Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lingling Kwong gật đầu, đưa con dao nhọn đến trước mặt em, cắt đi sợ dây trói cổ tay em. Orm liền nhân cơ hội người kia không đề phòng, em đã nhe răng cắn vào cổ tay cô, em nhăn mặt, dùng hết sức lực của bản thân để nghiến răng, cắn thật sâu. Nhưng hình như người kia không có chút động tỉnh gì, chỉ dùng đôi mắt đen láy thu giữ hành động của em trong đồng tử. Em bất lực thật rồi, em thật sự sẽ bị người này giết chết, sau đó sẽ quăng thịt cho cá sấu ăn sao, em chỉ mới vừa 22 tuổi thôi, em còn chưa làm được gì nữa mà, em không thể nào chết ở một nơi lạnh lẽo như thế này được. 

" Thả tôi ra... xin chị đó... hức... tôi không muốn chết... hức... chị muốn gì cũng được hết... xin chị thả tôi ra... hức... xin chị... hức...." 

Em thu miệng lại, rời khỏi cổ tay Lingling Kwong, chỉ thấy trên cổ tay trắng xanh đã rướm máu, dấu răng im đậm đến nhức nhói cả da thịt.  

" Có chắc là tôi muốn gì cũng được?" 

" Phải... chỉ cần chị thả tôi ra thôi... hức..." Em gật đầu, bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của em đâu chứ, còn sống mới là quan trọng nhất. Em chỉ cần được sống thôi. 

" Được. Ngoan ngoãn nghe lời một chút, tôi sẽ cho em đi" Lingling Kwong ngữ khí vẫn không thay đổi, đứng dậy cúi thấp đôi mắt nhìn em. 

Em có thể tin tưởng cô sao? 

Người ban nãy nói muốn nếm thử máu của em, lúc này lại hứa hẹn sẽ thả em đi. Em thật sự có thể tin tưởng không? Nhưng mà, dù có dù không thì em bây giờ đang trong hoàn cảnh nào kia chứ, nếu có bị cô lừa thì cũng không thay đổi được việc em sẽ chết. Nhưng nếu người kia thực sự sẽ thả em đi, vậy thì em sẽ giữ được mạng. Dù sao bây giờ em cũng không có quyền lựa chọn, dù rơi vào tay của quỷ dữ nhưng được sống thêm một ngày, thì quỷ dữ với em lại chính là thiên thần. 

Đến khi trời vừa tối, Lingling Kwong lái một chiếc xe từ trong hầm xe lên, rời khỏi căn biện thự rộng lớn kia mà trở về nhà của mình, cô cũng không quên đem theo cô gái nhỏ đang run rẫy bên cạnh mình.

" Đã chụp được những gì?" Lingling Kwong đánh lái, mắt không nhìn lấy em dù một lần, chỉ chăm chăm nhìn phía trước mà lái xe.

" Tôi...không chụp được gì hết" Em đột nhiên run người, cảm giác giọng nói vừa rồi đã động đến nội tâm em, giống như vừa đi khỏi một tầng địa ngục, lại đi đến một tầng địa ngục kinh khủng hơn. " Xin chị, thả tôi ra được không? Tôi thật sự chưa làm gì hết.... cầu xin chị.... thả tôi ra được không?"

Orm bắt đầu nức nở, gương mặt đã sớm giàn giụa nước mắt vì sợ hãi, câu nói cô muốn nếm thử máu của em luôn chạy trong đầu Orm, càng lúc càng đe doạ em đến gần cái chết thêm một tất nữa, người bên cạnh này, thật sự... rất đáng sợ.

" Xin chị.... tôi sẽ không nói nửa lời, làm ơn... tha cho tôi. Làm ơn đi.... tôi cầu xin chị."

Orm bắt lấy cổ tay áo người bên cạnh, lay lay nài nỉ Lingling một lúc, em khóc đến cả hai mắt đều xưng húp rồi, nếu còn tiếp tục khóc sợ rằng sẽ mù mất. Lingling Kwong nhíu mày, hình như rước nhầm cổ máy nói chuyện rồi, ồn ào quá mức.

" Im lặng, nếu còn nói nữa tôi sẽ mang em về chỗ vừa rồi. Đem bán sang Châu Phi"

Lời đe doạ chắc nịt của Lingling hình có tác dụng. Em không còn kêu ca hay phát ra âm thanh nào nữa, chỉ im lặng rụt người nép vào cạnh cửa kính, lâu lâu lại đem tầm mắt thu gương mặt người kia vào trong. Nhưng em không dám nhìn quá lâu, sợ bị người kia phát hiện, lỡ cô ấy nổi cáu sẽ giết chết em mất. Trước mắt em phải thuận theo ý của người này, thì mới có cơ hội trốn thoát được khỏi đây, người này chính là tử thần, nhưng có khi chính là sợ dây duy nhất cứu mạng em lúc này.

Về đến nhà, căn nhà này không giống căn biệt thự to lớn kia, nhưng cũng vô cùng rộng rãi, tông màu lạnh ấm lại rất hài hoà, làm em có chút thoải mái hơn rất nhiều, còn có rất nhiều phòng. Lingling Kwong bước đi phía trước, em theo sau bóng lưng cô vài bước, tấm lưng vững chãi thẳng tấp phía trước làm em cảm giác có chút quen thuộc, như đã nhìn qua ở đâu đó rồi. Cô dẫn em đến một căn phòng đối diện một căn phòng khác.

Mở cửa bước vào, bên trong bày trí rất gọn gàng, màu xám chủ đạo nhưng lại không quá lạnh lẽo, khi bật đèn lên sẽ lại ấm áp, như không gian bên ngoài vừa rồi em nhìn thấy. Để lại Orm trong phòng đó một lúc không quá lâu, Lingling lại bước ra từ phòng đối diện, mang theo trên tay một bộ đồ mới, đặt lên giường

" Tắm đi. Tôi xuống nhà bếp tìm gì đó cho em ăn"

Gương mặt không có quá nhiều biểu tình gì của Lingling, giọng nói lại không nặng không nhẹ nhưng lại nghe như một lời ra lệnh. Orm gật đầu, em không dám trả lời, cũng không dám thắc mắt. Trong lúc tắm, em ngâm mình trong làn nước ấm vừa phải, trong đầu lại suy nghĩ không thôi, vốn dĩ em đã nghĩ có phải người kia định giết em, hoặc sẽ xâm hại em sau đó đem bán như lời họ nói trên xe. Hay là đợi cho em ăn no một bữa sẽ trực tiếp bức em đến chết. Nhưng cho đến giây phút này, cô ấy vẫn chưa từng đụng đến em, và hình như cũng không có ý định đụng đến Orm Kornnaphat.

Mãi một lúc lâu sau, Orm mới bước xuống với bộ đồ khá rộng trên người, em rón rén nhìn quanh căn nhà một lần nữa. Vô cùng sạch sẽ. Nhìn qua Lingling lúc nấu ăn vẫn gọn gàng như thế, chắc chắn là người ưa sạch sẻ. Trong đầu em bất chợt loé lên một suy nghĩ, có phải làm hài lòng người trước mắt thì em sẽ có cơ hội trốn khỏi đây không? Dù có ấm áp ở nào thì Orm vẫn đang nằm trong lòng địch.

Tuyệt đối phải đề phòng.

" Ngồi xuống"

Lingling hất mặt hướng chỉ về phía bàn ăn.

Em từ từ bước đến bàn ăn ngồi xuống. Cô mang ra một đĩa miến xào còn bốc khói, mùi lại rất thơm. Cả ngày nay em chưa được ăn gì, chỉ có chút nước cầm hơi làm em đói đến muốn ngất đi, vừa nhận lấy đĩa miến xào thơm lừng trước mắt Orm đã không thể kìm lòng được mà ăn một miếng thật to. Bây giờ có độc hay không cũng không phải vấn đề nữa, no bụng rồi chết thì vẫn là một con ma xinh đẹp.

Lingling tiếp tục đưa đến trước mặt em một ly nước lọc, sợ em sẽ bị nghẹn mất. Sau đó lại ngồi vào laptop mà làm việc trước mặt em. Orm sau khi ăn xong cũng tháo vác mang đĩa đi rửa thật sạch, sau đó về lại chỗ ngồi, im lặng nhìn người kia ngồi gõ phím không chút động tĩnh.

" Chị... không ăn sao?" Vì Orm không thấy cô ăn gì suốt buổi tối. Em sợ người này thật sự chờ em ăn no thì sẽ giết em để làm bữa tối cho bản thân.

" Sau 7 giờ, tôi sẽ không ăn" Lingling vẫn không dời mắt khỏi màn hình " Bình thường nếu ở nhà vào giờ này, cô sẽ làm gì?"

Orm suy nghĩ một lúc, bình thường giờ này em đã thật sự tan làm về nhà rồi, nếu không đến tiệm sách tìm sách thì sẽ về nhà vẽ tranh và đọc sách thôi. Nhưng ở đây thì có thể làm gì chứ, chắc chắn sẽ không có thứ em muốn làm.

" Vẽ tranh ạ" Em nhẹ giọng đáp lời cô. Phải suy nghĩ rất lâu em mới dám nói ra lòng mình " Nhưng hôm nay thì chắc là ngồi chờ chết. Chị sẽ giết em đúng không?"

Lingling Kwong không biết từ đâu lại một lần nữa rút ra một con dao bấm màu bạc, trên thân dao còn có khắc tên cô, thân thủ nhanh nhẹn sớm đã kề dao đến cổ em. Orm mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng rưng rưng sắp khóc, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, em cảm thấy tim em hình như không còn đập nữa rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro