LINH TINH CON TRAI CON GAI...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thèm ánh mắt của... ông hàng xóm

Anh đừng nhìn em như thế. Ánh mắt anh nóng lắm, em không chịu nổi. 4 năm trước đây đã có một người đàn ông nhìn em như thế.

Ánh mắt thèm khát của anh ta đốt cháy lòng em, đánh thức cái phần đàn bà nhất trong con người em. Ánh mắt ấy nói rằng: "Anh yêu em! Anh si mê em!", rồi ánh mắt ấy rủ em tới điểm hẹn. Bên em, ánh mắt người ấy không bao giờ ngủ yên và bàn tay người ấy cũng không chịu ngủ yên. Ánh mắt người ấy nói với em những câu ngọt ngào không lời. Ánh mắt của người ấy xui em nói dối mẹ nhiều lần. Bàn tay tò mò của người ấy đã khiến em ngã vào vòng tay của anh ta.

Mẹ em dạy rằng: "Chim có tổ, người có tông. Trước khi nhận lời yêu ai thì phải tìm hiểu kỹ gia thế người ta, tính tình người ta, tương lai của người ta". Nhưng gia thế cũng không làm nên hạnh phúc. Nếu một người đàn ông có gia thế cưới một người con gái về làm ôsin không công thì hạnh phúc mãi mãi chỉ là mơ ước. Sự giàu có cũng không làm nên hạnh phúc. Nhiều khi kỷ niệm còn bền hơn vàng bạc. Một cặp vợ chồng gắn bó với nhau trong khó khăn, chung sức xây dựng gia đình thì khi khá lên sẽ không quên nhau. Còn người giàu có thì nhiều khi thay vợ như người mẫu thay áo quần. Một người đàn ông có tương lai cũng chưa chắc đã mang lại cho vợ được hạnh phúc. Tỷ lệ ngoại tình trong giới trí thức và trong những người đã thành đạt về tài chính cao hơn giới bình dân rất nhiều. Quyết định hạnh phúc là tình yêu. Và trong ánh mắt của người ấy đầy ắp tình yêu. Vì thế mà em đi làm dâu và trở thành hàng xóm của anh.

Cầu thang chỉ có hai căn hộ, em đi, em về đều phải qua cửa nhà anh. Anh nhìn em bằng ánh mắt nóng rực. "Em đi làm à? Hôm nay chắc nắng nóng lắm đấy". Anh nói về việc làm nhưng mắt anh không nói về công việc. Anh nói về thời tiết nhưng mắt anh không nhìn mây, nhìn trời mà nhìn em.

Xưa mẹ em dạy rằng: "Con gái không được vừa đi vừa nói. Ai hỏi điều gì phải đứng lại trả lời tử tế. Muốn hỏi ai điều gì cũng phải đứng lại để nói cho đúng phép lịch sự". Lời dạy đó em rất nhớ. Cứ gặp nhau là anh lại hỏi em một điều gì đó và tất nhiên là em phải đứng lại. Nhưng ánh mắt của anh nóng lắm. Ánh mắt đó nói rằng em vẫn đẹp và vẫn còn sức hút, dù đã một con và đã ở tuổi ba mươi. Ánh mắt của anh bắt em phải đứng trước tủ quần áo nhiều thời gian hơn vào mỗi buổi sáng. Cả tủ quần áo mà em cứ phân vân không biết nên mặc bộ nào. Cuối cùng thì hôm nào cũng thế, bộ cánh được lựa chọn là chiếc áo cổ xẻ và cái váy ngắn. Trước khi mặc, em xịt lên cổ áo một chút nước hoa, loại có mùi quyến rũ nhất. Rồi em đứng trước gương lớn, ngắm mình khá lâu. Cái áo cổ xẻ sâu làm lộ 1/3 đôi gò trắng mịn. Những mạch máu li ti ở đó làm cho phần căng nhất ở vùng ngực hồng lên như được thoa phấn. Giữa hai gò là một đường rãnh sâu đầy khêu gợi. Em tự tin bước ra khỏi nhà. Nhưng hôm nay không thấy anh đứng trước cửa như mọi ngày. Em vào nhà, cầm thêm chiếc ô che nắng rồi đi ra. Vẫn không gặp anh đứng trước cửa. Thì ra anh đang đứng phía cuối cầu thang.

- Em đi làm à? Hôm nay trời nắng nóng lắm đấy.

Vẫn như câu hỏi vô nghĩa, những câu nói vô nghĩa nhưng ánh mắt anh thì không vô nghĩa. Buổi chiều, em đi làm về, lại thấy anh đứng trước cửa:

- Em đi làm về à?

Câu hỏi ấy có ý nghĩa gì đâu, chỉ ánh mắt anh là nhiều ý nghĩa. Ánh mắt đó cho em thấy yêu bản thân mình hơn và tha thiết sống hơn. Ánh mắt ấy khuyến khích em chú ý tới việc làm đẹp mình. Nếu không có những ánh mắt thèm khát của đàn ông thì đàn bà làm đẹp để làm gì?

Đúng lúc đó thì chồng em đi làm về. Anh ấy tươi cười chào ông hàng xóm rồi nhìn em với ánh mắt rất bình thản: "Nhà mình đã có gì ăn chưa em?" - "Tất cả em đã mua sẵn từ sáng rồi, có cả món chả mực mà anh rất thích". Chồng em nói hai tiếng cám ơn với giọng rất bình thản và ánh mắt anh ấy nhìn em còn bình thản hơn.

Anh - chồng của em! Lâu lắm rồi anh không nhìn em như ánh mắt của ông hàng xóm. Tại sao vậy?

TRUYEN HAY KO?

THEM TRUYEN NUA NHE!

Nước giải khát của bà

Mùa hè đầu tiên, mẹ đưa tôi về quê thăm bà, phải xa mấy cái quán kem, quán chè, tôi thấy buồn ngơ ngẩn.

Quê bà nắng nhiều và gió cũng nhiều, trẻ con đầu trần, chân đất đứa nào cũng đen nhem nhẻm. Vậy nên khi một con bé trắng như cục bột là tôi xuất hiện, tôi nghe rất nhiều tiếng xì xào: Da chị ấy trắng như vôi vậy... Không phải, da chị ấy trắng như phấn cô giáo viết bảng chứ! Tôi bụm miệng cười vì những cách so sánh ngây ngô ấy.

Nắng nhiều là thế vậy mà giữa trưa lại mất điện. Nắng nóng tưởng như không thở được. Tôi định bỏ cơm không ăn nhưng bà dụ dỗ:

- Có canh hến nấu với bầu đấy, cháu ăn đến đâu là mát đến đó.

Vừa nói bà vừa chan canh cho tôi, húp bát canh sùm sụp, tôi thấy mát rượi.

Ăn xong, bà kéo tôi ra cái chõng tre, chiếc quạt nan trên tay bà phần phật vậy mà trên trán tôi những giọt mồ hôi vẫn thi nhau trượt xuống:

- Cháu có muốn uống giải khát không?

Tôi nhìn bà ngơ ngác:

- Bà cũng có nước giải khát á?

Bà gật gù:

- Có khối.

Rồi bà vào trong bếp xách ra một cái siêu trước ánh mắt tò mò của tôi. Bà rót nước ra bát, tôi chăm chăm nhìn cái màu nước ngà ngà vàng đầy háo hức. Bà lấy cái lọ thả vài thìa đường hoa vào. Đường vàng, nước cũng vàng lại thơm thơm khiến cánh mũi của tôi cựa quậy. Háo nước, tôi uống ừng ực cho đến khi hết sạch mới ngửng lên nhìn bà, hỏi:

- Nước gì mà ngon thế bà?

- Nước râu ngô tươi nấu với rau má. Hai thứ này giải nhiệt là nhất đấy.

Thế là ngày nào tôi cũng đòi bà cho uống nước rau má nấu lẫn với râu ngô. Uống nhiều sợ tôi chán, bà lại "đổi món". Lần này là một thứ nước trong vắt và ngọt lịm. Trí tò mò bị khiêu khích, tôi hỏi bà:

- Nước gì vậy bà?

- Nước này chỉ nhà quê mới có thôi.

Chiều hôm đó, bà đưa tôi ra ngoài vườn, chỗ có mấy giàn bí đã héo. Bà bảo:

- Lúc bí tàn thì cắt gốc rồi thòng cái dây bí vào một cái can nhựa, nước trong gốc bí chảy ra trong và mát lắm.

- Thế không sợ đau bụng hả bà?

- Đun sôi lên là tiệt trùng rồi còn gì.

Mùa hè ở quê không còn khủng khiếp như cảm nhận ban đầu của tôi nhờ những cốc nước mát mà bà gọi là nước giải khát. Những ngày ở quê ngắn ngủi nhưng đã để lại trong tôi rất nhiều dư vị.

Bà tôi giờ đã khuất núi nhưng mỗi mùa hè đến tôi lại rưng rưng nhớ về bà, người đã dành dụm từng quả trứng, quả hồng cho đứa cháu ở xa và chắt chiu từng giọt yêu thương tắm mát tâm hồn tôi trong những ngày nắng hạn.

HEHE. TRUYEN THU 3 DAY

Nhật ký "đi tù"

Can tội liều mạng kết hôn với người... chưa có vợ, to gan ăn nằm với người ta để rồi chín tháng sau nó bị tòa tuyên án bốn tháng tù giam. Một sợi xiềng xích nặng 3,5kg được thòng vào cổ, vào tay lẫn chân nó, có hai "cai ngục" giám sát thường xuyên.

Hàng ngày nó và xiềng xích bắt đầu bằng việc kéo nhau ra quyển lịch, buồn bã bóc từng tờ một để chờ ngày cuối tuần có chồng hay người thân đến thăm nuôi, nó âm thầm đếm ngược từng ngày.

Sau đó nó tiến hành vệ sinh cá nhân, cố gắng thật tiết kiệm nước vì một ngày nó chỉ được cấp một phích nước nóng, một âu nước đun sôi để nguội, nó phải cố khép nép sao cho đủ nước uống, nước xúc miệng và dành làm vệ sinh. Dù nó năn nỉ bã bọt mép cai ngục cũng kiên quyết không phát thêm một phích nước nào để tắm. Họ còn bảo làm thế vì muốn tốt cho nó.

Mỗi cuối tuần chồng đến thăm, dù nhung nhớ bịn rịn vô cùng nó cũng không dám nhao đến ôm, nó biết thân biết phận mình tù tội, bẩn thỉu như con hủi. Bởi suốt một tháng trời giữa mùa hè mà chẳng được tắm dù các "sản phẩm dầu nhớt" từ xiềng xích vẫn gửi vào đều đều. Cũng may chồng tâm lý luôn động viên nó cố gắng, đồng thời trao đến nó ánh mắt chứa đựng tình yêu và cái siết tay rất chặt nên đã tiếp thêm cho nó dũng khí để một mình vượt qua khó khăn dù tội này do cả hai gây ra.

Trong tù, nó có nhiệm vụ chăm xiềng xích cho tốt, lau dọn làm sao cho nó sáng bóng lên và sạch sẽ, nó còn phải gọt giũa nối những mẩu sắt vào cho xích thêm dài và nặng. Công việc đều đặn ngày nào cũng như ngày nào khiến đứa ưa hoạt động, mồm năm miệng mười hay cười hay nói như nó giờ như phát ốm.

Nó bị xích suốt ngày. Chỉ khi các cai ngục rảnh rang đến kiểm tra thành phẩm thì gỡ ra cho nó nhẹ người chút ít, đó là giờ phút hiếm hoi nó được thư giãn nhìn trời nhìn mây ngắm cỏ cây hoa lá qua lỗ thông gió be bé. Họ luôn sợ gió, nắng, mưa làm xiềng xích bị gỉ nên tất cả các cửa đều bị đóng kín, biệt lập với bên ngoài.

Vệ sinh và nối thêm xích xong thì nó được chợp mắt chốc lát lấy sức đêm thức còn làm tiếp, công việc đòi hỏi sự nhẫn nại và thận trọng, đêm chỉ hơi trở mình là nghe tiếng rung của xích, nó giật mình thức giấc nhớ ra lại hì hụi làm việc của mình, kiên trì như con ong làm tổ, không một tiếng kêu than.

Thức ăn trong tù toàn những thứ đắng nghét dành cho kẻ tội đồ. Thực đơn của nó luôn là cơm hấp nghệ, gân bò hầm tam thất, tim lợn nấu ngải cứu, rau má luộc, nghệ trộn mật ong... Nó sắp phát rồ thì cai ngục hơi nhân nhượng, ban cho ít thịt rang nghệ và rau ngót. Không quên kèm theo câu chí mạng: "Muốn ăn ngon để chồng con cho người khác" cố mà kiêng khem đi.

Nó gạt nước mắt trệu trạo nhai trong dạ thì nghĩ thầm, sau này có ai xúi nó "tái phạm" hẳn nó sẽ cho người đó một trận tơi tả, tởn đến già rồi.

Ai lại giữa mùa hè mà quần áo tù lúc nào cũng dài lụng thụng, khiến mồ hôi ướt đầm lưng và ngực, tai thì bị bịt bông kín, chân đi tất, thật hãi hùng.

Ấy thế rồi sống mãi nó cũng quen đi, hết tháng các cai ngục nơi lỏng cho nó một chút khi thấy nó chịu khó lao động, xích đã nặng thêm 1,3kg. Giờ thực đơn bữa ăn cũng phong phú hơn và không bị tra tấn bởi mấy món nhớ đời. Nó được tắm rửa bằng bảy thứ lá cộng với xông bằng nước gừng, người sạch sẽ sảng khoái hơn. Rồi hàng ngày được cấp thêm một phích nước nóng để tắm rửa. Cuối tuần gặp chồng nó tự tin hẳn.

Nhưng ở tù đúng là có trăm ngàn tâm sự, thi thoảng nó lại bị cai ngục đàn áp, chỉ trích vì bất đồng về cách chăm sóc xích, nó chẳng dám cãi, tủi cực khôn cùng chẳng biết tỏ với ai, nó khóc.

Có những đêm sợi xích rung ầm ĩ, bị bẩn nó phải thức chong chong cả đêm để lau, mắt thâm quầng đỏ quạch, tưởng phát bệnh, vì những vất vả và bức xúc đã có lúc nó nuôi tâm tưởng vượt ngục trở về với cuộc sống thanh bình tự do ngày nào, rũ bỏ sạch trơn những tội lỗi nhưng lại chạnh lòng nhìn xiềng xích từng trói nó bấy lâu, đã gắn bó ít nhiều, giờ bỏ đi sao đành, lương tâm không cho phép. Rồi rùng mình nghĩ cảnh tẩu thoát bất thành bị truy bắt lại, tội tăng thêm một bậc thì còn mặt mũi nào nhìn kẻ tòng phạm ngày trước, hẳn chồng nó sẽ vô cùng thất vọng.

Đành cố tu tỉnh cải tạo cho tốt, chờ ngày mãn hạn hoặc được hưởng lượng khoan hồng thì hơn. Sẽ thích nghi được thôi.

Và khi những tờ lịch trên tường mỏng đần, số ngày nó đếm ngược đang bé đi thì ngày tự do sắp đến.

Chao ôi, gia đình nó đã được đoàn tụ. Cũng vì Hà Nội đất chật người đông, khói bụi và ồn ã nên nhà chồng đã ngỏ ý đón mẹ con nó về quê để chăm sóc trong bốn tháng đó mà.

TRUYEN THU 4 NE

Phụ nữ thật phức tạp!

1. Nếu bạn hôn cô ấy, bạn không phải là chàng trai lịch lãm. Nhưng nếu không hôn, bạn chẳng phải đàn ông!

2. Nếu bạn khen ngợi tán dương nàng, nàng sẽ cho rằng bạn đang nói dối. Nếu không, bạn chỉ là kẻ tầm thường vô dụng.

3. Nếu bạn tán thành mọi ý thích của cô ấy, bạn thật quá trẻ con và không quyết đoán. Nếu bạn không làm như vậy thì bạn sẽ bị chê là chẳng hiểu gì về phụ nữ cả.

4. Nếu bạn thăm nom cô ấy thường xuyên, cô ấy sẽ nghĩ: "thật tẻ nhạt". Nếu không, bạn bị kết tội "ăn ở hai lòng".

5. Nếu bạn ăn mặc đẹp và thời trang, nàng sẽ nói bạn là dân chơi. Nhưng nếu không, bạn lại bị chê là một chàng "gà mờ" không hấp dẫn.

6. Nếu bạn ghen tuông, bạn thật tồi tệ và ích kỷ. Không ghen ư? Nàng sẽ tuyên bố: Bạn không yêu nàng.

7. Nếu bạn chậm vài phút, nàng sẽ phàn nàn về việc phải chờ đợi khổ sở như thế nào. Nhưng nếu nàng đến muộn, nàng sẽ cười rất tươi với giọng nói thật nhẹ nhàng: "Đó là phong cách của con gái".

8. Nếu bạn chuyện trò thân mật với những cô gái khác, bạn sẽ được xếp vào hạng cần xem xét lại phẩm chất. Nhưng nếu nàng thân thiết với những chàng trai khác thì đó là việc tự nhiên thôi, vì nàng là con gái mà.

9. Nếu bạn thỉnh thoảng mới hôn nàng, nàng tự cho là bạn quá lạnh lùng. Nếu bạn hôn thường xuyên, nàng sẽ hét lên rằng bạn đang lợi dụng!

10. Nếu bạn không cầm tay để đưa nàng sang đường, bạn thật thiếu đạo đức. Nhưng nếu bạn làm thế, người ta lại cho rằng bạn đang áp dụng "sách lược" để quyến rũ người ta.

11. Nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ khác, bạn sẽ "vinh dự" được nàng tố cáo tội quấy rối. Thế nhưng chính cô gái ấy có khi lại đi giải thích rằng cô ấy được đàn ông ngưỡng mộ.

12. Khi bạn nói, nàng muốn bạn lắng nghe. Và khi bạn nghe thì nàng lại "bắt" bạn phải nói.

Tóm lại, phụ nữ cũng vô cùng phức tạp, nhu mì yếu đuối lại hay phàn nàn, chê trách người khác; dễ thương, quyến rũ để rồi luôn làm trái tim phái mạnh bị xáo trộn và mọi việc rối tung lên... Vậy nhưng họ vẫn là một nửa vô cùng quan trọng của thế giới.

Đứng dậy nhé, bạn của tôi!

Ngày hôm qua, bạn nói với tôi: "Giá mà có thể quên được hết mọi chuyện"...

Ngày hôm qua, bạn hỏi tôi: "Con trai có thể khóc không?". "Tất nhiên, có ai cấm đâu" - Tôi đã trả lời bạn như vậy vì tôi nghĩ rằng ai cũng có lúc buồn và những lúc như vậy, nếu cảm thấy điều gì có thể khiến mình tốt hơn, thì cứ làm và cũng đừng quá quan tâm những người xung quanh sẽ đánh giá mình như thế nào. Họ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn, nhưng bạn mới là người quyết định cuộc sống của chính mình.

Ngày hôm qua, bạn nói với tôi: "Giá mà có thể quên được hết mọi chuyện."

- "Đừng có ngốc nghếch như vậy. Rồi cậu sẽ thấy hối hận" - Tôi gào lên phản đối, cho dù tôi biết đó chỉ là ý nghĩ. Bởi vì tôi đã trải qua cảm giác đó nên tôi hiểu... Tôi cũng đã từng ước mình có thể quên quá khứ. Và rồi, tôi được/bị quên. Lúc đầu, tôi đã vui - vì tất cả những chuyện buồn trong quá khứ, tôi không còn nhớ nổi. Cái đầu tôi là mới. Tôi dự định sẽ ghi vào đó những điều hoàn toàn mới và chắc chắn, sẽ nhiều niềm vui hơn những nỗi buồn...Nhưng rồi tôi bắt đầu nhận ra, cảm giác cô đơn đang dần choán lấy tâm trí mình. Tôi vẫn liên lạc với những người bạn cũ, nhưng khoảng cách ngày một lớn lên bởi tôi đâu nhớ nổi họ là người thế nào, tôi quen họ ra sao? Tôi chới với trong những mối quan hệ không xác định, những câu chuyện không đầu không cuối...và đôi lúc khóc nấc lên vì tôi không hiểu chính bản thân mình.

Cứ cho là bạn có thể quên hết và mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhưng chẳng ai chắc là sau này, bạn sẽ không vấp phải những chuyện tương tự. Và cuộc đời của mỗi người cũng không phải là trang giấy, gạch xóa linh tinh rồi thì có thể xé đi! Ước mình có thể quên những chuyện tồi tệ, chi bằng bạn hãy dũng cảm đối diện với chúng. Có thể khó khăn nhiều đấy, buồn phiền nhiều đấy...nhưng sau này, bạn chẳng còn sợ chúng nữa.

Ngày hôm qua, bạn than với tôi: "Cuộc sống này không còn ý nghĩa!" "Ý nghĩa cũ mất đi rồi, thì tìm một cái mới" - Tôi trả lời kèm theo một cái mặt cười nhăn nhở. Bạn trách tôi suy nghĩ nông cạn quá, trẻ con quá. Nhưng ước gì bạn có thể nghĩ như tôi. Bạn coi điều gì là ý nghĩa sống? Bạn tìm ý nghĩa đó ở đâu - trong học tập? trong công việc? hay là từ gia đình? Bạn bè? Và tại sao bạn lại cảm thấy cuộc sống của mình không còn ý nghĩa - học tập sa sút? công việc trì trệ? gia đình mâu thuẫn hay bạn bị bạn bè xa lánh? Hãy thử nghĩ nghiêm túc đi rồi trả lời cho chính bản thân bạn biết. Còn tôi, tôi chỉ muốn đính chính lại rằng: câu nói bên trên kia - không phải nông cạn, cũng chẳng phải trẻ con, mà đó là lạc quan, là hy vọng.

Bạn có biết một đứa trẻ phải ngã bao nhiêu lần để có thể đứng vững trên đôi chân của mình không? Tôi dám chắc là không ít lần nó khóc nức nở vì đau. Và giả sử đứa trẻ đó vì sợ ngã đau mà không dám tập đi nữa, thì mãi mãi nó chỉ biết bò mà thôi!

Và chúng ta cũng vậy bạn ạ! Đừng chỉ vì một - hai lần thất bại mà vội vã cho rằng mình không thể thành công!

Ngày hôm qua, tôi cũng đã tặng bạn một niềm tin rồi đó - Đứng dậy nhé, bạn của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quyyenthe