Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Orm mở ra hai quyển album ảnh thật dày. Cơ hồ phần lớn những tấm ảnh trong đó đều là ảnh hiếm về LingLing từ thời trung học, rồi cho đến đại học. Có thể nói kể cả bản thân LingLing cũng chưa chắc tự mình cất giữ nhiều ảnh chụp đến vậy.

Dáng vẻ của LingLing tạo cho người khác có chút cảm giác xa lạ. Cho nên, nếu không quen biết, trước hết sẽ cho rằng cô thuộc loại người lạnh lùng, cao ngạo, nhan sắc quá xinh đẹp. Chính những điểm đó lại tạo nên nét thu hút của LingLing. Đối với Orm cũng vậy, ấn tượng đầu tiên về LingLing để lại cho nàng cũng là cao ngạo cùng lạnh lùng. Sau này quen thân, Orm mới phát hiện, kỳ thật cô là người ngoài lạnh trong nóng.

————-

Orm thường không ăn sáng, qua nhiều năm, dạ dày càng ngày càng trở nên không tốt. Những cơn đau dạ dày thường xuyên ghé thăm cô như cơm bữa. Ngày đó, vào lớp Anh ngữ, dạ dày của Orm lại đau, nàng thì giống như thường lệ, tỏ ra như không có gì, cố gắng nhẫn nhịn vượt qua cơn đau.

"Cô Jan, Orm không được khỏe, em xin phép đưa em ấy xuống phòng y tế". Đột nhiên LingLing đứng lên nói với giáo viên bộ môn Jan. Orm rất bất ngờ, nhìn sang LingLing Kwong cái người này, rõ ràng đang ngoan ngoãn chăm chú ngồi nghe giảng bài, vậy mà lại nhận ra mình đang khó chịu.

Giáo viên Jan dời tầm mắt nhìn qua Orm, quả nhiên sắc mặt có chút trắng bệch, liền gật đầu đồng ý.

LingLing đưa tay đỡ Orm ra khỏi phòng học. Orm Kornnaphat còn nhớ rõ lúc đó, tay LingLing đem đến cho nàng một cảm giác thực sự, thực sự ấm áp, khiến nàng không cách nào cự tuyệt.

"Em có phải hay không đau cái kia?" LingLing hỏi vậy vì cô nghĩ rằng nàng bị đau bụng kinh. Orm bình thường nhìn vốn rất xinh, giờ đây sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn, lại tựa như một bệnh mỹ nhân.

"Không phải đâu, là do em bị đau dạ dày". Orm bình thản trả lời.

"Em thường xuyên bị đau dạ dày sao?" LingLing khẽ nhíu mày. Bình thường, bệnh dạ dày đều từ ăn uống không đều độ mà bị.

Orm gật đầu, nàng sớm đã tập mãi thành thói quen rồi.

Sau khi uống thuốc xong, LingLing liền đưa Orm về ký túc xá.

"Em nghỉ ngơi một chút đi, chị đến gặp giáo viên chủ nhiệm xin cho em nghỉ buổi chiều." LingLing nhẹ nhàng nói.

"Không cần phiền chị như vậy đâu, chuyện em trốn học cũng không phải chuyện gì lạ cả." Orm cảm thấy LingLing đang làm chuyện dư thừa rồi.

Mặc dù nói vậy, LingLing vẫn thay Orm xin nghỉ bệnh. Lúc cô đi xin phép, chủ nhiệm lớp nói chuyện riêng một chút với LingLing.

"Ling, nếu không ảnh hưởng đến việc học của em, tôi mong em có thể giúp Orm nhiều một chút. Orm tuy xinh đẹp nhưng nếu không chịu học, sớm ra ngoài xã hội, đối với em ấy cũng không phải là chuyện tốt." Chủ nhiệm là người tốt, điểm ấy từ những lời này cũng có thể nhìn ra.

"Em sẽ cố gắng hết sức." LingLing cảm thấy năng lực của mình có hạn, thế nhưng những chuyện có thể làm, cô nhất định sẽ làm. Trong suy nghĩ của cô, những cô gái có vẻ đẹp thượng thừa thường không có một cuộc sống thật sự tốt. Nếu ông trời đã ưu tiên cho một ai đó về mặt này, ông trời cũng sẽ lấy lại của người đó mặt khác. LingLing cảm thấy nếu không phải như vậy, sẽ không có những câu chuyện về những người hồng nhan bạc mệnh.

"Em bị đau dạ dày chắc là bởi vì không ăn sáng điều độ, hay là, sau này chị sẽ mua bữa sáng giúp cho em". LingLing lấy một bình sữa đậu nành cùng một gói đồ ăn đưa cho Orm.

Thấy sữa đậu nành cùng gói đồ ăn trong tay vẫn còn ấm, nàng kinh ngạc nhìn LingLing, lúc này LingLing căn bản không thấy vì cô đã sớm xoay người, rời khỏi phòng đến lớp Anh văn.

Con trai đối với nàng rất tốt, đó là vì sắc đẹp của nàng, còn LingLing, tại sao chị ấy cũng đối xử tốt với mình. Một học sinh ưu tú như vậy lại không ngại giao du với mình trong khi những đứa con gái khác sẽ không muốn làm bạn với mình bởi vì sợ sắc đẹp của mình khiến họ bị lu mờ, sợ hạnh kiểm của mình sẽ khiến họ bị đánh giá này nọ. Sự tồn tại của LingLing thật là kì quái...

————-

Từ sau khi cha mẹ nàng ly dị, thói quen không ăn sáng của Orm cũng bắt đầu hình thành. Cũng chính sau ngày đó, ngày ngày, chưa từng gián đoạn, dùng bữa sáng do LingLing mang đến, dạ dày nàng tất nhiên không còn thường xuyên phát bệnh. Cũng từ ngày đó, Orm muốn tới gần LingLing, bởi vì nàng cảm thấy được LingLing đối với nàng không hề có bất cứ ý đồ gì.

Mỗi ngày, nàng luôn tranh thủ thời gian sau khi tan học, nói chuyện phiếm cùng LingLing. Một người thường xuyên trốn học như Orm, số lần trốn càng ngày càng ít đi. Chuyện thay đổi khoa trương nhất chính là, lúc LingLing đến thư viện đọc sách, Orm cũng đến. Orm cảm thấy sức ảnh hưởng của hoàn cảnh quả nhiên cực kì lớn. LingLing chưa bao giờ khuyên nàng học tập, nhưng chính nàng lại bị LingLing ảnh hưởng.

LingLing luôn có thành tích học tập xuất sắc. Lúc nào vừa tan học cũng có vài người đến hỏi cô một chút vấn đề, đặc biệt là Alie. Trong mắt mọi người LingLing cùng Alie là một cặp thầy hay trò giỏi, cùng học tập, cùng tiến bộ. Trước khi Orm xuất hiện, giao tình của LingLing cùng Alie chính là tốt nhất, ít nhất, Alie cho là như vậy.

Sau khi Orm xuất hiện, Alie cảm thấy Orm chen chân vào giữa tình bạn của hai người. Tuy là tình bạn, nhưng đôi khi cũng không khác gì tình yêu trai gái, cũng có lúc ích kỉ muốn giữ chặt những gì đang thuộc về mình, cho nên, Alie không thích gặp Orm. Đặc biệt, sau khi Orm và LingLing chuyển vào ngồi cùng bàn. Cô cảm thấy Orm từng bước từng bước chiếm lấy LingLing của cô, cảm thấy Orm chỉ làm bộ học tập, dùng môn Toán để cuốn lấy LingLing.

Cũng bởi vậy, làm cho Alie cảm thấy bị ra rìa, làm cho cô càng ngày càng ghét Orm nhiều hơn, còn Orm thì càng ngày càng đắc ý. Đương nhiên, những chuyện đó, LingLing đều không biết. Lúc ấy, Orm cũng đã sớm trưởng thành, nàng cũng đã cảm nhận được tình cảm mình đối với LingLing đã vượt mức giới hạn của tình bạn, mà tình cảm đó chính là đơn phương yêu một người.

Nhưng vô luận thế nào, thành tích Orm lúc đó đột nhiên tăng cao, và điều này khiến cho LingLing cảm thấy rất vui, không uổng phí cô đã dành thời gian và tâm sức giúp Orm giải đề sau mỗi lớp học bổ túc.

—————————————

Orm nhìn những tấm ảnh có nàng, có LingLing còn có cả Alie, những nụ cười nở rộ. Tuy rằng cuối cùng, nàng cũng đã thay thế được Alie, trở thành người thân nhất của LingLing, nhưng các cô cũng không biết, tình cảm ấy có phải hay không chỉ đơn thuần là tình bạn.

"P'LingLing, chị thích người con trai như thế nào?" Orm do dự hỏi.

"Một người chính trực, quân tử, mà lại ôn nhu lịch sự". Sau khi suy nghĩ một chút, LingLing trả lời.

Orm thở dài một hơi, LingLing yêu cầu cao thật. Nàng không tin xã hội bây giờ còn có người vừa quân tử, lại vừa ôn nhu lịch sự.

"N'Orm thì sao". LingLing hỏi ngược lại Orm. Cũng đã có rất nhiều người từng hỏi thăm cô về loại hình người con trai có thể khiến Orm yêu thích.

"Em thích một người con trai giống hệt LingLing". Orm hướng về LingLing nở ra một nụ cười làm say lòng người.

Chính lúc các cô học tới năm ba đại học, các cô gặp một giảng viên mới tới tên Alek. Lúc đó, Orm phát hiện LingLing nhìn Alek đến ngay ngẩn cả người. Orm nhìn thoạt qua Alek, liền có một dự cảm xấu.

Cho tới bây giờ, Orm nhớ lại tình cảnh hôm ấy trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy chua xót. Sau khi LingLing cùng Alek quen nhau, Orm đã từng có ý định từ bỏ cái tình cảm không bình thường của chính mình, cũng từng quen vài người con trai, mà những người đó, chắc chắn sẽ có điểm gì đó giống LingLing. Nếu không phải tính tình thì là một chút gì đó từ dáng vẻ bên ngoài giống với LingLing ví dụ như, mắt, mũi... Tuy nhiên, càng cố gắng càng làm Orm thêm tuyệt vọng. Nàng phát hiện, ngoài LingLing ra, không có ai khác có thể khiến nàng động tâm, thậm chí, nàng phát hiện tình cảm của nàng đối với LingLing đã lên tới trình độ của một căn bệnh, đó là căn bệnh tương tư.

—————-

LingLing mở đèn, cô đứng dậy rót một ly nước, cô đã lâu rồi không nằm mộng, có lẽ là gặp lại Orm, rất nhiều kí ức đều trở lại. Cô mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Alek, ngay lúc ấy, cô liền biết mình sẽ thích người đàn ông này. Sau đó mộng cảnh chuyển sang Orm, lúc Orm nói với cô câu "Em thích người con trai giống hệt LingLing."

Sau đó cô giật mình tỉnh giấc...

LingLing cảm thấy cũng còn may là thường ngày đi làm, Orm rất biết điều, không chủ động đến quấy rầy cô. Cho dù là ngẫu nhiên gặp ở buồng vệ sinh hay phòng trà, cô ta cũng biết thức thời đối xử với cô bình thường như những đồng nghiệp khác. Nhưng mà LingLing lại cảm thấy có chút tức giận, sau khi làm chuyện đó với cô xong, cô gái đáng ghét này sao lại có thể tỏ vẻ bình thường, thoải mái như vậy. ( Chuyện đó có thể là chuyện tỏ tình, hoặc là chuyện của ba năm trước)

Nói về Nina, dạo này cô ấy lúc nào cũng mặt mày hớn hở. Đó là vì nhờ Orm vừa tới không bao lâu liền kéo theo vài vị khách lớn vào công ty khiến Nina mừng tới nỗi trước mặt cô còn gọi Orm là mèo chiêu tài. Đương nhiên, cũng chỉ có ở trước mặt cô, Nina mới gọi Orm là mèo chiêu tài. Dù sao Orm chưa chắc thích cái danh hiệu này, ít nhất phải là mèo Ba Tư mới xứng. ( Con mèo với cái tay ngoắc ngoắc ở mấy cửa hàng tiện lợi ).

Mỗi lần LingLing nghe Nina nhắc tới Orm, cô thật muốn bịt kín tay lại, nếu không thì cô cố gắng tịnh tâm, bỏ ngoài tai những lời Nina nói. Cô một chút cũng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Orm, thế nhưng cô không thể nào làm cho Nina ngậm miệng lại, ai biểu cô chỉ là nhân viên, còn Nina là bà chủ làm chi.

Kì thật Nina cũng có tâm tư, cô cố ý tác hợp Orm cùng LingLing. Cô muốn khiến cho Orm dứt khoát ruồng bỏ Annie, đến lúc đó cô sẽ đi châm chọc, khiêu khích Annie, cô có thể một phen bỏ đá xuống giếng, tốt nhất còn có thể "làm thịt" cô ta. Nina chính là điển hình của cái gọi là có thù tất báo, đối với chuyện nhục nhã lần trước vẫn một mực canh cánh trong lòng...

Annie, cô đợi mà xem tôi sẽ làm gì cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro