CHƯƠNG 1: MỌI CHUYỆN BẮT ĐẦU BẰNG VIỆC TÔI THỦ DÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói rằng, bị thiêu sống là một trong những cách chết đau đớn nhất...

Các cơ của bạn sẽ bị đốt cháy và co lại. Còn cơn đau sẽ không kết thúc sớm, bởi ngọn lửa phải cháy hết lớp mỡ mới lấn vào phía trong lớp thịt. Và bởi vì bạn sẽ không mất quá nhiều máu nên bạn buộc phải đợi tới khi ngọn lửa tàn phá bộ não mới có thể hy vọng đến một cái chết nhanh chóng hơn. Nên việc cháy dần từ chân lên đầu là một điều khá tồi tệ. Tin vui? Nếu may mắn thì bạn sẽ bắt đầu bị hôn mê nhanh bởi khói xộc vào phổi và làm thiếu dưỡng khí. Nhưng điều đó không làm giảm cơn đau là mấy. Nhất là khi bạn la hét. Vâng, la hét đúng là một ý tồi, bởi nó chỉ góp phần làm cho cổ họng bạn bị hun khói cho tới khi nó khô quắt lại mà thôi. Ngoài ra trông bạn lúc đó cũng sẽ khá là mất cảm tình. Và điều tệ nhất là trong khi cảm nhận cái chết đang lấn dần vào tủy sống từng phút một thì bạn có thể nghe thấy những tiếng người la hét náo loạn xung quanh: "Đốt nó! Đồ phù thủy! Đốt nó!"...

***


Tôi không thực sự có nhiều bạn bè. Ngoại trừ con rùa nhỏ mà tôi nuôi nó từ năm bảy tuổi. Nhưng bây giờ nó chỉ còn là một cái mai trống rỗng và bốc mùi trong bể kính. Tôi đã khóc rất nhiều vào cái ngày mà nó chết. Mẹ tôi an ủi rằng Flash, con rùa của tôi, đã lên thiên đường. Nhưng tôi biết chắc rằng bà ấy đang nói dối. Động vật không thể lên Thiên Đường. Điều đó được ghi rõ ràng trong kinh thánh. Nhưng dù sao thì, đó cũng là lần cuối cùng mà tôi khóc trên đời.


Mẹ tôi là một người cực kỳ sùng đạo. Tôi cũng hiểu được phần nào cảm giác đó. Bởi thực sự không có gì khác để khiến cuộc đời bạn bớt nhàm chán hơn ở một ngôi làng ảm đạm như thế này. Nhất là với một bà mẹ đơn thân. Bà ấy thường xuyên đưa tôi ra nhà thờ vào mỗi chủ nhật. Và những gì tôi làm chỉ là ngước nhìn lên bức tượng Jesus bị đóng đinh trên bệ thờ và bỏ ngoài tai toàn bộ lời của mục sư. Sự thật là, mặc cho mọi người thể hiện lòng thành kính ngoan đạo của họ xung quanh, đối với tôi, bức tượng đó có một sự ám ảnh và thu hút gì đó mà tôi không tài nào giải thích nổi. Kể từ khi lên mười, tôi không thể để hình ảnh đó ra khỏi đầu óc mình ngay cả khi tôi về nhà. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với chính mình. Có thể là bởi vì phần nào tôi cũng tin vào Chúa. Hoặc việc sống trong một môi trường sùng đạo, nơi linh hồn Thánh Thần lúc nào cũng hiện hữu khắp mọi nơi thì nó giống như một lời nhắc được viết trên cửa sổ vậy: bạn tỉnh dậy và nhìn thấy nó ngay trước mặt mình mỗi ngày, bạn sẽ không thể nào quên nổi nó. Cuộc sống đó khiến những ấn tượng về Chúa trở nên khó quên hơn. 

 Nhưng khi tôi đến tuổi hành kinh, có thứ gì đó đã thay đổi. Tôi bắt đầu hiểu rõ những cảm nhận của mình. Đại loại thế. Tôi không bị đau bụng nhiều như đám bạn cùng lớp. Điều đó cho tôi một cái nhìn tích cực hơn về sinh lý. Hoặc lạ lùng hơn. May mắn là tôi còn có mẹ. Những lời khuyên răn và chia sẻ của bà cũng giúp ích rất nhiều. Tôi bắt đầu tìm hiểu và biết về những thứ mình muốn và nhận ra mình khác biệt thế nào. Rồi một ngày, tôi bắt đầu chú ý đến những câu từ trong bài giảng của mục sư.

"Tại sao chúng ta phải yêu Chúa? Bởi Chúa yêu tất cả chúng ta..." - Vị mục sư nói trên bục giảng bằng tất cả sự thành kính trong thần thái mà ông ta có thể tạo ra được.

Trong khoảnh khắc đó, khi lần đầu tiên tôi nghe thấy khái niệm "yêu Chúa" mà đáng ra tôi phải chú ý từ lâu rồi, tôi đã tìm ra lời giải thích cho những ám ảnh của mình. Khi tôi nhìn lên bức tượng của Jesus trên bàn thờ. Tôi nhận ra ông ấy thật hấp dẫn. Một sự hấp dẫn mà tôi từng thấy với lũ con trai bảnh bao mặt mụn ở trường. Nhưng trong trường hợp này, nó nhân lên gấp nhiều lần. Đã từ lâu tôi nhận ra mình bị thu hút bởi sự đau đớn của người khác. Sự quằn quại về thể xác, những cơn đau, máu, hơi thở gấp gáp, những lằn roi trên cơ thể. Tôi muốn nhìn thấy một người quằn quại trước mắt mình. Tôi muốn nghe thấy tiếng rên thống khổ trong khi cơn đau kích thích các dây thần kinh và đẩy mọi thứ đến cực hạn. Tôi yêu thích tiếng leng keng của xích và đinh cố định các khớp xương. Tôi thích cắn và cảm nhận cơn đau của đối phương bằng đầu lưỡi. Tôi biết sở thích của mình là không bình thường. Nhưng điều đó không có ý nghĩa mấy. Tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ bình thường. Và ở đây, ngay lúc này, điều gì thu hút một cô gái mười bảy tuổi có sở thích quái dị hơn là một người đàn ông bán khỏa thân đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng? Trong một khoảnh khắc nào đó, khi đôi mắt tôi mờ đi che lấp thực tại và trí tưởng tượng của tôi bay xa khỏi cơ thể, tôi nhìn thấy ông ấy, Jesus của Nazareth, ngoái lại nhìn tôi từ trên bệ thờ, bằng đôi mắt lờ đờ của ông ấy.

Và đó là lúc tôi nhận ra mình yêu Chúa.


Sự ám ảnh tiếp tục xảy ra vào những ngày tiếp theo, và lần này, nó tồi tệ đến mức sự tưởng tượng chiếm lĩnh tâm trí tôi ở khắp mọi nơi. Nhất là những lúc trong lớp học, khi mà sự ''thu hút'' của môn giải tích không đủ để kéo tôi trở về với thực tại. Tôi lại bắt đầu nghĩ tới ông ấy. Và những hình ảnh hiện lên sống động như thể tôi đang mơ giữa ban ngày: xích, roi da, máu,... tiếng rên la của Chúa. Đã nhiều lần tôi bị "ướt" ngay trong lớp học. Đó thực sự là một trải nghiệm đáng xấu hổ.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Kể từ lần đầu tiên ý nghĩ đó xuất hiện, nó như một chiếc hộp Pandora trong tâm trí tôi. Bạn cứ thử tưởng tượng đến việc bị ám ảnh bởi một chiếc hộp, mà bạn biết chắc chắn rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu bạn mở nó ra. Thậm chí nó có thể gieo rắc những tai họa khủng khiếp cho bạn. Thế nhưng trớ trêu thay, sự cấm đoán luôn luôn tạo ra sự thôi thúc mạnh mẽ nhất. Bạn biết rằng điều gì đó càng sai trái, càng bị cấm đoán, bạn càng bị ám ảnh nhiều hơn bởi nó. Trong trường hợp này, tôi ngăn mình chạm đến một góc khuất mà ranh giới định nghĩa giữa một con người bình thường và một kẻ bệnh hoạn sẽ bị phá vỡ. Thế nhưng điều gì phải đến cũng đến. Để chấm dứt sự ám ảnh đã đeo bám tôi trong suốt một thời gian dài, tôi quyết định mở chiếc hộp ra.

Tôi xin mẹ một cây thánh giá có hình Jesus bị đóng đinh dài độ mười inch "để treo trong phòng con". Phớt lờ việc bà ấy gần như đã ngạc nhiên đến độ mẹ tôi đã hỏi tôi ba lần rằng tôi có bị ốm hay gì không, tôi kiên quyết giải thích rằng tôi thực sự muốn trở thành một con chiên ngoan đạo. "Giống như mẹ!" - Tôi nói.

Sau khi nghe câu đó, mẹ tôi không nói gì thêm nữa ngoài việc hỏi tôi muốn ăn món gì tối nay. Mẹ hí hửng đặt mua luôn một cây thánh giá vào sáng hôm sau.

Thế là đêm đó, cái ý tưởng điên rồ của tôi đã trở thành sự thật theo một cách trót lọt nhất mà tôi từng tưởng tượng. Tôi khóa trái cửa phòng, kéo rèm cửa sổ để đảm bảo là không có ai vô tình nhìn vào bên trong. Mẹ tôi đã ra ngoài và chắc chắn sẽ không trở lại trong hai tiếng nữa. Tôi có đủ thời gian để làm mọi thứ mình muốn.

Thực ra, tôi cũng cảm thấy một chút sợ hãi và hồi hộp. À không, rất nhiều sợ hãi và hồi hộp.

Trong khoảng một phút tôi đã nghĩ đến những viễn tưởng khủng khiếp. Nếu như vì lí do nào đó, tôi bị phát hiện, bởi mẹ mình hay bất cứ ai. Đó sẽ là một sự bẽ bàng và tội lỗi nhơ nhuốc mà sẽ đeo bám tôi suốt cuộc đời. Nhưng sự sợ hãi và kinh tởm ngăn tôi tưởng tượng thêm. Tôi quyết định sẽ làm điều này thật nhanh. Trước khi mẹ về càng sớm càng tốt. Khi mọi thứ kết thúc sẽ chẳng có gì phải lo sợ nữa. "Chỉ là thủ dâm thôi mà" - tôi nghĩ - "Tất cả đám con gái ở lớp mình đều đã từng làm thế... Tất nhiên không phải với một cây thánh giá. Nhưng... sao cũng được!". Tôi tắt đèn và để cả căn phòng chìm vào bóng tối. Bóng tối làm tôi cảm thấy an toàn hơn.

"Chào mừng đến tuổi trưởng thành, Lily" - Tôi nắm chặt cây thánh giá trong tay và nhắm mắt lại. Tôi tưởng tượng những hình ảnh của Người, đau đớn quằn quại trong nỗi thống khổ cực cùng của máu, đinh và lằn roi. Cơ thể tôi nóng bừng bởi những cảm nhận đầu tiên. Nhịp thở của tôi bắt đầu trở nên gấp gáp và điên loạn. Tôi đặt cây thánh giá vào bên trong.

Tôi cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong tâm trí. Đau đớn? Có, tôi cảm thấy đau đớn. Nhưng tôi đã chuẩn bị tâm lý cho nó. Từng nhịp thở của tôi đi liền với những cơn sốc điện lan tỏa trong cơ thể. Âm vật tôi cứng lên. 

Ướt át.

 Khoái cảm.

 Như một ngọn lửa  le lói, khoái cảm lớn dần. Cổ họng tôi phát ra những tiếng rên hoan hỷ và cả cơ thể tấu lên chung một nhịp điệu...


Tôi đã thấy một ảo ảnh.

Tôi không chắc điều đó có thường xảy ra với tất cả mọi người không. Nhưng tôi đã thấy một ảo giác, hiện lên mờ mờ trong tâm trí, hòa trộn trong cảm xúc mãnh liệt của tôi.  

Ông ta đến như một cơn gió say nồng cùng một luồng ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Ông ta nhìn tôi bằng khuôn mặt vô hồn đầy nỗi thống khổ của ông ấy. Ông ta chạm vào tôi...

  Jesus Christ đã ở đó, vào cái ngày mà tôi đạt cực khoái lần đầu tiên trong cuộc đời.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro