Liều thuốc nào cho trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

>rating: trẻ con người lớn già cả đủ hết miễn không dị ứng với sa

>paring: Kihae main, eunhae và a little kyumin

Thời gian liệu có phải là thứ thuốc nhiệm màu nhất không?

Part 1

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, 1 khoảng thời gian không phải dài, cũng chẳng phải ngắn nhưng nó lại đủ để cho những người yêu nhau nhận ra nhau. Có những người may mắn nhận ra đúng lúc và đúng người, nhưng cũng có người không may mắn như cậu, nhận ra đúng người mà chẳng đúng lúc. Khi cậu nhận ra tình yêu cậu dành cho anh, tình yêu cậu cố gắng chối bỏ bấy lâu nay, thì cũng là lúc cậu nhận được tin mừng từ người ấy, rằng người ấy đã tìm ra 1 nửa của cuộc đời mình. Vậy là với cậu đã hết hi vọng chưa?

Cuộc đời là 1 vòng xoáy đầy những bất ngờ không ai biết trước được!

Cuộc gặp gỡ ngày đó, tại tiệm cơm này đúng là định mệnh đối với cậu, nhưng với người ta thì không phải thế! Cậu cứ như 1 đứa em trai nhỏ của người ấy vậy ? Mà có thật em trai nhỏ không đây khi mà anh còn trẻ con hơn cả cậu. Cũng chính vì anh đáng yêu quá mà cậu đã đem lòng thương nhớ anh từ lúc nào không hay. (cái này nghe sến quá trời).

-Ê Kim Kibum, em định trốn hết việc để hyung làm 1 mình đấy hả? Mau vào giúp hyung đi chứ!-Nghe tiếng anh gọi, cậu giật mình khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

-Uhm em vào ngay.

-Dạo này em có chuyện gì mà cứ như người mất hồn vậy? Đang tương tư cô nào hả?

- Có lẽ vậy!

-Ya khai mau lên, em đang tương tư ai nào!

-Bí mật, thôi vào bưng đồ đi, có khách gọi kìa.

- Em..... Mà phải xưng hô hyung chứ!

-Làm việc đi kìa Hae.

Cậu và anh làm việc ở tiệm này cũng đã 3 năm rồi. Ngày đó, cậu mới chân ướt chân ráo đến Seoul học đại học, còn anh thì là năm 2 rồi. Bây giờ anh ra trường nhưng vẫn chưa tìm được việc thích hợp, thì ai bảo anh thích làm nhiếp ảnh gia cơ, còn cậu đang cố gắng năm cuối cùng với chuyên ngành luật cùng trường với anh. Năm đó khi cậu đến đây xin việc làm thêm, chính cái ôm nồng thắm của anh, sự chào hỏi nhiệt tình và có phần hơi ồn ào của anh đã kéo cuộc sống của cậu sang những bước ngoặt không ai ngờ. 1 thời gian ngắn sau đó, anh rủ cậu về sống chung cho vui. Kể ra cũng đã 3 năm rồi còn gì. 3 năm với cậu đủ để hiểu chính mình và tình cảm của mình, nhưng sao 3 năm có vẻ quá ngắn để cậu có thể tìm ra cách bày tỏ tình cảm của mình. Và cũng đến 1 ngày khi cậu quyết định nói thì cũng là ngày anh tuyên bố sự việc hệ trọng của đời anh

----------Flash back---------------------------

Mess from My Fishie: "Kibummie à, tối nay em về sớm giúp anh chuẩn bị nhé! Hôm nay anh có 1 chuyện quan trọng muốn nói với em"

Mess from My Bummie:"Uhm em cũng có chuyện muốn nói với hyung. Em về ngay đây"

Buổi tối tại căn hộ 129 tòa nhà SJ đầy những tiếng hỗn độn khiến người khác đi qua mà chưa quen với tình cảnh này đến phải hiểu lầm là có vụ đánh nhau hay gây lộn trong đó. Cậu vừa bước chân vào nhà:

-Hae à, em về rồi này.

Ôi chao cảnh tượng trước mắt cậu thật là như thủa sơ khai của vũ trụ vậy. Cái bếp như vừa có tên trộm ghé thăm, mặt mũi Donghae hyung của cậu thì lấm lem như kiểu con mèo Heenim của 1 ca sĩ nổi tiếng nào đó mà ai cũng biết là ai đấy. Nói chung là nếu các bạn nhìn thấy cảnh tượng đó chắc chẳng nhận ra nổi Lee Donghae đẹp trai hàng ngày đâu. Cậu tự băn khoăn, hôm nay có chuyện gì mà Donghae của cậu lại phải đích thân vào bếp, quá khác so với mọi ngày. Haizzz. Mà vào bếp là 1 chuyện nhưng mà những món ăn hyung ấy nấu lại là 1 vấn đề nan giải khác. Và người đầu tiên phải giải quyết vấn đề nan giải ấy chính là cậu. Cậu được vinh dự mời nếm thử những món ăn do hyung ấy nấu. Nhưng ôi thôi, cậu không biết phải nói sự thật như thế nào với hyung ấy nên theo kinh nghiệm 1 luật sư tương lai là cậu nên im lặng để những lời nói của cậu không phải làm bằng chứng chống lại sự nghiệp nấu ăn của hyung ấy.

Phần tiếp theo là trong lúc Donghae đi tắm gội thay đồ thì cậu cố gắng cứu vãn 1 vài món còn có thể cứu vãn được hoặc nấu thêm 1 vài món thay thế. Cũng may hôm nay Lee Donghae nhà chúng ta tự dưng phấn khởi nên ở trong nhà tắm khá lâu theo như Kibum tính là hết 10 bản nhạc. Một con số đáng nể và kỉ lục với những chàng trai.

KÍNH COONG! KÍNH COONG

Quái lạ ai lại đến lúc này nhỉ? Kibum thầm nghĩ đang định ra mở cửa thì thấy Donghae lon ton chạy ra trong bộ quần áo rất đẹp và chỉnh tề làm Kibum vô cùng sửng sốt không hiểu hôm nay là ngày quái gì mà lắm sự lạ vậy. Donghae chạy ra và tranh phần mở cửa việc mà mọi ngày Donghae đều đùn đẩy cho Kibum làm cũng như việc nấu ăn vậy.

-Hyukie, cậu đến rồi đấy à! Vào đây, mọi thứ đã sẵn sàng rồi.

-Hyukie là... --Cậu nhíu mày thắc mắc.

-À Kibum, đây là Hyukie, bạn trai của hyung. Em còn nhớ cái đêm hyung với em đi club và hyung đã lạc mất em chứ(thực ra là em lạc mất hyung mới đúng) và blad blad... Donghae vừa dẫn người "bạn trai" của cậu và Kibum vào nhà vừa kể lại sự tích 2 người đó đã gặp nhau bằng cách nào cho Kibum nghe.

-Hyung, hyung...

Cậu ngắt quãng câu chuyện của Donghae, vì thực ra nãy giờ cậu đâu có biết Donghae đang kể gì nữa đâu. Đầu óc cậu trống rỗng với từ bạn trai của hyung mà Donghae đã nói. Tối nay cậu đã định nói ra sự thật thế mà cuối cùng, có lẽ ông trời ghen ghét với kẻ đẹp trai như cậu, nên không cho cậu cơ hội để thử bày tỏ 1 lần .

-Gì vậy Kibum?

-Đó là...

-Là bạn trai của hyung. Em đừng ngạc nhiên chứ, em cũng thấy chuyện của Kyuhyun với Sungmin rồi còn gì? Chuyện này không phải là lạ đúng không?

-Em...

-Ồ ra đây là Bummie của Fishie hả? Công nhận cậu ấy đẹp trai và đáng yêu quá đi! Chào em , Kibum! Anh là Lee Hyuk Jae bạn của Donghae, em có thể gọi anh là Eunhyuk cũng được. -Cậu ta đưa tay ra để bắt tay Kibum.

-Vâng chào anh! Em là Kim Kibum. Rất cảm ơn anh hôm đó đã giúp Donghae của em à ý em là Donghae hyung.

Kibum cũng đưa tay ra bắt tay người kia, nhưng trong lòng cậu bắt đầu dấy lên một nỗi đau.

Suốt cả bữa ăn, cậu thi thoảng mới xen vào một câu còn lại có thể nói bữa tối này giống bữa tối hẹn hò của Donghae và Eunhyuk hơn. Chỉ có 1 điều là, đến gần cuối Kibum không ngờ được, Donghae còn chuẩn bị cả món tráng miệng nên cậu đã không kịp làm món thay thế. Nhưng trong cái rủi có cái may , khi Donghae vui vẻ lôi món bánh tráng miệng cậu tự làm ra, vừa nhảy nhót vừa huýt sáo nên chẳng may không để ý đến cái chân Kibum đã đặt sẵn ở đó chờ anh, do đó anh đã bị ngã và cái bánh cũng đi theo tiếng gọi mời của mặt đất. Donghae lúc này chỉ biết nhìn chiếc bánh một cách hậm hực và tiếc nuối, công sức bao lâu của cậu để làm cho Hyukie yêu dấu ăn vậy mà. Lúc này Kibum đã nhanh tay cúi xuống đỡ cậu dậy và hỏi cậu có đau không, rồi an ủi không sao đâu vì mấy món hôm nay cậu nấu ngon lắm rồi. Hyuk cũng định chạy lại đỡ cậu dậy nhưng tiếc là Kibum đã nhanh chân trước . Không hiểu sao khi nhìn thấy cử chỉ chăm sóc của Kibum dành cho Donghae, cậu lại thấy khó chịu và bất an. Nhưng mà rồi cậu lại xua đi ý nghĩ ấy, họ là bạn thân sống với nhau đã lâu nên quan tâm chăm sóc nhau như vậy cũng đúng thôi.

-Hức hức nhưng mà hyung muốn làm một bữa tối tuyệt vời cho Hyukie của hyung. Giờ lại thành ra thế này.

-Em xin lỗi, tại em cả, em không nên để chân ra ngoài như vậy.

- không phải lỗi tại em, em nhắc hyung cẩn thận bao lần rồi, hức hức giờ hyung mới biết hyung hậu đậu. Hyukie à, xin lỗi cậu nhé món bánh...

- Không sao đâu, bữa tối hôm nay cậu làm là bữa tối tuyệt vời nhất tớ từng được ăn đó.- Hyuk chỉ đợi cơ hội này lại gần ôm lấy Donghae trước mặt Kibum và an ủi cậu.

-Thật chứ!

- Uhm thật mà, cậu ăn cậu không thấy điều ấy sao?

-Có nhưng tớ...

Chưa kịp nói gì Donghae đã bị Hyuk khóa miệng bằng 1 nụ hôn nhẹ. Và điều mà Hyuk muốn nhất đó chính là cho Kibum thấy được điều đó, không hiểu sao anh vẫn không an tâm với cái tên Kim Kibum đang sống cùng nhà với người yêu anh .

-Aaaaaaaaaaa, Hyuk ,có Kibum ở đây mà. --Donghae đẩy Hyuk ra và mặt đỏ lên vì ngượng.

-Không sao đâu mà phải không Kibum?

-À uhm, em có chút việc nên hai người cứ tự nhiên nhé.

Kibum ra khỏi nhà và đi lang thang trên đường vô định hướng. Thế là hết thật rồi. Thực sự hyung ấy rất hạnh phúc bên người con trai đó, dù gì thì mình cũng nên chúc hyung ấy hạnh phúc, hãy cứ làm một người em trai, một người bạn của hyung ấy thôi. Dù nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy đau lắm! Nhưng nụ cười hạnh phúc của Donghae trong suốt bữa tối cứ hiện lên, nụ cười ấy, ước gì là do cậu mang lại cho hyung ấy, nhưng không đó lại là do một con người xa lạ kia mang lại. Chẳng lẽ 3 năm sống với nhau hyung ấy không hiểu được tình cảm cậu dành cho hyung ấy ư? Tự nhiên cậu thấy ghét con người kia vô cùng, đã thế hắn còn cố tình hôn anh trước mặt cậu, lúc đó cậu cảm thấy trời đất tối sầm, chỉ muốn nhảy vào lôi anh ra khỏi hắn. Cậu cứ đi lang thang vậy cho đến tận gần nửa đêm mới về và bị Donghae mắng cho một trận vì đã làm cậu ta lo lắng và đợi cửa đến tận đêm khuya.

Rồi cuộc sống của cậu và Donghae cứ thế trôi đi nhưng có một sự thay đổi đáng kể đó là có thêm một người nữa xen vào cuộc sống bình yên giữa 2 người, đó là cái tên đáng ghét trong lòng cậu. Cậu cũng tìm cách ở lại trường và trốn những bữa cơm ở nhà mỗi khi có Eunhyuk đến chơi. Hoặc đôi khi cậu qua nhà Kyu ngủ mặc cho thằng bạn cùng lớp này hết lòng hết sức xua đuổi cậu đi vì dám phá hoại những đêm hạnh phúc của hắn với Sungmin- người yêu hắn. Cậu cứ kệ, thà ở đây nghe hắn làu bàu còn hơn là về nhà để chứng kiến cảnh đau lòng kia.

-----------End flash back----------------------------------------------

Từ cái hôm anh giới thiệu người yêu đến nay, cũng đã được gần 3 tháng rồi. Anh ngày nào cũng hạnh phúc và vui vẻ, tối nào cũng thấy anh đến club để coi Eunhyuk nhảy nhót ở đó. Anh cũng hay tập tành nhảy nhót ở nhà, suýt làm đổ bể vài thứ trong bếp mỗi khi anh hứng lên đòi làm bữa cho cậu ăn. Và hôm nay chắc cũng là một ngày như thế.

-Hyung thôi để em nấu cho, hyung vào kia mà nghỉ ngơi.

-Không hyung phải cố gắng nấu tiếp chứ. Hôm đó Hyuk đã khen hyung nấu ngon, chẳng lẽ em lại không nhận ra điều đó? Để hyung trổ tài nào, hôm nay hyung đang yêu đời.

-Chuyện này em nghĩ là em nên nói cho hyung biết...

-Gì thế. Á aaaaaaaaaaaaaaa

-Đấy em bảo rồi, hyung đừng nên động dao thớt nữa, bị chảy máu rồi kìa, để đấy em làm cho.

Cậu đưa tay Donghae lên miệng để cầm máu theo cách ông cha ta bảo là hữu hiệu nhất. Không hiểu sao lúc này Donghae lại thấy xấu hổ đến vậy chứ, cậu quay đi giả đò

- Ôi chết rồi Kibum, hyung còn phải tập nhảy nữa, em ở đây làm nốt giùm hyung nhá!

Không thể để Kibum nhìn thấy mặt cà chua của cậu lúc này được. Nghĩ vậy, Donghae liền rút tay lại và chạy ngay vào phòng để thay đồ. Kibum chỉ biết nhìn bãi chiến trường còn lại, quay về phía cửa phòng của Donghae lắc đầu và cười. Hyung ấy đáng yêu vậy sao mà cậu quên được tình cảm của mình đây cơ chứ . Càng nghĩ càng khó chịu nhưng mà cậu cũng không nỡ rời xa Donghae, cũng may mà hyung ấy chưa quyết định đến ở với Eunhyuk dù hình như hắn ta(tức Eunhuyk) cũng đã có ý đó rồi.

-Hyung, bữa tối được rồi này. Ra ăn rồi còn đi tập nhảy nữa mà.

-Uhm hyung ra ngay đây.

Từ lúc Donghae được Kibum ân cần chăm sóc như vậy, Donghae không dám nhìn thắng mặt Kibum nữa, cậu cứ cảm thấy ngại ngùng và khó chịu thế nào ấy.Trong bữa ăn, Donghae không dám ngẩng mặt lên nhìn Kibum, cứ cắm cúi ăn, làm Kibum thấy lạ càng nhìn nhiều hơn. Cũng chính điều đó làm Donghae không cảm thấy thoải mái, và đến khi không chịu được cái nhìn chằm chằm đó của Kibum:

-yaaaaa mặt hyung bị làm sao mà em cứ nhìn chằm chằm vậy?

- Sao hyung biết em nhìn chằm chằm hyung? Chứng cứ đâu? (đúng bản chất luật sư có khác)

-Thì... thì hyung cảm thấy vậy.

-Cảm giác không thể coi là 1 chứng cứ được, hyung biết chứ.

-Em....

-Em làm sao? -Kibum vừa mỉm cười vừa vênh mặt lên nhìn Donghae đầy thách thức.

-Hyung không cho em ăn nữa. -Donghae đuối thế liền giật lấy bát cơm của Kibum.

-Ơ hyung buồn cười nhỉ? Mà thôi em cũng không ăn nữa đâu, em ăn xong từ lâu rồi, có mình hyung là ngồi đó ngậm cơm thôi. Em đi coi tivi đây, hyung lo mà rửa bát đấy.

-Yaaaaaaaaaaaaaa. Kim Kibum đứng lại ngay.

Donghae chạy vội theo Kibum định tóm cổ lôi lại, nhưng ai dè, cái tật hậu đậu giấu đâu không hết nên thay vì lôi Kibum lại, cậu lại vấp phải cái ghế và chuẩn bị hạ 1 cú ngoạn mục để ôm lấy đất mẹ mà thơm. Và có thể điều cuối cùng mà cậu kịp trăn trối đó là 1 tiếng aaaaaaaaaaaaaaaa nếu như ... Vâng chính là cái nếu như đó ạ, nếu như lúc đó Kibum không kịp quay người lại nhận ra điều đó và chạy lại đỡ. Và Lee Donghae thì sợ đau nên nhắm tịt mắt lại nhưng cảm giác hạ cánh sao mà quá an toàn vậy. Cậu cảm thấy êm êm, và có 1 hương thơm dịu dàng dễ chịu cậu vẫn hay thấy đang lan tỏa quanh nơi này. Hơn nữa, cậu còn thấy dưới môi mình là một cảm giác mềm mại và nóng hổi, và hơn thế nữa, cậu còn nghe thấy một âm thanh khá lạ. Thịch thịch thịch thứ âm thanh ấy khá nhanh và khá rạo rực khiến cậu phải mở mắt ra định hình chính xác là gì. Cậu thấy Kibum đang mở tròn mắt ra nhìn cậu và đáng xấu hổ hơn nữa đó là, môi cậu đang kề môi với cậu ấy. Theo bản năng vốn có của con người đáng lẽ cậu nên đứng dậy và chạy đi, nhưng tiếc rằng đây là Lee Donghae do vậy không nên mong chờ điều ấy. Cậu xấu hổ quá liền tiếp tục nhắm tịt mắt lại và tận hưởng hương thơm từ Kibum tỏa ra.

Kibum thì cũng đang trong trạng thái đông cứng hoàn toàn, cậu không biết nên làm gì đây. Sao mà Donghae mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại vậy trời. Và tình huống của 2 người thật sự là khiến cậu không khỏi thổn thức, cậu cũng cảm nhận được nhịp đập của tim mình nhanh hơn lúc nào hết. Cậu rất muốn được hôn lên đôi môi kia, cậu muốn ôm lấy người đang nằm đè lên cậu để cho vơi đi những nỗi thương nhớ thầm trộm bấy lâu nay.

Vâng nếu như người nằm trên là Lee Donghae thì người nằm dưới lại là Kim Kibum một con người của lý trí. Bởi vậy dù nhịp của con tim đi 1 hướng, thì hành động của cậu vẫn nhất định không theo hướng đó. Nhưng con người nằm ở trên cứ nhắm tịt mắt và còn im ắng hơn cả cậu làm cậu thật sự không biết làm gì hơn nữa. Cho đến lúc.

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

-Gì vậy em??? Giọng 1 người giờ đã là quen thuộc với căn hộ 129 này lên tiếng.

-Oppa nhìn coi, 2 người họ............

Đến lúc này, Donghae mới mở mắt và ngẩng hẳn mặt lên, cậu nhìn thấy Hyukie đang nhìn cậu đầy giận giữ và oán trách bên cạnh một cô gái khá xinh xắn với đôi mắt to tròn thật đẹp nhưng chứa đầy sự ngạc nhiên.

Eun Hyuk nhìn thấy cảnh đó, không thể tin nổi vào mắt mình, cậu chạy vội ra khỏi phòng. Donghae giờ mới lấy lại được hồn phách, cũng đứng dậy chạy đuổi theo Hyuk. Còn hai người nữa đứng ở đó nhìn nhau. Kibum có chút bối rối nhưng khi nhận ra người con gái đó thì cậu có chút gì đó không vui lắm.

-Ali sao em lại về nước vậy? Ở bên đó không tốt hơn sao?

-Em về vì bố mẹ bảo sẽ tổ chức đám cưới cho chúng ta.

-Gì cơ? Đám cưới? Ai lấy ai?

Donghae không tin nổi vào tai mình, hỏi 1 hơi dài, và còn có 3 người không hiểu nổi hơn tại sao Donghae lại phấn khích đến vậy.

-Đây là Lee Donghae bạn cùng phòng với anh phải không? Chào anh em tên là Ali Chan, bạn gái từ bé của Kibum và cũng là vị hôn thê của anh ấy. Cảm ơn anh những ngày qua đã chăm sóc Kibum của em.

-Hae à, Hae!

Tiếng Hyuk gọi làm cậu giật mình.

- À ừ, chào em nhé! Nhưng em vừa nói gì nhỉ?

-Em ạ. Em bảo rằng...

-Ali em ra ngoài này với oppa 1 lát.

Kibum lôi cô đi không kịp để cô nói lại lần nữa.Sao mọi chuyện đang yên lành tự nhiên lại rắc rối vậy chứ. Sao Ali lại xuất hiện ở đây? Cái hôn ước ấy đáng nhẽ đã bị hủy bỏ hoặc chuyển nhượng cho người anh cậu rồi chứ? Tại sao cậu lại là người phải nhận lấy điều phiền phức này?

-Aaaaaaa, oppa, đi từ từ thôi, e đau tay quá.

Kibum dừng lại nhìn người con gái khá xinh xắn đó, đôi mắt đang nhìn chằm chằm lại Kibum.

-Tại sao em lại sang đây ? Anh đã bảo với bố mẹ rằng sẽ không chấp nhận hôn ước đó cơ mà. Sao em còn sang đây tìm anh làm gì?

-Tại..hức .. hức .. tại... em .. hức... yêu.. hức.. anh .. mà. Em không yêu anh trai anh..hức hức... Em không thể lấy anh ấy...

-Nhưng anh chỉ coi em là em gái thôi. Hãy quên anh đi.

-Không thể nào..hức...Em quyết định sẽ về Hàn sống cùng anh, anh đi đến đâu em sẽ đến đó! Cả cuộc đời này em sẽ chỉ theo mình anh thôi. Em sẽ là vợ của anh.

Cô nói một cách chắc chắn.

-Em đã đăng kí vào học ở trường anh rồi. Anh có thể đợi e học xong hẳn, hoặc là đợi anh học xong chúng mình làm đám cưới cũng được.

-Anh đã bảo anh sẽ không lấy em mà. ----Kibum quát lớn--- Mà này em đi đâu đấy.

-Quay lại chỗ anh, từ nay em sẽ ở đó cùng anh. Chắc anh vất vả lắm trong những năm tháng qua vì phải sống một mình.

Quay trở lại căn hộ số 129.

-Hae à, thực sự đó chỉ là tai nạn chứ?

-....

-Hae à, Lee Donghaeeeeeeeeeeeeeeeeeeee

-Hả , à ừ!

-Cậu có biết tớ đang nói chuyện với cậu không vậy?

-À ừ thì tớ, tớ biết, nhưng thật ra cô gái đó là ai vậy nhỉ? Sao lại nói những lời khó hiểu vậy?

-Có gì khó hiểu đâu. Em là vợ tương lai của Kibum oppa, và thêm nữa, em sẽ ở đây cùng Kibum oppa còn oppa là Donghae đúng không? Oppa nên chuyển đến ở cùng bạn trai oppa đi. -Sự xuất hiện của cô gái làm 2 người còn lại giật mình

-Em trật tự đi. Em không thể ở đây được. Em là con gái.

-Tại sao, dù gì chúng ta cũng sẽ làm đám cưới mà. Hay vì người kia-Cô chỉ tay vào thắng Lee Donghae khiến Donghae trợn mắt hết nhìn cô ta lại nhìn đến Kibum đầy vẻ ngạc nhiên.

-Không tại ai hết, đơn giản là em không thể ở được. Nếu em còn muốn ở lại đây học thì oppa sẽ bảo bạn oppa tìm cho em 1 chỗ. Còn đêm nay em ở tạm khách sạn nhé!

-Cái gì cơ???

-Em có muốn ở lại không?

-Emmmm...

Cô gái chưa kịp nói đã vội vã xách hành lí chạy theo Kibum. Khi họ đi khỏi đó, Eunhyuk liền quay sang hỏi Donghae:

-Hae à, cậu nghĩ sao?

-Hả nghĩ gì cơ? Tớ không thích cô ta.

-không tớ không nói chuyện đó, tớ đang hỏi cậu chuyện lúc nãy, cậu nghĩ sao nếu chúng ta làm như lời cô ấy nói

-Tớ ghét cô ta.

-Donghae! Cậu có đang nghe tớ không? Cậu nghĩ sao nếu...

-Nếu sao?

-Cậu chuyển đến chỗ tớ ở? Giờ Kibum cũng có vị hôn thê rồi, tớ nghĩ cậu nên để cho họ có thời gian riêng tư.

-Nhưng Kibum không thích cô ta.

-Kibum nói vậy à?

-Không nhưng tớ thấy vậy!

-Tớ có cảm giác cậu không phải người yêu tớ mà là người yêu Kibum mới đúng!

-Hyukie sao cậu nói vậy? Cậu thừa biết tớ yêu cậu cơ mà!

-Uhm yêu hay ngưỡng mộ tài nhảy của tớ?

-Cả hai mà! -Donghae ôm lấy Eun và nhẹ nhàng chìm đắm trong nụ hôn của cậu.

-Vậy cậu nghĩ sao nếu cậu chuyển đến chỗ tớ? Tất cả các couple đều làm vậy mà.

-Tớ nghĩ chưa đến lúc. Với lại ...

-Sao?

-Tớ nghĩ là cứ để từ từ đã, tớ đang quen sống ở đây, gần chỗ làm, lại có nhiều nơi cho tớ chụp ảnh

-Chứ không phải vì Kibum à?

-Không, dù Kibum là 1 người mẫu tuyệt vời!

-Vậy hãy thu xếp nhanh lên, tớ muốn ngày nào đi làm về cũng được thấy cậu đầu tiên.

-Uhm cũng được....

Khoảng 11h hơn Kibum mới về nhà, cậu thấy Donghae đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa giữa phòng. Cậu lại gần, nhìn ngắm khuôn mặt Donghae khi ngủ, sao mà đáng yêu vậy cơ chứ. Cậu nhấc bổng Donghae lên để đưa vào phòng thì thấy Donghae tỉnh dậy :

-Sao em lại bế hyung? Sao không gọi hyung dậy?

-Em thấy huyng ngủ ngon nên

-Người con gái đó là ai?

-....

-Là vị hôn thê của em thật à?

-**Gật**

-...

1 khoảng im lặng đáng sợ giữa hai người, Donghae vẫn để yên cho Kibum bế mình vào phòng, cậu bỗng cảm thấy rất buồn.

-Hyung à, sao hyung không sang ở cùng Eunhyuk à?

-Cái gì cơ? Cậu muốn đuổi tôi đi để ở cùng cô gái kia hả? Đừng hòng nhé, tôi cứ ở đây đó. -Bỗng dưng Donghae trả lời 1 cách hờn dỗi.

-Không em không có ý đó, thôi hyung ngủ ngon !

-Aishiiii, tại sao mày lại thấy khó chịu cơ chứ, em ấy có vợ sắp cưới, mày phải thấy mừng cho em ấy chứ? Nhưng mà mình vẫn không thể ưa được cô ta

-Hyung còn lẩm bẩm gì nữa, không ngủ đi à?

-Sao em chưa về phòng mà còn ở đây-Donghae giật nảy ngại ngùng quay vào tường-Hyung ngủ rồi đây, em đóng cửa phòng và tắt điện cho hyung ngay.

-Uhm, hyung ngủ ngon

Sáng hôm sau, Kibum tỉnh dậy thấy là lạ, không hiểu sao Donghae lại dậy muộn vậy. Vào phòng Donghae, cậu thấy phòng trống rỗng, tất cả đồ đạc đều sạch trơn. Phía trên bàn có tờ giấy ghi chú:" KimKiBum, em đúng là kẻ bội bạc, có vợ rồi dám quên hyung, đã vậy hyung đi nơi khác cho em được hạnh phúc."

Không hiểu hyung ngố của cậu tự dưng bị sao nhỉ? Cậu gọi điện đến hỏi Hyuk nhưng lạ thay Donghae không hề đến đó. Cậu gọi tiếp đến 1 vài người bạn của hyung ấy mà cũng không có kết quả gì. Sao mà hyung ấy lại bỏ đi làm cậu lo quá luôn. Cậu chạy đến những nơi hyung ấy hay đến để chụp ảnh nhưng cũng không thấy đâu. Trời tối cậu đành trở về thì gặp Ali đang nấu cơm trong căn hộ của cậu

-Sao em lại vào được đây?

-Sáng ngày Donghae oppa đến đưa chìa khóa cho em bảo em chăm sóc oppa mà. Em đã nấu cơm rồi này, oppa đi tắm rồi ăn cơm nhé!

-Donghae hyung đưa cho em từ sáng sớm à? Em đưa chìa khóa cho oppa ngay.

-Đây nhưng mà..

Kibum giật chìa khóa và chạy mất. Tại sao cậu lại không nghĩ đến 1 nơi chắc chắn cả cậu và anh mỗi khi không biết đi đâu đều đến đó làm phiền cơ chứ. Đúng rồi, chắc chắn chỉ còn nơi đó, nơi người bạn chung của cả 2 người, Kyu Hyun.

-Cậu cũng đã đến rồi à. Mấy hôm trước là cậu, giờ đến lão già này. Cậu mau vào mang về giùm tôi với.

Vừa mở cửa Kyu đã xổ 1 tràng nhưng Kibum bỏ ngoài tai, đi lướt qua Kyu vào trong nhà.

-Donghae đâu?

-Hyung ấy đang nằm chình ình trong phòng tớ kia kìa

-Tớ tưởng cậu qua ngủ cùng phòng Sungmin hyung cơ mà? - Kibum lém lỉnh hỏi

-Cậu có định vô dọn hyung ấy đi giùm tôi không thì bảo. Cả ngày hôm nay chúng tôi muốn có chút không gian riêng tư mà hyung ấy cứ chen giữa, ngồi ăn cơm cũng không ngon vì bộ mặt của hyung ấy hơn cả đưa đám rồi còn...

-Được rồi, cậu nói nữa tôi để hyung ấy ở đây vài bữa đó.

Kibum vừa bước vào phòng thì đã nghe Donghae nói :

-Chẳng phải em muốn hyung đi nơi khác hay sao? Giờ còn tìm hyung làm gì?

-Em đâu có bảo hyung đi nơi khác đâu? Hyung hiểu lầm ý em rồi. Hyung thật là.

-Làm sao?

-.....

-Tối qua em nói sao hyung không qua ở với Eunhyuk mà?

Donghae mặt tiu nghỉu hỏi Kibum. Hóa ra vì câu nói ấy mà hyung ấy dọn nhà đi đấy. Kibum tủm tỉm cười và đáp lại:

-Thì em thấy các couple khác cũng đều sống chung như vậy mà. Giống như Kyu với Sungmin ấy. Em thấy hyung và Hyuk như vậy nên hơi lạ mới hỏi vậy thôi.

-Vì hyung hứa rồi mà. Hyung sẽ ở bên Kibum cả đời để bảo vệ Kibum mà.

-Hyung bảo vệ em á? Hahaaa. Nhưng mà Hyuk sẽ nghĩ thế nào? Hyung là người yêu của cậu ấy mà.

- à ừ thì...

- Em cũng rất vui nếu hyung ở lại mà. Đừng đưa chìa khóa cho người lạ nữa nhé.

Kibum dúi chiếc chìa khóa vào tay Donghae, và xách cái vali chuẩn bị lên đường.

-Này em xách hành lý của hyung đi đâu đấy?

-Về nhà của chúng ta chứ đâu? Hyung không thấy Kyu nó đuổi hyung hơn đuổi tà ma à? Thôi để bọn họ được tự nhiên đi, ai lại đến nhà người ta phá đám thế này cơ chứ?

-Nhưng phòng này Kyu đâu có dùng nữa? Hyung ở đây có sao đâu Sungmin nhỉ?

Sungmin định gật đầu thì Kyu đã cướp lời :

-Hyung định nằm đây ăn vạ đến bao giờ? Chỗ em đâu phải là chỗ để 2 người đi về như nhà trọ thế này?

-Thì đúng là nhà trọ mà -Donghae đáp lại

-Hyung... Em thấy hyung nên chia tay cái cậu Eun i iếc gì đó mà đến với Kibum đi, 2 người trông đẹp đôi lắm. Suốt ngày giận nhau là bỏ qua nhà em ở là sao hả

-Thôi thôi được rồi hyung về là được chứ gì, làm gì mà đuổi dữ vậy?

-Thôi mà Hyunie coi chừng Donghae giận cả chúng ta đó, em thừa hiểu tính của cậu ta rồi còn gì.

-Uhm em chỉ làm thế để hyung ấy về cho Kibum đỡ phải nhọc lòng dụ dỗ, phải em em đá *** ra khỏi nhà rồi. -Kyu thì thầm với Sungmin dù vậy vẫn cố ý nói to cho Donghae nghe thấy.

-Cho Kyu Hyun! Cậu được lắm đã thế tôi muốn ở lại đây với Sungmin, cậu làm gì được nào. Đây cũng là nhà của Sungmin mà. -Donghae quay sang nhìn Sungmin đắm đuối khiến Sungmin thấy dợn cả tóc gáy-Sungmin cậu không nỡ từ chối tôi chứ?

-À ừ thì....

Kyu liền kéo Kibum ra 1 góc"Cậu làm ơn lôi cái tên hay giận kia đi giúp tôi đi, rồi tôi sẽ giữ bí mật cậu.." Kyu chưa kịp nói đã bị Kibum bịt miệng lại và quay ra bảo Donghae:

-Thế hyung không định về nhà thật đấy hả?

-Hyung đã bảo sẽ ở lại với Sungmin mà.

-Rồi hyung nhớ nhá, chính hyung chọn đấy nhá, sau này không được trách em vì ai đó mà bỏ mặc hyung của mình nhé.

-Này Kim Ki Bum cậu nói vậy rồi bỏ hyung ở đây 1 mình à, đợi hyung với chứ!

Donghae hối hả xách vali đuổi theo. Kyu thì miệng cười hớn hở quay sang thấy Sungmin đang lườm mình liền im bặt lại.

-Sao Minnie nhìn Kyu như vậy? Làm Kyu thấy sợ quá.

-Lần sau mà còn như vậy chết với tôi đó, đã biết tính Donghae thế rồi. Muốn cậu ta ở đây hả?

-Không nhưng mà...

-Mà sao Minnie thấy 2 người họ giống 1 couple quá, tiếc là Kibum không đủ dũng khí theo đuổi Donghae.

-Thôi chuyện của Kibum có tham dự cũng không được đâu, đành đợi thời gian nữa vậy. Em thấy Donghae hình như cũng có vẻ thích Kibum chỉ có điều là chưa nhận ra thôi. Chuyện họ kệ họ đi bây giờ khuya rồi mình đi ngủ thôi.

-Cậu về phòng cậu mà ngủ.

-Không được em không quen với sự cô đơn trong đêm tối. Minnie nỡ lòng nào để em phải thức trắng sao.

-Cậu...

Minnie bị Kyu khóa miệng và từ từ đưa vào phòng trong nụ hôn ngọt ngào của một couple hạnh phúc nhất. Cánh cửa đóng lại và....

Tại căn hộ 129:

-Ali sao em vẫn còn ở đây?

-Em đợi oppa, ơ Donghae oppa, sao oppa lại quay về à?

-Ừh oppa...

-Thôi tối rồi đó, em về đi, hôm nay oppa hơi mệt nên muốn nghỉ sớm. Mai gặp lại em ở trường nhé.

-Oppa vừa nói gì?

-Mai gặp lại sau. Em về không? Không mai...

-Vâng em về ngay, mai gặp lại oppa nhé!

Trước khi về, Ali còn ôm lấy cổ Kibum và thơm vào má cậu khiến Donghae cảm thấy nhức nhối trong lòng. Thật lòng anh chắng thích cô gái này gì cả, sao cô ta suốt ngày cứ quấn lấy Kibum trong khi Kibum có vẻ không thèm để ý đến cô ta mà, cô ta thật là...

-Hyung không cất hành lý đi à?

-À ừh, hyung chỉ là...

-1 kiểu chào tạm biệt xã giao của bên Mĩ ấy mà. Em quên không bảo hyung em và Ali đã sống bên đó từ bé, rồi em mới về Hàn vì không thích cuộc sống quá ồn ào và vội vã bên đó.

-Uhm thật ra..

-Sao thế hyung?

-Thật ra hyung cũng rất thích sống với em.

-Vì sao?

-Vì hyung hứa sẽ bảo vệ chăm sóc em đến cuối đời mà.

-Hyung làm được điều đó không?

-Sao không?

-Hyung còn có bạn trai nữa kia mà? Hyung đáng lẽ phải sống với cậu ấy cả đời chứ? Sao lại là em được?

-Ờ thì em là em trai hyung. Sống với em trai là sai sao?

-Ừm sai

-Thế à? Nhưng hyung....Kibum à, em cho hyung chụp ảnh em nhé.-- Donghae không hiểu sao lại chuyển chủ đề nhanh đến thế cơ chứ, nhưng tự dưng cậu có cảm giác cần phải níu giữ một cái gì đó, cần phải có một cái gì đó để làm kỉ niệm.

-Chẳng phải hyung bảo chỉ chụp cảnh thôi sao? Mà em cũng nói rồi, em không thích đứng trước ống kính.

-1 lần vì hyung không được sao? -Donghae lại giở trò mắt cá ươn ướt ra chớp chớp nhìn Kibum.

-Hyung, ...

-Gì....

- Em cần được đi ngủ. Chúc hyung ngủ ngon. - Kibum cúi xuống thơm nhẹ lên trán Donghae rồi đi vào phòng và đóng cửa lại mặc cho cái tượng phỗng Lee Donghae đang bất động vì hành động vừa rồi của cậu.

-Ki... Ki..Kibum sao em ấy...

Một đêm mất ngủ của một vài ai đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Thưa bác sĩ, kết quả khám tổng quát của tôi thế nào ạ?

-Tất cả đều ổn ..nhưng

-Sao ạ bác sĩ cứ nói.

-Không, tôi nghĩ cậu nên gọi cho người thân đến cùng nghe nữa.

-Nhà tôi đang ở rất xa đây, với lại tôi đủ lớn để đón nhận tất cả rồi. Bác sĩ cứ nói, tôi tin mình đủ bình tĩnh để đón nhận kết quả xấu nhất.

-Vậy tôi sẽ nói, nhưng cậu phải bình tĩnh. Cậu có nguy cơ bị một lỗ thủng ở tim. Tôi nghĩ cậu nên kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn.

-Bệnh đó...còn được bao nhiêu?

-Không tôi chỉ bảo có nguy cơ thôi, cũng có thể kết quả chuẩn đoán không chính xác, cậu cứ kiểm tra lại cho tôi.

-Vâng. Tôi sẽ kiểm tra lại.

3 tiếng đồng hồ sau, cậu thẫn thờ nhìn giấy kết quả. Tim cậu thật sự đã có một vết hở. Cậu thực sự đã bị bệnh hở van tim. Sao ông trời lại cứ ghen ghét với những người tài sắc vẹn toàn thế này? Sao lại là cậu? Cậu vẫn còn muốn sống bên người ấy, lâu thật lâu để được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của người ấy nữa cơ mà? Tại sao lại thế ? Cậu lê bước về nhà mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Thật sự giờ cậu chưa muốn ra đi. Nhưng câu nói của bác sĩ cứ vang vọng bên tai cậu như 1 tiếng sét đánh ngang tai vậy"Với căn bệnh hiện nay của cậu, nếu không tìm được tim thay thế, cậu chỉ sống nhiều nhất được nửa năm nữa thôi. Tôi nghĩ cậu nên cho người nhà biết sớm để..."

-Kibum à, sao cậu không nói rõ tình cảm của mình với Donghae đi?-Kyu hỏi

-Cậu có ăn đi không hả? Không cậu tự trả tiền đó nhá!

-Cái cậu này, chuyện đó thật ra tôi thấy Donghae hyung cũng có vẻ thích cậu mà.

-Hyung ấy đã yêu người khác và đang rất hạnh phúc bên người ấy, tôi không muốn phá hủy hạnh phúc ấy vì chắc gì tôi đã mang được cho hyung ấy điều đó. Thôi thì cứ để người khác làm điều đó thay tôi cũng được.

-ặc Kibum hôm nay cậu sao vậy? Sao nói chuyện nghe chuối vậy?

-Uhm con người ta, có lớn phải có khôn chứ?

Thật ra phải nói con người ta khi sắp mất đi tất cả mới nhận ra điều gì đáng để làm và điều gì cần phái trân trọng nhất. Đúng vậy bây giờ với cậu, nụ cười và hạnh phúc của người hyung ấy là điều cậu cần phải trân trọng và giữ gìn nhất.

-À Kyu này, tôi muốn nhờ cậu một việc.

-Sao?

-Chuyện của Ali, tôi muốn...

-Cậu muốn sao?

-Tôi sắp phải đi một nơi khá xa, cậu hãy khuyên cô ấy giùm tôi nhé được không? Bảo cô ấy về Mỹ với bố mẹ cô ấy đi, thân con gái ở đây một mình

-Tại sao lại là tôi?

-Vì cậu là anh họ nó mà, chắc sẽ khuyên được nó thôi

-Cậu thừa hiểu nó mà, nó đã dám sang đây tìm cậu thì nó không dễ từ bỏ đâu.

-Ừh nhưng cậu cứ thử khuyên cô ấy coi sao.

-Cậu có chuyện gì à?

-Không có gì đâu!

-Rõ là có mà, tôi thừa hiểu cậu, Kibum có chuyện gì vậy ?

-Không có gì, giờ tôi phải đi chụp hình cùng Donghae hyung rồi, cậu đến khuyên Ali giúp tôi nhé.

-Nếu nó không về thì sao.

-Thì cứ khuyên đi đã.

Kibum hôm nay đúng là thật sự rất lạ. Mà cậu ta vừa nói gì cơ chứ? Đi chụp hình cùng Donghae? Ý là làm người mẫu cho Donghae hyung ấy à? Sao lạ vậy cơ chứ? Kim Kibum cậu đang giấu chúng tôi điều gì vậy? - Kyu vừa ngồi nhâm nhi tách trà vừa nhìn ra phía con đường trải đầy nắng cuối thu ngẫm nghĩ về những hành động kì lạ gần đây của Kibum. Đầu tiên là cậu ta không còn có vẻ quá đau khổ về chuyện Donghae yêu người khác, thậm chí đôi lúc cậu ta nói về điều đó như kiểu Donghae nên yêu người đó hơn là cậu ta. Rồi cậu ta cũng đối xử tốt với Ali hơn, hay dẫn Ali đi chơi, thì ra vì muốn đuổi cô bé về nước, nhưng cậu cảm thấy còn có gì đó khác ở đây. Đặc biệt là 1 Kim Kibum không thích đứng trước ống kính lại chủ động bảo Donghae sẽ làm người mẫu cho hyung ấy chụp ảnh. Thật sự là quá lạ. Nhưng cậu vẫn chẳng nghĩ nổi Kibum đang có ý gì trong đầu. Cậu ta quá bí hiểm, đến cả cậu là bạn thân cũng chẳng tài nào hiểu hết được.

-Kyu oppa, dạo này bị Sungmin oppa đá rồi hay sao mà lại ngồi đây một mình ?

-Ali à, em ngòi xuống đi, oppa có chuyện muốn nói.

-Sao thế oppa? Dạo này em thấy rất vui oppa à, vì..

-Uh oppa biết, Kibum quan tâm em hơn chứ gì?Cậu ấy nhắn oppa là bảo em về nước đi, đừng ở lại đây làm gì, cậu ấy vẫn quyết định sẽ không lấy em đâu!

-Gì cơ?

-Thật ra Kibum đã..

-Em biết thật ra oppa ấy đã yêu người khác. Nhưng chẳng phải người đó đã có bạn trai rồi hay sao?

-Em,,, sao em biết chuyện đó?

-Cảm giác của con gái mà. Nhưng em vẫn muốn thử môt lần, nếu người đó yêu Kibum em sẽ không làm thế này đâu. Nhưng người đó có bạn trai rồi, em muốn cố gắng giúp oppa quên người ấy và muốn nhìn thấy nụ cười của oppa ấy giống như khi oppa ấy cười vì người kia vậy. Em không chấp nhận mình thua cuộc đâu. Vì người kia chỉ mang lại đau khổ chứ có phải là hạnh phúc cho Kibum của em đâu.

-Ali em sai rồi, dù Donghae có yêu người khác, nhưng Kibum cũng sẽ không yêu em đâu, cậu ấy chỉ coi em là em gái thôi.

-Em không muốn nghe, nếu oppa gọi em đến đây vì chuyện đó thì em đi đây. Em nói rồi, em sẽ không đi đâu hết, em sẽ là vợ của Kim Kibum.

Cô bỏ chạy khỏi quán cà phê. Sao cô không hiểu tình cảm mà Kibum dành cho Donghae chứ, nhiều lần cô cũng đau lắm, cô cũng muốn từ bỏ lắm, nhưng nhìn thấy Kibum đau khổ vì Donghae, cô không muốn từ bỏ nữa, cô ước gì trong mắt Kibum cũng có hình ảnh của cô, cô sẽ khác Donghae, sẽ yêu Kibum trọn cả trái tim, sẽ chỉ nhìn thấy mình Kibum thôi, sẽ chỉ nghĩ về mình Kibum và sẽ làm anh hạnh phúc. Nhưng đời thật trớ trêu, cô chẳng lẽ chỉ mãi là em gái của anh sao? Thời gian này, anh đã có biểu hiện khác, khiến cô nghĩ rằng cô có cơ hội, vậy mà giờ Kyu lại nói vậy. Không dù chết cô cũng không từ bỏ cơ hội này đâu. Kibum nhất định sẽ nhận ra tấm chân tình của cô, sẽ đến với cô, vì Donghae giờ đã là của người khác rồi.

Không hiểu sao bước chân lại đưa cô đến phòng ảnh của Donghae. Cô đẩy cửa bước vào và thấy mình Donghae đang rửa ảnh ở đó. Trong số những bức ảnh đang rửa, có một bức ảnh chụp Kibum đang nằm ngủ một cách yên bình như thiên thần, khác hẳn một Kibum hàng ngày đầy suy tư. Cô bỗng dưng thấy ghét Donghae và bức ảnh đó vậy cơ chứ.

-Ali, em đến chơi à? Ngồi đợi anh chút nhé.

-Donghae oppa, em không đến đây để chơi đâu, em không phải con nít.

-Oppa đâu có nói em là con nít đâu?

-Nhưng em không phải đến đây để chơi, em đến đây để nói với oppa 1 việc

-Chuyện gì thì cũng ngồi uống nước đã chứ.

-Em muốn thách thức với oppa. Em muốn cạnh tranh với oppa. Em

-Gì cơ, sao lại thách thức? Cạnh tranh gì mới được chứ? Oppa không hiểu?

-Oppa không hiểu thật sao ? Em muốn oppa phải công nhận em là vợ của Kim Kibum

-Hả? Sao lại là oppa? Phải là cậu ấy chứ?

-Oppa đừng có ở bên Kibum như thế nữa! Chính vì vậy mà Kibum oppa mới không thể yêu thêm ai được nữa, cũng không cho em cơ hội. Nhưng từ giờ, em sẽ không nhân nhượng nữa đâu, em sẽ giành Kibum về bên em, bên em Kibum hạnh phúc hơn.Bên oppa Kibum chỉ toàn đau khổ thôi, em nhất định sẽ làm được điều đó. Thôi em đi đây.

-Ơ khoan đã, em uống nước rồi hãy đi.

Mà vừa nãy em ấy nói gì ấy nhỉ? Sao lại mình phải công nhận cô ấy là vợ Kibum cơ chứ? Kibum không công nhận sao mình phải công nhận. Mà Kibum có công nhận mình cũng không công nhận cơ. Cô ta làm gì được mình? Hả mình đang nói gì nhỉ? Ôi mình bị sao thế này? Mà sao lại là bên mình Kibum không hạnh phúc? Toàn đau khổ? Tại sao lại nói vậy? Mình cũng muốn nhìn thấy Kibum hạnh phúc chứ. Cô ta thật là...

Geudaega geudaega nan geudaega "Saranghae saranghae neol saranghae"rago marhal ddae nareul midge dwae

Geudaega geudaega nan geudaega nae yeope nae yeope dagawa naege gidael ddae himeul eodge dwae

Tiếng nhạc điện thoại làm cậu giật mình.

-Hyung à, hôm nay mình sẽ chụp ở đâu đây?

-Hyung muốn đến sông hàn chụp. em đến đó đi nhé! Hyung đến ngay đây.

Dạo này tự dưng Kibum lại đồng ý cho cậu chụp ảnh và còn đi chụp cảnh cùng cậu nữa chứ. Cậu thấy vui lắm. Nhìn bức ảnh Kibum ngủ mà cậu chụp trộm ngày trước mới tuyệt làm sao. Kibum đúng là 1 người mẫu tuyệt vời, khiến người khác đầy cảm hứng khi chụp cậu ấy. Cậu ta quá bí hiểm, quá trầm lắng, nhưng nụ cười của cậu ta, khi người ta nhìn vào nó, người ta như mị đi vì nụ cười ấy, nụ cười đầy mê hoặc. Hơn nữa nụ cười ấy luôn đi trên 1 khuôn mặt với đôi mắt biết buồn, đôi mắt đầy sự buổn khắc khoải, nỗi buồn khiến người khác nhìn vào nụ cười trên môi cậu mà như muốn khóc vậy. Sao ánh mắt ấy buồn da diết vậy cơ chứ. Cũng chính vì thế, cậu mới muốn chụp Kibum. Đôi lúc vì điều ấy mà EunHyuk hiểu lầm và trách cậu, nhưng mà biết sao được, cậu vẫn không từ bỏ được sở thích đó!

Bên bờ sông hàn, trời bắt đầu vào đông, hơi lạnh, cậu và Kibum cùng hướng mắt ra nhìn xa xăm, bất chợt cậu quay sang hỏi Kibum:

-Tại sao tự dưng em lại đồng ý cho hyung chụp hình? Mà dạo này em không phải đi học à?

-Vì em muốn giúp hyung. Em thấy hyung cười rất tươi khi chụp hình, nên nếu hyung thích chụp em chắc hyung cũng vui như khi ấy nhỉ? Em muốn thấy hyung cười.

-Em... sao tự dưng lại nói thế. Em làm hyung ngại quá. Nụ cười của em mới là đẹp nhất chứ!

-Vậy à, em không thấy thế. Em thích nụ cười của 1 người khác hơn.

-Ai vậy ? Em đã có người yêu rồi à? Sao không kể cho hyung nghe? Hay là Ali?

-Sao tự dưng hyung nhắc đến Ali?

-Vì .. đó là hôn thê của em mà. Với lại..

-Với lại sao? Kibum nheo mắt nhìn hyung của mình. Ánh nắng chiều thu chiếu rọi xuống mái tóc hạt dẻ của Donghae làm cậu như một thiếu nữ xinh đẹp trước mặt Kibum vậy. Khuôn mặt ấy lại còn e thẹn nữa, nhìn càng giống hơn. Bỗng dưng cậu lại chạnh lòng, cậu lại muốn nói hết với hyung ấy, nhưng bây giờ thật sự đã là quá muộn rồi.

-Sao em lại nhìn hyung vậy? Donghae ngại ngùng quay đi nhìn hướng khác. -Hôm nay Ali đã đến và nói những điều rất buồn cười mà hyung không thể hiểu nổi

-Ali đến chỗ hyung ? Cô ấy nói gì?

-Cô ấy bảo hyung hãy từ bỏ em, mà thật ra hyung..à cô ấy còn nói là cô ấy sẽ phải khiến hyung công nhận cô ấy là vợ của em. Lạ thật đấy!

-Thế à? Kibum quay đi nhìn những cặp đôi đang dắt tay nhau trên bờ sông hàn. Kibum chạnh lòng nghĩ tới cũng có lúc mình ước được đi bên Donghae của cậu như vậy. Bây giờ được ngồi cạnh hyung ấy ngắm hoàng hôn là quá đủ rồi, cậu còn đòi hỏi gì hơn. Cậu không được và không có quyền đòi hỏi hơn nữa. Cậu chỉ nên dừng lại ở đây, trước khi làm cho cả hai cùng đau khổ hơn.

-Nhưng sao cô ấy nói hyung làm em đau khổ? Thật hả Kibum?

-Hyung ngốc ạ, hyung mà làm em đau khổ thì em đâu có ở với hyung lâu vậy cơ chứ. Bên hyung em thấy rất vui. Thật đấy!

-Thật chứ? Hyung cũng thấy rất vui khi ở bên cạnh em! Em đúng là 1 người em trai tốt của hyung.

-A hoàng hôn trên sông hàn đẹp thật đấy Kibum ! hyung thích lắm!

-Uhm nó đẹp như hyung của em vậy! Em sẽ nhớ khoảnh khắc này. -Kibum lẩm bẩm

-Em đang nói gì vậy? Lúc nào đó hyung fai rủ Eun ra đây ngắm, cậu ta cứ suốt ngày chúi đầu vào cái phòng tập nhảy, chẳng biết thưởng thức thiên nhiên gì hết!

-Uh hyung hãy làm điều gì hyung thích và phải sống thật hạnh phúc đó!

-Sao tự dưng em lại nói như thể em sắp đi đâu xa lắm vậy? Em định bỏ hyung đi ư? Chẳng lẽ những lời Ali nói là thật ư?

-À không. Chỉ là... Cảnh đẹp quá, em muốn ngủ!

-Gì cơ? Kibum?

Donghae lay lay nhưng hình như Kibum đã ngủ mất rồi. Đúng thật là câu nói chẳng có gì khớp với nhau cả. Cậu ta lại dựa vào vai Donghae ngủ 1 cách ngon lành và đáng yêu quá cơ. Donghae nhìn Kibum ngủ và bỗng thấy thật bình yên, không hiểu sao câu nói của Ali lúc nãy giờ lại làm cậu thấy đau"Em sẽ khiến oppa phải công nhận em là vợ của Kim Kibum". 1 cơn gió thoảng qua, thổi mớ tóc rối rắm của Kibum bay bay rồi phủ lên mặt cậu, Donghae đưa tay để gạt tóc mái cậu sang 1 bên. Nhưng bàn tay ấy vô tình chạm nhẹ vào má cậu, má cậu thật mềm mại, một cảm giác lạ xuất hiện khiến cậu rụt tay lại. Nhưng rồi cậu lại rụt rè đưa tay ra chạm vào gò má ấy lần nữa, cậu thấy tim mình đập mạnh hơn, như một kẻ lần đầu đi ăn trộm vậy, thì đúng là cậu đang sờ trộm má người ta mà. Chưa bao giờ cậu lại có cảm giác lạ đến thế. Cậu cứ muốn để cảm giác ấy đến với mình lần nữa lần nữa cũng như muốn được thưởng thức giây phút này mãi mãi.

Thời gian liệu có thực sự là bạn tốt của con người không?

Thời gian mà cậu còn được ở bên người đó chẳng còn là bao. Bác sĩ khuyên cậu nên vào bệnh viện điều trị vì cơn đau của cậu càng lúc càng nhiều hơn. Nhưng cậu vốn là một kẻ ương bướng, hơn nữa cậu vẫn chưa làm được việc mà người đó muốn nên cậu chưa thể vào đó được. Cậu chưa thể rời xa người đó được, ít nhất là vào lúc này. Cậu muốn lưu giữ nhiều kỉ niệm hơn nữa, để khi sang thế giới bên kia, cậu có cái khoe với mọi người bên đó về người mà cậu yêu ở thế giới này tuyệt vời như thế nào, hơn hết, cậu muốn sống những tháng ngày còn lại cho người đó.

Nhưng sự thật thì mãi là sự thật, người đó dù dành thời gian cho cậu, cũng chỉ là dành thời gian cho 1 người em trai mà thôi. Còn người anh yêu vẫn là EunHyuk cơ mà. Nghĩ đến điều đó cậu thực sự muốn từ bỏ, muốn vào bệnh viện sống nốt cuộc đời chờ đợi vô vọng ấy quá. Nhưng bây giờ lí trí của cậu quá mệt mỏi rồi, cậu muốn làm theo con tim một lần như Kyu đã khuyên, hãy sống vì cậu. Cuối cuộc đời thì cậu mới biết quý giá chính cuộc sống của mình. Thật là đáng thương và lố bịch phải không? Mỗi lần cậu lên cơn đau, cậu luôn cố gắng mỉm cười để không ai phát hiện ra, để hyung của cậu không phải lo lắng cho cậu, để không phải thấy nỗi buồn đọng trên ánh mắt hyung ấy.

Tuy nhiên vẫn có một ánh mắt mà cậu không biết đã nhìn rõ điều ấy. Quả đúng là không hổ cái mệnh danh sói đội lốt cừu non, Kyu cuối cùng cũng có lúc bắt gặp cậu đang quằn quại với cơn đau tim của mình. Kyu không nói lời nào, lại gần chỗ đồ của cậu và lấy lọ thuốc ra đưa cho cậu.

-Uống đi, sau đó hãy thành thật nói với tôi.

-....

-Sao cậu biết chuyện này vậy?

-Tôi có phải là bạn thân của cậu không Kim Kibum? Sao cậu lại không nói cho cả tôi biết hả?

Kyu túm lấy cổ áo người đối diện, lúc này cậu chỉ muốn đánh cho hắn một trận vì đã không nói cho cậu biết, đã âm thầm chịu đựng những chuyện đó một mình. Nhìn người bạn thân của cậu cứ mỉm cười như không có chuyện gì, cậu đau lòng vô cùng. Sao đến cả cậu cũng không được biết chuyện đó.

-Tôi không muốn ai đó lo lắng cho tôi.

-Lo lắng hay cậu sợ chúng tôi thương hại cậu? Hay cậu sợ...

-Sợ gì?

-Sợ tôi nói với Donghae?

-Cậu.. cậu đa nghi quá đó. Sao tôi lại nghĩ vậy chứ!-Kibum lại mỉm cười, và lần đầu tiên Kyu thấy ghét nụ cười đó vô cùng--- Chỉ vì tôi muốn sống như một người bình thường để cố gắng làm nốt một vài điều cuối cùng trước khi ra đi mãi mãi.

-Cái gì..Cậu vừa nói gì...

-Tôi nói là tôi sẽ cố sống thật tốt tới khi chết. Thôi tôi phải đi chụp hình với Donghae hyung đây.

-Cậu điên rồi, cậu đang bị bệnh như thế, hãy vào bệnh viện đi.

-Cậu , đừng ép tôi. Tôi sẽ vào khi nào tôi thấy không thể chịu được nữa.

-Cậu luôn cố ép mình thì có. Hãy quên ngay Donghae và tất cả đi, vào viện điều trị cho tôi.

-Để tôi yên, cậu bỏ tôi ra, tôi bảo tôi không đi cơ mà.

-Cậu biết cậu bị gì không? Bệnh về tim đó, vậy mà cậu cứ liều mình với cuộc sống vậy hả? Thế mà coi là sống có ích à?

-Tôi chọn lựa điều đó, nó khiến tôi bớt đau hơn. Ít ra tôi cũng làm được điều có ích cho người tôi yêu. Ít ra tôi cũng có được những kỉ niệm đẹp cuối cùng bên người đó.

-Kibum, cậu thật sự yêu Donghae đến vậy sao?

-....

-Thôi được rồi tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật này, nhưng nếu cậu làm gì ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu, tôi sẽ nói với Donghae đó.

-Được rồi, hãy giữ bí mật này nữa thôi cho tôi.

Kibum nói xong bỏ đi. Kyu ngồi đó thẫn thờ, cậu không muốn nghe câu cuối cùng của Kibum, cậu không muốn đây là bí mật cuối cùng giữa 2 người. Sao lại như thế cơ chứ? Sao cậu ấy lại bị vậy cơ chứ! Sao mà... Đã không có được người mình yêu, lại còn phải cố gắng chịu cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần để có được sự thanh thản khi ra đi. Gì cơ, sao cậu lại nghĩ đến từ ra đi. Không được, cậu không thể để người bạn cậu yêu quý ra đi dễ dàng vậy được. Cậu không được buông xuôi như vậy. Cậu nhất định phải giúp cậu ấy, nhưng giúp bằng cách nào đây?

-------------------------------------------------------

Hôm nay kỉ niệm của cậu là ở đâu. Trên bãi biển à, lại là hoàng hôn, hoàng hôn với ánh nắng cuối cùng trong ngày, giống như đời cậu bây giờ vậy. Những hơi thở, những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, và cậu muốn dành nó cho con người đang tung tăng vui vẻ đùa giỡn trên sóng biển dập dềnh kia. Hoàng hôn thật bình yên và dịu dàng, nó để lại trên mặt biển những dát sóng vàng lấp lánh, đẹp mê ly, và trên khung cảnh ấy là một con người vô tư đáng yêu đang nhảy nhót. Lòng cậu lại nhói đau, sao đến lúc này cậu mới thấy cảnh biển hoàng hôn đẹp thế nào, sao đến lúc này cậu mới thấy quý những giây phút bên hyung của cậu xiết bao. Tất cả mãi mãi ở trong một từ quá muộn ư? Muộn từ cái khoảnh khắc cậu không nói ra tình cảm của mình, muộn ở cái lúc cậu không dám công khai theo đuổi hyung ấy, muộn từ cái lúc cậu nhận được giấy báo tử sớm với cậu. Qúa muộn rồi ư?

-Kibum em nghĩ gì mà say sưa vậy? Cảnh biển đẹp lắm đúng không?

-Uhm đẹp lắm!

-Xuống đây chơi cùng hyung nào.

-Không em...

Kibum bị Donghae kéo xuống mà không cần đợi câu trả lời, Donghae vui vẻ nhảy nhót và hát hò bên cạnh Kibum, còn cậu cứ bước đi chậm rãi trên bãi cát nhìn bóng 2 người in trên cát, nhìn từng bàn chân 2 người bước qua hằn lên cát, rồi lại để sóng biển xô bờ cuốn đi. Kỉ niệm của cậu liệu có mất đi khi cậu ra đi không? Cậu không muốn nghĩ tới điều này. Cậu cũng không tin là nó sẽ mất đi đâu. Nó sẽ mãi ở trong trái tim của cậu, dù trái tim ấy không vẹn tròn, thì nó vẫn chỉ dành cho Donghae và những kỉ niệm này mà thôi. Hoàng hôn tắt nắng cũng là lúc kỉ niệm dừng bước. Nhưng cậu sẽ tạo thật nhiều kỉ niệm khắc ghi thật nhiều hình ảnh trước khi hoàng hôn tắt hẳn.

-Kibum cười lên nào!

-Hả? -Kibum ngẩng mặt lên nhìn ngạc nhiên.

-Ôi nhìn cái mặt em trông ngố và đáng yêu chưa này! Haha.

-Đáng yêu đến thế ư?

-Uhm đáng yêu lắm

-Vậy hyung phải nhớ kĩ nó nhé, đừng bao giờ quên nó đấy.

-Kibum sao tự dưng em nói vậy, em làm hyung thấy sợ đấy.

-á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

-Sao hyung có đứng thôi mà cũng để sóng nó đánh dạt vô bờ vậy, hyung yếu quá đấy, đáng lẽ nên làm con gái mới đúng.

-hứ ai bảo vậy? Hyung cũng mạnh mà, hyung còn bảo vệ được Kibum nữa cơ mà.

-Đúng rồi hyung mạnh như ốc sên.

-Cái gì hả? Không chơi với Kibum nữa!

Donghae quay đi hờn dỗi. Ôi sao hyung của cậu những lúc này lại đáng yêu quá vậy, khiến cậu yếu lòng quá cơ chứ. Cậu liền dỗ dành

-Thôi em xin lỗi, em sẽ để hyung bảo vệ em cả đời được chứ?

-Uhm thế còn...

Có sóng biển đang khẽ ru tình , có hoành hôn đang tạc những ánh sáng mờ ảo tạo nên khung cảnh nên thơ ấy và có bốn con mắt đang nhìn nhau ... phải nói thế nào nhỉ ? Khó hiểu, bối rối, phân vân, họ không hiểu đang nhìn gì nữa, tất cả như mờ nhạt đi trong một nụ hôn thật nồng nàn dưới cái nắng xế chiều sắp tắt hẳn.

Tại sao mình lại làm vậy nhì? Nhưng thực sự mình không thể kiềm chế được, mình thực sự muốn.... Cùng khoảnh khắc có 2 ý tưởng lớn gặp nhau, đụng hàng mà không hề hay biết.

Hoàng hôn ơi, đừng tắt nhé. Gió ơi đừng thổi nữa, thời gian ơi hãy đóng băng khoảnh khắc này lại giùm tôi, để tôi có thể mang nó theo bên mình, mang theo mãi sang cả thế giới bên kia, nụ hôn đầu của tôi, tình yêu đầu tiên và duy nhất của tôi, tôi muốn anh mãi hạnh phúc. Sống hạnh phúc nhé anh!

- Hae à, cậu sao thế? Sao 2 tuần nay không qua chỗ tớ xem nhảy à?

-Hyuk à, cậu tới rồi à. Tớ không sao, cậu cậu...

-Cậu sao vậy? Cậu sốt rồi à? Sao lại thế này! Kibum đâu? Sao cậu ấy không để ý gì cả vậy?

-Kibum, Kibum... Kibum em ấy... hức hức.. em ấy.. bỏ tớ đi rồi!

-Hả là sao ? Kibum sao lại bỏ đi?

-Tớ không biết, chắc tại đúng như Ali nói, tớ toàn mang lại đau khổ cho em ấy, em ấy không muốn ở đây với tớ nữa. -Donghae ôm chầm Eunhyuk mà khóc, cậu khóc như thể vừa mất đi người thân yêu duy nhất của đời mình vậy.-Kibum sao em ấy lại bỏ tớ đi hả Hyuk? Cậu trả lời cho tớ được không?

-Donghae à, cậu...

-Donghae, cậu sao vậy... tỉnh dậy đi, làm ơn!

--Alo làm ơn cho 1 xe cấp cứu đến căn hộ số 129 tòa nhà SJ đường xyz ngay nhé!

----------------------------------------

-Kibum à, Ali muốn gặp cậu, cậu có muốn gặp cô ấy không?

-Có lẽ tớ nợ cô ấy nhiều nhất, thôi để tớ gặp cô ấy cũng được.

-Kibum oppa à, sao lại thế này? -Ali vừa thấy Kibum liền chạy đến khóc ầm lên.

-Ali, oppa đã chết đâu, em để dành nước mắt lúc oppa ra đi còn có người khóc cho oppa chứ, không đến lúc đó ai khóc cho oppa đây?-Kibum dỗ dành Ali

-Oppa đến giờ này còn đùa được sao.-Ali nhìn và Kibum lại chỉ mỉm cười hiền dịu. Đau, đó là tất cả những gì cả cô, cả Kyu lẫn Sungmin đều cảm nhận được khi nhìn vào. -Oppa à, hãy cho em ở lại đây nhé, hãy cho em được chăm sóc oppa nhé, cho em làm tròn...

-Đừng em đừng nghĩ vậy, dẫu sao cũng chẳng còn lâu nữa đâu, em sẽ đau lắm, hãy về nước đi. Bố mẹ anh cũng biết cả rồi đúng không? Không sao đâu, em hãy về bên đó an ủi họ giùm anh. Bảo là anh đã rất hạnh phúc trong khoảng thời gian cuối cùng này.

-Oppa à, có phải...oppa vẫn còn yêu người đó lắm đúng không? Oppa thực sự yêu người đó đến thế sao?

-.....

-Đừng nhìn ra cửa như thế!

-Không, hãy để hyung ấy được hạnh phúc với cuộc sống yên bình của hyung ấy. Đó là điều cuối cùng hyung muốn làm. Mong rằng ước nguyện của hyung ấy sẽ thành sự thật!

---------------------------------------------------

Tại căn phòng tầng dưới của bệnh viện

-Donghae à, cậu đã thấy đỡ chưa?

-Tớ, tớ thấy ổn cả rồi. Tớ muốn ở một mình được chứ?

-Uhm nếu đó là điều cậu muốn, hãy nhớ tớ luôn có mặt lúc cậu cần, hãy gọi tớ nhé!

-....

Donghae nhìn vào khoảng không bao la xa vời vời. Đây là lần đầu tiên cậu hiểu cảm giác phải xa Kibum là thế nào? Cậu thực sự đã mất Kibum của mình rồi, cậu đã mất thật rồi. Kibum đã rời xa cậu, đi đâu, cậu không biết, chỉ biết cậu ấy không còn bên cạnh cậu nữa. Cậu sẽ không còn được ăn những món ăn cậu ấy nấu, được cùng cậu ấy chơi game hay là được tung tăng đi bên cậu ấy trên những con đường đầy nắng lá nữa. Và gần đây hơn đó là những chiều hoàng hôn được bên cậu ấy ngắm cảnh và chụp ảnh, cậu cũng quên mất không chụp cậu ấy, dù cậu ấy đã đồng ý làm người mẫu chụp hình cho cậu. Cậu cứ lần nữa lừng chừng chưa chịu chụp vì sợ cậu ta không đi cùng cậu ngắm cảnh nữa. Đến giờ thì cậu thực sự hối hận vô cùng. Không còn kỉ niệm, không có những bức hình. Tất cả với cậu giờ là sự trống rỗng. Và cậu bỗng hiểu ra người quan trọng nhất với cậu là ai.

2 tuần trôi qua, trời đã bắt đầu có tuyết. Cũng sắp đến giáng sinh. Cậu nằm đó nhìn trời đang rỉ rích những hạt tuyết trắng mà lòng đau vô cùng. 2 tuần qua, cậu không chịu gặp EunHyuk, vì giờ cậu không biết nên đối mặt với cậu ấy như thế nào. Cậu chờ đợi một bước chân,chờ đợi tiếng nói, nụ cười nhưng không phải là của người đó.

Cạch cạch

Có tiếng mở cửa, cậu vội quay ra và ánh mắt tiu nghỉu khi nhìn thấy đó là Ali. Khoan đó là Ali thì chắc sẽ biết Kibum ở đâu chứ!

-Oppa , em nghe EunHyuk nói oppa đang thất tình, em thấy lạ thật đó!

-Em đến để giễu cợt oppa thì thôi đi. Em ra khỏi đây đi.

-Oppa không muốn nghe tin gì về Kibum oppa ư?

-Kibum... Kibum cậu ấy..

-Oppa ấy đang sống rất khỏe, nên oppa cứ yên tâm. Oppa ấy phải về Mỹ để giúp bố mẹ chút việc, oppa ấy bảo em hãy dặn oppa rằng khi nào oppa hoàn thành ước mơ của mình, hãy mang điều đó đến gặp oppa ấy. Coi như món quà giáng sinh muộn nhé! Thôi em nói vậy thôi, em phải đi đây.

-Khoan đã, Kibum cậu ấy có...

-Kibum oppa bảo sẽ không bao giờ quên oppa đâu, dù có là lên thiên đàng hay xuống địa ngục, nhất định sẽ nhớ tất cả. Và em cũng nhắn oppa một điều là, em thua rồi, em không phải là vợ chưa cưới của oppa ấy đâu.

--Hyuk oppa à, Kibum oppa nhờ em nhắn với oppa là, hãy giúp oppa ấy chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho Donghae oppa nhé!

-Kibum cậu ấy sao rồi?

-Ngay từ ngày đầu tiên gặp oppa và 2 người đó, em đã nhận thấy em và oppa mới là những kẻ đáng thương phải không?

-Sao em lại nói vậy?

-Nhưng có lẽ giờ còn có người đáng thương hơn chúng ta, hãy cố hoàn thành di nguyện của Kibum nhé!

-Cái gì cơ, di nguyện....Khoan đã Ali...

------------------------------------------------------------

-Sắp giáng sinh rồi Kyu nhỉ, cậu thấy thời tiết năm nay thế nào?

-Tuyết đẹp và khiến người khác đau buốt như oppa vậy!

-Ali, em về rồi à?

-Em đã hoàn thành xong nhiệm vụ oppa nhờ!

-Em đúng là em gái tốt của oppa! Cảm ơn em.

-Đúng rồi, em gái tốt,...-Cô ôm Kibum mà nước mắt cứ tuôn rơi, em gái tốt thôi sao, đúng là so với tình yêu Kibum dành cho Donghae, tình yêu cô dành cho Kibum chẳng là gì hết! Cô thấy mình thật kém cỏi, ước gì cô có đủ dũng cảm để nói với Donghae chuyện của Kibum, nhưng khi nhìn thấy EunHyuk chăm sóc Donghae, cô hiểu, có lẽ Kibum nói đúng, có lẽ Kibum đã chọn đúng, vì nếu là cô , cô cũng sẽ chọn thế vì người mình yêu.

-Sao em lại khóc, cả Sungmin hyung nữa, 2 người lạ thật, đừng khóc nữa mà, tôi đã bảo tôi chưa có chết cơ mà, để dành nước mắt đến lúc đó khóc tôi chứ.

Tiếng khóc càng to hơn, Kyu đành ngồi dỗ dành Sungmin của cậu còn Kibum thì an ủi Ali. Ngoài kia tuyết vẫn rơi, như cùng góp thêm nước mắt cho căn phòng này vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

Giáng sinh, mọi người ai cũng hân hoan chào đón. Sungmin vui vẻ cùng Kyu và Ali mang 1 cây thông nho nhỏ cùng ít đồ trang trí đến phòng Kibum để đón giáng sinh nơi đây. Nhưng vừa tới nơi không thấy Kibum đâu cả, tất cả cùng lo lắng chạy đi tìm, cậu ta có thể ở đâu được khi mà đang mang trọng bệnh thế cơ chứ. 1 người mặt thất thần, 2 người vừa khóc vừa chạy đi, chỉ sợ cậu ta nghĩ quẩn thì không hay rồi. Nhưng tìm mãi khắp bệnh viện, hỏi cả bác sĩ mà cũng không thấy đâu. Đến lúc này, Kyu bảo hai người còn lại cứ ở lại trang trí, vì cậu sực nhớ ra nơi mà Kibum có thể đến. Đúng rồi nơi mà Kibum có thể đến chỉ có thể là nơi ấy thôi, căn hộ số 129 tòa nhà SJ.

Dưới tòa nhà SJ có 1 người con trai đang đứng nhìn trời ngắm tuyết! Phải vậy không? Người con trai ấy đang đứng nhìn lên cửa sổ căn hộ 129, nơi đó đang có khá nhiều người tụ tập vui vẻ với nhau. Và cậu đã được trông thấy người cậu mong muốn. Có cả con người mà ban đầu cậu ghét nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy chịu ơn vì đã giúp cậu làm được việc mà cậu không thể và không còn cơ hội làm nữa. Hai người họ có lẽ đang rất hạnh phúc bên nhau, cậu chợt mỉm cười, không phải nụ cười buồn nữa, một nụ cười mãn nguyện.

-Hyung nhìn kìa, sao lại có ai đó đứng ở giữa trời đông giá rét mà hứng tuyết thế kia? Người này có vấn đề không vậy?-Ryeowook- người yêu Yesung bạn của Donghae chỉ chỉ xuống phía dưới đường.

-Ừ cậu ta có vẻ lãng mạn thái quá đó-Yesung bồi thêm vào.

-Donghae, cậu đang làm gì đấy?

--Chụp hình-Donghae thản nhiên, không hiểu sao tự dưng cậu lại thấy có hứng với cảnh đó, và cậu quyết lôi máy ra chụp.

-Donghae dạo này có vẻ cũng bất bình thường nhỉ? -Yesung trêu đùa nhưng bị Eun quắc mắt lườm liền thôi.

-Thôi nào Donghae, chụp chán chưa, cậu có thể quay vào bàn tiệc được chưa vậy?-Eun nói.

Nhưng mắt Donghae vẫn không thể nào dời khỏi người đó được, con người đó nhìn từ căn phòng cậu xuống trông khá nhỏ bé, cô đơn và lạnh lẽo, dáng vóc buồn buồn như đôi mắt của Kibum vậy. Đúng rồi, Kibum bỗng dưng cậu lại thấy nhớ Kibum vô hạn. Ngày đó khi Ali đến nói với cậu những điều ấy, cậu đã quyết định nói rõ tình cảm với Eun và sẽ đợi chờ Kibum ở căn nhà này, sẽ cố gắng để đạt giải thưởng của hiệp hội nhiếp ảnh gia châu á mà cậu đã từng mơ ước và kể cho Kibum nghe khi lần đầu gặp cậu ấy. Thật tốt vì Eun vẫn luôn bên cạnh cậu như 1 người bạn thân thiết vậy.

Có 1 người quay lưng đi, và có 1 người ngã xuống dưới nền tuyết trắng, nụ cười vẫn đọng trên môi.

Khi cậu quay lại thì người đó đã đi rồi, chỉ còn lại một màn tuyết trắng phủ dầy nơi người đó đứng lúc nãy. Thật không ngờ chỉ mới tí thời gian vậy thôi, tuyết đã lấp đi tất cả.

Nhưng liệu thời gian có lấp đi được tất cả thật hay không?

Mùa giáng sinh năm ấy, trong bệnh viện có 3 người lặng lẽ đón giáng sinh trong nước mắt tuôn trào.

Một năm nữa lại trôi qua, lại thêm một mùa giáng sinh nữa sắp đến. Năm nay cậu quyết định tham dự cuộc thi nhiếp ảnh gia trẻ toàn châu á, cậu đã đi rất nhiều nơi, chụp được rất nhiều hình, nhưng cậu vẫn chưa ưng ý được chiếc nào cả. Quay lại phòng ảnh của cậu, cậu bỗng thấy tấm ảnh Kibum trong đống đồ cũ, tấm ảnh Kibum đang ngủ một cách yên bình. Không hiểu sao nó lại nằm ngay cạnh tấm hình người đứng dang tay đón tuyết với vẻ mãn nguyện cơ chứ. Và cậu nhận thấy mình đã chọn được tấm hình cho cuộc dự thi năm nay rồi.

- Vâng và người nhận được giải thưởng nhiếp ảnh gia trẻ năm nay chính là nhiếp ảnh gia Lee Donghae với tấm ảnh "bình yên mùa giáng sinh".

-Donghae, là cậu đó

-Donghae, chúc mừng cậu

-Donghae chúc mừng em

-Donghae con làm được rồi!

Đúng thế! Donghae đã làm được điều mà Kim Kibum và Lee Donghae cùng mơ ước rồi.

--------------------------------------------------------------

Ước muốn của hyung là gì?

-Là đạt giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh gia châu á

-Đơn giản vậy á?

-sao đơn giản? khó lắm đó!

-Uhm vậy hyung với em cùng cố nhá!

-Sao lại là hyung với em?

-Vì ước muốn của hyung cũng chính là mong ước của em mà!

-Hơ đó là của riêng hyung thôi chứ!

-Thì của riêng hyung nhưng là của chung với Kim Kibum được chưa!

------------------------------------------------------------

Cậu đã làm được điều đó rồi, cậu không thể nhớ nổi cảm giác hôm nhận giải là thế nào nữa. Chỉ biết là cậu rất mong được mang giải đó đến để khoe với Kibum. Nhưng cậu làm sao gặp được Kibum đây? À đúng rồi còn Kyu nữa.

-Sungmin à, nói cho tớ địa chỉ của Kibum đi.

-Chuyện này...

-Thôi đừng bắt tớ đợi Kyu nữa, cậu ta là chúa lâu la mà. Tớ muốn khoe với Kibum rằng ước nguyện của tớ và em ấy đã thành hiện thực rồi. Và tớ còn một điều chưa nói với Kibum nữa.

- Donghae à.. tớ xin lỗi...

-Sao cậu phải xin lỗi? Chẳng lẽ Kibum không muốn gặp tớ nữa? Chẳng lẽ...

-Donghae à, không phải vậy... mà là ... Kibum... mà là...hức hức....

-Hơ Sungmin sao cậu lại khóc?

-Donghae à, Kibum....

-Donghae oppa...

-Ali, sao em vẫn còn ở đây, oppa tưởng em về Mỹ rồi.

-À hôm nay em sang đây để thăm 1 người. Ali nói mà không thể kìm được nước mắt. Chua xót thay, hôm nay cô sang đây chỉ để viếng mộ Kim Kibum mà thôi.

-Ali à, em thăm ai vậy? Kibum đâu, sao cậu ấy không về cùng em à? Oppa muốn gặp cậu ấy, oppa đã...

-Em nghĩ Kibum oppa sẽ không gặp oppa được nữa đâu.

-Tại sao? Tại sao lại như vậy, chẳng phải Kibum muốn oppa tặng quà giáng sinh cho cậu ấy hay sao, oppa không tin, em đừng giấu Kibum đi nữa, thật sự oppa rất hối hận, oppa rất nhớ cậu ấy, oppa muốn nói với cậu ấy điều đó, oppa....

-Donghae hyung, đây là món quà giáng sinh cuối cùng Kibum gửi tặng hyung. Tiếc là năm ngoái em chưa kịp đưa cho hyung.- Kyu đưa cho Donghae một tấm ảnh, đó là bức ảnh cậu đã nhờ người chụp với nụ cười nở trên môi, nhưng tại sao lại là bức ảnh cậu ta đang cười, chẳng lẽ cậu không muốn gặp anh thật ư?

-Sao Kibum lại đưa bức ảnh này cho tôi, Kibum...

-Donghae à, Kibum, cậu ấy, cậu ấy đã mất rồi- Sungmin vừa nói vừa khóc

-Cái gì... Tôi không tin... Mấy người lừa tôi, cậu ấy hứa sẽ gặp tôi mà.

-Donghae hyung, hyung có nhớ lễ giáng sinh này năm ngoái không? Kibum đã đến dưới tòa nhà của hyung đứng rất lâu, và vì thế cậu ấy đã bị đột quỵ và ra đi ngay sau đó, tiếc là em đến quá muộn.

Donghae bừng tỉnh, sao cậu lại không nhận ra cơ chứ. Con người đó, có cảm giác rất giống Kibum, nhưng không thể nào, không thể nào là cậu ấy được. Không chẳng lẽ, cậu ấy đã làm tròn ước nguyện là một người mẫu cho anh rồi sao? Không thể nào! Cậu thực sự không còn sức lực nữa, cậu ngất đi trong nỗi đau tuyệt vọng nhất! Kibum à, hyung xin lỗi!

-Bức ảnh đó, chẳng phải người trong bức ảnh đó là Kibum ư?-Tiếng của Sungmin khe khẽ nhưng cậu vẫn nhận ra.

-Suỵt nói nhỏ thôi. Không hyung ấy tỉnh dậy biết được càng đau khổ hơn đó.

-Tại sao những người yêu nhau lại cứ phải chịu cảnh này hả Kyu?-Sungmin nức nở trong lòng Kyu.

Có lẽ nào tình yêu đẹp là một tình yêu dở dang, Mà ngay cả đến tình yêu dở dang, cậu cũng không có, vì cậu nhận ra tình yêu ấy quá muộn, một tình yêu muộn màng thì đúng hơn. Sao cậu lại ngu ngốc đến thế, Kibum yêu cậu nhiều đến thế cơ mà, để khi nhận ra tất cả, cậu chỉ còn lại một mình trong nỗi đau dài dằng dặc với năm tháng mà thôi. Thời gian cứ trôi và cậu vẫn phải chịu nỗi đau ấy ư?

Kim Kibum, em quá tàn nhẫn đó, em nói em sẽ gặp lại hyung mà, sao lại chơi trò đó với hyung? Sao lại lừa hyung? Gặp lại qua ảnh đâu có tính?Gặp lại qua đó thì làm sao hyung bày tỏ với em được chứ! Hyung thật sự nhớ em nhiều lắm. Hyung đã rất cố gắng trong suốt một năm qua rồi mà! Tại sao vậy chứ? Hyung thực sự nhớ em lắm!

Lại thêm một mùa giáng sinh nữa trôi qua. Bây giờ hyung đã là 1 nhiếp ảnh gia khá nổi rồi đấy. Còn KyuMin cũng đã lấy nhau và nhận 1 đứa con nuôi khá xinh đặt tên là Kihae để theo ước muốn của hyung và cũng là để nhớ tới em nữa! Hyung cũng nhớ em nhiều lắm! Eun hyuk vẫn ở bên cạnh chăm sóc hyung rất tốt đúng như di nguyện của em. Ali thì lại quyết định cùng gia đình về Hàn sinh sống, cô ấy chắc vẫn còn nhớ em nhiều lắm đấy, cô ấy vẫn hay ngồi cùng anh ôn lại kỉ niệm, kể cho anh nghe về em hồi còn bé, em lắm tật xấu lắm nhá. Kibum à có lẽ đây sẽ là lá thư cuối cùng hyung viết cho em, từ mai hyung sẽ không viết nữa đâu, hyung quá mệt mỏi rồi. Suốt một năm qua, hyung sống đau đớn như thế là đủ rồi đúng không? Bây giờ nên kết thúc tất cả thôi. Điều cuối cùng hyung muốn nói mà chưa có cơ hội nói đó là "hyung yêu em nhiều lắm, Bummie của Donghae àh".

-Thế nào đã thấy cậu ấy chưa?- Tiếng của Eun

-Chưa mọi người cố gắng tìm kĩ đi!- Tiếng của Kyu vọng xa dần

-Mọi người qua bên này, hình như có người .....

-Tôi rất tiếc, cậu ấy đã ra đi rồi. Đây là...

-Nhật kí à không những lá thư gửi Kibum. Có lẽ cậu ấy không thể quên được Kibum. Có lẽ tôi mãi chỉ là kẻ đến sau. Kibum à, xin lỗi, tôi đã không làm được nhiệm vụ mà cậu nhờ tôi-Nước mắt Eun rơi trên lá thư, mọi người xung quanh đứng nhìn lặng lẽ, người ta thấy một chàng trai đang mỉm cười ôm lấy bức ảnh nổi tiếng"bình yên mùa giáng sinh" bên cạnh ngôi mộ của một chàng trai khác cũng đang nở nụ cười buồn.

Thời gian có thể không xóa hết được những vết thương, nhưng nó sẽ là nhân chứng kể lại câu chuyện ấy cho muôn đời sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chiri