Quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Đi Thượng Kinh:

Tần Lạc Y chống đối nhìn Da Luật Ngạn Thác, đôi mày xinh đẹp nhíu lại .

Nam nhân này quả thực quá ghê tởm, thế mà cũng ép buộc mình cưỡi cùng một con ngựa với hắn.

"Tiểu thư... Tiểu thư..." Thanh âm của Sơ Tuyết cách đó không xa truyền đến.



Tần Lạc Y cả kinh, vội vàng quay đầu lại, rốt cục phát hiện Sơ Tuyết đang ở trong xe chở tù.

"Sơ Tuyết..." Tần Lạc Y vừa mới chạy tới liền bị thị vệ hai bên chặn lại.

Tần Lạc Y phẫn hận nhìn qua Da Luật Ngạn Thác.

"Để nàng qua!" Da Luật Ngạn Thác nói với thị vệ.

"Vâng..." Thị vệ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền thu giáo lại, khúm núm đứng ở hai bên.

"Sơ Tuyết, em sao rồi?" Tần Lạc Y lập tức nhào đến trước xe chở tù, nhìn Sơ Tuyết run lẩy bẩy đến đau lòng.

Có thể là bởi vì Tần Lạc Y và Sơ Tuyết lúc nhỏ sinh ra ở miền nam, tuy nói là lớn lên ở Bột Hải nhưng vẫn không thể chịu được lạnh giá của Bắc quốc.

"Tiểu... thư, Sơ Tuyết... không sao... Người thế nào? Bọn chúng... có xúc phạm người?" Sơ Tuyết lo lắng hỏi.

Tần Lạc Y còn chưa kịp lắc đầu, giọng nói của Sơ Tuyết lại vang lên.


"Tiểu thư... Tay người làm sao vậy?" Sơ Tuyết liếc thấy cánh tay bị thương của Tần Lạc Y, nước mắt trào ra từ mí mắt.

"Sơ Tuyết, ta không sao, không cần lo lắng cho ta!" Tần Lạc Y đau lòng vuốt tóc Sơ Tuyết.

Ngay sau đó, đôi mắt ướt lệ của nàng nhìn về phía Da Luật Ngạn Thác: "Da Luật Ngạn Thác, ngươi không thể đối xử với Sơ Tuyết như vậy, cứ theo đường đi nàng sẽ chết cóng vì lạnh!"

Da Luật Ngạn Thác nhìn vào con ngươi nàng, sải bước đi đến bên cạnh Tần Lạc Y, tay nâng cằm nàng ở phía dưới.

"Cầu xin bổn vương!" Con ngươi đen của hắn híp lại, hắn muốn đánh tan sự quật cường của nàng.

"Tiểu... Tiểu thư, Sơ Tuyết không có việc gì, người đừng cầu xin hắn!" Sơ Tuyết không đành lòng nhìn tiểu thư chịu ủy khuất.

Tần Lạc Y nhìn người đàn ông cao lớn ở trước mắt, sự ngang ngược trong ánh mắt lóe lên thỏa hiệp bất đắc dĩ, nàng cắn môi, thấp giọng nói: "Ta cầu xin ngươi!"

Ngón tay của Da Luật Ngạn Thác thoáng chốc buông cằm của Tần Lạc Y, bàn tay duỗi ra đem Tần Lạc Y tựa vào trong ngực, cổ họng truyền đến một trận cười sang sảng.

"Bây giờ nàng với bổn vương cùng cưỡi một con ngựa đi!" Trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên vẻ chế nhạo.

"Ngươi..." Tần Lạc Y hung hăng nhìn Da Luật Ngạn Thác, nam nhân vô sỉ.

Da Luật Ngạn Thác nín cười, ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của nàng, ôm lấy thân hình không nặng một chút nào của nàng đặt lên trên chiến mã của mình.

"Nàng nhẹ quá, đợi sau khi hồi kinh, bổn vương nhất định phải vỗ béo nàng!" Khi thân hình mềm mại nhẹ nhàng của nàng tựa vào trong lòng hắn, hắn có chút đau lòng nói.

Sau đó, thân thể cường tráng tung người một cái, nhảy lên trên lưng ngựa, đem Tần Lạc Y nhét thật chặt vào trong ngực.

Hơi thở nam tính sau lưng nam đột nhiên bao phủ Tần Lạc Y khiến nàng cảm thấy bài xích, nghiêng mình về phía trước.

Trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một chút hờn giận, hắn buộc chặt cánh tay, đem thân hình mềm mại của Tần Lạc Y ôm vào trước ngực lần nữa.

"Nếu nàng không muốn cổ tay bị thương nặng thêm, vậy thì liền dựa vào bổn vương!" Trong giọng nói trầm thấp đầy vẻ không vui.

Ánh mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, chỉ có thể mặc cho hắn đem ôm chặt mình trong ngực.

Mà theo sau còn có chiến mã của phó tướng quân Khiêm Ngạo, hắn cưỡi chắc trên lưng ngựa, trên mặt lộ vẻ tươi cười, ở trong lòng hắn là Sơ Tuyết vẫn không ngừng giãy dụa

Liêu quân hùng dũng chậm rãi đi về phía trước, nơi nào vó ngựa đi qua, cát bụi tung bay, đội quân dữ tợn, khí thế cuộn trào.

Cái lạnh cùng gió cát của Bắc quốc làm cho Tần Lạc Y không ngừng run rẩy, theo nhịp lắc lư của ngựa, nàng có chút choáng váng, đôi tay nhỏ bé cũng vì rét lạnh mà trở nên càng thêm lạnh như băng, nàng theo bản năng tựa lồng ngực ấm áp phía sau lưng, đòi hỏi một chút ấm áp.

Da Luật Ngạn Thác cúi đầu nhìn ý trung nhân mềm mại trong ngực, trong lòng nảy lên một luồng nhu tình, hắn duỗi bàn tay, đem chiếc áo choàng lông cừu trắng như tuyết trên người choàng lên người Tần Lạc Y, sau đó càng thêm ôm chặt thân thể lạnh buốt của nàng giống như che chở bảo bối vậy.

Hành động này của Da Luật Ngạn Thác làm cho Tần Lạc Y trong lòng hơi chấn động, nàng quay đầu lại, có chút thất thần nhìn nam nhân cứng rắn lạnh lùng này.

Đôi mắt mê ly của Tần Lạc Y làm xáo động tâm tư của Da Luật Ngạn Thác, hắn khẽ mỉm cười, kìm lòng không đặng mà cúi đầu, lửa nóng trên môi như chuồn chuồn nước lướt qua đôi môi lạnh như băng của nàng.

Tần Lạc Y cảm thấy mê muội một trận, trong lòng hồi hộp, nàng không biết bản thân đang làm sao nữa.

"Ngươi... Đồ vô sỉ!" Tần Lạc Y cúi đầu nói, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng, nàng hận trong phút chốc chính mình lại lơ đễnh.

Thân thể Da Luật Ngạn Thác cứng đờ, hắn không thích nàng bài xích hắn, liền thu cánh tay lại, đem thân hình Tần Lạc Y càng thêm tựa vào ngực mình thật chặt.

"Ôi, Tần cô nương, cô bây giờ đang cưỡi con Hãn Huyết Bảo Mã đánh đâu thắng đó!" Tiêu Chí đi bên cạnh Da Luật Ngạn Thác hướng về phía Tần Lạc Y lấy lòng.

Lúc cái tên miệng rộng Khiêm Ngạo nói cho hắn biết quan hệ giữa Tần Lạc Y và vương gia, Tiêu Chí bị dọa ra mồ hôi lạnh, nếu không thì ngày đó lúc hắn nhắc tới Tần cô nương, vương gia đã không tức giận như vậy, cho nên, nịnh nót nàng một chút cũng không phải là một chuyện xấu.

"Phụt..." Khiêm Ngạo rốt cục nhịn không được liền bật cười, hắn thật sự không nhìn ra Tiêu Chí còn có bản lĩnh vuốt mông ngựa (1).

(1) vuốt mông ngựa: ý nói nịnh nọt

Tiêu Chí hung hăng trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo một cái, Khiêm Ngạo thức thời quay mặt đi, cùng Mông Ca cười nói.

Tần Lạc Y nhìn Tiêu Chí bên cạnh, người này nhìn qua trông rất hiền lành trung hậu, không giống cái tên Khiêm Ngạo đang ôm chặt Sơ Tuyết kia, mỗi ngày đều cười hì hì, không hề đứng đắn. Nàng tuy rằng rất chán ghét người Khiết Đan, nhưng dù sao cũng không có bản lĩnh đánh người có khuôn mặt tươi cười này.

"Phải không? Nó chính là con Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết à? Nhưng mà Hãn Huyết Bảo Mã không phải màu vàng nhạt sao?" Tần Lạc Y chăm chú nhìn con ngựa dưới thân, có chút tò mò nói.

Con ngựa dưới thân Tần Lạc Y và Da Luật Ngạn Thác màu trắng bạc, tứ chi thon dài, nhịp chân nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên Tần Lạc Y nhìn thấy con ngựa này đã bị vẻ đẹp của nó làm cho chấn động.

"Tần cô nương, nó tên là Thiểm Điện (2), nhưng mà Hãn Huyết Bảo Mã mới là cực phẩm nha, uy hiếp như thêm cánh, ngày đi ngàn dặm!" Tiêu Chí thấy Tần Lạc Y đáp lại lời nói của mình liền cao hứng bốc phét.

(2) Thiểm Điện: tia chớp

Thiểm Điện? Nó tên là Thiểm Điện, thật sự là một con ngựa giống như tên gọi! Tần Lạc Y thầm nghĩ.

Trong mắt Da Luật Ngạn Thác muốn nhanh chóng giết người, hắn không nghĩ Tiêu Chí còn có thể nịnh bợ như thế.

Mông Ca bất đắc dĩ tiến lên huých Tiêu Chí một cái, tên ngốc này, chẳng lẽ nhìn không ra vẻ mặt "sơn vũ dục lai phong mãn lâu" (3) của vương thượng hay sao?

(3) "sơn vũ dục lai phong mãn lâu": gió thổi báo giông tố sắp đến, cơn giông trước lúa mưa nguồn

Vẻ mặt Khiêm Ngạo như đang xem trò vui của vương gia và Tiêu Chí, xem ra đoạn đường hồi kinh sẽ không thể im lặng được rồi.

Tần Lạc Y tò mò nhìn xuống thân ngựa bên dưới.

"Nó thật sự có thể uy hiếp như thêm cánh, ngày đi ngàn dặm sao?" Tần Lạc Y dù sao cũng mang tâm tư của con gái, lòng hiếu kỳ của nàng khiến cho một tia tức giận lộ ra trên mặt hắn .

Ngón tay nhỏ trắng của nàng luồn vào bên trong bờm ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, bàn tay nhỏ bé trắng mềm lướt qua như đang thưởng thức cái đẹp.

Trong mắt Da Luật Ngạn Thác nảy lên một luồng khát vọng, khi hắn thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tần Lạc Y nhẹ nhàng lướt qua bờm ngựa, tựa hồ ảo tưởng trên người có cảm giác như nàng đang vuốt ve chính mình, cảm nhận mãnh liệt này lại kích thích nhu cầu sinh lý của Da Luật Ngạn Thác.

"Đúng rồi, Tần cô nương, nếu cô thích, có thời gian tôi sẽ dạy cô cưỡi ngựa. Khiêm Ngạo và Mông Ca, còn có tôi nữa, đều là cao thủ cưỡi ngựa cao thủ đấy!" Tiêu Chí không rõ phong tình, đột nhiên cắt đứt ảo tưởng của Da Luật Ngạn Thác, càng thêm nịnh nọt Tần Lạc Y.

"Thật không? Được!" Khóe miệng Tần Lạc Y khẽ mỉm cười.

Khiêm Ngạo cường điệu cười một tiếng, mà Mông Ca thì lại dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tiêu Chí, thật sự là không có thuốc nào cứu được.

Quả nhiên, Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, hắn quay đầu sang Tiêu Chí đang thao thao bất tuyệt, lớn tiếng nói: "Tiêu Chí, đêm nay ngươi đến chăm sóc cho Thiểm Điện!" Ngay sau đó, bàn tay giật mạnh dây cương, bỏ Tiêu Chí ở lại phía sau.

Vào giờ phút này, Da Luật Ngạn Thác tràn ngập lòng đố kị khi hắn thấy Tần Lạc Y thế nhưng lại tươi cười với người khác, tức giận đến muốn mất đi lý trí. Tiêu Chí này, quả thực rất khó ưa .

Tiêu Chí vẻ mặt vô tội nhìn vương gia chạy phía trước, ngài ấy giống như lại tức giận, mình đã làm sai cái gì? Khi hắn quay đầu nhìn thấy Khiêm Ngạo và Mông Ca đang cười trộm, trong lòng âm thầm suy nghĩ, mình tuyệt đối bị người ta hãm hại!

"Này, nha đầu, ngươi cùng cái tên ngốc kia cùng ở trên một con ngựa mà không thấy buồn bực sao?" Tiêu Chí đem câu chuyện chuyển hướng về phía Sơ Tuyết đang ở trong ngực Khiêm Ngạo.

"Này, Tiêu Chí, ngươi nghỉ một lát đi, nàng rất ổn, nói nữa coi chừng ta làm thịt ngươi!" Khiêm Ngạo khẩn trương nhìn Sơ Tuyết, dường như hăm dọa Tiêu Chí.

"Ai nói ta rất ổn? Đồ chết bầm nhà ngươi!" Sơ Tuyết chán ghét nhìn Khiêm Ngạo, giãy dụa mà nói.

Khiêm Ngạo nhích sát lại một tí, ôm chặt Sơ Tuyết: "Ngươi mà giãy dụa nữa thì ta liền ném ngươi xuống, xem ngươi làm sao đuổi kịp bọn ta! Đến lúc đó ngươi muốn gặp tiểu thư nhà ngươi cũng khó!"

Sơ Tuyết méo miệng, tức giận quay đầu sang chỗ khác, không nói nữa.

Tiêu Chí cười ha ha nói: "Này, nha đầu, đừng ngại, hắn không mang ngươi theo, ta dẫn ngươi đi!"

Khiêm Ngạo hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn chớp mắt một cái, một nụ cười quỷ dị hiện trên khóe miệng.

"Tiêu Chí, chú ý cành cây phía trước!" Ngay sau đó, một nắm đấm tay đánh lên đầu Tiêu Chí.

"Ngươi... ngươi cũng dám âm mưu hãm hại ta. Khiêm Ngạo, ngươi quả thực là một tên tiểu nhân!" Nói xong liền lập tức tiến lên, giơ quả đấm lên đánh mạnh vào mặt Khiêm Ngạo.

"A..." Sơ Tuyết hét một tiếng chói tai, Khiêm Ngạo bị đánh ngã từ trên ngựa xuống.

"Sơ Tuyết..." Tần Lạc Y ở phía trước bị tiếng thét của Sơ Tuyết làm cho hoảng sợ. Lúc nàng khẩn trương quay đầu xem thế nào lại ngạc nhiên phát hiện Khiêm Ngạo và Tiêu Chí đang vây thành một nhóm.

"Hắn... Bọn họ..." Tần Lạc Y trừng mắt không thể tin được, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thấy qua tướng quân nào thích đùa giỡn như vậy. Trong suy nghĩ của nàng, người Khiết Đan luôn cứng rắn tàn khốc, không nghĩ tới, bọn họ...

"Không cần để ý tới bọn họ!" Da Luật Ngạn Thác nhìn hai vị tướng quân, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Tần Lạc Y nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nói thêm gì nữa.

Da Luật Ngạn Thác nhìn Tần Lạc Y trong lòng, theo bước chân của Thiểm Điện, mùi hương trên người nàng luôn khiến hắn thất thần.

"Chờ sau khi hồi phủ, bổn vương tự mình dạy nàng cưỡi ngựa!" Đôi bàn tay to của hắn bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tần Lạc Y. Hắn cúi đầu khẽ nói bên tai nàng, trong giọng nói trầm thấp có biết bao nhu tình.


Chương 2: Điệu múa trong tuyết:

Càng gần đến thượng kinh, tiết trời càng trở nên rét lạnh, thời tiết tháng Giêng, không biết chừng trong nháy mắt đã có tuyết.

Bông tuyết bay phất phới trong không trung, lúc vừa mới bắt đầu thì nho nhỏ giống như lông vũ trắng, tựa như cánh hoa rơi lác đác. Dần dần, tuyết dày hơn, tầng tầng lớp lớp tuyết rơi, giống như vô số những bông vải hình cầu nhào lộn từ trên trời rơi xuống.

Trong nháy mắt, đất trời mênh mông một mảng tuyết trắng, dãy núi phủ lên bộ phục trang màu bạc.

Một mảnh bông tuyết rơi trên lông mi Tần Lạc Y, chớp mắt liền hòa tan, còn có vài mảnh nhẹ nhàng rơi trên quần áo.

Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, cảm nhận cảm giác bông tuyết phất lên mặt. Mà Sơ Tuyết ở phía sau lại cất giọng ngạc nhiên mừng rỡ.

Bởi vì sinh ra ở miền nam, nàng và Sơ Tuyết đều không có cơ hội nhìn thấy ảnh tuyết rơi lả tả, sau khi đến nước Bột Hải, mới giật mình trước hình thù của bông tuyết như vậy. Bởi thế, mỗi khi có tuyết rơi chính là thời khắc hai nàng vui vẻ nhất.

"Tiểu thư... tuyết... tuyết rơi!" Sơ Tuyết như một đứa trẻ, quên hết tình cảnh hiện tại mà cao hứng kêu to.

Tần Lạc Y quay đầu lại, nhìn bộ dáng của Sơ Tuyết, không nén được liền bật cười, lúc này tâm tình của nàng cũng trở nên tốt khác thường.Không ngờ rằng nụ cười lúc này của Tần Lạc Y như hoa sen ẩn trong khe cốc, khiến Da Luật Ngạn Thác phía sau thấy mà không khỏi ngây dại.Tần Lạc Y nhìn bông tuyết phiêu tán trong không trung, nhịn không được liền rướn thân mình về phía trước, chìa bàn tay nhỏ ra, hưởng thụ cảm giác bông tuyết hòa tan cho trong lòng bàn tay, nhìn nó trở nên trong suốt, sau đó từ từ mà tan."Coi chừng..." Da Luật Ngạn Thác trong lòng cả kinh, đột nhiên siết cương ngựa, kéo Tần Lạc Y không ngừng tiến về phía trước trở lại trong ngực."A..." Tần Lạc Y hoảng sợ, nàng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Da Luật Ngạn Thác sau lưng, nhìn từng mảng tuyết lớn, trong mắt đầy mong ngóng.Da Luật Ngạn Thác cảm thấy buồn cười, cô gái này, uổng công mình làm tiểu nhân.Khi hắn cúi đầu thấy được khát vọng trong mắt Tần Lạc Y, ánh mắt ấm áp, bàn tay vò lên những sợi tóc mềm mại của Tần Lạc Y, khóe miệng nâng lên cười một cách cưng chiều.Ngay sau đó, Da Luật Ngạn Thác vung tay lên: "Toàn quân tạm thời nghỉ ngơi!"Toàn bộ Liêu quân đi phía trước tiếp lệnh liền dừng bước.Tần Lạc Y nghi hoặc quay đầu nhìn nam nhân phía sau.Đôi con ngươi sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác giãn ra, tràn ngập nhu tình, tung người một cái nhảy xuống ngựa, ngay sau đó, trong khi Tần Lạc Y còn chưa kịp phản ứng liền nhẹ nhàng đem nàng nhẹ nhàng bế xuống dưới."Ngươi..." Tần Lạc Y không biết mục đích của hắn là gì."Trừ lần này ra, trên đường bổn vương sẽ không cho nàng thời gian nghỉ ngơi nữa!" Da Luật Ngạn Thác buồn cười nhìn Tần Lạc Y đang đầy nghi vấn, nhẹ giọng nói.Trong mắt Tần Lạc Y lóe lên vẻ vui mừng, nàng không nghĩ hắn lại có thể nhìn ra tâm tư của mình."Đi thôi!" Da Luật Ngạn Thác chìa tay mơn trớn gương mặt tươi cười của Tần Lạc Y, nhẹ nhàng lau bông tuyết rơi trên khuôn mặt nàng."Mau thả ta xuống, tên khốn nạn này!" Sơ Tuyết ra sức đánh Khiêm Ngạo, khi nàng nhìn thấy tiểu thư đã xuống ngựa cũng không chờ được mà muốn xuống.Khiêm Ngạo gào khóc một tiếng, hắn có chút oán trách nhìn vương gia, bất đắc dĩ ôm Sơ Tuyết xuống ngựa."Tiểu thư, mau! Chúng ta đến bên kia!" Sau khi xuống ngựa, Sơ Tuyết lập tức như bay đến trước mặt Tần Lạc Y, nắm tay nàng, chạy tới chỗ cách đại quân thật xa.Da Luật Ngạn Thác leo trở lên lưng ngựa, thân hình cường tráng thẳng tắp ngồi trên cao, bờ môi mỏng họa nên độ cong quyến rũ, nụ cười cưng chiều sủng ái tràn trên khóe môi.Ánh mắt hắn chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp của Tần Lạc Y cách đó không xa, bản thân không nhận thức được muôn vàn cảm tình dịu dàng.Cách đó không xa, Tần Lạc Y y phục trắng cùng bông tuyết đầy trời hòa làm một thể, thân hình nhẹ nhàng như quạt tuyết, như tiên nữ từ trong cõi mộng bước ra.Khiêm Ngạo đến bên cạnh Mông Ca, huých hắn một cái: "Chao ôi, đây chính là vương gia mà chúng ta biết sao?"Mông Ca cười: "Tiểu tử nhà ngươi, vương gia là người ngươi có thể trêu đùa sao?"Quả thực, bọn họ đi theo vương gia chiến đấu trên sa trường nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy qua vương gia còn có mặt dịu dàng như vậy, xem ra vương gia lần này đúng là động tình với Tần cô nương rồi."Thật sự không hiểu nổi, cũng sắp đến thượng kinh rồi, làm sao mà vương gia vẫn còn để cho đại quân dừng lại chứ?" Tiêu Chí sờ đầu nói.Khiêm Ngạo bất đắc dĩ khinh bỉ một cái, nhanh chóng bị tên Tiêu Chí này đánh bại ."Tiêu Chí à Tiêu Chí, ngươi phải nhớ kỹ, ngày nào đó Khiêm Ngạo ta chết, đó không phải là chết trận, mà là bị ngươi làm cho tức chết!" Khiêm Ngạo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nói với Tiêu Chí, ngay sau đó liền đấm một quyền lên đầu Tiêu Chí."Ngươi..." Tiêu Chí hung hăng nhìn hắn."Ta liền đánh chết ngươi, đỡ phải phiền phức như vậy!" Nói xong, hai người quay lại đánh nhau.Trong lòng Mông Ca than khóc một trận. Hắn nhìn cái vị Đông Lâm Vương cao cao tại thượng kia, vương gia à, chẳng lẽ trong mắt ngài chỉ có một Tần cô nương thôi sao? Ngài không thấy hai tên thủ hạ của ngài lại bắt đầu đánh nhau nội bộ rồi sao?Mà giờ phút này cách đó không xa, Tần Lạc Y và Sơ Tuyết đang chơi đùa rất vui vẻ."A. Sơ Tuyết, em nghịch ngợm quá nha, xem ta chỉnh đốn em như thế nào!" Tần Lạc Y phủi quả cầu tuyết trên người bị Sơ Tuyết đá tung lên, vui vẻ đuổi theo Sơ Tuyết.Nàng cứ như vậy không ngừng chạy trong tuyết vui cười, mái tóc đen theo gió nhẹ nhàng tung bay, hồn nhiên ngây thơ, múa hết khúc nghê thường (1).(1) nghê thường: một điệu ca vũ nổi tiếng vào thời kỳ nhà Đường (618 – 896)Dáng vẻ tuyệt mỹ của Tần Lạc rơi vào mắt Da Luật Ngạn Thác, trong lòng hắn đột nhiên như bị một thứ hạnh phúc lấp đầy, nếu có thể cùng nàng tay nắm tay giữa chốn hồng trần cũng chưa chắc không hẳn là một chuyện tốt đẹp gì.Đang lúc ý nghĩ này vừa rộ lên, Da Luật Ngạn Thác đột nhiên chấn động, hắn bị suy nghĩ này làm cho kinh hãi, không hiểu tình cảm tận đáy lòng. Bản thân mình chưa bao lâu đã bị gọi là Đông Lâm Vương dã tâm bừng bừng mà nay tâm tư mình lại bị cô gái này bắt được dễ dàng như thế, đúng là ông trời đã định, chính mình "chạy trời không khỏi nắng" sao?Da Luật Ngạn Thác cười khổ một tiếng.Không sai, hắn bắt được thân thể của nàng, mà nàng lại bắt được tim của hắn.Cách đó không xa, bông tuyết dày tạo nên làn sương trắng mờ mịt, mà Tần Lạc Y ở trong tuyết, tiếng cười không dứt bên tai, âm thanh mềm mại thanh thoát trong hư không, như một khúc "Thái liên khúc" (2), quay đầu ngước mắt, phù dung nghiêng, ánh mắt đung đưa rạng rỡ.(2) "Thái liên khúc": khúc hát hái senTình cảnh này khiến Da Luật Ngạn Thác dao động, dường như đã mấy đời, ánh mắt theo bóng hình xinh đẹp của Tần Lạc Y mà phấp phỏng.Hóa ra nàng có thể vui vẻ như vậy.Trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên chút đau đớn, vì sao? Vì sao nàng đối với bổn vương lạnh lùng như thế? Chẳng lẽ là bởi vì bổn vương tiêu diệt nước Bột Hải? Nhưng sau khi nàng biết được thì như thế nào? Phải chăng lại càng thêm khổ sở?Da Luật Ngạn Thác tay cầm chặt dây cương, thở dài một tiếng: "Y nhi, thà rằng để nàng oán trách bổn vương cả đời, bổn vương cũng không muốn thấy nàng thương tâm!"Đôi con ngươi đen của hắn tràn đầy thương tiếc: "Đời này kiếp này, nguyện cùng người này mãi mãi!" Hắn thấp giọng nói.


Chương 3: Tiêu Thiên Phái:

Một đạo quân trùng trùng điệp điệp tiến về kinh thành, vừa mới đến cửa thành, ở phía trước không xa truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập.

"Bẩm vương thượng, Tiêu công chúa đã đến nghênh đón trước vương phủ!" Một tên trinh thám tiến lên bẩm báo.

"Tiêu Thiên Phái?" Da Luật Ngạn Thác cau mày.

Hắn cúi đầu nhìn Tần Lạc Y trong lòng, trên đường đi, hắn đã quen với thân hình liễu yếu đào tơ trong ngực.

"Ngồi yên, đừng cử động!" Da Luật Ngạn Thác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì giá rét mà lạnh băng, nhảy xuống ngựa.Sau lưng chợt lạnh khiến Tần Lạc Y rùng mình một cái, mình làm sao vậy? Vậy mà lại quen cảm giác ấm áp trong lòng hắn, lúc nàng giương mắt nhìn, đúng lúc thấy một cô gái cưỡi ngựa từ xa lại gần."Ngạn Thác biểu huynh..." Chỉ thấy một cô gái Khiết Đan mười bảy, mười tám tuổi thúc ngựa phi tới.Khi nàng sắp đến gần đại quân thì khẩn cấp ghìm dây cương, nhảy xuống ngựa, lập tức bổ nhào lòng Da Luật Ngạn Thác. Tiêu Thiên Phái là họ hàng của đương kim hoàng hậu, cũng có thể coi là biểu muội, tùy ý ngông cuồng là tính cách đặc trưng của nàng."Thiên Phái rất nhớ huynh đó nha!" Đôi cánh tay màu mật ong của nàng vây lấy cổ Da Luật Ngạn Thác như con rắn, giọng ngây ngấy .Trong mắt Luật Ngạn Thác vẫn lạnh như trước kia, hắn cau mày đẩy cánh tay mềm quấn trên người ra."Bổn vương không phải là đã về rồi sao?" Giọng nói tựa như băng lạnh.Con mắt Tiêu Thiên Phái tối sầm lại, thoáng đảo mắt nhìn thấy Tần Lạc Y cưỡi trên lưng ngựa. Nàng kinh ngạc, cô gái này là ai?Một thân áo trắng ngồi cao cao trên lưng ngựa, đẹp đến mỏng manh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vương gia thế mà lại mang về một nữ tử như vậy, hắn không phải luôn thích đầy những cô gái đẫy đà đó sao? Thế nào lại cảm thấy hứng thú với một cô gái nhỏ nhắn mềm mại?Nàng càng nghĩ càng tức giận, hung hăng giậm chân, lớn tiếng hỏi: "Ngạn Thác biểu huynh, nàng ta là ai? Vì sao lại ngồi lên Thiểm Điện?""Thiểm Điện" là con ngựa yêu quý của Da Luật Ngạn Thác, trừ hắn ra, những người khác đều không có tư cách cưỡi, mà nay cô gái trước mắt này lại cưỡi được.Trong lòng nàng dần dần cảm thấy lo lắng.Cùng lúc đó, Tần Lạc Y ở phía trên lưng ngựa cũng cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt.Chỉ thấy nàng với một mái đầu nâu với vài sợi tóc dài uốn cong, nước da màu mật ong, đôi mắt màu rám nắng, tất cả đều tỏa ra một vẻ phong tình mê hoặc người khác. Vẻ đẹp lộng lẫy, thân hình đầy đặn tràn ngập khí thế hoàng gia, ánh mắt quyến rũ không ngừng liếc về phía Da Luật Ngạn Thác, thỉnh thoảng lộ ra chút ái muội.Thần sắc Tần Lạc Y hơi tối sầm lại, có lẽ cô gái như vậy mới được Da Luật Ngạn Thác yêu thích.Đột nhiên, ý nghĩ này trong đầu lập tức dao động nội tâm Tần Lạc Y, hắn thích loại con gái gì thì liên quan gì đến mình? Nàng hốt hoảng kiềm ý nghĩ đột ngột nảy lên này."Thiên Phái, đây là cách muội đón tiếp bổn vương hồi phủ?" Trên mặt Da Luật Ngạn Thác thoáng không vui khi hắn thấy Tần Lạc Y không hề có bộ dáng ghen tị, càng đổ thêm dầu vào lửa."Đương nhiên không phải! Thiên Phái biết biểu huynh không có hứng thú với nữ nhân như vậy thôi!" Sau khi thấy ánh mắt tức giận của Da Luật Ngạn Thác, Tiêu Thiên Phái vội vàng chuyển hướng câu chuyện, đem thân thể đầy đặn dựa chặt vào người Da Luật Ngạn Thác, nũng nịu nói."Thật sao? Muội thật hiểu biết sở thích của bổn vương!" Da Luật Ngạn Thác cười tà mị, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía Tần Lạc Y trên lưng ngựa.Cô gái đáng ghét, vẫn ngang ngược như thế, Tần Lạc Y vui cười trong tuyết kia đi đâu rồi?Ánh mắt hắn tối sầm lại, đem Tiêu Thiên Phái đẩy ra, sau đó đi đến trước mặt Tần Lạc Y, bàn tay duỗi ra, vừa định ôm nàng xuống thì bị Tần Lạc Y bàn tay lạnh nhỏ bé của nàng cản lại."Tiêu Chí tướng quân, phiền ngươi đỡ ta xuống dưới!" Nàng bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Chí.Tiêu Chí sửng sốt, cảm thấy có gì không đúng, nhưng mà không phát hiện được là không đúng chỗ nào, sau đó bước lên phía trước đỡ Tần Lạc Y xuống ngựa."Tiêu Chí... ngươi thật to gan!" Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên biến đổi, tiếng rống giận dữ theo cổ họng bật ra, hắn nắm quả đấm thật chặt, hận không thể vung lên đầu Tiêu Chí.Khiêm Ngạo than khóc một tiếng, cùng Mông Ca dùng ánh mắt thương xót nhìn Tiêu Chí sắp gặp xui xẻo.


Chương 4: Tiêu Chí bị phạt:

Sau khi nghe thấy Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, Tiêu Chí sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất: "Xin vương thượng thứ tội!"Hắn thật sự không rõ vương thượng vì sao đột nhiên lại tức giận như vậy, là vì hắn vừa mới giúp đỡ Tần cô nương xuống ngựa sao? Nhưng mà chính Tần cô nương mở miệng, bản thân làm sao không biết ngượng mà cự tuyệt? Chỉ mong vương thượng đừng phạt quá nặng mới được.

"Thứ tội? Hừ! Tháng này, sinh hoạt của Thiểm Điện sẽ do ngươi phụ trách, còn có..." Da Luật Ngạn Thác dừng một chút, khi hắn thấy trong mắt Tiêu Chí ánh lên một tia hy vọng, lại nói: "Suốt một tháng không được uống rượu!"Mặt Tiêu Chí mặt nhất thời xụ xuống, không cho hắn uống rượu? Cái này quả thực là khổ hình, trời ạ, hắn nhìn Khiêm Ngạo và Mông Ca như muốn cầu cứu, ai ngờ, hai người kia lập tức quay đầu sang một bên, làm bộ như không thấy.

Hai người các ngươi... thấy chết mà không cứu, Tiêu Chí phẫn hận nhìn hai người bọn họ.

Tần Lạc Y lạnh lùng đứng ở một bên, nàng thật sự không có tâm trạng nghe bọn họ nói những gì, lúc này nàng chỉ muốn gặp cha nuôi đang ở trong tù của Đông Lâm Vương phủ.Thấy bộ dáng của Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác càng giận không thể phát tiết.Đáng ghét, dọc đường đi bổn vương đối với nàng muôn vàn che chở, nàng thế mà một chút cảm động cũng không có! Chẳng lẽ trong lòng nàng bổn vương không có lấy một vị trí? Da Luật Ngạn Thác phẫn hận nghĩ."Biểu huynh, huynh đang nghĩ cái gì đấy? Huynh thật là xấu, thấy người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Thiên Phái không chịu!" Tiêu Thiên Phái cố ý làm nũng, thân hình đầy đặn cố tình cọ qua cọ lại trên người Da Luật Ngạn Thác, định gây chú ý với hắn.Trong nội tâm nàng đã bắt đầu hốt hoảng, thực rõ ràng, Da Luật Ngạn Thác là vì này cô gái này mà nổi giận, Tiêu Chí tướng quân chẳng qua là giúp đỡ nàng một chút, biểu huynh lại trở nên gắt gỏng như vậy, nàng cảm giác cô gái này đối với biểu huynh mà nói, rất không bình thường.Như vậy sao được, Da Luật Ngạn Thác là vị hôn phu tương lai của nàng, tuy rằng hắn có rất nhiều phi tần, nhưng Vương phi chỉ có thể là một mình nàng."Được, đợi sau khi bổn vương hồi phủ sẽ đến thăm muội!" Da Luật Ngạn Thác cười xấu xa, ánh mắt vẫn lạnh băng như trước, bàn tay lập tức ôm thân hình đầy đặn của Tiêu Thiên Phái, chậm rãi đi về phía trước.Một hàng đại quân phía sau cũng chậm rãi đi theo."Đây chính là huynh nói nha, sau khi hồi phủ, không cho phép huynh thăm những phi tần khác!" Tiêu Thiên Phái thấy Da Luật Ngạn Thác như vậy càng thêm mạnh dạn nói.Tuy rằng Tiêu Thiên Phái là họ hàng của đương kim hoàng hậu, thế nhưng nàng vẫn không thể hiểu được Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác vui buồn thất thường, đó là vì nam nhân trước mắt này tà mị khiến cho nữ nhân yêu, tàn khốc khiến cho nữ nhân sợ, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng phải kính hắn ba phần, huống chi là một Tiêu Thiên Phái.Da Luật Ngạn Thác dừng bước, vươn tay nắm cằm Tiêu Thiên Phái không chút thương tiếc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên u ám: "Muội đang yêu cầu bổn vương?" Trong giọng nói trầm thấp ẩn giấu uy phong khiến người ta khiếp sợ."Thiên Phái không dám, Thiên Phái nói đùa!" Hàm dưới Tiêu Thiên Phái truyền đến đau đớn khiến nàng chảy nước mắt, nàng vội vàng nghẹn ngào nói.Tần Lạc Y đi ở phía sau cười lạnh, nàng quả thực không quen nhìn cô gái này ngoan ngoãn nghe theo hắn.Da Luật Ngạn Thác đột nhiên quay đầu, con ngươi đen híp lại: "Nàng cười cái gì?"Tần Lạc Y tiến lên trước, đối mặt với Da Luật Ngạn Thác, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng nói: "Ta chỉ là tù binh của ngươi, không phải phi tần của ngươi, ngươi không có quyền yêu cầu ta cười hay khóc!"Da Luật Ngạn Thác nhìn đôi mắt Tần Lạc Y đẹp như lửa, lạnh lùng cười: "Bổn vương sửa lại lời của nàng cho đúng, nàng chính là y nô hầu hạ bổn vương!"Nói xong, trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một hồi ái muội, sự lạnh băng trong đôi mắt khiến Tần Lạc Y sợ run lên.Tiêu Thiên Phái đứng ở một bên căm hận nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt từ nhu mì thùy mị trong nháy mắt chuyển thành hung ác, thân là nữ nhân, nàng quá rõ biểu cảm trong mắt Da Luật Ngạn Thác. Cô gái này, nhất định phải trừ bỏ!


Chương 5: Đông Lâm vương phủ:

Đông Lâm Vương phủ quy mô to lớn, khắp nơi đều như khoe khoang sự ngông cuồng của chủ nhân nó. Hai lớp cổng chính, trước cửa chính rộng ba gian có một đôi sư tử đá, mà ở hai bên cửa chính, bên trái có rất đông thị vệ, bên phải thì đứng đầy những phi tần xinh đẹp cùng tỳ nữ và gia nô.

"Nô tì cung nghênh vương thượng, vương thượng vạn phúc!" Nhóm phi tần xinh đẹp khẽ khom người.

"Bình thân!" Da Luật Ngạn Thác không biểu cảm nói.

"Vương thượng! Ngài thật là anh dũng, chỉ trong thời gian một tháng mà đã đánh chiếm được Bột Hải!" Nỗ Cổ Thị Ngọc Ninh Nhi sau khi bình thân lập tức đi đến trước mặt Da Luật."Ninh Nhi thỉnh an công chúa..." nàng cố nén hờn giận trong lòng, hơi hạ thấp người nói.Nỗ Cổ Thị Ngọc Ninh Nhi là trưởng nữ của gia tộc Nỗ Cổ, cũng là Ninh phi mới sắc phong của Da Luật Ngạn Thác. Nàng tự kiềm chế sự sủng ái của Da Luật Ngạn Thác, luôn không ưa Tiêu Thiên Phái kiêu căng, nhưng mà không có cách nào. Nàng ta là công chúa, lại là người của gia tộc Tiêu thị, nàng chỉ có thể đem ngọn lửa trong lòng đè ép xuống.Người Khiết Đan lấy vợ luôn nghiêm khắc tuân theo quyên tắc "Kết hôn khác họ", bởi vì họ Da Luật và họ Tiêu là hai dòng họ lớn, bởi vậy, họ Tiêu kết thông gia với họ Da Luật. Sau khi Tiêu Thiên Phái gả vào Đông Lâm Vương phủ, nàng mới có thể được cho là nữ chủ nhân chân chính, cũng chính là Vương phi tương lai."Ừ..." Tiêu Thiên Phái kiêu căng nhìn Ninh phi, nàng vô cùng không ưa việc nhìn nữ nhân uốn éo kiểu cách này, ỷ vào việc bản thân được vương thượng sủng ái một chút liền vô cùng đắc ý, chờ sau khi nàng cùng Da Luật Ngạn Thác thành thân sẽ cho nàng ta đẹp mặt, khiến cho nàng ta hiểu rõ rốt cuộc ai mới là nữ chủ nhân của vương phủ này.Đang lúc phi tần ngầm cuộn trào mãnh liệt, Da Luật Ngạn Thác vừa liếc qua đã thu hết vào trong đáy mắt, khóe miệng hắn cong lên: "Miệng Ninh phi càng ngày càng khiến bổn vương yêu thích, xem ra có người nên học tập Ninh phi rồi!" Nói xong, con ngươi liền quét về phía Tần Lạc Y.Trong mắt Ninh phi dâng lên vẻ đắc ý, nhưng lập tức, nàng liền thấy được Tần Lạc Y cách đó không xa, nàng ta là ai? Trong mắt Ninh phi phủ đầy nghi hoặc.Tần Lạc Y khinh miệt quay đi, trong có chút không thoải mái. Nàng không biết rốt cuộc mình như thế nào, nàng thực ác cảm với những nữ nhân này.Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng, đi vào vương phủ trước tiên, ngay sau đó, đoàn người đi theo sau.Tần Lạc Y theo sát phía sau đoàn người, đôi mắt đẹp ngắm nhìn chung quanh, nàng muốn ghi nhớ đường đi trong phủ đệ trong thời gian ngắn nhất.Nhưng khi nàng bước vào phủ đệ mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi, bởi vì không thể trong nháy mắt là có thể đi hết toàn bộ phủ đệ. Bên trong Đông Lâm Vương phủ to như vậy, ngoài khí thế khác thường, kiến trúc chằng chịt cũng làm nàng hoa mắt.Chính diện cửa trước là cột đá Thái Hồ (1) hình trụ cao chót vót, đem toàn bộ phủ đệ chia làm phải, giữa, trái – sắp xếp thành ba, đi từ phía trước theo thứ tự là cổng chính rộng ba gian cùng cổng trong rộng năm gian, cửa đông tạo thành tam tiến tứ hợp viện (2), nhà chính cửa tây là phòng lớn có phong thái phi thường.(1) đá Thái Hồ: loại đá vùng Thái Hồ (Giang Tô) có lỗ hang rất đẹp, lạ(2) tam tiến tứ hợp viện: kiểu nhà truyền thống của Trung Quốc, gồm các khối nhà bao quanh một khoảng sân trong ở giữa.Đi một mạch về phía trước, hoa viên phủ đệ to như vậy hiện ra trước mắt, cổng vòm hoa viên làm bằng đá cẩm thạch trắng, trái phải bên trong đều có hòn non bộ, sau đó là một cái ao hình vòng được đặt tên là "Thi Họa Phảng" (3)(3): "Thi Họa Phảng": thuyền thi họaPhía sau cái ao là đại sảnh rộng năm gian, hai bên sảnh đều có hành lang thông hướng đông tây. Phía sau nữa là hòn non bộ, tiến vào phía đông, trước viện có một cửa thùy hoa (4), phía trước bên phải có đình Lưu Bôi, sân phía bắc có lầu diễn kịch, ba phần liên kết với nhau. Đình viện tràn ngập sắc hương của trời.(4) cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màuTần Lạc Y không thể mường tượng được toàn bộ phủ đệ, lầu các, hành lang tràn ngập vẻ lộng lẫy tao nhã, cảnh sắc gợi nên cảm giác tĩnh mịch, sâu thẳm.


Chương 6: Cơn sóng ngầm:

Sau khi rẽ ngang rẽ dọc cũng là lúc Tần Lạc Y cho rằng mình như muốn té xỉu, Da Luật Ngạn Thác đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.

"A..." Tần Lạc Y không chú ý, đột nhiên đụng vào lồng ngực ấm áp của Da Luật Ngạn Thác.

Da Luật Ngạn Thác buồn cười đỡ Tần Lạc Y bị đụng khiến cho thất điên bát đảo, đây chính là kết quả của việc đi đường mà không chịu để tâm.

Thực ra từ lúc vào cửa, Da Luật Ngạn Thác vẫn quan sát nét mặt biến đổi của Tần Lạc Y, khi hắn thấy nàng nhìn xung quanh cũng biết Tần Lạc Y cũng không phải là ngạc nhiên trước quy mô của phủ đệ, mà là... nhớ đường đi trong phủ đệ.

Khi hắn thấy được điều đó, trong lòng dâng lên một hồi mất mát, chẳng lẽ nàng một chút cũng không muốn ở lại bên mình sao?

"Người đâu, đưa công chúa hồi cung!" Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nhìn thị vệ bên người kêu to.

"Ngạn Thác biểu huynh, Thiên Phái tưởng là sẽ cùng huynh gặp gỡ một chút!" Tiêu Thiên Phái biến sắc, lập tức giữ chặt cánh tay của Da Luật Ngạn Thác cánh tay nói.

Chân mày Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Công chúa, mời..." thị vệ tiến lên trước nói .

Tiêu Thiên Phái cực kì không muốn mà nhìn Da Luật Ngạn Thác: "Vậy nếu huynh có thời gian thì hãy vào hoàng cung thăm muội nha!" Nàng lẩm bẩm nói, nói xong, liền lưu luyến không rời mà ra khỏi vương phủ.

"Các nàng đều lui ra đi!" Da Luật Ngạn Thác chuyển hướng sang nhóm phi tần, thản nhiên nói.

"Dạ..." nhóm phi tần cúi người lưu luyến.

"Vương thượng, ngài nhất định là rất mệt, đến Noãn Tập Hiên đi, thiếp đã chuẩn bị trà nhân sâm chờ vương thượng thưởng thức!" Ninh phi thấy Tiêu Thiên Phái đi rồi liền lập tức tiến lên, con ngươi thẹn thùng muôn vàn thùy mị.

Tần Lạc Y nhìn Ninh phi nhu mì, thật sự là khó tưởng tượng được có một cái cô gái có thể đẹp không sao tả xiết như vậy.

Cổ áo màu đỏ hơi thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn, gương mặt tựa như đóa phù dung, lông mày như cây liễu, so với hoa đào còn vô cùng rung động lòng người, đỏ môi đỏ thắm giương lên.

Trong mắt nàng hiện lên một chút khác thường, khi nàng biết nữ tử trước mặt là phi tần sủng ái nhất của Da Luật Ngạn Thác, trong lòng thế nhưng lại dâng lên chút ghen tuông.

Ánh mắt khẽ biến của Tần Lạc Y rơi vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, trong lòng hắn dâng lên một loại chân tình.

"Không cần, nàng cũng lui ra đi!" Da Luật Ngạn Thác nói với Ninh phi, ngữ khí kiên định không hề cò kè bớt một thêm hai.

"Vâng, vậy thần thiếp xin cáo lui!" Ninh phi không cam lòng mà nói.

"Lạp Cô, ngay hôm nay phái người đến Tây sương biệt uyển sửa sang lại, gọi là 'Hiệt Tú Hiên', sau này vị Tần cô nương này sẽ là chủ nhân của Hiệt Tú Hiên!"

"Dạ..." Lạp Cô vội vàng lĩnh mệnh. Bà có thể được cho là lão quản gia của Đông Lâm Vương phủ, xử lý việc trong vương phủ từ trên xuống dưới.

Trong lòng Lạp Cô dâng lên nghi vấn, Tây sương biệt uyển? Nơi đó không phải là... Bà giương mắt nhìn vị Tần cô nương trong lời của vương thượng liền kinh ngạc một chút. Khá cho một cô nương tuyệt mỹ, hóa ra chỉ có những cô gái như vậy mới có thể khiến cho vương gia ban tặng Tây sương biệt uyển.

"Mà trong thời gian này..." Da Luật Ngạn Thác nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Lạc Y, cười nhạo nàng một tiếng, cánh tay dừng trên vai nàng: "Y nhi, nàng ở cùng một chỗ với bổn vương!"

Sắc mặt Tần Lạc Y đột nhiên đại biến, nàng không đứng vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào lòng Da Luật Ngạn Thác.

"Ngươi nói cái gì... Muốn ta... ở cùng một chỗ với ngươi? Tại sao?" Đôi môi nàng run rẩy nói.

"Nàng nếu là y nô của bổn vương, chăm sóc bổn vương cho khỏe mạnh đương nhiên cũng là trách nhiệm của nàng!" Nói xong, liền mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực mang đi.

Mà vừa rời đi không xa, Ninh phi nghe thấy lời nói này liền kinh sợ quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của vương thượng, trong lòng gióng lên tiếng chuông mãnh liệt, nữ nhân này dựa vào cái gì mà được vương thượng đặc biệt cho phép? Toàn bộ mọi người trong phủ đệ đều biết, Tây sương biệt uyển là nơi ở của Vương phi, người vào ở đương nhiên là Vương phi tương lai của Da Luật Ngạn Thác.

Bởi vì có Tiêu Thiên Phái nên bản thân không dám hi vọng xa vời, nhưng mà mong có thể tranh thủ thật nhiều yêu thương của vương thượng, hiện nay, vương thượng vậy mà lại cho nữ nhân này vào ở trong đó.

Cơn giận dữ dâng lên trong mắt Ninh phi, nàng tức giận quay đầu lại nói với nha hoàn bên cạnh: "Na Hi, về sau chú ý người này cho ta!"

"Dạ..." Na Hi vội vàng đáp.


Chương 7: Cự tuyệt mặc Liêu phục:

Tần Lạc Y giống như một con cừu con đang chuẩn bị bị làm thịt, toàn thân ngâm trong một thùng nước tắm lớn như vậy.

Hương thơm của những cánh hoa gợn trên mặt nước ấm áp, khói bốc nhẹ nhàng thanh thoát, mùi hương thổi nhẹ khắp nơi.

Nàng nhíu mày một cái, bản thân thực không có thói quen có người hầu hạ mình tắm rửa, nhất là hai cô người hầu Khiết Đan trước mặt nghe không hiểu mình nói gì.

Hai cô người hầu nghĩ rằng Tần Lạc Y nghe không hiểu tiếng Khiết Đan, bởi vậy, hai người cũng không hề cố kỵ mà lải nhải trước mặt Tần Lạc Y.Tần Lạc Y không biến sắc, kỳ thực nàng nghe được hay không đều khó khăn, bởi vì toàn bộ quá trình đều không để cho nàng yên tĩnh.Theo lời hai cô người hầu, Tần Lạc Y có thể nghe ra hai người đều khinh thường nàng. Các nàng cho rằng, con gái thì phải có thân thể cao lớn đầy đặn, như vậy mới có thể sinh đẻ tốt, mà Tần Lạc Y lại mềm mại tựa hồ có thể tan thành nước, dáng người như vậy ở Đại Liêu là không có khả năng sinh con.Trong lòng nàng cười lạnh, trên mặt cũng dần lộ ra vẻ chán ghét.Nhưng mà sau khi đợi nàng xong, thần sắc chán ghét trên mặt trong nháy mắt chuyển sang khó mà giải thích được.Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm Liêu phục lộng lẫy trong tay người hầu, áo choàng cùng váy áo lông cừu màu tuyết trắng, giày da ngoại tộc được thủ công tinh xảo đến diễm lệ, thậm chí còn có đồ trang sức óng ánh, mỗi một món đều toát lên vẻ vương tộc cao quý.Da Luật Ngạn Thác ghê tởm, chẳng lẽ hắn muốn nàng mặc bộ trang phục này?Tần Lạc Y khinh bỉ nhìn qua bộ trang phục, một câu cũng chưa nói liền xoay người cầm lấy quần áo của mình.Hai cô người hầu hoảng sợ, các nàng lập tức tiến lên, mồm năm miệng mười ngăn cản Tần Lạc Y mặc quần áo, ra sức cầm bộ Liêu phục trong tay mặc lên người nàng.Tần Lạc Y kinh hô một tiếng, bị hai nữ nhân cường tráng này làm cho sợ hãi, nàng chợt giật lấy bộ Liêu phục trong tay hai người, hung hăng ném xuống đất, châu báu hoa lệ trong nháy mắt văng đầy đất."Sao lại thế này?" Một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào.Ngay sau đó, thân hình cao lớn của Da Luật Ngạn Thác xuất hiện bên trong tẩm cung.Da Luật Ngạn Thác một thân mặc trường bào, thắt lưng đeo đai áo chỉ có hoàng thân quốc thích mới có tư cách mang, dây đai làm bằng vàng với bạc tinh xảo, phần trên dát ngọc bích.Hắn như vị tôn vương đảo mắt qua bộ Liêu phục cùng trang sức rơi trên mặt đất, khuôn mặt sắc như đao hiện lên chút không vui.Hai cô người hầu tiến lên hành lễ, ăn nói lộn xộn, bẩm báo ngọn nguồn câu chuyện.Da Luật Ngạn Thác giương mày, phủi tay một cái ra lệnh cho hai người hầu đi ra ngoài.Hắn tiến đến trước mặt Tần Lạc Y, dạt dào hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng vốn vẫn còn luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, không nhịn được liền cười một cái."Vì sao không mặc?" Trong giọng nói trầm thấp của Da Luật Ngạn Thác pha chút dịu dàng.Tần Lạc Y từng bước lui về phía sau, nàng ép mình không được bị tác động bởi hơi thở nam tính này."Ta sẽ không mặc trang phục nước Liêu các ngươi, lẽ nào ngươi còn muốn dùng cách này để khoe ra sự dũng mãnh của ngươi?" Nàng hạ mắt xuống, cái tay nhỏ bé cầm chặt cổ áo hơi lỏng ra."Nàng cứ mặc quần áo như vậy mà đi theo bổn vương tham gia thịnh yến của Hoàng Thượng?" Da Luật Ngạn Thác từng bước tiến lên, duỗi bàn tay ra, ngón tay thon dài khiêu khích cổ áo hơi mở ra của Tần Lạc Y."Không ngờ... nàng nghĩ là hiện giờ bổn vương muốn lâm hạnh?" Ngữ khí hắn trong nháy mắt trầm xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị."Ngươi..." Tần Lạc Y trừng lớn hai mắt, nhìn người đàn ông càng ngày càng gần, nàng một tay nắm chặt cổ áo, một tay dùng sức chống đỡ lồng ngực của Da Luật Ngạn Thác.


Chương 8: Nam tử điên cuồng:

Da Luật Ngạn Thác dễ dàng bắt lấy cổ tay Tần Lạc Y, tay phải thon dài rắn chắc chế trụ hai tay của nàng, tiến người lên trước.

"A..." Tần Lạc Y la thất thanh, cổ áo vì không có chướng ngại vật mà mở ra, lộ ra bờ vai trắng nõn với độ cong đẹp đẽ.

Da Luật Ngạn Thác cười xấu xa, ngay cả hai bên lông mày rậm cũng gợn lên chút ôn nhu, hắn đem mũi dừng ở cần cổ trắng nõn của Tần Lạc Y, tham lam hưởng thụ mùi thơm phảng phất trên người nàng.

Tần Lạc Y vừa sợ vừa xấu hổ, nàng ra sức nghiêng đầu sang chỗ khác, ngăn chặn sự xâm nhập nóng bỏng này."Y nhi, nàng thật đẹp!" Trong tiếng nói thì thào của Da Luật Ngạn Thác tràn ngập cưng chiều và khát vọng, đến cái trán trơn bóng của Tần Lạc Y, đôi con ngươi thâm thúy càng trở nên sâu thẳm.Trong lòng Tần Lạc Y khẽ run, đôi mắt đẹp như thủy tinh trong suốt, con ngươi trong veo cùng bộ trang phục xốc xếch hòa thành một vẻ phong tình rạng rỡ, làn môi mỏng, sắc mặt nhợt nhạt như nước.Da Luật Ngạn Thác khó mà tự kiềm chế, hắn đột nhiên cúi xuống, đôi môi nóng rực cũng theo thế hạ xuống, che lấp cái miệng nhỏ nhắn của nàng.Tần Lạc Y mở to hai mắt, đôi con ngươi trong suốt tràn ngập phẫn nộ cùng khiếp sợ, nhưng theo nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng, ánh mắt của nàng bắt đầu mông lung...Nụ hôn của hắn đáng sợ như có ma pháp, làm cho nàng từ từ quên hết thảy mọi thứ, quên mình đang ở chỗ nào...Nàng không tự chủ được mà nhắm mắt lại.Mùi nam tính nồng nặc xâm nhập vào trong miệng nàng, nhanh chóng chiếm giữ lấy. Mùi của hắn thật sâu cay, thật nguy hiểm, giống như dính đầy độc dược, không cẩn thận sẽ khiến cho người ta trầm luân mà nghiện...Khi hắn rốt cục cũng buông nàng ra, nàng nhìn thấy đôi mắt của nam nhân kia bừng sáng, ánh mắt kia quá táo bạo, quá trực tiếp, quá có tính xâm lược, quá... Khiến nàng không còn cách nào thừa nhận!Khi nàng vừa mới cảnh giác lại chuyện mình vừa làm, hai gò má chợt nóng lên, tay phải theo bản năng vung lên."Nàng muốn đánh ta?" Da Luật Ngạn Thác lập tức ngăn chặn bàn tay đang hạ xuống của nàng, bàn tay to dùng sức nắm lấy cổ tay trắng toát, khí thế hung ác, nham hiểm trong mắt như muốn hủy toàn thân xương cốt của nàng!Nữ nhân to gan, dám có ý định này!Tần Lạc Y lạnh lùng trừng hắn, nếu nói nàng hoàn toàn không sợ hãi là gạt người, giờ phút này Da Luật Ngạn Thác giống như là con sư tử bị chọc giận, ánh mắt khủng bố khiến người ta lạnh cả sống lưng.Nhưng nàng không cho phép bản thân mình sợ hãi! Kiên cường mà đứng thẳng."Không nghĩ rằng đường đường một Đông Lâm Vương thế mà có thể hạ lưu vô sỉ như vậy!""Hạ lưu vô sỉ?" Da Luật Ngạn Thác cất tiếng cười to, như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời."Y nhi, theo bổn vương thấy, nàng hình như rất say mê, rất thích thú!"Phản ứng của nàng không lừa người được!"Ngươi nói bậy!" Tần Lạc Y bị một lời chọc phá vừa thẹn vừa giận. Không sai! Nàng xác thực bị hắn hôn đến mất hồn, bị hắn hôn đến choáng váng vui sướng, nhưng đánh chết nàng nàng cũng sẽ không thừa nhận!"Có nói bậy hay không, thử lần nữa sẽ biết." Da Luật Ngạn Thác cười khẩy nguy hiểm, bắt lấy nàng lần nữa, cuồng nhiệt lấp kín cánh môi đỏ bừng."A..." Tần Lạc Y liều mạng đánh vào thân hình tráng kiện của Da Luật Ngạn Thác, nàng sợ cái sự rung động trong lòng này.Nhưng mà nàng không biết, bản thân càng phản kháng, lại càng kích thích khát khao chinh phục nàng của Da Luật Ngạn Thác!"Vương thượng, người ngài muốn tìm đã được triệu tới!" Giọng nói của Lạp Cô ngoài tẩm cung không thức thời mà truyền tới.


Chương 9: Nha hoàn Thái Nam:

Nghe được âm thanh ngoài cửa, Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mày, buông Tần Lạc Y trong long ra, cầm lấy y phục trên tay, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai hơi lộ ra của nàng, hắn không cho phép người khác nhìn thấy vẻ đẹp của Tần Lạc Y.

"Vào đi!" Hắn mở miệng nói.

Ngay sau đó, Lạp Cô đi vào, trên tay cầm một bộ quần áo màu trắng. Sau lưng nàng là một cô gái mười bốn mười lăm tuổi mặc trang phục nha hoàn, gương mặt có thể coi là thanh tú.

"Vương thượng, người đã đưa đến đây, đây là trang phục ngài yêu cầu nô tì chuẩn bị!" Lạp Cô cung kính cúi đầu tiến lên nói.

"Tốt, ngươi lui ra trước đi, nha hoàn này ở lại!" Da Luật Ngạn Thác nói.Lạp Cô cúi người rời đi. Vẻ mặt Tần Lạc Y hồ nghi.Da Luật Ngạn Thác ngồi trên ghế hoa, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi biết nói tiếng Hán?"Tiểu nha hoàn được giữ lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của vương thượng liền giật mình, vội vàng đáp: "Bẩm vương thượng, bà nội nô tì là người Hán!"Da Luật Ngạn Thác hài lòng gật đầu: "Ngươi tên là gì?""Bẩm vương thượng, nô tì tên Thái Nam!" Nàng kính sợ trả lời.Da Luật Ngạn Thác đứng dậy: "Thái Nam, về sau vị này chính là chủ tử của ngươi, hầu hạ cho tốt!""Dạ, vương thượng!" Thái Nam vội vàng đáp."Ngươi... có ý gì?" Tần Lạc Y đầu óc mơ màng nhìn Da Luật Ngạn Thác bên người.Da Luật Ngạn Thác trìu mến mơn trớn sợi tóc trên trán Tần Lạc Y, nhẹ giọng nói: "Như vậy nàng sẽ không thấy buồn chán!"Tần Lạc Y ngước mắt, nam tử này quan tâm mình sao? Không phải mình chỉ là tôi tớ của hắn sao?"Ta chỉ muốn gặp cha nuôi đang bị giam cầm và Sơ Tuyết!" Nàng theo bản năng nói.Giờ phút này Tần Lạc Y chỉ nhớ đến cha nuôi và Sơ Tuyết, tuy rằng nàng biết cha nuôi đang bị giam ở trong phủ, nhưng mà mình lại không có cách nào gặp được, mà Sơ Tuyết sau khi hồi kinh liền bị Khiêm Ngạo mang đi, không có một chút tin tức của nàng, nàng rất lo lắng.Da Luật Ngạn Thác lắc đầu: "Y nhi, đừng nói những lời khiến bổn vương mất hứng như vậy! Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ để cho nàng gặp bọn họ."Thần sắc trong mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, quả nhiên không có đơn giản như vậy."Đi, nhìn xem bổn vương chuẩn bị trang phục cho nàng!" Da Luật Ngạn Thác ôm lấy Tần Lạc Y, Thái Nam lập tức đem y phục bên người trình lên.Một bộ y phục màu trắng, bộ váy khói trắng uốn lượn màu trắng quanh trăm cánh hoa mai, áo choàng vì che đậy rét lạnh mà hiện ra hết vẻ lộng lẫy hoa lệ.Trong mắt Tần Lạc Y lộ vẻ xúc động, đây là Hán phục, hắn làm sao có thể?"Thái Nam, hầu hạ nàng thay quần áo!" Da Luật Ngạn Thác nói."Ta sẽ không đi hoàng cung với ngươi!" Tần Lạc Y lập tức phản ứng lại, thật sự là chuỵện đùa, hắn diệt nước của nàng, còn muốn dẫn nàng tham gia thịnh yến chúc mừng?"Hả? Phải không? Nàng thử xem!" Trong mắt Da Luật Ngạn Thác lóe lên một tia nguy hiểm."Nàng lúc nào cũng làm trái ý bổn vương, khó gặp được cha nuôi của nàng!"Tần Lạc Y trong lòng căng thẳng, nam nhân này luôn vui buồn thất thường.Da Luật Ngạn Thác nhìn phản ứng của Tần Lạc Y, khóe miệng hơi giương lên: "Nếu nàng không muốn bổn vương giúp đỡ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời!"Những lời này quả thực có tác dụng đe dọa, Tần Lạc Y sợ tới mức vội vàng đi vào một căn phòng khác, Thái Nam theo sát phía sau.


Chương 10: Mệnh phủ:

Một lát sau.

"Vương thượng, nô tì đã giúp chủ tử thay y phục!" Thái Nam đi đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác nói.

Da Luật Ngạn Thác quay người lại, khi hắn thấy Tần Lạc Y đứng cách đó không xa, trong lòng nhất thời bị một tấm chân tình dao động.



Tần Lạc Y mặc một bộ y phục trắng, chỉnh tề rung động lòng người mà đứng ở nơi đó, yên lặng, nhưng càng khiến cho người ta kinh ngạc đến mức giật mình, áo choàng lông cừu tuyết trắng càng tô điểm vẻ tuyệt mỹ của nàng, "mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa xuân buổi sớm, mái tóc bằng như dao xén, lông mày rõ như mực kẻ" (1), thật như gió phất qua cây ngọc, tuyết bọc nụ hoa, lại thêm trời sinh tính trong trẻo nhưng lạnh lùng, thực đúng là dùng câu "trăng lạnh mênh mông" để hình dung.



(1) "mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa xuân buổi sớm, mái tóc bằng như dao xén, lông mày rõ như mực kẻ": trích trong Hồng Lâu Mộng (Tào Tuyết Cần) để tả Bảo Ngọc

Tần Lạc Y bị ánh mắt táo bạo của Da Luật Ngạn Thác nhìn mà ngượng ngùng, nàng nhẹ giọng hỏi Thái Nam: "Thế nào? Có gì không bình thường sao?"

Thái Nam che miệng cười: "Đúng là chủ tử rất đẹp!"

Gương mặt tươi cười của Tần Lạc Y có chút đỏ hồng.

Ngũ quan cương nghị thâm thúy của Da Luật Ngạn Thác bị một vẻ đẹp bao phủ, hắn đi đến trước mặt Tần Lạc Y, lấy cây trâm ngọc Thái Nam đưa lên.

Đây là cây trâm ngọc Tần Lạc Y vẫn luôn mang theo, một cây trâm màu xanh lục có mùi hương, cả cây trâm dùng một khối ngọc chạm khắc mà thành, viên ngọc phía trên là từ san hô, được khảm nạm tinh xảo bên trong, lóng lánh, tuyệt mỹ vô cùng.

"Trâm như mỹ nhân, thật khiến cho người ta yêu mến!" Da Luật Ngạn Thác tán thưởng nói, ngay sau đó liền nhẹ nhàng mà đem cây trâm này kẹp giữa búi tóc của Tần Lạc Y, trong mắt là một mảnh nhu tình.

Tần Lạc Y hơi hốt hoảng, trong lòng như con nai con đang loạn, nàng không nghĩ nam nhân bá đạo này cũng có mặt dịu dàng như thế.

Sau khi cài trâm, ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lộ vẻ hài lòng, rồi sau đó theo mắt mà nhìn thấy miếng ngọc bội bên hông Tần Lạc Y.

Một đôi con ngươi trong nháy mắt lại trở nên vừa nóng vừa sắc bén, vẻ kiêu ngạo bao phủ ngũ quan cương nghị.

"Ngươi muốn làm gì?" Khi Tần Lạc Y thấy biểu cảm của hắn thay đổi, đột nhiên cả kinh, nàng biết lúc này hắn đang tràn ngập nguy hiểm.

"Đừng cử động!" Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng quát, bàn tay to dùng một chút lực giật lấy miếng ngọc bội trên người nàng, vung tay lên, toàn bộ miếng ngọc bội bị chưởng vỡ tan tành.

"Không..." Tần Lạc Y kinh hãi, sau khi nàng nhìn thấy miếng ngọc bội vỡ nát, lửa giận dâng lên toàn bộ đôi mắt, tên khốn kiếp này, đây là vật Tang đại ca tặng cho mình, thế nhưng bị hắn làm hỏng rồi!

Nàng oán hận, bàn tay siết chặt thành quyền, hận không thể tiến lên bóp chết hắn.

Da Luật Ngạn Thác cố ý làm bộ như không thấy cơn thịnh nộ của Tần Lạc Y, hắn đúng là không thích nhìn khối ngọc này, về sau nàng chỉ có thể đeo vật của hắn đưa.

Nghĩ đến đây, hắn liền lấy mảnh mệnh phù tùy thân bên người hạ xuống, kéo Tần Lạc Y qua, cúi người.

Đông Lâm Vương cao cao tại thượng này, thế mà lại quỳ một chân trên mặt đất.

Tần Lạc Y và Thái Nam ở sau lưng đồng thời trừng lớn hai mắt.

Sau khi đem mệnh phù thắt thật chặt ở bên hông Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác đứng lên.

"Không được ném thứ bổn vương tặng cho nàng!" Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

Tần Lạc Y cúi đầu nhìn miếng mệnh phù này nói: "Đây là cái gì?" Nàng cau mày, nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu đây là cái gì.

Da Luật Ngạn Thác cười sang sảng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y, nàng không hiểu cũng không hề gì, chỉ cần biết rằng nàng không ném nó đi là tốt rồi.

"Đây là ký hiệu cho thấy từ nay về sau nàng thuộc về bổn vương!" Lời nói tà mị lộ ra cương quyết chiếm làm của riêng.

"Ngươi..." Tần Lạc Y nổi đóa.

"Đừng có mơ tưởng chuyện tháo xuống, nếu không sẽ bất lợi cho nàng!" Da Luật Ngạn Thác đe dọa.

Thái Nam đi theo phía sau mở to hai mắt nhìn, trời ạ, Đông Lâm Vương thế nhưng lại đem mệnh phù tượng trưng cho thân phận vương giả trao cho chủ tử, mà chủ tử rõ ràng còn không biết tầm quan trọng của mệnh phù này.

Mệnh phù là tượng trưng cho thân phận hoàng tộc, cũng là tượng trưng cho uy quyền, nhìn thấy mệnh phù là tương đương với việc nhìn thấy bản thân Đông Lâm Vương, giống như thanh thượng phương bảo kiếm của hoàng đế người Hán.

Mà mệnh phù của vương thượng lại giao cho chủ tử, có phải là đại diện...

Thái Nam thầm nghĩ, trong lòng một trận vui vẻ, xem ra ngày lành tháng tốt đã qua rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro