Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cô kiểm tra đi kiểm tra lại, dòng chữ trên danh thiếp nhận được vẫn là "Orm Kornnaphat".

Biết là bất lịch sự nhưng cô không thể không so sánh cái tên in trên danh thiếp với gương mặt người ngồi đối diện. 

Đáp lại, đối tượng cũng tròn mắt nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt hệt như lúc xảy ra sự kiện nhỏ tại công viên mùa lá rụng năm nào. Đúng là Orm rồi. Orm Kornnaphat.

"Có phải....cô học ở trường cấp II Panyarat..."

"Vâng. Em là Kornnaphat đây. Chị là Kwong ạ?"

Em đặt bàn tay đang cầm danh thiếp của tôi lên ngực, tay còn lại chỉ vào tôi. Cử chỉ có phần hấp tấp ấy đúng là của Orm tay phải của cô đang đeo một nhẫn bạc trơn. Cảm giác thật lạ khi trông Orm bé nhỏ ngày nào giờ đang đeo nhẫn.

"Ơ? Hai người quen nhau à?"

Giữ nguyên nụ cười xã giao, Tan ngồi cạnh cô hỏi.

"Vâng, bọn em là bạn học cấp II...Xin lỗi anh, tại em bất ngờ quá." Orm cười ngượng nghịu, dùng ngón tay lau lau khóe mắt. "Hết kỳ I năm lớp Chín thì Kwong chuyển trường nhưng trước đó em được cô ấy kèm học rất nhiều."

Thật khó có thể liên kết hình ảnh Orm đang tươi cười, nói năng lưu loát với Orm của mười năm trước có danh "đệ nhất bã đậu". Ngoài ra, tóc Orm cũng có sự thay đổi đáng kể. Mái tóc cụt lủn lúc nào trông cũng như vừa mới cắt giờ đã dài chấm vai với những đường uốn mềm mại.

Ngồi ở ghế trong cùng, trưởng phòng ngả hẳn người ra sau rồi dang rộng hai tay, cố làm vẻ thân thiện. "Cô được Kwong kèm học? Nghe có vẻ tội nghiệp nhỉ."

"Vâng."

Orm gượng cười, khẽ gật đầu rồi liếc sang cô. Ánh mắt tinh nghịch vẫn hệt như ngày xưa. 

Tan tiếp lời trưởng phòng.

"Thật trùng hợp, bạn học cấp II ư? Thế này chẳng phải hai công ty có duyên nợ đặc biệt với nhau hay sao? Chà, tôi nói thế này có vẻ không được hay cho lắm nhỉ, ha ha ha."

Nhận được chỉ thị ngầm của cấp trên, Lingling cười hùa theo. Người phụ nữ trạc tứ tuần tên Dew ngồi chếch tôi cũng cười theo. Theo như danh thiếp thì chị ta là trưởng phòng Quan hệ công chúng, Orm đang tươi cười kia là cấp dưới của chị còn tôi chỉ đi theo các trưởng phòng đến đây. Một bên là nhân viên quan hệ công chúng tại hãng sản xuất, một bên là nhân viên kinh doanh tại công ty quảng cáo, tuy nghề nghiệp khác nhau nhưng vị trí của cô và Orm có lẽ giống nhau. Nghĩa là đều là "kẻ cắp tráp theo hầu".

"Nào, quay về công việc thôi."

Nhân lúc câu chuyện ngoài lề tạm lắng, mượn câu nói của trưởng phòng, cô rút tài liệu từ trong cặp ra. Nhìn Orm chăm chú đọc tài liệu được phát, tự nhiên tôi nhớ lại ngày xưa, khi cô chỉ Orm cách giải toán sau mỗi buổi tan học.

Nghe qua cứ tưởng cô tài giỏi hoặc học hành chăm chỉ lắm nhưng không Orm là học sinh dốt đặc cán mai. Đến nỗi một học sinh có sức học nhàng nhàng như cô cũng phải đứng ra giúp, vì lên cấp II rồi mà Orm vẫn phải vật lộn với phép chia phân số. Không rõ Orm có hiểu được tài liệu đang đọc không?

Mặc dù biết Orm giờ đang làm cho hãng thời trang khá lớn là Fabrique có mức tăng trưởng vượt bậc trong mấy năm qua nhưng cô vẫn cứ lo. 

Tài liệu có rất nhiều con số, biểu đồ liên quan tới việc dựng bảng quảng cáo tại những nhà ga lớn trong thành phố. Tài liệu do cô soạn, trong đó tính toán tác động của quảng cáo đối với nữ giới độ tuổi hai mươi - đối tượng khách hàng chủ lực Fabrique - thông qua phiếu điều tra về lượt khách đi tàu mỗi ngày, tỉ lệ nam nữ, tuổi... 

Đây là thành quả đáng tự hào của cô sau khi hì hụi làm việc bên máy tính tới tận mười rưỡi tối qua, nhưng liệu Orm có hiểu được hết?

"Trong phép tính thử ở trang này, chúng tôi lấy ga Siam làm ví dụ vì ga này khá quen thuộc với khách hàng sử dụng sản phẩm của công ty. Như mọi người thấy, chi phí ở ga Siam, Chatuchak hay Pratunam cao hơn hẳn các ga khác. Rất cao. Thi thoảng chúng tôi vẫn bị khách hàng hỏi thẳng là sao lại cao thế. Vâng. Tất nhiên là có lí do."

Với khiếu ăn nói từng nhiều lần hạ gục đối thủ trong các cuộc cạnh tranh, anh Tan tiếp tục giải thích. Đúng là nhân viên kỳ cựu có khác, rất đáng để học hỏi. Nhìn mặt chị Dew là đủ biết khách hàng đã bị cho vào tròng. Trong khi đó, Orm cứ lật đi lật lại tài liệu với bộ mặt rất lạ. Cô ổn không nhỉ?

"...Cả ba công ty A, B và C này đều được biết đến rộng rãi...hả?" 

Cô mở tài liệu, con số chỉ mức độ tăng trưởng lẽ ra phải là hai chữ số, vậy mà chẳng hiểu thế nào lại biến thành âm.

"Xin đợi một chút."

Anh Tan và trưởng phòng ném cái nhìn về phía cô - người soạn tài liệu. Đang ở trước mặt khách hàng nên cả hai vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt thì chẳng khác gì quỷ dữ. 

Cô lôi máy tính ra bấm lia lịa. Kết quả vẫn là con số khó tin. Không khí trong căn phòng thoáng mát, rộng rãi trở nên nặng nề.

LingLing đang tự hét lên trong đầu "Phải làm sao đây" thì thấy Orm nhẹ nhàng lên tiếng:

"Ở hai trang trước..."

Orm giở lại tài liệu và chỉ vào con số trong bảng. Lọn tóc thả trên vai áo sơ mi trắng trôi tuột về phía trước. Chỉ thế thôi cũng khiến tim cô đập rộn ràng. 

Orm thăm dò phản ứng của bên tôi rồi ngập ngừng giải thích: 

"Em nghĩ dấu phẩy ở đây bị lệch đi một con số. Chính vì thế mà kết quả bị thay đổi."

"A." Nghe Orm nói cô mới nhận ra sai sót của mình. Lingling sửa lại, quả nhiên, kết quả đúng như dự định.

Gì thế này, cô vừa được Orm dạy cho cách làm toán ư? Từ đây, đến lượt chúng tôi bị khách hàng nắm thế chủ động, anh Tan và trưởng phòng lúng túng mất một lúc. Thế nào lúc ra khỏi đây tôi cũng bị anh Tan cốc đầu cho mà xem. Đáng nhẽ sáng nay tôi phải kiểm tra lại tài liệu. 

Đây chưa phải là báo giá chính thức, bản thân sai sót này cũng rất nhỏ nhưng lần gặp khách hàng đã trình diễn vụng về thế này thì mất mặt quá. Ngồi bên cạnh Tan đang nói như ma làm để chuộc lỗi, cô chỉ biết gật đầu. "Vâng, dạ". Một phần do thất thế nhưng chủ yếu là cô đã mất hết tự chủ khi thấy Orm mười lăm tuổi bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình trong hình hài một cô gái hai mươi lăm tuổi. Thế này thì thương thảo công việc làm sao được. 

Không, nói cho chính xác, kể cả không vì chuyện này thì "kẻ cắp tráp theo hầu" như tôi cũng chỉ biết vâng dạ thôi. Vào công ty mới năm thứ hai chắc ai cũng thế. 

Cô đã muốn nghĩ vậy nhưng ngồi trước mặt cô Orm trông hoàn toàn khác.

"Do đó, ý chúng tôi không phải là dựng từng này bảng quảng cáo ở Siam hay Chatuchak thì sẽ bán được từng này bộ quần áo. Hơn nữa, công ty đường sắt sẽ kiểm duyệt, như đã từng xảy ra, nên không thể dựng một loạt bảng quảng cáo với ảnh người mẫu gần như khỏa thân trong nhà ga được... Dù chúng tôi rất muốn." Orm mỉm cười với mọi người rồi tiếp tục.

"Tóm lại, mục đích của chúng tôi lần này là muốn những người không thuộc đối tượng khách hàng sẽ nhớ tới cái tên Fabrique, dù chỉ là thoáng qua. Cụ thể, chúng tôi nhắm tới nhu cầu quà tặng của nam giới dành cho nửa kia. Ở đây không bàn đến chuyện lỗ lãi, chúng tôi giờ đã có đủ lực để làm quảng cáo rồi nên rất nóng lòng muốn làm cái gì đó to tát một chút."

Gì thế này, Orm ngày xưa hiện đang năng rất gãy gọn. Trưởng phòng Dew ngồi bên thỉnh thoảng có bổ sung thêm nhưng về cơ bản là phó mặc hết cho Orm. Ngay cả anh Tan và trưởng phòng bên tôi cũng rướn người lên để nghe. Tưởng đâu Orm chỉ là "kẻ cắp tráp theo hầu", nào ngờ cô ấy đã trở thành "người được việc" từ lúc nào.

Orm bé nhỏ, hay bị bắt nạt, lơ đễnh, chỉ được mỗi một khoảng tay chân nhanh nhẹn, hoặc  - nguyên nhân khiến tôi phải trải qua thời cấp II đen tối - giờ đã trưởng thành vượt bậc và một lần nữa lại xuất hiện trước mặt tôi. Thật kỳ diệu.

° ° °

Vào ngày đầu tiên của học kỳ II lớp Bảy cách đây mười hai năm, Orm chuyển đến trường cô.

"Em là Orm Kornnaphat."

Giờ ra chơi, Orm đến trước mặt cô, nghiêm mặt thông báo ngắn gọn xong liền quay về chỗ ngồi.

Lingling nhớ mình chỉ đáp được mỗi từ "Hả??" Tóm lại, ấn tượng ban đầu của cô về Orm là Orm bị dở hơi.

Thời gian đầu, vì nhỏ nhắn, xinh xắn, tính tình lại thật thà nên  được bạn bè trong lớp rất quý... Vâng, đó là thời gian đầu.

Vận đen xuất hiện từ bài kiểm tra tiếng Thái. Chuyện xảy ra đã hơn mười năm nên cô không nhớ chi tiết, đại để là điểm số của Orm vô cùng tồi tệ. Chỉ được 1/10 hoặc 0/10. Tóm lại là cực kỳ thê thảm.

Sau khi chuyện học dốt bại lộ, đến lượt tính khí thất thường của Orm bị đem ra bêu riếu.

Orm rất kém các hoạt động tập thể - điều không thể thiếu ở trường học. Một việc tưởng như đương nhiên là "hợp tác với xung quanh" xem ra lại quá khó đối với Orm.

Và những đặc tính ấy được dịp hội tụ đầy đủ vào ngày hội thể dục. Đầu tiên là Orm không thể bước đều cùng các bạn khi diễu hành vào hội trường. Ở môn đi bộ, tuy xuất sắc ẵm về giải quán quân nhưng đó là tất cả những gì Orm có được. Đội chạy chân rết với sự tham gia của Orm chỉ chạy được nửa quãng đường 50 mét là bỏ cuộc, còn đội hình xếp quạt thì vỡ trận ngay khi mới bắt đầu.

Sau khi các lớp mạ dần dần bị tróc ra, trò "bắt nạt Orm" bắt đầu.

Áo khoác không cánh mà bay, ngăn bàn bị nhét giẻ ướt, ảnh chụp ngày hội thể dục bị khoét thủng mắt bằng compa. Thái độ của cả lớp dành cho Orm chia thành hai chiều hướng rõ rệt. Một bên là bắt nạt, một bên là đứng ngoài cổ vũ bên bắt nạt.

Có giáo viên còn lợi dụng điểm yếu của Orm. Họ dùng Orm như "phương tiện" để khuấy động không khí trong lớp.

"Câu 'A of B' dịch sang tiếng Thái là 'A của B' phải không nào. Câu này đến mít đặc cũng biết. Vậy Kornnaphat, câu 'A của B' dịch sang tiếng Anh là gì?"

"Em không biết."

Cả lớp phá lên cười. Hòa chung với giáo viên. Một bầu không khí thật đoàn kết, giờ học trôi qua êm xuôi.

Ngày tháng cứ thế qua đi, cho tới một hôm, không lâu sau đợt nghỉ năm mới, sợi dây thắt miệng chiếc túi kiên nhẫn cuối cùng cũng đứt. Nhưng không phải túi của Orm, mà là của Lingling Kwong này.

"Orm chỉ được mỗi mái tóc đẹp."

Đứa con gái tên Ratee vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc ngắn cũn của Orm. Nhìn qua cứ tưởng đó là một hình ảnh hòa thuận nhưng thực tế lòng bàn tay Ratee đang có một miếng bơ thực vật được phát trong giờ ăn trưa. Sau mỗi cái vuốt, tóc Orm trở nên bóng nhẩy khác thường, còn Ratee thì quay sang nháy mắt với đồng bọn, tủm tỉm cười.

Bị làm vậy mà Orm vẫn mặc kệ. Hình như Orm tưởng mình đang được vuốt tóc một cách đầy thiện chí.

Orm ngốc nghếch chẳng rút ra được bài học nào. Qua vô số lần bị bắt nạt, Orm thừa biết Ratee là đứa xấu tính, ấy thế mà chỉ sau vài cái vuốt ve nàng ta sẵn sàng tha thứ hết.

"Thôi ngay đi."

Cô chỉ định nói cho đương sự nghe thấy nhưng cuối cùng tiếng nói lại vang khắp cả lớp học. Ở tuổi mười ba, tôi đã không ngăn nổi cơn giận dữ bị kìm nén bấy lâu.

Đang vuốt tóc, Ratee ngoảnh mặt về phía LingLing.

"Thôi ngay đi."

Cô cúi mặt, miệng dẩu ra, nhắc lại câu vừa nói. Ratee quay sang nhìn đồng bọn rồi nhăn mặt lại khiến bộ mặt vốn đã xấu lại càng xấu hơn và nhả giõng giễu cợt.

"Hả? Sao cơ? Định làm anh hùng bảo vệ chính nghĩa à?"

Có lẽ đây là thứ mà người ta gọi là "nổi cơn thịnh nộ".

Cô giật mạnh miếng bơ từ tay Ratee, bôi lên khắp tóc và mặt nó.

Mất một lúc, đối phương vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cũng thế. Chỉ có cảm giác ấm nóng của bơ chảy qua kẽ tay và tiếng lạo xạo của giấy bạc là vẫn còn đến tận bây giờ.

"Á á á á." Mãi rồi Ratee cũng rú được lên như loài quái điểu và lao ra hành lang.

Sau đó, chẳng hiểu thế nào, cô lại thành kẻ tội đồ.

Cô và mẹ phải cúi gập người xin lỗi ở phòng giáo viên, phòng hiệu trưởng và trước cửa nhà Ratee.

Thật bất công. Cô muốn công bố sự thật cho người lớn biết. Nhưng nhìn hình ảnh mẹ xanh rớt, liên tục cúi gập người xin lỗi, cô lại chẳng nói được gì.

"Đây là chuyện thường gặp ở lứa tuổi dậy thì. Chị đừng lo lắng quá. Tôi cũng sẽ để mắt tới Lingling nhiều hơn."

Cô chủ nhiệm an ủi mẹ cô.

Chắc cô chủ nhiệm cũng lờ mờ biết được sự thật. Bởi Orm ngồi trong lớp với mái tóc bóng nhẫy.

Đến giờ thì cô hiểu tại sao hồi đó cô chủ nhiệm vờ như không nhận ra mái tóc của Orm. Nói ngắn gọi là cô ấy không muốn làm to chuyện. Cô muốn xử lý vụ bơ thực vật bằng "sự mất kiểm soát" của một bạn học sinh chứ không phải là trò bắt nạt với sự tham gia của cả lớp.

Nhưng dù sao đi nữa thì sau ngày hôm đó, chỉ còn duy nhất Orm gọi cô bằng tên riêng. Cô bị coi là nhân vật nguy hiểm, "không biết sẽ làm gì khi mất kiểm soát".

Mấy đứa bạn thân vẫn trò chuyện với cô mỗi khi rãnh rỗi về các chuyện con gái lúc đó giờ quay sang cư xử với cô rất dè dặt. Chưa kể, bữa cơm ở nhà còn xuất hiện thêm món cá mòi phơi khô nguyên con và cá dăm khô. Là bởi, "trẻ mất kiểm soát" cần phải bổ sung canxi.

Không lâu sau đó, những tin đồn kỳ lạ về Orm không biết từ đâu lan tới.

° ° °

Khi bảng quảng cáo có kích thước gấp rưỡi cỡ B1 của Fabrique chuẩn bị được dựng tại nhà ga cũng là lúc những câu chào hỏi về thời tiết, cách nói vòng vo, dài dòng đầy khách sáo trong email trao đổi giữa cô và Orm biến mất. Trong các cuộc điện thoại gọi đến vì công việc, tỉ lệ chuyện ngoài công việc tăng lên, khung giờ điện thoại đổ chuông cũng chuyển từ ngày sang tối.

"Mình không biết cậu chuẩn bị gặp ai nhưng nếu là khách hàng sẽ làm ăn lâu dài với công ty thì tuyệt đối không được làm họ phật ý nhé."

Cô không hề đả động rằng mình sẽ đi gặp Orm, thế mà thấy cô mặc áo khoác, anh Tan liền lên tiếng nhắc nhở. Anh ấy tinh thật.

Hơn 7 giờ, cô rời khỏi công ty, cô thấy cứ buồn buồn dưới gan bàn chân. Không phải là ngứa. Mà do căng thẳng quá. Chỉ đi gặp Orm thôi mà cô thấy hồi hộp vô cùng.

Điện thoại trong túi áo khoác khẽ rung. Cô giật mình tưởng công ty gọi quay về nhưng hóa ra là điện thoại dùng cho cá nhân tôi rung. Cô thở phào. Có tin nhắn từ Orm, nội dung là nàng đã đến Siam.

Ban đầu, tôi định hẹn Orm ở ga Siam. Bảng quảng cáo của Fabrique được đặt suốt cả đoạn đường từ cửa soát vé đến cửa Đông nên cô nghĩ hẹn nhau ở đó cũng không phải là ý tồi. Với lại, hầu hết khách hàng sẽ cảm thấy vui khi thấy công việc của mình được hiển thị dưới hình thức quảng cáo.

Cô thu lượm được kiến thức này sau một năm rưỡi làm "kẻ cắp tráp theo hầu" tại một công ty quảng cáo cỡ vừa nhưng Orm đã khiến tôi nghĩ lại khi bảo nàng muốn tránh tuyệt đối chuyện đó. Bởi rất có thể người có liên quan của Fabrique cũng sẽ đến xem. Không phải bọn tôi bị hạn chế gì sau giờ làm nhưng việc hai phụ trách của hai bên đối tác gặp riêng nhau để bị trông thấy kể ra cũng không tiện lắm. Nghĩ được tới cả chuyện đó chứng tỏ Orm lớn thật rồi. Nói vậy hóa ra cô chẳng lớn được chút nào ư?

Hòa vào dòng người ào ra từ cửa ga, cô tiến về khu trung tâm. Chỗ ngã tư scramble 2 ban nãy có gió đầu thu thổi qua mát rượi nhưng ra đến đoạn đường tràn ngập âm thanh, ánh sáng và hơi người này, mùa hè vẫn còn hiện diện.

Orm đã có mặt tại điểm hẹn là tầng năm của cửa hàng băng đĩa lớn. Nàng đang nghe nhạc opera hay gì đó bằng tai nghe, không nhận ra cô đang bước lại.

Lúc nghe nhạc gương mặt Orm nhìn nghiêng toát lên vẻ thông minh, điềm đạm, điều không hề có mười năm trước. Có thể vì điểm hẹn là tầng bán đĩa nhạc cổ điển nên định kiến "cổ điển = học thức" khiến cô nghĩ vậy thôi.

Cô không gọi Orm ngay mà đứng từ xa ngắm nàng một lúc. Cô gái nhỏ nhắn, tính tình như trẻ con dù đã học cấp II ngày nào nay trở nên vô cùng xinh đẹp. Nghĩ tới quãng thời gian mười năm vừa rồi của Orm, cô lại thấy tiếc vì không được ở gần nàng.

"Lingling Kwongg!"

Trông thấy Lingling, Orm liền vẫy tay gọi, tai vẫn đeo tai nghe. Tầng năm đang bật nhạc piano nhẹ nhàng mà giọng Orm cứ oang oang. Vẻ thông minh, điềm đạm bỗng chốc biến đâu mất.

Thấy khách hàng xung quanh giật mình, Orm khẽ co người lại vì xấu hổ. Cái kiểu hấp tấp vẫn hệt như ngày xưa.

Nhanh chóng rời khỏi cửa hàng băng đĩa, chúng tôi đi về cuối khu phố trung tâm ồn ào, náo nhiệt. Tôi vẫn gặp Orm trong các cuộc họp và hôm dựng bảng quảng cáo nhưng gặp ngoài công việc thì đây là lần đầu. Do vậy, đương nhiên ngồi ăn cùng nàng cũng là lần đầu tiên. Nếu như không tính việc ăn chung tại trường hồi cấp II.

"Này, sao lại là bít tết?"

Cô hỏi lúc đi cạnh Orm. Trên điện thoại hôm qua, Mao gợi ý ăn ở nhà hàng bít tết kiểu Úc.

"Tại P'Lingling bảo ăn đâu cũng được. Thế nên em chọn bít tết. Em muốn ăn thịt."

Cái kiểu thành thật tuyệt đối với mong muốn của bản thân vẫn chẳng hề thay đổi gì.

Đúng là tôi bảo ăn ở đâu cũng được, có điều chọn bít tết thì e rằng hơi nhiều năng lượng quá. Cô nghĩ buổi hẹn đầu tiên thì nên chọn món Ý cho an toàn nhưng có vẻ Orm lại nghĩ khác.

"Đi với mấy người trong công ty toàn ăn ở các nhà hàng tao nhã kiểu như 'ít calo', 'ăn chay' thôi, em chán lắm rồi. Thỉnh thoảng phải ăn gì đó cho ra ăn chứ. Thế nên chị xem này, hôm nay em có mặc vest đâu. Mặc cái này bị ám mùi cũng không sao.

Nói xong, Orm khoái chí bể cổ chiếc áo khoác vải denim cho cô xem. Kiểu này tối nay cô sẽ bị cuốn theo nàng mất thôi.

"Nào, cảm ơn vì chị đã làm việc vất vả."

Orm cầm ly rượu lên uống với cử chỉ rất duyên dáng.

"Phù!"

Nàng trề môi ra, nét mặt khoan khoái. Anh Tan từng nhận xét "năm năm nữa Orm sẽ là một phụ nữ đanh thép và đáng sợ" nhưng vẻ thư thái này mới đúng là Orm. Cô dám chắc rằng nàng sắp trút bỏ lớp vỏ bề ngoài của một nhân viên quan hệ công chúng tại một hãng thời trang trở về làm Orm Kornnaphat vốn có. Bởi lẽ, lưng nàng đang cuộn tròn lại. Nàng vẫn thường làm thế suốt từ hồi cấp II mỗi khi thực sự được thư giãn.

"Em vất vả rồi."

Cô nhắc lại câu cảm ơn. Hẳn Orm khổ sở lắm trong vai "cô nàng đanh thép", giống như cô phải miễn cưỡng làm "kẻ cắp tráp theo hầu". Cô rất thông cảm với Orm, thậm chí còn có chút nể phục.

"Vất vả thì vất vả thật, nhưng giờ em đang đói đây."

Orm đặt ly rượu xuống bàn rồi áp tay lên bụng.

"Em đói đến thế ư?"

"Vì tối nay ăn bít tết nên em đã bỏ cả bữa trưa đấy. Cả buổi chiều em cứ rũ ra như tàu lá héo."

Cô thấy mình thật ngốc khi có ý nể phục Orm. Lingling nén cười, cho miếng bánh mì mật ong vào miệng. Khi món salad được mang tới thế chỗ cho món khai vị, cô chưa kịp làm gì thì Orm đã nhổm dậy chia salad ra đĩa. Động tác của Orm khiến cô cảm thấy nàng đã nắm vững mọi kiến thức cơ bản của một người trưởng thành. Nếu so với thời cấp II từng bị các bạn mắng té tát vì đổ ụp cả bát cơm xuống sàn thì đây quả là một bước tiến kỳ diệu.

"Có gì lạ ạ?"

Bị Orm hỏi, cô xua tay bảo "Không" nhưng rồi nghĩ lại: 

"Vì đã biết nhau từ trước nên nói thế này hơi buồn cười nhưng Orm, à quên, Kornnaphat lớn thật rồi nhỉ."

"Ngoài công ty, chị cứ gọi em là N'Orm được rồi ạ. Hồi cấp II, mọi người đều gọi em như thế."

Giọng Orm nói khi cho miếng salad vào miệng có vẻ không được thoải mái lắm.

Đúng thế. Ở trường cấp II bọn tôi, thông thường con trai gọi con gái bằng họ, nhưng riêng Orm thì cả con trai lẫn con gái đều gọi bằng tên riêng chứ không gọi là Kornnaphat. Có lẽ bọn bạn đều coi thường Orm nên mới có thể thản nhiên gọi như thế. Những câu như "Lại là Orm đấy", "Lỗi tại Orm" đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Hóa ra Orm cũng cảm nhận được sự khinh thường ẩn trong cách gọi đó.

"Ôi, chị xin lỗi."

Lingling nhanh miệng xin lỗi vì đã khơi lại quãng thời gian chẳng lấy gì làm vui vẻ.

"Không sao đâu ạ. Giờ mà còn bị gọi bằng họ thì ngại lắm, em sẽ thấy căng thẳng như thể đang gặp nhau vì công việc. Đúng không ạ P'Ling?"

Bất ngờ bị gọi bằng tên, cô giật mình, đánh rơi cả cái dĩa đang xiên salad xuống đĩa.

Quan sát thái độ của cô, Orm cười như muốn bảo "đáng đời chị". Nét mặt nàng rạng rỡ hẳn lên.

Trong khi Orm bị tất cả mọi người trong trường gọi bằng tên thì ngược lại, người gọi tôi bằng tên chỉ có mình Orm. Kể từ sau "sự kiện bơ".

Hồi đấy, mỗi khi bị Orm gọi là "P'Ling", cô lại chu mỏ lên bảo "Phải gọi bằng họ!"

Orm gật đầu, mặt xị ra như kiểu không hiểu vì sao không được gọi bằng tên, đáp: "Em hiểu rồi, P'Lingling." Hiểu đâu mà hiểu!

Tuy lúc nào cũng kè kè bên nhau nhưng chúng tôi không phải một cặp. Dù cô tỏ ra lạnh nhạt thế nào đi nữa thì vẫn không ngăn được việc Orm lẽo đẽo bám theo.

"Em đã học chăm chỉ đấy ạ."

Orm đột nhiên nói. Trong một giây, cô tưởng Orm đang nói tới chi phí quảng cáo. Nếu nàng phải học thì chắc là do công ty cô rồi nhưng hóa ra không phải, đó là câu trả lời cho câu nói "Lớn thật rồi nhỉ" của cô.

"Em học từ hồi cấp II nhưng lên cấp III thì học quay cuồng luôn. Thường là ngày bốn tiếng. Kết quả là cuối lớp Mười, em đứng đầu khối."

"Giỏi thế!"

"Trường em dốt mà."

Em học cấp III tại một trường công lập dưới mức trung bình của tỉnh. Nhưng nếu nhớ lại hồi mới gặp  thì việc nàng đỗ vào được trường đó đã gần như là một kỳ tích.

Mặc cho chúng bạn cười nhạo vì đầu óc chậm chạp, Orm vẫn luôn luôn chăm chỉ chép bài. Nhiều lần, do không chép kịp, Orm bị mấy đứa xấu tính trong lớp xóa hết bảng đi.

Nhưng nỗ lực của nàng đã gặt hái được thành công. Dù chẳng có đóng góp gì nhưng cô cũng thấy như mình được đền đáp.

Orm tiếp tục:

"Học giỏi là vũ khí lớn nhất trong ngôi trường của xã hội. Em không còn bị cười nhạo, có được nhiều bạn chơi bình đẳng với nhau."

"Vậy hẳn là em rất vui."

"Dạ, em vui lắm." Orm dừng lại một nhịp rồi nói tiếp. "Nhưng em không tìm được người nào nhiệt tình gí sát trán vào trán em để chỉ cho phép chia phân số nữa."

Không biết phải đáp sao, cô nhìn ra hướng khác để lục tìm từ ngữ. Nhưng dù nhìn vào cái bu- mơ- rang treo trên tường được rọi đèn chiếu thì cũng chẳng có được câu trả lời.

Đúng lúc không khí tại bàn ăn đang dần lắng xuống thì món bít tết được mang tới.

"Oa!"

Câu cảm thán bật ra từ miệng Orm truyền đến tai cô lúc này đang câm như hến. Orm không nhìn cô mà chăm chăm nhìn vào miếng thịt trên đĩa, ánh mắt lấp lánh hệt như trẻ con.

Đây mới đúng là N'Orm. Đang bị giáo viên mắng nhưng nếu có con bướm bay ngang qua, toàn bộ tâm trí Orm sẽ bị cuốn theo nó. Chính vì thế mà hồi cấp II, dù nhiều lần bị Orm làm cho phát cáu nhưng cô không hề ghét sự hồn nhiên quá đỗi này ở nàng.

Tưởng như câu chuyện đã tiến thêm được một bước thì miếng bít tết lại thu hút hết mọi sự chú ý của Orm. Lingling nửa mừng, nửa lại thấy tiếc.

Miếng thịt có độ dai vừa phải, vị ngon miễn chê, chỉ có điều là hơi nhiều quá. Cô đã sai lầm khi nghe theo cái bụng rỗng, gọi miếng 280gr. Khoai tây nghiền và rau củ trần đi kèm cũng nhiều không kém, chúng kết bè kết cánh với salad và vài lượt bánh mì mật ong xin thêm trước đó bắt đầu bành trướng trong dạ dày cô. Lẽ ra tôi nên bắt chước Orm, gọi miếng thịt cỡ nhỏ.

Đang phân vân không biết nên tiếp tục câu chuyện hồi cấp II hay tránh không thân mật quá trong buổi hẹn đầu thì có tiếng nhạc nước ngoài lọt vào tai cô. Im lặng thế này cũng không ổn, Lingling định lấy bài hát đó làm đề tài câu chuyện nhưng hỡi ôi, cô lại mù tịt về âm nhạc nên không biết bài hát đó tên gì.

"Vậy..." Phùng má nhai bít tết, Orm lên tiếng trước. "P'Lingling thì sao ạ? Sau khi chuyển trường, chị đã thế nào?"

Cô chẳng có chuyện gì hay để kể. Hè năm lớp Chín, cô chuyển sang một trường ở thành phố bên cạnh, năm tiếp theo vào học một trường cấp III công lập chẳng có gì đặc sắc, tốt nghiệp xong, ở nhà một năm, thi đỗ một trường đại học thuộc loại chỉ cần cố chút là đỗ, cùng lúc dọn ra sống riêng ở Krung Thep, sau bốn năm thì tốt nghiệp với thành tích ở mức tối thiểu. Sau đó cô bắt đầu đi làm tại công ty chuyên về quảng cáo truyền thông - công ty mà cô chẳng chuẩn bị gì lúc đi thi tuyển - và chuyển tới sống tại căn hộ một phòng.

Nếu là với lũ bạn cùng trải qua quãng thời gian ấy, chỉ cần mấy chuyện tầm phào kiểu như "Hôm ấy mấy mày say quắc cần câu" cũng có thể khiến cả hội rôm rả thì với người ngoài, cô lại chẳng có chuyện gì vui để kể. Có lẽ thời cấp II đen tối ấy mới chính là quãng thời gian có ý nghĩa nhất của cô.

"P'Ling sao vậy ạ?"

Thấy tay cô ngừng cắt thịt, Orm hỏi.

"Hả? Chị vừa nhớ lại quãng đời đã qua của mình."

"Như thế nào ạ?"

"Chẳng có thay đổi kịch tính nào."

"Ồ!"

Orm cười sảng khoái. Trông nàng thật xinh. Dù miệng đang nhai thịt.

Ngẫm ra thì, vì học cùng  cấp II nên chúng tôi mới có thể ngồi cùng bàn và nói cười thoải mái thế này. Nếu không, hẳn cô sẽ cứng đơ như khúc gỗ khi ngồi trước mặt một cô gái xinh đẹp. Đấy là còn chưa biết trước đó có thể mời được nàng đi ăn tối hay không.

Vì lẽ đó mà hình như cô đang chơi không đẹp.

Chớp ngay cơ hội của lần tái ngộ tình cờ, cô mời nàng đi ăn với mong muốn thu hẹp khoảng cách. Lingling hy vọng sẽ có được một mối quan hệ trên mức công việc.

Không phải tự kiêu gì nhưng có thể khẳng định là hồi cấp II Orm từng thích cô. Lúc nào nàng cũng bám theo Lingling, cô là người duy nhất mà nàng chủ động bắt chuyện. Tuy chưa đủ cơ sở để gọi đó là "tình yêu" nhưng ít ra thì nàng đã có cảm tình với cô. Và cô cũng thích nàng.

Nhưng cô đã không đáp lại tình cảm của nàng. Vì xấu hổ. Vì không thích ở cạnh một người bị bắt nạt.

Vậy mà ngay khi thấy nàng trưởng thành và xinh đẹp, cô liền trở mặt, quay sang tiếp cận nàng, chẳng khác gì một kẻ cơ hội!

"Pí... Em gọi chị là P'Lingling nhé. Để em đoán xem P'Ling đang nghĩ gì."

Orm nhìn cô, ánh mắt như thể đọc thấu được tâm can của cô.

"Hả?"

"Chị đang nghĩ lâu rồi chưa về thăm nhà đúng không?"

Sai bét.

Cái kiểu đoán sai nhưng rất tự tin của Orm khiến cô bật cười thành tiếng.

"N'Orm vẫn chẳng thay đổi gì."

"Ơ? Ý chị là em vẫn như học sinh cấp II ạ?"

Orm lườm cô.

Nếu như ở lần tái ngộ này, Orm vẫn ngốc nghếch hệt như xưa thì thế nào nhỉ?

Chẳng sao, cô vẫn sẽ thấy vui. Dù không thích kiểu hành động bột phát của nàng, cô vẫn sẽ cùng nàng ăn tối và bảo: "N'Orm vẫn chẳng thay đổi gì."

Cô nghĩ vậy trong lúc cố ăn hết đĩa bít tết. Lingling có cảm giác như vài phần trăm cơ thể cô đã biến thành bò. Trong thời gian tới, cô không muốn nhìn thấy thịt nữa.

"Ngon quá."

Orm cũng buông dao và dĩa sau cô một chút. Trên đĩa của Orm còn hai miếng thịt được cắt gọn ghẽ.

Thấy cô nhìn, Orm bèn đẩy chiếc đĩa về phía cô, hỏi: "Chị ăn không?" Có vẻ như cô bị hiểu nhầm là muốn ăn thêm.

Nói thật là bụng cô sắp vỡ. Nhưng từ chối thì phí, chưa kể lại không đáng mặt tiền bối.

Lingling làm bộ như chỉ chờ có vậy rồi cầm dĩa lên.

Cô thầm trách Orm lẽ ra đừng gọi nhiều nếu không ăn hết nhưng nghĩ lại thì Orm đã gọi suất ít nhất. Thế mà vẫn quá nhiều với nàng.

Phải rồi. Orm ăn rất ít.

Vì chẳng bao giờ ăn hết được bữa trưa nên ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ nghỉ trưa lại diễn ra màn thử lòng kiên nhẫn giữa Orm và cô giáo chủ nhiệm. Cuộc chiến "Ăn đi" và "Em không ăn" chỉ kết thúc khi chuông báo hết giờ.

"Em no quáaa."

Orm ngả người ra sau ghế, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

"Tốt rồi."

Cô chúc mừng Orm đã thưởng thức được món bít tết mà không lo bị cô giáo mắng rồi cho miếng thịt cuối cùng vào miệng. Kiểu này tối nay cô khó có thể nằm sấp mà đi ngủ.

Khi nhân viên tới dọn đĩa, chúng tôi gọi thêm đồ uống. Bụng đang no nên cô ngại di chuyển sang quán khác, với lại về luôn bây giờ thì tiếc quá. Lingling muốn được nói chuyện thêm với Orm.

"Em đã gọi món cá thịt trắng tẩm bột. Tại em tưởng món đó ít." Từ câu chuyện lượng thức ăn, Orm chuyển sang chuyện xảy ra trong chuyến du lịch Hawaii trước khi tốt nghiệp. "Thế là người ta mang ra nguyên một con cá to đùng thế này này. Nằm trên dĩa, thòi cả đầu lẫn đuôi ra ngoài, con cá cất tiếng hăm dọa: Cô giỏi thì ăn hết đi!"

"Đúng là Mỹ nhỉ."

"Bốn người bọn em vừa ăn hết được nửa con cá thì một con tôm hùm đỏ lừ khác được mang tới. Nhìn mặt bọn em, người phục vụ nháy mắt cười."

"Đúng là Mỹ nhỉ."

Một câu chuyện lan man, nói thẳng ra là tầm phào. Nhưng cô nghe lại thấy vui.

Giọng Orm tuy trầm hơn so với hồi cấp II nhưng về bản chất vẫn không thay đổi. Vẫn ngọt ngào như rót mật vào tai.

Orm không muốn nhắc đến bạn bè hồi cấp II. Bạn bè cấp III cũng vậy, cách nói của nàng có gì đó hơi xa cách dù là nói với ý tốt. Nhưng khi nhắc đến bạn bè và các sự kiện hồi đại học, nàng kể bằng giọng rất hào hứng.

Sự thay đổi trong giọng kể dường như chứng minh rằng cuộc sống đời nàng diễn ra theo chiều hướng tốt. Việc Orm trông hấp dẫn như bây giờ có lẽ cũng bắt nguồn từ sự thay đổi môi trường và sự tự tin vì có được môi trường đó bằng nỗ lực của bản thân. Đến đây, cô phải nhắc lại rằng cô rất tiếc vì không thể ở gần nàng trong mười năm qua.

Nếu vậy thì bây giờ ở gần cũng được chứ sao?

Trong thâm tâm, mong muốn thật của cô lên tiếng. Hẳn là do cocktail rồi. Loại cocktail Moscow Mule lâu lắm mới uống này khiến tôi lẫn lộn giữa Orm hiện tại với N'Orm của mười năm trước.

Ngẫm ra thì mười năm vừa rồi của cô thật tẻ nhạt. Cố gắng để làm một học sinh cấp III bình thường, một sinh viên đại học bình thường, một người làm công ăn lương bình thường và luôn cẩn trọng để không chệch ra khỏi khung "bình thường" ấy. Cô đã không thể sống theo cách luôn tiến về phía trước như Orm. Lingling trở nên như vậy một phần cũng là vì Orm, nhưng nhìn nàng nhâm nhi ly rượu như con chim nhỏ uống nước thế kia không rõ nàng nhận thức được việc này đến đâu.

"P'Lingling thì sao ạ?"

"Hả?"

"Du lịch trước khi tốt nghiệp ấy ạ?"

Cô kể cả chuyện đó rồi cơ à. Chết thật, cô chẳng nhớ gì cả. Men rượu lấn át hết cả tự chủ rồi.

"Chị không nghe em nói à?" Orm nhìn vào mắt cô. "Có chuyện gì khiến chị lo lắng ạ? Trông chị có vẻ suy tư."

"Không, không phải đâu."

"Hay chị lại nhớ về quãng thời gian đã qua."

"...Ồ, chuyện đó thì..."

"Thế nào ạ?"

Orm lại nhìn vào mắt cô. Khi bàn chuyện công việc, mắt Orm rất sắc sảo vậy mà giờ lại tròn xoe như trẻ con. Đến hôm nay cô mới biết là mống mắt nàng màu nâu.

Hồi cấp II dù ngày nào cũng giáp mặt nhau nhưng có lẽ cô chẳng nhìn thấy gì. Cô luôn ngoảnh đi mỗi khi được Orm nhờ vả, chỉ vì ngại, vì xấu hổ, vì sợ mọi người xung quanh.

Nhấp một ngụm Moscow Mule ngọt lịm, Lingling đáp:

"Mười năm vừa rồi của chị không được vui lắm." Giọng cô hơi lạc đi. "Vì chị chẳng có ai để chỉ cho phép chia phân số."

Orm trỏ ngón tay vào mặt mình.

Thấy cô gật đầu, Orm ngọ nguậy bảo: "Ồ, em xin lỗi."

Thế là tình cảm đóng băng suốt mười năm của cô bắt đầu tan chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro