NGOẠI TRUYỆN 2 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai nói sau khi sinh sẽ không còn đau bụng tháng ấy chứ? Nàng vẫn đau ầm ĩ đây này. Đỗ Hà cuộn tròn trên giường ôm bụng đau quằn quại. Bỗng cảm nhận được một bàn tay lớn với những đốt ngón tay thon dài xinh đẹp xoa nhẹ bụng dưới của nàng, một cảm giác vô cùng thỏa mái từ bàn tay ấm nóng ấy truyền đến.

-Bụng nhỏ đừng đau nữa cho vợ ta ngủ.

Lương Linh nằm sau lưng nàng liên tục lẩm bẩm như đang thoi miên, nhưng giọng nói trầm ấm rất êm tai.

Linnie gương mặt bầu bỉnh đang ôm một chú gấu to trên tay len lén nhìn ba mẹ bên trong phòng đang làm gì đó rất vui. Cô nhóc lật đật bước vào phòng ra sức bò lên chiếc giường cao hơn so với cô bé. Sau khi cực khổ bò lên được, Linnie mủm mỉm chui vào lòng nàng đưa đôi mắt cún con nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao của mẹ, bé lo lắng hỏi.

- Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?

Nghe được âm thanh non mềm trông trẻo của bảo bối, mệt mỏi đến đâu nàng cũng phải mở mắt ôm cục thịt vào lòng.

- Mẹ không sao? Bảo bối sao không đi ngủ?

- Linnie không buồn ngủ ạ!

Cô bé thấy tay appa liên tục xoa xoa lên bụng mẹ liền đẩy tay nàng đang ôm chặt mình ra. Đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên bụng nàng xoa xoa bắt chước theo appa.

- Làm như vậy mẹ sẽ không đau nữa sao?

Lương Linh cùng Đỗ Hà liền cười lên đầy hạnh phúc. Lương Linh véo lên má con.

- Học ở đâu thế này?

- Không có a. Con tự biết thôi.

Đời này nàng có một người chồng một người con thế là quá đủ. Sau một lúc nàng đã ngủ trong sự thoải mái vì có người massage giảm đau, còn đứa trẻ không trụ nổi đã nằm trong lòng nàng ngủ no nê chỉ còn lại người nào đó đã rất buồn ngủ nhưng tay vẫn không ngừng xoa xoa bụng nàng.

- ---

Trên đường trở về nhà sau khi cả nhà sang nhà ba mẹ Lương ăn cơm. Giữa trời đêm ấm áp lại mát mẻ như thế nên một nhà ba người quyết định cùng đi tản bộ. Cục thịt nhỏ hai tay nắm lấy hai tay ba mẹ đi trên vỉa hè tâm trạng vô cùng hưng phấn cứ liên tục nói mãi bằng chất giọng non mềm ngây thơ vô đối. Đi được một đoạn cục thịt nhỏ đã mỏi chân đôi mắt nhỏ lim dim buồn ngủ được Lương Linh bế lên cho bé con dựa đầu vào bờ vai to rộng của cô mà ngủ ngon lành. Một tay ôm cục thịt tay còn lại nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của Đỗ Hà đưa lên môi hôn xuống.

- Bé Đậu có mỏi chân không? Để chị cõng.

Đỗ Hà cười hì hì, chọc vào hông cô làm Lương Linh giật nhẹ mình.

- Chị có cõng nổi không mà nói.

Lương Linh tỏ vẻ ngẫm nghĩ gì đó rất nghiêm túc rồi lại nói.

- Em nói cũng có lý. Cõng cả thế giới rất nặng nha.

Đỗ Hà liền bật cười. Lương Linh cũng cười theo xoa xoa đầu nàng.

- ----

Chủ nhật. Nên trụ cột trong gia đình lại bon chen đòi giúp nàng rửa chén và thế là đổ bể hết cả mâm chén của nàng. Tên Lương tổng khí chất ấy giờ lại cố gắng gượng gạo cười cười nhìn bà xã đang máu huyết sôi trào nhìn mình.

- Bé Đậu...hìhì ngay lập tức chị đi mua trả lại gấp mười lần số chị làm bể cho em được không?

-Đúng là đồ Hạt Tiêu chân yếu tay mềm.

Đỗ Hà lắc đầu cảm thán cũng không có nổi giận chỉ rất muốn cười trước vẻ sợ sệt của cô bao nhiêu năm cao cao tại thượng trên thương trường lại có một ngày hiện lên cái biểu cảm này.

- Chị có chân yếu tay mềm hay không em là người rõ nhất không phải sao?

Lương Linh mờ ám, khóe môi lại cười cười gian manh. Đỗ Hà không thèm quan tâm đến, nàng xoay người đi lấy chổi và đồ hốt rác.

- Bé Đậu yêu dấu ra ngoài ngồi nghỉ ngơi đi chị làm được.

Thấy nàng muốn dọn bãi chiến trường do chính mình tạo ra Lương Linh liền áy náy lại không muốn nàng bị thương. Nhất là tự chứng minh mình là kẻ vô dụng cô liền kháng cự.

- Chị có chắc làm được?

- Được chứ.

Và thế là Đỗ Hà cùng cục thịt nhỏ ngồi ăn trái cây trên sofa nhìn cô đang chật vật với đống hỗn độn trên sàn nhà.

- Appa thật tội nghiệp.

Cục thịt nhỏ nằm trong lòng nàng vừa nhai trái cây vừa cảm thán cho appa Hạt Tiêu, cái chân nhỏ còn vẫy vẫy vô cùng thảnh thơi.

- ---

Người xưa có câu " Phụ nữ một con trông mòn con mắt " đúng là không sai đi đâu được. Lương Linh gối đầu lên đùi nàng ở sofa tâm tình bực bội bứt rứt khó chịu vô cùng. Cô nhớ lại ngày hôm qua gia đình cùng đi siêu thị mua đồ cô chỉ mới lấy giùm cục thịt bộ đồ chơi trên cao ngay sau đó liền thấy nàng cùng một người đàn ông nhu nhã nói chuyện. Lúc cô đến gần mới biết được bé Đậu làm rơi đồ nên người đó mới giúp sau đó lại không chịu đi cứ bất chuyện với nàng mãi, Lương Linh tức giận nói vào mặt người đó rằng " Cô ấy là vợ tôi. Tôi thay mặt bà xã yêu cảm ơn anh." Sau đó khí nóng sôi trào nắm lấy tay nàng lôi đi mặc người đàn ông đó mặt như nhọ nồi, cũng do đó làm cô mất ngủ cả đêm.

- Bé Đậu?

-Hử?

Đỗ Hà đang đan chiếc áo len cho cục thịt để dành cho bé mặc vào mùa đông sắp tới.

-Chị thấy rõ ràng cái tên đó có ý tứ với em.

Càng nói cô càng tức giận.

-Em nói với chị bao nhiêu lần rồi. Người ta chỉ là đơn thuần nhặt đồ giúp em lại chỉ nói vài câu chị còn lớn tiếng với người ta.

Từ hôm qua đến giờ vẫn không để nàng yên cứ nói mãi chuyện này. Làm lòng bao dung của nàng có rộng lớn cỡ nào cũng không thể chịu được.

- Chứ không lẽ chồng mỉm tươi nói " Anh nói chuyện bao lâu với vợ tôi cũng được, tôi tặng anh đấy "

Lương Linh giả vờ đống kịch sau đó lại tức giận với nụ cười đểu cợt của nàng.

- Được rồi. Được rồi. Haha

Lương Linh tự dưng giật lấy đồ trên tay nàng ném lên bàn ôm ngang nàng lên đi thẳng lên phòng.

- Chị muốn chắc chắn rằng bé Đậu mãi mãi là của chị.

- Chị điên rồi à. Bây giờ là ban ngày a.

Và thế là......... (Tự tưởng tượng đi mn))

- ----

- bé Đậu ơi!

Vừa mới về đến nhà Lương Linh đã vào bếp ôm gọn nàng từ phía sau vùi đầu vào hỗm cổ nàng liên tục ngửi mùi hương trên cơ thể nàng như bị nghiện.

- Em nghe! Hôm nay chị sao vậy?

Lúc trước nhiều lần bất ngờ ôm nàng như thế nhưng tâm trạng lại không như vậy làm nàng cũng bất an trong lòng.

Lương Linh hôn lên cái cổ trắng noãn của vợ phả khí nóng. Làm nàng rùng mình.

- Không có gì. Chỉ là chúng ta đừng sinh con nữa nhé!

Đỗ Hà ngưng tay xoay người lại sờ má cô hỏi han.

- Có chuyện gì sao? Tại sao lại nói đến vấn đề này?

Lương Linh nắm lấy bàn tay đang đặt lên má mình kéo xuống đặt nụ hôn lên bàn tay nàng mỉm cười.

- Thật ra, chị không muốn nhìn thấy em đau. Một lần là quá đủ rồi.

Thì ra là như vậy. Chắc là do lúc đó cho cô chứng kiến một màn như thế nên đã ám ảnh. Đỗ Hà lúc này mới cười cười. Lương Linh ôm chặt nàng vào lòng nói tiếp.

- Lúc nãy, chị có ghé qua nhà mẹ. Mẹ nói Linnie cũng đã lên bốn rồi nên sinh bé thứ hai để gia đình càng hạnh phúc hơn.

- Mẹ nói đúng mà. Em cũng nghĩ như thế nhưng chưa có dịp nói với bé Hạt Tiêu.

- Không. Chị không muốn. Không cần, một mình Linnie là quá đủ rồi.

Đỗ Hà ấm áp hạnh phúc ôm chặt lấy tấm lưng to rộng vững chãi của cô ấm giọng an ủi.

- Không sao. Em thật không đau, em muốn có một đứa bé nữa, lúc đó Linie sẽ có em để đùa nghịch.

- Nhưng chị sợ.

Đỗ Hà càng ôm lấy cô hơn nhẹ giọng nói.

- Không có gì phải sợ. Em lúc nào cũng mạnh mẽ mà chị cũng thừa biết.

- Em càng mạnh mẽ chị mới càng lo.

Lúc này Đỗ Hà không biết phải nói thế nào chỉ biết ôm chặt lấy cô, cô cũng ôm chặt lấy nàng rất lâu sau mới nói.

- Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên có được không?

Lương Linh cuối cùng cũng mở miệng làm nàng nhẹ lòng mỉm cười.

- Được. Cứ thuận theo tự thiên. Chị yên tâm chưa?

Cả hai cùng mỉm cười ôm chặt lấy nhau rất hạnh phúc.

- ----

Đối với tôi, hạnh phúc là nhìn con mình cùng những đứa trẻ trong thôn chơi đùa với nhau, và gọi hai người mà tôi yêu thương nhất đang chơi đánh cờ vào dùng cơm mà tôi vừa nấu.

Hạnh phúc luôn bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất mà sâu sắc nhất của mỗi con người. Đừng dành cả tuổi trẻ để đi tìm cái gọi là "hoàn mĩ" mà lãng quên rằng giá trị hạnh phúc nằm ngay trong bàn tay. Có những định nghĩa của hạnh phúc khác nhau. Ví dụ như: hạnh phúc khi có người cùng suy nghĩ với mình thấu hiểu mình, hay chỉ cần nhìn thấy nụ cười của họ mà ta đã hạnh phúc. Có khi chỉ cần ăn được món mình thích lòng đã vui cả ngày, hay cầm trên tay quyển truyện mà mình yêu thích từ rất lâu rồi hiện tại mới được mua là bản thân tự nhiên lại ngập tràn hạnh phúc. Và có hạnh phúc như mua được chiếc siêu xe hay mua được căn biệt thự liền cảm thấy ta thành công rồi hạnh phúc. Lúc nhỏ thường nghĩ đến những thứ siêu to lớn về hạnh phúc mà mình phải đạt được bằng mọi cách nhưng hiện tại đơn giản chỉ cần biết được người mình "thương" được "bình an" là đã hạnh phúc rồi.

END    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro