Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ở đây có độc dược 🙄]

Sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi đối với nàng, cả hai đều trở về nhà của mình.

Vừa bước vào nhà Lương Linh liền nắm lấy tay nàng.

- Thay đồ, tôi đưa em đến phòng khám.

Nàng vẫn cười nhàn nhạt gạt cánh tay cô đang nắm lấy bàn tay nàng.

- Không sao, em ổn mà. Chị cứ làm việc đi.

Nói rồi không đợi cô trả lời nàng liền đi nhanh lên phòng.

Lương Linh biết tâm trạng nàng không tốt nên cũng không ép. Nhưng nụ cười của nàng làm cô rất khó chịu, thà là nàng khóc lên sẽ dễ chịu hơn khi thấy nàng cười.

Tắm xong ai làm việc người đấy, khoảng gần 12h đêm cô trở về phòng ngủ vẫn thấy phòng còn sáng đèn.

- Cuối tháng mà vẫn nhiều việc?

Nàng nâng gọng kính lên nhìn cô.

- Làm cho tháng sau. Chị làm việc xong chưa?

- Ừ.

- Vậy em mượn thư phòng, không làm phiền chị ngủ.

- Phải gấp đến vậy?

Lương Linh có hơi khó chịu mà cau mày.

- Việc của tháng sau em phải làm sớm trước một tuần, em định về quê thăm ông.

Từ khi kết hôn gần hai năm đến giờ nàng chưa về thăm ông, có lẽ nàng rất nhớ ông. Cô đúng thật rất vô tâm. Không nghĩ đến tâm trạng mấy ngày nay của nàng có vẻ buồn đi.

Và từ khi Phương Nhi quay về giải thích và xin lỗi những năm tháng phản bội cô, lòng cô lại chào đón Phương Nhi, nhưng Lương Linh vẫn không có cảm giác yêu cô ta một lần nữa. Nhưng hầu như thời gian rảnh đều giành cho cô ta, có phải cô đang cảm thấy mình thật vô tâm vô cảm với người vợ hợp pháp này chăng.

Mỗi khi nàng điện đến cô vẫn thường lấy lí do đang họp, Lương Linh biết rõ tính nàng mạnh mẽ không thích làm nũng và sống rất tự lập, hai năm kết hôn đến giờ Đỗ Hà chưa bao giờ nhờ sự giúp đỡ từ cô. Cũng bởi lí do đó mà cô nghĩ rằng dù có chuyện gì nàng cũng giải quyết được không cần đến cô nên Lương Linh cũng dần không quan tâm đến nàng.

Không hiểu tại sao hiện tại Lương Linh lại hiểu được nàng cần gì nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi, Đỗ Hà không bàn bạc với cô mà tự quyết định khiến Lương Linh cảm thấy khó chịu, cũng có cảm giác có lỗi với nàng.

- Tôi cùng về với em.

- Chị rất bận, không cần lãng phí thời gian cùng em về đâu, ông hiểu mà. Khi nào có thời gian hẳn về.

Đúng! Cô rất bận, bận nhưng vẫn có thời gian giành cho Phương Nhi. Nghĩ đến đây như nàng tự tay khứa một nhát dao vào tim mình khiến nó rỉ máu.

Không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường, nàng bê chồng tài liệu cùng laptop và bút chuẩn bị rời đi.

- Chị có thể tắt đèn giùm em chứ?

Đúng! Đây là lần đầu tiên nàng cần sự giúp đỡ của cô, chỉ là việc tắt đèn nhỏ nhặt, nàng nói " ngủ ngon " rồi quay lưng đi.

Bóng dáng ấy sao làm tim cô đau đến vậy, chỉ trong một tuần mà mọi thứ đều khác đi. Có phải hay không nàng đã biết mối quan hệ giữa cô và Phương Nhi, nghĩ đến đây tim Lương Linh không khỏi lỡ nhịp cơ thể như chấn động, rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.

"Nếu nàng biết sẽ ra sao? "

"Nàng sẽ thế nào khi biết mình bị phản bội? "

" Nàng sẽ đau chứ?"

" Sẽ rời xa cô không?"

Nghĩ đến đây Lương Linh càng lo lắng muốn đi qua thư phòng xem nàng thế nào nhưng cô không dám. Đây là lần đầu một người như cô lại do dự trước một điều gì đó.

Lương Linh tắt đèn rồi trở về giường. Chiếc giường trở nên lạnh lẽo khi không có nàng bên cạnh, nàng thường lạnh lẽo một mình vậy sao?

Cô phải làm sao đây?

Bây giờ cô có thể nói là hiểu một ít về vợ mình rồi. Nực cười! Cùng sống chung mái nhà gần hai năm mà cô chỉ hiểu nàng một ít.

Phương Nhi là nhân viên của cô, chuyện nàng thường rủ cô ăn cơm trưa cũng trở nên thường tình, nhưng hôm nay tại sao lại từ chối ả .

Cảm giác chuyện gì đó đáng bất lợi với mình cô ta liền lo lắng.

Biết được hôm nay nàng đi ăn cùng khách hàng tại nhà hàng S Phương Nhi liền làm nũng với cô bắt cô phải đi.

Thuận theo ý cô ta, Lương Linh đi đến ngồi vào bàn trước cửa kính. Đúng lúc nàng cùng khách hàng bàn bạc xong liền nhìn thấy cô và Phương Nhi đang thân mật ăn trưa tim nàng như bị khứa thêm một dao thật sâu nữa, đau tận tâm can.

Giả vờ như bất ngờ nhìn thấy nàng, ả ta liền đứng lên gọi.

- Đỗ Hà, cô cũng đến đây sao? Trùng hợp thật.

Thấy nàng đang ở đây Lương Linh như chột dạ.

- Tôi vừa gặp khách hàng.

Đỗ Hà cũng mỉm cười giao tiếp với ả ta như lẽ thường tình.

- Vậy thì cùng ăn đi, tôi và Linh cũng vừa mới đến.

Nghe cô ta gọi tên cô một cách thân mật như cô ta mới là vợ chị còn nàng là bạn vậy, thật nực cười.

Từ đầu đến cuối Lương Linh chỉ nhìn biểu tình của nàng nhưng không thể hiểu nàng đang nghĩ gì. Lương Linh kéo ghế kế bên mình cho nàng ngồi. Nàng cũng thuận ý mà ngồi vào.

- Thuận lợi chứ?

Lương Linh nhẹ nhàng hỏi nàng.

- Ừ, cùng gọi là thuận lợi.

- Ừ.

Sau khi đồ ăn đã được mang ra hết cô ta tự nhiên mà gắp thức ăn vào chén cho cô.

- Lúc trước chị rất thích món này em vẫn nhớ rõ.

Lương Linh biết cô ta là cố ý nói như vậy nhưng vẫn không trả lời.

Đỗ Hà cũng không muốn đụng thức ăn chỉ cầm đũa lên mà không biết làm gì chỉ biết âm thầm đau lòng.

Cô nhìn sang nàng xem nàng có biểu tình gì nhưng chỉ thấy một khoảng im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro