Liễu Yêu Lộ Kỳ 1: Dốc lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Yêu Lộ Kỳ 1: 𝐃𝐨̂́𝐜 𝐥𝐨̀𝐧𝐠

1. Lần đầu gặp là Tiểu Lục vào rừng hái thuốc, bên hồ nước. Chỗ này chỉ có doạ nạt đồ và sợ hãi đồ.

Lúc Tương Liễu đưa Tiểu Lục về doanh trại. Tiểu Lục mới nhìn kỹ y, miêu tả Tương Liễu trong mắt nàng là:

𝐓𝐮𝐚̂́𝐧 𝐦𝐲̃, 𝐲𝐞̂𝐮 𝐝𝐢̣, 𝐬𝐚̣𝐜𝐡 𝐬𝐞̃, 𝐜𝐡𝐢̉𝐧𝐡 𝐭𝐞̂̀.

𝐌𝐚̆́𝐭 𝐦𝐚̀𝐲 𝐤𝐡𝐢𝐧𝐡 𝐦𝐢𝐞̣̂𝐭, 𝐚̂𝐦 𝐤𝐡𝐢́ 𝐭𝐚̀𝐧 𝐧𝐡𝐚̂̃𝐧.

Vừa đẹp vừa ác, ăn cơm còn không cho nàng ăn ké.

Còn định giết nàng.

Mặc dù lúc này đang lo sống lo chết, nhưng Tiểu Lục vẫn thưởng thức sắc đẹp của Tương Liễu trước tiên. Thực ra lúc trước, khi nhìn thấy Tương Liễu trên cây, thứ đầu tiên ở Tương Liễu hiện lên trong đầu Tiểu Lục cũng là "tao nhã", không phải hoảng sợ, dù lúc đó tình thế nguy hiểm.

Tiểu Lục tự tin bày tỏ thân phận nhiều lần nhưng Tương Liễu quyết không tin.

Mấy trăm năm qua hoặc nàng không biết mình là ai, hoặc không ai biết nàng.

Nàng muốn mình là ai cũng được.

Nhưng sự cứng rắn của Tương Liễu như mũi tên đâm thẳng vào vỏ bọc này, xé toạc nó khiến Tiểu Lục thua cuộc.

Tiểu Lục khi đó mắt mờ hơi nước lần đầu tỏ nỗi lòng sau mấy trăm năm lưu lạc: "𝐓𝐚 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̣ 𝐯𝐮̛́𝐭 𝐛𝐨̉, 𝐭𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐬𝐮̛́𝐜 𝐥𝐮̛̣𝐜 𝐭𝐮̛̣ 𝐛𝐚̉𝐨 𝐯𝐞̣̂, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐠𝐚̆́𝐧 𝐛𝐨́, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐜𝐡𝐨̂̃ 𝐧𝐚̀𝐨 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ đ𝐢, 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐧𝐞̂𝐧 𝐭𝐚 𝐜𝐡𝐨̣𝐧 𝐥𝐚̀𝐦 𝐕𝐚̆𝐧 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐨̛̉ 𝐭𝐫𝐚̂́𝐧 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲. 𝐍𝐞̂́𝐮 đ𝐚̣𝐢 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐩𝐡𝐞́𝐩, 𝐭𝐚 𝐡𝐲 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 𝐜𝐚̉ đ𝐨̛̀𝐢 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐕𝐚̆𝐧 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜."

Tương Liễu lúc đó liếc mắt cũng đã biết nàng là nữ nhi.

Đứng trước sức mạnh cường đại của Tương Liễu, nàng bộc lộ yếu ớt, 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭.

Tương Liễu nghĩ một lúc lâu rồi nói: "𝐌𝐮𝐨̂́𝐧 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠, 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐜 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐚."

Câu thoại của Tương Liễu trong truyện lúc nào cũng hết sức đơn giản, trực tiếp và chọc thủng vấn đề. Tựa như tính cách y, cũng đơn giản, quyết liệt và dứt khoát. Biểu cảm của Tương Liễu cũng ít khi được miêu tả, có cũng thoáng qua, hầu hết là khẽ nhếch môi, hoặc cười to, nhíu mày,... Khi không lạnh lùng, giận giữ, thì đều là không biểu cảm, hoặc cười, đủ kiểu cảm xúc sau một nụ cười. Lúc trực diện miêu tả khi đau khổ, tuyệt vọng nhất cũng chỉ có ánh mắt rỗng lặng, sâu thẳm và nụ cười tắt lịm.

Nhưng ở một câu đơn giản "𝐥𝐚̀𝐦 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐜 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐚" này, một người đa nghi như Tương Liễu đã cho phép Tiểu Lục bước qua ranh giới, thuộc về phe mình.

Là người của y.

Mặc dù lúc này vẫn chủ yếu mang tính chất lợi dụng khả năng dùng độc của Tiểu Lục.

Hai người tuy lần đầu gặp mặt, nhưng có sự đồng cảm, tò mò và hấp dẫn nhau.

Đối với Tiểu Lục mà nói, lúc này nàng toàn là bất lực cùng sợ hãi khi sự yếu ớt trong tâm hồn bị khơi mở, chứ không phải vì tính mạng an nguy.

Vậy từ lúc nào Tiểu Lục mới đưa Tương Liễu vào trong vòng bạn bè của mình.

𝐕𝐚̣̂𝐲 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐱𝐞𝐦 𝐨̛̉ 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝟐.

Sau lần gặp mặt kia, cũng là lý do lần đầu tiên khiến Tiểu Lục bộc lộ cô đơn, 𝐛𝐚̆́𝐭 đ𝐚̂̀𝐮 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐫𝐚 𝐬𝐮𝐲 𝐧𝐠𝐡𝐢̃ 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐭𝐮̛̣𝐚 𝐭𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐧.

"𝐂𝐨́ 𝐥𝐞̃ 𝐛𝐨̛̉𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐛𝐢̣ 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐭𝐫𝐚 𝐭𝐚̂́𝐧, 𝐜𝐨́ 𝐥𝐞̃ 𝐛𝐨̛̉𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐥𝐨̛́𝐩 𝐯𝐨̉ 𝐜𝐮̛́𝐧𝐠 𝐫𝐚̆́𝐧 𝐛𝐢̣ 𝐱𝐞́ 𝐦𝐨̛̉ 𝐜𝐨̀𝐧 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐤𝐡𝐞́𝐩 𝐥𝐚̣𝐢, 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐡𝐚𝐦 𝐥𝐮𝐲𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐨̂̃ 𝐝𝐮̛̣𝐚 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐚̂̀𝐦 𝐭𝐚𝐲 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐧𝐡𝐚̆́𝐦 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐥𝐚̣𝐢 𝐝𝐮̛̣𝐚 𝐯𝐚̀𝐨 𝐛𝐚̉ 𝐯𝐚𝐢 𝐓𝐡𝐚̣̂𝐩 𝐓𝐡𝐚̂́𝐭"

2. Trong 1 năm trở về cuộc sống thường nhật và làm độc cho Tương Liễu.

Hai người gặp lại trong đám cưới của Mặt Rỗ.

"𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐦𝐚̣̆𝐜 𝐛𝐚̣𝐜𝐡 𝐲, đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐨̛̉ 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐇𝐨̂̀𝐢 𝐗𝐮𝐚̂𝐧 Đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐚𝐨 𝐥𝐨̛́𝐧 𝐯𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̃𝐢, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̃𝐦 𝐛𝐮̣𝐢 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐧, 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐨́𝐚 𝐬𝐞𝐧 𝐭𝐫𝐚̆́𝐧𝐠, 𝐜𝐨̀𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐮̛𝐚 𝐫𝐮̛̉𝐚 𝐬𝐚̣𝐜𝐡 𝐛𝐚 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐛𝐚 đ𝐞̂𝐦, 𝐬𝐚̣𝐜𝐡 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐦𝐨̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐯𝐞̂̀ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐭𝐚̆́𝐦 𝐫𝐮̛̉𝐚."

Tương Liễu được miêu tả trong mắt Tiểu Lục ngày càng trở nên đẹp đẽ và không chân thực.

Ở giai đoạn này, Tương Liễu biểu lộ cái nhìn về thế tục qua khung cảnh đám cưới của Mặt Rỗ.

"𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐧𝐚́𝐨 𝐧𝐡𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐠𝐢𝐚𝐧, 𝐤𝐡𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐯𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨́ 𝐡𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐡𝐨̉𝐢: "𝐂𝐡𝐨̛̀ đ𝐞̂́𝐧 𝐤𝐡𝐢 𝐡𝐨̣ đ𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭 đ𝐢, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐬𝐨̛̣ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐡𝐢̀𝐧𝐡 𝐝𝐚́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, 𝐡𝐚̀ 𝐜𝐨̛́ 𝐠𝐢̀ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐯𝐚̣̂𝐲?"

Có thể thấy, Tương Liễu khó hiểu và không mặn mà với chuyện sinh hoạt thế tục. Y có thể vui chơi một lát, nhưng sẽ không đặt ý chí của mình tại đây, hoặc cũng có thể mấy trăm năm đã nhìn chán rồi. Đời người luôn là 𝐜𝐨́ rồi lại 𝐦𝐚̂́𝐭, tham lam 𝐜𝐨̂́ 𝐠𝐢𝐮̛̃ 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐭 thì ý nghĩa gì?

Hai người không có cùng quan điểm.

Thứ Tiểu Lục thích ở nhân gian luôn là: "𝐂𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲, đ𝐞̂̀𝐮 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 đ𝐚̂𝐲, 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐢̃𝐧𝐡 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐚́𝐧 𝐧𝐚̉𝐧, 𝐜𝐡𝐚́𝐧 𝐧𝐚̉𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮́ 𝐯𝐢̣, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮́ 𝐯𝐢̣ đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐚𝐧, 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐚𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐡𝐚̣𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐮́𝐜."

"𝐓𝐚 𝐬𝐨̛̣ 𝐭𝐢̣𝐜𝐡 𝐦𝐢̣𝐜𝐡, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐢̀𝐦 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐠𝐚̆́𝐧 𝐛𝐨́ 𝐥𝐚̂𝐮 𝐝𝐚̀𝐢, 𝐥𝐚̀𝐦 𝐛𝐚̣𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐠𝐢𝐚𝐧 𝐧𝐠𝐚̆́𝐧 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐭𝐨̂́𝐭."

Sau khi thể hiện bất đồng quan điểm, Tiểu Lục đột nhiên phát sinh ra hành động.

Chuốc rượu độc cho Tương Liễu.

Nhưng thất bại.

Tiểu Lục bực mình, chuyển tầm nhìn sang Diệp Thập Thất, chuốc rượu độc hắn. Diệp Thập Thất ngay lập tức uống vào và trúng độc.

Tiểu Lục thành công.

Hành vi này rất thú vị, sự tương phản giữa hai hành động muốn kéo người xuống nước của Tiểu Lục, đã thành chất xúc tác cho sự xao động gợn sóng trong lòng. Một người là kéo không nổi, một người chưa cần kéo đã ngã xuống.

Sau hôm đó, Tương Liễu không biến mất mà thi thoảng lui tới Hồi Xuân Đường hơn một năm, và phát sinh một việc.

"𝐋𝐮́𝐜 đ𝐢, 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐨̂̉𝐢 𝐬𝐚̆́𝐜 𝐭𝐢𝐦 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐚̣̂𝐩 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡. 𝐓𝐡𝐚́𝐢 đ𝐨̣̂ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐞̂̉ 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐯𝐚̀𝐨 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐜𝐮̉𝐚 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮 đ𝐚̃ 𝐜𝐡𝐨̣𝐜 𝐠𝐢𝐚̣̂𝐧 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜."

Tương Liễu tiếp tục chọc vào sự hiếu thắng và lòng chinh phục của Tiểu Lục.

Tiểu Lục bị Tương Liễu khuấy động mạnh hơn.

Còn Tương Liễu phát sinh sự tò mò về Tiểu Lục, có thể muốn thông qua đó để thử cảm giác thế tục mà Tiểu Lục đeo bám có ý nghĩa gì.

Hoặc là, còn có ý muốn tiếp cận sự gần gũi của đồng loại. Y hiểu sự cô đơn và bị bỏ rơi trong lòng Tiểu Lục, cũng hiểu sự cố chấp không buông hơi thở nhân gian của Tiểu Lục.

Nhưng mạnh nhất chính là một năm liên tục đưa qua đưa lại độc dược của Tiểu Lục, đã hình thành giữa hai người sự liên kết, cho và nhận.

Có thể thấy, Tương Liễu không phải dạng người dễ gần, dù trước đó Tiểu Lục giãi bày bản thân, cũng chưa đủ để y tiến lại gần, cùng lắm chỉ có sự đồng cảm.

Cũng bắt đầu từ thời điểm này, Tiểu Lục hình thành ý chí mạnh mẽ vào sự nghiệp chế độc để độc Tương Liễu, nhằm thể hiện sự hiếu thắng chinh phục trong lòng mình...

3. Khung cảnh lần thứ ba gặp gỡ, là khi Tiểu Lục đang buồn bực vì chót để bản thân tin lầm Diệp Thập Thất.

Trên con sông lúc Tiểu Lục đã bơi mệt nhoài, Tương Liễu cất tiếng cười nhạo trên lưng đại bàng trắng xuất hiện, qua lại đôi câu.

Y đưa tay ra kéo Tiểu Lục lên lưng đại bàng.

Hai người lúc này đã có sự quen thuộc, động tác cử chỉ hết sức tự nhiên, không nhiều lời khách sáo.

[ 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐡𝐨̛𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̂𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢, đ𝐚́𝐧𝐡 𝐠𝐢𝐚́ 𝐡𝐚̆́𝐧. 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐜𝐨́ 𝐫𝐮̛𝐨̛̣𝐮 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐡𝐮̀𝐧𝐠 𝐡𝐨̂̀𝐧 𝐠𝐚𝐧 𝐝𝐚̣ 𝐡𝐨̛𝐧, 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐠𝐢𝐚̣̂𝐧 𝐧𝐨́𝐢: "𝐍𝐡𝐢̀𝐧 𝐜𝐚́𝐢 𝐠𝐢̀ 𝐡𝐚̉? 𝐓𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐮̛̃ 𝐧𝐡𝐚̂𝐧!" ]

Tiểu Lục đã ở trong thân nam nhi mấy trăm năm, số người đánh giá hắn chắc chắn đếm không xuể. Vậy vì sao chỉ một cái nhìn của Tương Liễu lại khiến Tiểu Lục chột dạ suy ra "nữ nhân". Câu nói tuy đơn giản, nhưng là biểu hiện của tâm lý sợ hãi khi đứng trước người có khả năng nhìn thấu mình. Hoặc là Tương Liễu đã kích thích phần "nữ nhân" trong Tiểu Lục thức dậy.

Việc Tiểu Lục không ngạc nhiên và hoảng sợ khi lần đầu ngồi trên toạ kỵ, đã khiến Tương Liễu thú nhận.

[ "𝐓𝐚 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐚̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐜𝐚̀𝐧𝐠 𝐡𝐢𝐞̂́𝐮 𝐤𝐲̀ 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢." ]

Dưới trăng, hai người thi bơi chơi đùa trên sóng nước cùng nhau suốt một canh giờ, như một đôi bạn thân thuộc.

Ở đây họ bắt đầu tìm ra một điểm chung đầu tiên về sở thích, đó là rất thích chơi đùa với nước.

Sự thân thiết này, khiến Tiểu Lục đùa cợt về 9 cái đầu của Tương Liễu chẳng hề e ngại.

Rõ là Tương Liễu ngay từ đầu đã chẳng chấp trò đùa của Tiểu Lục, nhưng y vẫn trả đũa doạ nạt nàng.

Sự doạ nạt này còn mang ý nghĩa trêu chọc.

Đây cũng là lần đầu tiên Tương Liễu hút máu Tiểu Lục, cũng vô tình nhận ra bí mật trong máu của nàng.

𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐮̛̃𝐚, 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐥𝐚̣𝐢 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐜𝐮̉ 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐛𝐢̣ 𝐛𝐨́𝐜 𝐫𝐚 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐨̛́𝐩, 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐫𝐮̣𝐢 𝐥𝐨̣̂ 𝐝𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮.

Tiểu Lục bộc lộ sợ hãi, sợ hãi này vừa là sợ hãi mạng sống bị uy hiếp, vừa là đứng trước người này, đứng trước sự cường đại và đột ngột trở mặt của người này. Tiểu Lục nhận ra bản thân không có sức tự vệ, không lường được tâm tư y. Không những mất hoàn toàn khả năng tự vệ còn bộc lộ điểm yếu, mặc người trêu đùa trên tay. Tinh thần hay vũ lực đều bị đè ép áp đảo cực đại, đập vỡ mọi phòng tuyến giả tạo, chỉ có thể hiện thân một cách chân thực.

Giây phút trước đó vừa đùa vui, thoáng cái một động tác đã khiến nàng tỉnh mộng, không những tỉnh, còn lộ diện ngơ ngác, cứ như ba trăm năm ngủ mê đột ngột bị đánh thức một cách cường bạo nhất.

Với một người có tính cách vượt khó, hiếu thắng và lý trí như Tiểu Lục, điều này quá đáng sợ.

Lúc trở về, Tương Liễu đá nàng từ trên lưng đại bàng xuống nước sông lạnh buốt, vô cùng tuyệt tình.

Ở nhà, Diệp Thập Thất lại ủ ấm sẵn chăn gối cho nàng ngủ ngon.

𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐮̛̃𝐚, 𝐭𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐦𝐚𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐨 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐡𝐚𝐢 𝐜𝐮𝐧𝐠 𝐛𝐚̣̂𝐜 𝐜𝐚̉𝐦 𝐱𝐮́𝐜 đ𝐞̂̉ 𝐬𝐨 𝐬𝐚́𝐧𝐡.

𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐞̂𝐧 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐬𝐨́𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐨́ 𝐛𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐤𝐡𝐨̛𝐢, 𝐥𝐮́𝐜 𝐝𝐚̂𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐡𝐨𝐚𝐧 𝐡𝐲̉ 𝐭𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐮̀𝐧𝐠, 𝐥𝐮́𝐜 𝐜𝐡𝐢̀𝐦 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐥𝐚̣𝐧𝐡 𝐛𝐮𝐨̂́𝐭, 𝐤𝐡𝐨́ 𝐜𝐡𝐢̣𝐮.

𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐞̂𝐧 𝐥𝐚̀ 𝐠𝐢𝐨́ 𝐦𝐚́𝐭 𝐞̂𝐦 đ𝐞̂̀𝐦, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̆𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐦.

Tương Liễu trong mắt Tiểu Lục càng bộc lộ cường đại, áp đảo bao nhiêu. Diệp Thập thất lại yếu ớt, quỵ lụy, ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Mà Tiểu Lục lại là loại người góp sức không góp tâm. Gặp người chuyên đánh chiếm tinh thần người khác như Tương Liễu, đối với Tiểu Lục mà nói, không khác gì bị cướp giật.

Thế nhưng, sau lần gặp này Tiểu Lục lại dồn hết tinh thần và sức lực vào việc luyện y dược, chế độc cho Tương Liễu.

Bướng bỉnh vô cùng.

4. Hơn một năm qua lại nhiều lần, ngoài mặt là do Tương Liễu thúc giục uy hiếp luyện độc khiến Tiểu Lục than phiền, oán trách. Nhưng khung cảnh thứ tư được miêu tả về cuộc gặp gỡ giữa hai người, khi bị Tương Liễu hút máu, Tiểu Lục lại không hề sợ hãi, đề phòng y.

Phân cảnh Tương Liễu đi hẳn vào trong phòng ngủ Tiểu Lục, xâm phạm nơi riêng tư của nàng, nằm trên giường nàng, là một cột mốc biến chuyển lớn về cảm xúc giữa hai người.

Không có bí mật, cũng không còn giới hạn, mọi đề phòng trước đó đều thản nhiên sụp đổ. Tiểu Lục thích nghi rất nhanh, vứt bỏ hoàn toàn sợ hãi đối với Tương Liễu. Thực sự tin Tương Liễu không lấy tính mạng nàng.

[ 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮, đ𝐞̂𝐦 𝐧𝐚𝐲 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 đ𝐚̂𝐲, 𝐭𝐮𝐲 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐦𝐚́𝐢 𝐭𝐨́𝐜 𝐭𝐫𝐚̆́𝐧𝐠 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐭𝐡𝐚̉ 𝐭𝐮𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐫𝐨̂́𝐢, 𝐛𝐚̣𝐜𝐡 𝐲 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̃𝐦 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐚̣𝐭 𝐛𝐮̣𝐢, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐯𝐞̉ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐬𝐚̣𝐜𝐡 𝐬𝐞̃ 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, "𝐍𝐠ài 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠?" ]

Tương Liễu vừa đến đã hút máu, thời điểm Tiểu Lục hỏi câu này Tương Liễu còn chưa kết thúc động tác, đang mải vuốt ve cổ nàng.

Nhưng tâm lý phát sinh ở Tiểu Lục lại không phải là nửa đêm bị quấy rầy, không tức giận hay sợ hãi, không khó chịu khi bị động chạm, mà lại để tâm đến khác biệt nhỏ nhoi trên người Tương Liễu, mà khác biệt này không thể nhìn bằng mắt, mà bằng 𝐜𝐚̉𝐦 𝐠𝐢𝐚́𝐜.

Sự khác biệt này mơ hồ đến mức "có vẻ, hình như", không hề có một dấu vết cụ thể.

Tương Liễu không thèm trả lời, hỏi sang chuyện khác, là vấn đề riêng tư.

Tiểu Lục cũng không thèm trả lời, lảng sang chuyện khác.

Đến lúc nói xàm lại đối đáp qua lại.

Động đến vấn đề chân thật, thì tránh đi.

Khi Tương Liễu nằm trên giường vận công chữa thương.

[ 𝐍𝐮̛̉𝐚 đ𝐞̂𝐦, 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐬𝐨̛̀ 𝐬𝐨𝐚̣𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐞̂𝐧 𝐠𝐢𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐜𝐮̛𝐨̛̃𝐢 𝐥𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮, 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮 𝐭𝐮̛̀ 𝐭𝐮̛̀ 𝐦𝐨̛̉ 𝐦𝐚̆́𝐭. ]

Tiểu Lục bắt đầu đe doạ y, trêu đùa y, vẽ than lên mặt y, lấy gương tinh linh ghi lại.

Giữa hai người này có một loại cảm giác rất khó tả, biết người này sẽ không giết mình thì chuyện gì cũng làm được. Có cơ hội giết y để thoát khỏi ràng buộc uy hiếp nhưng cũng không làm, chỉ mạnh miệng, mắng mỏ.

Bị đánh, bị hành như vậy, đêm trước vừa bị đá xuống nước, cũng biết rõ máu của bản thân từ nay trở đi không thoát khỏi ràng buộc với người này. Nguy hiểm như vậy, lại chỉ đùa một phen, đùa xong lại phải đi trốn khắp nơi.

Tiểu Lục chơi vui đến mức lấy gương tinh linh ghi lại. Người có tâm tính lạnh lùng như Tiểu Lục, phải ở mức độ nào mới tính là vui.

Gương Tinh Tinh xuất hiện hình ảnh đã lưu theo tâm ý chủ nhân. Mãi sau này khi Bạch Đế cầm gương của Tiểu Yêu xem, bản thân ông không phải là người ghi lại, mở ra sẽ hiện hình ảnh bất kỳ. Nhưng khi Bạch đế mở ra, hình ảnh xuất hiện lại là Tương Liễu. Có thể suy luận rằng, Tiểu Lục chỉ lưu giữ duy nhất hình ảnh của Tương Liễu. Tuy nàng có từng lưu giữ hình ảnh khác, cũng đều xoá đi sau đó. Mà gương của nàng cả một quãng đời chỉ lưu hai chuyện vui kia liên quan Tương Liễu. Thế mới thấy, thứ có thể làm Tiểu Lục vui ít đến thế nào, trái tim nàng đạm đến mức nào. Gương Tinh Tinh có chứa Tương Liễu quí giá đến nỗi sau này ngay cả khi ngủ bên cạnh "chồng" chung một giường, cũng vẫn mang bên người, vật bất ly thân. Nàng chỉ ném nó đi khi phát hiện không còn Tương Liễu trong đó.

Mà có thể khiến cho nàng chân thực vui cười, yêu thích không nỡ xoá sau bao tổn thương. Thì với một trái tim lạnh giá như Tiểu Lục, chỉ mỗi Tương Liễu như dao sắc đủ sức khuấy động. Y không xuất hiện, cả đời nàng cũng sẽ bình đạm như vậy.

...

Lần trước đùa cợt vào điểm chết của Tương Liễu rồi bị trừng phạt, Tiểu Lục vẫn không biết né, tiếp tục chọc vào, vẽ 7 con mắt lên mặt y.

Rõ biết Tương Liễu chẳng phải dạng hiền lành gì, dù không giết cũng sẽ bị hành một phen, vậy mà Tiểu Lục vẫn cứ làm y giận.

Ý tứ khiêu khích rõ ràng, giống như kiểu, y chọc vào giới hạn của nàng, thì nàng cũng phải chọc lại giới hạn của y.

Cái hành vi bôi bẩn Tương Liễu này, cho thấy dáng vẻ tinh khiết sạch sẽ quá mức, không nhiễm bụi trần của Tương Liễu không vừa mắt nàng, không hợp với nàng.

Trả đũa, miệng nói oán trách như thế, nhưng lúc rời đi lại chẳng cho ai bước vào phòng ngủ quấy rầy Tương Liễu trị thương.

Lần trốn đi này, vô tình Tiểu Lục biết bí mật khiến Tương Liễu bị thương do đụng độ binh đao.

Lúc trở về, nhầm Thập Thất thành Tương Liễu trong phòng. Nàng thất vọng, ngạc nhiên hỏi: "𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐨̛̉ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐨̀𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀?".

Đây mới là phản ứng chân thật khi bị người khác bước vào nơi riêng tư.

Hơn thế nữa, Tiểu Lục rời đi đã mấy ngày, khi trở về người đầu tiên Tiểu Lục nghĩ đến bước vào trong phòng lại là Tương Liễu, chứ không phải một người thân quen nào đó trong nhà đã chung đụng nhiều năm.

Đây có thể là sự ngầm mong đợi, cũng có thể là tâm lý sợ bị trả thù.

Sau khi trở về, có một lần nằm phơi nắng, Tiểu Lục rủ Thập Thất nằm cùng. Đây là sở thích của Tiểu Lục, giống như nàng đang cố tìm ra sở thích chung giữa hai người. Thập Thất liệu có thích phơi nắng như nàng không? Hoặc đơn giản sự cô đơn bị xé ra rồi, ý thức nàng muốn có một người nằm cùng để bù đắp.

Trước đây Tiểu Lục vẫn luôn phơi nắng một mình, bao năm thế rồi, chưa từng thấy khó chịu. Đột nhiên sau khi quen biết Tương Liễu, Tiểu Lục không còn thích tận hưởng mọi thứ "một mình" nữa.

𝐓𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐤𝐡𝐢 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐓𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐋𝐢𝐞̂̃𝐮, 𝐓𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐋𝐮̣𝐜 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐲́ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃ 𝐦𝐨𝐧𝐠 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧, 𝐜𝐨̂́ 𝐜𝐡𝐚̂́𝐩 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐚̀𝐨 đ𝐨́ 𝐨̛̉ 𝐛𝐞̂𝐧 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐜𝐚̉ đ𝐨̛̀𝐢.

...

P/s:

Tương Liễu vẻ ngoài tuy lạnh lùng, thái độ tàn nhẫn, nhưng là người nhân từ, hiểu lý lẽ nên dù Tiểu Lục thân phận đáng nghi, nguy hiểm vẫn không giết. Nghĩa quân của Tương Liễu chạy trốn khổ cực mấy trăm năm nhưng chưa từng cướp đoạt tài sản, làm hại bách tính. Chẳng qua bị thua chiến tranh, mất nước mất nhà nên trở thành bị bỏ rơi giữa thời cuộc, không đi theo số đông nên bị coi thành kẻ sai mà thôi.

...

Cái này viết lâu rồi, nhưng xem phim ngược quá bận khóc trong lòng không sửa ko đăng ngọt.

Bài này là cùng seri và viết trước "Lần hẹn đầu tiên", tuyến thời gian cũng xảy ra trước, nhưng lại đăng sau. Tuy nhiên đọc trước hay sau "Lần hẹn đầu tiên" không vấn đề.

...

Cửu

..

Liễu Yêu Lộ Kỳ 2: Lần hẹn đầu tiên

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=587378716890649&id=100068555777356&mibextid=NOb6eG

...

https://www.wattpad.com/story/348100479?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=truongtuongtu69&wp_originator=4ZasFNEnnHgf4U6cSTO2EoMmVCz2aiq3Dy6O2Nno%2BpTNr9KgXhRswfhKsVpnuhBKNm2HMxg3HBuB9pssbQ7NBLG%2BGW%2FZd5FvET%2Bh0Qiq8czCVI47IxvJeYwFr5WvFfaZ

#Trường_Tương_Tư #Tương_Liễu #Tiểu_Yêu #长相思 #相柳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro