Liệu thượng đế có biết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu thượng đế có biết?? Author: Rin

Xin hãy lắng nghe hỡi những vị thần cao cả!

Hãy lắng nghe tiếng đập của con tim..

Hãy lắng nghe  nước mắt ai đang khóc?

Và cùng hòa nhịp vũ điệu của thời gian!

_______♥♥o♥♥_______

- Dì nói sao cơ?...không...đấy không phải là sự thật phải ko dì?...cháu ..xin...p..hép

- Phong!

Rầm!!!! Phong lao nhanh ra khỏi phòng khám, đây không phải là sự thực!

Cả đời Phong đã phải trải qua nhiều bấp bênh -dù mới ở tuổi 16- nhưng sự thật này làm Phong như gục ngã.. Nó sắp là phế nhân??... - Chuyện gì thế này?? Ông trời ơi! Con đã gây ra tội lỗi gì chăng??

************

- Phong! Phong! - Ah...may quá! Con không sao chứ?- Má vực nó lên, xoa cao lên vết bầm tím trên tay nó, xót xa........

Kí ức của tuổi thơ lại ùa về với Phong... Ngày ấy nó mới có 10 tuổi. Gia đình nó thuộc vào diện nghèo trong cái xóm xưa cũ. Ba nó lại là một kẻ nát rượu, ham mê cờ bạc hơn là một gia đình đầm ấm. Ba làm má ngày càng suy sụp và nó thì luôn là đứa hứng chịu mọi sự giận dữ, khắc nghiệt của ông. Những trận đòn roi, những vết sẹo...tất cả xoáy vào nó, nhào nặn nên một nó cứng rắn và trưởng thành ở cái tuổi 12. Ba nó chết trong một vụ tai nạn giao thông vì say rượu nhưng đau đớn thay mẹ nó cũng đi theo do suy nhược nặng. Bà rời xa nó nhanh như một cơn gió, không một lời từ biệt..... Nó cô độc, chỉ một mình tồn tại trong căn nhà nhỏ bé, vắng vẻ, hiu quạnh..... Nhưng tất cả những nỗi đau, những mất mát nó đã chôn chặt suốt bốn năm qua. Bốn năm là một con số không lớn nhưng đủ để biến nó thành một kẻ lạnh lùng.. Giờ đây nó lại sắp mất đi một thứ quý giá...

Đôi Mắt!

Đó là một đêm nhiều sao, mọi thứ thật yên bình. Nó đi trên vỉa hè thả bộ và nghĩ vẩn vơ. Nó đã quyết định làm việc trong tụ điểm của một nhóm trong thành phố. Nó biết đấy là một ý định ngu ngốc nhưng số tiền lương hàng tháng quả là nó không thể làm ngơ.

- Mình không thể sống mãi như thế này được...

Suy nghĩ của nó bị cắt ngang bởi một mớ âm thanh hỗn độn. Con hẻm vắng bỗng chốc sáng quá! Tiếng la hét, gào rú vang lên ngày một gần nó. Góc phố im lìm bỗng chốc sáng rực những ánh đèn và xe, một tốp thanh niên đang lao về phía nó với vận tốc kinh hồn. Nó đang sang đường. Một cơn gió lạnh khẽ lướt qua như lưỡi dao sắc lẹm làm nó rùng mình, không kịp có bất cứ một phản ứng tự vệ nào, nó gục ngã sau cú va chạm mạnh. Gã thanh niên cùng với đứa con gái trong vụ đua xe đã chết ngay tại chỗ... Xuất viện, nó cứ ngỡ mọi chuyện sẽ qua mau nhưng...nó đã lầm. Sau hai tháng những dấu hiệu đầu tiên về mắt đã bắt đầu xuất hiện. Nó luôn có cảm giác mát mát...Nó không ngờ.. Đôi mắt..nó sắp không còn được nhìn thấy gì rồi sao? Bầu trời kia...ngôi nhà và cả những góc phố....

<<<< 

Cho đến hôm nay nó đã xin nghỉ làm và chuyển hẳn về ở với dì. Căn nhà xưa trống hoác, chỉ còn lại những khoảng đen thẫm như lòng nó lúc này. Nó tự nhủ không nhìn thấy có lẽ cũng tốt, bớt phải nhìn những điều xấu xa, lụi bại trong xã hội này.

Nước mắt nó lại lăn dài...tí tách rơi trên tấm ảnh chụp chung với má năm nào:

- Má! Con phải làm gì đây má? Con phải làm gì?

Ba ngày nữa là Tết.

Nước mắt như dội ngược vào lòng, nó cắn chặt môi, cố kiềm chế cảm xúc..

Nó sẽ không khóc! Không khóc!..

Vì nó là một đứa con trai cứng rắn, sẽ không khóc!

>>>>>o<<<<

Đêm 30 tết, thành phố tràn ngập cờ và hoa, đẹp như một bức tranh vẽ, chỉ tiếc là tôi đã không còn được nhìn thấy. Người ta đến nhà dì tôi nói những lời hời hợt tỏ ý thương cảm cho tôi. Tôi đã là phế nhân... Suốt mấy ngày qua dì đã luôn ở bên tôi và tôi biết lúc tôi nhận ra dì chỉ còn một màu đen thẫm phía trước cũng là lúc dì bật khóc. Vì tôi! Thả mình trong chiếc ghế bành rộng, mọi thứ như trùng xuống bên tôi. Giờ thì tôi có hai vật bất li thân. Một cây gậy và một chú chó nhỏ dẫn đường. Tôi nghe thấy tiếng đập của con tim, tiếng thở nhè nhẹ của chú chó qua chiếc mũi ươn ướt của nó, tôi nghe thấy tiếng đồng hồ tik tok từng nhịp nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại trong ánh sáng mờ mờ của đèn cao áp ngoài kia, trong sự náo nức chờ đón thời khắc giao thừa của mọi người...tôi cảm nhận tất cả bằng con tim..Nước mắt lại rơi, mặn chát....

Đùng! Đùng! Đùng ....

- A!!!!!! Giao thừa! giao thừa rồi bố ơi! Lì xì con bố ơi..

- Không! Cho con bố ơi!!!!

- Ahahaha - Pháo hoa đẹp quá bố ơi!

- Bố con mình đi ngắm phao hoa đi...

- ...

-Mẹ ơi!!!!!!!!!!!!

>>>o<<<

Các âm thanh chợt vỡ òa vào nhau, nhộn nhịp và có tiết tấu như một bản phối khí hoàn hảo. Nó bật dậy như bừng khỏi giấc mộng. Nó vớ lấy cây gậy vội bước về phía ban công với nụ cười khẽ nở trên môi nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi nó nhận ra hiện tại khắc nghiệt. Tim nó đau nhói lên như có kim đâm, đập..đập nhanh quá! Nó ôm lấy ngực gào thét, tim nó như vỡ vụn. Nó không thể chịu được nỗi đau quá lớn này. Mọi động lực mấy ngày qua của nó bỗng chốc tan biến như bọt biển. Hết! hết cả rồi! Chú chó nhỏ chạy lại gần Phong, liếm nhẹ lên khuôn mặt chủ. Nó kêu ư ử nhè nhẹ ròi dụi đầu vào người Phong. Phong siết nhẹ con vật bé nhỏ ấy, để cho bộ lông ấm áp của nó cọ vào má. Những giọt nước mắt không thể kìm được trải dàn hai má, ướt đẫm :

- Ông trời ơi! Sao không cho con được sinh ra lần thứ hai...

Liệu thượng đế có biết chăng đứa con của người đang khóc?

Nguồn: http://phanhuyenmy.wordpress.com/ (blog die link rồi nhà mình bây giờ là bloodmoonhouse.wordpress.com/ nhé!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro