Chương 13: Không Còn Như Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa cậu, giống chim này quý lắm đấy ạ."

Thằng Dần vừa xách lồng chim vào sân vừa vội vàng xuýt xoa. Chẳng là một người bạn của cậu Hoàn bẫy được con chim quý nên đem biếu cậu. Nó nhận lệnh đi rước cái giống vàng giống bạc này về rồi thỉnh thoảng cậu cho phép ngắm nghía hoặc tận tay cho chim ăn.

Hoàn nghe thằng ở khen ngợi không ngớt lời, hơi ưỡn ngực đáp.

"Chẳng thế thì sao? Giá của nó còn cao hơn lúc tao mua chúng mày."

Nghe động, đám người ở cũng tranh thủ lén lút đáo qua nhìn. Con vật quý có phần lông mặt hơi ngả màu cam đỏ. Có lẽ mới bị bẫy nên nó vô cùng hoảng loạn, liên tục nhảy nhót trong cái lồng sắt chạm trổ hình thù đặc biệt được kỳ công làm riêng, thỉnh thoảng còn kêu lên những tiếng rên rỉ đáng thương mà con người ta lại lấy làm vui vẻ vì điều ấy.

"Mày kêu cái gì? Hở? Mày phải cảm thấy may mắn vì được cậu Hoàn nhận nuôi đấy nhé."

Thằng Dần vừa đối đáp với con vật đương bị nhốt vừa treo chiếc lồng lên cạnh những chiếc lồng khác. Những con chim với đủ chủng loại, đủ màu sắc sặc sỡ nhưng điểm chung là con thì ủ rũ, con thì chốc chốc lại cất tiếng kêu thảm thiết dẫu đã được chăm nuôi ngót một năm.

Hà đứng trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, sau đó khẽ tiếng bảo cái Tít.

"Hình như cậu Hoàn có thú chơi chim."

Con bé thưa rằng.

"Vâng, con cũng thấy mấy người bảo vậy."

Em không đáp lời nó, im lặng ngắm thêm một lúc rồi lại hỏi.

"Mợ Linh đâu rồi? Sáng nay tôi dậy sớm nhưng không thấy mợ ấy."

"Mợ Linh lên chùa cùng chị Mùi từ lúc trời còn tối đen cơ ạ."

Cảm giác lạnh lẽo từ cửa sổ lùa vào khiến Hà rùng mình, tự nhủ thế mà mợ ấy vẫn quyết đi cho bằng được.

Từ lúc hay tin mang thai đến giờ, Hoàn không đồng ý cho Hà động tay động chân vào bất cứ thứ gì. Thành thử cuộc đời em bỗng trở nên nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm ngoài ăn với ngủ, thỉnh thoảng tìm đọc những cuốn sách cũ mà mợ Linh trưng ở kệ để giải khuây.

Hà phát hiện ở mỗi trang đầu, mợ Linh đều nắn nót ghi chú một bài thơ hay một lời gợi nhắc về kỷ niệm. Thường ngày em vẫn biết mợ ấy học rộng tài cao, song không ngờ chữ mợ ấy lại đẹp đến thế.

Mợ Linh biết chữ Nôm, chữ quốc ngữ, mỗi loại chữ đều mang đến cảm giác riêng biệt. Hà nghĩ nếu ông cụ mà trông thấy, hẳn là còn mê chữ mợ ấy hơn là mê tiếng đàn và giọng hát của người đàn bà đa tài này.

Nhưng mặc dù được nghe tài đàn của mợ Linh đã lâu, tuy nhiên từ lúc về làm dâu nhà họ Trần đến giờ, Hà chưa từng được thưởng thức tài nghệ của mợ ấy.

"Kìa mợ, mợ."

Cái Tít thấy Hà ngẩn ngơ mãi bèn đánh liều gọi. Em hơi giật mình, sượng sùng đáp.

"Hả? Ừ. Tôi mãi suy nghĩ quá."

"Mợ mau vào trong kẻo ốm mất."

Con bé vừa nói vừa tỏ ý muốn dìu em, nhưng em lại lắc đầu, ra điều từ chối.

"Không cần, tôi hãy còn khỏe lắm. Có chửa chứ có phải tàn tật đâu mà cứ nâng niu mãi như vậy?"

Tít trầm tư rồi se sẽ đáp.

"Biết đâu... biết đâu đứa bé sẽ trở thành đích tôn thì sao hả mợ?"

Hà trừng mắt đe.

"Ai dạy em lối suy nghĩ ấy hả Tít? Dù đứa trẻ này là giai hay gái, tôi vẫn sẽ yêu thương nó hết mực. Hơn nữa trong nhà còn mợ Linh, đừng để mợ ấy nghe thấy những lời này, vì nhất định mợ ấy sẽ bận lòng."

Con bé bị chủ nhắc nhở liền ngoan ngoãn cúi mặt. Chỉ là nó vẫn cảm thấy trong bụng mợ Hà nên là con giai, miễn là con giai thì chắc chắn cậu Hoàn sẽ càng yêu thương mợ. Nó đã theo mợ kể từ lúc lên sáu, tình cảm khăng khít khiến nó không muốn thấy mợ bị ghẻ lạnh và không bị cậu ấy khinh ra mặt như mợ Linh. Tài năng, xinh đẹp thì sao? Mợ ấy vẫn phải sống cái đời quạnh quẽ mãi đấy thôi. Bóng lưng mỏng manh của mợ ấy lúc sáng sớm nay cứ quẩn quanh rồi trở thành nỗi ám ảnh tâm trí nó. Nó thấy mợ ấy giống hệt nhành liễu đang cố gồng mình chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Quật cường một cách đáng thương.
_______________

Thông thường, việc chăm sóc và quản lý chim chóc được giao cho mụ Sở. Nhưng hôm nay mụ xin phép về quê lo chuyện gia đình, mà trong nhà ai nấy đều bận rộn nên một đứa đã mạnh dạn gõ cửa phòng Hà, thưa rằng muốn để cái Tít làm.

Hà lắng tai nghe rồi đưa mắt nhìn chằm chằm đứa con ở vẫn đang chôn chân ngoài cửa, hơi cau mày hỏi.

"Từ trước tới giờ Tít chưa từng nhận việc này, sẽ không sao chứ?"

Nó đáp.

"Thưa mợ, không sao ạ. Lúc nãy cậu đã phân sẵn các loại thức ăn rồi, chốc nữa chỉ cần xúc vài thìa vào khay là xong. Nhưng bây giờ con phải lên phố mua ít đồ theo lợi dặn của mợ Linh nên con không làm được. Mợ thông cảm giúp chúng con, chúng con cũng không còn cách nào khác."

Hà gật đầu đồng ý vì sợ đôi co với nó không chỉ ảnh hưởng đến mình, mà còn ảnh hưởng đến cái Tít.

"Ừ, đúng giờ tôi sẽ nhắc Tít xuống cho chim ăn."

"Vâng thưa mợ."

Cửa vừa đóng lại, mặt con bé Tít đã trở nên xám ngoét. Lúc nãy nghe tiếng ồn ào dưới tầng, nó cũng biết rằng loài vật đó đều là những giống quý, được cậu Hoàn vô cùng nâng niu.

Dường như hiểu được nỗi băn khoăn của nó, Hà khẽ đánh tiếng an ủi.

"Không việc gì phải sợ. Dù nó khó săn ra sao thì bây giờ nó cũng bị giam vào lồng rồi đấy thôi."

Con bé lắp bắp trả lời.

"Nhưng... nhưng con sợ lắm. Biết thế thì khi còn ở nhà cũ, con đã chịu khó thay ca với anh Tứ để học thêm nhiều việc. Mợ ơi, con nhận ra từ lúc theo mợ vào đây tới giờ con không biết tí việc nào cả, trong khi người ở nhà họ Trần ai nấy đều biết đủ thứ trên đời, con..."

Hà đặt tay lên đôi vai gầy trước mặt, giọng nói vẫn điềm nhiên.

"Lý do tôi quyết định đưa em theo cùng là bởi vì tôi sợ nếu để em ở lại bên đấy, không sớm thì muộn em cũng bị hành hạ đến chết. Tít ạ, năm nay em mới độ mười ba, tương lai còn rất nhiều thứ cần học nên không cần tự trách bản thân như vậy. Hôm nay không biết thì ngày mai biết, ngày mai không biết thì ngày kia, ngày kìa khắc hiểu. Chúng sẽ ngấm dần vào con người em chứ em không thể vỡ lẽ ra ngay được."

Cái Tít nhìn em bằng cặp mắt rưng rưng.

"Vâng ạ. Con ngàn lần đội ơn mợ."
_______________

Độ mười giờ sáng, mợ Linh trở về. Trông thấy Tít đang lúi húi bên cái chuồng mới liền hiểu chồng mình lại mua hoặc được người ta biếu cho.

Nghe động, Tít ngẩng đầu, để lộ vết chàm giấu đi sự xinh đẹp, lanh lợi. Cất tiếng chào nàng.

"Con chào mợ ạ."

"Ừ."

Nàng gật đầu, ngẫm thêm một lát rồi dặn.

"Nhớ cẩn thận nhé, coi chừng bị nó mổ thì đau lắm."

"Con xin vâng."

Lòng con bé ấm lên giữa trời đông buốt giá chỉ vì câu nói quan tâm của mợ cả. Ngoài mợ Hà, thật hiếm có người chủ nào đối xử tốt với nó như vậy, phần lớn người ta sẽ để tâm tới con vật đắt tiền kia hơn là con người không đáng một xu.

Mùi theo mợ Linh vào nhà, săn sóc rót tách trà gừng để nàng giữ ấm. Khuôn mặt nàng tái nhợt vì lạnh, hai bàn tay cũng trở nên đông cứng.

"Để con bảo chúng nó thêm củi vào lò sưởi."

Nàng gật đầu, cũng không từ chối. Nào ngờ chỗ ngồi chưa kịp ấm, trà cũng chưa vơi là bao, nàng đã phải vội đứng dậy vì nghe chất giọng the thé đặc trưng của con Lộ.

"Chết mày rồi, mày tàn đời rồi Tít ơi."

Linh lại vội sải bước ra ngoài, trước mắt các nàng là cái lồng chim trống rỗng, bên cạnh là con bé Tít mặt cắt không còn giọt máu, tay run run làm rơi cả xẻng xúc thức ăn.

Mùi ngạc nhiên hỏi.

"Chim đâu?"

Con Lộ chào nàng rồi trả lời chị.

"Còn đâu được nữa? Con ranh này để sổng rồi. Giời ơi, cậu Hoàn mà về..."

Mọi người đều thấy phục độ gở mồm của con bé Lộ. Bởi nó chưa kịp dứt câu, chiếc xe quen thuộc đã đỗ trước cổng. Nghĩa là cậu Hoàn, người quan trọng nhất trong câu chuyện đã xuất hiện.

Mùi nhìn mợ, sợ tới mức nuốt khan.

"Mợ ơi, có cần gọi mợ Hà không ạ?"

Linh đưa mắt nhìn cửa xe đã mở, lắc đầu đáp.

"Tất cả vào trong hết đi. Em nhanh đưa Tít rời khỏi nơi này, còn lại cứ để tôi giải quyết."

"Vâng ạ."

Sợ đứng lại đôi co chỉ tổ mất thêm thời gian, Mùi lập tức kéo Tít đương khóc cũng chẳng dám khóc đi thẳng vào trong. Con bé Lộ thấy vậy vô cùng lo lắng, hết quan sát mợ cả, hai đứa con ở vừa bỏ chạy rồi lại quan sát cậu Khang.

Ai cũng biết cậu ấy yêu quý chim chóc như vàng. Thế mà mợ Linh dám đứng ra ôm hết về mình, nó chỉ e cậu sẽ không nể mặt mợ, sẽ xuống tay với mợ giống như lần trước nó vô tình trông thấy.

"Em cũng vào cả đi, đừng lo cho tôi."

Linh ung dung nói rồi khom lưng nhặt chiếc xẻng lúc nãy cái Tít đánh rơi, đặt vào trong lồng. Con Lộ thấy thế thì ngần ngừ, phải để nàng nói thêm rằng.

"Đi đi."

Nó mới ho he.

"Vậy con vào nha mợ..."

"Ừ."

Linh vừa dứt lời thì Hoàn bước vào. Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau. Chừng như thấy điềm nên hắn lập tức nghiêng đầu quan sát chiếc lồng trống rỗng.

Đoạn, hắn nghiến răng hỏi.

"Cái gì đây? Đám bất tài vô dụng kia đâu hết rồi? Chúng mày làm gì với con chim rồi?"

Linh hờ hững đáp.

"Cậu đừng gắt lên như vậy. Lỗi tại tôi. Chính tôi đã thả nó đi đấy."

"Đang yên đang lành sao mợ lại thả nó?"

Hắn vừa hỏi vừa tiến về phía nàng, đôi mày rậm nhíu lại vẻ tức tối.

"Hả? Mợ Linh? Đang yên đang lành sao mợ lại thả nó? Mợ có biết người bạn của tôi phải đặt bẫy nó vất vả như thế nào không?"

Nàng chẳng hề sợ hãi mà chất vấn ngược lại.

"Vậy sao cậu không nghĩ nó bị bắt nhốt sẽ đau đớn khổ sở như thế nào? Tôi thấy cậu giam cầm chúng quá lâu rồi, hôm nay cậu muốn làm gì tôi thì làm, vì trước sau tôi cũng để chúng tự do hết. Tôi sẽ thả chúng về với tự nhiên."

Cậu Hoàn nâng tay muốn tát mợ Linh, mà nàng cũng khép mi, chuẩn bị nghênh đón vết thương có khi vài tuần nữa mới lành.

Tuy nhiên, hắn bất ngờ đổi ý mà chuyển sang lôi cổ tay nàng xềnh xệch, vừa đi vừa nói.

"Lương Thùy Linh ơi là Lương Thùy Linh. Hôm nay tao phải cho mày nếm mùi thắt lưng thì mày mới nên hồn được. Ấy là do mày tự chuốc lấy nhé."

Thùy Linh chỉ nhếch môi, dửng dưng theo sau hắn.

Vừa trở về phòng ngủ, Hoàn đã đẩy nàng ngã xuống đất, sau đó hằm hằm lột sạch áo khoác của nàng, chỉ giữ lại bộ trung y mỏng tang. Cuối cùng, hắn cởi chiếc thắt lưng to dày bằng da, quấn một vòng quanh bàn tay cho chắc rồi bắt đầu quật túi bụi vào cơ thể nàng. Dường như càng đánh càng hăng, hắn rít gào như con lợn bị chọc tiết.

"Tao đã bảo bao nhiêu lần, hả? Mày làm vợ tao thì hãy biết thân biết phận, đừng bao giờ nhen nhóm cái tư tưởng tự do hay tân thời gì đó. Mày là con đàn bà của Trần Văn Hoàn, mày đếch có tư cách gì để mong mỏi hay giải thoát cho bất cứ ai nghe chưa?"

Cảm giác lạnh lẽo hòa cùng từng đợt vung lên hạ xuống khiến Linh dần quen. Nàng không còn đau đớn, càng không muốn phản kháng nữa. Bởi nàng hiểu nếu trút hết lên nàng thì cơn giận của hắn sẽ nhanh chóng qua đi. Còn đổi lại là cái Tít, e rằng hắn sẽ hành hạ con bé ngày này qua tháng nọ, tận tới khi nào nó chết mới thôi.

"Cậu Hoàn, cậu có dừng lại ngay không?"

Thân người vạm vỡ của Hoàn chợt nghiêng sang một bên vì bị ai đó đẩy mạnh. Lúc cả hai hoàn hồn mới phát hiện người vừa lao vào là Hà.

Hắn đứng thẳng dậy, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Đây không phải việc của mợ. Tôi không muốn làm tổn thương mợ và làm ảnh hưởng tới đứa trẻ. Con Tít đâu rồi? Đưa mợ Hà đi ngay."

Hà quyết đứng chắn trước che chắn cho Linh, nghiêm túc lặp lại lần nữa.

"Cậu dừng lại thì em đi."

"Mợ đừng đổ thêm dầu vào lửa, mau tránh sang một bên cho tôi."

Hoàn vung thắt lưng, ấy thế nhưng Hà chẳng bận tâm. Thậm chí em còn tỏ rõ sự quyết tâm hơn ban nãy.

"Nếu cậu đã muốn thế thì cậu đánh cả em cũng được, cậu đánh em luôn đi. Thưa cậu, trước khi em về làm dâu, cậu đã hứa sẽ không để em phải lo lắng bất cứ điều gì. Bây giờ cậu đang làm em lo lắng đấy thôi. Em không đồng ý việc cậu đánh mợ Linh."

Hoàn gàn.

"Cô ta thả chim của tôi đi, con chim quý tôi mới lấy lúc sáng. Nếu là mợ, mợ có phát điên không? Từ lâu tôi đã không còn chút tin tưởng con đàn bà này nữa rồi, cái loại đi đâu cũng liếc mắt đưa tình, ngay cả trí óc cũng ham muốn tự do."

Hà đáp.

"Nó cũng chỉ là một con chim thôi. Cậu thích đúng không? Em sẽ nhờ anh trai tìm cho cậu một con y như vậy. Còn bây giờ cậu hãy buông thắt lưng xuống. Kìa cậu... em... em sợ."

Nghe thế, Hoàn hít sâu một hơi. Cuối cùng vứt mạnh chiếc thắt lưng xuống đất, làu bàu chửi rồi rời khỏi buồng ngủ, cố tình kéo cửa thật mạnh để nó phát ra âm thanh chói tai.

Hà rùng mình.

Đoạn, em xoay người nhặt chiếc áo khoác bị vứt chỏng chơ bên cạnh và ngồi xổm xuống trước mặt Linh, vừa khoác lên vai nàng vừa lo lắng hỏi.

"Mợ có sao không? Có đứng dậy được không? Em giúp mợ đứng dậy nhé?"

Linh né tránh em.

"Tôi tự làm được."

Hà không ép nàng mà đứng dậy trước. Song bàn tay xinh xắn vẫn chìa ra, tỏ ý sẵn sàng để nàng nắm lấy bất cứ lúc nào. Chỉ là sau lần cử động đầu tiên, em trông thấy Linh hơi nhíu mày, dường như bấy giờ các vết thương mới đua nhau làm nàng đau đớn.

"Máu?"

Hà bàng hoàng vì máu ở hai đùi Linh thấm ra cả lớp vải trắng. Em tự hỏi ban nãy Hoàn phải mạnh tay cỡ nào thì mợ Linh ra nông nỗi này?

"Thôi, mợ. Mợ hãy dựa vào em, em đỡ mợ."

Miệng em nói, nhưng tay đã khoác cánh tay mảnh khảnh của nàng qua vai và dốc sức nâng nàng dậy. Linh không cự tuyệt Hà do vết thương làm nàng chỉ muốn ngậm chặt miệng. Nàng sợ nếu hé ra sẽ rên ngay một tiếng đau đớn và sẽ khiến Hà sinh lòng thương hại.

Hai người đàn bà vất vả dìu nhau đến giường. Hà cẩn thận đỡ Linh ngồi xuống, sau đó định nhanh chân về phòng lấy thuốc cùng ít nước ấm giúp nàng rửa vết thương.

"Tôi để sẵn thuốc trong ngăn kéo rồi, mợ đừng di chuyển nhiều."

Nàng nắm lấy cổ tay em, ngẩng đầu nhìn em, ánh mắt sáng nhưng long lanh như chứa nước.

Hà mím môi, tự nhủ chắc là do mình nhìn nhầm.

"Vâng, vậy em bảo Mùi chuẩn bị nước ấm. Mợ chờ em chút nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi."

Em mỉm cười dặn dò nàng lần nữa rồi mới rời đi.

Cái Mùi đã chực sẵn dưới chân cầu thang, chớm thấy bóng dáng Hà liền lao vụt đến, run run hỏi.

"Mợ Hà ơi, mợ Hà. Có phải cậu..."

Lúc nãy trông dáng vẻ đằng đằng sát khí của cậu Hoàn, nó đã cảm thấy không ổn. Mỗi lần cậu làm mặt đấy, thì y rằng mợ nó gánh đủ.

"Ừ, Mùi đi lấy giúp tôi ít nước ấm, tôi giúp mợ Linh rửa vết thương."

Hà trấn an nó.

"Đừng lo lắng quá, tôi sẽ không để cậu vào nữa đâu."

"Vâng ạ, vâng ạ."

Con bé cuống quít gật đầu.

"Mợ chờ con một lát, con đi lấy nước rồi bê lên ngay."

Hà tranh thủ thời gian trở lại phòng ngủ, thấy Linh ngồi bần thần trên giường, chẳng rõ nàng đang suy nghĩ điều gì mà hàng mi dài khẽ rung. Có điều chớm nghe tiếng động, nàng đã vội dừng tất cả hành động để tập trung cảnh giác nhìn, đôi mắt ngập tràn sự đề phòng.

Sau khi thấy em, nàng lại im lặng quay đầu về hướng cũ.

"Mợ..."

Em gọi.

Nàng nhỏ giọng thưa.

"Vâng."

Em bước về phía nàng, hơi khom lưng nói.

"Mợ đừng sợ."

"Tôi không sợ."

Nàng phủ nhận.

"Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, không đáng để tôi bận lòng."

"Đến mức này mà mợ vẫn coi là nhỏ ư?"

Hà vừa chất vấn vừa chạm lên cánh tay Linh, và chẳng ngoài dự đoán, nàng nhanh chóng co rúm người né tránh. Cuối cùng còn cố gắng điều chỉnh tâm trạng để mở lời.

"Chốc nữa Mùi lên thì mợ về phòng đi, mợ đừng vì chuyện hôm nay mà ảnh hưởng sức khỏe. Cả nhà sẽ lo."

"Em lo cho mợ nhiều hơn đấy."

Em thành thật giãi bày.

"Lúc nãy Mùi... cầu cứu em, cũng đã trình bày sơ qua tình hình với em rồi. Mợ, em không nghĩ mợ sẽ làm thế..."

"Nếu là bà Sở, thằng Dần hay cái Lộ tôi cũng sẽ làm vậy thôi, mợ đừng suy nghĩ nhiều."

Linh nhìn em.

"Thà rằng cậu ấy đánh tôi, chứ để cậu trút xuống họ, tôi dám chắc rằng cậu sẽ đánh đến khi miếng da trên thắt lưng tróc hẳn ra mới ngừng."

"Em từng nghe xung quanh nói nhiều về mợ, giờ thì em tin rồi."

Chưa kịp nói thêm thì con bé Mùi đã bước vào, hốc mắt nó phiếm hồng khi chứng kiến vết máu chưa khô trên bộ đồ trắng tinh của chủ nhân. Cậu xuống tay ngày càng tàn bạo, vết thương trên cơ thể mợ ngày càng dày đặc theo năm tháng.

"Tôi còn chưa khóc, em khóc cái gì?"

Linh mỉm cười. Đoạn, nàng quay sang dặn Hà, nụ cười cũng không còn nữa.

"Mợ về phòng đi, việc còn lại cứ giao cho Mùi. Chuyện hôm nay tôi cảm ơn mợ nhiều lắm."

Con bé Mùi đặt thau nước xuống gần các nàng, suy tính một lát rồi bất ngờ ngỏ lời.

"Mợ ơi, hay là... hay là để mợ Hà giúp mợ nhé ạ. Tại con đang dở nồi thuốc bổ cho mợ dưới bếp."

Em hiểu ý nó liền tiện đà bổ sung.

"Phải đấy mợ ạ, dù sao em cũng ở đây rồi, cái gì giúp được em sẽ giúp."

Linh đành gật đầu.

"Vậy không còn việc gì khác thì con xin phép hai mợ ạ."

Hà nhìn theo bóng lưng khuất xa, rồi lại nhìn người đang ngồi trên giường. Ngập ngừng rất lâu mới dám nói thành tiếng.

"Mợ... mợ vén quần lên."

Linh mím chặt môi, ngắc ngứ làm theo yêu cầu của em.

Hà cảm thấy bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ lạ, mặc dù cũng là loại im lặng mỗi lần em ở bên mợ ấy, tuy nhiên giờ đây nó rõ ràng không phải vậy. Đặc biệt là giây phút mợ Linh kéo ống quần lên cao, để lộ da thịt trắng ngần nhưng lằn đầy vết roi.

Em vô thức rời tầm mắt.

"Để tôi."

Linh đón lấy chiếc khăn đã sấp nước, đầu ngón tay lướt qua các khớp ngón tay em.

"À... à vâng."

Hà ngượng ngùng.

"Để em chuẩn bị thuốc cho mợ."

Cứ như vậy, một người nín thinh lau sạch vết máu, một người xoay lưng lại, giả bộ bận rộn bằng cách lục tìm vài lọ thuốc bôi vết thương.

Hà phát hiện đây là lần đầu tiên cả hai chung sống hòa hợp như thế. Mặc dù ánh mắt cùng thái độ của mợ Linh đối với em chưa cải thiện là bao, song dẫu sao mợ ấy đã chịu nói chuyện, đặc biệt là đã chịu chấp nhận đề nghị em đưa ra.

Và mợ ấy không cự tuyệt em quyết liệt như vài tháng trước nữa.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro