Next part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 267

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Nhìn trên mặt Lưu Khải lộ vẻ thống khổ, thậm chí ngay cả cơ mặt đều co dật dữ dội. Hạ Ngôn thầm than trong lòng.

- Ta đã nhờ Viện trưởng mua giúp một loại đan dược. Chỉ cần thành công lấy được đan dược này, Tử Hân liền không có nguy hiểm. Lưu Khải, đệ đừng lo lắng.

Hạ Ngôn điều chỉnh tâm tình một chút, ngưng giọng nói với Lưu Khải.

Trên mặt hắn, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Lưu Khải nghe Hạ Ngôn nói vậy, sắc mặt mới dần khôi phục bình thường, ánh mắt lóe

lên.

- Hạ Ngôn ca, đệ biết rồi. Lưu Khải nói.

Viện trưởng Liễu Vân của Học Viện Tử Diệp, ở trong lòng học viên bình thường, đó gần như là Thần. Hiện tại ngay cả Viện trường đều ra tay giúp đỡ, tự nhiên hẳn là không thành vấn đề.

Khẽ gật đầu, Lưu Khải lại nhìn về phía Tử Hân.

- Được rồi. Hiện tại ta đưa Tử Hân về để cho Tiểu Thanh chăm sóc cho nàng thật tốt. Hạ Ngôn nói xong liền ôm Hạ Tử Hân tiếp tục đi về phía trước.

- Vâng.

Lưu Khải khó khăn lên tiếng, nhích người tránh đường.

"Rốt cục là ai làm Tử Hân bị thương?"'Lưu Khải phẫn nộ trong lòng suy nghĩ, hai mắt đỏ

lên.

"Hừ! Khẳng định là mấy tên hỗn đản Trương gia kia, bằng không chẳng còn ai khác.." Lưu Khải có thể nghĩ đến đầu tiên, chính là mấy người Trương gia. Mấy người này, từ trước đến nay vẫn bất hòa với bọn họ.

- Hạ Ngôn ca, đây là...

Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn đột nhiên đi vào, trong lòng còn ôm một người trở về liền bước lên hỏi.

Thổ Cẩu cũng từ trong góc tường nhảy ra, nghiêng đầu nhìn vào Hạ Ngôn, trong mắt lóe lên ánh sáng màu xanh biếc. Nó đuổi theo hộ vệ kia của Trương gia, trở lại chỗ cũ liền không thấy bóng dáng Hạ Ngôn. Nó linh tính hết sức cao, biết có thể Hạ Ngôn đã trở về, liền trở về thành Tử Diệp.

Tuy nhiên khi nó về nhà lại không thấy Hạ Ngôn, Tiểu Thanh biết Hạ Ngôn cùng Thổ Cẩu ra ngoài, lúc này mỗi mình Thổ cẩu trở về, không khỏi có chút lo lắng.

Chẳng qua Thổ cẩu tuy trí tuệ cực cao nhưng lại không biết nói, cũng không thể nói mọi chuyện cho Tiểu Thanh. Cũng may, bọn họ còn không lo lắng bao lâu. Hạ Ngôn cũng trở về. Chỉ là trong lòng còn ôm một người.

- Là Tử Hân. Hạ Ngôn nói thẳng.

-Hả?

Tiểu Thanh thét một tiếng kinh hãi. Lúc này Tiểu Thanh cũng biết người Hạ Ngôn ôm trong lòng đã bị thương, đang bị hôn

mê.

- Là Tử Hân tiểu thư sao. Tử Hân tiểu thư bị làm sao vậy? Tiểu Thanh lo lắng hỏi.

HạNgôn lắc đầu:

- Ta trước tiên đưa nàng vào trong phòng muội. Hiện tại nàng hôn mê bất tỉnh, phiền toái muội chăm sóc nàng vài ngày!

Nói xong, Hạ Ngôn liền đi vào trong gian phòng của Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh cũng theo sát phía sau đi vào trong phòng.

Hạ Ngôn khẽ thở nhẹ ra, đặt Tử Hân lên giường mềm. Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt Hạ Ngôn nghiêm túc, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ là lấy khăn lông cùng nước ấm đến để lau qua cho Tử Hân.

- Tiểu Thanh! Mấy ngày nay liền vất vả muội rồi. Hạ Ngôn bất đắc dĩ nói.

Tiểu Thanh vội vàng nói:

- Hạ Ngôn ca. Tử Hân tiểu thư rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Huynh vừa rồi ra ngoài, là bởi vì Tử Hân tiểu thư sao?

Tiểu Thanh rốt cục vẫn không kìm nổi lên tiếng hỏi.

Khóe miệng Hạ Ngôn khẽ co giật cười cười nói:

- Ừ! Tử Hân bị người bắt cóc, ta đi cứu nàng! Tuy nhiên là vẫn để những người đó làm bị thương nàng. Qua vài ngày, sẽ tốt hơn...

"Cũng không biết Thổ cẩu có đánh chết được tên hộ vệ kia không?" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

Quay người nhìn, Thổ cẩu ngồi ngoài sân, đang nhìn vào trong phòng. Hạ Ngôn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.

- Thổ Cẩu.

Hạ Ngôn nhìn vào Thổ cẩu:

- Hộ vệ Trương gia chạy trốn, ngươi có đuổi kịp không? Thổ Cẩu vội vàng gật đầu.

Thấy Thổ cẩu gật đầu, trong lòng Hạ Ngôn hơi thả lòng. Chỉ cần hộ vệ kia không trốn thoát, Trương gia trong thời gian ngắn không thể tra ra mình là người giết chết Trương Phong.

Hơn nữa, cho dù là người Trương gia điều tra, nghi ngờ mình thì bọn họ cũng không có chứng cớ trực tiếp. Hơn nữa, còn có sư phụ ở đây, bọn họ khẳng định không dám có hành động gì.

Ý nghĩ Hạ Ngôn xoay chuyển, chợt híp mắt lại.

"Tuy nhiên, ta hiện tại vẫn nên cẩn thận. Một khi Trương gia thật sự hoài nghi, vậy cho dù bọn họ không dám trắng trợn đi tìm mình, nhưng mà ngấm ngầm thì sao? Cuối cùng, vẫn là phải dựa vào thực lực của ta. Sư phụ có thể bảo vệ ta nhất thời. mà không thể bảo vệ ta cả

đời. Thực lực bản thân, mới là quan trọng nhất". Hạ Ngôn đi vài bước trong sân, rồi đột nhiên ngừng lại.

"Với thực lực hiện tại của ta, tuy rằng chỉ là Đại Linh Sư sơ kỳ, nhưng cho dù là Đại Linh Sư sơ kỳ, cũng có thể liều mạng một trận. Chờ thực lực bản thân đạt tới Đại Linh Sư trung kỳ, như vậy dưới Linh Tông đối với ta hẳn là không có uy hiếp nhiều. Tuy nhiên, muốn đạt tới Đại Linh Sư trung kỳ, cũng không dễ dàng như vậy." Hạ Ngôn nghĩ lại một lượt những việc trải qua trong quá trình tu luyện gần đây. Đoạn thời gian này, thực lực của hắn tăng lên quá nhanh, chủ yếu vẫn là bởi vì trải qua vài lần sinh tử, hơn nữa thêm vào tích lũy từ trước.

Nói trắng ra, đó chính là vận khí Hạ Ngôn có vẻ tốt, cho nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy. Mới mấy tháng thời gian ngắn ngủi, liền từ một Hậu Thiên đỉnh trở thành Đại Linh Sư sơ kỳ. Người bình thường, quả thật không dám tưởng tượng chuyện này là sự thật.

Nhưng thực lực gia tăng, cũng không thể vẫn dựa vào vận khí.

"Tăng lên độ cứng cỏi tinh thần, cũng là rất cấp bách!" Hạ Ngôn gật gật đầu, nhìn sang phòng đối diện. Hiện tại Hạ Ngôn đã thành công luyện chế ra sáu loại đan dược, đối với luyện chế đan dược tuy rằng không nói hiểu rõ, nhưng đã có một hiểu biết nhất định.

"Cũng không biết khi nào Thánh Hoàng gia gia mới cho phép ta luyện chế đan dược tăng độ cứng cỏi tinh thần đây?" Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, nghĩ đến lão nhân Thánh Hoàng, ánh mắt lại ảm đạm.

Lúc này vì giữ mạng cho Tử Hân, lão nhân Thánh Hoàng lại hao phí không ít linh hồn lực. Hạ Ngôn cũng không thể không lo lắng. Thánh Hoàng gia gia chỉ là linh hồn thể, linh hồn lực bị hao phí quá nhiều chẳng khác nào nhàn loại bình thường bị mất nhiều tinh huyết.

Hơn nữa, nhân loại mất tinh huyết, còn có thể thông qua an tâm tu dưỡng để khôi phục. Nhưng linh hồn lực của lão nhàn Thánh Hoàng lại không thể khôi phục.

Hạ Ngôn không tự chủ được nhìn Nhẫn Linh La trên tay, trong lúc nhất thời các loại ý niệm đan xen cùng một chỗ trong đầu.

Đột nhiên, thân hình Hạ Ngôn chấn động, vứt bỏ các loại ý nghĩ hỗn tạp trong đầu.

- Thổ Cẩu. Lần này may mà có ngươi. Nếu để tên hộ vệ kia trốn thoát, vậy thì phiền toái rất lớn.

Hạ Ngôn nói với Thổ cẩu.

- Ngao... ô!

Thổ Cẩu há to miệng, răng nanh nhe ra, lộ ra nụ cười đắc ý.

"Hiện tại ta cấp bách nhất chính là tu luyện tăng thực lực, những chuyện khác không nên nghĩ nhiều." Nắm chặt tay, Hạ Ngôn bước nhanh ra ngoài cửa.

Tầng thứ ba Kinh Các Học Viện Tử Diệp, Hạ Ngôn còn chưa đi lên. Những bí điển Thiên cấp ở trên đó, Hạ Ngôn chưa xem quyển nào. Nếu Linh La kiếm dung hợp bí điển Thiên cấp, uy lực tự nhiên sẽ lại được tăng lên.

Ánh mắt Thổ cẩu dõi theo Hạ Ngôn đột nhiên rời đi, lại nghiêng đầu. Nó cũng không đi cùng Hạ Ngôn, bởi vì Hạ Ngôn không kêu nó đi cùng.

Bước chân nhanh hơn, ra khỏi cửa Hạ Ngôn liền rất nhanh đi về hướng Học Viện Tử Diệp.

10 phút trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Chương 268

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Học Viện Tử Diệp, Kinh Các tầng ba!

- Ngày hôm qua sau khi Hạ Ngôn đột nhiên rời khỏi, đến hiện tại còn không trở về.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết lúc này còn ở trong Kinh Các, hai người đều cầm bản bí điển Thiên cấp xem ngày hôm nay bỏ về chỗ cũ. Thời gian bọn họ xem bí điển so với ngày trước dài hơn một chút.

Lúc này thời gian đã sớm qua giữa trưa, tuy nhiên hai người vẫn còn chưa rời khỏi Kinh Các.

Nghe Vương Thiên Hà nói, đôi mi Mễ Tuyết khẽ rung một chút, đôi môi đỏ mọng hé ra nhưng không phát ra âm thanh.

Hứa lão nhị cũng ở Kinh Các tầng ba nghe được lời nói của Vương Thiên Hà, liền từ trong góc chậm rái bước ra.

- Hai người các nguợi đã xem bí điển Thiên cấp mấy ngày rồi, đều có lĩnh ngộ gì không? Hứa lão cười nhìn về phía hai người hỏi.

Từ khi đám ba người bọn Hạ Ngôn tiến vào trong Kinh Các xem bí điển, hiện tại đã hem nửa tháng. Bí điển mà Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết xem vẫn chỉ là một quyển. Một quyển này, bọn họ vẫn chưa xem xong.

Chẳng qua tuy hai người còn chưa xem xong, nhưng là võ kỹ của mỗi người đều có tiến bộ không ít.

Nghe Hứa lão hỏi vậy, Vương Thiên Hà ha ha cười nói:

- Bí điển Thiên cấp bác đại tinh thâm, con xem bản "Liệt Nhật Kiếm" này, đến hôm nay cùng chưa thể hiểu một phần mười nội dung trong đó. Tuy nhiên, võ kỹ của con cùng có tiến bộ rõ rệt.

- Con xem bản "Thiên La Tiêng này cùng rất thâm ảo. Mễ Tuyết nhíu mày nói.

- Ha ha! Các ngươi đều là một trong những học viên ưu tú nhất Học Viện Tử Diệp. Nói về thiên phú, đừng nói là đám nguời tu luyện bình thường bên ngoài, cho dù là trong Học Viện Tử Diệp, thiên phú của hai ngươi ở trong tất cả các học viên cùng là đứng đầu. Cũng chỉ có các ngươi mới có thể trong thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ đến bản chất (thực chất chân tủy) một bộ phận bí điển Thiên cấp. Nếu là người bình thường, chỉ sợ cho dù là nửa năm, một năm đều không lĩnh ngộ ra nhũng thứ các ngươi tốn mất nửa tháng lĩnh ngộ đó.

Hứa lão khẽ gật đầu, cười nói.

Lão nói như vậy cùng xuất phát từ lời khen từ đáy lòng. Đối với học viên có thiên phú cao, Hứa lão cùng rất thích.

- Tuy nhiên, thiên phú chỉ là một phương diện. Có thiên phú, tu luyện dễ dàng, nhưng nếu không cố gắng như vậy thiên phú cao tới đâu thì cũng vô dụng. Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết Hai người các ngươi nhất định không thể có một chút lơi lỏng nào. Hạ Ngôn kia ngày hôm qua ngoài ý muốn rời đi, các ngươi bởi vậy nhưng lãng phí không ít tinh thần.

Hứa lão nhị đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết trong lòng đều cả kinh. Bọn họ đương nhiên nghe ra đây là Hứa lão đang cảnh báo bọn họ không thể phân tâm.

- Đa tạ Hứa lão dạy bào!

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết liếc nhau, đồng thời khom người nói.

Nếp nhăn trên mặt Hứa lão nhị hơi giãn ra, lúc này mới vuốt chòm râu dài của mình một lúc, gật đầu cười hài lòng.

- Hứa lão! Thiên phú của Hạ Ngôn kia, chúng con cũng là theo mà không kịp. Hơn nữa, Hạ Ngôn tu luyện cùng cực kỳ cố gắng.

Mễ Tuyết đột nhiên mở miệng nói.

Những lời này, cơ hồ là bật thốt ra. Với tính cách của Mễ Tuyết nói như vậy kỳ thật là khó khăn vạn phần nhưng không biết vì sao, hôm nay ở trước mặt Hứa lão nàng lại không kìm nổi nói ra.

Khi nàng nói ra những lời này, ngay bản thân nàng cùng đều cảm thấy có chút giật mình.

Vương Thiên Hà ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Mễ Tuyết. Thời gian Vương Thiên Hà biết Mễ Tuyết đã rất lâu rồi, hắn đối với Mễ Tuyết tự nhận là đã phi thường hiểu rõ. Hắn cũng không nghĩ tới Mễ Tuyết lại ở trước mặt Hứa lão nói những lời như vậy.

-Ồ?

Hứa lão kinh ngạc một tiếng, nhìn Mễ Tuyết:

-Ngươi làm thế nào biết Hạ Ngôn kia thiên phú cực cao? Hứa lão nhị cũng nổi lòng hiếu kỳ.

Lúc trước đại ca lão ở Kinh Các tầng một vừa nhìn thấy đã từng nói qua. Hạ Ngôn này phi thường kỳ lạ. Hơn nữa, thực lực đã đạt tới Linh Sư đỉnh, lúc ấy đại ca của lão tự mình ra tay thử.

- Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, nhưng lại có thể vào trong cơ quan trận cao cấp. Mễ Tuyết nói tiếp.

Có lè trong tiềm thức của nàng, chỉ muốn vì Hạ Ngôn nói gì đó, về phần nguyên nhân, có thể là hy vọng Hạ Ngôn có thể được đến càng nhiều nhân viên cao tầng học viện chú ý tới.

- Cái gì?

Cặp mắt Hứa lão bỗng trợn tròn.

Cơ quan trận cao cấp, nơi đó phải là Đại Linh Sư mới có thể đi vào. Hơn nữa, cho dù là Đại Linh Sư vào trong cũng sẽ cố hết sức. Nhất là nguời tu luyện mới bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, càng khó!

Hạ Ngôn với cảnh giới Linh Sư tiến vào cơ quan trận cao cấp?

Cơ quan trận này, là Học Viện Tử Diệp cố ý mời một vị cơ quan đại sư hết sức nổi tiếng trên Đại Lục Long Chi kiến tạo nên, mục đích chính là vì cung cấp đủ luyện tập thực chiến cho học viên. Cơ quan trận tổng cộng chia làm bốn loại: sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đặc thù. Bốn loại cơ quan trận này, dùng đến nhiều nhất chính là cơ quan trận sơ cấp.

Đương nhiên, cho dù là cơ quan trận sơ cấp cũng phải là học viên có cảnh giới Linh Sư mới có thể vào trong tu luyện.

Mà cơ quan trận trung cấp cùng chỉ có một thiểu số bộ phận học viên đặc biệt ưu tú mới có thể tiến vào. Ví dụ như là Mễ Tuyết, Vương Thiên Hà.

Cơ quan trận cao cấp rất ít có học viên sử dụng. Cho dù là những giảng sư, chỉ sợ cùng chưa có ai có thể vào trong. Cơ quan trận cao cấp, yêu cầu là cảnh giới Đại Linh Sư mới có thể vào trong.

Khi Hứa lão nghe Mễ Tuyết nói Hạ Ngôn có thể tiến vào cơ quan trận cao cấp, giật mình cùng là rất bình thường.

- Mễ Tuyết nói không sai. Hạ Ngôn quả thật có thể vào tu luyện trong cơ quan trận cao cấp. Hơn nữa, hắn ở trong cơ quan trận cao cấp cũng có thể kiên trì thời gian rất lâu.

Vương Thiên Hà tiếp lời:

- Thực lực Hạ Ngôn, rất mạnh. Nếu là Hạ Ngôn có thể tham gia Hội Giao Lưu học viện lúc này, Học Viện Tử Diệp chúng ta...

Nói đến đây, Vương Thiên Hà không nói tiếp, tuy nhiên ngụ ý cùng đã rất rõ ràng. Nếu là Hạ Ngôn tham gia Hội Giao Lưu học viện, vậy Học Viện Tử Diệp rất có khả năng sẽ đạt được thành tích cao ở Hội Giao Lưu.

- Ta hiểu rồi. Quả nhiên đúng như lời đại ca nói, Hạ Ngôn này là một quái tài. Cặp mắt Hứa lão tỏa sáng nói:

- Ánh mắt Viện trưởng, quả nhiên là độc đáo!

Nói xong, Hứa lão thở ra một hơi thật dài.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết lại liếc nhìn nhau, cau mày.

- Hạ Ngôn này, nhất định phải tìm được. Cho dù là thật sự bị điên, cùng phải chữa khỏi. Hứa lão đột nhiên hết sức ngưng trọng nói. Nói xong, chân di động đi về hướng thang

lầu.

Vương Thiên Hà thấy Hứa lão muốn rời đi, nói với Mễ Tuyết:

- Chúng ta cùng nên đi ra thôi.

-Ừ!

Mễ Tuyết gật gật đầu.

Đúng lúc này, nơi thang lầu chợt lóe một bóng người, một bóng người màu trắng từ phía dưới nhoáng lên trên.

Ba nguời tập trung nhìn, không ngờ là Hạ Ngôn ngày hôm qua ngoài ý muốn rời đi.

Hạ Ngôn đồng thời cùng thấy được ba người trên lầu, hắn trước tiên cung kính chào hỏi Hứa lão nhị, khom người:

- Xin chào Hứa lão.

Lúc Hạ Ngôn tiến vào Kinh Các cũng chỉ là vừa được một lát, đã chào hỏi Hứa lão ở tầng một. Đương nhiên, hai nguời cũng nói vài câu. Hứa lão hỏi hắn ngày hôm qua xảy ra chuyện gì. Hạ Ngôn chỉ nói là lúc ấy có một ít lĩnh ngộ, cho nên mới vội vã rời đi thí nghiệm một chút.

Hứa lão cười cười, cũng không hỏi đến cùng.

Khi Hạ Ngôn lẽn đến tầng ba, vừa lúc đụng phải ba người bên trên muối xuống lầu.

- Hạ Ngôn, đệ không việc gì chứ?

Mễ Tuyết nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, lập tức không kìm nổi mừng rỡ nói. Hạ Ngôn cười nói:

- Đúng vậy, không có việc gì. Hai người còn ở đây sao?

- Đúng vậy! Hôm nay bởi vì ta cùng Mễ Tuyết đều có một chút hiểu ra, cho nên liền ở thêm một chút. Vừa rồi, chúng ta còn nói đến đệ đó. Hạ Ngôn, ngày hôm qua đệ đột nhiên rời đi, chúng ta còn tưởng là đệ điên rồi. Ha ha! Hiện tại nhìn thấy đệ, cùng an tâm hơn.

Vương Thiên Hà vừa cười vừa nói.

Hạ Ngôn xin lỗi:

- Làm các vị lo lắng rồi. Đệ không sao, ngày hôm qua chỉ là có chút ngoài ý muốn, mới vội vã rời đi.

- Hạ Ngôn. Ngươi đã vào cơ quan trận cao cấp? Hứa lão lúc này mở miệng dò hỏi.

Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết một cái, khẳng định là hai người nói ra tin tức này. Nếu không, hiện tại Hứa lão khẳng định không thể biết được.

Tuy nhiên đây cũng không coi là bí mật gì, Hạ Ngôn lập tức cười nói:

- Thưa Hứa lão, con đã vào cơ quan trận cao cấp. Tu luyện trong đó, thực lực của con tăng lên rất nhanh!

- Giỏi!

Hứa lão vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn:

- Hạ Ngôn, ngươi hôm nay vì sao lại lên tầng ba?

Từ đầu tới giờ, Hạ Ngôn đều là ở hai tầng dưới xem bí điển. Hạ Ngôn sửng sốt, tuy nhiên lập tức trả lời:

- Bí điển tầng một và tầng hai, con đều xem xong toàn bộ rồi. Cho nên, hiện tại muốn bắt đầu xem bí điển Thiên cấp ở tầng ba.

Hạ Ngôn nói xong, ánh mắt đảo qua bốn phía Kinh Các tầng ba này.

Tầng ba này so với tầng hai thì trống hơn nhiều, giá sách bốn phía tổng cộng cũng chỉ có ít ỏi mấy cái hộp đắt tiền tinh xảo. Hạ Ngôn biết, đặt trong những cái hòm này chính là bí điển Thiên cấp trân quý dị thường.

Đếm sơ một lượt, trong tầng ba này tổng cộng có đặt tám bản bí điển.

- Xem xong rồi?

Cặp mắt Hứa lão trừng lớn, nói:

- Hạ Ngôn. Bất kể là bí điển bất nhập lưu hay là bí điển Nhân cấp, không một bản nào là không có điểm độc đáo. Ngươi đã xem rồi, nên xem kỹ lưỡng.

Hứa lão nói lời này rất thấm thía, hiện tại lão đối với Hạ Ngôn đã thay đổi một ánh mắt khác, một loại ánh mắt vượt qua đối với Vương Thiên Hà và Mẻ Tuyết. Nếu là học viên bình thưòng, lão sẽ không nói nhiều như vậy.

Hạ Ngôn cùng nghe ra ý tứ của Hứa lão, biết Hứa lão đáy là muốn tốt cho mình. Tuy nhiên, hắn quả thật đã xem rất kỹ lưỡng, hơn nữa còn tiêu hóa hấp thu toàn bộ bí điển này, tự nhiên không cần phải tốn thêm thời gian xem nữa.

Hắn liền nói:

- Hứa lão! Bí điển tầng một cùng tầng hai con đã xem rất kỹ, cùng biết trong mỗi một bản bí điển này đều có chỗ hay.

Thấy Hạ Ngôn nói vậy, khí tức Hứa lão đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc nói:

- Hừ! Ngươi nói ngươi đã xem kỹ, ta đây thật muốn kiểm tra ngươi một chút.

Khóe miệng Hứa lão nổi lên cười lạnh, lão cố ý muốn đả kích Hạ Ngôn.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết ở bên cạnh, ánh mắt đều hướng về phía Hạ Ngôn. Bọn họ nghe Hạ Ngôn nói vậy, trong lòng tự nhiên cũng nghi ngờ chồng chất. Hạ Ngôn nói đã xem xong bí điển tầng một và tầng hai, điều này sao có thể? Bất kể là Vương Thiên Hà hay là Mễ Tuyết, đều hoàn toàn không thể tin tưởng lời nói của Hạ Ngôn.

Nhưng Hạ Ngôn, lại nói láo sao? Nếu là trước kia, Vương Thiên Hà nhất định khinh thường cười lạnh trong lòng, nhưng hiện tại hắn đã không dám dễ dàng cho kết luận.

9 phút trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Chương 269

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Hạ Ngôn thây khuôn mặt Hứa lão phát lạnh, liền đoán được ý nghĩ trong lòng lão, tất nhiên là lão cho rằng mình nói dối, hoặc là nói như rồng leo làm như mèo mửa.

Cười khổ một tiếng, để tránh cho Hứa lão đối với mình sinh ra ấn tượng không tốt, Hạ Ngôn vẫn gật đầu nói:

- Hứa lão, ngài muốn kiểm tra con như thế nào đây?

Hứa lão cười nói:

- Vậy đơn giản, ta ở trong Kinh Các này đã hơn sáu mươi năm, mỗi một bản bí điển trong Kinh Các này ta đều thật sự quen thuộc. Hạ Ngôn, ngươi nói ngươi thật sự xem qua mỗi một bản bí điển tầng một tầng hai, vậy ta đãy liền tùy tiện tìm mấy bản sau đó hỏi ngươi nội dung bên trong. Nếu câu trả lời của ngươi khiến ta vừa lòng, ta cùng tin tưởng ngươi thật sự xem qua.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cùng không kìm được nhìn về phía Hạ Ngôn, không biết Hạ Ngôn có thể đáp ứng Hứa lão hay không.

Hạ Ngôn cùng cười nói:

- Hứa lão! Vậy xin mời bắt đầu!

- Ừ, nghe cho kỹ, ở trong Kinh Các tầng hai, có một quyển võ kỹ là "Ngân Quang Lưu Tinh Chùy", ngươi đọc lại cho ta nghe thức thứ hai của loại võ kỹ này.

Ánh mắt Hứa lão chợt lóe.

- Này...

HạNgôn trầm ngâm một chút.

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết thấy Hạ Ngôn chần chờ, thầm nghĩ: "Hay là Hạ Ngôn quên nội dung bí điển này?"'

Hứa lão thấy Hạ Ngôn biểu hiện như thế, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, vừa muốn nói gì thì đột nhiên Hạ Ngôn mở miệng.

- Hứa lão, không bằng con diễn luyện thức thứ hai của "Ngân Quang Lưu Tinh Chùy" này cho ngài xem xem!

Hạ Ngôn nói.

Những lời này vừa nói ra, ba người bao gồm cả Hứa lão đều chấn động thân hình.

Phải biết rằng, diễn luyện võ kỹ cùng với đọc thuộc ra nội dung võ kỹ là hoàn toàn khác nhau. Có thể hoàn toàn diễn luyện ra võ kỹ, đó nói rõ tự thân đã lĩnh ngộ võ kỹ, nhưng đọc ra thì rất đơn giản.

Mà Hạ Ngôn hiện tại không ngờ lại bỏ dễ tìm khó.

Ánh mắt Hứa lão gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, trong lòng cùng buồn bực nghĩ thầm "Hay là Hạ Ngôn này thật sự có thể diễn luyện ra Ngân Quang Lưu Tinh Chùy? Nhưng điều này sao có thể?"

"Không đến một tháng thời gian, hoàn toàn lĩnh ngộ mấy trăm loại võ kỹ tầng một, tầng hai? Điều này không ai có thể làm được". Hứa lão trong lòng chắc chắn.

Nếu là dựa theo tình hình chung, quả thật không ai có thể làm được điểm này, nhưng Hạ Ngôn thì lại khác. Hạ Ngôn tu luyện Linh La tâm pháp, chỉ cần đủ độ cứng cỏi tinh thần, bất kỳ võ kỹ ai đều có thể tự động lĩnh ngộ thành công.

Hiện tại với độ cứng cỏi tinh thần của Hạ Ngôn, lĩnh ngộ bí điển bất nhập lưu và Nhân cấp, đều rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt sắc bén, Hứa lão nói:

- Ngươi đã tin tưởng như vậy, vậy bắt đầu đi!

Hứa lão dự định xem đến tột cùng Hạ Ngôn này rốt cục là thật sự đã lĩnh ngộ "Ngân Quang Lưu Tinh Chùy"hay là vẫn nói mạnh miệng.

Mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết lại vẻ mặt chờ mong. Chuyện như vậy, bọn họ chưa từng nghe thấy. Thời gian Hạ Ngôn tiến vào Kinh Các, không được một tháng...

- Được.

Hạ Ngôn gật gật đầu nói.

Trong khi nói, thân thể Hạ Ngôn lui về sau ba bước, sau đó chắn ngang Thần Hi Kiếm trước ngực:

- Hứa lão. Con không có chùy, liền lấy thanh trưòng kiếm này thay thế nhé. Dù sao, võ kỹ đều là vạn lưu quy tông, trường kiếm tuy rằng không thi triển ra khí phách của chùy nhưng muốn diễn luyện ra cũng không khó.

Hứa lão cũng gật đầu.

Thân thể Hạ Ngôn bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Lúc này, Hạ Ngôn cố ý thả chậm mỗi một động tác, hơn nữa cũng không dùng linh lực. Nơi này là Kinh Các, sử dụng linh lực ngộ nhỡ tổn hại bí điển, vậy tổn thất rất lớn. Thần Hi Kiếm trong tay Hạ Ngôn đột nhiên giống như biến thành một cây chùy.

Về bản chất, Thần Hi Kiếm không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng trong cảm giác của Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết lúc này Hạ Ngôn không phải cầm một thanh kiếm mà là cầm một cây chùy.

Hai tay Hạ Ngôn phối hợp thân thể, một loại võ kỹ thi triển ra, quả thật là chùy pháp.

Tuy rằng không sử dụng linh lực, tuy nhiên Thần Hi Kiếm vẫn phát ra từng tiếng kêu "vo vo". Động tác cũng không nhanh, mà lại rất nặng nề.

Trong giây lát Hạ Ngôn liền diễn luyện xong. Chỉ diễn luyện một thức trong loại võ kỹ đó, tự nhiên là rất nhanh.

Hạ Ngôn nhẹ hít vào một hơi, động tác thân thể hoàn toàn ngừng lại.

- Hứa lão. Đây là thức thứ hai võ kỹ "Ngân Quang Lưu Tinh Chùy". Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Hứa lão, nhàn nhạt nói.

Lúc này cặp mắt Hứa lão đã sớm híp lại, hai luồng sáng chăm chú nhìn vào mặt Hạ Ngôn. Lão đương nhiên nhìn ra đây đúng là thức thứ hai võ kỳ "Ngân Quang Lưu Tinh Chùy".

"Hạ Ngôn này, chẳng lẽ trước kia đã từng tiếp xúc loại võ kỹ này, bằng không vì sao thi triển ra lại mượt mà tự nhiên như vậy? Thật giống như là nghiên cứu vài chục năm vậy." Hứa lão đoán trong lòng. đôi mày không khỏi nhíu lại.

Mà Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết đồng thời nhìn Hạ Ngôn, kinh ngạc nói:

- Hạ Ngôn! Đệ như thế nào có thể sử dụng "Ngân QuangLưu Tinh Chùy"?

Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết tuy rẳng không tận mắt nhìn thấy Hạ Ngôn mỗi ngày xem bí điển, nhưng là bọn họ ở cùng một chỗ, đương nhiên biết rõ thời gian Hạ Ngôn dùng để xem bí điển.

Cho dù là bí điển Nhân cấp tầng hai, mỗi ngày Hạ Ngôn cùng xem được mấy quyển. Với tốc độ xem như vậy, ngay cả học thuộc cũng khó có khả năng, như thế nào có thể lĩnh ngộ?

Hạ Ngôn lắc đầu, cũng không biết giải thích thế nào.

- Hạ Ngôn, thức thứ năm "Phồn Tinh Kiếm" ! Hứa lão lại trầm giọng nói.

Hạ Ngôn cùng không nhiều lời, Hứa lão vừa nói dứt, Thần Hi Kiếm liền bắt đầu vung

lên.

Sử dụng kiếm để diễn luyện kiếm kỹ tự nhiên càng thêm dễ dàng, so với vừa rồi nhìn qua càng thêm đẹp mắt. Kiếm kỹ, thi triển ra bóng kiếm tràn ngập, rồi sau đó dần dần tiêu tan.

Trong giây lát, đã diễn luyện xong.

Hứa lão tiếp tục nói ra tên một loại võ kỹ.

Trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, Hứa lão liên tiếp nói ra bảy, tám loại võ kỹ. Hạ Ngôn cũng toàn bộ diễn luyện ra.

- Này...

Lúc này Hứa lão rốt cục trợn tròn mắt, khó tin nhìn Hạ Ngôn.

Giờ này khắc này, lão đã hoàn toàn tin tưởng Hạ Ngôn thật sự xem kỹ những bí điển kia. Không chỉ như thế, còn hoàn toàn lĩnh ngộ những võ kỹ đó. Hứa lão ý thức được, năng lực của Hạ Ngôn đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận biết của người thường.

Người thường học tập một loại võ kỹ, cho dù thiên phú cao đến đâu, cũng tốn rất nhiều thời gian. Nhưng Hạ Ngôn này...

- Hạ Ngôn! Vậy ngươi tiếp tục xem bí điển đi!

Hứa lão cuối cùng hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước bọt thật lớn nói.

Ngay cả lão đều không thể giữ được hoàn toàn bình tĩnh, có thể nghĩ được sụ kinh sợ trong lòng.

HạNgôn gật gật đầu, khom người nói:

- Đa tạ Hứa lão.

- Hạ Ngôn! Đệ không theo chúng ta cùng đi cơ quan trận sao? Mễ Tuyết vội vàng hỏi.

- Đúng vậy. Hạ Ngôn, bí điển này chờ ngày mai xem cùng được. Vương Thiên Hà cũng nói.

Dựa theo lịch tu luyện, là buổi sáng xem bí điển, buổi chiều vào trong cơ quan trận rèn luyện.

Hạ Ngôn lắc đầu, nói:

- Hai người đi đi. Từ hiện tại bắt đầu cho đến Hội Giao Lưu học viện, đệ không tính vào trong cơ quan trận nữa.

Hạ Ngôn trên đường đến học viện cùng đã có quyết định. Hiện tại cách Hội Giao Lưu Học Viện còn không đến nửa tháng thời gian. Hắn tính toàn lợi dụng khoảng thời gian này, cố gắng hết sức dung hợp bí điển Thiên cấp. Dung hợp bí điển Thiên cấp, thực lực mới tăng lên nhanh nhất.

Mà cơ quan trận, tuy rằng cũng có thể tiếp tục tăng thực lực của Hạ Ngôn, tuy nhiên loại tăng lên này đã không nhiều lắm. Bởi vì, cơ quan trận cao cấp đối với hắn mà nói, đã không còn uy hiếp gì.

Trừ khi là vào trong cơ quan trận đặc thù cao cấp hơn!

Hạ Ngôn có tự tin đến mấy cùng không lựa chọn hiện tại vào cơ quan trận đặc thù. Hiện tại vào cơ quan trận cao cấp, Hạ Ngôn đều thiếu chút nữa không thể kiên trì. Cơ quan trận đặc thù khó hơn cơ quan trận cao cấp gấp mười lần, nếu không đủ thực lực mà đi vào, vậy không có bất kỳ ý nghĩa ai.

- Như vậy hả! Cũng được, Hạ Ngôn, sáng mai gặp. Vương Thiên Hà nở nụ cười nói với Hạ Ngôn.

- Được!

HạNgôn gật đầu.

Mễ Tuyết nhìn Hạ Ngôn, rồi lập tức đi theo Vương Thiên Hà rời khỏi Kinh Các.

Mấy người đi rồi, Hạ Ngôn liền cầm lấy bản bí điển Thiên cấp thứ nhất. Bí điển này đặt ở trong một cái hộp tinh xảo dị thường. Mỗi một bản đều là vô giá.

'Trong một gia tộc như Hạ gia, cũng không có cho dù là một bản bí điển Thiên cấp". Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

Ánh mắt hắn nhìn vào bí điển trong hộp, đưa tay ra. Không có bất kỳ trở ngại nào, hắn liền cầm lấy bản bí điển này.

Bìa bản bí điển này, là màu vàng nhạt. Chữ viết bên trên là màu đỏ như phát sáng.

- "Thu Vũ Kiếm!"'

Hạ Ngôn nhìn tên bí điển trên mặt, chỉ riêng là mấy chữ này đều khiến Hạ Ngôn xúc động không kiềm chế, trong đó ẩn chứa một loại kiếm ý. Càng là võ kỹ cao cấp lại càng huyền ảo. Với thực lực hiện tại của Hạ Ngôn, tự nhiên có thể cảm giác được loại kiếm ý này.

Bí điển vào tay, cảm giác một tia ấm áp truyền đến.

- Ồ? Đây không phải là giấy! Hạ Ngôn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bí điển bất nhập lưu và bí điển Nhân cấp, tài liệu đều là bằng giấy, mà bí điển Thiên cấp lại duờng như là một loại gỗ đặc thù. Tuy nhiên, loại gỗ này tính dai rất cao, được chế tạo thành độ dày giống như trang giấy, sau đó viết nội dung võ kỹ lên.

"Bí điển Thiên cấp này là một loại gỗ đặc thù, mà bí điển Thẩn cấp lại là do ngọc thạch chế tạo mà thành." Hạ Ngôn nghĩ đến bản bí điển Thần cấp Tô Ly đưa cho mình, trong lòng ngầm so sánh.

Kỳ thật, đây là Hạ Ngôn nghĩ sai lầm. Bí điển Thần cấp sử dụng tài liệu cùng không phải toàn bộ là ngọc thạch. Bí điển Thần cấp hiếm thấy dị thường, mỗi một bản đều hoàn toàn khác nhau. Tài liệu sử dụng để chế tạo cùng khác nhau vạn dặm.

- Ta trước tiên nhìn xem rốt cục bản bí điển Thiên cấp này huyền ảo cỡ nào. Ngón tay Hạ Ngôn khè run, lật trang bìa nhìn vào.

Đập vào mắt, là một hình vẽ cơ thể người!

Thời gian qua thật nhanh, chờ khi Hạ Ngôn tỉnh lại từ võ kỹ, sắc trời đã tối đen.

- Nhanh vậy sao?

Hạ Ngôn cũng giật mình nhìn bí điển trong tay, chẳng qua mới lật được bảy, tám trang mà không ngờ dùng hết một buổi chiều.

Lắc lắc đầu, Hạ Ngôn cũng cảm giác được thật mệt mỏi:

- Xem bí điển một buổi chiều, không ngờ còn mệt hơn cả tu luyện trong cơ quai trận cao cấp nữa!

Ở trong cơ quan trận cao cấp, mệt là thân thể. Mà xem bí điển lại mệt mỏi tinh thần. Đặt bí điển xuống, ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe:

- Ngày mai lại tiếp tục thôi, bí điển Thiên cấp quả thật huyền ảo. Với độ cứng cỏi tinh thần của ta hiện tại, một buổi chiều mới dung hợp được có một chút, muốn hoàn toàn dung hợp chỉ sợ phải mất nửa tháng. Được rồi, ngày mai sau khi đến đây, trước hết nhớ kỹ toàn bộ nội dung sau đó chậm rãi dung hợp sau.

Xoay người, Hạ Ngôn đi một vòng bốn phía rồi mới đi xuống dưới lầu. Hứa lão nhị luôn ở Kinh Các tầng ba cũng đã sớm rời khỏi.

9 phút trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Chương 270

Nguồn: vipvandan.vn

Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

Đi từ Kinh Các tầng ba xuống tầng một, trải qua tầng hai Hạ Ngôn gặp hai học viên đang xem bí điển Nhàn cấp. Hai gã học viên này tự nhiên là học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp.

Lúc Hạ Ngôn nhìn thấy hai người này, bọn họ cũng gần như đồng thời nhìn thấy Hạ Ngôn, trong mắt đều lóe sáng, lập tức trên mặt lộ vẻ tươi cười.

- Nguyên lai là học viên Hạ Ngôn.

Hai người đồng thời mở miệng. Hai người này đều đã gặp Hạ Ngôn, biết thân phận của hắn.

Hạ Ngôn tuy rằng không nhận biết hai người, tuy nhiên thấy hai người chào hỏi mình, cũng ôm quyền nói:

- Xin chào hai vị sư huynh.

Thời gian học viên đặc thù tiến vào Học Viện Từ Diệp tất nhiên sớm hơn so với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn kêu một tiếng sư huynh, cũng là chuyện bình thường.

Hai người này thấy Hạ Ngôn chào hỏi, đồng thời lộ ra một tia kinh hoảng, liên tục xua tay nói:

- Nào dám, nào dám, Học viên Hạ Ngôn, người muốn rời khỏi đây sao?

Học viên đặc biệt bình thường cũng không dám để Hạ Ngôn kêu mình là sư huynh. Hạ Ngôn là đệ tử của Viện trưởng, bọn họ lại không phải. Hạ Ngôn gọi bọn họ là sư huynh, cũng chỉ là khách khí mà thôi.

Lúc này trời đã tối, Kinh Các học viện cũng sắp phải đóng cửa. Kinh Các trong Học Viện Tử Diệp cũng không phải mở cửa suốt ngày, ban đêm cũng phải đóng cửa.

Hạ Ngôn gật gật đầu, cười nói:

- Đúng vậy. Ngày mai lại đến tiếp tục xem bí điển.

- Vậy xin mời học viên Hạ Ngôn. Chúng ta xem một lúc nữa. Hai người này cười khách khí nói.

Lúc Hạ Ngôn xuống tầng một, nhìn thấy hai vị Hứa lão cùng một chỗ dường như đang nói chuyện gì. Nhìn thấy Hạ Ngôn từ trên lầu đi xuống, hai người đồng thời ngừng nói chuyện, ánh mắt tập trung lên người Hạ Ngôn.

-Hạ Ngôn! Hôm nay xem bí điển Thiên cấp. Có hiểu được gì không? Hứa lão lên tiếng hỏi.

Hạ Ngôn lúc này đã có thể nhận ra hai vị Hứa lão vị nào là lão đại, vị nào là lão nhị. Hắn biết, hiện tại lên tiếng đúng là Hứa lão đại.

Hắn khom người nói:

- Bí điển Thiên cấp, phi thường huyền ảo. Con còn phải cố gắng rất nhiều.

- Ha ha! Hạ Ngôn, sớm về nghỉ ngơi đi. Con đường tu luyện vốn dài lâu. Từ từ mà tiến mới tốt.

Hứa lão nhị cũng cười nhìn Hạ Ngôn nói.

Hạ Ngôn gật đầu:

- Đa tạ Hứa lão dạy bão.

Chờ sau khi Hạ Ngôn rời khỏi, hai vị Hứa lão mới lại liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng quắc.

- Lão nhị Ngươi nói Hạ Ngôn này đều có thể diễn luyện toàn bộ võ kỹ trong bí điển tầng một, tầng hai?

Hứa lão đại ngực hơi hơi thu lại, vừa rồi bọn họ đang nói về đề tài này. Hứa lão nhị gật đầu nói:

- Ta tận mắt thấy hắn diễn luyện, mỗi một loại võ kỹ đều dường như khổ luyện đã mười năm, sống lâu như vậy, ta còn chưa tìmg gặp kẻ nào giống như Hạ Ngôn. Quả thật là quái tài.

- Xem ra, Hạ Ngôn này quả thật không giống bình thường. Lúc trước hắn xem bí điển ở tầng một Kinh Các, ta liền mơ hồ có một loại cảm giác. Hiện tại xem ra, cảm giác của ta quả thật không có sai.

Hứa lão đại thở ra nói.

- Đại ca. Hạ Ngôn này đã có thể vào tu luyện trong cơ quan trận cao cấp. Nếu ta đoán không sai, thực lực của hắn chỉ sợ đã tới cảnh giới Đại Linh Sư.

Giọng nói Hứa lão nhị ngưng trọng, chậm rãi nói.

-Hả?

Hứa lão đại đột nhiên cả kinh.

- Lão nhị. Chúng ta hẳn là nên báo tin tức này cho Tông chủ. Có lẽ Tông chủ sẽ có động tác đặc biệt chú ý tới Hạ Ngôn này. Nếu hắn vẫn có thể giữ vững tốc độ tiến bộ hiện nay, không lâu sau có thể trở thành một gã Linh Tông. Nếu đúng như vậy, Tông chủ nhất định sẽ bỏ công sức bồi dưỡng hắn.

Hứa lão đại hạ giọng.

- Đúng. Hiện tại ta liền truyền tin tức tới Thánh địa. Hứa lão nhị đồng ý nói.

Chạng vạng ngày thứ ba!

Hôm nay, đã là ngày thứ ba Hạ Tử Hân bị thương!

Hai ngày hôm nay, Hạ Ngôn luôn ở trong Kinh Các xem bí điển Thiên cấp. Trời chạng vạng, hắn lại từ trong Kinh Các đi ra.

Mặc dù Hạ Ngôn luôn cố gắng loại bỏ các loại ý niệm hỗn độn trong đầu, nhưng hôm nay từ Kinh Các đi ra, hắn rốt cục không thể bình tình được nữa.

Bởi vì, tới trưa ngày mai, Hạ Tử Hân liền có khả năng sẽ chết. Lão nhân Thánh Hoàng giúp Tử Hân giữ lại một hơi cuối cùng, cũng sẽ hoàn toàn biến mất vào ngày mai.

Mà hiện tại, Hồi Hồn Đan còn chưa được đưa tới thành Tử Diệp.

- Ta đi tìm sư phụ hỏi một chút. Từ giờ đến giữa trưa mai, chỉ còn lại có bảy, tám canh giờ nữa.

Ra khỏi Kinh Các, Hạ Ngôn thoáng dừng một chút liền trực tiếp đi nhanh về phía khu vực học viên đặc biệt.

Bóng người lóe ra liên tục, Hạ Ngôn mặc bộ áo dài màu xám xuất hiện ở phía ngoài phòng Viện trưởng.

"Sư phụ hẳn là còn chưa rời đi." Hạ Ngôn nhíu mày một chút, thả chậm tốc độ, ánh mắt đồng thời nhìn về phía phòng Viện trưởng trong tầm mắt.

"Quả nhiên còn chưa rời học viện." Lúc tới gần phòng Viện trưởng, Hạ Ngôn cảm giác được trong phòng có người, trong lòng vui vẻ liền đi tới.

- Sư phụ.

Ở ngoài cửa, Hạ Ngôn thấp giọng hô.

- Hạ Ngôn hả? Vào đi!

Giọng nói Liễu Vân từ trong truyền ra.

- Sư phụ buổi tối tốt lành.

Hạ Ngôn sau khi vào phòng, khom người thi lễ.

Liễu Vân ngồi ở sau bàn, đứng lên, mắt nhìn Hạ Ngôn.

- Ha ha! Hạ Ngôn, con đến tìm ta là vì Hồi Hồn Đan phải không? Liễu Vân cười hỏi.

Hai ngày này, Hạ Ngôn cũng không xuất hiện trước mặt lão, điều này khiến lão có chút bất ngờ. Vốn lão còn tưởng rằng Hạ Ngôn mỗi ngày ít nhất sẽ đến một lần hỏi về chuyện Hồi Hồn Đan.

Mà Hạ Ngôn thì lại đúng hai ngày đều không ló mặt.

Ngay khi vừa rồi Liều Vân còn đang nghĩ đến đệ tử Hạ Ngôn của mình, thật sự là nhẫn nại hơn người. Đối với điều này, Liều Vân đương nhiên vừa lòng.

Một người tu luyện, nếu là có thể không bị tác động bởi bên ngoài, như vậy có thể càng thêm chuyên tâm tu luyện, ở trên con đường tu luyện, thành tựu cũng tương đối cao hơn người khác rất nhiều.

Hạ Ngôn gật đầu nói:

- Vâng, sư phụ.

- Ừ, Hồi Hồn Đan còn chưa tới thành Tử Diệp. Nếu tới, trước tiên sẽ xuất hiện trong tay ta, đến lúc đó ta sẽ kêu Nguyên Xuân đi gọi con.

Liễu Vân gật đầu một cái, nói:

- Hạ Ngôn! Sống chết do mạng, con tận lực là tốt rồi. Cho dù cuối cùng Hạ Tử Hân không cứu được, ta cũng không hy vọng con sẽ bị ảnh hưởng.

Liễu Vân trước tiên muốn cho Hạ Ngôn dự phòng, tránh cho đến lúc đó Hạ Ngôn không tiếp thụ được.

- Tuy nhiên, cho dù tối nay Hồi Hồn Đan không tới, sáng mai cũng có thể tới nơi. Ta ở trong thư đã nói rõ trình độ khẩn cấp của chuyện này, ta nghĩ lão bằng hữu nhất định sẽ nhanh chóng làm tốt.

Liễu Vân lại cười cười trấn an Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn nói:

- Đa tạ sư phụ!

Lúc này, Hạ Ngôn cũng chỉ có thể hy vọng trong lòng đan dược có thể đến đúng lúc. Cho dù hắn có gấp thế nào, cũng không có bát kỳ tác dụng ai.

Rời khỏi học viện, Hạ Ngôn trở lại tiểu viện của mình, đầu tiên là đi xem Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân cũng giống hai ngày trước, hơi thở mong manh, tuy nhiên ngực vẫn đang còn một hơi.

Mấy ngày nay Tiểu Thanh cũng phi thường lo âu, nhưng nàng có thể làm cũng chỉ là giúp Hạ Tử Hân mấy việc vặt như lau rửa thân thể, đổi quần áo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#enzo