#2. B r e a t h i n g ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật hư hỏng...

Anh rên rỉ trong cổ họng và gần như hét lên khi cậu ép anh ngã về đích. Lai Guan Lin đưa tay lên và giữ chặt hông anh, tiếp tục dày vò anh. Một dòng chảy hóng hổi bắn vào miệng cậu, nó mang hương vị của thiên đường, và cậu nuốt nó xuống hết, tất cả những gì mà anh trao cho cậu.

Cậu nghe tiếng anh thở khó nhọc, lồng ngực trắng ngần của anh nhấp nhô lên xuống cho những nhịp thở gấp rút và nó bỏng nhẩy mồ hôi. Một bức họa của sự suy đồi và nó kích thích cậu.

Ngay lập tức cậu đứng bật dậy, ép môi mình vào môi anh trong một cái hôn cuồng dại, cậu cắn vào môi anh, day day nó rồi nhường chỗ cho lưỡi của mình.

- Thấy vị của anh như thế nào?

Cậu khẽ nói, hôn anh lần nữa.

- Thật tuyệt phải không? Nó tựa thiên đường nhưng cũng thật tội lỗi như địa ngục vậy.

Và trước khi anh có thể lên tiếng thì cậu đã nắm lấy quần anh mà kéo xuống trong sự hấp tấp, vội vã. Chết tiệt! Cậu không thể chờ được nữa, cậu đã chờ đợi anh, chờ khoẳng khắc này quá lâu rồi. Lai Guan Lin vòng tay xuống và bế xốc anh lên, động tác này làm cho tấm màn đỏ mà hai người đang dựa vào gần như siết chặt xung quanh họ.

- Em sẽ cho anh thấy...

Cậu khó khăn nói trong một nụ cười ma mị khi đưa tay xuống và cởi khuy quần của mình ra, lưng bàn tay cậu lướt vào anh khi cậu làm như vậy và anh lại bật ra một tiếng thở khe khẽ trong miệng.

- ... Rằng em muốn anh nhiều như thế nào.

Thứ cương cứng trong quần cậu bật ra, nóng hổi và căng đầy, cậu lại hôn anh, đảo lưỡi mình trong khoan miệng nhỏ bé đó. Cậu lui về phía trước, ép lưng anh vào bức tường, chân anh mở ra và vòng quanh cánh tay của cậu, Guan Lin đưa tay xuống, hướng vật căng cứng ấy vào nơi tối mật của anh, ép nó vào.

Cậu gầm gừ sâu trong cuống họng khi cảm nhận hơi nóng bên trong anh đang từ từ hé mở và ôm lấy cậu, cậu chỉ mới ướm thử phần đầu mà hơi nóng và sự chặt chẽ ấy đã làm cậu bùng nổ rồi, cậu nghĩ mình sẽ không trụ được lâu mất nếu cứ tiếp tục như thế này.

- Chật quá... Chết tiệt!

Cậu cố nhích vào từng chút một, một phần vì không muốn làm anh đau, một phần cậu cũng muốn tận hưởng giây phút này, cậu vùi mặt vào cổ của JiHoon, hít lấy một hơi thật sâu mùi hương của anh như thể để lấy dũng khí. Tay anh bấu lên vai cậu, chiếc miệng bé nhỏ chốc chốc lại phát ra những tiếng động gợi tình khe khẽ, hơi nóng bao phủ xung quanh cả hai. Rồi anh hét lên khi cậu dứt khoát ấn mạnh vào anh, mang cậu vào trong anh một cách trọn vẹn nhất có thể, biến đổi anh thành của cậu mãi mãi.

Anh gục mặt vào vai cậu, hít thở trong khó khăn, Lai Guan Lin muốn hét lên vì thỏa mãn, cậu hôn lên mái tóc rối bù của anh, hôn lên trán, tai, mắt, bất kể nơi nào mà môi cậu có thể chạm tới được trong sự lo lắng và yêu thương vô bờ.

- Xin lỗi, xin lỗi bé cưng, em không cố ý làm anh đau.

Cậu nói giữa những cái hôn.

- JiHoon à, nhìn em này.

JiHoon hấp háy mắt nhìn cậu, khuôn mặt anh giờ đã đỏ ửng, đôi mắt long lanh nước như thể sắp òa khóc đến nơi. Không! Không phải như thế, cậu không muốn anh đau đớn hay khóc trước mặt mình vì điều đó làm cậu thấy mình chẳng khác nào một con thú dơ bẩn đang cào móng vuốt của mình về phía anh, và anh thì đang sợ hãi đến nổi phải bỏ chạy khỏi cậu. Lai Guan Lin sẽ không để tình trạng đó xảy ra, cậu sẽ cho anh mọi thứ, bất cứ thứ gì.

Cậu nhẹ nhàng xốc anh lên lần nữa, vẫn ghim sâu trong anh, cậu chống tay lên bức tường phía sau và bắt đầu chuyển động.

Guan Lin không kiềm được tiếng gầm gừ thỏa mãn khi được chôn vùi trong lãnh địa của anh, nóng, chật và tuyệt như những gì mà cậu từng nghĩ tới. Không! Còn tuyệt hơn như thế.

Những nhịp điệu của hông cậu đưa anh dâng cao hơn, JiHoon ngả ra sau, bàn tay anh nắm lấy tấm màn đỏ đưa nó lên môi và cắn chặt vào để kiềm nén những tiếng kêu vì khoái lạc trần tục này, cảm nhận cậu ở sâu trong anh, những cú trượt dài của cậu dường như giết đi phần còn lại trong anh.

Tấm màn sương phủ mờ mắt của cả hai, mồ hôi đổ ra, làm bóng và nổi bật những đường nét cơ thể họ, thấm ướt cả tấm lưng cậu. Lai Guan Lin ép chặt anh vào tường, tiếp tục di chuyển làm cả anh và cậu đều vô thức bật lên những âm thanh hư hỏng.

Nếu như có ai đó phát hiện ra họ...

Mặc xác những con người đó, mặc xác cả thế giới ngoài kia, cứ để họ nhìn, điều đó chỉ chứng tỏ anh đã thuộc về cậu, cậu đang đánh dấu chủ quyền của mình lên anh và cậu sẽ giết kẻ nào dám nhìn anh bằng đôi mắt thèm khát như cậu đang nhìn anh hiện giờ.

Kể cả Bae Jinyoung.

Phải rồi! Kể cả anh ta.

- Gọi tên em đi, JiHoon.

Cậu yêu cầu, nhấn mạnh hông mình vào anh, anh nheo mắt vì cơn cực khoái cậu cho anh, khuôn miệng ướt đẫm hé ra với những hơi thở đứt quãng.

- Gọi tên em đi! Nói đi bé cưng! Ai là người đang yêu anh lúc này, ai là người đang làm vậy với anh? Nói em nghe đi!

Môi anh mấp máy, nhưng không rõ từ.

- Ai? Nói lớn lên! Và em sẽ cho anh thứ anh muốn!

Cậu hối thúc anh, khao khát nghe được tên mình thoát ra khỏi miệng anh.

JiHoon hé môi lần nữa, mồ hôi chảy dài trên mặt anh, lung linh đến lạ thường, anh đưa mắt nhìn cậu, đôi mắt nâu của anh mới đẹp làm sao khi chúng bị lu mờ trong khoái lạc. Lai GuanLin ngả đầu về phía anh, cậu đưa lưỡi mình chạy dọc gò má anh, nếm lấy vị mặn trên đó, rồi cắn lấy vành tai anh, nhẹ nhàng yêu cầu một lần nữa.

- Ai là người đang làm điều này với anh?

- Jinyoung...

Câu nói đó, cái tên đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu, cậu thấy tim mình cứng lại trong lồng ngực và máu trong não bắt đầu tuông trào qua từng mạch máu như muốn bùng nổ trong cơn ghen tuông mù quáng.

- Cái gì?

Cậu lên tiếng, như thể không nghe được.

- Anh nói ai cơ?

- Jinyoung.

Cậu ngừng hẳn động tác lại, nhưng vẫn ghim sâu trong anh, tay cậu di chuyển lên và siết lấy khuôn mặt mềm mại của anh trong đó.

- Chết tiệt! Em là Lai Guan Lin! Không phải Jinyoung!

Cậu nói, gần như quát vào mặt anh vì tức giận.

- Nói lại đi! Em là ai?

JiHoon cố gắng xoay đầu thoát khỏi bàn tay đang giam giữ khuôn mặt của anh, cựa quậy người, dừng như anh cũng muốn thoát ra khỏi cậu. Điều này làm lòng cậu như bị thiêu cháy.

- Jinyoung... Jinyoung....

Anh khẩn khoản gọi tên con người đó lần nữa, chống tay lên ngực cậu để cự tuyệt. Lai Guan Lin thấy mình hét lên như con thú bị trúng bẩy, cậu ngả vào người anh, ghim chặt anh vào tường một lần nữa.

- Khốn nạn! Tôi làm mọi thứ vì em, mà em dám gọi tên một thằng đàn ông khác trước mặt tôi sao? Sao em dám gọi tên hắn khi có tôi ở đây!

Cậu lại siết mặt anh trong tay, nhìn khuôn mặt anh cau lại vì sợ hãi.

- Tôi phải làm thế nào em mới quên được tên chết tiệt đó hả?

Nói rồi cậu đẩy mạnh hông mình vào anh, làm anh đau đến mức hét lên, và những giọt nước mắt nơi khóe mi bắt đầu tràn ra. Cậu biết anh đau, cậu rất muốn ôm anh và kêu anh tha thứ cho mình, nhưng lòng ghen tức không cho cậu làm thế. Khao khát được chiếm hữu giờ đây đã như giọt nước làm tràn ly, không thể cứu vãn được nữa.

Cậu đè lấy anh và thúc vào anh liên tục, khiến anh quằn quại trong đau đớn, mái tóc nhuộm nâu của anh xỏa ra trên nền đỏ như máu của tấm màn. Guan Lin cúi xuống và hôn anh, như thể muốn xóa sạch cái tên đó ra khỏi miệng anh.

Lần này anh cự tuyệt, quay đầu qua để tránh môi cậu và hét lên.

- Jinyoung! Cứu anh với! Jinyoung!

- Hắn không có ở đây!

Cậu tức giận, nắm lấy tóc của anh và xoay đầu anh lại để họ có thể nhìn vào nhau.

- Từ giờ sẽ không có Bae Jinyoung nữa! Em là của tôi, của tôi, của riêng tôi mà thôi, và tôi sẽ không chia sẻ cho ai cả!

Rồi cậu lại hôn anh, mặc cho anh chống cự.

- Lai Guan Lin! Nói đi! Nói tên tôi đi!

Anh vẫn im lặng.

- Nói đi!

Cậu bắt buộc.

- NÓI!

- Không ích gì đâu, anh ấy sẽ không bao giờ là của mày!

Tiếng nói phát lên phía sau lưng làm Lai Guan Lin quay đầu lại và nhìn, nhưng không có ai ở đó, chỉ có tấm màn màu máu. Một cảm giác lạnh đến rợn sóng lưng xô vào cậu, để lại cảm giác trống trải, sợ hãi và quay đầu nhìn về phía JiHoon đang nằm...

Nhưng tay cậu chỉ chạm vào không khí, JiHoon không còn ở đây nữa, chỉ có cậu.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Cậu vùng dậy và gạt tấm màn đỏ ra, nhưng càng cố thoát cậu càng bị tấm màn ấy quấn chặt vào cơ thể, cậu chạy, nhưng xung quanh chỉ có một màu sắc tan thương đó. Không thể thoát ra, Lai Guan Lin áp mặt mình vào trong tấm màn và cậu có thể thấy được dáng người nhỏ bé của anh bên kia, qua những sớ vải, cậu gọi tên anh, nhưng anh không quay lại nhìn.

JiHoon!

JiHoon!

Cậu thấy miệng mình mở ra nhưng âm thanh thì không nghe được, chẳng trách anh không nhận ra cậu gọi. Lai Guan Lin dùng sức xé toạt tấm màn cản trở này, nhưng lớp này rách đi thì lớp khác lại trồng lên, mãi mãi cậu không chạm được vào anh.

Cơ thể cậu bắt đầu mệt lả, những ngón tay đau đớn khi những thớ vải dày sướt qua.

JiHoon, em xin lỗi, trở về với em đi...

Xin anh...

Em sẽ không chạm vào anh nữa, nếu như đó là điều anh muốn. Chỉ cần... chỉ cần đừng bỏ em...

JiHoon.

Cậu hét và gọi tên anh trong câm lặng, lả người đi, màu đỏ như máu là thứ duy nhất cậu nhớ trước khi bị nó cuốn đi.

.
.
.

Lai Guan Lin giật mình thức giấc, nhìn vào khoảng không đen như mực trước mắt, bàn tay cậu đã vô thức giơ lên như thể cố với lấy thứ gì đó. Hơi thở vẫn còn nặng nhọc trong cuốn họng, mồ hôi đầm đìa khắp thân thể mặc dù trong phòng máy điều hòa vẫn hoạt động.

Một giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt cậu. Nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt vời và hoang đường.

Không có thực.

Không tồn tại.

Cậu lại thua nữa rồi.

Cả trong đời thực và cả trong mơ. Anh đã gọi tên Jinyoung thay vì cậu, cậu đang lừa dối ai chứ thằng bệnh hoạn, ngu ngốc này.

Cậu vẫn còn nhớ như in cách anh gọi tên Jinyoung, cách anh van xin hắn ta đến cứu anh, như thể Jinyoung là một phần cuộc sống của anh. Anh yêu Jinyoung như thế, trong khi cậu chỉ là một bức màn cản trở. Ngay cả trong mơ anh vẫn không thể là của cậu, dù chỉ một chút.

Cậu bật cười trong nổi thống khổ đang bóp nát trái tim cậu trong từng nhịp đập, nhưng nước mắt cứ tràn ra, cậu không thể ngừng nó lại được.

Thật yếu đuối.

Lai Guan Lin nằm nghiêng người, vùi mặt mình vào gối, mặt cho cảm xúc tuôn trào và nó đang giết dần cậu từng giây.

Thở.

Bây giờ thở cũng là một hành động xa xỉ đối với cậu.

Cậu không thể thở như mình mong muốn được nữa.

~~~~~~~~~~

Mọi người cho chúng tớ xin chút ý kiến đi ạ, đừng bơ nhau tội nghiệp lắm :'((

- Cáo -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro