Đổi em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt trong 1 câu: Câu chuyện đổi em trai từ bạn học của bé Tiểu Quan a.k.a tiểu Trương Khởi Linh

Link Lofter của tác giả: https://shifeijiubushifeiqiu.lofter.com/post/78f40eb9_2bcbab116


*****

Một buổi chiều yên tĩnh với ánh nắng ngập tràn đường phố, mang lại chút ấm áp chiếu lên khu dân cư bình dị. Sự yên tĩnh ấy bỗng chốc bị phá vỡ bởi âm thanh động cơ quen thuộc của chiếc xe bus đưa rước đám nhỏ mẫu giáo. Nghe tiếng xe, Bạch Mã lập tức bỏ dở việc đang làm rồi bước nhanh ra cửa, mở ra nửa cánh cửa chuẩn bị chào đón cậu chủ nhỏ sắp về nhà.

Chiếc xe từ từ dừng lại, cửa mở ra, bọn trẻ trên xe vẫn đang chuyện trò rôm rả. Giữa đám nhóc đang tranh nhau gào lên ấy, nổi bật 1 bóng dáng ngồi im lặng và nghiêm chỉnh. Trương Khởi Linh nghiêm túc ôm chiếc ba lô nhỏ vào lòng, chiếc túi hôm nay trông có vẻ nặng nề hơn thường ngày một chút, dáng người bé nhỏ cẩn thận bước đi từng bước xuống xe, tuy có hơi vất vả nhưng vẫn vững vàng.

Bạch Mã đón lấy bàn tay bé nhỏ của Trương Khởi Linh từ tay giáo viên, trên môi nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn lão sư đã vất vả, hôm nay Tiểu Quan của chúng ta có gây phiền toái gì cho mọi người không?"

Vị giáo viên trẻ mỉm cười đáp: "Không có, bé Khởi Linh rất ngoan, không gây phiền toái gì cả." Hai người chào hỏi ngắn gọn trước khi giáo viên quay trở lại xe. Nhìn chiếc xe chạy đi đến khi khuất khỏi tầm mắt, Bạch Mã mới quay người sang, định cầm giúp chiếc ba lô nặng nề không giống bình thường của Trương Khởi Linh.

"Mẹ, cẩn thận, đừng đánh rơi." Trương Khởi Linh dùng giọng trẻ con nhắc nhở mẹ.

Bạch Mã có chút kinh ngạc xen lẫn tò mò: "Con cẩn thận quá đi, bên trong là bảo bối gì à." Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Trương Khởi Linh, lòng tràn đầy yêu thương. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi cầm cặp sách lên, cô không khỏi bất ngờ vì sức nặng của nó, nặng đến mức khiến cô lảo đảo mất thăng bằng. Trương Khởi Linh thấy vậy, ngay lập tức đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm chầm lấy đáy cặp, sợ đồ vật bên trong bị rơi hỏng mất. [Tiểu Quan:\(▼ _▼ l|l)/]

Bạch Mã dắt tay con trai đi vào nhà rồi mở chiếc ba lô bí ẩn dưới ánh nhìn như đang nhìn bảo vật của Trương Khởi Linh. Cô nhìn thấy một bảo bối bụ bẫm, dễ thương đang nằm trong ba lô. Đứa nhỏ mũm mĩm, trắng trẻo với hàng mi dài và dày như muốn che đi cả đôi mắt, sống mũi cao và miệng hơi chép, có lẽ đang mơ thấy vị sữa thơm ngọt chăng. Lúc này, thời gian dường như dừng lại, bầu không khí khó tin thổi quét qua toàn bộ căn nhà. [Bạch Mã: ( ⊙ ‸ ⊙ ; )]

Bạch Mã thật sự bị sốc trước cảnh tượng này, cô không khỏi cao giọng: "Trương Khởi Linh! Đứa bé này từ đâu ra?" Hiển nhiên, người mẹ luôn hiền lành, dịu dàng của mọi ngày, thật sự bị dọa sợ trước cảnh tượng ấy, cô bàng hoàng và bối rối đến độ gọi thẳng tên con trai thay vì biệt danh như mọi khi. Nhịp tim dần tăng nhanh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ và lo lắng, cô thật sự đang hoài nghi nhân sinh trước sự sống bé nhỏ đang say giấy nồng trong chiếc ba lô của con trai mình. [Bạch Mã:( ˶°ㅁ°) !!]

"Con đổi Ultraman với Tiêu Vũ Đống." Tiểu đại nhân Trương Khởi Linh hiếm khi để lộ sự vui vẻ như một đứa trẻ, nhóc đang dùng đôi tay trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt đầy thịt của đứa bé. Cậu kể lại chi tiết quá trình trao đổi với vẻ mặt rạng rỡ, đầy niềm tự hào, như thể đây là cuộc giao dịch quan trọng nhất trong cuộc đời nhóc. Cả quá trình chi tiết từ cách Tiêu Vũ Đống dụ dỗ cậu đều được miêu tả sống động như một cuộc phiêu lưu kỳ thú.

Hóa ra trên chiếc xe bus sau giờ học ngày hôm ấy, có một điều thú vị đã xảy ra.

***

"Lão sư ơi, em đau bụng quá." Vương Nguyệt Bán, một học sinh trên xe bus, tay ôm bụng gào lên với vị giáo viên trẻ.

Sau khi được giáo viên hỏi thăm rõ ràng, biết được hóa ra cậu bé chỉ muốn đi vệ sinh, liền an ủi nói: "Con ráng chịu thêm chút nữa nhé, chúng ta sẽ sớm đến nhà tiểu Vũ Đống, lát nữa, ta sẽ giúp con mượn nhà vệ sinh với mẹ tiểu Đống."

Ngay khi xe bus trường dừng lại, Tiêu Vũ Đống nhìn giáo viên đang chật vật bế thằng nhóc béo vào nói chuyện với mẹ mình, nhóc lập tức kéo tay áo Trương Khởi Linh, tên đại ca mới được cả trường mẫu giáo công nhận, chạy thẳng một mạch vào nhà, vừa chạy vừa nói: "Tiểu Ca, tớ đưa cậu đi gặp bảo bối của tớ nhé." Tiêu Vũ Đống hưng phấn nói, trên mặt mang theo nụ cười đặc biệt ngây thơ của một đứa trẻ. [Tiêu Vũ Đống: ⸜(*ˊᗜˋ*)⸝]

Dù ban đầu có chút chống cự, nhưng cuối cùng Trương Khởi Linh vẫn bị kéo vào phòng, dưới lời mời chào nồng nhiệt của Tiêu Vũ Đống. Nội thất căn nhà đơn giản và ấm áp, trên tường treo mấy bức tranh thiếu nhi đầy màu sắc, mang lại cảm giác như đang ở nhà.

Tiêu Vũ Đống dẫn Trương Khởi Linh đến trước một căn phòng rồi nhẹ nhàng mở cửa ra. Căn phòng được trang trí giống với sở thích của tất cả những cậu bé ở lứa tuổi này với tông màu xanh dương và trắng làm chủ đạo. Trên tường dán đầy áp phích hoạt hình, đặc biệt là Ultraman, chiếm vị trí dễ thấy nhất. Trong phòng bày đủ loại đồ chơi và mô hình Ultraman ở khắp mọi nơi, trên bàn học, bên cạnh giường và thậm chí trên cả bệ cửa sổ.

"Tiểu Ca, cậu nhìn chiếc Ultraman Zero bố mua cho tớ này, có ngầu không?" Tiêu Vũ Đống vẫy vẫy món đồ chơi mới trên tay. [Tiêu Vũ Đống: (〜 ̄▽ ̄)〜]

Trương Khởi Linh, đứa nhóc 4 tuổi là chủ sỡ hữu của 1 bộ sưu tập Ultraman đủ mọi thể loại khác nhau cảm thấy bản thân đã trưởng thành và không còn hứng thú với chúng nữa. Những thứ từng mê hoặc cậu, giờ đây dường như đã mất đi sức hấp dẫn vốn có của nó. Nhóc không hề tỏ ra phấn khích hay ghen tị như mong đợi, mà lại tò mò về con búp bê đang nằm trên giường Tiêu Vũ Đống hơn.

Có lẽ đứa nhỏ nhận ra trong phòng có vị khách lạ do anh trai mang về, hoặc có thể là thế lực vô hình nào đó đã hấp dẫn nhóc khiến cho đứa nhỏ đang ngủ say bất chợt cử động đôi bàn tay đầy thịt của mình, giữ chặt ngón tay đang duỗi ra của Trương Khởi Linh, người đang nhìn nhóc từ bên cạnh với ý định chọc chọc cái miệng nhỏ nhắn kia.

Tiêu Vũ Đống lẩm bẩm: "Đây là em trai tớ, nó rất thích khóc, no thì đi ngủ, tỉnh dậy lại khóc, hẳn là nó đã tè dầm rồi nên mới lại đến chiếm giường tớ. Thằng nhóc ngu ngốc, đến cả tớ còn không làm ướt giường nữa mà nó vẫn còn như vậy." [Tiêu Vũ Đống: "( – ⌓ – )]

"Ngươi không thích?" Trương Khởi Linh nhìn Tiêu Vũ Đống với vẻ mặt ủ rũ, không đợi nhóc trả lời, tiếp tục nói: "Đổi với ngươi?"

"Đổi cái gì?" Tiêu Vũ Đống bối rối hỏi.

"Đổi Ultraman lấy em trai." Trương Khởi Linh nói rồi lấy từ trong ba lô ra chiếc Ultraman phiên bản giới hạn của mình.

"Đổi, đổi! Tiểu Vũ Lương là của cậu!" Tiêu Vũ Đống hào hứng nhận lấy Ultraman do Trương Khởi Linh đưa, sau đó cả hai nhanh chóng và cẩn thận bế đứa nhỏ trên giường, nhét nó vào ba lô của Trương Khởi Linh, rồi đóng túi lại. Toàn bộ quá trình vừa căng thẳng vừa buồn cười, sau khi hoàn thành một loạt động tác, tiểu Vũ Đống hận không thể ngay lập tức đuổi người đi, sợ Trương Khởi Linh sẽ hối hận. (Bỏ em vào ba lô đưa em ra khỏi thủ đô ~~~)

***

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, cảm xúc của Bạch Mã ngổn ngang và hỗn loạn trong gió, cô vừa cảm thấy con trai nhà mình thật ngây thơ và đáng yêu, vừa cảm thấy bất lực trước sự trong sáng của nhóc. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Trương Khởi Linh và nói với giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: "Con không thể làm thế được đâu. Chúng ta phải trả đứa nhỏ về cho bố mẹ nó."

Trương Khởi Linh chớp chớp đôi mắt to, nhìn mẹ với vẻ mặt ủy khuất, đôi tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của mẹ, dùng giọng trẻ con cầu xin: "Nhưng mẹ ơi, con thích Tiểu Ngư Lương và con rất muốn nuôi em ấy." Nói xong, nhóc ngẩng đầu nhìn Bạch Mã bằng đôi mắt to, ngấn nước, như muốn nói 'Mẹ, mẹ đồng ý với con đi!' [Trương Khởi Linh: ૮₍ ˶• ༝ •˶ ₎ა]

( Lời người dịch: về tên của Tiêu Ngọc Lương có từ 宇 Yǔ trong từ vũ trụ, đọc gần giống với từ cá 鱼 Yú và tên Vũ Lương 宇梁 yǔliáng cũng đọc gần giống từ mặt trăng 月亮 yuèliàng, nên mọi người khi viết truyện hay gọi cậu ấy là Ngư Lương a.k.a thức ăn cho cá hoặc tiểu Nguyệt, mình sẽ dùng luân phiên để phù hợp theo nguyên gốc nha)

Đối mặt với sự tấn công đáng yêu này của con trai, Bạch Mã vẫn không hề thỏa hiệp, cô kiên nhẫn quỳ xuống, để tầm nhìn ngang với Trương Khởi Linh rồi nhẹ nhàng giải thích: "Tiểu Quan là báu vật vô giá của mẹ, cũng như tiểu Ngư Lương, bé con cũng là báu vật vô giá của mẹ nhóc. Con yêu, con thử tưởng tượng xem nếu một ngày tiểu Quan biến mất mẹ sẽ lo lắng và buồn bã biết bao nhiêu. Mẹ em ấy cũng sẽ rất buồn nếu không tìm thấy tiểu Ngư Lương. Mỗi đứa trẻ đều là tâm can bảo bối của cha mẹ. Con không nên tước đi cơ hội đoàn tụ của người khác chỉ vì con thích một ai đó."

Lời nói của mẹ dường như đã đả động đến Trương Khởi Linh, nhưng nhóc vẫn cố gắng tranh luận: "Chúng ta đổi tên Tiêu Vũ Lương thành tiểu Nguyệt đi!" Nhóc ngây thơ tin rằng, chỉ cần đổi tên, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết. [Trương Khởi Linh: (▼ー▼)]

Bạch Mã mỉm cười lắc đầu, tiếp tục kiên nhẫn dẫn đường cho con trai: "Vấn đề không phải ở tên gọi, điều quan trọng là chúng ta phải học cách hiểu và tôn trọng cảm xúc của người khác. Dù Tiêu Vũ Lương tên gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng thằng bé là con của gia đình họ."

Đáng tiếc, Trương Khởi Linh còn quá nhỏ, nhóc không hiểu hết được sự phức tạp trong lời nói của mẹ, thấy mẹ vẫn không đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Mẹ, con thật sự sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Mỗi ngày, con sẽ dắt em ấy đi dạo, xích em ấy lại và cho thối thối của em ấy vào túi mang về nhà." (Nhóc đang dắt chó đi dạo ha (¬‿¬ ))

"Nuôi một đứa bé không hề dễ dàng đâu." Trái tim Bạch Mã mềm nhũn, nhưng cô biết lúc này mình phải giữ vững lập trường, cô nhẹ nhàng ôm lấy con trai, nhỏ giọng nói: "Mẹ biết con đã quyết tâm chăm sóc em ấy thật tốt, nhưng con vẫn không thể chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như vậy được." Lời nói của Bạch Mã tràn đầy tình yêu và lí trí. Cô cố gắng dùng cách riêng của mình để nói cho con trai hiểu rằng, nuôi nấng một đứa trẻ không đơn giản chỉ là cho ăn và đi dạo. Để làm việc đó, cần có thời gian, sức lực và trách nhiệm, những điều mà Trương Khởi Linh hiện không có.

"Oa, oa, oa~~~" Tiêu Vũ Lương bên kia vừa tỉnh lại, không nhìn thấy người mẹ quen thuộc của mình liền oa oa khóc, Bạch Mã lập tức bế cậu nhóc lên, vỗ nhẹ vào lưng và nhẹ nhàng an ủi: "Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc, dì sẽ đưa con về nhà ngay, đừng sợ nha."

Tuy nhiên, Tiêu Vũ Lương dường như vẫn cảm thấy bất an, đôi tay nhỏ kéo chặt áo Bạch Mã, đầu nhỏ vùi vào cổ cô mà nức nở như đang tìm kiếm cảm giác an toàn quen thuộc của mẹ mình.

Bạch Mã tiếp tục kiên nhẫn giải thích với Trương Khởi Linh: "Nhìn đi, tiểu Quan, bé nhỏ sẽ khó chịu và hoảng sợ khi ở một nơi xa lạ, con cũng không thể dỗ cho em ấy nín khóc..."

Trương Khởi Linh tiến lên, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiêu Ngọc Lương, dùng giọng sữa nói: "Đừng khóc."

Thật bất ngờ, Tiêu Vũ Lương đang khóc thật sự bình tĩnh lại. Nhóc mở to đôi mắt đẫm lệ và nhìn chằm chằm vào vị tiểu ca ca trước mặt. Lúc này, dường như có một cỗ sức mạnh lại lần nữa tràn lan qua toàn bộ căn phòng, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ấm áp.

Nhóc con từ từ nới lỏng nắm tay đang nắm chặt quần áo của Bạch Mã, rồi chuyển sang nắm lấy những ngón tay dài bất thường được thừa hưởng từ cha mình của Trương Khởi Linh, như thể nhóc đã tìm thấy một chỗ dựa mới. Cứ như vậy, đứa nhỏ chuồn từ người Bạch Mã sang vòng tay Trương Khởi Linh, nhóc con bĩu môi và đặt một nụ hôn lên gương mặt ấy.     („¬ᴗ¬„)

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, là giáo viên chủ nhiệm, có lẽ là về đứa bé kia. Bạch Mã bước sang một bên và nhấc máy.

Sau khi nghe điện thoại xong, Bạch Mã quay lại nhìn thấy Tiểu Ngư Lương vừa rồi còn đang khóc nức nở đã hoàn toàn yên tĩnh lại, thậm chí còn bắt đầu chơi đùa trong vòng tay Trương Khởi Linh. Khuôn mặt trẻ con của cậu bé tràn ngập nụ cười rạn rỡ, để lộ nướu răng nhỏ hồng hào, như thể trận khóc lóc ban nãy chưa từng xảy ra vậy. Đôi mắt đen lấp láy, để lộ chút thông minh và tò mò.

Mỗi khi nhóc con cố gắng nhét ngón chân vào miệng, Trương Khởi Linh sẽ nhẹ nhàng kéo đôi tay của bé ra, thay vì cảm thấy bực bội, Tiểu Ngư Lương lại tỏ ra thích thú khi nghĩ rằng đó là một trò chơi giữa hai người. Vậy nên, nhóc con cứ lặp đi lặp lại hành động ấy, mỗi lần bị Trương Khởi Linh nhẹ nhàng ngăn lại, đều sẽ phát ra một tiếng cười khúc khích, âm thanh ấy trong trẻo, ngọt ngào, giống như tiếng chuông gió êm đẹp nhất của mùa hè.

"Này ~" Bạch Mã nhìn Trương Khởi Linh lảo đảo bế Tiêu Vũ Lương lên, lo lắng cả hai đứa sẽ cùng ngã, cô vội vàng đưa tay ra đỡ lấy vòng eo mum múp thịt mềm của đứa trẻ.

Tiêu Vũ Lương, nghé con mới sinh không sợ hổ, dường như không nhận thấy được nguy hiểm, cứ thế úp mặt vào mặt Trương Khởi Linh, gặm gặm khuôn mặt của cậu rồi cười khúc khích không ngừng. Trương Khởi Linh không hề tức giận, cậu chỉ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tiêu Vũ Lương, ánh mắt tràn đầy nuông chiều và trìu mến.

Hai má Bạch Mã hơi đỏ khi nhìn thấy hai đứa nhỏ chơi đùa cùng nhau như thế, chơi đến mồ hôi đầy trán. Cô lấy mảnh khăn giấy rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cả hai. Lúc này, tiếng chuông cửa chợt vang lên, phá vỡ khung cảnh yên bình, Bạch Mã đứng dậy rồi đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người mẹ trẻ đang dẫn theo một nhóc con, trên môi nở một nụ cười hối lỗi: "Thật xin lỗi đã làm phiền chị, chị là mẹ của Khởi Linh phải không? Bé con nhà tôi đã gây phiền toái cho chị rồi." giọng nói của người mẹ trẻ nhẹ nhàng và chân thành.

"Không, không, chị khách khí quá, thực xin lỗi, là tiểu Quan của chúng tôi không hiểu chuyện." Bạch Mã đáp lại rất nhanh, trong giọng nói có chút xấu hổ. Cô mỉm cười, mời hai vị khách vào nhà, cố gắng xoa dịu bầu không khí khó xử giữa họ.

"Tiểu Quan, đến, xin lỗi dì, trả lại bé nhỏ cho mẹ của em ấy nào." Bạch Mã dùng giọng ôn hòa nói với Trương Khởi Linh, giọng nói tràn đầy yêu thương và kiên nhẫn.

Lúc này, trong khi Trương Khởi Linh xin lỗi người phụ nữ mới đến, cậu bé đứng cạnh người mẹ trẻ, đang ôm Ultraman của Trương Khởi Linh với viền mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã bị mắng ở nhà, cũng bị mẹ đẩy ra, bắt cậu phải xin lỗi người đối diện và trả lại Ultraman yêu quý của mình cho Trương Khởi Linh.

Nhóc miễn cưỡng đưa lại đồ chơi cho Trương Khởi Linh, tủi thân nói: "Tiểu Ca, Ultraman của cậu." (இ﹏இ。) "Chúng ta không nên đổi em trai, chúng ta nên đổi mẹ, mẹ Bạch Mã thật hiền lành." Câu nói tiếp theo sau đó của cậu bé ngây thơ đến mức khiến những người lớn ở đó không nhịn được cười. Những lời này đột nhiên đã giải quyết được bầu không khí ngượng ngùng giữa hai bên, khiến cả hai người mẹ bật cười.

Tiêu Vũ Lương được mẹ bế lên, vẫn lảm nhảm, với tay nhỏ về phía Trương Khởi Linh, mẹ Tiêu thấy cảnh này cũng không khỏi mỉm cười rồi nói với Tiêu Vũ Đống: "Có vẻ Tiêu Vũ Lương cũng muốn đổi anh trai rồi nhỉ." ( ≖‿ ≖ )

Trương Khởi Linh mím môi, bước tới, đẩy Ultraman vào tay Tiêu Vũ Lương, người vẫn còn đang đưa tay về phía cậu: "Chơi cùng anh trai của em nhé." Hành động thể hiện lòng tốt và tình yêu thương sâu sắc của cậu vượt qua sự mong đợi của mọi người.  Bạch Mã mỉm cười nhẹ nhàng, xoa xoa mái tóc mềm mại của Trương Khởi Linh như một lời khích lệ.

"Cảm ơn con, tiểu Khởi Linh, nhưng em ấy vẫn còn bé, chưa thể chơi được với Ultraman." Mẹ của Đống Lương ngồi xuống, lời nói chân thành, ấm áp, cô nghiêm túc nói với Trương Khởi Linh: "Hai gia đình ở hai tiểu khu cạnh nhau, nên nếu tiểu Khởi Linh thích tiểu Ngư Lương con có thể nhờ mẹ đưa con đến nhà dì, hoặc dì sẽ mang Đống Lương đến nhà con chơi nhé."

"Mẹ?" Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Bạch Mã với vẻ mặt mong đợi, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ mẹ, cậu trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.(▼v▼)

Kể từ đó, Trương Khởi Linh thường 'dắt' Tiêu Vũ Lương đi chơi. Từ lúc chưa biết đi cho đến khi những bước chân chập chững ngày càng trở nên vững vàng, Trương Khởi Linh luôn ở bên cạnh, quan tâm chu đáo, động viên tiểu Ngư Lương của cậu. Ngay khi Tiểu Vũ Lương nhìn thấy Trương Khởi Linh, nhóc sẽ lảo đảo đi về phía cậu, đôi khi còn loạng choạng theo sau Trương Khởi Linh về nhà, rồi nằm trên giường cậu ăn vạ không chịu về.

Mối quan hệ của cả hai tốt đến mức cái tên đầu tiên Tiêu Vũ Lương gọi không phải là Tiêu Vũ Đống mà là Trương Khởi Linh. (Đống ca: em trai chà bá của tui, *viu*mất tiêu đâu rồi ∘∘∘( °ヮ° ) ?)

Dưới sự dẫn dắt của Trương Khởi Linh, Tiêu Vũ Lương đã trải qua một tuổi thơ độc đáo, tràn đầy niềm vui. Ví như những lần đuổi bắt mấy chú bướm sặc sỡ trong công viên công cộng, hay nhảy vào cũng nước sau cơn mưa. Lúc này, Trương Khởi Linh sẽ luôn kiên nhẫn đi theo và bảo vệ nhóc khỏi mọi nguy hiểm. Ngược lại, anh trai Tiêu Vũ Đống sẽ cầm ô đứng xa xa, dùng vẻ mắt phán xét, nhìn em trai mặc áo mưa, đi ủng đi mưa rồi bước vào vũng bùn, giẫm đạp một cách ngu ngốc. (¬_¬;)

***

Trong những năm tháng tươi xanh đó, hai đứa nhỏ ở cạnh nhau như anh em ruột (Đống ca: tui chớt rồi (¬_¬;)), đồng hành cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp nhất, cùng đi qua vô số mùa xuân, hạ, thu, đông, từ những trò chơi trốn tìm thuở nhỏ cho đến những giọt mồ hôi trên sân bóng rổ khi cả hai đều trở thành những thiếu niên. Quá trình trưởng thành ấy cũng không hề làm thay đổi tình bạn không thể tách rời của hai chàng trai trẻ. Khi đó, sự hiểu biết ngầm giữa họ đã đạt đến trình độ chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể biết được suy nghĩ của đối phương.

Tuy nhiên, sự trưởng thành cũng khiến cuộc đời cả hai rẽ sang những hướng khác. Trương Khởi Linh chọn một trường đại học nổi tiếng, ở xa hơn để trau dồi kiến thức của mình. Còn Tiêu Vũ Lương cũng đi theo tiếng gọi của đam mê, đến một thành phố khác để tiếp tục việc học. Cứ thế, cả hai trải qua 5, 6 năm xa cách lần đầu tiên trong đời.

Thời gian trôi qua, Tiêu Vũ Đống cũng dần trưởng thành và học được cách quan tâm, yêu thương đứa em trai nhỏ của mình. Trong lòng anh luôn băn khoăn, liệu sau chừng đó năm xa cách, em trai anh và Trương Khởi Linh có còn thân thiết như lúc trước không? Liệu cả hai người có trở nên xa lạ sau một thời gian dài không gặp nhau? Với những câu hỏi ấy, anh ngày càng mong chờ khoảnh khắc được chứng kiến đáp án.

Cuối cùng, trong một đêm mùa hè, vào ngày đầu tiên Tiêu Vũ Lương trở về từ Bắc Kinh, Tiêu Vũ Đống lại nghe thấy tiếng chuông cửa quen thuộc, lúc anh mở cửa, Trương Khởi Linh lặng lẽ đứng trước nhà trong bộ trang phục mang tính biểu tượng của cậu ấy như nhiều năm về trước. Chàng trai nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Vũ Đống rồi lặp lại đúng những gì đã nói suốt những năm tháng trong quá khứ: "Tôi đến dẫn tiểu Nguyệt đi dạo."

Tiêu Vũ Đống quay lại rồi hét về phía phòng Tiêu Vũ Lương, sau khi bảo Trương Khởi Linh vào nhà đợi một chút. Đúng như dự đoán, Trương Khởi Linh vẫn từ chối, mọi thứ chẳng khác gì với những năm tháng ấy. Cậu lắc đầu, nói bằng giọng vô cảm rằng sẽ đợi ở bên ngoài.

Tiêu Vũ Động tựa vào khung cửa, nói đùa: "Nhiều năm như vậy, cậu cũng không biết tìm người yêu đi, suốt ngày chỉ biết chơi cùng Ngư Lương." Dù trong lời nói đậm mùi trêu chọc nhưng cũng không che giấu được sự tò mò về cuộc sống thường ngày của Trương Khởi Linh.

Còn mặt trăng nhỏ kia, sau khi lục tung khắp phòng thì cuối cùng cũng chọn được cho mình một bộ trang phục vừa thoải mái vừa sành điệu. Ngay khi nghe được câu nói của anh trai, Tiêu Vũ Lương ló đầu ra từ phía sau Tiêu Vũ Đống, trong giọng điệu có chút thiếu đòn: "Sao anh biết anh ấy không có người yêu? Anh cho rằng ai cũng là cẩu độc thanh như anh à?" (𓁹‿𓁹)

Đối mặt với lời trêu chọc từ em trai, Tiêu Vũ Đống không hề tức giận, anh tỏ ra bất lực, trợn mắt nhìn em trai rồi thoải mái đáp: "Xin lỗi, anh trai em không độc thân nhé. Anh cũng có bạn gái."

"Ồooo ~~~" Tiêu Vũ Lương đáp lại một cách cường điệu đầy hề hước.

"Giọng điệu của em là ý gì hả?" Tiêu Vũ Đông giả vờ muốn dạy dỗ em trai nghịch ngợm của mình, nhưng Tiêu Vũ Lương từ lâu đã quen với tính tình của anh trai, nhanh nhẹn trốn ra sau lưng Trương Khởi Linh, lè lưỡi tinh nghịch trên chọc anh.

Tiêu Vũ Đống nhìn em trai mình, nghiêm túc nói: "Nếu Tiểu Ca đã có người yêu rồi thì em đừng làm phiền người khác hẹn hò nữa, kẻo người yêu của cậu ấy bỏ chạy đấy, em nên về nhà sớm đi."

"Người yêu của anh ấy không phải người keo kiệt như vậy đâu." Sau khi nói xong, Tiêu Vũ Lương kéo Trương Khởi Linh rời đi để lại Tiêu Vũ Đống đối mặt với căn nhà trống rỗng.

***

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố dần sáng lên, hòa cùng ánh hoàng hôn cuối cùng phía chân trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Tiêu Vũ Đống, Ngô Tà và Bàn Tử đang ngồi trước một quán lề đường ở góc phố, tận hưởng sự quyến rũ độc đáo từ không khí của cuộc sống thành phố về đêm. Những xiên thịt xèo xèo tỏa ra mùi thơm ngây ngất trên bếp than hồng, không khí tràn ngập mùi thơm nức mũi. Ba người vừa ăn món ngon vừa trò chuyện về cuộc sống phiêu lưu thú vị của họ. Bầu không khí thật thoải mái và dễ chịu.

Đột nhiên, Ngô Tà dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị, cậu nhẹ nhàng chạm vào Tiêu Vũ Đống đang ăn xiên thịt cừu, hướng mắt nhìn về phía một cặp đôi trẻ cách đó không xa: "Này đó không phải là anh trai tớ và em trai cậu sao?" Cậu thấp giọng nói, sợ làm phiền đến đối phương. Nghe vậy, Tiêu Vũ Đống vô thức nhìn theo ánh mắt của Ngô Tà, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là thằng em Tiêu Vũ Lương của anh, lúc này đang đứng trên vỉa hè bên kia đường cùng một người khác, hình như họ đang nói chuyện gì đó, cả hai trong có vẻ khắng khít với nhau lắm.

"Nó là em trai của Trương Khởi Linh, không phải em trai tớ." Tiêu Vũ Đông sửa lời, giọng nói đầy bất lực. Dù vậy, anh không thể không liếc nhìn thêm vài cái. Anh nhìn thấy Trương Khởi Linh đang nói gì đó với Tiêu Vũ Lương, còn đứa em trai ngu ngốc của mình đang mỉm cười với vẻ mặt ngờ nghệch.

Ngay lúc Tiêu Vũ Đống đang định gọi cả hai đến ngồi cùng, anh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Trương Khởi Linh vốn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng lại nở một nụ cười hiếm thấy, giây tiếp theo, cậu ta tiến tới, đặt lên khóe miệng Tiêu Vũ Lương một nụ hôn. Cảnh tượng này đến quá đột ngột, làm tất cả những người đang ngồi đó đều chết máy.

"Mẹ kiếp!" Gần như ngay lập tức, Tiêu Vũ Đống và Ngô Tà đồng thời kêu lên. Những xiên thịt trên tay rơi thẳng xuống quần, để lại vết dầu mỡ cay mắt, nhưng ánh mắt của họ vẫn dán chặt vào hai người phía bên kia. Khuôn mặt đều viết đầy hai chữ khó tin trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang hôn nhau nào đó. Ngô Tà ngơ ngác nhìn, suýt làm rơi luôn cả chai bia trong tay.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Bàn Tử đang tập trung thưởng thức món ăn giật mình vì động tác của bạn mình, ngẩng đầu lên hỏi, trên mặt vẫn còn chút nước sốt chưa lau.

"Tiểu... Ca và Tiểu Ngư Lương... bọn họ vừa mới hôn nhau." Ngô Tà lắp bắp nói lên sự thật mình vừa chứng kiến, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Mọi người biết đấy, Trương Khởi Linh luôn tỏ ra xa cách với thế giới, như thể cả thế giới không liên quan gì đến anh chứ đừng nói đến việc làm ra cử chỉ thân mật như vậy. Đối với cậu, cảnh tượng này làm cậu cảm giác như đột nhiên bị ném vào một thế giới xa lạ, làm cậu nhất thời cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Tuy nhiên, Bàn Tử dường như không hề ngạc nhiên trước tin tức này, hắn chỉ thản nhiên nhìn lại sau đó tiếp tục cắn xiên thịt trên tay, nhẹ nhàng thả một quả bom nhỏ: "Đôi tình nhân trẻ ấy à, họ đã ở bên nhau rất lâu rồi, hai chú và dì đều đã biết."

"Cái gì?!" Tiêu Vũ Đống dường như hiểu được tại sao lúc trước, ánh mắt bố mẹ nhìn mình rất kỳ lạ, mắt không phải mắt, mũi cũng chẳng phải mũi, trong một thời gian dài. Đó là vì anh dẫn sói vào nhà rồi để sói bắt mất em trai anh đi. ಥ﹏ಥ

"Sao tớ lại không biết chuyện này?" Ngô Tà tò mò hỏi. Chơi cùng nhau nhưng tại sao chỉ có mình cậu không biết? Điều này làm cậu cảm thấy như bị ra rìa vậy, thật sự có chút khó chịu.

"Cái đầu ngây thơ của cậu ă, cậu có từng thấy hai thằng con trai chia nhau một ly nước bao giờ chưa?" Bàn Tử vừa nhai thức ăn vừa lẩm bẩm, dường như cảm thấy bất lực và buồn cười trước sự chậm chạp của Ngô Tà.

Bất quá, Ngô Tà lại gật gù rồi kiên quyết phản bác: "Không phải! Hắc Hạt Tử cùng Tiểu Hoa cũng ..."

"Ồ, bọn họ cũng là một đôi, đã hôn nhau." Bàn Tử thản nhiên nói thêm, tựa như đây là chuyện bình thường. 

"Cái gì!!!" Ngô Tà lại sửng sốt, giống như vừa bị sét đánh, toàn thân cứng đờ. Một lúc sau, cậu tỉnh táo lại, ôm lấy Bàn Tử, vẻ mặt buồn bã nói: "Bàn Tử, giờ chỉ còn lại hai người chúng ta là độc thân thôi."

"Dừng lại, đừng kéo tớ vào, tớ cũng có người yêu rồi." Bàn Tử vội vàng giơ tay cắt đứt tiếng thở dài của Ngô Tà, sợ mình cũng bị xếp vào hàng ngũ "Cẩu độc thân".

"Người đó cũng là nam à?" Ngô Tà bất an, ngơ ngác hỏi, trong lòng lại có chút cảm khái, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Bàn Tử luôn táo bạo, hào phóng sẽ thích nam nhân.

"Nữ!!" Bàn Tử quả quyết trả lời, trong giọng nói có chút tự hào.

***

Tiêu Vũ Lương bên kia đường dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc, rõ ràng hôm nay cậu đang mặc thành hình tượng một đại ca xã hội đen cool ngầu, vậy mà bây giờ cậu lại đỏ mặt như một thiếu nữ bị lưu manh trêu ghẹo, ánh mắt trốn tránh tầm nhìn nóng bỏng của Trương Khởi Linh: "Hình như em nghe thấy giọng của Ngô Tà."

"Em nghe lầm rồi." Trương Khởi Linh lặng lẽ liếc nhìn về một phương hướng nào đó, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Vũ Lương.

Hai người sánh bước bên nhau trên con đường trải đầy hoa, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng côn trùng, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, bóng dáng cả hai trải dài đan lên nhau, tạo thành một bức tranh ấm áp đọng lại trên mặt đất. Giữa hai người không có quá nhiều lời nói, nhưng sự hiểu ngầm giữa họ ngày càng trở nên sâu sắc. Theo mỗi bước đi, bóng của hai người cũng dần dần chồng lên nhau, quấn quýt, hài hòa một cách khó tả, đó cũng là chiếc bóng quan trọng nhất trong cuộc đời đối phương.

HẾT!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro