Chap 4: Gia Chiến...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Cô ấy là Nanna, Balder cần gì đến Skadi?"

...

Lương Thùy Linh về đến nhà đã thấy cha mẹ mình ngồi chờ sẵn. Tâm trạng vẫn không tốt nên cô chỉ khẽ gật đầu chào, toan đi lên phòng mình, vừa lúc giọng cha cô cất lên.

- Hôm nay con nhất định phải tỏ thái độ như vậy sao?

Lương Thùy Linh đứng khựng lại, xoay người nhìn về phía cha mẹ mình.

- Nếu không theo cha con phải làm gì?

- Đỗ Hà rốt cục có cái gì không tốt? Nó vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn lại giỏi giang. Con...

- Quan trọng nhất là nhà cô ta rất giàu có. Đúng không ? - giọng Lương Thùy Linh đầy nhạo báng.

- Lương Thùy Linh!! Đừng nói vậy chứ? - mẹ cô lên tiếng khuyên ngăn.

- Phải! Vậy thì sao? - ông Lương lớn tiếng nói - Con không biết xưa nay Đỗ Hà rất được lòng ông nội. Chỉ cần con chăm sóc quan tâm con bé. Nếu có thể hai đứa yêu nhau thì sau này chúng ta không cần lo lắng về chú con nữa. Ông nội sẽ vì con bé mà toàn tâm giao lại tập đoàn cho con.

Lương Thùy Linh bật cười chua chát. Hạnh phúc của cô phải xây dựng trên lợi ích tiền bạc. Cô muốn thành công thì phải lấy hạnh phúc cả đời ra đánh đổi. Vậy cần gì học hành hay nỗ lực phấn đấu?

- Con sẽ tự giành lấy bằng năng lực của bản thân. Không cần dùng tới cách này.

- Năng lưc? Mày có năng lực gì?  Từ nhỏ đến lớn đều là do tao bỏ tiền ra nuôi mày. Mày có tư cách nói mấy câu này à? - ông Lương mất bình tĩnh quát.

- Vậy ra đây là lí do cha nuôi con sao? Để con đi tranh đoạt quyền lợi cho cha? Để đối đầu với chú út? - Lương Thùy Linh chua chát nói.

Cha Lương Thùy Linh lúc này trên gương mặt hằn rõ sự giận giữ.

- Sao mày không nghĩ đến bà nội mày? Chính vì mụ vợ bé đó mà bà buồn tủi đến bệnh nặng qua đời. Con hồ ly tinh đó còn sinh ra đứa con hoang để giành của với nhà này. Bây giờ chỉ cần mày chịu chăm sóc con bé là xong, bà nội mày nhất định sẽ được an ủi. Tao cũng đỡ phải uất hận. Chỉ có như vậy mà mày cũng không đồng ý, còn ở đó cãi lý với tao? Tao thật không biết sao lại sinh ra đứa con như mày.

Không khí lúc này càng lúc càng căng thẳng, Lương Thùy Linh tức tối đáp.

-  Con dĩ nhiên biết nỗi khổ của bà nội. Nhưng bà chắc chắn sẽ hiểu cho con. Không giống như cha, mang con mình ra để trao đổi.

Ông Lương tức giận đập mạnh xuống bàn đứng dậy.

- Mày đừng có viện cớ. Chứ không phải vì mày đã mang một đứa con gái về đây à? Mày không chịu chăm sóc Đỗ Hà vì muốn ở bên con bé đó chứ gì? Để tao nói cho mày biết. Hoặc là mày ngoan ngoãn chăm sóc Đỗ Hà, còn nếu không...tao sẽ giúp mày tiễn con bé đó đi. Nhớ! Tao nói được làm được - ông nói xong thì bỏ về phòng.

Tiếng đóng cửa vang lên chói tai. Đôi bàn tay Lương Thùy Linh nắm chặt trong một giây rồi đấm mạnh vào tường. Bà Lương thấy vậy lập tức chạy đến xem con mình.

- Lương Thùy Linh! Sao con lại từ làm bị thương mình! Con phải hiểu cha cũng chỉ muốn tốt cho con. Ông ấy không muốn con phải tính toán tranh giành với nhà vợ bé như ông ấy thôi. Hơn nữa, ta cũng thích Đỗ Hà. Rốt cục con bé có gì không tốt mà con nhất định phải phản đối chứ?

Giọng Lương Thùy Linh trầm ngâm.

- Không tốt? Cái không tốt chính là việc chăm sóc kiểu này ( kiểu này là kết hôn đó). Từ nhỏ đến lớn, bất kể con đi đâu, học trường nào cha mẹ đều sắp xếp cho Đỗ Hà ở bên cạnh con. Bảo con rằng nhất định phải tốt với cô ấy, vì như vậy mới có thể đối đầu với nhà chú út, mới giành được tài sản. Hai người có biết con cảm thấy ngột ngạt thế nào không? Cha mẹ chỉ nghĩ cho bản thân. Thử hỏi ở chung với một người không yêu mình Đỗ Hà có được hạnh phúc? Chính vì lí do này mà con phải đối xử với cô ấy như vậy. Con không muốn Đỗ Hà cũng thành một quân cờ trong cuộc chiến của gia đình mình - cô nói xong thì bỏ ra ngoài, để mặc tiếng gọi của bà Lương đang với theo.

. . . . . .

Sáng thứ hai, Đỗ Hà mặt trên người bộ trang phục công sở chỉnh tề cùng với trưởng phòng kinh doanh của LH để ra mắt với các đồng nghiệp. Từ hôm nay cô sẽ là nhân viên ở đây. Sau màn giới thiệu, hầu hết mọi người đều tỏ vẻ vui mừng chào đón cô, đặc biệt là phía nam giới. Đỗ Hà được phân cho một bàn gần cửa sổ. Vừa ngồi xuống thì mấy đồng nghiệp đã đến vây quanh cô hỏi han.

- Chào em! Chị tên là Phương Thế - một nhân viên nam lên tiếng.

- Nét ngạc nhiên của Đỗ Hà chuyển nhanh thành nụ cười hoà nhã, cô gái ngồi gần cô gái ngồi gần cô giải thích.

- Đừng lấy làm lạ. Anh ta xưa nay là vậy đó. Phòng này ai cũng gọi là Thế thôi. Chị tên Ngọc Thảo, em nhìn trẻ vậy chắc là sinh viên mới tốt nghiệp hả?

- Dạ phải! - Đỗ Hà trả lời.

- Phương Thế hình như thấy em ở đâu rồi, nhưng Phương Thế nhớ hông có ra. Mà thôi, lát nữa em cùng đi ăn trưa với tụi này đi. Chị em mình làm quen luôn.

Đỗ Hà nghe vậy liền vui vẻ đồng ý. Tâm trạng cô tốt hơn nhiều, Đỗ Hà vốn rất thích xây dựng tình thân hữu.

Ngày đầu tiên đi làm nên cũng không có nhiều việc,. cô chỉ chủ yếu đi photo tài liệu dùm những đồng nghiệp ở đây. Khoảng thời gian còn lại Đỗ Hà dành để ngồi xem mọi người làm việc. Đến giờ nghỉ trưa, cô cũng bốn đồng nghiệp đến nhà ăn dùng bữa. Thầm cảm thấy bản thân rất may mắn vì gặp được những người thân thiện như vậy.

- Phương Thế mới nghe được chuyện này. Mấy đứa có biết con gái của ông chủ không? Nghe nói là sắp tới sẽ tham gia dự sự kiện dành cho những người thừa kế triển vọng của các tập đoàn lớn gặp gỡ người bên chính trị đó. Trông chờ ghê vậy đó.

- Thiệt hả? Mà nói thiệt ông chủ công ty mình giấu con hay ghê. Tui vô đây năm năm rồi chưa bao giờ thấy cô tiểu thư đó, mà những người khác hình như cũng không biết mặt luôn - một người đồng nghiệp khác nói.

Ngọc Thảo gật đầu tán thành ngay.

- Ừ thì đó. Có người còn nói chắc tại con gái ông chủ xấu dữ lắm nên ổng giấu luôn. Mà lần này còn có cả Lương Lương Thùy Linh bên HJ nữa, nghe đâu là mới đi du học về. HJ hiện tại có hai người thừa kế nhưng không biết là ai đây. Nhưng đều triển vọng hết.

- Mọi người gặp người tên Lương Thùy Linh đó rồi sao? - Đỗ Hà cẩn trọng hỏi.

- Cần gì gặp. Báo có đăng mà. Để coi... những người thừa kế triển vọng của các doanh nghiệp lớn. Hôm bữa Phương Thế có đọc bài báo đó, mấy đứa này cũng coi hết rồi - nói rồi chỉ vào mấy người ngồi xung quanh.

Sau cái gật đầu đồng ý của những người khác, Đỗ Hà hỏi lần nữa.

- Họ nói sao ạ?

- Thì đại khái là khen là cô ta tài giỏi, đẹp như hoa hậu và đầy tài năng. Mà dù sao cũng là được hưởng tài sản của gia đình. Theo chị phó tổng giám đốc công ty mình vẫn giỏi hơn mấy người đó, anh ấy là tự bản thân đi lên. Đẹp cũng không thua kém ai - một nhân viên gật gù đáp.

- Đỗ Hà mới vô hổng biết đó thôi. Con gái ở LH ai cũng mê phó tổng giám đốc. Bao gồm cả Phương Thế - Phương Thế nói rồi cười khúc khích, không hề để ý những biểu hiện mang nghĩa " hết thuốc chữa " xung quanh.

Riêng Đỗ Hà chỉ khẽ mỉm cười, cô không quan tâm nhiều đến việc này. Xưa nay ngoại trừ Lương Thùy Linh cô chưa từng để ý đến người khác. Chỉ dù ngoài kia là cả một khu rừng thì Đỗ Hà này chỉ cần một cây xanh

...

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro