đâm vào tay đau đớn , nhưng giờ trong đầu bà chỉ có giọng nói kia văng vẳng bên tai , trời đất xung quanh bà như quay cuồng đảo lộn . Nghe có tiếng thủy tinh dưới phòng khách bà Giang hốt hoảng chạy xuống thì thấy bà chhủ đang gục dưới sàn tay loang lổ đầymáu , bà vội chạy lại đỡ bà chủ , lo lắng hỏi :

-Có chuyện gì xảy ra với bà chủ thế này ?

Bà Lê An ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn bà Giang nghẹn ngào trong đau đớn :

-Chị ơi ! Chồng em ...Anh ấy...Bị tai nạn ...

Nghe câu trả lời của bà Lê An mà bà Giang thấy bủn rủn chân tay , nhưng bà cố trấn tĩnh lại , nhanh tay lấy bông băng băng vết thương cho bà chủ rồi chuẩn bị đồ đạc để mang tới bệnh viện .

-Chúng ta phải đi ngay , bà chủ !

Bây giờ bà Lê An mới giật mình hoảng hốt :

- Phải rồi , chúng ta phải đến bệnh viện ngay .

-Đã muộn lắm rồi , nhà cậu Minh lại xa đây quá , có lẽ chúng ta phải bắt taxi nhưng hơi khó –Bà Giang nói .

-Không còn thời gian đâu , để em tự lái .

-Nhưng ... -bà Giang ngần ngại .

-Không còn thời gian đâu chị .

Hai người vội vã lên xe ôtô , chiếc xe phóng đi vun vút trên con đường vẫn còn ướt đẫm sau trận mưa . Bệnh viện T đã hiện ra trươc mắt hai người phụ nữ . Bà Lê An dừng xe ,mở cửa rồi lao thẳng vào bên trong .

-Cho tôi hỏi người đàn ông bị tai nạn giao thông vừa được đưa vào đây nằm ở phòng nào ? – bà Lê An giọng khẩn trương hỏi .

-Chị lên tầng 5 rẽ tay trái , bệnh nhân đang được điều trị tại phòng cấp cứu .

-Cảm ơn cô y tá . –Bà Lê An đáp lời rồi hớt hải chạy đến thang máy .

Tầng 11( thang máy mới bắt đầu đi xuống ), bà không đủ kiên nhẫn để chờ đợi bèn chạy sang phía cầu thang bộ , bà Giang cũng hớt hải chạy theo sau . Vết thương ở chân bây giờ mới trở nên đau nhức khiến bà Lê An không thể di chuyển nhanh được , nhưng trong đầu bà bây giờ chỉ có hình ảnh người chồng yêu thương , bà cố rảo bước thật nhanh . Còn 1 tầng nữa thôi , cố lên sắp đến nơi rồi , đột nhiên bà Lê An trượt chân , rất may có bà Giang ở đằng sau kịp thời đỡ được bà , nhưng chân bà Lê An càng trở nên đau, bà cố đứng dậy nhưng không được . Trong lúc hai người phụ nữ đang loay hoay không biết phải làm sao thì một giọng nói từ đằng sau vang tới :

-Chị có sao không ? Để tôi đỡ chị .

Thì ra đó là ông Hải , sao ông ta lại biết chuyện chồng bà bị tai nạn , nhưng quả thực lúc này bà không thể suy nghĩ thêm điều gì khác .

-Vậy nhờ anh !

Cuối cùng thì 3 người cũng lên đến nơi , cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt , bà Lê An gục xuống ghế nứơc mắt giàn giụa .

-Bà chủ đừng quá lo lắng , ông chủ phước lớn mạng lớn chắc chắn sẽ không sao đâu ! – Bà Giang cố trấn tĩnh.

Gần 1 tiếng đã trôi qua mà vẫn chưa thấy các bác sĩ ra khiến bà Lê An vô cùng lo lắng , bà đang định tiến đến gần thì cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở .

-Bác sĩ tình hình của chồng tôi thế nào rồi ?

-Vết thương quá nặng , chúng tôi đã cố hết sức nhưng... gia đình hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối , chúng tôi rấ tiếc !

-Ông nói dối , chồng tôi không thể nào... -bà Lê An gào lên đau đớn .

-Chúng ta nên vào trong thôi ! Mong bác sĩ thông cảm ! – ông Hải nói rồi đỡ bà Lê An vào trong phòng .

- Mình ơi ! em đây , em đến rồi đây , mình tỉnh dậy đi mình , tỉnh dậy nói chuyện với em đi mình ...- bà Lê An gục đầu vào thành giường khóc sướt mướt , bà Giang thấy vậy cũng không cầm được nước mắt . Bàn tay bà Lê An nắm chặt lấy bàn tay chồng , bàn tay ấy vẫn thật ấm áp nhưng tại sao, tại sao... ? Chợt bà thấy ngón tay ông Phan bắt đầu cử động , bà đưa cặp mắt đẫm lệ nhìn chồng .

- Mình tỉnh lại rồi sao ? Mình có nhận ra em không ? –giọng bà Lê An lạc đi trong tiếng nấc .

Ông Phan đưa cặp mắt lờ đờ nhìn vợ , cố đưa bàn tay lên lau nước mắt cho vợ, miệng muốn nói điều gì đó , nhưng chưa kịp nói điều gì thì máy điện tim đồ đã kêu lên một tiếng tút ...Bàn tay ông Phan rời khỏi má bà Lê An buông thõng xuống giường . Bà Lê An chết lặng trong đau đớn , bà thẫn thờ nắm tay chồng , áp bàn tay vào má mình rôi òa khóc :

-Mình ơi tỉnh lại đi , em xin mình , mình đừng bỏ em và con ở lại , mình đã hứa ngày mai sẽ dẫn mẹ con em đi chơi mà , tỉnh lại ...

Rồi bà Lê An ngất lịm đi , bà Giang hốt hoảng gọi y tá ...

***

Chiếc xe tang đầy những bông hoa tuylip , loài hoa mà ông Phan yêu thích, loài hoa gắn kết mối lương duyên của hai vợ chồng ông , giờ đây cũng cùng đưa tiễn ông về nơi cõi phật . Dòng người đưa tang dài dằng dặc , tất cả đều kính cẩn cúi đầu trước linh cữu người đã khuất .

-Ba ơi về với con đi ba , về với con , có phải con đã làm gì sai nên ba giận không về chơi với con phải không ba ? Con hứa từ nay sẽ ngoan ngoãn nghe lời , sẽ không làm nũng đòi ba kẹo mạch nha nữa , chỉ cần ba về vơi con thôi , ba ơi !

Tiếng khóc của bé Đan càng làm cho cõi lòng bà Lê An tan nát , làm cho mọi người xung quanh không cầm được nước mắt . Tội nghiệp cô bé vừa mới hôm qua còn vui vẻ mừng sinh nhật cùng ba , vậy mà...

3h chiều , mọi người đã về hết , chỉ còn mẹ con bà Lê An , Đan Anh cùng bà Giang ở lại . Mới có hai ngày mà nhìn bà Lê An gầy đi trông thấy , gương mặt không dấu nổi vẻ mệt mỏi tiều tụy . Nhìn bộ dạng héo hon của bà chủ , bà Giang đau lòng vô cùng , ông Phan mất đi bà thực sự cũng rất buồn nhưng bà càng buồn hơn khi phải chứng kiến cảnh người vợ tự tay nhận tro cốt của chồng , cảnh đứa con nhỏ dại nức nở gọi ba trong vô vọng . Số phận thật nghiệt ngã khi chia cắt gia đình họ .

- Chúng ta về thôi , bà chủ , bà phải mạnh mẽ lên , bà còn bé Đan và cả công ty phia trước . Tôi tin rằng ông chủ cũng không muốn thấy bà đau lòng đến vậy .

- Nhờ chị đưa bé Đan về trước , con bé cũng mệt quá rồi , hãy tắm rửa sạch sẽ và cho nó ăn món gì đó , em muốn ở lại thêm một lúc nữa , tất cả nhờ chị .

- Vậy chúng tôi về trước , bà chủ cũng nhớ về sớm , trời trở lạnh bà hãy quàng chiếc khăn này vào kẻo cảm lạnh .

Rồi bà Giang dẫn Đan Anh ra về , giờ chỉ còn lại bà Lê An giữa không gian rộng lớn , tiếng gió rít ngoài rặng cây thổi vào từng cơn lạnh toát , mùi hương trầm quyện vào gió cay cay , tất cả thật u tịch . Bà âu yếm vuốt ve khuôn mặt chồng trong tấm ảnh , lòng quặn thắt , bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về ...khi bà Lê An đang mê man hồi tưởng về quá khứ , thì có kẻ nào đó dùng khăn bịt mặt bà lại khiến bà không thở được , bà cố vùng vẫy , cố kêu cứu nhưng không có một ai đến giúp .

***

- Sau đây là bản tin 20h được nhóm phóng viên Q đưa tin trực tiếp tại hiện trường. Vào lúc 19h chiều nay , tức ngày xxx chúng tôi đã phát hiện một thi thể trên sông SG . Theo kết quả của những bước xét nghiệm đầu tiên , nạn nhân được xác định là một phụ nữ trung niên khoảng ngoài 30 tuổi mặc bộ y phục màu đen , trên cổ đeo dây chuyền vàng mặt dây chuyền có in hình gia đình, trên người không hề phát hiện bất kỳ thương tích hay dấu hiệu xâm hại nào về thân thể cũng như tài sản . Rất có thể nạn nhân bị đuối nước hoặc cố tình tự tử . Hiện giờ các cơ quan chức năng đang tìm cách liên hệ với người nhà nạn nhân cũng như khám nghiệm lại tử thi một lần nữa và sẽ đưa ra kết luận cuối cùng ,sớm nhất vào sáng ngày mai – phóng viên đài truyền hình F đưa tin .

- Bà chủ ...- bà Giang như chết lặng khi nghe bản tin và nhìn thấy thi thể của người phụ nữ xấu số .

����g�>��)^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sakura