Linh La new

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhập thần

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn   Tốc độ tấn công của Vương THiên Hà rất nhanh, mặc dù chỉ đánh bằng vỏ kiếm, nhưng vẫn khiến cho người ta hít thở không thông. Bóng kiếm bao trùm toàn bộ thân thể Hạ Ngôn, không chút khe hở nào.

Tuy nhiên, công kích cuối cùng lại chỉ có ngực của Hạ Ngôn, nhưng hiện tại mặc kệ Hạ Ngôn tránh hướng nào thì vẫn bị bóng kiếm vây lấy. Thoạt nhìn thì làm thế nào vẫn bị đánh trúng.

"Vậy mà vẫn không tránh sao?"

Vương Thiên Hà cũng hơi ngây người.

Lúc này vỏ kiếm còn cách ngực Hạ Ngôn một khoảng ngắn, chỉ cần một phần mười cái nháy mắt là sẽ đánh trúng. Một thời gian ngắn như vậy dù là đại linh sư cũng không thể tránh né hoàn toàn được. Trừ phi cũng dùng kiếm để ngăn trở trường kiếm của Vương Thiên Hà.

Chương 251

Lại nổi sóng

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Lão đầu thánh hoàng, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn một ít. Tuy rằng linh hồn thể không cần phải hô hấp, bất quá loại thần thái này của lão đầu thánh hoàng so với thần thái của người bình thường giống nhau như đúc.

Chỉ thấy ánh mắt của lão đầu thánh hoàng chợt lóe, thân thể nhanh chóng tiến về phía trước một bước.

- Hạ Ngôn, viên khí huyết đan này đã là thành phẩm rồi. tuy rằng tỉ lệ bình thường, bất quá làm được bước này, từ giờ trở đi, Hạ Ngôn ngươi đã trở thành một luyện đan sư chân chính.

Lão đầu thánh hoàng nói, mỗi câu mỗi chữ đều đánh mạnh vào trái tim của Hạ Ngôn.

Sắc mặt của Hạ Ngôn đỏ lên.

Luyện đan sư, bản thân đã là một luyện đan sư rồi. Trong lòng Hạ Ngôn gầm nhẹ một tiếng.

- Trước tiên đem viên khí huyết đan này cất vào cẩn thận. Uhm, cần đem nó để vào trong hộp gấm gỗ lim, nếu không thì dược liệu sẽ theo thời gian chậm rãi giảm đi.

Sau khi hai người đè xuống biểu tình hưng phấn, lão đầu thánh hoàng lần thứ hai nói với Hạ Ngôn.

- Ngao...

Thổ Cẩu hơi nghiêng đầu, nhe răng trợn mắt kêu một tiếng.

Gỗ lim, một loại gỗ phi thường trân quý. Bình thường các loại đan dược cấp thấp đều được đặt trong hộp gấm gỗ lim. Như vậy thì dược hiệu mới có khả năng đảm bảo trong thời gian dài không giảm đi.

Mà nếu là đan dược trung cấp, vậy là thì cần phải loại hộp gấm là từ gỗ phỉ thúy càng trân quý hơn. Gỗ phỉ thúy vô giá, cho dù là một hộp gấm làm từ gỗ phỉ thúy bằng bàn tay đi nữa thì cũng có giá trị hơn mười kim tệ.

Gia cụ mà một số đại gia tộc sử dụng, bình thường đều là hồng mộc, gỗ phỉ thúy cực ít. Gỗ phỉ thúy quá mức trân quý, cho dù là đại gia tộc có tài lực khổng lồ đi nữa cũng không có khả năng phung phí tiền bạc như vậy.

Mà đan dược cao cấp, thường được đặt trong hộp ngọc. Hộp gấm được chế tạo từ thúy ngọc, càng có thể đảm bảo được dược hiệu không tiêu tan. Đương nhiên giá trị của hộp ngọc càng không cần nhiều lời.

Hạ Ngôn sớm đã chuẩn bị hộp gấm gỗ lim theo như lời nhắc nhở của lão đầu thánh hoàng. Những hộp gấm lớn bằng lòng bàn tay này, bình thường đều là dùng để dựng một ít chân bảo quý giá và đan dược.

Hạ Ngôn đem viên khí huyết đan này để trở lại, cẩn thận đóng nắp hộp để lên trên giá. Đây là đan dược Hạ Ngôn lần đầu tiên luyện chế ra được.

- Hạ Ngôn, hiện tại chúng ta bắt đầu luyện chế loại đan dược thứ hai. Uhm, hãy luyện chế tụ khí đan đi. Luyện chế tụ khí đan so với luyện chế khí huyết đan khó hơn một chút.

Lão đầu thánh hoàng chờ Hạ Ngôn buông khí huyết đan, lại mở miệng chậm rãi nói.

Cùng là đan dược nhất phẩm, thế nhưng độ khó khi luyện chế hai loại đan dược này không giống nhau. Luyện chế tụ khí đan khó hơn so với khí huyết đan một chút.

Nghe được lời lão đầu thánh hoàng nói như vậy, Hạ Ngôn gật đầu.

- Một gốc mộc lan hoa...

Lão đầu thánh hoàng bắt đầu để cho Hạ Ngôn chuẩn bị các loại dược liệu cần thiết, dựa theo phân lượng khác nhau để phối xứng.

Buổi trưa hôm sau, Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà, mễ Tuyết, cả ba người chậm rãi từ trong kinh các đi ra ngoài.

- Hạ Ngôn, vậy mà đã hơn hai mươi ngày rồi, ngươi vẫn chưa đi xem bí điển thiên cấp?

Vương Thiên Hà nhìn Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi:

- Không tới một tháng sau, chúng ta sẽ phải tham gia giao lưu giữa các học viện nhất lưu rồi. Mà bí tịch thiên cấp, đối với chúng ta mà nói có trợ giúp rất lớn.

Tuy rằng không thể tu luyện, thế nhưng một ít nội dung trong bí điển thiên cấp, đối với người tu luyện có tác dụng dẫn đường tham khảo rất tốt.

Tuy rằng Hạ Ngôn có xem bí điển thiên cấp hay không đối với Vương Thiên Hà cũng không có ảnh hưởng gì, thế nhưng Vương Thiên Hà lại thấy hành vi của Hạ Ngôn thực kỳ quái.

Mễ Tuyết bên cạnh cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn mỉm cười nói:

- Mấy ngày nữa, ta sẽ tới xem bí điển thiên cấp.

Một tuần này, Hạ Ngôn tại kinh các thứ hai đã quan sát mấy chục quyển bí điển nhân cấp, không tới mười ngày chắc cũng sẽ dung hợp toàn bộ số còn lại.

Hiện tại, Hạ Ngôn xem một quyển bí điển nhân cấp, chỉ cần trên dưới nửa canh giờ. Từ sáng tới trưa là có thể xem qua bốn năm bản bí điển.

Lắc đầu, Vương Thiên hà cũng không khuyên nữa, cười nói:

- Hơn hai mươi ngày, luôn ăn thức ăn tại tửu lâu trong học viện, không bằng...

nhãn thần hơi lóe, thanh âm Vương Thiên Hà hạ thấp một chút:

- Chúng ta ra tửu lâu bên ngoài học viện ăn một bữa? Dù sao đi nữa thì cũng không ảnh hưởng tới tu luyện buổi chiều.

Tửu lâu học viện là tửu lâu cơ bản do học viện kinh doanh. Cơm nước bên trong không tùy ý thích, mà dựa vào quy định của học viện. VÌ vậy, không thể nào thỏa mãn được yêu cầu của rất nhiều học viên.

Không ít học viên giàu có đều thường xuyên ra tửu lâu bên ngoài học viện dùng cơm.

Nghe Vương Thiên Hà nói như vậy, tuy rằng trong lòng Hạ Ngôn không lưu tâm, bất quá nhìn bộ dáng chờ mong của Vương Thiên hà, cũng không muốn làm mất hứng thú của hắn.

Liền nhìn sang Mễ Tuyết nói:

- Mễ Tuyết tỷ, vậy thì cùng ra ngoài ăn nhé?

Mễ Tuyết thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu với hai người.

Thật tốt quá!

Vương Thiên hà hưng phấn vỗ tay.

Ba người, lúc này vừa vặn ra khỏi kinh các.

- Hạ Ngôn ca!

Đột nhiên một bóng người từ bên cạnh nhảy ra, há miệng la lớn nói.

Hạ Ngôn cả kinh, sau đó nhìn thấy chính là Chu Lan Đức với vẻ mặt kinh hoàng, đôi lông mày nhíu lại, không khỏi giật mình.

- Hạ Ngôn ca, huynh nhanh đi.

Chu Lan đức mạnh mẽ hít một ngụm lương khí, thiếu chút nữa bị nghẹn.

- Khụ...

- Ngươi từ từ mà nói, có chuyện gì?

Hạ Ngôn nhíu mày hỏi.

Nhìn thấy Chu Lan Đức kinh hoàng như vậy, khẳng định có chuyện gì đó ngoài ý muốn, nếu không hắn không có khả năng hoảng loạn như vậy.

Từ khi Hạ Ngôn cùng với hai người Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết bắt đầu tu luyện, đã không gặp ba người hạ Tử Hân.

Ba người Hạ Tử Hân, Lưu Khải, gần đây biết Hạ Ngôn tập trung tu luyện, cho nên dù biết hắn ở chỗ nào nhưng cũng không hề tìm tới quấy rối.

Mà hôm nay Chu Lan Đức đột nhiên xuất hiện, không phải là ba người cùng nhau, hiển nhiên hai người còn lại đã xảy ra chuyện gì đó.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, sắc mặt Hạ Ngôn hơi đổi.

Mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đứng bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Chu Lan Đức.

Hạ Ngôn ca, Lưu Khải và bọn Trương Phong đánh nhau.

Trên mặt Chu Lan đức gấp đến độ mồ hôi chảy đầm đìa.

Từ lần trước cùng nhau ăn uống, Chu Lan Đức cũng như Lưu Khải đều xưng Hạ Ngôn là Hạ Ngôn ca. Không hề gọi Hạ Ngôn tiên sinh nữa. Hạ Ngôn tiên sinh hiển nhiên không thân thiết bằng Hạ Ngôn ca.

- Lưu Khải và trương Phong?

Hạ Ngôn hơi kinh ngạc, sau đó hung quang trong mắt hiện lên nói:

- Vì sao lại đánh nhau? ở chỗ nào, nhanh đưa ta tới xem.

Ba tên này, thực sự là âm hồn không tan. Hạ Ngôn nắm chặt tay, có chút giận dữ.

Chu Lan Đức vội vã nói.

- Ngay ở bên cạnh VỊ Ương sơn. Trương Phong và Trương Hải tuyền khinh người quá đáng, ỷ vào bọn họ có Trương Hồng Phi là chỗ dựa, khốn kiếp!

Chu Lan Đức tức giận đến khuôn mặt non nớt đỏ bừng.

Thấy Hạ Ngôn và Chu Lan Đức nhanh chóng chạy đi, Vương Thiên Hà xoay người nhìn Mễ Tuyết một chút. Mễ Tuyết nhíu mày, tia sáng trong mắt lóe lên, bất quá lại giống như có chút xuất thần.

Vương Thiên Hà ho khan một tiếng, sau đó mới cười nói:

- Mễ Tuyết, vậy chúng ta cũng đi xem? Nếu như có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể giúp đỡ Hạ Ngôn một chút.

Mặc dù trong lòng Vương Thiên Hà đối với Hạ Ngôn có chút tâm tư đố kỵ, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Hạ Ngôn trong cơ quan trận, đồng thời tiềm thức đối với Hạ Ngôn có nhiều hơn một chút tôn trọng. Đối với lần giao lưu giữa các học viện nhất lưu lần này. Vương Thiên Hà đối với Hạ Ngôn có thể tham gia cùng bọn họ, đã hoàn toàn tiếp thu. HIện tại, hắn không hy vọng Hạ Ngôn gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cho nên mới nói như vậy.

- Uhm, học viên vừa rồi đã nhắc tới Trương Hồng Phi, thực lực của Trương Hồng Phi cũng không kém, đã đạt tới cảnh giới linh sư hậu kỳ.

Mễ Tuyết gật đầu nói.

Nàng có biết Trương Hồng Phi.

- Đi.

Vương Thiên Hà nói một tiếng, liền nhìn bóng lưng của Hạ Ngôn và Chu Lan Đức, nhanh chóng đuổi theo.

Một lát sau, Hạ Ngôn và Chu Lan Đức liền nhìn thấy một đám học viên của học viện vây xem xung quanh lối vào Vị Ương sơn.

- Hạ Ngôn ca, chính là ở phía trước.

Chu Lan Đức chỉ một ngón tay về phía đoàn người, lớn tiếng nói.

Hạ Ngôn gật đầu đáp lại.

Lúc này, hai người đã tới chỗ đoàn người. Những học viên xung quanh nhìn thấy Hạ Ngôn và Chu Lan Đức đều vội vã tránh ra tạo thành lối đi. Bọn họ đều nhận ra Hạ Ngôn, lúc này nhìn thấy Hạ Ngôn đi tới, trong lòng không khỏi nói thầm. Bọn họ nhiều ít biết một số chuyện về Hạ Ngôn, quan hệ giữa Hạ Ngôn và đám người Trương Hồng Phi rất tệ.

Phanh phanh...

Phía trước đoàn người truyền đến tiếng vang nặng nề trầm đục.

- Đánh thực kịch liệt nha, học viên Lưu Khải, thực lực cũng rất mạnh.

Một gã học viên đứng phía trước thấp giọng nghị luận.

- Bất quá, tên Trương Hải tuyền kia chính là học viên cao cấp. Hắn tại học viện Tử Diệp đã tu luyện ba năm rồi.

Một gã học viên khác lại nói.

Hạ Ngôn và Chu Lan Đức dưới cái nhìn của rất nhiều học viên, nhanh chóng đến phía trước đoàn người. Hạ Ngôn liếc mắt liền nhìn thấy hai người đang đánh nhau.

Hạ Tử Hân cũng đứng bên sân, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn vào giữa sân. Hai mắt Lưu Khải đều đỏ đậm, trường kiếm trong tay hung hăng đâm vào Trương Hải Tuyền đối diện. Trương Hải Tuyền lạnh lùng cười, vừa rồi hai người va chạm vũ khí rồi nhanh chóng thối lui hơn mười thước.

Phía sau hắn là hai người Trương Phong và Trương Hồng Phi vẻ mặt âm lãnh.

Đúng lúc này, Trương Hải Tuyền nguyên bản đang lui về phía sau, đột nhiên nháy mắt ra hiệu với hai người khác sau đó thân thể mạnh mẽ lao về phía trước.

Lưu Khải hét lớn một tiếng.

- Tới hay lắm!

Nội lực toàn thân vận chuyển, gân xanh trên cánh tay đều đã gồ nhô cao, nội lực mạnh mẽ của hắn làm cho tất cả mọi người quan sát xung quanh đều cảm nhận được.

- Hây!

Lưu Khải chợt quát một tiếng, thân thể nhảy lên cao, phảng phất như một con diều hâu hướng về phía Trương Hải Tuyền bên dưới lao xuống, trường kiếm trong tay cũng hóa thành một vùng bóng kiếm.

Trương Hải tuyền kia cũng quát lớn một tiếng, vũ khí trong tay đâm ra hơn mười đạo tàn ảnh giữa không trung.

Đúng lúc này, thân thể Lưu Khải đột nhiên trầm xuống, thân thể nguyên bản nhằm về phía đối phương, bỗng nhiên mạnh mẽ trầm xuống dưới mặt đất.

Lưu Khải chạm đất "thịch" một tiếng, thân thể rung mạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Hải tuyền lao tới. Trên mặt Trương Hải Tuyền mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hờ hững đảo qua.

- Tiểu tử, nhìn ngươi còn kiêu ngạo?

Trương Hải tuyền nhìn thấy vậy, bỗng nhiên cười lớn một tiếng, trường kiếm mạnh mẽ đâm vào đầu Lưu Khải. Một kiếm này, dị thường sắc bén, bóng kiếm đã hoàn toàn đem thân thể Lưu Khải bao trùm bên trong.

thân thể Lưu Khải rơi xuống dưới mặt đất, hơi lấy tay chống đỡ, sau đó cấp tốc lui về phía sau. Bất quá, vừa rồi khí thế của hắn đã hết, hiện tại đối mặt với một kiếm hung ác độc địa này, trogn đầu muốn tránh né, nhưng lực bất tòng tâm.

Trong lúc hoảng loạn, Lưu Khải cầm trường kiếm trong tay dồn sức đâm về phía trước, miễn cưỡng thi triển kiếm kỹ.

Keng keng keng!

Vũ khí hai người một lần nữa va chạm, tia lửa lóe ra, bất quá thân thể Lưu Khải lúc này đã không ổn định.

- Cút ngay.

Trương Hải Tuyền trợn tròn mắt, đá ra một cước, nặng nề đá lên người Lưu Khải đã mất đi trọng tâm. Ngực Lưu Khải ăn một cước, thân thể trong nháy mắt bị đá văng ngược ra ngoài, một ngụm máu tươi phụt một tiếng phun ra.

2 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Chương 252

Ám đấu

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Hạ Tử hân nhìn thấy Lưu Khải bị thương, thân thể mềm mại run lên, lập tức chạy tới nâng Lưu Khải dậy.

Lưu Khải chậm rãi đừng lên, hai con mắt như muốn phun ra lửa, hung hăng nhìn về phía Trương Hải Tuyền. Bất quá, vẻ mặt của Trương Hải Tuyền lại rất thản nhiên, hình như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lưu Khải.

- Hạ Ngôn đến.

Trong đám người, một gã học viên mặt chữ điền, thanh âm rất lớn. Trương Hải Tuyền nguyên bản còn muốn làm nhục Lưu Khải một phen, nghe được tiếng kêu này, lập tức chuyển ánh mắt về phía đoàn người.

Quả nhiên, hai người Hạ Ngôn và Chu Lan Đức đã tiến lên phía trước đoàn người. Hạ Ngôn nhìn thấy khóe miệng Lưu Khải có vết máu, hai mắt đỏ đậm, nhịn không được siết chặt hai nắm tay.

"Ta biết rõ thực lực của Lưu Khải, so với Trương Hải Tuyền dù có một chút chênh lệch, thế nhưng Trương Hải tuyền cũng khó đả thương Lưu Khải".

Trong lòng Hạ Ngôn thoáng suy nghĩ, liền bước về phía Lưu Khải.

- Ngươi thực quá đáng.

Trước ngực Hạ Tử Hân phập phồng, trợn trừng mắt nói với Trương Hải Tuyền.

Nội quy học viện tuy rằng không cấm các học viên tỷ đấu với nhau, thế nhưng nghiêm cấm rõ ràng khôgn được cố ý đả thương người khác. Thế nhưng Trương Hải Tuyền này, hiển nhiên có ý đánh Lưu Khải trọng thương, một cước kia, phi thường nặng.

- Ha ha, quyền cước không có mắt, không có thực lực thì đừng có đáp ứng luận bàn.

Trương Hải tuyền khinh miệt vừa cười vừa nói, bất quá nhãn thần đã vô ý rơi vào người Hạ Ngôn vừa mới xuất hiện.

- Ngươi...

Hạ Tử Hân cắn răng, còn muốn nói cái gì.

Lại thấy Hạ Ngôn xua tay với nàng, lúc này mới xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Lưu Khải nói.

- Lưu Khải, ngươi không sao chứ?

Có thể nhìn ra, Hạ Tử Hân hiện tại rất quan tâm tới Lưu Khải.

Hai mắt nguyên bản đỏ đậm của Lưu Khải cũng dần dần khôi phục lại tỉnh táo, nhếch môi cười với Hạ Tử Hân.

- Không có việc gì, cô quan tâm ta như vậy, ta còn muốn bị thương nặng hơn một chút đây.

Đôi mày liễu của Hạ Tử Hân nhíu lại, buông cánh tay Lưu Khải.

- Bất quá, đám người Trương gia này thực đê tiện. Tên Trương Hồng Phi kia dĩ nhiên ám toán ta.

Nói đến đây, Lưu Khải không nhịn được lại tức giận tận trời.

Tính tình của hắn, nguyên bản là rất nóng nảy, hiện tại bị người ta ám toán, đương nhiên phẫn nộ.

Bất quá, Trương Hồng Phi là cường giả linh sư, hắn căn bản không phải là đối thủ. Lưu Khải cũng không ngốc, sẽ không chủ động tiến lên tìm cường giả linh sư đòi tỷ đấu, như vậy chỉ tổ chuốc lấy nhục. Học viện Tử Diệp có quy định, linh sư không được phép tỷ đấu với học viên bình thường, bất quá nếu như học viên bình thường khiêu khích, vậy thì khác rồi.

- Hạ Ngôn ca.

Lưu Khải nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, quay đầu lộ sắc mặt vui mừng, nói.

Hạ Ngôn gật đầu với Lưu Khải, lại lắc đầu.

- Ha ha, LƯu Khải, thực lực của của ngươi không đủ, lại dám nói ta ám toán, thực sự là buồn cười. Thua không chịu nổi, thì ngoan ngoãn làm rùa rút đầu đi thôi, đừng có thích làm anh hùng?

Trương Hồng Phi kiêu ngạo cười ha ha nói.

Trương Phong nói tiếp.

- Đồ vô dụng, thua lại đổ cho chúng ta ám toán.

- Các ngươi...

Lưu Khải nghe được bọn chúng châm chọc khiêu khích như vậy, lửa giận trong lòng càng bốc cao.

Hạ Tử Hân cũng căm giận nhìn mấy người Trương gia.

Hạ Ngôn mỉm cười lắc đầu. Hắn vừa rồi đã nhìn qua, Trương Hồng Phi kia khẳng định dùng linh lực của chính mình phóng ra một đạo sóng khí, như vậy mới làm cho Lưu Khải bị thua. Vì vậy Lưu Khải đã bị Trương Hải Tuyền thừa cơ đánh bị thương.

Nếu như dựa vào bản lĩnh chân chính, Lưu Khải mặc dù không địch lại, thế nhưng cũng không có khả năng bị đánh bại như vậy.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn liền nói với Lưu Khải.

- Thua một chiêu nửa thức cuối cùng cũng là thua. Lưu Khải, thương thế của ngươi như thế nào?

Lưu Khải sửng sốt đáp:

- Không có gì trở ngại.

Hạ Ngôn gật đầu:

- Vậy thì tốt rồi.

Đang lúc nói chuyện, Hạ Ngôn đã tới bên người Lưu Khải, hạ giọng nói:

- Vừa rồi có phải là Trương Hồng Phi âm thầm dùng linh lực công kích ngươi?

Lưu Khải nhất thời hiểu ra, cũng thấp giọng đáp lại:

- Đúng vậy, vừa rồi ta chỉ cảm thấy bị một đạo lực lượng ngăn cản, sau đó liền không thể khống chế rơi xuống mặt đất. Lực lượng kia, chính là Trương Hồng Phi phát ra.

Nhãn thần Hạ Ngôn lấp lóe, mấy người Trương gia này, xác thực là tai họa. để cho bọn họ ở lại học viện Tử Diệp, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra chuyện. BẤt quá, bọn họ trong học viện, chính mình cũng không có biện pháp gì. Chung quy không thể trước mặt nhiều người như vậy giết chết ba người bọn họ. Hơn nữa, gia tộc bọn họ mặc dù ở thành Kinh Dương, thế nhưng một gia tộc có khả năng để cho ba đệ tử gia nhập học viện Tử Diệp, gia tộc này tuyệt đối không đơn giản.

Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Ngôn cười cười đề cao âm thanh nói:

- Nếu thương thế không ngại, vậy thì tiếp tục cùng Trương Hải Tuyền thiếu gia luận bàn một phen. Học viện Tử Diệp chúng ta rất cổ vũ học viên chúng ta luận bàn với nhau.

Lưu Khải sửng sốt, thấy Hạ Ngôn nháy mắt, liền triệt để hiểu ra.

- Không ra, Trương Hải Tuyền, vừa rồi ta nhất thời thất thủ. Hiện tại người có dám cùng ta tiếp tục luận bàn?

Lưu Khải tiến lên phía trước hai bước, lớn tiếng nói với Trương Hải Tuyền.

Học viên bốn phía, đều dồn hết con mắt nhìn về phía Trương Hải tuyền bị khiêu chiến.

Khuôn mặt Trương Hải tuyền tối sầm lại, thấy nhiều người chăm chú nhìn vào mình như vậy, nếu không dám ứng chiến, vậy thì hắn còn mặt mũi nào tiếp tục tu luyện tại học viện?

- Lưu khải này vừa mới bị ta đá trúng vào ngực, đã thụ thương. Hừ, thực lực của hắn vốn đã thấp hơn ta, hiện tại lại bị thương, dĩ nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy? Tốt, vậy thì hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.

Trương Hải tuyền thầm nghĩ trong lòng.

- Lưu Khải, ngươi thực sự không biết sống chết, đến đây đi.

Trương Hải Tuyền lớn tiếng nói, ngữ khí có chút đắc ý.

Mà Trương Hồng Phi ở phía sau, trên mặt lộ ra một tia khẩn trương, hắn không biết Hạ Ngôn có thể làm cái gì đó hay không.

Đang lúc nói chuyện, hai người liền làm tư thế chuẩn bị, lại tiến lên đấu với nhau. Lưu Khải tuy rằng đã bị thương, nhưng không trở ngại gì nhiều, nhất thời hai người coi như ngang nhau. Chưởng phong kiếm khí không ngừng từ hai người phát ra.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng đã tới rồi.

- Hạ Ngôn, có chuyện gì xảy ra?

Vương Thiên Hà nhìn hai người so đấu giữa sân, nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn hỏi.

Hạ Ngôn chỉ Lưu Khải nói:

- Đây là bằng hữu của ta, đối diện là thiếu gia Trương gia, kẻ đứng phía sau mặc lam bào chính là Trương Phi.

- Trương Hồng Phi luôn không an phận.

Mễ Tuyết lạnh lẽo nhìn về phía Trương Hồng Phi nói.

Trương Hồng Phi tu luyện trong học viện tử Diệp chừng chín năm. Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đương nhiên nhận ra hắn. Thoạt nhìn, Mễ Tuyết không có chút hảo cảm với hắn.

Thấy biểu tình của Mễ Tuyết, Hạ Ngôn hơi nhíu mày.

- Tên Trương Hồng Phi này trước đây đã từng theo đuổi Mễ Tuyết, chỉ là đã bị đá một trận.

Vương Thiên Hà nói như vậy, Hạ Ngôn liền hiểu ra. Trách không được Mễ Tuyết nói Trương Hồng Phi luôn luôn không an phận.

Sau khi bừng tỉnh hiểu ra, Hạ Ngôn nói thêm với hai người.

- Ba người Trương gia này, có chút oán hận với ta.

- Được rồi, đây là muội muội của ta Hạ Tử Hân.

Hạ Ngôn chỉ Hạ Tử Hân bên cạnh giới thiệu nói. Hạ Tử Hân dùng con mắt hiếu kỳ quan sát hai người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, tuổi tác đương nhiên đều khá lớn không giống như học viên mới. Hơn nữa nhìn thái độ của Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân thoáng suy nghĩ, đã đoán được thân phận của hai người này.

- Ha ha, xin chào Tử Hân tiểu thư.

Vương Thiên Hà nhiệt tình nói với Hạ Tử Hân, Mễ Tuyết bên cạnh cũng gật đầu cười với Hạ Tử Hân.

Hạ Ngôn luôn luôn nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Phi, hiện tại Trương Hồng Phi không có động tác gì. Trương Hồng Phi nhìn thấy Hạ Ngôn, Vương Thiên hà, Mễ Tuyết đứng chung một chỗ, trong lòng có chút giật mình.

Ánh mắt từ trên người Mễ Tuyết đảo qua, lại nhìn về chỗ khác, trong mũi còn hừ lạnh một tiếng.

Đúng lúc này, lòng bàn tay của Hạ Ngôn hướng ra phía bên ngoài hơi lộn một chút, một đạo linh lực hình thành chưởng phong, liền lặng yên không một tiếng động tập kích Trương Hải tuyền. Đạo kình khí này, trong không khí đi theo một đường vòng cung xảo diệu, cuối cùng chuẩn xác đánh trúng vào bụng của Trương Hải tuyền.

Trương Hải Tuyền chỉ cảm thấy bụng chấn động đau đớn, lưng không khỏi hơi khom xuống, thân thể nguyên bản muốn tránh né liền dừng lại.

Phanh!

Mắt thấy Trương Hải tuyền không né tránh, cặp mắt Lưu Khải sáng lên, một chưởng đanh đánh tới lại thêm mấy phần lực đạo, trực tiếp đánh lên vai Trương Hải Tuyền, sau đó thân thể nhanh chóng lui lại.

- Phốc!

Trương Hải Tuyền hung hăng phun ra một ngụm máu tưoi, ngụm màu này của hắn còn nhiều hơn hẳn Lưu Khải. thân thể văng ngược lại năm sáu mét mới ngã xuống mặt đất.

Sắc mặt Trương Phong âm trầm, bước tới nâng Trương Hồng Phi dậy, căm tức nhìn vào lưu Khải trước mặt.

Lưu Khải xoay người liếc mắt nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chỉ thoáng gật đầu. Nhất thời trong lòng Lưu Khải hiểu ra, thầm nghĩ tên Trương Hải tuyền đột nhien lại né tránh, nguyên bản là Hạ Ngôn ca động tay động chân.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cảm nhận được mới vừa rồi trong không khí tựa hồ như có một tia dị thường, bất quá không phát hiện ra sóng khí linh lực của Hạ Ngôn. Bởi vì luồng sóng khí này hướng về phía Trương Hải Tuyền, nếu như hướng về phía bọn họ thì bọn họ tự nhiên có thể cảm giác được.

Trương Hồng Phi càng không cảm nhận được có điều gì dị thường. Hắn buồn bực nhíu hai hàng lông mày lại, có chút hoài nghi nhìn về phía Hạ Ngôn.

Thực lực của Trương Hải Tuyền, thế nào lại bị Lưu Khải dễ dàng đánh trúng một chưởng hộc máu?

- A? Mới vừa rồi Lưu Khải còn bị Trương Hồng Phi một cước đá bay, vậy mà hiện tại Trương Hải Tuyền lại bị Lưu Khải đánh trúng một chưởng. Thực lực của hai người thực sự không sai biệt nhau lắm.

Trong đám học viên, có học viên gật đầu nghị luận nói.

- Ta xem, thương thế Trương Hải tuyền có vẻ nặng.

Có người nghĩ Trương Hải tuyền phun khá nhiều máu.

- Thực lực của bọn họ đều rất mạnh, ta cũng phải nỗ lực tu luyện.

Cũng có học viên so sánh thực lực của mình với hai người giữa sân, trong lòng âm thầm quyết tâm nỗ lực tu luyện.

Những học viên bình thường như bọn họ, đương nhiên không thể nhìn ra được điều gì dị thường giữa hai người, chỉ cho rằng xác thực là Lưu khải và Trương Hải tuyền tranh đấu với nhau.

- Hồng Phi ca, có người ám toán ta.

Trương Hải Tuyền được Trương Phong nâng dậy, nặgn nề thở dốc mấy hơi, mới sắc mặt tái nhợt quay về phía Trương Hồng Phi, dùng thanh âm trầm thấp nói.

Trương Hồng Phi nghe được, liền hiểu ra. Hạ Ngôn dùng cùng một biện pháp giống hắn.

Phẫn nộ nhìn Hạ Ngôn một chút, Trương Hồng Phi nhịn không được rít gào nói:

- Hạ Ngôn, ngươi dám xuất thủ ám toán Hải tuyền, ghê tởm!

- Trương Hồng Phi, ngươi cũng không nên nói linh tinh.

Hạ Ngôn quét mắt nhìn Trương Hồng Phi, cười lạnh đáp lời.

- Coi như là ám toán, cũng là chuyện của Trương Hồng Phi nguơi làm mới đúng chứ?

Vương Thiên hà đứng ra nói.

Trương Hồng Phi nguyên bản còn muốn rít gào, thế nhưng thấy Vương Thiên Hà đã đứng ra, thần tình dừng lại, mạnh mẽ đem lời vừa lên đến cổ nuốt lại.

"Vương Thiên hà và Mễ Tuyết, còn có Hạ Ngôn, ba người sẽ cùng nhau tham gia vào cuộc giao lưu giữa các học viện, hiện tại quan hệ của họ tựa hồ rất tốt".

Trong lòng Trương Hồng Phi thầm suy nghĩ.

"Hảo hán không cần tính toán thiệt thòi trước mắt, ta chỉ có một người làm sao là đối thủ của ba người bọn chúng? Hừ, ta nhịn, Hạ Ngôn, nhất định ta sẽ làm ngươi phải hối hận".

Hung quang trong mắt chớp động, Trương Hồng Phi hít một hơi thật sâu, đem phẫn nộ đè xuống.

- ngày hôm nay đến đây thôi, Trương Hải tuyền, chúng ta đi.

Trương Hồng Phi nói xong, liền dẫn đầu xoay người rời đi.

Đám học viên xung quanh nguyên bản còn tưởng rằng hai bên sẽ phát sinh chuyện gì đó, thế nhưng lại đột nhiên thấy Trương Hồng Phi nhịn cơn giận xoay người rời đi, không khỏi bắt đầu chỉ trỏ bàn luận.

- Trương Hồng Phi này sợ Hạ Ngôn rồi.

- Ôi!

Nhưng, một màn khiến người khác giật mình xuất hiện. Vỏ kiếm dừng ngay trước vị trí trsai tim Hạ Ngôn.

Tuy vậy Vương Thiên Hà tay nắm trường kiếm lại không cảm nhận được chút lực cản truyền lại, so với đâm vào không khí thì không khác chút nào.

Chỉ thất thần trong chốc lát, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đã thấy rõ, một kiếm này căn bản không thực sự đánh trúng Hạ Ngôn. Vỏ kiếm của Vương Thiên Hà đâm sang bên trái thân thể Hạ Ngôn, mà Hạ Ngôn đang cười khẽ nhìn Vương Thiên Hà.

- Đây...

Vương Thiên Hà sững sờ nói:

- Đây là Ảo Ảnh thân pháp?

- Rất lợi hại!

Mễ Tuyết cũng kinh ngạc nói.

Chờ Vương Thiên Hà lấy lại tinh thần, thu trường kiếm lại, Hạ Ngôn mới cười nói với hai người:

- Thân pháp của ta có biên độ rất nhỏ nhưng hiệu suất lại rất cao, cho nên tiêu hao linh lực rất ít.

- Hạ Ngôn, có thể nói cho chúng ta biết Ảo Ảnh thân pháp này tu luyện như thế nào không?

Mễ Tuyết không nhịn được hỏi.

Thực ra nàng cũng biết không nên hỏi, nhưng thật sự là không nhịn được.

Vương Thiên Hà cũng chờ mong. Thân pháp mạnh mẽ đến thế, nếu nói họ không muốn học tập chính là không có khả năng. Chỉ là, Hạ Ngôn có đồng ý dạy lại thân pháp quỷ dị khó lường này cho họ không?

Hạ Ngôn nghe được lời nói của Mễ Tuyết thì lộ ra thần sắc khó xử. Hai người nhìn sắc mặt Hạ Ngôn trong lòng liền khẩn trương lên.

Nếu nghĩ một chút thì thân pháp như thế, có thể dễ dàng dạy cho người khác sao?

- Không dối gạt các ngươi, thực ra cùng ngày ta khảo hạch học viên đặc biệt trong cơ quan trận mới lĩnh ngộ ra Ảo Ảnh thân pháp. Trước kia ta vốn không biết trên đời này tồn tại loại Ảo Ảnh thân pháp này.

Hạ Ngôn dùng giọng điệu thành khẩn nói:

- Lúc ấy ta ở trong sơ cấp quan trận, lúc đầu cũng làm động tác tránh né hoặc là đánh lui người cơ quan như các vị thôi.

- Tuy nhiên, sau đó ta phát hiện, nếu không cố ý khống chế tiết tấu thân thể không ngờ vẫn có thể tránh thoát công kích của người cơ quan. Hơn nữa, loại tránh né này có hiệu suất rất cao, lại càng thoải mái, lúc đó ta mới lĩnh ngộ ra được thân pháp này.

Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trầm giọng nói.

- Cũng không phải dùng suy nghĩ khống chế thân thể, mà là để cho thân thể tự tránh né.

Cuối cùng Hạ Ngôn kiên định nói:

- Đây chính là điều kiện của Ảo Ảnh thân pháp.

- Như vậy...

Mễ Tuyết sửng sốt, lộ ra một tia kinh ngạc.

- Cũng được sao?

Đơn thuần chỉ dựa vào thân thể để tránh công kích? Việc này hiển nhiên là người thường không thể làm được. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thân thể người thường vốn không có khả năng tự động tránh né khi bị công kích. Nếu không dùng đại não để khống chế thì thân thể sẽ bị địch nhân đánh trúng.

Mà cách nói của Hạ Ngôn thì đại đa số người tu luyện không dám nếm thử. Thân thể làm sao có thể tự động tránh né được chứ?

Vương Thiên Hà nhìn Hạ Ngôn, lắc đầu thở dài:

- Xem ra muốn luyện tập Ảo Ảnh thân pháp này đối với chúng ta có phần khó khăn.

- Quên đi, Ảo Ảnh thân pháp được xưng là bộ pháp của Thần, tất nhiên không dễ học như vậy. Ha ha, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Ngày mai gặp lại.

Vương Thiên Hà hít một ngụm khí, chuyển mắt nói với Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.

Hiển nhiên, hắn có chút thất vọng.

Chẳng qua là Hạ Ngôn thực sự không có cách nào, lời hắn nói đều là thật.

- Ừ, ngày mai gặp lại.

Hạ Ngôn gật đầu nói.

Đối với việc Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết không tin lời mình, Hạ Ngôn cũng hiểu, nhưng hắn cũng chẳng để ý.

Sau khi ba người tách nhau, Hạ Ngôn mau chóng rời khỏi học viện Tử Diệp, trở lại căn tiểu viện bên ngoài của mình, Tiểu Thanh sớm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngạt ngào hương vị rồi. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nếu chỉ có hai người nàng và Hạ Ngôn thì tất nhiên không cần làm nhiều đồ ăn vậy, nhưng còn có Thổ Cẩu nữa nên tất nhiên là khác, sức ăn của Thổ Cẩu thật sự kinh người.

Buổi sáng, xem thêm các loại điển tịch võ kỹ, buổi chiều luyện thân pháp và kỹ xảo chiến đấu, buổi tối vận chuyển tâm pháp Linh La hấp thu linh lực.

Thời gian trôi vội vàng, đảo mắt một cái đã nửa tháng qua đi.

"Đây là quyển cuối cùng rồi!"

Hạ Ngôn cầm một quyển điển tịch màu đen thầm nghĩ trong lòng, trên mặt hiện lên sự vui sướng.

Thời gian nửa tháng, Hạ Ngôn đã đọc hết các điển tịch trong tầng một kinh các của học viện, bản trong tay chính là cuối cùng.

Ánh mắt đảo qua toàn bộ tầng một kinh các. "Thật là nhanh, còn không có cảm giác được, mà ta đã đọc qua mấy trăm bản bí điển rồi".

Tuy rằng chỉ là điển tịch bất nhập lưu, nhưng có thể lưu lại trong kinh các của học viện Tử Diệp thì cũng có chỗ độc đáo.

Sau thời gian nửa chén trà, Hạ Ngôn buông quyển bí điển cuối cùng xuống.

"Hiện giờ nên đi lầu hai xem bí điển nhân cấp". Tâm niệm Hạ Ngôn vừa chuyển.

Hứa lão đứng trước cửa kinh các nhìn Hạ Ngôn.

"Hạ Ngôn này vì sao lại kiên trì ở lầu một suốt nửa tháng? nếu nói hắn không thật sự xem những bí điển này thì có thể, nhưng nhìn bộ dáng hắn dường như rất nhập thần. Hơn nữa, không ngờ hắn lại xem hết từng quyển một. Một quyển cũng không hạ xuống". Đây chính là nguyên nhân khiến Hứa lão cảm thấy kỳ quái.

"Nhưng, nếu nói hắn xem kỹ thì không thể nào. Những quyển điển tịch đó hắn chỉ xem mất thời gian nửa chén trà đã buông xuống, sao có thể xem cẩn thận được?" Hứa lão lắc đầu, muốn nói Hạ Ngôn thực sự xem hết thì bất kể thế nào lão cũng không tin.

Tuy rằng cực kỳ nghi ngờ, nhưng Hứa lão cũng không hỏi, mắt nhìn Hạ Ngôn đi lên lầu hai.

Một lát sau, Hứa lão cũng đi theo Hạ Ngôn lên lầu hai.

"Bí điển nhân cấp trên lầu hai ít hơn nhiều bí điển bất nhập lưu lầu một". Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua một lượt, nhìn các kiểu bí điển nhân cấp trên những giá sách bốn phía, những bí điển này đều được đặt trong những chiếc hộp tinh xảo.

Màu sắc tên mặt khác nhau, trên mỗi bản bí điển đều có ghi lại tên của võ kỹ.

"Đại khái có chừng bảy mươi bản bí điển nhân cấp. Ha ha, đã là rất nhiều rồi. Hạ gia ta tổng cộng cũng chỉ có ba bản bí điển nhân cấp mà thôi". Hạ Ngôn vui vẻ trong lòng, lững thững đi đến quyển bí điển nhân cấp gần mình nhất.

Đây là một quyển bí điển có bìa màu lam, mặt trên viết: Tu La Phủ. Hiển nhiên, đây là một quyển phủ kỹ.

Mở quyển bí điển ra, đầu tiên là Hạ Ngôn nhìn thấy một tấm hình, là một người đang cầm búa làm ra một động tác phức tạp.

Từng tờ từng tờ một, đầu óc Hạ Ngôn đang tiến hành diễn luyện rất nhanh.

Mỗi khi xem xong một tờ, Hạ Ngôn liền diễn luyện xong võ kỹ trong tờ đó.

Tốc độ tuy không chậm, tuy nhiên so với bí điển bất nhập lưu thì đã chậm hơn.

Khi Hạ Ngôn xem xong bản bí điển đó thì đã qua nửa canh giờ.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đã ngồi cạnh đợi Hạ Ngôn được một thời gian khá lâu.

Hạ Ngôn thở ra một hơi, bỏ bí điển xuống, xoay mình áy náy nhìn Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà.

- Hạ Ngôn, ngươi xem thật là mê mẩn.

Mễ Tuyết nói thẳng.

Mễ Tuyết hễ nghĩ gì đều sẽ nói thẳng, không chút dấu diếm. Tuy nhiên, đôi khi nàng cũng lười nói chuyện, đối với Hạ Ngôn, lời mà nàng nói ra đã xem như là nhiều rồi. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hạ Ngôn cười cười nói:

- Đúng vậy, thời gian nhanh quá, thật là ngượng, để hai vị đợi lâu rồi.

- A?

Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía sau Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết.

Hắn nhìn thấy, không ngờ Hứa lão lại biến thành hai người. Hai người kia một trái một phải giống nhau như đúc.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà xoay người nhìn lại, rồi nói khẽ với Hạ Ngôn:

- Hứa lão có hai vị, hai người đó là huynh đệ song sinh, chúng ta cũng không biết ai lớn cho nên cứ gọi thẳng là Hứa lão.

Nghe Vương Thiên hà nói, lập tức Hạ Ngôn đã hiểu. Mấy ngày nay hắn vẫn chỉ thấy một người, cho nên cũng không biết trong kinh các lại có hai vị Hứa lão.

Hiện tại quả thực hắn cũng không rõ hai người là ai với ai. Tuy nhiên, ngày mai đến lúc gặp lại, Hạ Ngôn tự tin có thể phân biệt rõ ràng, bởi vì hai người này tuy bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng khí tức hai người khác nhau.

Chỉ cần Hạ Ngôn mở ngũ cảm ra là có thể nhận ra điểm khác giữa hai người.

Mỉm cười, Hạ Ngôn thi lễ với hai người. hai vị Hứa lão gật gật đầu cười cười, cũng không nói gì.

- Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi, ngày mai lại tới kinh các.

Mễ Tuyết nhìn Hạ Ngôn nói.

- Ừ.

Một lát sau, ba người rời khỏi kinh các.

- Lão nhị, đệ xem Hạ Ngôn này thế nào?

Một trong hai Hứa lão hơi híp mắt lại, tinh quang nhẹ nhàng lóe ra.

- Huynh nói là người trẻ tuổi kia sao? hắn chính là người thứ ba tham gia hội giao lưu học viện sao?

Người còn lại vuốt râu nói.

- Phải, là hắn, mười lăm tuổi.

Hứa lão thứ nhất gật đầu nói.

Tiếng nói của hai người đều gần như nhất trí, quả thật người ta khó có thể phân biệt được.

- Vì sao mấy ngày nay hắn không lên tầng thứ ba?

Hứa lão thứ hai nghi hoặc nói. Mấy ngày này lão cũng chưa từng gặp qua Hạ Ngôn.

- Việc này quả thật là kỳ quái. Hắn đã ở tầng thứ nhất xem bí tịch bất nhập lưu suốt nửa tháng. Hơn nữa, mỗi bản bí tịch đều xem, một buổi sáng có thể xem mấy chục quyển, như thế sao có thể xem cẩn thận đựoc chứ?

Hứa lão thứ nhất lắc đầu, nghiêng người nói tiếp:

- Ta đã từng thử thực lực của hắn, hắn là linh sư đỉnh, còn cách đại linh sư không xa.

- Cái gì?

Hứa lão thứ hai đột nhiên cả kinh, thở dốc vì kinh ngạc.

- Mười lăm tuổi, linh sư đỉnh?

- Nhưng vừa rồi sao đệ không cảm giác được linh lực dao động trên người hắn?

Hứa lão thứ hai nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.

Linh sư, đại linh sư đều không thể hoàn toàn khống chế được linh lực của bản thân, cho nên không thể che dấu linh lực thực giả của mình được. Nhưng Hạ Ngôn lại đặc biệt.

- Ai, ta cũng không rõ lắm, Hạ Ngôn này quả thực có chút khác biệt. ừ, nhìn kỹ rồi tính sau.

Hứa lão thứ nhất trầm tư chậm rãi nói.  



43 phút trước Lăng Độ Vũ -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=- 1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà   Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 122449 / Điểm: 1274 Tâm trạng: Chương 249

Luyện đan

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn   Trong cơ quan trận trung cấp luyện nửa tháng, Ảo Ảnh thân pháp của Hạ Ngôn đã mạnh hơn nửa tháng trước, hiện tại Hạ Ngôn tiến vào cơ quan trận trung cấp đã có thể nhắm mắt lại.

Mỗi lần Hạ Ngôn đều luyện đến lúc mặt trời lặn phía Tây mới có thể dừng tay.

Mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng không ngừng kéo dài thời gian luyện, đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng mới kiên trì được hai canh giờ. Dù sao thì họ cũng không có cách nào để giảm tốc độ tiêu hao linh lực của mình lại được.

Nếu mỗi lần người cơ quan công kích đều phải ngăn cản chính diện thì phải tiêu hao lượng linh lực khá lớn.

Ngày hôm nay, Hạ Ngôn ăn xong cơm chiều, đưa Tiểu Thanh và Thổ Cẩu đi dạo một vòng trên đường cái.

Tuy rằng bóng đêm đã buông xuống nhưng người đi trên đường vẫn không ít. Các loại cửa hàng vẫn có rất nhiều.

Con cháu hai đại gia tộc Tống gia và Lục gia thành Tử Diệp nhìn thấy Hạ Ngôn đều phải tránh đi chỗ khác. Hiển nhiên, gia tộc họ đã từng ra lệnh, nghiêm cấm họ trêu chọc Hạ Ngôn.

bọn họ làm thế cũng không phải bọn họ đã từ bỏ việc báo thù, mà vì hiện giờ họ không có cái năng lực ấy.

Nhất là Tống gia, căn bản là không thể nào từ bỏ báo thù. Tống Lập vĩnh viễn cũng không quên cái chết của con trai. Thù này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm cơ hội.

Tống gia và Lục gia thời gian gần đây xung đột không ngừng. Tống Lập thông qua ngũ cấp dong binh Mộc Vũ biết Lục gia muốn đối phó mình, còn muốn mình giết chết Hạ Ngôn, sau đó chọc giận viện trưởng học viện Tử Diệp tiến hành trả thù mãnh liệt với mình. Tống Lập rất nhanh liền tỉnh táo lại từ phẫn nộ, không lập tức dẫn người giết tới cửa.

Hai gia tộc thế lực ngang nhau, Tống Lập sẽ không tùy tiện ra tay, làm vậy chỉ khiến cho lưỡng bại câu thương. Nếu Lục gia nhỏ yếu hơn Tống gia rất nhiều thì có lẽ tống lập đã giết thẳng tới cửa rồi.

Tuy nhiên, hắn lại âm thầm làm ra nhiều việc, ý đồ liên hợp với các thế lực khác áp chế Lục gia. Mà Lục gia đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, tộc trưởng Lục gia Lục Tương Pha cũng không ngừng việc điều chỉnh lực lượng.

Cho nên trong nửa tháng này, hai nhà âm thầm va chạm không dưới mười lần, nhưng còn chưa hoàn toàn bộc phát.

Hai vị tộc trưởng đều là chấp sự thánh điện, bọn họ cũng bị thánh điện ước thúc.

Vì củng cố sự phồn vinh của thành Tử Diệp, thánh điện không hy vọng hai gia tộc bọn họ thực sự náo loạn, như vậy đối với bản thân thành Tử Diệp có ảnh hưởng không tốt.

Buổi tối khi hai người một chó quay về tiểu viện, khí lạnh ban đêm đã buông xuống nên Tiểu thanh khoác lên một chiếc áo khoác, màu đỏ ửng trên mặt hiện ra dưới ánh đèn cực kỳ mê người.

- Tiểu Thanh, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Hạ Ngôn nhìn Tiểu Thanh nói.

Tiểu Thanh nhu thuận gật gật đầu, bỗng nhiên ngẩng lên, đôi mắt đẹp nhìn Hạ Ngôn, môi đỏ mọng mấp máy, cuối cùng mới yếu ớt nói:

- Hạ Ngôn ca, muội trở về phòng đây.

- Thổ Cẩu, ngủ ngon.

Tiểu Thanh lại vẫy vẫy tay nói với Thổ Cẩu.

- ngao ô...

Thổ Cẩu ô một tiếng, vẫy đuôi.

Sau khi chia tay với Tiểu Thanh, Hạ Ngôn liền trở lại phòng.

Cửa phòng được Hạ Ngôn nhẹ nhàng đóng lại.

"Nửa tháng này ta đã dung hợp mấy trăm bản bí tịch bất nhập lưu ở kinh các, uy lực Linh La kiếm lại tăng lên không ít. Nửa tháng trước ta toàn lực có thể phát huy ra võ kỹ hai ngàn độ, hiện tại chỉ sợ có thể đánh ra được hai ngàn năm trăm độ rồi". Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, treo thần Hi kiếm lên vách tường.

"Người bình thường mới bước vào cảnh giới đại linh sư cũng có thể phát ra võ kỹ hai ngàn năm trăm độ". Hạ Ngôn nghĩ.

- Ngươi đã đạt tới linh sư đỉnh, chỉ cần bước một bước nhỏ nữa, là trở thành đại linh sư.

Đúng lúc này, một tiếng nói già nua truyền vào tai Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn lập tức mừng rỡ , quay mạnh người lại, quả nhiên nhìn thấy lão thánh hoàng đang đứng sau lưng.

Sắc mặt lão thánh hoàng đã tốt hơn trước rất nhiều.

- Thánh hoàng gia gia, thân thể người đã tốt hơn chưa?

Hạ Ngôn khẩn trương lại hưng phấn hỏi.

Lão thánh hoàng hơi nhướng mày, cặp mắt trợn lên, chỉ vào mình nói:

- Ta chỉ là linh hồn thể, cái gì mà thân thể tốt hay không hả? Hừ, tiểu tử thối, vì cứu ngươi ta thiếu chút nữa mất cái mạng già đấy.

- Tốt lắm, không nói lời vô nghĩa nữa, dược liệu đã chuẩn bị đủ cả chưa?

Lão thánh hoàng chuyển chủ đề, nói đến dược liệu là nghiêm túc hẳn.

Hạ Ngôn vội vàng gật đầu, tuy còn muốn hỏi thân thể lão thánh hoàng ra sao, nhưng thoạt nhìn thì dường như lão thánh hoàng không muốn nhiều lời.

Các loại dược liệu cấp thấp từ nửa tháng trước đã chuẩn bị tốt rồi.

- Vậy là tốt rồi, hiện giờ chúng ta bắt đầu luyện đan thôi. Hiện giờ con chưa có kinh nghiệm gì, trước hết cứ bắt đầu từ đan dược nhất phẩm cơ sở đi.

Lão thánh hoàng gật gật đầu.

- Vâng.

Hạ Ngôn kích động nói.

Vì ngày này, Hạ Ngôn đợi đã lâu.

Khi hai người tới trước sương phòng, Thổ Cẩu đang ghé vào cánh cửa nằm, bộ dạng chán muốn chết, nhìn thấy Hạ Ngôn thì lập tức đứng dậy, trợn tròn con mắt màu lục lên.

Hạ Ngôn cùng với lão thánh hoàng vào sương phòng, trong phòng đều là đủ loại dược liệu.

Gần trăm vạn kim tệ dược liệu, nhét đầy sáu cái thùng lớn. Trong cả căn phòng là cái mùi hỗn tạp của các loại dược liệu, tuy không thể nói là gay mũi, nhưng tuyệt đối không dễ ngửi. Cũng khó trách Thổ Cẩu tình nguyện nằm ngoài cửa cũng không muốn đi vào.

Hạ Ngôn nhìn nhìn Thổ Cẩu, Thổ Cẩu vừa lúc đang kỳ quái nhìn lão thánh hoàng, đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy lão thánh hoàng.

- Vậy thì ở trong này luyện đan đi, đặt đỉnh lô lại đằng kia.

Lão thánh hoàng chỉ chỉ đỉnh lô, nói với Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn vội trả lời, lôi mấy cái rương ra xếp một bên, sau đó đặt đỉnh lô cao bằng nửa người vào vị trí giữa phòng.

Đỉnh lô này Hạ Ngôn cũng không rõ làm thế nào chế ra được , tuy nhiên giá trị trên vạn kim tệ thì hiển nhiên không phải vật liệu bình thường, hơn nữa kết cấu bên trong cũng cực kỳ phức tạp. Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn một ít trang bị tồn trữ hình tròn, còn có một ít vật trong suốt trông như thủy tinh bên trong.

- Trước hết chúng ta luyện chế từ Khí huyết đan nhất phẩm, con chuẩn bị mấy loại dược liệu trước đi, dựa theo phân lượng khác nhau mà phối dược.

Lão thánh hoàng thoáng cân nhắc, nói.

Khí huyết đan, là một loại đan dược chữa thương, hiệu quả gấp mười lần so với dược phẩm chữa thương. Miệng vết thương bình thường chỉ cần dùng Khí huyết đan lập tức có thể cầm máu, trong nửa canh giờ có thể hồi phục tám phần. Đây chỉ là công hiệu của đan dược nhất phẩm, nếu là Khí huyết đan cao cấp thất phẩm, bát phẩm thì cho người đã mất nửa cái mạng, chỉ cần sử dụng đan dược là có thể sinh long hoạt hổ trở lại chỉ trong thời gian một chén trà. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đương nhiên, giá cả đan dược cực kỳ đắt đỏ, người thường căn bản là không chịu nổi.

Cho dù là Khí huyết đan nhất phẩm cũng phải ba trăm kim tệ một viên. Về phần đan dược cao cấp lại càng là giá trên trời. Hơn nữa, phải là luyện đan sư cao cấp mới có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm, bát phẩm.

Kẻ mạo hiểm bình thường đều dùng dược phẩm chữa thương bình thường. Khí huyết đan, có lẽ chỉ có linh sư thực lực mạnh mới chuẩn bị một ít, đề phòng vạn nhất bị thương.

- Vì sao không luyện chế Súc linh đan trước?

Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi.

Súc linh đan, có thể giúp người tu luyện hấp thu linh lực rất nhanh, tăng giới hạn linh lực trong cơ thể.

Lão thánh hoàng nghiêm sắc mặt lại, nói:

- Lấy năng lực của con, hiện giờ luyện chế Súc linh đan vốn không hy vọng thành công. Hừ, cùng là đan dược nhất phẩm, độ khó cũng hoàn toàn khác nhau. Súc linh đan khó luyện hơn Khí huyết đan mấy lần.

Nghe vậy, Hạ Ngôn liền hiểu rõ.

Cẩn thận chuẩn bị tốt những dược liệu dựa theo phân lượng của lão thánh hoàng, rồi sau đó lại nhìn lão thánh hoàng.

- Bỏ những tài liệu này vào trong đỉnh lô đi.

Lão thánh hoàng chỉ tay về phía đỉnh lô.

Hạ Ngôn thoáng dừng một chút, liền vội vàng dựa theo phân phó làm việc.

Bỏ dược liệu vào đỉnh lô, đậy nắp lại, Hạ Ngôn phát hiện, đỉnh lô này dường như có chút tương tự với cái linh lô trong nhà của thiết tượng thần cấp Thu thủy. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Nhắm mắt lại.

Lão thánh hoàng phân phó.

Hạ Ngôn không chút do dự vội nhắm mắt lại.

- Quán nhập linh lực vào đỉnh lô, sau đó dựa vào linh hải để cảm giác sự tồn tại của dược liệu. Hồn lực xuyên qua kinh mạch tụ tập vào trong lô, dùng hồn lực làm chất xúc tác cho dược liệu.

Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lão thánh hoàng nói không chậm, mỗi một chữ đều truyền rõ ràng vào tai Hạ Ngôn.

"Linh lực quán nhập đỉnh lô".

"Hồn lực tụ tập đỉnh lô".

Hạ Ngôn lập lại một làn.

- Thánh hoàng gia gia, hồn lực là cái gì?

Linh lực thì Hạ Ngôn biết, nhưng hồn lực đối với Hạ Ngôn thì rất xa lạ.

Lão thánh hoàng thuận miệng nói:

- Hồn lực cũng chính là linh lực, trung tử vân của linh hải ngươi, chính là hồn lực. Muốn luyện chế đan dược phải có lực khống chế hồn lực thật chính xác, nếu không sẽ không thể trở thành dược sư.

Hạ Ngôn gật gật đầu, thử cảm ứng dược liệu trong đỉnh lô.

Lúc này, trong đỉnh lô đã quán nhập không ít linh lực. Linh lực ở các nơi tồn trữ trong đỉnh lô xoáy thành từng cơn lốc, không ngừng dồn ép, cắt xé các loại dược liệu.

"Hồn lực, linh hồn lực".

"Việc này so với phối chế dược phẩm quả nhiên khác biệt". Hạ Ngôn thầm nghĩ.

"A, cảm ứng được rồi".

Đột nhiên, Hạ Ngôn cảm thấy một cơn đau từ linh hải truyền tới. Sau khi hắn cảm giác được dược liệu, từ trong linh hải tử vân liền có một ánh sáng tím như một mũi tên bắn ra, biến cả đỉnh lô thành màu tím.

"Đây là hồn lực sao?" Hạ Ngôn tuy cảm thấy đau đầu từng đợt, nhưng không gián đoạn, mà thật cẩn thận khống chế hồn lực màu tím không ngừng xâm lược vào dược liệu trong đỉnh lô.

Lão thánh hoàng đứng một bên gật gật đầu, bộ dáng dường như rất vui mừng.

"Lần đầu tiên đã bức ra được hồn lực, không tồi". Lão thánh hoàng thầm nghĩ.

Mà lúc này, Hạ Ngôn đang vật lộn với hồn lực bản thân phát ra. Hồn lực màu tím này tuy rằng phát ra từ linh hải của hắn, nhưng muốn khống chế tốt lại rất khó. Càng nghĩ phải cẩn thận khống chế thì đầu càng đau hơn, thậm chí Hạ Ngôn còn cảm thấy có chút ngây ngất.

Ong ong.

Từ đỉnh lô truyền ra từng đợt âm thanh trầm thấp.

- LUyện đan phức tạp hơn nhiều so với con nghĩ đó. Lần đầu tiên thất bại không tính là gì, tuy nhiên ngàn vạn lần không được buông tha. Tiếp tục kiên trì đi!

Lão thánh hoàng trầm giọng nói với Hạ Ngôn.

Chân mày Hạ Ngôn kịch liệt co giật, khóe miệng méo xệch, toàn thân bị ánh sáng tím bao phủ, mà màu tím trong đỉnh lô cũng trở nên yên ắng hơn nhiều, giống như biến thành một dòng nước không ngừng chảy đi.

Bộp bộp.

Vài loại dược liệu chắc chắn nhất đều phát ra tiếng nổ rất nhỏ. Tiếng nổ này nhỏ không thể nghe thấy, nhưng Hạ Ngôn lại nghe được rõ ràng.

"Phải đợi lúc nào thì mới tính là luyện đan xong đây?" Hạ Ngôn cảm giác được biến hóa của các dược liệu, trong đầu nảy lên một ý nghĩ, tuy nhiên lập tức dùng toàn bộ tâm thần khống chế hồn lực màu tím trong đỉnh lô.  



43 phút trước Lăng Độ Vũ -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=- 1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà   Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 122449 / Điểm: 1274 Tâm trạng: Chương 250

Ngưng tụ thành hình

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn   Hồn lực là lực lượng của linh hồn, phát ra từ Linh Hải Tử Vân, mà Tử Vân và linh hải tử vân vốn tương thông, tương liên. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lần đầu tiên sử dụng hồn lực luyện đan, đối với bất kỳ người tu luyện nào cũng đều không phải chuyện thoải mái gì. Hơn nữa, hầu hết người tu luyện căn bản là không thể phát ra hồn lực của bản thân , cho nên không thể luyện đan.

Trong tất cả các linh sư, đại khái một phần mười số người có thể phát ra hồn lực, nhưng một phần mười này cũng chỉ có một số ít người có thể thành công sử dụng hồn lực ngay lần đầu tiên.

Mà Hạ Ngôn hiển nhiên chính là một trong số ít những người đó. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cho nên, lão thánh hoàng rất vừa lòng với biểu hiện của Hạ Ngôn, đứng cạnh, đôi mắt dưới hàng lông mày trắng lộ ra sự vui mừng.

Hạ Ngôn trước khi thành linh sư đã nhiều lần phối chế dược phẩm, phối trí dược phẩm tuy khác nhiều so với luyện đan, nhưng cũng cần có tâm tư tinh tế. Nếu không thể thận trọng mà làm, vậy hiệu quả của dược phẩm cũng sẽ suy giảm mạnh, thậm chí không có chút tác dụng gì.

Mà Hạ Ngôn lần đầu phối chế dược phẩm có thể đạt tới yêu cầu, không thể không nói Hạ Ngôn thực sự rất có thiên phú về việc sử dụng dược liệu.

Hồn lực màu tím trong đỉnh lô hình thành từng đoàn vòng sáng, các dược liệu không ngừng được thăng hoa, liên tục truyền ra từng đợt tiếng vang.

Cũng không biết bao lâu sau, linh hải tử vân của Hạ Ngôn đột nhiên như khẽ mấp máy, một đoàn tử vân dày đặc như thực chất xoay chuyển trong não Hạ Ngôn, hắn nhận được một tin tức rõ ràng, đó là đan dược trong đỉnh lô đã đủ lửa.

Tâm thần Hạ Ngôn vừa động, đồng thời rút hồn lực và linh lực ra khỏi đỉnh lô, trong mắt lóe tinh quang nhìn vào đỉnh lô. Lúc này, trong đỉnh lô khôi phục lại ánh sáng, các loại cặn dược liệu đều hóa thành màu xám đen, mà ở chính giữa là một viên châu màu vàng đất trôi nổi trên một mảnh cặn.

Hạ Ngôn nhìn thấy viên châu này, trong lòng không khỏi mừng rỡ. HIển nhiên, viên châu này chính là đan dược Hạ Ngôn luyện chế được.

Ngón tay run run, linh lực Hạ Ngôn bỗng nhiên vừa thu vừa phát, lấy viên châu màu vàng đất ra khỏi đỉnh lô. Một hương thơm nồng đậm lập tức tràn ngập khắp căn phòng, Hạ Ngôn cẩn thận quan sát viên đan dược này.

- Bụp!

Đột nhiên, một tiếng nổ rất nhỏ gần như không thể nghe thấy truyền vào tai Hạ Ngôn. Dưới cái nhìn chằm chằm của Hạ Ngôn, viên đan dược màu vàng đất trong phút chốc đã hóa thành khí với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó hoàn toàn tiêu tán, biến thành không khí.

Thấy một màn này, Hạ Ngôn chấn động, lập tức mở nắp đỉnh lô ra nhìn.

Nhưng trong đỉnh lô chỉ còn có cặn bã của các loại dược liệu, còn thì cái gì cũng không có.

- Cảm giác thế nào?

Lúc này, tiếng của lão thánh hoàng truyền tới Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chợt nhận ra, thì ra lão thánh hoàng vẫn ở đây.

Vội xoay người, Hạ Ngôn lo lắng nói:

- Thánh hoàng gia gia, vì sao đan dược con mới luyện chế ra lại đột nhiên tiêu tán mất vậy?

Lão thánh hoàng trợn mắt nói:

- Tiểu tử này, không phải là con nghĩ có thể thành công ngay lần đầu tiên luyện đó chứ?

Thấy vẻ mặt Hạ Ngôn, lão thánh hoàng chợt hiểu, thì ra Hạ Ngôn này thật đúng là nghĩ rằng lần đầu tiên luyện chế thành công luôn. Thực ra lần đầu mà đã có thể sử dụng hồn lực ngưng tụ dược lực thành hình đã là rất hiếm.

- Tiểu tử thối, thật sự là... Nhớ ngày đó lão già ta lần đầu luyện đan cũng không ngưng tụ thành hình được. Tiểu tử nhà ngươi lần đầu tiên đã ngưng tụ thành hình, không ngờ còn thấy chưa đủ.

Lão thánh hoàng thở dài, mở to mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.

Nghe vậy, Hạ Ngôn mới bớt căng thẳng. Ban đầu quả thực là hắn nghĩ lần đầu luyện đan có thể thành công ngay.

Ngưng tụ thành hình vẫn chưa phải thành công, chỉ là cơ sở để thành công mà thôi.

"Thì ra đan dược này là dược lực được hồn lực ngưng tụ thành, còn chưa phải thực chất". Hạ Ngôn thầm nghĩ.

Đột nhiên, Hạ Ngôn quay sang nhìn lão thánh hoàng, lại thầm nghĩ: "Hay là, thánh hoàng gia gia là linh hồn thể cũng do hồn lực ngưng tụ thành? Tuy nhiên thời gian ngưng tụ này chắc là lâu rồi? Thánh hoàng gia gia từng nói người là thánh hoàng bốn ngàn năm trước, linh hồn thể này, đã ngưng tụ được chừng bốn nghìn năm rồi sao?

"Hơn nữa, vẫn còn là hồn lực ngưng tụ thể có tư tưởng".

Thấy Hạ Ngôn ngơ ngác xuất thần, lão thánh hoàng lại thở ra một hơi, lớn tiếng nói:

- Tiểu tử, nhanh nhanh tiếp tục luyện chế đi, đừng chậm trễ trời gian. Có có hai canh giờ nữa là trời sáng rồi đó.

- A, vâng.

Hạ Ngôn chấn động, vội vàng nhìn sắc trời tối như mực đáp.

- Hiện giờ con còn phải chuyện chế khí huyết đan sao?

Hạ Ngôn chỉ chỉ đám cặn trong đỉnh lô, nhìn lão thánh hoàng hỏi.

Lão thánh hoàng nhíu mày, gật mạnh đầu nói:

- VẪn luyện, cho đến khi con luyện được đan dược không bị tiêu tán mất, khi đó con có thể thử luyện chế đan dược khác, phải đi từng bước một.

Hạ Ngôn chấn động, rồi sau đó đi về phía sáu cái rương dược liệu.

Những dược liệu này cũng đủ cho Hạ Ngôn sử dụng một thời gian dài. Dù không biết mình cần luyện chế mấy lần mới có thể thành công, nhưng hắn không nóng nảy. Lãng phí dược liệu này cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Thời gian thực sự qua mau, đảo mắt một cái, sắc trời đã dần sáng.

Mà Hạ Ngôn cũng đã thất bại bốn lần. Việc luyện đan này quả thật phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Quá trình bốn lần luyện chế, Hạ Ngôn tự cảm thấy không xuất hiện sai lầm, nhưng không luyện chế ra được đan dược.

Điều này làm cho Hạ Ngôn có chút thất vọng.

Tuy nhiên lão thánh hoàng nói một câu lại khiến Hạ Ngôn một lần nữa phấn chấn hẳn lên.

Lão thánh hoàng nói, luyện đan sư bình thường ít nhất phải trải qua mười lần luyện chế mới có thể ngưng tụ thành hình, mà ít nhất cũng phải qua trăm lần mới có thể chân chính thành công luyện thành đan dược.

Sau khi trở lại phòng ngủ được một lúc, Hạ Ngôn nếm bữa sáng dô Tiểu Thanh chuẩn bị, liền một mình đi tới học viện Tử Diệp.

Đường đi từ tiểu viện của Hạ Ngôn tới học viện Tử Diệp nếu dựa theo tốc độ người thường, đại khái cần thời gian một nén nhang. Mà sáng sớm đi đường ít hơn, cho nên Hạ Ngôn thường tăng tốc, chỉ cần thời gian một chén trà là có thể đến.

Tới học viện, Hạ Ngôn liền đi thẳng kinh các.

- Đến rồi hả?

Một người trong Hứa lão híp mắt, khẽ gật đầu nói với Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cũng cung kính nói:

- Vâng, Hứa lão buổi sáng tốt lành.

Liên tục nửa tháng này, gần như mỗi ngày đều là hỏi đáp đơn giản như thế, ngay sau đó, Hạ Ngôn sẽ bắt đầu đọc các loại bí điển trong kinh các.

Mà hiện giờ võ kỹ bí tịch tầng thứ nhất đã được Hạ Ngôn xem hết, cho nên sau khi chào hỏi xong, Hạ Ngôn liền đi thẳng lên tầng hai.

"Hôm qua ta xem một quyển bí điển nhân cấp đại khái cần một canh giờ rưỡi, tốc độ này có chút chậm". Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, tìm được quyển bí điển ngày hôm qua đã xem, sau đó cầm lên một quyển bí điển bên phải quyển bí điển kia: "Hỗn Độn Bôn".

Xem một quyển mất một canh giờ rưỡi, vậy gần trăm bản bí tịch ở đây cần thời gian lâu lắm.

Mở ra trang thứ nhất...

Trang thứ hai...

Trong đầu Hạ Ngôn, chiêu chiêu phủ kỹ đang được diễn luyện ra.

Lấy độ cứng cỏi tinh thần lực của Hạ Ngôn hiện tại, mặc dù là dung hợp bí điển nhân cấp cũng có thể liên tục từ đầu đến cuối, không chút trì trệ.

Mà sở dĩ cần nhiều thời gian hơn so với dung hợp bí điển bất nhập lưu hoàn toàn vì bí điển nhân cấp khó hơn nhiều so với bí điển bất nhập lưu.

Phải biết rằng, hiện giờ uy lực Linh La kiếm chỉ là bí điển nhân cấp đỉnh. Tuy Linh La kiếm đã dung hợp không ít bí điển nhân cấp, nhưng vẫn không thể vượt qua bí điển nhân cấp để đạt tới trình độ bí điển thiên cấp.

"Quyển bí điển này dường như chỉ dùng một canh giờ là xem xong rồi".

Sau khi Hạ Ngôn xem xong, nhìn thời gian, thầm nghĩ.

Tiếp theo, hắn lại cầm quyển bí điển nhân cấp thứ ba lên.

"Lần này chỉ hơn nửa canh giờ, so với vừa rồi lại nhanh hơn chút" . Hạ Ngôn hơi lộ ra thần sắc vui mừng.

"Quyển thứ tư, dùng nửa canh giờ". Hạ Ngôn hạ quyển bí điển thứ tư xuống, thở nhẹ một hơi.

Dung hợp không ngừng như vậy, Hạ Ngôn cảm thấy mỏi mệt, dù sao thì cũng cần tiêu hao không ít tinh thần.

- Hạ Ngôn, chính ngọ rồi, phải đi thôi.

Vương Thiên Hà đứng cách đó không xa nói, hắn và Mễ Tuyết đã quen với việc Hạ Ngôn đọc sách như thế. Truyện "Linh La Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ừ, nhanh thật.

Hạ Ngôn nhẹ nhàng cười, liền đi tới chỗ hai người, đi về phía trước, lại chào hai vị Hứa lão.

Thời gian còn ở tầng một, Hạ Ngôn chỉ thấy được một vị Hứa lão, mà tới tầng hai này mỗi ngày lại có thể nhìn thấy hai vị Hứa lão, một người luôn thủ tại tầng một kinh các, một người thì ở tầng hai.

Một tuần sau, đem khuya!

"Hừm?"

Hạ Ngôn nhìn viên đan dược mờ sáng bóng màu vàng đất trong tay.

"Viên đan dược này ta luyện ra đã được thời gian một chén trà, vậy mà còn chưa tiêu tán".

Nhìn viên đan dược trong tay, Hạ Ngôn ngày càng vui sướng. Sau đó, Hạ Ngôn vội nhìn trái nhìn phải, lão thánh hoàng hiện giờ không có đó.

Từ sau ngày đầu luyện đan lão thánh hoàng đã nói qua, chờ hắn thành công luyện ra được một viên đan dược thì lão mới tiếp tục cho phép Hạ Ngôn luyện loại đan dược khác.

"Đan dược này chẳng lẽ còn chưa thành công? Qua thời gian một chén trà rồi chưa tiêu tán mà". Khuôn mặt Hạ Ngôn dần tràn ngập hưng phấn.

Có thể thành công luyện ra đan dược quả thật khiến cho người ta không thể không hứng phấn. Suốt một tuần qua, mỗi ngày sau khi trở về từ học viện. Hạ Ngôn đều đắm chìm trong luyện đan, thời gian một đêm có thể luyện bảy tám lần.

Mà hiện tại đã một tuần, nói cách khác, Hạ Ngôn đã thất bại năm sáu mươi lần.

Tính ra cũng nên tới lúc thành công rồi.

Lại đợi một lát, đan dược vẫn còn hoàn hảo như lúc đầu, Hạ Ngôn rốt cục đã sờ sờ vào tay trái.

- Thánh hoàng gia gia.

Thầm hô một tiếng, Hạ Ngôn liền vội vàng nhìn quang chờ lão thánh hoàng xuất hiện.

Một lúc sau, lão thánh hoàng dần dần ngưng tụ ra từ trong màn sáng. Lão vừa xuất hiện liền trợn mắt nhìn đan dược trong lòng bàn tay Hạ Ngôn. Viên đan dược màu vàng đất nhỏ bằng đầu ngón tay người vẫn hoàn hảo. Viên đan dược trong tay phải Hạ Ngôn lóng lánh sáng bóng, tỏa ra một mùi hương nồng đậm, quanh quẩn trong căn phòng.

Thổ Cẩu đang nằm ở cửa cũng trợn to đôi mắt màu lục, dường như rất tò mò, nhìn chằm chằm viên đan dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#enzo