Life's Cold

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu kim loại của mình trong cửa thang máy. Tôi thấy nó mỗi ngày. Hoặc chỉ là, vì đôi khi công việc khiến tôi phải ở lại cơ sở trong nhiều ngày liên tục. Thép được đánh bóng mịn. Bạn có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, với ánh sáng trắng của bóng đèn đơn phía trên tôi. Trước mặt tôi, cánh cửa và hai nút bấm. Lên. Xuống. Nó sẽ chỉ dẫn đến hai nơi. Bên trái tôi, một phần của thang máy. Và bên phải tôi, tiến sĩ MacCarrick.

Anh ấy là một trong những người mới, nhưng bằng cách nào đó, anh ta vừa nhận được một vai trò trợ lý nghiên cứu làm việc với 035. Một đứa nhỏ bẩn thỉu ngu xuẩn, từ hồ sơ mà tôi đã đọc. Tôi cá 50 đô la rằng anh ta không sống sót nổi trong vòng một tuần. Hơi bệnh hoạn, tôi biết, nhưng chúng tôi đặt cược vào những thứ kì quặc ở dưới này.

Tôi vỗ nhẹ vào má và tự đánh thức mình, sau đó nhận thấy MacCarrick đang nhìn chằm chằm vào tôi qua hình ảnh phản chiếu trên mặt kim loại.

"...Vâng, MacCarrick?"

"Không có gì, tiến sĩ Iceberg."

"Chỉ Ice thôi." tôi nói. Tôi vẫn hy vọng nó sẽ trở nên nổi tiếng, nhưng nó không bao giờ thành công. Anh ta không có cơ hội trả lời trước khi cửa thang máy mở ra, và chúng tôi đã bị nhân viên an ninh có mặt đưa ra ngoài. Tôi di chuyển vào một hành lang ngắn, gật đầu lia lịa với MacCarrick khi anh ta đi theo hướng ngược lại. Tôi hối hận về hành động đó, nhưng đã quá muộn.

Chuyến đi có vẻ lâu hơn bình thường, nhưng dù sao thì...Đừng đến gần những người mà bạn lôi ra để cá cược. Không bao giờ kết thúc tốt đẹp cả.

Chúng tôi đã hoàn thành xong việc giải phóng mặt bằng ở phía trên Khu, vì vậy rất nhiều sự ồn ào và hối hả ở đây chỉ là cái vỏ ngoài. Mặc dù vậy, tôi biết rõ rằng các camera an ninh đã được giấu kín, theo dõi và kiểm tra chúng tôi. Quét cấu trúc khuôn mặt, phân tích võng mạc hoặc bất cứ thứ gì có vẻ khả nghi. Một sai lầm thôi, và một đội an ninh sẽ có mặt trong phòng bạn trong vài giây để giải quyết mọi việc. Tôi đã thấy nó xảy ra. May mắn thay, không phải với tôi, nhưng nó vẫn để lại ấn tượng khá tệ. Chúng hiệu quả. Rất, rất hiệu quả. Và có vẻ như Thế lực Hỗn kháng vẫn chưa thành thạo về phẫu thuật tạo hình lắm.

Khi đi về phía trước, tôi nhìn thấy quầy lễ tân khá đẹp. Tôi không chắc nó ở đó thực sự là vì lí do gì, vì chúng tôi không chào đón khách, nhưng tôi cho rằng tất cả các Khu đều có cho mình một cái như vậy. Truyền thống chăng, có thể? Hoặc một phần còn sót lại từ khoảng thời gian nào đó. Ngồi đằng sau nó, gõ bàn phím của cô ấy, là Break.

Mật danh của cô ấy dường như không có ý nghĩa gì. Hoặc chỉ vì tôi không nhận ra thôi. Đập vỡ những kẻ xâm nhập? Bẻ gãy ngón tay? Tôi không biết. Nhưng sau đó, bạn có những người mà tên mã cũng chả rõ hơn là bao. Djoric? Cái đấy thì đại diện cho cái gì cơ chứ? Hay Bright? Sao cũng được, dù gì nó cũng chẳng đáng để nói. Tuy nhiên, điều quan trọng là....

"Xin chào, Break." Tôi nở một nụ cười duyên dáng. Đặt chiếc cặp của tôi xuống. Dựa vào bàn cô ấy.

Cô thở dài trước khi trả lời, mắt không rời khỏi máy tính. "Xin chào, tiến sĩ Iceberg."

"Và hôm nay cô thế nào, người đẹp?"

"Ổn. Cậu nhất thiết phải làm thế này à?"

"Làm gì cơ, Breaky?" Tôi sử dụng biệt danh cho cô ấy. Cô ấy thích nó mà.

"Đừng gọi tôi như vậy."

"Ồ, thôi nào. Tôi biết cô thích nó." Cô ấy yêu nó. "Tôi đang tự hỏi liệu cô có bận gì trong tuần này không. Như kiểu, thứ Sáu, chăng?"

"Không."

"Thật à, vậy.." Tôi bắt đầu. "Vậy thì có lẽ chúng ta có th—"

"Không." cô ấy nói. "Tôi đang trả lời cho bất cứ câu hỏi tiếp theo nào của cậu. Không, tôi sẽ không ra ngoài với cậu. Tôi sẽ gội đầu từ bây giờ cho tới vĩnh viễn, Berg ạ."

Ặc. Tôi ghét điều đó khi cô ấy gọi tôi là Berg.

Cuối cùng cô ấy cũng quay khỏi màn hình, ngước nhìn tôi với biểu cảm trống rỗng mà tôi biết rằng cô ấy đã tin tưởng hoàn toàn vào trực giác của của mình.

"Đi làm ngay."

"Được, được rồi, ổn mà, điều đó ổn...Có thể là tuần sau." Nụ cười của tôi chuyển dần từ quyến rũ sang lo lắng, và tôi xách cặp lên, đi dọc hành lang chính về phía cánh đông.

Tôi không chắc liệu cô ấy có biết tôi vẫn ở trong tầm nghe khi cô lầm bầm "Chả có khả năng đâu." Nhưng tôi biết điều này quá rõ. Thành thật mà nói, đôi khi tôi tự hỏi liệu tôi có gây ác cảm với phụ nữ như Clef không. Sau đó tôi tự nhủ với bản thân rằng có lẽ tôi không tệ tới mức đó. Hi vọng là vậy. Tôi thắc mắc liệu vấn đề có nằm ở cô ấy không, nhưng tôi quyết định rằng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ để ý thôi.

---------------------------------------------------------------------

Văn phòng của tôi được đặt khá sâu trong Khu. Chà, ít ra thì tôi vẫn còn chỗ làm việc. Nếu xem xét khoảng thời gian tôi bị mắc kẹt ở đây từ tuần này sang tuần khác, không có gì ngạc nhiên khi tôi coi nó như một nơi ở hơn là căn hộ tại các cơ sở sống gần đó. Điều tuyệt vời là tôi vẫn đang đi bộ đến phòng nghỉ, và vì hôm nay là thứ Hai, nên nghỉ giải lao có vẻ là một cách tốt để bắt đầu mọi thứ.

Tôi đi xuống hành lang sạch sẽ tới đáng kinh ngạc. Tôi luôn ngạc nhiên vì chúng được làm sạch tới mức nào, đặc biệt khi tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đội dọn vệ sinh. Họ chắc hẳn phải ở đây vào giờ trống. Có thể là một hạm đội bí mật Roombas.

Tất nhiên, tôi đi ngang qua các nhà nghiên cứu. Có rất nhiều người ở dưới đây. Một số, tôi biết; số còn lại, thì không. Những người may mắn đã ở đây một thời gian. Những người không may mắn? Họ là năm mươi đô la. Tôi biết, tôi biết. Tôi có hơi điên thật. Nhưng gã điều hành cá độ lại chính là gã nghĩ ra những câu chuyện che mắt gia đình họ. Hờ! Anh ta đút túi mười phần trăm, sau đó nói với họ làm thế nào mà một chiếc cần cẩu rơi xuống hoặc một cái dầm bị sập hay một cái gì đó. Họ không bao giờ nghe về việc một người nào đó đã bị trừ khử, trở nên không tồn tại hoặc một số chuyện khủng khiếp hơn thế. Tuy nhiên, thật khó để đưa ra những lời ngụy biện khi không có thi thể. Bạn phải tôn trọng gã ta một chút đấy.

Tôi đi ngang qua văn phòng Cấp Một và Hai. Những tấm bảng tên sáng bóng treo trên cửa ra vào với những cái tên chung chung, đẹp mắt. Những đứa trẻ may mắn chỉ biết về An toàn hoặc cùng lắm là Euclid. Hẳn phải tốt đẹp lắm. Sau đó, tôi rẽ trái qua cánh an ninh tối thiểu. Vượt qua vài lớp an toàn. Hàng chục lính canh, nhưng họ đều biết tôi. Và họ biết nếu tôi vào được, tức là tôi hoàn toàn trong sạch. Không ai chú ý đến tôi ngoại trừ những người mới, những người cứng đờ khi tôi đi ngang qua. Cuối cùng thì họ cũng sẽ vượt qua được điều đó thôi. Hoặc có thể là không. Những thứ không tồn tại lâu nhất.

Và...phòng nghỉ. Cuối cùng. Tôi ngửi thấy mùi thơm của bánh xốp nướng, sau đó là âm thanh giọng nói của cô ấy—Cô ấy có thể đã mang bánh cho mọi người, nếu tôi may mắn, nhưng rất có thể.....

Tôi vòng qua góc, và cô ấy ngồi ở đó. Agatha Rights. Tiến sĩ Agatha Rights, tôi phải lưu ý mới được. Năm foot bốn (162,56 cm), hình thể thu hút, đẹp mắt, khiến ta nín thở. Và cô ấy đang ăn chiếc bánh nướng cuối cùng trên đĩa. Tuyệt. Vậy là hết bánh nướng. Có lẽ tôi có thể nhận được một thứ gì khác.

"Chà, chà, chà. Xin chào Rights." Lại là nụ cười duyên dáng. Vào việc nào.

Cô ấy quay lại và mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc, như thường lệ. Một điều kì lạ ở đây. Bằng cách nào đó, cô ấy đã tránh được những thứ thực sự khủng khiếp. Thường tránh xa khỏi việc gây ra rắc rối. Ý tôi là, không phải cô ấy tệ trong mọi việc, cô ấy chỉ là giống như....một người mẹ với mọi người vậy.

"Này, Berg! Muốn ăn bánh nướng không?" Tôi ghét việc cái thứ đó lan nhanh tới mức nào.

"Đó không phải là cái cuối cùng à?"

Cô nhìn vào cái bánh nướng. Sau đó, là cái đĩa. Và cuối cùng, tôi.

"Có lẽ vậy...."

"Không sao. Nhưng hãy làm một ít bánh quy, và cô biết tôi sẽ lấy một ít." tôi cười nhiều hơn một chút.

"Ồ, tốt." Cô đặt cái đĩa trống lên quầy. Cô ấy sẽ mang chúng đến vào này mai.

"Vậy....cô có cần phải xử lí đống giấy tờ khủng khiếp nào không?" Có thể là ý tưởng hay khi giúp cô ấy giải quyết vài việc. Đưa cho tôi một vài giờ tuyệt vời trước khi tôi phải cực nhọc với chồng công việc của mình.

"Ồ, không phải lúc này, cưng à. Tôi có thể giải quyết một số việc. Ngoài ra, quản lí đã đe dọa sẽ chỉ định lại tôi ở tuổi 30 nếu họ không thực sự nhìn thấy tôi tự viết báo cáo một lần nữa. Làm tôi mất hứng với kế hoạch của mình."

"À, chà. Thật tệ. Nếu cô đổi ý thì cô biết văn phòng của tôi ở đâu rồi đấy."

"Ồ, tin tôi đi, tôi..." Cô ấy mỉm cười. "Chỉ tò mò thôi, nếu tôi làm bánh, cậu muốn loại nào?"

Thành công.

"Gấp đôi sô cô la. Đó là món yêu thích của tôi."

Cô ấy cười toe toét. "Tốt, tôi cũng vậy."

"Gặp lại sau, bánh ngọt."

Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt, và tôi đi đến bình cà phê. Tôi không muốn thấy cô ấy rời đi, nhưng tôi vẫn không hoàn toàn chắc chắn tại sao cô ấy vẫn là nhà nghiên cứu ở đây. Tôi đoán vì họ thích cô ấy, hoặc cô ấy đã bị chấm dứt hợp đồng cách đây một thời gian. Có lẽ họ giữ một vài người với trái tim dịu dàng xung quanh để giúp cho những người còn lại bình thường hơn. Có lẽ vậy

Tôi đi bộ một quãng ngắn trở lại văn phòng và dành phần lớn quãng đường để uống cà phê từ chiếc cốc xốp. Tôi tra thẻ khóa của mình, sau đó để ý đến bảng tên trên cửa. Ai đó đã bôi đi mất chữ 'Ice' trong tên tôi. Tôi thở dài, cố gắng lau nó bằng tay áo, nhưng nó không sạch đi. Tôi sẽ phải gửi khiếu nại, và khi nó không quan trọng...Họ sẽ gửi lại 'sớm hoặc muộn hơn'.

Có một chồng hồ sơ lớn cạnh cửa. Lại một vòng thủ tục giấy tờ khác cần giải quyết. Hằng ngày. Chà, ít nhất thì ở đây cũng tương đối hoàn toàn. Trừ khi 'Hộp thư đến' của tôi trở nên bất thường. 

Tôi ngồi xuống máy tính, lắc chuột để đánh thức nó, sau đó kiểm tra email. Chỉ có hai cảnh báo, một vào đêm qua, và một cảnh báo....Cái quái gì, mười lăm phút trước? Tôi đã kiểm tra nó, và cảm thấy một cái rùng mình dâng lên cổ khi tôi nhìn thấy con số. 035. Và danh sách những người chết bao gồm hai nhân viên Lớp-D và.....

"Đúng rồi!"

Sự phấn khích tột độ khi đọc tên của MacCarrick ngay lập tức bị dập tắt bởi một cơn quặn thắt đột ngột trong ruột tôi. Mẹ cha nó. Tôi gật đầu quá nhiều, chắc vậy...Tôi thở dài, nhắm mắt lại một lúc rồi xoay người lấy tập tài liệu trên cùng ra khỏi ngăn xếp, mở nó và tiếp tục nhập dữ liệu.

Có lẽ Rights sẽ mang bánh quy tới vào ngày mai.



















09









































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro