Chap 23: Huyết Thống Và Sự Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Giữa trời đông giá rét chỉ mình em dấn bước, những que diêm tắt ngóm, tia hy vọng chũng dần tan biến"

...

Cánh cửa hé mở, Đỗ Hà nhẹ nhàng bước vào rồi ngồi xuống bên cạnh cha mình, cô đưa mắt nhìn gương mặt đã hằn vết thời gian của ông. Cô ngắm từng đường nét, cố gắng ghi nhớ thật rõ những gì mình đang thấy.

Phải rất lâu sau cô mới bắt đầu lên tiếng, giọng thì thầm nhỏ nhẹ.

- Cha à! Có việc này con nghĩ mình phải nói với cha. Chuyện là mấy hôm trước con có đến gặp bác sĩ Trần, cha nhớ bác ấy chứ? Bác sĩ riêng của gia đình mình ấy. Cha muốn biết lí do à? Là mắt con không khỏe, con rất hay đánh vỡ đồ, lại nhìn mọi thứ rất mơ hồ, tức cười nhất là nhận màu trắng thành xám...Cha biết kết quả thế nào không? - Đỗ Hà dừng lại như chờ đợi câu trả lời rồi nói tiếp - Bác ấy nói con bị chứng RP, tức là thoái hóa sắc tố võng mạc.

Im lặng, cô khẽ cúi đầu nhìn xuống chân mình một lát.

- Chắc cha không biết đó là gì đâu nhỉ? Nó có nghĩa là con sẽ mất dần thị lực - Đỗ Hà đánh chân lên xuống, giọng nghe như đang vui chuyện - Cái lạ nhất...đây là bệnh duy truyền...và bác Trần nói không ai trong họ nội từng bị bệnh này. vậy nên sáng nay con đến hỏi bà ấy. À phải! Con cũng biết người đó ở đâu. Con hỏi bà ấy và bà ấy nói...họ ngoại cũng vậy. Cha biết như thế nghĩa là gì không?

Đỗ Hà bật khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống từng giọt, bàn tay nắm chặt lại đến nổi gân xanh và đâu đó cô nghe trái tim mình quặn thắt.

- Sao cha lại có thể ngốc như vậy? Sao cha lại nuôi dưỡng con? Sao lại cho con tất cả những thứ con không xứng đáng? Lúc nhỏ con bị thiếu máu, cha luôn là người đưa con đi bệnh viện...Làm sao cha lại không biết con không phải con gái cha? - cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn sang cha mình – Bác Trần nói chính bà ấy cũng không biết việc này. Có phải vì giấu bà ấy cha mới thay đổi tất cả giấy xét nghiệm của con không? Con không phải là con gái của cha!

Cô dừng lại, cố gắng kiểm soát bản thân. Nếu không phải phát hiện cô bị bệnh này bác Trần cũng không chịu nói rõ mọi chuyện. Đối với Đỗ Hà, việc cô không phải con nhà họ Đỗ còn khốn khổ hơn vấn đề bệnh tật.


- Con cứ nghĩ là vì con giống bà ấy nên cha không muốn gặp con, cha sợ thấy con sẽ nhớ đến người phụ nữ đó. Thì ra... thì ra cái cha không muốn thấy là đứa con gái của người đàn ông đó, thứ khiến cha nhớ về quá khứ và thực tại đau lòng này - cô cười nhạt, nụ cười mang đầy vẻ đau đớn - Đáng lẽ cha phải vứt con ra đường ngay hôm bà ta bỏ đi! Đáng lẽ cha phải để con sống khổ cực. Đáng lẽ cha không nên cho con mang họ Đỗ. Thậm chí con còn không xứng đáng dược gọi cha là cha nữa.

Dứt lời Đỗ Hà đứng bật dậy bước ra ngoài, không hề biết rằng người cha cô yêu thương đang vì cô mà cố gắng bình tĩnh lại.

. . . .

- Đỗ Hà! Đủ rồi! cậu đừng uống nữa – Tiểu Vy lo lắng nói - Chai thứ hai rồi! Bình thường cậu còn không uống nổi nửa chai mà!

Đỗ Hà lắc đầu qua lại, tay đung đưa chai rượu.

- Mình không sao cả! Mình chỉ muốn uống thôi!

Tiểu Vy sốt ruột giằng lấy chai rượu khỏi tay cô, Đỗ Hà bỗng trở nên tức giận, cô nhất quyết đòi lại nhưng không thành công, Tiểu Vy đã bảo một người phục vụ mang tất cả những thứ có cồn trên bàn đi nói.

- Hơn 1 giờ rồi! Cậu nên về nhà đi!

- Không chịu! Mình muốn ngủ ở đây - Đỗ Hà trả lời trong hơi men.

- Được! Vậy mình gọi chị ta đến mang cậu về! – Tiểu Vy nói rồi lấy điện thoại của cô bạn mình mà liên lạc với Lương Thùy Linh, phải đợi một lúc mới có âm thanh phản hồi.

- Có chuyện gì sao?

- Chị Lương Thùy Linh đúng không? Đỗ Hà uống say ở quán của em. Em muốn báo để chị đến đưa cô ấy về.

Im lặng mấy giây Lương Thùy Linh trả lời.

- Tôi đang bận, có lẽ không đến được!

- Nhưng cô ấy say lắm. Khi nào xong việc thì chị đến nhé! Chào chị! – Tiểu Vy nói nhanh rồi cúp máy, cô cũng có thể đưa cô về nhưng cô cho rằng Lương Thùy Linh cần có chút trách nhiệm với vợ mình. Dù hay đấu khẩu với Kiều Loan về chuyện này nhưng Tiểu Vy vẫn cảm thấy cô nói đúng. Đỗ Hà đã cho đi nhiều như thế thì Lương Thùy Linh cần phải biết trân trọng cô ấy.

- Chị ấy sẽ đến sao? - Đỗ Hà hỏi nhỏ, cô gần như không thể trụ nổi nữa.

- Chị ta phải đến! Nếu không mình sẽ không nhịn nữa - giọng Tiểu Vy kiên quyết - Mà cậu cứ ngồi ở đây, đừng có đi lung tung... - cô bỏ lửng câu rồi quay đi vì Đỗ Hà đã ngủ thiếp trên bàn.

Hơn hai tiếng sau Đỗ Hà lờ mờ tỉnh lại, đầu nhức kinh khủng, cô vẫn chưa hết say, loạng choạng đứng dậy, cầm túi xách rồi bước ra ngoài. quán bar về đêm càng đông khách, Đỗ Hà phải khó khăn lắm mới đi được tới cửa. Lúc này cô chỉ nhớ Tiểu Vy nói Lương Thùy Linh sẽ đến đón mình vậy nên cô muốn ra ngoài đợi chị, cô sợ chị sẽ không tìm thấy mình, Đỗ Hà đứng tựa người vào tường chờ đợi, cô đưa tay day day trán để tỉnh táo hơn.

- Người đẹp! Em đang chờ ai sao? - một kẻ ăn mặc kiểu dân chơi nói với nụ cười gian xảo và tên bên cạnh hắn cũng đang có biểu hiện tương tự. Đỗ Hà phớt lờ câu nói, chỉ chăm chú nhìn ra mặt đường.

- Hay là em đi theo bọn anh đi! Bọn anh bảo đảm sẽ cưng chiều em - tên kia nói rồi cả hai cùng kéo tay cô đi. Đỗ Hà cố gắng phản kháng, dùng hết sức mình để giằng ra, nhưng với sức lực lúc bình thường đã là khó thì khi say thế này cô gần như không đủ khả năng thành công. Bọn chúng kéo cô vào một con hẻm phía sau quán bar. Vừa xác định khuất tầm nhìn thì bọn chúng bắt đầu quấy rối cô, Đỗ Hà bị ép chặt vào tường, chúng giữ chặt lấy tay cô, lực mạnh đến nổi cổ tay cô đau nhức. Đỗ Hà cũng không thể hét lên vì một trong hai tên đang bịt miệng cô lại. trong lúc phản kháng cô cắn bàn tay kia, chuyện này làm hắn tức giận mà tát thẳng vào mặt cô. Má phải truyền đến cơn đau nhức, mọi nỗ lực chống đối đều là vô ích. lúc này cô gần như tuyệt vọng. và rồi vòng kiềm kẹp được nới lỏng, Đỗ Hà theo bức tường trượt dọc xuống, cuối cùng cũng có ai đó đến. trong ánh sáng lờ mờ cô nhận ra Tiểu Vy đang đánh lũ khốn nạn kia.

Với taewondo nhất đẳng huyền đai, Tiểu Vy một chọi hai không thành vấn đề dù bọn chúng cũng không phải loại tay mơ. Cô vung chân đá vào bụng của một tên, làm hắn ngã vật ra, rồi lại quay lại tiếp tục "chăm sóc" kẻ còn lại. Vừa lúc khiến hắn bầm dập đến không đứng dậy nổi thì Tiểu Vy nghe âm thanh của thủy tinh vỡ. Theo phản xạ thông thường anh lập tức xoay người lại, Đỗ Hà đang đứng đó, cầm trên tay một vỏ chai bia chỉ còn một nửa, dưới chân cô là tên khốn kia với cái đầu đang chảy máu. Tiểu Vy vừa định đến đưa cô ra khỏi đây thì nhận ra Đỗ Hà không hề muốn dừng lại.

Đỗ Hà bước từng bước về phía trước và tên kia cũng vậy mà lùi về sau. Gương mặt hắn thể hiện rõ sự kinh hãi trong khi ánh mắt cô lúc này chỉ có vẻ chết chóc. Tiểu Vy chứng kiến tình huống này thì hoàn toàn sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc sẽ thấy Hà như vậy. Lúc Đỗ Hà đến đủ gần, cô đưa tay cao ngang đầu, mảnh vỏ chai trong tay như một vũ khí giết người. Trong khoảng tích tắc cô dùng hết sức đập tay xuống, Tiểu Vy chạy đến ngăn lại.

- Đỗ Hà! Đừng, cậu sẽ giết chết hắn đó – Tiểu Vy lớn tiếng nói, cố gắng thu hút sự chú ý của cô. Đỗ Hà từ từ xoay mặt lại, cả hai nhìn nhau trong im lặng trong khi lũ khốn nạn hoảng hốt chạy đi.

- Không đáng đâu Hà! - giọng Tiểu Vy dịu dàng - Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cậu vừa rồi...đó không phải là cậu!

Không có tiếng trả lời nhưng ánh mắt Đỗ Hà từ từ dịu lại, rồi chúng chuyển thành rưng rưng . Tay buông mảnh vỏ chai ra cô ôm lấy Tiểu Vy, nước mắt bắt đầu rơi xuống, hoàn toàn mất kiểm soát.

- Vy! Mình đau khổ quá! Thật sự rất đau! Trái tim đau như có ai bóp nghẹn lại. Sao mình lại thành thế này? Sao lại là mình? - những âm thanh nghẹn ngào vang lên trong không gian bên của tiếng thổn thức.

Những gì Đỗ Hà nói làm Tiểu Vy bối rối vì vốn chúng chẳng hề liên quan đến việc vừa xảy ra, mà thay vào đó cô như đang nói về một chuyện rất nghiêm trọng. Và cũng là nguyên nhân dẫn đến hành động lạ thường vừa rồi. Tiểu Vy xưa nay rất giỏi an ủi nhưng gặp trường hợp này chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô. Đợi Đỗ Hà tốt hơn một chút rồi đưa vào văn phòng quản lí ngồi.

- Đỗ Hà! Cậu không sao chứ? - giọng Tiểu Vy lo lắng


- Không sao... - Đỗ Hà lặp lại một cách máy móc vô hồn rồi bất chợt âm điệu thay đổi.

- Năm mình bảy tuổi mẹ bỏ đi,, mình tự nhủ không có mẹ cũng không sao, mình vẫn còn cha...rồi cha ngày càng xa lánh mình, mình tự an ủi rằng bản thân không sao, vì ít ra ông ấy vẫn sẽ về nhà...Năm mình mười bảy tuổi, chị Lương Thùy Linh ra nước ngoài du học, thẳng thừng nói không muốn mình theo...mình lại nói mình không sao...mình có thể chờ chị ấy về - Cô nhắm mắt lại, tiếng thút thít vang lên từng chập.

- Năm năm sau chị Lương Thùy Linh quay về, nhưng là về cùng một cô gái khác...mình ngốc nghếch nói không sao đâu, chỉ cần chị ấy hạnh phúc là được...Sau đó mình phát hiện cô gái kia tiếp cận chị là có mục đích, mình sự chị ấy tổn thương nên giấu nhẹm mọi chuyện...Nhưng rồi cô ta xảy ra chuyện, chị ấy vì muốn trả thù mình mà đồng ý kết hôn...một lần nữa mình nói không sao, mình sẽ dùng tình yêu để khỏa lấp tất cả. Nhưng mà...- những giọt lệ rơi xuống ngày càng nhiều, ánh mắt Đỗ Hà đầy đau đớn tủi hờn - Nhưng mà lần này mình không thể không sao nữa, mình thua rồi... hoàn toàn không thể cứu vãn...mình biết làm gì đây?

Tiếng nức nở vang lên, Tiểu Vy nhẹ nhàng ôm lấy cô. Trong lòng Tiểu Vy bên cạnh lo lắng, thắc mắc, đau buồn còn có tức giận. Tiểu Vy vẫn biết Lương Thùy Linh luôn là nguyên nhân khiến Đỗ Hà đau khổ, và cũng chỉ có chị ta mới có thể khiến cô trở thành như thế này. Nhưng lần này mọi chuyện đã đi qúa giới hạn, cô đã phải chịu đựng chị ta quá nhiều. Cứ mỗi chữ " không sao" kia vang lên là một lần Tiểu Vy thấy xót xa cho cô bạn của mình quá khờ dại và ngốc nghếch. Liệu rằng trên đời còn ai như cô!

Cũng chính vì chị ta bỏ mặc cô ở đây nên cô mới xảy ra chuyện. Tiểu Vy biết mình không thể để yên chuyện này được, họ đã là bạn thân của nhau từ thời tiểu học và anh từng hứa sẽ không để ai hiếp đáp cô.

- Mình sẽ giải quyết giúp cậu Đỗ Hà! Tin ở mình! – Tiểu Vy nói nhỏ.

. . . .

- Đi rồi? Lúc nào? - Lương Thùy Linh hỏi, giọng cô gấp gáp.

Vị quản lí lắc đầu.

- Tôi không biết, lúc nãy tôi thấy cô ấy ở đằng kia nhưng khách vào đông quá nên tôi không chú ý cô ấy đi lúc nào.

Lương Thùy Linh đứng đó với nét mặt tư lự, cô vì để vị đối tác phía Nhật kịp chuyến bay quay về nên mới phải họp đột xuất đến lúc này. Suốt buổi cô cứ một lát là gọi điện thoại cho Đỗ Hà nhưng cô ấy lại không trả lời, vừa kết thúc Lương Thùy Linh đã vội vã đến đây, trên đường cô cũng đã gọi cho bảo vệ tòa nhà để xác định Đỗ Hà vẫn chưa về. Giờ không tìm thấy Đỗ Hà, cô bắt đàu cảm thấy lo lắng. Lúc này đã hơn ba giờ sáng, cô ấy có thể đi đâu được?

- Trước cửa quán có camera giám sát đúng không? Tôi muốn xem qua! - Lương Thùy Linh nói.

- À được thôi! - và Lương Thùy Linh đi theo người quản lý vào phòng giám sát, đoạn băng đã ghi lại cảnh Đỗ Hà loạng choạng ra khỏi quán cũng như việc cô bị hai tên kia kéo đi.

- Hai người đó là ai? - cô cau mày hỏi.

- Tôi không biết, có lẽ chỉ là người qua đường thôi, cô có... - người quản lý chưa nói hết câu vì Lương Thùy Linh đã bỏ ra ngoài. Cô đi theo hướng ghi lại trong đoạn băng, rồi rẽ vào con hẻm gần đó. men theo những bức tường Lương Thùy Linh bước đến cửa hậu của quán bar, trên nền đất là những vỏ chai bia rỗng chất thành hàng cùng các mảnh thủy tinh vỡ, và rồi ánh mắt cô dừng lại ở những vệt máu vương vãi khắp nơi.

Trái tim như rơi xuống hồ băng, một cơn chấn động điên cuồng chạy dọc cơ thể, Lương Thùy Linh trở nên hoảng loạng . Những giả thuyết kinh hoàng khiến cô run sợ, cô bất chợt nhận ra một nỗi đau đang xâm chiếm bản thân, nỗi đau giống như khi Phương Nhi xảy ra chuyện này...thậm chí còn dữ dội hơn nhiều.

Cô chạy dọc con hẻm nhưng không tìm thấy gì, đến khi quay trở lại thì gặp được Tiểu Vy đang chậm rãi đi vào quán bar. Lương Thùy Linh vội vã đi vào quán bar. Lương Thùy Linh vội vã bước tới gần. Tuy nhiên chưa kịp nói câu nào đã bị Tiểu Vy tát thẳng vào mặt. Cô vừa loạng choạng lấy lại thăng bằng thì bị túm lấy cổ áo. Tiểu Vy lớn tiếng.

- Chị rốt cục là loại người gì hả? Sao chị lại có thể bỏ mặc cậu ấy như thế? Bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện như vậy, có phải chị vui lắm không? - trước đây Tiểu Vy sẽ không bao giờ đánh người mình quen biết nhưng bây giờ thực sự cô không quan tâm đến điều đó nữa, trông thấy Lương Thùy Linh chỉ làm cô nhớ đến hình ảnh Đỗ Hà khóc thương tâm liền không nhịn được mà tát cho con người kia một cái cho hả giận. Một cái tát này của cô cũng không phải nhẹ nên khóe miệng Lương Thùy Linh đã xuất hiện vết máu.

- Cô ấy sao rồi? Đỗ Hà sao rồi? - Lương Thùy Linh hỏi, cô không quan tâm chuyện mình vừa bị tấn công, cơn đau xác thịt lúc này so với nỗi đau trong lòng vốn chẳng thấm vào đâu – Tiểu Vy! Rốt cuộc Đỗ Hà thế nào rồi?

Thấy vẻ mặt hốt hoảng đó Tiểu Vy chỉ cười nhạt, đẩy mạnh Lương Thùy Linh ra.

- Chị tự đi mà tìm!

- Xem như tôi xin cậu! Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu...

- Thật xin lỗi...nhưng tôi sẽ không nói điều gì cho chị biết cả. Đỗ Hà chẳng phải vợ chị sao? Chẳng phải chị đã tuyên thệ sẽ bảo vệ và chăm sóc cho cậu ấy sao? bây giờ chị đi hỏi người khác vợ mình xảy ra chuyện gì không phải nực cười lắm à? Chị chỉ cần biết một việc... – Tiểu Vy đanh giọng - Lương Thùy Linh! Là chị có dùng cả đời này để đền bù cho cậu ấy cũng không đủ.

. . .

Lương Thùy Linh dừng xe trước cửa nhà Đỗ gia, đây là nơi Jungha có khả năng đến nhất. Cô không nghĩ đến việc phải làm gì khi gặp Đỗ Hà, điều cô quan tâm là chuyện gì đã xảy ra và tình trạng cô ấy bây giờ như thế nào.

- Em ngồi đi! - Nhật Minh hỏi khi họ ở phòng khách - Em đến đột xuất thế nào có việc gì sao?

- Sao Đỗ Hà không đi cùng con - dì Tư đặt ly nước lên bàn rồi ngồi xuống.

Câu nói của dì Tư làm Lương Thùy Linh như chết đứng, cô ấy không ở đây thì có thể đi đâu. Theo như những gì Tiểu Vy nói thì có vẻ như cậu ấy đã gặp cô ấy, nhưng ngoài việc đó cô không hề có bất cứ manh mối nào khác. ánh mắt Lương Thùy Linh đầy vẻ hoang mang, thấy vậy dì Tư liền nhận ra có chuyện không ổn.

- Lương Thùy Linh! Đỗ Hà đâu rồi? Con đến đây là để tìm con bé đúng không?

Sau mấy giây lưỡng lự Lương Thùy Linh kể rõ mọi chuyện.

* Chátttttttt.....*

Lời nói kết thúc bằng một cái tát của dì Tư.

- Lương Thùy Linh! Sao cô lại để con bé ở đó? Cô coi nó là gì hả? Tôi chăm sóc nó từ nhỏ, tôi biết rõ nếu không phải có việc buồn con bé chẳng bao giờ chạy đi uống say! Ngay cả khi LH gặp nguy cơ con bé cũng không làm vậy, nguyên nhân chỉ có thể là cô. Đỗ Hà yêu cô như thế sao cô nỡ bỏ mặc nó một mình? Con bé rốt cuộc có tội tình gì mà lại gặp loại người như cô chứ? - thêm một cái tát nữa được giáng xuống, Lương Thùy Linh chỉ đứng đó chịu đựng, chính bản thân cô cũng nghĩ mình đáng phải bị đánh.

- Được rồi mẹ! - Nhật Minh đến can ngăn trước khi mẹ anh tiếp tục việc trừng phạt - Vậy là đủ rồi! Tức giận với em ấy không có ích gì đâu. Có lẽ Tiểu Vy đã đưa con bé đến nhà Kiều Loan!

Dì Tư dừng tay, lau qua loa nước mắt trên mặt rồi chăm chú nhìn con trai mình gọi điện, vẻ mặt đầy nét mong chờ lẫn hy vọng.

- Kiều Loan hả? Anh muốn hỏi em Đỗ Hà có qua đó không?... Không có sao? Cũng không có gì quan trọng đâu. Vậy nhé! - Nhật Minh cúp máy rồi lắc đầu với mẹ mình. - Con sẽ gọi cho Tiểu Vy! Và anh nhấn số lần nữa, sau vài câu đàm thoại ngắn gọn Nhật Minh nói - Cậu ấy nói con bé đã an toàn nhưng vẫn còn rất hoảng loạng.

- Nó đang ở đâu? - dì Tư hỏi và đó cũng là điều mà Lương Thùy Linh vô cùng muốn biết.

- Tiểu Vy không chịu nói! - Nhật Minh bước về phía Lương Thùy Linh - Cậu ấy bảo không muốn để em biết. Anh thấy em nên về nhà trước đi! Anh sẽ tìm con bé về!

Nghe vậy Lương Thùy Linh tự động gật đầu rồi bước ra ngoài, lái xe đi được một đoạn cô dừng lại tựa người vào ghế nhìn lên trần xe

" Hà! Rốt cuộc em đang ở đâu?"

. . . .

Cả đêm lái xe ngoài đường tìm kiếm một cách vô định, Lương Thùy Linh về đến nhà đã hơn 6 giờ sáng. Cô mệt mỏi đi về phòng, dự định rửa mặt cho tỉnh táo hơn rồi sẽ gọi điện hỏi lại Nhật Minh, nhưng khi cô ngang qua nhà bếp thì việc đó không cần thiết nữa.

- Hà! - Lương Thùy Linh nói như không tin vào mắt mình - Là em sao? Em về nhà lúc nào?

Đỗ Hà cầm ly nước vừa mới rót xong đi đến trước mặt Lương Thùy Linh, gương mặt cô vẫn còn mấy vết bầm sau cái tát tối qua.


- Khoảng một tiếng tước! - giọng cô tất bình thản.

Nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Đỗ Hà, Lương Thùy Linh cảm thấy đau nhói lòng khi nhìn thấy những vết thương trên gương mặt ấy, rồi cô vòng tay ôm Đỗ Hà vào lòng mình, thật dịu dàng để không làm đau cô ấy. Riêng Đỗ Hà không phản ứng gì, chỉ im lặng đứng yên, phải một lúc sau cô mới lên tiếng.

- Chị lại có kế hoạch gì sao?

Âm thanh sắc lạnh như băng của Đỗ Hà làm Lương Thùy Linh buông tay ra, cô hỏi.


- Ý em là sao? Tôi đã rất lo lắng cho em ( đổi cách xưng hô luôn rồi :> )

- Lo lắng? - Đỗ Hà cười nhạt - Tại sao chứ? Vì sợ tôi chết rồi thì chị sẽ mất đi trò tiêu khiển à? Bây giờ tôi không sao rồi, chỉ là bị bầm vài chỗ thôi!

Lương Thùy Linh cau mày.

- Tôi không xem em là trò tiêu khiển.

- Đúng nhỉ? Chị xem tôi là kẻ thù - giọng Đỗ Hà lạnh lùng pha lẫn với chua chát - Nhưng từ bây giờ chị không cần phải làm gì thêm nữa...vì tôi đã thê thảm lắm rồi. Tôi trở thành như thế này đều là nhờ ơn chị.

- Hà! Tối qua không phải tôi không muốn đến, mà là...

- Đủ rồi! - Đỗ Hà cắt ngang lời giải thích của Lương Thùy Linh.

- Tôi đâu có trách chị. Là bản thân tôi ngu ngốc, còn nghĩ rằng chị sẽ đến nên ra ngoài đợi. Thật ra chị không đến còn dễ hiểu hơn nhiều.

Những câu nói của Đỗ Hà như đâm thẳng vào người, lần đầu Lương Thùy Linh cảm thấy đau lòng lẫn tự trách nhiều đến thế.

- Đỗ Hà! Nói cho tôi biết...Chuyện gì đã xảy ra với em. Bọn chúng... - Lương Thùy Linh tức giận bỏ lửng câu, việc nhắc đến lũ khốn đó khiến cô khó chịu.

- Chị nghĩ bọn chúng đã làm gì? Không phải quá dễ đoán sao? Tuy chị là vô tình nhưng mà kết quả cũng khả quan nhỉ? - giọng cô đầy vẻ giễu cợt - Tôi luôn biết tự giải quyết những vấn đề của mình. Trong trường hợp chị có quan tâm...thì việc đó hoàn toàn không cần thiết. Tôi rất mệt nên hôm khác tiếp chuyện vậy!

Nói rồi Đỗ Hà quay người đi vào phòng mình, bỏ mặc Lương Thùy Linh đứng đó với một nỗi đau không lời, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc vì em mà cảm thấy thế này cũng như chưa tưởng tượng đến ngày bị em đối xử lạnh lùng như vậy. Thì ra đó là những gì em phải chịu đựng suốt bao năm quá, cảm giác bị người mình quan tâm lạnh nhạt rất khó mà thích ứng.


END CHAP



-------------------------------------------------------------------------------------

Có vẻ như chap này bé Hạt Tiêu ăn tát no luôn ấy nhỉ?


Vì là chap ngược nên ngọt là điều không thể nha...đây chỉ mới là bước khởi đầu cho sự ngược của fic này thôi ....


Vote để tiếp thêm năng lượng cho cột sống của tui đi nèe 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro