6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Orm ngồi lặng yên trong căn phòng tĩnh lặng, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời buổi chiều đang dần nhuộm màu hoàng hôn. Cảnh sắc đẹp đẽ đó, với những vệt nắng cuối cùng le lói, đưa tâm trí cô trở về ngày đầu tiên gặp Lingling—người con gái đã khiến trái tim cô thổn thức ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đó là một buổi chiều mùa thu mát mẻ, Orm đang tận hưởng chuyến du lịch ngắn ngày đến Đức. Cô không hề biết rằng chính tại nơi xa lạ này, cô sẽ gặp một người làm xáo trộn cuộc sống của mình. Orm bước đi dọc theo con đường lát đá ven sông Rhein, khung cảnh thơ mộng và yên bình làm cô cảm thấy thoải mái lạ thường. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở một người con gái đang ngồi cặm cụi trên ghế đá công viên, phác họa khung cảnh bờ sông trước mặt. Lingling, với mái tóc đen dài buông lơi và gương mặt thanh thoát, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, từng nét bút trên giấy như hòa quyện với tâm hồn cô. Orm dừng chân, không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Có một điều gì đó rất đặc biệt ở Lingling một sự bình yên và thu hút mà Orm chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Khi Lingling ngẩng đầu lên và ánh mắt hai người chạm nhau, Orm cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Ánh nhìn đầy sự dịu dàng ấy đã thành công hoàn toàn thu hút cô. Dù chỉ là một ánh mắt giao nhau trong giây lát, trái tim Orm đã lỡ nhịp, tự hỏi liệu mình có thể gặp lại cô gái ấy lần nữa.

Ngày hôm sau, Orm quyết định trở lại nơi ấy, như thể có một sợi dây vô hình kéo cô đến đó. Cô không dám chắc mình sẽ gặp lại Lingling, nhưng hy vọng mong manh ấy vẫn khiến cô bước đi nhanh hơn, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Và rồi, như một phép màu, Lingling lại ở đó, vẫn ngồi bên ghế đá cũ, vẫn cặm cụi với những nét vẽ của mình. Nhưng lần này, Lingling ngẩng đầu lên sớm hơn, ánh mắt chạm ngay vào Orm - người mà cô đã thấy thoáng qua ngày hôm trước.

Lingling khẽ mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên pha lẫn chút thích thú.
"Lại gặp em rồi" cô nói giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua, nhưng đủ sức in sâu vào tâm trí của ai đó.
Lingling không thể ngờ rằng giữa một thành phố rộng lớn và xa lạ như thế này, cô lại có thể gặp lại một người lạ mặt tận hai lần liên tiếp. Giây phút ấy, mặc dù không biết đối phương là người nước nào nhưng lòng cô vẫn mãnh liệt có lòng tin rằng cô gái xinh đẹp trước mặt là đồng hương với mình nên đã thử chào hỏi bằng tiếng Thái với em ấy.

Orm cảm thấy tim mình như trào dâng một niềm vui khó tả. Cô gật đầu, không giấu nổi nụ cười trên môi. "Thật trùng hợp, em cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại chị" cô đáp, ánh mắt không rời khỏi gương mặt dịu dàng của Lingling.

Lingling gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy thật diệu kỳ, không ngờ lại gặp đồng hương ở nơi đây.
"Thế giới rộng lớn, nhưng đôi khi cũng nhỏ bé đến kỳ lạ. Có lẽ chúng ta có duyên" cô nói, lời nói như khẽ chạm vào lòng Orm, khiến tim cô càng đập nhanh hơn.

"À, chị tên là Lingling, nhìn em có vẻ là nhỏ tuổi hơn chị nhỉ ?" Cô nói, giọng nói ấm áp và thân thiện.

Orm bối rối một chút, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp lại bằng một nụ cười hiền. "Em là Orm, năm nay em vừa tròn 18 tuổi ạ"

Lingling gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi. "Rất vui được gặp em, Orm."

Cái tên "Lingling" vang lên trong đầu Orm, như một giai điệu đẹp đẽ mà cô không thể nào quên. Orm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi biết tên của cô gái đã khiến trái tim cô thổn thức.
"Em cũng rất vui được gặp chị, Lingling," Orm đáp lại, cảm thấy một niềm vui khó tả khi được gọi tên chị ấy.

Trái tim non nớt tuổi mười tám của thiếu nữ bỗng chốc đập loạn nhịp, không cách nào kiểm soát nổi.
"Thôi xong, mình tiêu rồi," Orm thầm nghĩ, lòng ngổn ngang. "Va phải mật ngọt chết ruồi của gái thẳng rồi..."

Dù còn trẻ và chưa nhiều kinh nghiệm, Orm cũng đủ nhạy cảm để hiểu rằng mình đang đứng trước một thứ cảm xúc vô cùng nguy hiểm. Lingling với nụ cười rạng rỡ và giọng nói dịu dàng, khiến Orm lạc vào một mê cung của sự quyến rũ không lối thoát. Cô tự nhủ phải cẩn thận, nhưng làm sao đây khi ánh mắt Lingling đã khiến cô đắm chìm vào sự ngọt ngào chết người ấy? Ở tuổi 18, Orm chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào một tình huống như thế này, cảm thấy rung động mãnh liệt trước một cô gái mà cô chỉ vừa mới gặp.
_____________________
Orm ngồi bần thần dưới sàn nhà lạnh lẽo. Hình bóng của cô, với dáng ngồi hơi gập người và đôi vai gầy gò, đầu cô cúi thấp, tay đặt trên đầu gối, như thể đang chống chọi với sức nặng của những ký ức đã xa.

Việc cô quyết định rời đi không đơn thuần chỉ vì một câu nói vô tình của Lingling. Đằng sau quyết định ấy là cả một bầu trời nỗi đau và thất vọng đã âm ỉ dồn nén trong lòng cô suốt thời gian dài. Những cảm xúc này, vốn đã âm thầm tích tụ, giờ đây không thể bị kiềm chế nữa và cứ thế bùng phát mạnh mẽ. Orm cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ xung quanh cô, từng cơn sóng cảm xúc cuộn trào, không còn khả năng kiểm soát. Mỗi ký ức, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của Lingling như một nhát dao cứa vào trái tim cô, nhấn chìm cô trong biển lớn vô hạn. Sự thất vọng về tình cảm đơn phương không được đáp lại, sự mệt mỏi từ những năm tháng nỗ lực đợi chờ, và sự cảm thấy mình không còn chỗ đứng trong cuộc sống của Lingling tất cả đổ dồn vào một điểm, bùng phát thành cơn sóng dữ dội.

Gương mặt Orm, vốn tươi sáng và đầy sức sống, giờ đây bị nhấn chìm trong vẻ u sầu và mệt mỏi. Đôi mắt cô, vốn long lanh trong trẻo, giờ đây đượm buồn và đỏ hoe vì nước mắt không ngừng tuôn nơi khoé mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, tràn xuống cổ và chảy từng chút một, như những vết thương mở không cách nào cầm máu.

Cô run run nắm chặt một bức ảnh cũ trong tay, bức ảnh đó ghi lại một khoảnh khắc hạnh phúc bên chị ấy, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một nhát dao sắc bén, cắt sâu vào trái tim đang tan vỡ của cô. Mỗi lần nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Lingling, Orm cảm nhận như có hàng triệu mảnh vụn của niềm vui và hy vọng đang vỡ vụn trong lòng.

Cô gục đầu xuống đầu gối, âm thầm nấc lên những tiếng khóc không thành lời, âm thanh ấy như một tiếng than khóc của một tâm hồn bị dày vò. Đôi vai cô run rẩy, không còn sức để chống chọi với nỗi đau đớn đang cào xé trái tim. Cảm giác tuyệt vọng khiến cơ thể cô trở nên nặng nề, như thể từng giọt nước mắt là một phần của linh hồn đang dần rời bỏ cô.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc và mãnh liệt tinh thần của chính mình đang dần sụp đổ hoàn toàn.

*Ting* tiếng thông báo tin nhắn vang lên xé tan bầu không khí lạnh lẽo hiện tại. Orm ngẩn đầu nhìn điện thoại mình sáng lên cùng với cái tên "Lingling của em" nằm chễm chệ trên màn hình.

Orm tắt nguồn và ném điện thoại lên giường, không biết phải đối diện với Lingling như thế nào khi mớ hỗn độn ngổn ngang của bản thân chưa được giải quyết.
______________________
Ngồi suy một lúc lâu, Orm từ từ bò dậy tìm chiếc điện thoại mà mình đã ném vừa nãy. Mở nguồn lên, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà Lingling đã gửi "Em có ở đó không Orm"

Orm quyết định không trả lời, chuyển sang hộp thoại thứ 2 chính là View bạn thân cô.
"Này cậu chết ở xó nào rồi à ? Sao nhắn tin mãi không thấy trả lời!😡"
"Đợi đó ! Bà đây đang phi xe qua"

Vừa đọc dứt tin nhắn thì tiếng gõ cửa dồn dập ào tới một cách mãnh liệt. Orm mỉm cười đi đến tin chắc rằng là bạn thân mình đang ở trước cửa...





________________________
Mọi người ơi, tối ngủ đừng uống trà sữa nhé 😔 Tớ lăn mãi mà chả vào giấc nổi nên mới ngoi lên đây nè...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro