Chap 1: Em Có Thể Chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị quay mặt bước đi, em vẫn ở đây chờ"

...

Đỗ Hà ngồi một mình trước thư viện ngắm những giọt mưa rơi. Cô đánh chân lên xuống liên tục, còn miệng thì ngậm một cây kẹo mút. Dáng vẻ hết sức ung dung thoải mái. Hà có mang theo ô nhưng cô lại chỉ thích ngồi ở đây, vì về đến nhà cô cũng lại chỉ có một mình trong khi cô rất sợ cô đơn. Hơn nữa...chị ấy vẫn chưa đi ngang qua đây.

Đồng hồ lúc này đã điểm năm giờ hai mươi phút

" Có lẽ do trời mưa nên hôm nay chị về trễ. Nếu vậy thì đợi thêm một lát" - Hà gật đầu tự tán thành.

Vậy là cô lại ngồi đó chờ thêm một tiếng nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đó đâu. Những giọt mưa đã ngưng hẳn, sân trường ngày càng vắng.

"Có lẽ hôm nay chị ấy không đi học" - Hà thở dài một tiếng rồi bắt đầu đi bộ ra trạm xe buýt.

Dù không chờ được người nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt. Bởi chuyện này không phải lần đầu và vui vẻ là bản tính xưa nay của Hà. Có điều hôm nay cô không phải thất vọng. Đi gần đến cổng trường, cô đã thấy người mình muốn gặp.

Hà dừng lại đứng nhìn chị đi qua cười nói với bạn mình. Ánh mắt chị quét đến chỗ cô đứng trong một giây rồi lập tức nhìn đi nơi khác. Đến khi chị đã khuất tầm mắt, cô khẽ nở nụ cười, nhún nhảy bước ra khỏi cổng trường. Hà không hề thấy buồn vì thái độ của chị. Từ trước đến nay Lương Thùy Linh vẫn luôn đối xử với cô như vậy. Linh là một trong những hoa khôi của trường với khuôn mặt nhìn rất "tây". cả ánh mắt xám như hút tất cả mọi thứ xung quanh, bờ môi dày căng mọng quyến rũ có thể nói ít ai có được vẻ đẹp sắc nước hương trời như chị ấy.

Về đến nhà, vừa cất cặp sách thì cô đã chạy xuống nhà bếp tìm dì Tư. Dì vốn là quản gia của nhà họ Đỗ, kiêm luôn bảo mẫu của Đỗ Hà.

Cô thử mấy món ăn dì Tư chuẩn bị rồi mỉm cười tán thưởng.

- Dì vẫn là nhất, món nào cũng ngon. Ngày mai là chủ nhật, con lại được nghỉ lớp học đàn. Dì dạy con học nấu mấy món mới nha!

- Sao con không đi chơi với bạn bè? Cứ rãnh rỗi lại đòi học nấu nướng - dì Tư ngồi xuống đối diện cô rồi nói.

- Họ đều bận cả, sắp đến kì thi rồi mà. Với lại... - Hà tươi cười - Con phải học để sau nàu có thể nấu cho chị ấy ăn.

Dì Tư bật cười nhìn cô.

- Con lúc nào cũng vậy, hôm nay có gặp cô Lương không?

- Dạ có, hình như hôm nay chị ấy đi chơi với bạn. Con đợi hết hai tiếng mới thấy chị về. Mà cũng may là con ở lại chờ - Đỗ Hà vừa ăn vừa nói.

- Cô ấy có nói chuyện với con không?

Cô lắc đầu.

- Chị ấy vẫn cứ thích phớt lờ con. Nhưng cũng chẳng sao, con quen rồi!.

Nghe vậy nét mặt dì Tư thoáng chút không vui, giọng dì trầm xuống.

- Bé Đậu, con thích Linh đến vậy sao?

Hà gật đầu ngay tắp tự, vẫn là nét cười.

- Thích thì thích thôi, đâu cần lí do. Dì thấy phải không!

Dì Tư không trả lời. Chỉ khẽ buông tiếng thở dài. Cô chủ nhỏ này từ bé đến lớn đều do bà chăm sóc. Bà sớm đã xem cô là com gái. Hà tuy sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại vô cùng thiếu thốn tình cảm. Năm Hà bảy tuổi mẹ cô đã bõ đi theo người đàn ông khác. Cha cô chẳng rõ có phải vì vậy mà rất ít khi về nhà. Một năm mười hai tháng cô gặp cha mình chưa đến năm lần. Lần nào ông cũng vội vã về rồi vội vã đi.

Đỗ Hà thường hay cười nhưng chỉ cô mới hiểu rõ nổi cô đơn cửa bản thân. Bao nhiêu tình cảm cô dồn hết cho Lương Thùy Linh. Cô ấy là con gái của bạn thân ông chủ. Không hiểu sao mà Hà yêu được Linh dù cả hai đều là con gái. Lúc đầu khi biết chuyện bà rất sốc, bố cô cũng rất phản đối nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì trước tình cảm mãnh liệt của Hà. Từ khi Hà chưa sinh cả hai nhà đã ước hẹn nếu hai nhà sinh một trai một gái sẽ cho chúng kết hôn. Nhưng cả ông chủ và bạn ông đều sinh con gái nên chuyện này chẳng nhắc đến nữa. Ấy thế mà có ai ngờ Đỗ Hà lại đi thích Lương Thùy Linh, và điều đáng nói hơn cả là Linh cũng thích những người cùng giới tính. Cô cái gì cũng tốt nhưng lại không hề thích Đỗ Hà. Lúc nào gặp nhau cô cũng lạnh lùng với Hà. Nhưng Hà chẳng lấy làm phiền. Việc gặp cô mỗi ngày cũng khiến Hà vui vẻ. Hà được thừa kế nét đẹp của mẹ mình nhưng lại nhân luôn cả tính lụy tình của cha.

Ông chủ vốn rất yêu vợ, ngày cả hai ở bên nhau ông lúc nào cũng chiều chuộng bà ấy. Đến khi cô sinh ra ông đã vui đến nổi mở tiệc ăn mừng. Khoảng thời gian đó chỉ cần có rãnh rỗi là ông lại ở bên cạnh chăm sóc cô. Nhưng rồi bà chủ lại bõ ra đi cùng người tình cũ, gia đình sụp đổ, ông trở nên lầm lì ít nói. Cũng rất ít khi giành nhiều thời gian cho con gái mình. Hà rất biết chuyện, cô chưa bộ giờ nhõng nhẽo đòi mẹ hay trách cứ cha. Lúc nào cũng là nụ cười tươi sáng trên môi. Có điều như vậy càng đau lòng hơn.

- Dì Tư, con ăn xong rồi, con lên phòng làm bài nha - Đỗ Hà nói xong thì bắt đầu đi lên lầu. Ở đây dì Tư nhìn theo cũng chỉ khẽ lắc đầu.

. . . . . . . . .

- Nghe nói chị Linh sắp ra nước ngoài du học rồi - một người bạn nói với Hà.

- Thật không? Sao cậu biết? - Đỗ Hà hỏi lại với vẻ không tin vào tai mình.

- Thì anh trai mình học chung lớp với chị ấy mà. Người đẹp như vậy có động tĩnh gì ai chả biết. Nghe nói kì thi tốt nghiệp cũng không tham gia luôn mà. Mà... - giọng nói đó dừng lại bởi một tiếng động rất lớn.

Đỗ đang lao ra khỏi phòng học, làm đổ luôn cả chiếc bàn con của mình. Cô chạy một mạch đến lớp của Lương Thùy Linh, chần chừ giây lát rồi bước vào. Đỗ Hà đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, đồng thời cũng thu hút hết những ánh mắt bên trong. Bởi cô cũng được xếp vào loại hoa khôi. Nếu Lương Thùy Linh là vẻ đẹp sắc nước nghiêng trời thì cô cũng là chim sa cá lặng. Nét đẹp của cô là vẻ ngây thơ trong sáng, thuần khiết như sương sớm nên rất được mọi người chú ý.

- Xin hỏi... - cô lên tiếng nói với người đang lau bảng đen, cậu ta gật đầu khích lệ ngay lập tức.

- Xin hỏi chị Linh hôm nay có đi học không ạ?

- À, Linh hả? Cậu ấy vừa... - chưa kịp nói hết câu thì câu nói đã bị cắt ngang.

- Tìm tôi có việc gì? - một giọng nói phát ra từ phía sau làm Đỗ Hà giật mình quay lại.

- Em có chuyện muốn hỏi chị - cô nhỏ nhẹ trả lời.

Lương Thùy Linh nhìn cô với chút khó chịu rồi xoay người đi về phía cầu thang vắng người. Hà cũng bước theo.

- Có chuyện gì? - Lương Thùy Linh hỏi khi cả hai đã khuất tầm mắt của người khác.

- Em.... Em nghe nói chị muốn đi du học. Có đúng không?

- Phải. Nghe được câu trả lời rồi thì về lớp đi - cô vừa nói xong đã cất bước quay trở lại phòng học.

Đỗ Hà vội vàng ngăn lại.

- Nhưng.... Nhưng chị đi bao lâu?

- 5 năm - Lương Thùy Linh trả lời cụt ngủn.

- Vậy chị đi du học ở đâu? - giọng Hà ngày càng nhỏ.

Lương Thùy Linh bật cười có chút nhạo báng rồi xoay người lại nhìn thẳng vào mặt Hà.

- Sao hả? Đến đi du học cũng muốn đi cùng sao? Sẵn tiện nói luôn. Đừng đến tìm tôi. Bấy nhiêu năm học chung trường cũng đủ rồi - cô nói rồi dứt khoác bỏ đi, để mặc cho Đỗ Hà đứng đó nhìn theo.

" Không sao, 5 năm thôi mà, em có thể chờ" - cô hít một hơi sâu rồi mỉm cười. Cô đã đợi cha mình suốt 10 năm, 5 năm thì có là gì?

...




END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro