Chương 2: Phương Nhi, lá gan của em lớn quá rồi đó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên người bên cạnh ấn vào nút gọi tiếp viên, một nữ tiếp viên rất nhanh bước tới, cúi người hỏi, "Tiên sinh có nhu cầu gì?" Giọng nói dịu dàng thanh thúy khiến Lương Thuỳ Linh phải giương mắt nhìn. Đẹp quá! Trước mặt cô là một cô gái có khí chất vô cùng hoàn hảo, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao, môi mỏng, hình dáng động lòng người, trên môi tô một lớp son bóng màu hồng nhạt, rất hợp với vẻ đẹp của nàng. Lối trang điểm vừa tinh xảo lại không quá cầu kỳ, làn da trắng trẻo, tóc được bới cao một cách cẩn thận tỉ mỉ, nhìn thoáng qua thôi cũng khiến lòng người rung động. Khoảng cách gần như thế này lại càng thuận tiện cho Lương Thuỳ Linh thưởng thức mỹ nữ, Lương Thuỳ Linh chìm đắm trong suy tư, không buồn để ý đến người bên cạnh đang không ngừng hô hoán.
"Lương Tổng, Lương Tổng?"
Lương Thuỳ Linh quay đầu, "Sao?"
"Em muốn uống chút rượu, Lương Tổng, chị có muốn uống không?"
"À, không."
"Lương Tổng, chị có chỗ nào không thoải mái? Nếu không hay là kêu một ly nước ấm cho chị nha?"
"Không cần, cám ơn."
Cô nói xong thì ngẩng đầu nhìn nữ tiếp viên đang đứng bên cạnh, phát hiện ra nàng cũng đang chăm chú nhìn cô, tuy rằng gương mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt ấy nhìn một lần cũng đủ khiến người ta rất khó quên. Hình như có một chút địch ý ở đây, Lương Thuỳ Linh thầm nghĩ. Tại sao lại như vậy? Nhưng chinh phục khó khăn luôn là ưu điểm của Lương Thuỳ Linh, cô bình tĩnh chăm chú nhìn nữ tiếp viên, trong ánh mắt còn ẩn chứa ý cười. Đỗ Hà đã nhận ra ý cười này của cô, vội thu hồi tầm mắt. Người phụ nữ này rất thông minh, ánh mắt lại sắc bén, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy cô có ý muốn trêu đùa nàng, chẳng lẽ cô đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng? Đột nhiên trong lòng Đỗ Hà dâng lên một nỗi bất an, trước giờ nàng không ưa những người có tính cách quá bá đạo và mạnh mẽ, trực giác nói cho nàng biết phải tránh xa người này.
"Hai người liếc mắt đưa tình!" Phương Nhi bất mãn trừng mắt nhìn Đỗ Hà, bĩu môi nói.
"Đại tiểu thư à, em cho rằng ai cũng có cặp mắt thẩm mỹ như em sao?! Huống hồ em không nhìn thấy rõ thực hư à?" Đỗ Hà trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp tục công việc trên tay.
"Này, người đàn ông muốn uống rượu bên cạnh hình như là phụ tá của chị ta, gọi chị ta là Lương Tổng. Em mang tới cho họ đi, đừng nói chị không cho em cơ hội!"
"Haha, cám ơn tiếp viên trưởng!"
"Nha đầu chết tiệt kia!"
Phương Nhi đẹp như trong tranh, nở một nụ cười hoàn mỹ, không quan tâm đôi mắt sắc bén của Đỗ Hà đang bắn về phía mình, bước nhanh đến chỗ Lương Thuỳ Linh.
Hóa ra là tiếp viên trưởng, Lương Thuỳ Linh đặc biệt lưu ý thẻ bài cài trên ngực áo của nữ tiếp viên nọ, tuy luôn mang theo nụ cười rất chuyên nghiệp, nhưng cả người lại toát ra loại khí chất rất lạnh lùng, phối hợp với dung mạo của nàng lại cảm thấy rất hợp. Hmmm, không những vậy còn rất có mùi vị phụ nữ. Lương Thuỳ Linh đột nhiên cảm giác thấy chuyến đi lần này không hề uổng công vô ích, tâm tình bỗng tốt hẳn lên.
Máy bay đáp xuống Thượng Hải.
Lương Thuỳ Linh đứng dậy bước đến cửa khoang, lúc cô lướt qua vị nữ tiếp viên tuổi trẻ kia thì đột nhiên có một tờ giấy nhỏ được nhét vào tay, Lương Thuỳ Linh hơi sửng sốt rồi lập tức khôi phục dáng vẻ thường ngày, bước nhanh ra khỏi cửa khoang, cũng không quay đầu lại nhìn.
"Phương Nhi, em điên rồi hả? Nếu như bị người ta nhìn thấy không chừng sẽ bị gởi thư khiếu nại!"
Đỗ Hà có chút tức giận, nàng không ngờ rằng Phương Nhi lại lớn mật như thế, dám nhét giấy cho người phụ nữ kia! Phương Nhi đột nhiên chăm chú nhìn Đỗ Hà, "Chị Hà, em cũng biết sợ chứ, bây giờ tay còn run đây nè. Nhưng em biết nếu em không làm vậy có thể em sẽ lỡ tay tuột mất người khó khăn lắm mới khiến em động lòng. Em không muốn phải hối hận."
Đỗ Hà lần đầu tiên thấy Phương Nhi nghiêm túc như vậy, nàng bỗng nhiên hiểu ra là Phương Nhi thật lòng. Nét kiên định này hệt như lần đó khi hai người cùng làm chung một khoang, Phương Nhi vốn dĩ không có cơ hội làm việc chung với Đỗ Hà, nhưng do có một nhân viên bị đình chức nên Phương Nhi mới có cơ hội lọt vào, khi đó Phương Nhi quyết tâm nói với Đỗ Hà, "Em nhất định sẽ dốc toàn lực, em muốn thành trợ thủ bên cạnh chị." Cô nói xong liền hiên ngang, dùng hết thời gian trống, chăm chỉ làm việc. Rốt cuộc cô cũng được toại nguyện thăng cấp trở thành tiếp viên chính thức trong khoang hạng nhất, dùng thực lực của chính mình đánh bại nhân viên bị đình chức kia.
"Vừa nãy lúc em mang rượu tới, chị ta đã nói gì với em?" Đỗ Hà nhớ tới vừa nãy hai người bọn họ tựa hồ đã từng nói chuyện, rốt cuộc cô đã nói gì mà có thể khiến Phương Nhi có dũng khí tấn công lớn cỡ này? Không ngờ Phương Nhi lại ai oán nhìn nàng, "Chị ấy hỏi em, tiếp viên trưởng của em có phải tên Đỗ Hà không?!" Phương Nhi nói xong cũng không thèm quay đầu lại đi thẳng ra khỏi máy bay, lúc này đổi lại là Đỗ Hà ngây ngẩn cả người, làm cái gì vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro