38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Đỗ Hà đi khỏi, Lương Thùy Linh không nói thêm gì, cô quay trở lại hội trường, chuẩn bị phát biểu lễ bế mạc.

Thấy Lương Thùy Linh đi xa, cơ thể căng thẳng của Đinh Bội Kỳ mới thả lỏng, cô nhóc cẩn thận hỏi Tiểu Ngải: "Đàn chị, Nhị tiểu thư mà chị vừa nói là ai vậy?"

Tiểu Ngải khoanh tay, tỏ vẻ bực tức: "Đây là chuyện em nên hỏi sao? Chuyện riêng của Lương tổng em cũng dám lắm mồm?"

Hai tay Đinh Bội Kỳ đan vào nhau, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đàn chị, xin lỗi, có phải... em vừa gây thêm phiền phức cho chị?"

Tiểu Ngải dù có giận cô nhóc cũng không thể bộc lộ ra ngoài, chỉ nặng nề thở dài: "Không có phiền phức gì, tuy Lương tổng nhìn nghiêm khắc thế thôi nhưng chị ấy không rảnh tính toán với mấy hạng tép riu như chúng ta đâu."

Dứt lời, Tiểu Ngải lại nói: "Nhưng em phải nhớ, đừng gọi cô gái vừa nãy là 'Chị' nữa."

Đinh Bội Kỳ hồ đồ: "Tại sao ạ?"

Tiểu Ngải: "Nói cho em biết cũng được, để sau này em ở cùng nàng còn biết cư xử đúng mực. Người vừa mới đi WC cùng em không phải là nhân viên bình thường, nàng là Nhị tiểu thư của tập đoàn Đỗ thị, là vợ tương lai của Lương tổng nhà chúng ta."

Đồng tử trong đôi mắt của Đinh Bội Kỳ giãn nở.

Tiểu Ngải chọc vào trán Đinh Bội Kỳ: "Cho nên 'Chị' là xưng hô em có thể gọi sao? Cả thế giới chỉ có mỗi Lương tổng mới được gọi nàng như thế có hiểu không?"

Thế giới quan của Đinh Bội Kỳ vỡ nát.

Cô nhóc vất vả sắp xếp lại thế giới quan của mình, nói lắp hỏi: "Nhưng Đỗ Hà trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Lương tổng mà?"

Tiểu Ngải: "Đúng là Lương tổng lớn hơn Nhị tiểu thư. Vậy thì sao? Nhị tiểu thư muốn nghe, Lương tổng nguyện ý gọi, người ta tình nguyện sủng vợ mình, em quản được à?"

Đinh Bội Kỳ vội vàng nói phải.

Tiểu Ngải nhấn mạnh: "Với lại, tôi sợ em gây rắc rối mới nói cho em biết điều này, em tuyệt đối không thể nói lại với người khác. Bình thường em to mồm, tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng bản chất việc này khác hẳn, nếu em dám tiết lộ thì có thể trực tiếp rời khỏi công ty, cả đời này tôi sẽ không để ý đến em nữa!"

Đinh Bội Kỳ níu tay áo Tiểu Ngải, vẻ mặt hoảng loạn: "Đừng đừng đừng đàn chị, em hứa tuyệt đối giữ bí mật!"

Tiểu Ngải lạnh lùng hừ một tiếng.

* * *

Đỗ Hà mang theo tâm trạng trĩu nặng ngồi trên xe buýt, trên đường trở về Tiết Tiểu Bạch có tìm nàng nói chuyện nhưng nàng lại không có phản ứng gì.

Có lẽ nhiều năm qua Lương Thùy Linh luôn đối xử tốt với nàng nên nàng mới cho rằng sự cưng chiều này là điều hiển nhiên. Kỳ thực Lương Thùy Linh cũng có thể đối xử tốt với những người khác, nhưng trước giờ nàng lại hoàn toàn không nhận ra được điều này.

Trong tiềm thức, dường như Lương Thùy Linh chỉ thuộc về một mình nàng.

Có điều trên đời này sao lại có người chỉ thuộc riêng về một người khác?

Thùy Linh... có các mối quan hệ cá nhân của mình, có những người những kẻ mà Đỗ Hà không biết, dĩ nhiên cũng sẽ có người mà cô lưu tâm.

Đỗ Hà cắn chặt môi dưới, lông mi không ngừng run rẩy.

Nàng không nên ghen bởi vì chút chuyện nhỏ nhặt.

Lý trí của nàng đang cố thuyết phục nàng, nhưng trái tim của nàng lại không khống chế được đau nhói. Cách đây từ rất lâu, khi Đỗ Như Tình cướp đi con búp bê mà nàng thích nhất hồi tiểu học, nàng cũng không đau đớn đến vậy.

Thậm chí... nàng không muốn quay về Lương gia nữa.

Với tâm trạng hiện tại, nàng làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đối mặt với cô?

Tay của Đỗ Hà gác ở cửa sổ xe ôm lấy mái tóc xoăn của mình, phiền muộn trong lòng không thể đè nén được. Nàng lấy điện thoại ra bấm gọi cho Chung Uyển.

Chung Uyển: "Chào?"

Đỗ Hà: "Uyển Uyển, đêm nay cậu rảnh không?"

Chung Uyển "Hả?" một tiếng, tựa hồ cầm điện thoại liếc mắt nhìn màn hình, lại đặt nó về bên tai: "Xảy ra chuyện gì vậy? Lời dạo đầu của cậu sao lại giống hệt như chị cậu vậy? Còn khiến tôi tưởng rằng bản thân nhìn lầm tên."

Đỗ Hà nghe được tâm trạng của Chung Uyển không tệ lắm, nếu không cậu ấy đã không dùng giọng điệu hài hước đùa giỡn nàng.

"Tâm trạng tôi không tốt." Đỗ Hà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, âm thanh nhẹ đi: "Muốn tìm ai đó giải khuây. Tìm mãi cũng chỉ có mỗi mình cậu."

Chung Uyển trầm ngâm chốc lát: "Ừm... Đỗ Như Tình đi công tác hai ngày trước, bên đây có công việc nên tôi mới được ở lại, đêm nay có thể gặp cậu rồi."

Đỗ Hà: "Vậy chúng ta đến quán thịt nướng mà hai ta hay đến hồi đại học được chứ?"

Chung Uyển: "Được."

Hai người hẹn trước thời gian, Chung Uyển lập tức xuất phát. Còn Đỗ Hà vừa xuống xe buýt đã đón taxi.

Đến nơi đã gần chín giờ tối, bọn họ quen thuộc gọi món thịt xiên, lại gọi vài chai bia. Chủ quán có ấn tượng vô cùng tốt với hai cô gái xinh đẹp này, nhiệt tình chào hỏi với bọn họ, còn nói sau khi tốt nghiệp đã lâu không đến, lần này khuyến mãi cho thêm món sườn.

Ở tiệc đêm Đỗ Hà ăn không ngon miệng, ngồi ở quán thịt nướng cũng không có hứng ăn, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, nàng chỉ ngồi đó uống hết ly này tới ly khác.

Chung Uyển nhìn nàng như vậy, vội thả miếng sườn nướng vừa cắn dở vào lại trong chén, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu sao vậy? Là Lương tổng tệ bạc với cậu à?"

Đỗ Hà cầm ly, cười cười: "... Không có, sao chị ấy lại tệ bạc với tôi được chứ."

Chung Uyển: "Vậy tại sao tâm trạng của cậu lại không tốt?"

Đỗ Hà uống một hớp bia, bóp chặt cái ly, tiếng nói nhẹ vô cùng: "Uyển Uyển, nếu như có một ngày cậu phát hiện chị tôi không chỉ tốt với mỗi mình cậu mà còn tốt với rất nhiều người khác, liệu cậu có buồn không?"

Chung Uyển im lặng hồi lâu rồi trả lời: "Có thể đi."

Đỗ Hà: "Có phải vì yêu một người nên mới không hy vọng người ấy đối xử tốt với kẻ khác?"

Chung Uyển nhấp một ngụm bia, mỉm cười: "Tôi không thích cậu ta, nhưng một người luôn đối xử tốt với cậu, cậu nhất định sẽ hình thành thói quen. Nếu như một ngày nọ người kia thay đổi đột ngột, mất mát là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng tới ý nghĩ muốn thoát khỏi cậu ta, người như thế, không đáng cho tôi lãng phí một đời."

Đỗ Hà uống hơi nhiều, hai má nàng đỏ ửng nằm nhoài trên bàn: "Nhưng Thùy Linh khác với chị tôi."

"Lương Thùy Linh đương nhiên khác với Đỗ Như Tình." Chung Uyển cười khổ: "Vì lẽ đó cậu đừng mượn câu trả lời của tôi làm đáp án tham khảo. Trong lòng cậu chất chứa điều gì thì nên thẳng thắn tâm sự với Lương Thùy Linh, tôi tin rằng chị ấy là người toàn tâm toàn ý yêu thương cậu."

"Tôi không có hoài nghi chị ấy." Đỗ Hà khịt mũi, viền mắt đỏ hồng: "Tôi chỉ... hy vọng chị ấy đối xử tốt với mỗi mình tôi. Những người khác... đều không thể, có tốt đẹp thế nào cũng không thể, dù chỉ là một đàn em bình thường..."

Ánh mắt của Chung Uyển nhẹ nhàng lay động: "Cậu thật sự rất yêu chị ấy sao?"

Đỗ Hà ngã vào trên bàn, trong tay nắm chặt ly bia, cười trong nước mắt: "Dĩ nhiên tôi... rất yêu chị ấy."

"Uyển Uyển." Khóe mắt Đỗ Hà chảy ra một giọt lệ, lướt qua sống mũi, đọng lại trên chóp mũi: "Chị ấy là ý nghĩa duy nhất... để tôi tiếp tục cuộc sống..."

Nếu như người ngồi đây không phải là Chung Uyển, bọn họ sẽ không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Đỗ Hà. Nhưng Chung Uyển rõ ràng.

Hai người đều là những đứa trẻ lớn lên trong bóng tối.

Bởi vì biết rõ có bao nhiêu cô đơn và ẩn nhẫn trong quá khứ, cho nên mới lý giải, tại sao nàng lại trân quý người duy nhất có thể mang lại sự ấm áp cho nàng đến vậy.

Một đứa trẻ cả đời chưa từng ăn bánh ngọt, thật vất vả mới được tặng một miếng bánh nhỏ, nó làm sao có thể cam tâm tình nguyện mà đem miếng bánh đó chia sẻ cho những đứa trẻ khác được chứ?

Dù cho nàng để tâm, nhưng những mối quan hệ kia đều thuộc về riêng cá nhân Lương Thùy Linh, nàng thà rằng nuốt giận vào bụng, ở đây uống đến say mèm cũng không muốn đi chất vấn hay gây nhiễu loạn cuộc sống bình thường của người kia.

Từ nhỏ đến lớn... nàng luôn là một đứa bé hiểu chuyện.

Chung Uyển uống hết số bia còn lại trong chai, hơi mím môi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài chợt dừng lại.

Ở ven đường cách đó không xa, có một chiếc Bentley màu đen đang lặng lẽ đậu.

Lương Thùy Linh đứng bên cạnh xe, tựa ở một bên cửa, trầm mặc nhìn quán thịt nướng bên này.

Không biết cô đến từ khi nào, làm sao tìm được đến đây, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.

Cô chỉ đứng đó nhìn Đỗ Hà uống bia, không ngăn cản, không thúc giục, chỉ đứng từ phía xa quan sát. Chờ Đỗ Hà uống đủ rồi, cô sẽ đưa nàng về nhà an toàn, không để cho nàng vì say xỉn mà xuất hiện một kẻ khác ngoài ý muốn.

Cô âm thầm bảo vệ nàng.

Ngay trong giây phút này, Chung Uyển bỗng hiểu thấu.

Lương Thùy Linh không phải Đỗ Quốc Thừa, không phải Chu Hồng, không phải bất cứ một ai cao ngạo nhìn xuống Đỗ Hà. Cô căn bản không cần Đỗ Hà hiểu chuyện.

Nếu như Đỗ Hà không hiểu chuyện, Lương Thùy Linh sẽ bao dung nàng không có điểm dừng, ngay cả khi nàng phản bội và lừa dối mình, cô cũng có thể thuyết phục bản thân cố gắng tha thứ cho nàng.

Nếu như Đỗ Hà quá hiểu chuyện, Lương Thùy Linh sẽ ở sau lưng nàng yên lặng chờ đợi, chờ mãi cho đến một ngày nàng học được cách thể hiện sự yếu đuối của bản thân.

Đỗ Hà uống quá nhiều, nhắm mắt lại gục ở trên bàn.

Chung Uyển vẫy vẫy tay với Lương Thùy Linh, nhẹ giọng gọi cô qua đây.

Lương Thùy Linh bỏ hai tay ra khỏi túi áo, không nhanh không chậm từng bước đến gần.

"Lương tổng." Chung Uyển đứng lên: "Chị tới đón Hà về nhà sao?"

Lương Thùy Linh khẽ gật đầu: "Ừ, hai người ăn xong chưa?"

Chung Uyển: "Cậu ấy không ăn gì cả, chỉ mãi uống bia."

"Ừm." Lương Thùy Linh cúi đầu nhìn Đỗ Hà, khom người dùng ngón trỏ và ngón giữa chạm vào vành tai nóng bỏng của nàng: "... Đúng là uống không ít."

Chung Uyển im lặng một lúc, vẫn lựa chọn mở miệng: "Lương tổng, tôi muốn nhắc nhở chị một điều. Lần trước Đỗ Như Tình đe dọa Đỗ Hà không thành công, trái lại khiến cho ông lão nhà chị suýt chút nữa tra tới trên đầu cậu ta, cậu ta rất tức giận. Việc này sẽ không kết thúc sớm như vậy, chị nhất định phải cẩn thận."

Lương Thùy Linh cười nhạt: "Cảm ơn em, tôi sẽ chú ý."

Chung Uyển yên lòng gật đầu.

Lương Thùy Linh còn nói thêm: "Tôi biết em là người bạn duy nhất của Hà, nhiều năm qua ở nhà họ Đỗ em vẫn luôn chăm sóc cho em ấy. Sau này nếu có khó khăn cứ tìm đến tôi, Lương gia có bối cảnh chính trị lớn mạnh hơn Đỗ gia, nếu Đỗ Như Tình làm ra hành vi phi pháp với em, ít nhất tôi có thể bảo đảm, quan chức ở thành phố Ngạn Dương không một ai muốn đứng ra bảo vệ cho cô ta."

Chung Uyển nở nụ cười: "Được, em nhớ rồi."

Lương Thùy Linh ừ một tiếng, cúi người xuống ôm lấy vai và chân của Đỗ Hà, đem nàng ôm ngang lên.

Trở lại xe, cô ôm nàng ngồi vào hàng ghế phía sau, Tiểu Ngải ở ghế lái chuẩn bị khởi động xe, đặt nơi đến trên bản đồ là nhà cũ.

Đi được nửa đường, Đỗ Hà đột ngột tỉnh dậy.

Vốn dĩ đang tựa ở bả vai cô, bây giờ bất thình lình ngồi dậy mở to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt của Lương Thùy Linh.

Lương Thùy Linh đối diện với nàng, hỏi nhỏ: "Làm sao?"

Đỗ Hà chớp chớp mắt, khóc đến mức phát run: "Linh..."

Lương Thùy Linh: "Ừm?"

Đỗ Hà dang hai tay ôm thật chặt Lương Thùy Linh, đem mặt vùi vào ngực cô khóc thút thít.

Lương Thùy Linh đỡ lấy bờ vai của nàng, giọng nói vô cùng ân cần: "Hôm nay bị cấp trên mắng à? Hay có đồng nghiệp nào đó bắt nạt em?"

Đỗ Hà không trả lời, khóc càng lúc càng dữ dội.

Lương Thùy Linh kiên nhẫn hỏi: "Nói cho tôi biết, đến cùng là ai bắt nạt em?"

Giọng nói rầu rĩ của Đỗ Hà vang lên trong tiếng khóc nức nở.

"Linh, em thật sự rất yêu chị..."

Nghe câu trả lời không chút e dè của nàng, ánh mắt Lương Thùy Linh bỗng trở nên mềm nhũn, từ bên trong chậm rãi tích tụ thành một vũng nước nhỏ.

Cô nhìn Đỗ Hà, khóe môi cong lên: "Tôi biết."

Đỗ Hà khóc lóc nói: "Chị không nên nhìn người khác, đừng nhìn... chị nhìn em... chị chỉ nhìn mỗi mình em..."

Lương Thùy Linh nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng véo vào trên mu bàn tay, thấp giọng nói: "Hà, tôi luôn luôn chỉ nhìn em."

Đỗ Hà khóc càng to.

Cô đẩy vai của nàng, kéo mặt mèo ra khỏi lồng ngực mình, cầm khăn giấy giúp nàng lau đi khuôn mặt ướt nhẹp: "Tôi không biết tại sao em khóc, nhưng nếu em thật sự gặp chuyện gì đó khó chịu, muốn khóc thì cứ khóc thoải mái. Nguyên nhân... Tôi sẽ không hỏi em nữa."

Nghe được câu "Tôi sẽ không hỏi em nữa", Đỗ Hà rốt cuộc không kiềm chế được.

Đôi khi những câu hỏi dồn dập chỉ khiến người ta ngậm miệng chặt hơn, mà nhường nhịn lùi về sau một bước, ngược lại sẽ khiến người ta mềm lòng dễ dàng thú nhận mọi chuyện.

Có lẽ trong tiềm thức nàng đã biết rõ, nếu như Thùy Linh nguyện ý lùi về sau một bước, như vậy cô nhất định sẽ dung túng cho đủ loại suy nghĩ rối ren của nàng.

Đỗ Hà nắm chặt tay áo của cô: "Linh... nếu em nói cho chị, chị có... cười nhạo em không?"

Lương Thùy Linh dịu dàng cười khẽ: "Tất nhiên là không rồi, sao tôi lại coi chuyện thương tâm của em là trò đùa được chứ?"

Đỗ Hà nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói từng chút một nguyên nhân khiến nàng khóc. Nói không trôi chảy, nói rất chậm, cũng nói rất lắp. Nhưng nàng cố gắng nói, cố gắng chạm vào sự ẩn nhẫn bên trong lãnh thổ của bản thân, đem hết thảy những cảm xúc sâu thẳm trong trái tim thử nói cho cô biết.

Lương Thùy Linh rũ mắt, rất nghiêm túc lắng nghe.

Nói đến câu cuối cùng, Đỗ Hà mới chịu buông ra tay áo đã nhăn nheo từ lúc nào của Lương Thùy Linh, nàng vùi mặt vào bả vai cô, khóc nức nở nói: "Xin lỗi, em cũng không muốn... nhưng Linh, em thật sự thật sự thích chị, em thật sự ... rất thích chị..."

"Hóa ra là vậy." Lương Thùy Linh cong môi cười nhẹ, ngậm lấy một ít vui vẻ từ trong đáy lòng: "Hà, em nhìn tôi."

Đỗ Hà ngước mặt lên nhìn về phía
Lương Thùy Linh.

Lương Thùy Linh: "Tôi biết em uống say, nhưng bây giờ đầu óc em tỉnh táo thì phải nghe tôi nói. Em nhắc qua cô gái tên Đinh Bội Kỳ kia, cô ấy không phải là đàn em của tôi mà là đàn em của Tiểu Ngải."

Đỗ Hà sững sờ.

Lương Thùy Linh thì thào nói nhỏ: "Xem kìa, em đang ăn dấm chua vốn không tồn tại. Nếu em nói cho tôi sớm hơn, tôi đã sớm giải thích với em rồi, em cũng không cần lo âu cả đêm như vậy. Đem chuyện thương tâm nói cho tôi biết cũng không phải việc gì khó có đúng không?"

Đỗ Hà gật gù trong nước mắt.

Nàng lại rúc vào vòng tay của Lương Thùy Linh, ôm thật chặt eo cô, giống như ẩn mình trong một ngôi miếu thờ mà vị thần linh trong đó có thể tự mình nắm giữ cả một vùng trời.

Lương Thùy Linh ôm lấy bả vai gầy yếu của Đỗ Hà, nói nhỏ bên tai nàng: "Hôm nay em khóc thành cái dạng này, tôi cũng có một chút trách nhiệm. Tôi thông minh như thế, đáng lẽ ở cửa nhà vệ sinh phải đoán được mọi chuyện, nhưng tôi không đoán ra, mới hại em hiểu lầm lâu như vậy."

Cô cúi thấp đầu, thì thầm bằng chất giọng dịu êm: "Vì để bồi thường, tôi sẽ cho em thêm cơ hội mười năm, em chịu không?"

Đỗ Hà khóc thành mặt mèo ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nhìn Lương Thùy Linh.

Nàng nghẹn ngào nức nở có chút không rõ: "Chị... có ý gì?"

Giọng nói Lương Thùy Linh nhỏ nhẹ, lộ ra mấy phần ám muội: "Em không hiểu nó có nghĩa là gì?"

Đỗ Hà chớp mắt mấy cái, bỗng dưng rõ ràng.

Mặt nàng tức thì đỏ chót, lây lan đến nóng bừng toàn thân.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, dành chút ít thời gian chuẩn bị tâm lý. Đúng là lần trước do nàng chủ động, nhưng trong chiếc xe nhỏ hẹp tối tăm, lại được nép vào vòng tay của người tình, nàng không thể táo tợn như lần trước.

Thật lâu sau, nàng run rẩy nhắm mắt lại, chống đỡ mép ghế dựa, thăm dò tiến về phía trước một chút, lại một chút.

Mãi đến khi đôi môi nàng dán lên má phải của cô.

Bỗng nhiên từ dưới cằm truyền đến một xúc cảm lạnh lẽo của chiếc nhẫn ngọc.

Khi nàng kịp phản ứng, Lương Thùy Linh đã nâng cằm nàng, tách đôi môi nhỏ khỏi gò má mình.

Đỗ Hà hoảng hốt nhìn Lương Thùy Linh trước mắt.

Lương Thùy Linh dường như mỉm cười, thì thào một câu: "... Em vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì."

Dứt lời, cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, hôn lên đôi môi thấm đẫm nước mắt của Đỗ Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro