Chương 1_ Tuyến Xe Buýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

"Khi một người không cho rằng sự tồn tại của mình là hiển nhiên, mà thấy nó là điều bí ẩn vô cùng, tư tưởng bắt đầu.." – Albert Schweitzer*

* * *
Tôi tên là Nhật An. Năm nay tôi 16 tuổi, hiện là học sinh cấp ba.

Mùa đông lại đến với thành phố X. Khác với những cơn gió heo may của mùa thu chỉ đem lại cảm giác hơi se lạnh, những cơn gió bấc của mùa đông làm cho ai cũng phải rùng mình vì cái rét cắt da cắt thịt. Bầu trời không còn trong xanh, nắng cũng dần tắt lịm. Trên nền trời chỉ còn lại một màu xám xịt không khỏi gợi cảm giác thê lương, ảm đạm.

7: 03 a. M Ngày 15 tháng 11 năm 2021

Đó là thời gian hiển thị trên mán hình điện thoại của tôi.

Tôi đang đi xe Bus tới trường. Chiếc xe bus đông nghịt khách, chủ yếu là nhân viện văn phòng và học sinh. Hầu như mọi người đều khoác lên mình những chiếc áo len, áo khoác như một bộ áo giáp bảo vệ mình trước cái giá lạnh của mùa đông. Trông ai cũng có vẻ mệt mỏi. Có lẽ vì dạo gần đây thời tiết thay đổi thất thường.

Cái hơi mát tỏa ra từ điều hòa khiến tôi thấy chút se lạnh. Nói thực, tôi không nghĩ rằng họ sẽ bật điều hòa cho khách vào mùa này.

Nhưng có lẽ cái lạnh ấy không bằng cái lạnh mà nguời đàn ông ngồi cách tôi hai ghế phải hứng chịu, trông anh ấy rất khốn khổ. Anh ấy mặc một chiếc áo dài hơi rộng so với thân hình gầy gò của mình, gương mặt anh ta nhợt nhạt, hốc hác, đầu tóc bù xù, trông rất luộm thuộm. Anh ta liên tục xì hơi vào giấy trùi. Nhiều người xung quanh có vẻ khá phiền hà với anh ta, tôi cũng vậy. Nhưng không ai phàn nàn với anh ấy cả.

Có lẽ vì thương cảm cho hoàn cảnh anh ấy.

Ngồi phía trên tôi là một bà cụ. Cơ thể bà ốm yếu hơn nhiều so với anh chàng lúc nãy, người bà rung lắc nhẹ mỗi khi xe lăn trúng ổ gà, cảm tuởng như bà có thể đổ người bất cứ lúc nào, hai tay bà bám rất chắc vào thành ghế nhưng đôi khi vẫn run lên vì cái rét.

Thật tội nghiệp bà cụ kia..

Phải chăng, cái lạnh của mùa đông đã làm con người suy thoái rồi?

Nhưng tôi liền rút lại ý nghĩ đó khi nhìn sang người bạn ngồi cạnh tôi. Cậu ấy tên là Kiệt Lâm, học cùng lớp với tôi, là thành viên trong đội Bóng Rổ trường tôi. Cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo đồng phục nhưng dường như cái lạnh không hề hấn gì tới cậu ấy. Thật đáng khâm phục.

Nhưng tôi lại không quá ngạc nhiên về điều đó, vì chơi với Kiệt Lâm từ nhỏ nên tôi rất hiểu cậu ấy, hiểu cậu ấy có sức khỏe ra sao, thể lực như nào. Dù vậy chúng tôi vẫn chưa thân nhau lắm. Một phần vì chúng tôi không học chung trường cấp 2, một phần vì tôi thường có xu hướng giữ khoảng cách với người khác. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ đến từ phía của tôi. Còn với cậu ấy thì khác, luôn miệng gọi tôi là 'bạn thân' trước mặt mọi người.

Ánh mắt cậu ta lúc này đang đăm chiêu vào một thứ gì đó. Tôi nhìn theo mắt cậu ta thì thấy một cô nữ sinh chân dài với chiếc váy đồng phục ngắn đến phần đùi, đó là một cô gái có thân hình gợi cảm với mái tóc xoăn ngắn. Cô gái đứng gần chỗ bà cụ kia và đang chăm chú vào chiếc điện thoại của mình. Có lẽ vì hết chỗ ngồi nên cô chọn đứng.

Duờng như Kiệt Lâm chỉ tập trung vào chân cô gái ấy. Gương mặt cậu ấy bề ngoài thì trông nghiêm túc nhưng tôi biết bên trong cậu ấy lại đang vô cùng.. thích thú.

Haizz.. cô gái ấy mà phát hiện ra thì đúng là rắc rồi to..

Tôi nghĩ mình nên để mặc cậu ta muốn là gì thì làm. Tôi đeo tai nghe vào, mở bài nhạc mà tôi hay nghe.

Bên ngoài, những cành bàng đang dần trụi lá, từng đàn chim bay về phương Nam tránh rét. Buổi sáng mùa đông tuy ảm đạm là thế nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác ấm áp đến lạ lùng, điều đó.. làm tôi có cảm giác muốn đánh giấc nồng.

Đúng lúc đó, Kiệt Lâm huých tay vào tôi một cái, đôi mắt lim dim của tôi mở to ra. Cậu ta đưa mắt về phía cô nữ sinh, nói khẽ vào tai tôi:

"Ê An, mày có thấy em đang đứng bấm điện thoại kia không? Đấy, em đó đấy.. em đứng gần bà cụ ý. Em đó chuẩn gu tao luôn.. tao để ý nãy giờ à"

"Hả"

"À mà.. mày thấy em nó thế nào? Có xinh không?"

Tôi bỏ tai nghe ra và nói

"Mày hỏi tao điều đó làm gì? Haizz.. dù xinh hay xấu thì mày cũng không có được người ta đâu.. Tao thì thấy mày đừng nên nhìn chằm chằm cô ấy, nếu mình bị thấy là rắc rồi to đấy?"

"Dù sao tao với mày cũng là đàn ông con trai cả mà, ngắm một tí có chết ai đâu, mày sợ cái giề?"

"Đàn ông con trai à? Chậc.. Tao thấy mày giống mấy tên biến thái hơn?"

Kiệt Lâm nhíu mày nói: "Hể, tao có làm gì biến thái đâu? Chỉ là.."

"Không phải biến thái thì là gì? Mày thử nói xem"

"À.. thì.. Mày nói thế thì tao chịu rồi.. Mà thôi.. tuỳ mày vậy.. gu mỗi nguời mỗi khác mà. Có lẽ đến một lúc gặp đuợc nguời hợp gu mình mày cũng sẽ như tao thôi. Hehe"

"Không có đâu" Tôi dứt khoát

Trông Kiệt Lâm đang rất hớn hở, tôi nói tiếp:

"Hôm nay trông mày vui tươi nhỉ? Là do chức vô địch bóng rổ hôm truớc phải không?"

"Hehe.. Mày nói đúng rồi đó, vô địch giải thành phố thì phải vui chứ. Với cả, chiều nay sau giờ học ông HLV còn mở tiệc ăn mừng cho cả đội tại một nhà hàng nữa. Không vui mới lạ"

"Vậy à. Sướng mày nhé!"

Thấy cậu ấy như vậy, tôi phần nào cũng vui trong lòng..

Một lúc sau, chiếc xe bus cũng sắp tới truờng tôi. Tôi và Kiệt Lâm ra đứng truớc ở cửa.

Bỗng nhiên có giọng nói hốt hoảng phát ra..

"Không thể nào! Điện thoại của mình đâu rồi?"

Là giọng cô nữ sinh lúc nãy. Trông cô gái có vẻ rất bối rồi, hình như là bị mất điện thoại.

Nhân viên soát vé thấy thế liền đến hỏi han cô gái một lúc rồi cầm cặp cô. Cô nhân viên nói với hành khách:

"Quí khách thông cảm cho con chút ạ. Bạn nữ này hiện đang bị mất điện thoại, điện thoại bạn ấy dùng là Ephone 6. Theo nội qui thì khi có người bị mất đồ, nhân viên soát vé sẽ kiểm tra tư trang của tất cả các hành khách để tìm lại vật đã mất. Con biết việc này sẽ động chạm đến đồ cá nhân của quí khách nhưng mong quí khách thông cảm và vui lòng hợp tác. Con cảm ơn"

Mọi sự chú ý trên xe đều đổ dồn vào cô nhân viên, hầu hết mọi người đều tỏ ra khó hiểu. Một người đàn ông cuối xe lên tiếng:

"Hử? Ý cô là trong số bọn tôi đã có nguời lấy điện thoại con bé phải không. Cô lấy từ đâu ra cái suy luận ngớ ngẩn như thế, đừng có đổ oan cho hành khách. Ai biết được nhỡ con bé làm rơi truớc khi lên xe hay nó tự làm mất thì sao, chả nhé chúng tôi vẫn phải chấp nhận đưa đồ của mình cho cô xem à. Vả lại, cô lục soát tư trang người khác như vậy là xâm phạm vào tài sản người khác đấy. Tôi chả hiểu sao công ti xe bus các cô lại đưa ra nội qui ngớ ngẩn như vậy!"

"Dạ.. thưa quí khách.. quyền kiểm tra tư trang khi có nguời bị mất đồ đã đuợc ghi trong nội qui xe bus rồi ạ, bác có thể đọc bảng nội qui ở nhà chờ ạ. Và những qui định đó cũng được pháp luật bảo hộ rồi. Nên mong qui khách.."

"Thật vô lí!" Người đàn ông nói bật lại

Lúc trước, tôi cũng đọc qua bảng nội qui xe bus, quả đúng là có qui định này.. Tôi cũng nghĩ nó hơi vô lí.

"Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác và mọi nguời ạ. Cháu cũng không muốn nghi ngờ mọi nguời đâu.. chỉ là.. muốn chắc ăn thôi ạ. Trước khi lên xe cháu vẫn còn cầm điện thoại. Mới khi nãy cháu cất điện thoại vào cặp nhưng bây giờ lại không thấy. Nên cháu nghĩ mình đã đánh rơi trên xe và có nguời nhặt được. Mong mọi nguời thông cảm giúp cháu ạ" Cô gái cúi đầu xin giúp đỡ

Nguời đàn ông thấy thế cũng không nói gì hơn, ông ta chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nét mặt vẫn thoáng chút khó chịu, mịêng lẩm bẩm gì đó không rõ.

Kiệt Lâm ghé vào tai tôi, nói thầm: "Nè, khi nãy tao còn thấy nhỏ đó bấm điện thoại cơ mà, sao giờ lại mất rồi'

" Mày có hỏi tao điều đó thì tao cũng chịu "

Bà cô đứng gần đó lên tiếng hỏi:" Cháu gái thử tìm điện thoại trên nguời mình chưa? Nếu chưa tìm kĩ thì gây phiền hà cho các bác lắm "

" Dạ, cháu tìm kĩ trên nguời và cặp rồi ạ, cô nhân viên cũng đã tìm trong cặp cháu rồi ạ? "

" Vậy à. Bác hiểu rồi.. Thôi thì nội qui đã rõ ràng như vậy rồi, bác cũng không phản đối gì "Bà cô đó có vẻ đã đồng ý để nhân viên soát vé kiểm tra đồ.

Mọi người trên xe đều theo ý kiến bà cô kia mà chấp hành theo. Cả tôi và Kiệt Lâm đều vậy.

Giá mà chiếc xe bus này có camera thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhưng nó lại không có.

" Vậy.. cảm ơn quí khách. Con xin bắt đầu kiểm tra từ những người đứng gần bạn nữ trước nhé! "

Và rồi mọi nguời đưa túi xách, balô của mình cho cô nhân viên rà soát. Không khí trên xe trở nên căng thẳng một cách lạ thường.

Tất nhiên trên nguời tôi và Kiệt Lâm không có điện thoại.

Chiếc xe bus cuối cùng cũng tới truờng tôi. Cô nhân viên cũng sắp hoàn tất việc kiểm tra. Chúng tôi đã được kiểm tra tư trang nên đuợc phép xuống xe.

Lúc tôi sắp buớc xuống thì có tiếng nói vọng như phá tan sự tĩnh lặng trên xe.

" A! Điện thoại đấy rồi "

Cô nhân viên rút từ trong túi quần một nguời đàn ông chiếc Ephone 6

Tôi đã rất kinh ngạc khi nhận ra đó là nguời đàn ông hay hắt xì lúc nãy.

" Cái gì? Không thể nào.. Không phải tôi lấy nó.. tôi thề rằng mình không biết nó ở đó.. xin hãy tin tôi.. "

" À.. Thì ra là anh à. Ai đó bắt anh ta lại rồi giao nộp cho cảnh sát đi "Một vị khách lớn tiếng

" Vì anh mà chúng tôi bị đụng chạm soát đồ cá nhân đấy. Đã vậy còn hay hắt xì gây tiếng ồn nữa. Anh không biết phép tắc lịch sự tối thỉểu khi ở nơi công cộng à. Đồ bẩn thỉu! "

" Anh sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật đấy. Tốt nhất nên thú nhận tội của mình để còn được hưởng sự khoan hồng "Một vị khách khác nói

" Tôi.. Tôi không có lấy.. Làm ơn hãy tin tôi ". Nước mắt anh ta chảy ra từ lúc nào không hay

Chiếc xe lúc này đang rất ồn ào, hỗn loạn. Tôi và Kiệt Lâm chỉ biết chôn chân đứng xem mọi chuyện ở đây.

Trong khoảng khắc tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi, tôi cố gắng để ý xung quanh thì thấy.. cô nữ sinh thoáng liếc nhìn tôi và nở một nụ cười đắc ý.

Nụ cười đó là sao..

Trong lúc tôi đang bàng hoàng với những gì diễn ra thì bác tài nhắc lớn:

" Ai đuợc kiểm tra xong rồi thì xuống xe đi đừng có đứng ở cửa nữa"

Tôi và Kiệt Lâm đành chấp nhận xuống xe, bỏ dở diễn biến việc đang xảy ra trên xe.

Lúc xuống xe, Kiệt Lâm nói khá nhiều chuyện liên quan đến sự vụ vừa rồi và cô nữ sinh ấy nhưng tôi không để tâm lắm. Bởi tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường trên chiếc xe kia..

Người đàn ông khi nãy mặc dù luộm thuộm nhưng trông anh ta không giống như một kẻ trộm cắp.. Tôi nghĩ anh ấy nói thật về việc 'không biết điện thoại ở đó'

Và tại sao cô nữ sinh ấy lại trông có vẻ đắc ý vậy mặc dù bị mất điện thoại.

Chả lẽ cô ấy cô tình để mất điện thoại? Không thể có chuyện đó được vì.. Cô ấy có làm vậy thì cũng có chẳng lợi lộc gì đâu.

Rối não thật!

Có lẽ tôi không nên để tâm chuyện này nữa. Dù sao đó cũng không phải việc liên quan tới mình mà..

Nhưng tại sao tôi lại có linh cảm về một điều gì đó sắp xảy đến?

- -TO BE CONTINUED----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro