CHƯƠNG 36 : NGÂN DỰC MA LANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ giả tu luyện trước lục trọng thiên chỉ cần tích lũy linh lực, từ từ rèn luyện cơ thế là được, tiến giai cũng khá đơn giản dễ dàng.

Nhưng từ thất trọng thiên, mỗi cánh cửa đột phá đều cao hơn một cấp độ, tấn cấp gian nan hơn rất nhiều.

Nói chung, võ giả nếu có tư chất phi phàm, lại có nhiều linh thạch linh tài phụ trợ, thêm khắc khố tu luyện thì mới có hi vọng đột phá vào Khai Nguyên cảnh trước tuổi hai mươi.

Tần Liệt hôm nay mới có mười lăm, có thế đạt cảnh giới Luyện Thế thất trọng thiên, đã là rất kinh người.

Cảm nhận trong các huyệt đều đau nhức khiến hắn nhận ra khố tu nửa năm nay đã giúp hắn tới gần cánh cửa đột phá bát trọng thiên.

Cảnh giới Luyện Thể bát trọng thiên, chính là tu luyện huyệt khiếu!

Bí quyết là chỉ cần làm cho huyệt khiếu có thể thông suốt và phóng thích linh lực, thì việc tu luyện huyệt khiếu sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

Từ thất trọng lên bát trọng thiên, bước đầu tiên là làm cho huyệt khiếu có thể thu nạp linh lực, sau đó là thông qua huyệt khiếu để phóng thích linh lực ra ngoài.

Một khi huyệt khiếu có thể thông linh lực, nghĩa là hắn đã vượt tới cảnh giới bát trọng thiên!

Chân vẫn bước về phía trước, trong lòng hắn đầy vui sướng, lặng lẽ thử ngưng tụ linh lực trùng kích huyệt khiếu.

Linh lực như dòng suối chậm rãi chảy trong người, dùng tinh thần lực quan sát, hắn thấy được quỹ tích vận hành của linh lực, thấy được linh lực đi vào gân mạch, vào huyệt khiếu.

Hắn nhìn thấy được rất nhiều huyệt khiếu khác nhau, nhưng vì nhiều quá, nên không thể biết tên từng cái nổi.

Hắn chậm rãi tích tụ linh lực, rồi thử nghiệm đánh thẳng vào một huyệt không biết tên trước ngực.

"Xuy xuy! Oanh!"

Thanh âm của sấm sét từ huyệt khiếu kia truyền vào óc hắn.

Huyệt khiếu bị linh lực công kích, nhưng như có một bức tường lôi điện ngăn cản, khiến linh lực không thể vào được, bị chặn lại bên ngoài huyệt.

"Cái này, đây là..."

Tần Liệt chấn động, trợn mắt, bước chân loạng choạng, suýt ngã.

"Sao vậy? Ngươi mệt quá phải không? Có cần nghỉ ngơi không?" Lăng Ngữ Thi đi ngay phía sau thấy vậy vội đi lên đỡ hắn, ân cần hỏi han.

Lắc đầu, Tần Liệt hơi dừng lại, ý bảo mình không sao.

Cảm nhận được làn da mềm mại của nàng chạm vào người, Tần Liệt hưởng thụ một chút, nhưng cũng biết lúc này không phải là lúc thích hợp nghĩ lung tung, nên nói: "Hơi phân tâm chút thôi, ta không sao đâu." Rồi lưu luyến rời ra, tiếp tục đi trước dẫn đường.

Lưu Duyên và người Lăng gia nghi ngờ nhìn họ, rồi đi theo.

"Toàn thân có bao nhiêu là huyệt khiếu, vậy mà... hồi trước khi lực lôi điện chui vào, mỗi lần linh lực vận chuyến qua gân mạch, mình còn thắc mắc lực lôi điện kia từ đâu mà có, thì ra là trốn trong huyệt khiếu! Nói như vậy, lúc luyện Thiên Lôi Cức, là cũng luyện huyệt khiếu luôn sao?"

Tần Liệt không hiếu gì cả, không biết huyệt khiếu có lực lôi điện như vậy đến cùng có ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của hắn hay không, không biết tình huống này tột cùng mà nói là tốt hay xấu.

"Xem ra, phải tìm lúc nào đó kiếm tra một chút, muốn đột phá bát trọng thiên, nhất định phải kích phát được linh lực từ huyệt khiếu, bây giờ lực lôi điện chiếm mất huyệt khiếu, không biết có ảnh hướng tới việc tiến giai bát trọng hay không.

Nghĩ thế, hắn không tiếp tục thử nữa, mà tập trung tinh thần vào việc dẫn đường.

Đi suốt đêm, đến khi gần sáng, mọi người nhìn ra xa có thế thấy ẩn hiện một ngọn núi cao vút trong mây.

"Đó là Hàn Vụ sơn!" Lưu Duyên lau mồ hôi trán, nói: "Ở Hàn Vụ sơn có võ giả hoạt động, nếu may mắn gặp được một tiểu đội săn thú, chúng ta có thế tăng thực lực! Còn nếu không, chúng ta cũng có thể vòng qua Hàn Vụ sơn đi về, không cần tiếp tục đi sâu vào trong Cực Hàn sơn mạch nữa."

Nghe hắn nói vậy, ai cũng thở phào, cảm giác như sắp thấy ánh rạng đông.

"Vượt qua ngày hôm nay đã, hôm nay là ngày gian nan nhất, nếu còn sống ra khỏi rừng, mới có thế tới Hàn Vụ sơn." Cao Vũ giội một ca nước lã.

Hắn nói xong, nét vui vẻ của mọi người biến mất, biết hắn nói không sai, bây giờ vẫn chưa phải là lúc có thể buông lỏng cảnh giác.

Mọi người lại tiếp tục chạy.

Không bao lâu, mặt trời mọc, ánh mặt trời xuyên qua những tầng cây rậm rạp.

"Dừng lại!" Lưu Duyên đột nhiên khẽ quát, thần sắc ngưng trọng: "Phía trước... có linh thú cường đại đang tới, không xong, đã qua tới rồi!"

Hắn có tu vi Khai Nguyên cảnh, cao hơn so với tất cả những người còn lại, nên có thể cảm giác được dị động trước tiên cũng là chuyện đương nhiên.

"Không phải nói sẽ không đụng phải bầy linh thú sao?" Một võ giả Cao gia quát.

"Linh thú không phải vật chết, chúng không vĩnh viễn chỉ ở trong ổ, trên đường chúng ta không đụng phải ổ linh thú nào, chứng minh Tần Liệt dẫn đường không sai." Lưu Duyên lạnh lùng liếc người kia: "Lần này là ngoài ý muốn, linh thú hoạt động, đâu có ai đoán được chúng sẽ xuất hiện ở đâu."

"Lưu đại ca, có tránh được không?" Lăng Ngữ Thi biết linh thú cường đại rất đáng sợ, lo lắng hỏi.

Lắc đầu, Lưu Duyên cười khổ: "Không tránh được, chúng tới ngay rồi. Hi vọng... không phải thú cao giai, nếu không phiền toái còn lớn hơn."

"Tới gốc đại thụ, kết trận phòng ngự, chuẩn bị ứng phó." Cao Vũ lạnh lùng quát.

Mọi người tỉnh ra, mặc kệ là họ Lăng hay họ Cao đều vội tụ lại, kết thành trận hình phòng ngự, chú ý cẩn thận chuẩn bị ứng phó với đàn thú.

"Hi vọng vận khí chúng ta không đen đủi quá, sắp tới Hàn Vụ sơn rồi, hi vọng sớm qua." Lăng Dĩnh cầu nguyện nho nhỏ.

Những người khác cũng giống nàng, đều âm thầm cầu bái, hi vọng chỉ là đàn linh thú nhất giai.

"Hô!"

Đột nhiên, một con sói to cao gần hai mét, trên lưng có một đôi cánh lớn màu bạc từ phía trước nhô đầu ra.

"Ngân Dực ma lang! Là... là Ngân dực ma lang, thôi xong rồi!"

Lăng Hâm nhìn thấy con thú, nét mặt sợ hãi vô cùng, tuyệt vọng rên rỉ.

Lưu Duyên, Lăng Ngữ Thi, Cao Vũ, mọi người nhìn thấy con ma lang cũng mặt xám như đất, mắt đầy hoảng sợ, cũng sinh lòng tuyệt vọng như Lăng Hâm.

Ngân Dực ma lang thích nhất là ăn thịt người, một khi nhìn thấy nhân loại, chúng tuyệt đối sẽ không buông tha, luôn muốn ăn sống nuốt tươi hương vị thịt người.

"Sắp ra khỏi rừng rồi, sao lại đụng phải Ngân Dực ma lang, không lẽ ông trời thực muốn tuyệt đường chúng ta?" Lăng Phong cười khổ.

"Aiz, lần này chết chắc rồi, Ngân Dực ma lang thường không bao giờ xuất hiện một mình, một chút cơ hội cũng không có rồi." Lăng Tiêu vô lực nói.

"Thực vất vả mới sống sót trong tay Toái băng Phủ, lại bị Ngân Dực ma lang xé nát, ta thực không cam lòng! Sớm biết như vậy, lúc ấy liều mạng với bọn Toái Băng Phủ, giết chết thêm một đứa là buôn bán đã lời!" Một võ giả Cao gia nói.

"Trong sự tuyệt vọng của bọn họ, một con lại một con Ngân Dực ma lang dần dần từ phía trước hiện ra, rồi lại một con... Ngân Dực ma lang ngoi đầu ra, làm bao nhiêu ý chí quyết tử triệt để bị đánh tan, khiến cho bọn họ chỉ còn lòng sợ hãi.

Ngân Dực ma lang là linh thú nhị giai, tương đương với võ giả Khai Nguyên cảnh, trong bọn hmọ chỉ có một mình Lưu Duyên là Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, một chọi một, chưa chắc đã là đối thủ của Ngân Dực ma lang...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị#gioi