Chương Một: Potter và Evans

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dì ơi.”

“sao?”

“hình như con còn một người anh phải không dì?”

“đúng rồi đó Prim yêu quý. tên thằng bé là Harry Potter.”

“con rất muốn được gặp anh ấy.”

“dì hứa với Primrose Evans cháu, ngày mùng một tháng chín năm cháu mười một tuổi, con sẽ được gặp anh trai mình trên chuyến tàu Hogwarts Express. dì hứa đấy.”

“dì hứa đấy...

hứa đấy,”

chẳng biết tự khi nào, những lời nói tưởng chừng như vu vơ của dì Ellis đã khắc sâu vào trong lòng cô bé Primrose Evans mới tám tuổi khi ấy.

em biết mình có một người anh trai rất nổi tiếng tên là Harry Potter. sở dĩ hai đứa khác họ nhau vì đó là nguyện vọng của má Lily khi đặt tên cho em. em giống mẹ, nếu không muốn nói thì là y xì đúc. mái tóc đỏ rực hơi xoăn nhẹ ở cuối những lọn tóc luôn được Prim chăm sóc kĩ lưỡng. vẻ ngoài thuần khiết trong trẻo luôn tạo cho người khác ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên.

"ngoại trừ đôi mắt. đôi mắt sáng và lanh lẹ như hươu sao này chỉ có thể là của James."

ông nội luôn buông một lời phán xét gãy gọn như thế mỗi khi nhìn vào Prim. dì Ellis và ông bà nội luôn kể cho em rất nhiều chuyện về ba, và em luôn thích thú mỗi khi tự chìm đắm vào những cuộc phiêu lưu xưa cũ dù chưa từng được nhìn thấy của ba. Prim nhiều lần gặng hỏi về má mình. những lúc như thế, dì Ellis sẽ lại khó xử đưa mắt nhìn ông bà chau mày khó chịu, rồi xoa đầu em rằng sau này em sẽ sớm biết thôi. hình như mọi người bên này không ưa má lắm thì phải.

vào một ngày chủ nhật đẹp trời, một chú cú màu bạc xám đã đem đến tin vui về cho em. em vẫn còn rất nhớ cái cảm giác háo hức và nôn nao khi chạm vào cuộn giấy da và niềm vui sướng ngọt ngào khi được nhận vào học ở Hogwarts.

em sắp được gặp anh trai rồi, chắc chắn là như vậy.

"anh Harry nhìn như thế nào nhỉ?"

"liệu anh ấy giống ba hay giống má?"

"anh ấy có tốt không nhỉ?"

vào trước ngày khai trường một ngày, dì Ellis đã đưa Prim đến Hẻm Xéo để sắm học cụ vào Hogwarts. với một cô tiểu thư quanh năm suốt tháng bị nhốt trong bức tường của trang ấp rộng lớn thì điều này thật quá đỗi tuyệt vời. dì đã mua cho em đầy đủ học cụ, một cây đũa phép và cả một nàng sóc chuột nữa. nàng sóc chuột của Prim có màu hạt dẻ mềm mại, cái đuôi kiêu ngạo luôn được nàng cuộn lại gọn gàng. dì Ellis nói nên đặt tên cho nàng là Casta - viết tắt của castaneis có nghĩa là hạt dẻ trong tiếng Latinh. Casta rất ngoan, cũng có thể là do niềm kiêu hãnh của nàng mà luôn im lặng, ít khi phản ứng lại trước những trò nghịch ngợm của Prim. đến xế chiều, khi hai dì cháu đang ăn kem ở chỗ ông Florean Fortescue thì dì bỗng nhiên trầm giọng, hỏi:

"Prim này, con có muốn gặp anh trai mình không?"

em lúc đó vừa cho một thìa kem to vào miệng, sững sờ không chịu nuốt để rồi kêu lên quá trời vì buốt. gặp anh hai, gặp Harry ư?

"dì nói thật hay đùa con?"

dì ngạc nhiên, đôi mắt hổ phách mở to.

"ai thèm đùa cô? hôm nay Harry cũng ở đây mà."

Prim sung sướng nhẩy cẫng lên, gương mặt tràn ngập niềm hạnh phúc. Harry, anh hai của em. cuối cùng cũng đã có thể gặp được rồi. trên đường đến chỗ hẹn, em luôn nở một nụ cười vu vơ làm dì Ellis ở bên cạnh đôi khi cũng bất giác mà cười theo.

đến chỗ hẹn rồi, nhưng Harry đâu rồi?

kết quả của ngày hôm đó, là Ellis Potter và đứa cháu họ Evans của mình hụt hẫng ra về. Prim khi trở về hốc mắt vẫn còn rưng rưng đầy nước, mũi đỏ hoe. té ra là ông Hagrid, người đi cùng Harry quên hẹn và đến tận lúc về mới nhận ra. Prim đương nhiên là thất vọng, bỏ cả bữa tối. ông bà nội phải lên tận nơi khuyên nhủ thì tâm tình mới khá hơn tí tẹo. dì Ellis an ủi:

"chỉ một hôm nữa con sẽ lại được gặp Harry thôi mà."

Prim không nói gì. ai nhìn vào cũng biết, giờ cô bé đang rất buồn lòng. Ellis Potter ngồi xuống bên cạnh, hạ thấp giọng"

"cháu với Harry là sinh đôi, chắc chắn hai đứa sẽ nhận ra nhau thôi mà. hơn nữa, Prim này, anh cháu rất dễ nhận ra. chỉ cần tìm một cậu bé với vết sẹo hình tia chớp trên trán, đó chính là Harry Potter. giờ thì lau nước mắt và ngủ đi nào."

Prim sau khi nghe dì Ellis thì tâm tình tất nhiên đã khá lên rất nhiều. khi chìm vào giấc ngủ, em còn mường tượng ra anh trai mình như thế nào, tính cách ra sao. đó là một giấc ngủ êm đềm hiếm hoi của em.

khi Prim tỉnh bật dậy thì vẫn còn rất sớm nên em tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi sắp xếp hành lí của mình. nếu nói không lo lắng thì chắc chắn là nói dối. trước giờ, em chưa bao giờ phải sống xa ông bà và dì Ellis nên đương nhiên là có chút lo lắng trong niên học sắp tới. nhưng mà cảm giác được tự do coi bộ cũng khoái nên em tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi, sẽ không sao đâu.

khi đến nhà ga King Cross, đứng trước bức tường ngăn cách giữa sân ga số chín và mười, em có chút lo lắng. vì dì bận việc ở Bộ mà ông bà lại không đi được nên bây giờ Prim chỉ có một mình. em cắn móng tay, tần ngần một hồi mãi không dám vào.

"con hãy chạy thẳng, nhắm mắt lại nếu cần và đừng dừng lại là được."

một người phụ nữ có dáng vẻ tròn trịa phúc hậu mà nổi bật là mái tóc rực đỏ khuyên nhủ Prim. em cười đáp lễ, gật đầu nhẹ nhàng. Prim có dáng người khá cao so với lứa tuổi nên đã nhỉnh hơn bà vài phân. Molly Weasley hào hứng nói:

"cưng cũng là năm nhất tại Hogwarts à? không sao, con trai bác cũng thế, và cả cậu nhóc hiền lành lễ phép này nữa."

bà Molly chỉ vào một cậu con trai cao bằng Prim - cũng có một mái tóc đỏ rực như bà má mình - cười thân thiện để lộ má lúm đồng tiền vẫy tay chào em. cậu chàng tự giới thiệu mình tên là Ronald, thường được gọi là Ron. cậu kia, nhìn là biết người ngoài, có mái tóc nâu bù xù lõa xõa che cả phần trán và đôi mắt xanh lá sáng rực, hình như rất nhút nhát. cậu này cứ thi thoảng lại đưa tay lên vuốt tóc che đi phần trán mình. Prim có một linh cảm khá là lạ.

"mong mấy đứa sẽ thân thiết với nhau. à mà đi nhanh thôi kẻo trễ tàu. Percy đi trước đi con. Fred và George cũng đi nhanh lên."

ba người nhà Weasley lần lượt biến mất sau bức tường gạch đỏ. đến lượt Ron, cậu cũng nhanh chóng biến mất. chỉ còn bà Weasley và cô con gái út, cậu tóc nâu và Prim.

"à, hai đứa đi cùng nhau luôn cũng được. cả hai đều khá nhỏ người mà. nhớ đừng hoảng sợ nhé."

cậu tóc nâu ném ánh mắt màu xanh vào thẳng Prim khiến em bồi hồi, cùng với đó là cảm giác rất quen thuộc. có cái gì đó sau mái tóc cậu này trên trán. một vết sẹo ư?

"đi thôi. một, hai, ba."

theo tiếng hô của cậu chàng kia, Prim cũng theo khẩu lệnh mà vào cùng lúc.trong một vài giây em đã tưởng mình sắp tàn đến nơi rồi thì sân ga số 9¾ đã hiện đến ngay trước mắt. chiếc xe lửa dán nhãn hiệu Hogwarts Express đang phì phò thở ra hơi nước. rất nhiều những cô cậu học trò và các phụ huynh đang bịn rịn nói lời chia tay với nhau làm Prim có đôi chút chạnh lòng. bà Weasley và cô út cũng nhanh chóng hiện ra từ bức tường gạch đỏ. để tránh phải nhìn thấy những khung cảnh chia tay sướt mướt, một điều mà em không thích thú gì cho cam, Prim nhảy vội lên tàu. cậu tóc nâu bên cạnh cũng hành xử y chang như thế. hai đứa bất ngờ nhìn nhau. Prim mặc kệ, định đi tiếp nhưng cậu trai kia cũng hành xử y chang vậy. lại thêm một lần bất ngờ nữa. em bực tức nói với cậu chàng:

"này, đừng bắt chước tôi nữa nhé."

"đâu có. là cậu mà."

hai đứa nhóc vừa đi dọc trên hành lang tàu, vừa cãi nhau um sùm. điều làm em tức nhất chính là mình hành động thế nào thì cậu ta cũng hành động y chang vậy. lại còn cứ đưa tay lên che che cái gì trên trán, nhìn vào ngứa mắt vô cùng. hai đứa vào một khoang tàu trống. Prim điên tiết:

"và làm ơn, nói chuyện tử tế với tôi. đừng có che che cái gì trên trán nữa."

em tức giận gạt tay che trên trán của cậu ta ra. một vết sẹo hình tia chớp đập ngay vào mắt em. những lời của dì Ellis cứ lặng lờ trồi lên trong đầu Prim.

"chỉ cần tìm một cậu bé với vết sẹo hình tia chớp trên trán, đó chính là Harry Potter."

" một cậu bé với vết sẹo hình tia chớp trên trán..."

"Harry..."

một tia xúc động trực trào trong lòng Prim. không thể nào, đây là Harry anh trai em ư? vết sẹo hình tia chớp nữa. có lẽ, đúng là Harry Potter anh trai em rồi.

"sao cậu biết tên tôi?"

Harry Potter ngạc nhiên nhìn vào Prim. Prim khó nhọc cất lên tiếng nói:

"là em mà, Harry. em là Primrose, em gái anh mà."

"Prim? Primrose Evans?"

vài giây im lặng. rồi hai anh em nhìn nhau, xúc động. Harry ngại ngùng:

"không nên cãi nhau vào ngày đầu tiên, em gái nhỉ? ngồi xuống khoang này với anh."

Prim đã thôi khóc. em đã mơ về viễn cảnh này bao lần rồi? Harry anh trai em, thật giống trong tưởng tượng của em, và anh ấy còn tốt bụng nữa. nói chuyện một hồi lâu, hai đứa bắt đầu thân lên và bắt đầu ngẫm nghĩ xem có nhận sai người hay không vì tính cách hai đứa khác nhau quá đỗi. cửa khoang bật mở, và Ron Weasley mặt đầy tàn nhang, rụt rè hỏi:

"mình có thể ngồi khoang này không? xin lỗi nếu làm phiền các bồ."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro