Chương 1 : Kẻ phản diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một buổi tối mùa đông lạnh giá bất thường ở ngôi làng phù thủy nhỏ Thiramard. Trong những tháng mùa hè, ngôi làng tràn ngập sắc màu và cuộc sống khi cư dân làng nhộn nhịp đi lại trên những con đường lát đá cuội; mua sắm, dạo chơi, vui đùa. Tuy nhiên, vào buổi tối hôm nay, không có một người nào khác được tìm thấy những đám mây treo thấp trong thung lũng. Điều này khiến Josephus Durer thấy thoải mái . Anh đã cân nhắc việc tránh hoàn toàn những con đường làng nhưng vào một ngày như thế này, dường như đối với anh, anh sẽ bị bắt gặp trong một cảnh tượng đáng ngờ hơn nếu bị nhìn thấy đang đi bộ trên những ngọn đồi qua vùng đất nông nghiệp, chẳng ai sẽ đi dạo kiểu đó vào một ngày như thế này. Ngoài ra, dù không biết địa chỉ, nhưng anh ấy đang tìm kiếm người nổi tiếng nhất của ngôi làng này, có lẽ là thuật sĩ nổi tiếng nhất trong thế giới phép thuật và có vẻ như cách tốt nhất để tìm thấy anh ta là tìm ngôi nhà lớn nhất, đắt tiền nhất trong khu vực. Tuy nhiên, anh đang gặp khó khăn vì tất cả những ngôi nhà ở Thiramard, mặc dù được giữ gìn cẩn thận và đẹp đẽ, nhưng lại khá cổ kính và khiêm tốn. Anh đã đi vòng quanh ngôi làng nhỏ vài lần và đến tất cả các ngôi nhà, hứa hẹn nhất là một ngôi nhà ba tầng cao nhưng mảnh mai được quét vôi trắng với ngói đỏ trên mái và một ao hoa huệ phía trước. Ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi cao trên ngôi làng, nhìn ra thung lũng. Durer có thể thấy một số cây chổi đặt trên giá đỡ trên các bức tường bên ngoài, cho thấy rằng hoặc một người cuồng tín của quiddich hoặc một gia đình khá lớn sống ở đó. Hoặc có lẽ là cả hai. trong khi được giữ gìn cẩn thận và xinh xắn, lại khá kỳ lạ và khiêm tốn .

Khi Durer đi ra khỏi thung lũng và lên đồi, một cơn gió khắc nghiệt xé toạc mái tóc của anh, làm anh đau đớn đến thét lên. Anh cảm thấy rùng mình sống lưng khi xem xét điều gì có thể xảy ra nếu đây thực sự là ngôi nhà anh đang tìm kiếm. Durer biết đây là nơi cuối cùng anh nên đến, nơi cuối cùng mà bất cứ ai cũng mong đợi anh ở. Nhưng anh ấy cũng biết rằng anh ấy phải nói chuyện với Harry Potter.

Ngay khi đến cánh cửa nhỏ bằng gỗ phía trước, anh lập tức tự tin rằng mình đã tìm đúng nơi; có một số lá bùa che chắn mạnh mẽ ngăn anh ta bước đủ gần đến cánh cửa để gõ. Đây là một ngôi nhà mà chỉ những người được mời mới được vào. Trong khi anh chắc chắn rằng Potter sẽ không cho phép anh vượt quá ngưỡng, anh cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng nói chuyện với anh ta. Tất nhiên, dù chưa bao giờ đích thân gặp Harry Potter vĩ đại, nhưng anh ấy đã nghe nói rằng anh ấy là một người đàn ông chính trực và hy vọng rằng điều đó sẽ đủ để thôi thúc anh ấy, ít nhất, hãy lắng nghe những gì Durer đã nói trước khi Potter làm như anh ấy. nhất định phải làm; gửi anh ta đến Azkaban.

Ý nghĩ về Azkaban khiến giọng Durer phát ra như tiếng ngựa hí.

"Ngài Potter", anh gọi một cách yếu ớt trước cửa.

Thu hết can đảm, anh tuyệt vọng hét lên.

'ÔNG POTTER!'

Âm thanh duy nhất đáp lại là tiếng gió rít. Anh đã đi hết con đường này, mạo hiểm rất nhiều chỉ để tìm một ngôi nhà trống. Nhưng tất nhiên, anh cười nhạt với chính mình, mặc dù đó là một buổi tối Chủ nhật, Bộ đã được đặt trong tình trạng báo động cao độ để tìm kiếm thứ mà họ sợ là thuật sĩ bạo lực, rối loạn nhất mà họ từng thấy kể từ khi Kẻ- mà - ai - cũng - biết - là - ai chết. Potter phải ra một nơi khác để săn tìm anh ta. Nhưng Durer không muốn gặp Potter khi anh ta đang ở cùng với hàng chục thần sáng khác. Anh muốn có cơ hội nói chuyện một mình với Potter .

Anh ấy sẽ phải đợi; trốn ở đâu đó bên ngoài ngôi nhà cho đến khi Potter trở về. Cảm giác kiệt sức mà Durer đã chiến đấu trong vài ngày qua đột nhiên khiến anh choáng ngợp khi nghĩ đến việc phải trốn trong bóng tối nhiều hơn. Mặt đất vẫn còn ướt do cơn bão đêm qua và quần áo của anh ta chỉ toàn là những chiếc giẻ rách ướt đẫm suốt thời gian anh ta ngủ trong rừng. Thậm chí, anh vẫn kéo chúng chặt hơn xung quanh mình và để chân nhường chỗ cho một cái lán nhỏ ở phía sau ngôi nhà. Anh ngồi dựa vào bức tường thiếc, cho phép mình tự do nhắm mắt mệt mỏi chỉ trong giây lát.

Khi mở chúng ra lần nữa, anh ngạc nhiên, đập lưng ồn ào vào hộp thiếc. Nhìn chằm chằm ra khỏi bãi cỏ trước mặt anh là một đôi mắt ngọc lục bảo nhỏ sáng.

'Ngài không lạnh sao?'

Đó là giọng của một cô bé. Durer chớp mắt , những hạt sương trên lông mi và nhìn chằm chằm vào cô. Anh có thể nhận ra một chiếc mũi đầy tàn nhang và một vài sợi tóc đỏ đậm buông xuống trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.

"Có" Anh ta khẽ trả lời bằng một giọng run rẩy mệt mỏi .

Anh ấy không thể nghĩ ra điều gì khác để nói và đang cố gắng quyết định xem liệu có nên chạy hay không.

Cô gái nhỏ đứng dậy từ chỗ cô đã cúi xuống bãi cỏ trước mặt anh và anh có thể thấy rằng cô thực sự còn rất trẻ. Có lẽ là bốn hoặc năm tuổi. Mái tóc màu đỏ đậm của cô ấy có vẻ như bình thường sẽ xõa ngang vai nhưng nó lại rối bù đến mức, với những sợi cỏ lòi ra chỗ này chỗ kia nên không thể dài ra được. Cô ấy đang mặc một chiếc váy tartan màu xanh lam vương đầy bụi than đen kịt loang lổ. Đôi tất trắng nhỏ của cô ấy bị vấy bẩn bởi những vết bùn và những mảng lớn dính vào đáy dép.

'Tại sao ngài lại ngồi đó?' Cô tò mò hỏi.

Durer đã định nói dối. Anh đã nghĩ rằng mình là một kẻ du hành lạc lối, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt xanh lục trong trẻo lơ đãng đó, anh cảm thấy sự thật thoát ra khỏi miệng mình.

'Tôi đang đợi anh Potter về nhà ... tôi muốn nói chuyện với anh ấy'

'Bạn muốn nói chuyện với bố?' Đôi mắt của cô gái nhỏ nhìn anh không chắc chắn.

Nhưng tất nhiên, Durer nghĩ. Đây chắc hẳn là con gái của Potter. Con út của anh ấy. Cô bé có đôi mắt giống bố. Durer đã từng nhìn thấy những bức ảnh chụp đôi mắt này trên tờ Daily Prophet nhưng chúng kém nổi bật hơn nhiều so với bằng xương bằng thịt.

"Nó rất quan trọng" Durer nói với cô ấy một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt nhỏ đầy tàn nhang của cô không còn chút gì khi cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt anh như thể đang cố đọc điều gì đó. Có một khoảng dừng dài trong đó Durer gục đầu xuống và suy nghĩ về sự nguy hiểm của những gì anh ta đang làm khi nói chuyện với con gái của Potter.

'Ổn thôi'

Durer ngạc nhiên nhìn lên khi cô gái nhỏ tiến về phía anh. Cô nắm lấy bàn tay thô ráp của anh trên bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình và kéo anh về phía cửa sau của ngôi nhà. Durer đã bị sốc khi tiếp xúc. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh đã nói chuyện với ai đó, chứ chưa nói đến việc bị họ chạm vào. Anh đột nhiên đau đớn nhận ra mùi ẩm ướt của quần áo và cảm giác nhớp nháp mồ hôi trên da. Tuy nhiên, con gái của Potter tỏ ra không hề bối rối trước một trong hai điều này khi cô ấy kiễng chân lên để vươn tay lên và vặn núm cửa sau.

Hai người bước qua ngưỡng cửa mà không bị cấm đoán. Durer ngạc nhiên lưu ý rằng sự chào đón đồng tình của cô gái nhỏ vào nhà mình dường như đã vô hiệu hóa tất cả các lá bùa che chắn.

"Chúng ta phải cởi giày ra", cô gái nói với vẻ mặt chán ghét như thể cô đã được cha mẹ dạy làm như vậy nhưng không hoàn toàn bị thuyết phục về sự cần thiết của quy tắc. Durer gật đầu trong im lặng và cảm giác xa lạ của một nụ cười chiếm lấy khuôn mặt anh khi anh đặt đôi ủng đã bị ướt của mình cạnh đôi dép của cô. Mặc dù đã sống trong tự nhiên nhiều tuần, sự bẩn thỉu của đôi ủng của anh ấy không sánh được với bùn đất, côn trùng và cỏ xén mà cô ấy dường như đã thu thập được qua một buổi sáng phiêu lưu trong khu vườn của mình.

Trong vòng vài phút, Durer đã ngồi thoải mái trong chăn trên ghế ở bàn bếp của Potter với một bữa sáng kiểu Anh với sữa nóng hổi trước mặt. Anh nhìn cô gái nhỏ mang một chiếc bánh sô cô la khá lớn, vón cục đặt trên kệ bánh thủy tinh qua làn hơi bốc ra từ cốc của anh.

"Chúng tôi có thể có món này thưa ngài, bởi vì ngài là một vị khách" cô gái tóc thắt nút giải thích một cách bảo vệ. Durer cười thầm một mình; có lẽ đây là lý do tại sao cô ấy rất sẵn lòng để cho một người lạ.

Sau khi cẩn thận cắt hai lát lớn và đặt một lát lên đĩa trước mặt Durer, con gái Potter ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, từ từ xúc từng dĩa bánh vào cái miệng nhỏ xíu của mình trong khi quan sát anh.

Giờ đây, lần đầu tiên sau nhiều tuần cậu đã được ấm áp và thoải mái, Durer miễn cưỡng buông lỏng cảnh giác. Phần logic của tâm trí anh ta biết rằng anh ta vẫn còn rất nhiều nguy hiểm nhưng sự kiệt sức sau thời gian chạy trốn và sự quyến rũ của cô bé quàng khăn đỏ đang từ từ che miệng bằng những vệt kem sô cô la đã khiến anh phải đối đáp bằng vẻ thật thà bất lực nhất , dù vậy , sự gột rửa tâm trí trước vẻ đẹp thánh thiện ngây thơ này vẫn làm một kẻ lưu lạc như anh thấy thỏa mãn  . Cô gái có vẻ hài lòng khi im lặng nhìn anh ta nhưng Durer, người đang trên bờ vực chìm vào giấc ngủ yên bình, đứng thẳng trên ghế phá vỡ sự im lặng để giữ cho mình tỉnh táo.

'Cháu tên là gì?'

Nghe vậy , cô bé ngấu nghiến hết đĩa bánh như sợ ai giành mất rồi mới ngẩng đầu , nhìn thẳng vào mắt anh trả lời : "Lily, thưa ngài".

Durer chờ đợi cô ấy trả lại câu hỏi cho người lạ mà cô ấy đã đưa vào nhà mình nhưng cô ấy tiếp tục uống cốc sữa một cách lặng lẽ , đôi lúc lại liếc nhìn nhìn vào khuôn mặt của anh ta.

'Cháu có thích sô cô la không Lily ?' Durer hỏi, vì không còn điều gì để nói, anh dùng nĩa ấn xuống cái bánh bông xốp lấy một miếng đậm vị sô cô la bỏ vào miệng .

Lily gật đầu, nhấp một ngụm trà.

"Bố có thể làm những chiếc bánh sô cô la tuyệt vời", cô nói một cách thích thú.

Chiếc nĩa của Durer bị khựng lại giữa chừng khi anh nhận ra mình đang ăn một chiếc bánh do Harry Potter làm mà tất cả phù thủy dù tốt hay xấu đều muốn nếm thử .

'Ông. Potter đã làm cái này? '

Lily gật đầu một lần nữa với vẻ hoài nghi trong giọng nói của anh.

'Bố giỏi làm bánh. Ngay cả James cũng ăn chúng dù anh ấy thường không ăn đồ ngọt '

'James?'

'Anh trai ngớ ngẩn của tôi'

'Và anh trai của cháu ở đâu?' Durer nhận ra rằng họ có thể không ở một mình trong nhà.

Lily nhún vai "Chúng tôi đang chơi ở bên ngoài nhưng anh ấy đã bay đi để gặp John".

'… Và phần còn lại của gia đình bạn?'

'Albus đã đi với xác ướp để thăm bà và ông'

Durer cảm thấy nhẹ nhõm. Vì vậy, tất cả mọi người đã được ra khỏi nhà. Anh chỉ có thể hy vọng rằng ông Potter sẽ là người đầu tiên trở về.

"Bố đang đi tìm một thầy phù thủy rất tệ" Lily đề nghị.

Durer nhìn cô chằm chằm với đôi mắt mệt mỏi. Rốt cuộc cô có nhận ra anh không?

'Ồ và Te-' Lily bắt đầu.

'Bạn có biết tôi là ai không, cô Lily?' Durer cắt lời cô ấy.

'Không, thưa ngài. Ngài có làm việc với bố tôi không? '

'không ... không hoàn toàn' Durer ngập ngừng; anh chưa quyết định mình sẽ giải thích thế nào.

'Oh!' Lily phấn khích thốt lên, 'Ngài có làm việc ở Hogwarts không?' cô ấy bỏ nĩa xuống và mở to mắt về phía trước, cả hai tay đặt trên bàn.

“Không…” Durer thừa nhận, cảm thấy khó khăn khi nằm ngay tại chỗ với một đứa trẻ nhỏ như vậy nhưng vẫn biết rằng mình phải tìm ra cách che đậy nào đó.

'Nhưng ngài đã đến trường Hogwarts? Ông đã đi học khi nào? ' Lily dường như đã hoàn toàn quên chủ đề đang nói trong sự phấn khích tột độ .

'vâng-' Durer cười khúc khích, nhẹ nhõm vì cô đã đổi chủ đề.

'và ông đã ở nhà nào? Bạn có đến Hogsmeade vào cuối tuần không? Ngài đã chơi quiddich? Vị trí nào? ' một thác nước câu hỏi tuôn ra từ miệng Lily.

'Ravenclaw. Tôi sẽ nói như vậy '
'Ngài không quá thích bay phải không Durer? '

Lily và Durer quay nhanh xung quanh trong sự ngạc nhiên đến nơi Harry đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp, đũa phép của anh ta giơ lên ​​và với một Teddy trông kinh hãi đang giữ chặt ống quần của anh ta.

'Cha!' - Lily thốt lên. 'Đừng cắt ngang, chúng ta chỉ có một mảnh nhỏ mỗi người'.

"Lily, ra khỏi bếp ngay" Harry ra lệnh cho cô.

Lily, người không quen nghe thấy giọng nói nghiêm khắc từ cha cô, nhìn ông ta một cách hờn dỗi và đẩy chiếc đĩa bánh lem nhem của mình ra khi cô bước xuống ghế.

"Tạm biệt thưa ngài" cô lầm bầm. 'Hãy kể cho tôi nghe về Hogwarts lần sau'

'Hoa loa kèn!' Harry hét lên.

“Lần sau hãy kể cho tôi nghe về Hogwarts,” Lily hờn dỗi lặp lại mà không quay lại khi cô đi về phía cửa bếp. Teddy chạy đến và mặc dù bản thân anh vẫn còn là một đứa trẻ 10 tuổi, bế cô và đưa cô vào phòng khách.

Durer, biết rằng đây có thể là những giây phút cuối cùng của mình với tư cách là một thuật sĩ tự do; Có lẽ những giây phút cuối cùng anh còn sống nếu mọi thứ trở nên tồi tệ khủng khiếp, anh thấy mình bình tĩnh bằng cách nào đó. Đủ bình tĩnh để cảm thấy bị quyến rũ bởi sự ngây thơ của Lily và nở một nụ cười nhẹ trên môi. Tuy nhiên, anh không để cô làm phân tâm quá lâu khi anh nhớ ra lý do chuyến thăm của mình.

'Ông. Potter- Tôi có một chuyện phải nói với cậu. ”Anh ta nhìn vào mắt Harry cầu xin vẫn đang ngồi trên ghế bếp, đắp chăn.

"Bạn có thể nói với tôi tại phiên điều trần" Harry lạnh lùng nói.

'Không, tôi phải nói với bạn bây giờ là ông Potter và chỉ có ông, ông Potter-' Durer bắt đầu nhưng bị át bởi một loạt tiếng động lớn như linh hồn sau khi thần xuất hiện vào nhà bếp cho đến khi ông bị bao vây bởi không dưới 20 phù thủy và các pháp sư chỉ thẳng cây đũa phép của họ vào anh ta.

Harry thì thầm.
____
Đây , một cái chap 1 khởi đầu đúng kiểu khởi đầu mọi cuốn sách , nói thực thì tôi có hơi lười dịch đoạn này mà muốn xông vào ngay hiện tại . Vì tôi nhớ là phải đến chap 7 hay 8 chục mà tôi cày trong ba trong mới với tới được thì anh ông bà mới kiss , và các bà biết tôi lười thế nào đấy :) Thôi thì cứ cố gắng thôi , muốn đạt được hạnh phúc phải trải qua đắng cay ngọt bùi mà , Ngủ ngon ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro