10. Chỉ mình em được ăn hiếp chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người tin được không? Thùy Linh bị bắt cóc!!!

Chuyện là như thế này.

Hôm nay hai vợ chồng đi làm về khá muộn cho nên không có ý định nấu cơm tối, vì vậy Thùy Linh đã đi ra ngoài để mua hủ tiếu. Tiệm hủ tiếu chỉ cách nhà có vài trăm mét, nhưng Đỗ Hà ở nhà chờ mãi, chờmãi tận hơn 1 tiếng sau vẫn chưa thấy chồng về. Lúc này nàng hơi bất an rồi, quyết định chạy ra ngoài đó hỏi chú bán hủ tiếu thì chú nói Thùy Linh đã rời đi được khoảng 45 phút trước.

Vậy sao cô ấy chưa về nhà? Nàng có ghé tới mấy tiệm bán đồ ăn gần đó, họ cũng xác định đã thấy Thùy Linh đi ngang qua sau khi mua hủ tiếu, mà tuyệt nhiên sau đó không còn tin tức gì cả. Cô đi ra ngoài cũng không mang điện thoại nữa, Đỗ Hà bấn loạn vô cùng.

Cho đến tối muộn, nàng nhận được một dòng tin nhắn từ số điện thoại lạ "Bọn tôi đang giữ trong tay người nhà của cô, đem 1 tỷ đến địa chỉ XX hoặc là mãi mãi không gặp lại cô ta" kèm theo hình Thùy Linh bị trói đang bất tỉnh nữa.

- THẰNG NÀO DÁM BẮT CHỒNG BÀ!!!

Đọc xong tin nhắn, mặt mũi Đỗ Hà đen kịt, nàng điên tiết đạp ngã cả cái bàn trước mặt.

Hay lắm, dám bắt cóc Thùy Linh, coi nàng có đào mồ cuốc mã dòng họ tụi nó lên hay không?

.

Tại nơi của bọn bắt cóc, Thùy Linh đang bị trói vào một góc cột và vẫn còn mê man. Sau một lúc, khi đã tỉnh thuốc mê, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng tối hù cũng có chút sợ hãi nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trước sau gì vợ cũng tới cứu thôi. Cô quan sát xung quanh, trước mắt chỉ có một màu đen kịt, tay chân thì không nhúc nhích được làm cô rất khó chịu.

Két...

Một âm thanh chói tai vang lên khiến cô nhăn mặt, tiếp đó là một người đàn ông bước vào, bây giờ mới có chút ánh sáng để cô nhìn.

Hắn đi tới gần, vứt nửa ổ bánh mì xuống chân Thùy Linh rồi lên tiếng:

- Ăn đi.

- Ăn kiểu chó gì?

Cô trừng mắt với hắn, giọng điệu có chút cau có.
Thằng này thần kinh có vấn đề không? Bị trói như vậy thì ăn bằng niềm tin à?

Tên đàn ông "hừ" một cái rồi ngồi xuống, lấy cái bánh mì ra khỏi bao rồi mạnh bạo nhét vào miệng cô. Thùy Linh trợn mắt vì sắp nghẹn đến chết, cô lắc đầu nguầy nguậy rồi phun cái bánh ra. Suýt thì tắt thở.

- No chưa?

Nhìn thấy con tin yếu thế trước mình, tên bắt cóc hả hệ cười khinh cô một cái.

Thùy Linh không thèm trả lời, hai mắt từ từ nhắm lại, cô cần ngủ một giấc trong khi chờ Đỗ Hà tới.

Hắn ta nhìn Thùy Linh gãi đầu khó hiểu, ai đời bị bắt cóc mà vẫn có thể bình thản thế này. Đúng là điên rồi, hắn cũng kệ luôn, sau đó bỏ đi ra ngoài.

.

Đang ngủ ngon thì Thùy Linh bỗng bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào bên ngoài, cô nheo nheo mí mắt rồi tỉnh dậy. Hình như là có đánh lộn, bộ đêm hôm rảnh rỗi không có gì làm à.

Ủa? Đánh lộn?

Thùy Linh giật mình vì nhận ra điều gì đó, bỗng
nhiên cô lại cười.

Vợ tới!!!

AM

Cánh cửa bị đẩy vào một cách đầy thô bạo, kéo theo sau là một đám người mặt áo đen, cỡ 20 đến 30 người gì đó. Biết rồi, là người của ông nội Đỗ Hà đây mà. Mấy người đó bước vào vừa thấy cô liền kính cẩn cúi chào rồi một người đi tới mở dây trói.

- Cô chủ, cô có sao không?

- Không sao.

Thùy Linh lắc đầu, xoa xoa cổ tay mình, chỉ hơi mỏi một chút thôi.

Ngay khi cô định đi ra thì lại thấy thêm một vài người đi vào, họ còn đem theo 5 tên bắt cóc đã bị trói tay trói chân, trông như mấy đòn bánh tét ấy. Bọn nó bị ném xuống nằm dài dưới chân Thùy Linh, mặt mũi bầm dập, có thằng còn chảy cả máu miệng.

Rồi nhóm người nhanh chóng rẽ sang hai bên, họ cúi đầu khi có một người phụ nữ tiến vào. Hai mắt Thùy Linh lập tức sáng lên, vợ yêu tới rồi.

- Chồng~ chị có bị làm sao không?

Vừa thấy cô, Đỗ Hà đã chạy ào đến, chân mày cau lại vì lo lắng, luống cuống sờ mặt sờ tay chồng để kiểm tra. Nàng sợ muốn chết, cũng may là cô vẫn lành lặng.

- Không sao, chị vẫn khỏe mạnh bình thường.

Thùy Linh ôm lấy nàng đang cuốn cuồn vì mình, cô cười cười rồi hôn nhẹ lên cái má đáng yêu của vợ.

Cả hai ôm nhau được một lúc, khi đã bình tĩnh lại rồi Đỗ Hà mới rời ra, nàng vuốt má cô một cái, xong liền xoay lại. Lấy lại phong thái lạnh lùng, nàng nhìn một lượt người của mình rồi đến những thằng bắt cóc.

- Chồng, chắc em phải cho vệ sĩ đi theo chị quá.

Bàn tay nàng nằm trong áo cô mân mê cơ bụng của chồng, suy nghĩ nhiều lắm rồi mới lên tiếng.

- Không cần đâu em.

Thùy Linh lắc đầu ngay lập tức, cô xoa nhẹ má nàng rồi nhẹ mỉm cười. Biết là vợ lo lắng cho mình nhưng chuyện vệ sĩ thì phô trương quá, mất tự do nữa, cô không thích có người cứ kè kè bên cạnh mình đâu.

- Nhưng mà...

Chụt

Đôi môi nàng bị chặn lại bởi một nụ hôn ngọt ngào, không để vợ có cơ hội phản kháng, Thùy Linh mau chóng đè nàng xuống thân, chăm chỉ mút mát cánh anh đào thơm mềm. Nụ hôn diễn ra trong vòng vài phút, vô cùng nóng bỏng và ướt át kéo cả hai vào thiên đường tình ái không muốn dứt ra. Kết thúc cái hôn, Thùy Linh kéo nhẹ vai áo vợ xuống rồi hôn lên bờ vai xinh đẹp.

- Vợ ơi, chị chỉ thích một mình em làm vệ sĩ cho chị.

Cô nháy mắt, nói xong liền cúi người cắn xuống cần cổ thon mịn của nàng rồi hít hà lấy hương vị đào chín ngọt. Chỉ cần Đỗ Hà thôi là đủ rồi.

Quả nhiên nàng dễ dàng bị chồng dụ dỗ, mới nghe có vài lời đã mềm lòng trước tên chồng ngốc này. Được rồi, từ giờ nàng sẽ bám sát cô 24/7, bảo đảm không có kẻ nào dám động đến Thùy Linh dù chỉ là một sợi tóc.

- Nhớ rõ này Thùy Linh, chỉ mình em được ăn hiếp chị thôi đấy, ra đường đứa nào kiếm chuyện với chị phải nói với em nhớ chưa?

Đỗ Hà hếch mũi một cái, nàng dùng sức lật
Thùy Linh nằm phía dưới thân mình rồi nâng cằm cô lên dùng ánh mắt nghiêm túc nhất mà dặn dò.

Dĩ nhiên Thùy Linh rất ngoan liền gật đầu.

- Còn bây giờ cho chị ăn hiếp em trước đã.

Nhưng chỉ ba giây sau liền trưng ra cái mặt cà rỡn, bàn tay không đứng đắn đã đưa xuống đùi nàng vén chiếc váy ngủ lên.

- Biến thái ~ làm lẹ đi sắp sáng rồi.

Nàng đánh nhẹ lên vai cô rồi bật cười, cái mặt dê thấy sợ luôn à. Mà dễ thương đấy, Đỗ Hà không chần chừ đã ngồi dậy trên bụng chồng, tự cởi áo ngủ rồi ném xuống mặt cô khiêu khích.

Thùy Linh như được châm lửa, nhếch mép một cách gian tà rồi rất nhanh đã chiếm thế thượng phong. Một đêm nồng nàn lại tiếp diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro