Chap 7: Bà cụ nửa đêm đốt vàng mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vẫy tay ra hiệu muốn lên xe, cả người tôi mất hết cảm giác đến sức phanh xe cũng không có nhưng cuối cùng tôi vẫn cắn răng giẫm phanh, cửa xe mở ra bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc âu phục từ từ bước lên xe tôi không đợi hắn mở miệng trực tiếp nói:
- Muốn chém muốn giết gì tùy ông chỉ xin ông đừng liên lụy đên người thân của tôi, được không?

Tôi nghĩ thời khắc này có lẽ sẽ là những giây phút cuối cùng trong cuộc đời mình có khi mai tôi sẽ được lên báo với tiêu đề : “nam thanh niên 26 tuổi lái xe buýt liên tục 30 ngày mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi 3 tiếng dẫn đến mệt chết!!!”.

Mặt người đàn ông trung niên không có vẻ bất ngờ như tôi nghĩ chỉ hờ hững nói một câu:
-Tiếp tục lái đi, đêm nay cậu sẽ không chết.

Tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng thì hắn lại gần rồi ngồi xuống ngay bên cạnh mà kể cũng lạ từ sau khi hắn lên xe, tôi đã lái được xe ra vườn Thải Trích không bao lâu thì về đến văn phòng tổng trạm.

Tôi thoát khỏi cái vòng lặp kia rồi!

Xuống xe tay chân tôi đều mềm nhũn ra đứng cũng không vững nữa, tôi tiến lên đang muốn nói chuyện với người đàn ông kia ,thì hắn vung tay lên nói thẳng:
-Cậu không cần vội vàng hỏi làm gì đêm nay, tôi đã tìm được cậu rồi.

Tôi thắc mắc hỏi:
-Sao ông biết tôi sẽ xảy ra chuyện?

Hắn nói:
-Chu Bỉnh Khôn không chết là bởi vì hắn nghe lời tôi cho nên hắn chỉ bị mất ngón tay mà thôi còn Hoàng Học Dân không tin tôi còn nói tôi là tên lừa đảo, vì vậy  hắn chết rồi. Không phải tôi không cứu hắn mà do hắn cố chấp.

“Nói cách khác, Chu Bỉnh Khôn nói cho ông việc này và rồi tối nay ông đã tới tìm tôi?”  Tôi dò hỏi.

Người đàn ông gật đầu nói:
-Đúng vậy! Chu Bỉnh Khôn đã kể hết với tôi và nhờ tôi cứu cậu một mạng .

Tôi rất cảm kích nói:
-Thật sự cám ơn ông nếu như không phải gặp được ông có khi đêm nay tôi đã phải bỏ mạng ở đây.

Ông chú lắc đầu :
-Cậu không cần cám ơn tôi, Phật nói :"giúp người chính là giúp mình, cứu cậu đồng thời cũng là cứu tôi, có điều cậu cần phải phối hợp tôi làm một số việc thì sau này cứ yên tâm làm tài xế xe buýt tuyến số 14 sẽ không chết đâu còn không tự mình gánh lấy hậu quả."

Tôi nghĩ ngợi nói: Như vậy đi, đại thúc chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, được không?

Hắn gật đầu, tôi dẫn hắn tới ký túc xá vừa đóng cửa lại trực tiếp hỏi một câu:
- Đêm nay, trên xe buýt có một cô gái tầm 20 tuổi nhưng khi vừa đến Mị Lực Thành thì cô ây đã biến mất không thấy tăm hơi mặc dù xe không có mở cửa.

Người đàn ông này cũng không quanh co lòng vòng, hắn gật đầu nói: “Đúng, nàng là ma.”

Cái gì? Mắt tôi trợn lên suýt nữa thì rơi ra ngoài! Nói cách khác cô gái kia căn bản không hề nói đùa?

Nghĩ lại thời điểm đó tôi cười khẩy cho rằng đó là lời nói đùa nhưng nàng lại một chút cũng không đùa!

Thấy tôi vị dọa không nhẹ, đại thúc nhỏ giọng hỏi tôi:
-Cậu không thấy cô gái kia nhìn rất quen sao?

Tôi lắc đầu nói:
-Con người của tôi nếu đã gặp rồi thì sẽ không quên đâu mà tôi lại hoàn toàn không biết cô gái kia là ai? Nhưng vừa mới dứt lời tôi chợt nhớ tới tấm thẻ căn cước kỳ lạ kia!

Trong đầu lóe lên một cái, tôi mở ngăn kéo tìm tấm thẻ kia, định thần nhìn lại, hóa ra là nàng!

Đêm nay, cô gái ngồi xe buýt kia chính là chủ nhân của chiếc thẻ căn cước này: “Cát Ngọc”!

Nói cách khác, đây là một tấm thẻ căn cước của người chết!

Tôi còn vẫn giữ lại chờ chủ nhân đến nhận lại thật không ngờ .

Hấn ta nói với tôi:
- Đêm nay chính là nàng ngồi xe buýt với cậu cả bé gái hay quên mang tiền đi xe cũng là nàng, chỉ có điều đó là dáng vẻ lúc nhỏ của nàng.

Tôi kể lại sự kỳ lạ của bà nội trước khi  mất cho hắn nghe thì hắn gật đầu nói:
- Lúc đó đứng bên cạnh cậu chính là ma nữ, tám chín phần là Cát Ngọc.

"Có phải bà nội tôi bị Cát Ngọc hại chết không ?"Tôi vội vàng hỏi.
Hắn ta lắc đầu nói:
- Không phải, cậu là tài xế đặc biệt nhất bởi vì đến bây giờ Cát Ngọc vẫn không giết cậu, còn nguyên nhân ở đâu tôi không cũng không rõ nhưng ba tài xế trước đây từng thu được nhẫn, dây chuyền, giày cao gót lại không có thẻ căn cước.

-“Nói cách khác, thân phận của Cát Ngọc chỉ có tôi biết?” Tôi hỏi lại.

-“Không sai, Cát Ngọc nếu như muốn giết cậu tại thời điểm nàng vừa mới lên xe thì cậu liền mất mạng, nhưng nàng vẫn không làm gì, tôi đang nghĩ có phải là nàng muốn xin sự giúp đỡ.” Người đàn ông phân tích.

Tôi không biết nên nói cái gì! Hắn ta lại nói:
- Tôi đã từng điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, mười hai năm trước nàng bỏ mạng ở ven đường bị người ta moi tim cho nên những người có tâm hồn dơ bẩn đều bị nàng giết chết, hai tài xế đều trước bởi vì tham tiền tự biển thủ nhẫn vàng cùng dây chuyền cho nên đều chết tức tưởi .

Nói đến đây hắn hạ giọng nói tiếp:
- Cậu với mấy người kia không giống nhau, không tham lam đồ vật của người khác, cũng chính là bởi vì nhìn thấy điểm này, cho nên tôi mới giúp được cậu, nếu như cậu lấy nhẫn cùng dây chuyền thì muốn  tôi cũng cứu không được.

Chuyện phát triển đến giờ phút này, đã dần dần rõ ràng tôi hỏi lại : “Vậy tôi nên làm gì bây giờ”?

- Tiếp tục lái xe đi, Cát Ngọc tạm thời sẽ không hại cậu đợi tôi điều tra thêm một thời gian nữa, đúng rồi nói cho tôi nghe thân phận của Cát Ngọc.

Trên Thẻ căn cước chỉ có địa chỉ gia đình của Cát Ngọc gia đình nàng  ở một thôn làng nhỏ, nàng hẳn là một cô bé ham học, thi đậu học viện nghệ thuật nhưng lại bị phần tử bất hợp pháp móc trái tim đem đi bán. Phải biết một trái tim trên chợ đen chí ít có thể bán 40 vạn.

Lúc hắn gần đi, tôi lại hỏi:
- Đại thúc, Chu Bỉnh Khôn nói tuyệt đối không nên mở ra chỗ ghế điều khiển, ông có biết  phía dưới giấu vật gì không?

Hắn gật đầu nói biết tôi hỏi muốn hỏi tiếp xem nó là gì thì hắn không nói chỉ bảo :"Cái này tạm thời không cần biết, nói chung cậu đừng mở ra là được. Những lời Chu Bỉnh Khôn nói với cậu đều do tôi từng nhắc nhở."
Người đàn ông bỏ đi rồi, tôi cũng chưa biết tên của hắn cũng như  không biết phía dưới chỗ điều khiển đến cùng là cất giấu cái gì.

Lại qua một quãng thời gian, tôi không thấy có chuyện kỳ lạ nào xảy ra nữa, có điều tôi vẫn không nghĩ ra nếu Cát Ngọc không muốn giết tôi, tại sao phải cho tôi đi vào vòng lặp chết chóc, chắc hẳn nơi này vẫn còn ẩn giấu bí mật gì đó?

Lòng dạ rối bời lái xe cũng không tập trung lúc tôi bừng tỉnh, trong nháy mắt sợ hết hồn, đạp mạnh phanh xe bởi vì ở chính giữa con đường vùng ngoại thành, có một bà già đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất hoá vàng tiền.

Lốp xe buýt ma sát trên mặt đất tầm ba, bốn mét mới dừng lại, lúc đó đầu xe cách bà lão kia khoảng hai thước!

Tôi sợ hãi không thôi, suýt chút nữa thành tội phạm vào tội giết người rồi.

Nhảy xuống xe, tôi nói với bà lão kia: Bà ơi, nửa đêm rồi sao không nghỉ ngơi còn đốt tiền giấy ?

Bà lão không ngẩng đầu lên, nói: 
-Con trai của tôi bị tai nạn xe cộ chết ở nơi này, hàng năm vào lúc này tôi đều đốt cho hắn ít tiền hoa.

Tôi rất buồn bực nói thầm bà lão này hoá vàng tiền sao không ngồi gọn sang một bên đốt ? Ngồi xổm ở giữa đường rất  nguy hiểm đó.

Một lần nữa lên xe buýt, tôi tránh bà lão, tiếp tục đi về trạm , xe mới vừa mới đi được một chút, tôi đột nhiên nhớ ra, chết mẹ!

Trần Vĩ đã từng nói với tôi, không tới trạm không cho phép đỗ xe, dù cho gặp người gần chết, cũng không thể dừng lại!

Tôi vừa nãy làm cái gì? Không có trạm liền đỗ xe buýt lại!

Tôi thật muốn đánh chính mình hầu như những gì Trần Vĩ đã nói không được làm thì tôi đều phạm vào, đang sốt sắng lo lắng thì dọc theo con đường xưởng Tiêu Hóa này lại khá an ổn chỉ có mấy hành khách ngồi mấy trạm rồi xuống xe.

Dừng xe lại ở tổng trạm xưởng Tiêu Hóa, tôi thở dài, hai tay tạo thành hình thánh giá cầu nguyện :
-Chúa cứu thế chúa Giêxu cầu người phù hộ con a!

Đúng lúc đang nhắm mắt lẩm nhẩm , bỗng nhiên bên tai truyền đến một câu nói :“ Ha ha, anh làm gì thế đây?”

Tôi nghiêng đầu nhìn lại, đũng quần run lên suýt chút bị doạ tè ra quần!

Trước cửa xe buýt là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ áo da bó sát người, rất thời thượng, hơn nữa tóc dài xõa trên vai gợi cảm đến cực điểm, nàng chính là Cát Ngọc.

Tôi nghĩ xong đời ! lần thứ nhất phạm vào kỵ húy là ở xưởng Tiêu Hóa dừng lại quá mười phút sau đó liền gặp gỡ Cát Ngọc.

Như vậy lần thứ hai phạm vào kỵ húy không tới trạm đã đỗ xe, sau đó lại gặp gỡ Cát Ngọc.

Tuy rằng người đàn ông kia nói rằng  Cát Ngọc tạm thời sẽ không hại tôi nhưng giờ khắc này thấy nàng vẫn thực sự lạnh cả người.

-“Anh tài xế này, xem ra anh rất hồi hộp nha?” Nàng giơ lên một đồng tiền xu nhìn tôi cười nói.

Tôi ấp úng nói: Đại tỷ à! Tôi đi dương quan đạo , cô đi cầu độc mộc( nghĩa là: đường ai nấy đi) chúng ta không cùng một dạng, cô hại tôi làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro