Chap 7: Âm Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em không muốn hoá thành bọt biển, nhưng em sẽ không bao giờ làm hại hoàng tử là chị?"

...

Vì vấn đề công việc nên lễ đính hôn tổ chức rất đơn giản, khách mời là những người thân thiết của cả hai gia đình. Riêng phía Đỗ Hà chỉ có hai người bạn là Kiều Loan và Gia  được mời. Cả cô và Lương Thùy Linh đều rất đẹp khi cả hai đều khoác lên mình những chiếc váy cưới mới nhất trong bộ siêu tập vừa ra mắt của Oscar De La Renta, một trong những thương hiệu váy cưới hàng đầu thế giới. Nhưng cả hai lại mang khuôn mặt chẳng ăn nhập gì với buổi lễ. Nếu Đỗ Hà vẫn là nét buồn phiền thì Lương Thùy Linh lại là một khuôn mặt lạnh không chút cảm xúc. Sau khi buổi lễ xong xuôi, cũng chẳng có gì thay đổi ngoài chuyện tay cô có thêm một chiếc nhẫn. Đỗ Hà quay về nhà cùng cha và Kiều Loan.

Suốt chặng đường Đỗ Hà chẳng nói tiếng nào, chỉ im lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Đỗ Hà tự hỏi nụ cười của cô đã biến đâu mất. Trên tấm gương chỉ phản chiếu hình ảnh của một cô gái nặng nỗi buồn phiền.

- Mày sao vậy? - Kiều Loan hỏi khi cả hai về đến phòng Đỗ Hà - Cuối cùng cũng lấy được chị ta sao lại không vui?

Đỗ Hà hít sâu một hơi đáp.

- Nếu mày là tao, mày có vui không?

- Nếu tao là mày thì đã sớm vứt cái người tên Lương Thùy Linh đó vào sọt rác rồi. Yêu đương gì loại đấy! - Kiều Loan cười khinh nhưng vừa thấy cái nhíu mày của Đỗ Hà thì cô bắt đầu xí xoá - Thôi biết rồi. Đáng lẽ không nên nói vậy chứ gì!

Kiều Loan chán ngán ngồi xuống ghế.

- Bây giờ mày tính sao? Đến bạn gái người ta cũng có rồi mà còn chịu đính hôn. Nói thật, tao thấy mày không phải dạng ngốc bình thường đâu.

Nụ cười buồn hiện lên trên gương mặt thanh tú của Đỗ Hà. Có rất nhiều chuyện không thể dùng lí trí để phân xử. Đây là một trong số đó!

. . . . . .

- Đỗ Hà, ở đây! - Hữu Phong lên tiếng gọi. Hôm nay anh có hẹn với cô gái này cùng đi câu cá ở một con sông gần ngoại ô thành phố. Từ ngày hai người gặp nhau ở quán cafe, anh thường hẹn cô ra ngoài. cả hai cũng từ đó mà ngày càng thân thiết.

Đỗ Hà vui vẻ đến ngồi cạnh Hữu Phong, anh cẩn thận giúp cô chuẩn bị cần câu và móc mồi vào lưỡi. Sau khi quăng câu thì cả hai cùng ngồi chờ.

- Phải nói là anh cảm thấy bản thân rất may mắn. Vốn không có bao nhiêu cô gái thích bộ môn này! - Hữu Phong nói - Vậy nên anh thường chỉ đi câu một mình.

Đỗ Hà gật đầu tán thành.

- Em là hàng hiếm, vậy nên anh phải đối xử với em thật tốt!

- Nếu vậy em muốn anh làm gì thì mới xem là tốt?

-Mời em đi ăn đi! Em thích rất nhiều thứ! - Đỗ Hà nói với vẻ hi vọng, đôi bàn tay nắm lại để dưới cằm.

Hữu Phong nhìn nét mặt cô thì bật cười.

- Được! Lát nữa em muốn ăn gì anh đều có thể mời!

- Anh giàu phết! - Đỗ Hà hào hứng nối - Vậy em sẽ ăn thả cửa một ngày. Anh không sạch túi thì em không về!

Họ trò chuyện rất nhiều thứ khác nữa, trên môi Đỗ Hà vẫn luôn giữ nụ cười, việc giấu đi những nỗi buồn của bản thân đã trở thành một thói quen. Sau khi buổi câu cá kết thúc cả hai thật sự cùng đi dùng bữa. Hữu Phong cứ nghĩ Đỗ Hà sẽ không ăn được bao nhiêu nhưng cô lại một lần nữa làm anh ngạc nhiên. Địa điểm Đỗ Hà chọn là một tiệm bánh ngọt và cô đã ăn hơn mười loại bánh khác nhau, tất cả đều có vị chocolate. Hữu Phong ngần ngại hỏi.

- Em thích đồ ngọt tới vậy sao?

- Tương đối! Em có thể vừa ăn vừa gói đem về không? - cô tự nhiên hỏi.

Hữu Phong gật đầu, hôm nay anh cười nhiều còn hơn cả tháng cộng lại.

- Tuỳ em! anh đã nói mình mời mà. Nhưng em không sợ tăng cân sao? Thông thường con gái luôn lo lắng về chuyện này!

- Sợ gì chứ! Là anh mời mà. Nếu em có bị béo phì cứ đi tìm anh bắt đền là được! - Đỗ Hà gật gù nói, vừa lúc ánh mắt bắt gặp một cặp đôi vừa bước vào.

Nét cười của cô héo đi nhanh chóng. Hữu Phong cũng vì vậy mà nhìn theo. Phía bên kia là Lương Thùy Linh và Phương Nhi cũng nhận ra họ. Đỗ Hà dứt mắt khỏi phía đó, mỉm cười nói với bạn đồng hành của mình.

- Em nghĩ mình phải lấy thêm bánh rồi!

. . . . . .

Đỗ Hà là một thiên kim tiểu thư đặc biệt. Bởi thay vì sự kiêu kỳ cao ngạo thường thấy thì ở cô điểm nổi trội nhất lại là tính hoà đồng dễ mến. Dù gia đình rất giàu có nhưng từ lúc học hết cấp hai, Đỗ Hà đều đi học bằng xe buýt. Cô cũng chẳng bao giờ khoe khoan về gia thế của mình. Đỗ Hà luôn thích ở những nơi có thật nhiều người, và chưa bao giờ lớn tiếng với ai. Có điều hôm nay thì không phải.

Hít thở thật sâu, Đỗ Hà nhấn chuông phòng khách sạn, chỉ đợi một lát thì cửa mở.

- Cô đến làm gì? - Phương Nhi hỏi với giọng thách thức.

Đỗ Hà mặc kệ câu hỏi mà bước vào trong phòng, ung dung ngồi xuống ghế sofa.

- Chỗ này xem ra điều kiện cũng rất tốt. Là chị ấy thuê cho cô đúng không?

- Đúng vậy thì sao? - Vẫn là nét thách thức nhưng đã được gia cố thêm cả sự tự mãn.

- Đúng vậy thì cô hoàn toàn không xứng đáng để ở một nơi như thế này - Đỗ Hà nói cùng một nụ cười chế nhạo, giờ không có chỗ cho cô gái vui vẻ dễ mến thường ngày.

- Đáng hay không không đến lượt cô nói. Chị Lương Thùy Linh yêu tôi nên lo lắng cho tôi thôi. Sao hả? Thấy ghen tỵ lắm đúng không?

Đỗ Hà không trả lời, chỉ lấy một xấp hình trong túi rồi quăng lên bàn. Ánh mắt Phương Nhi vừa chạm tới chúng thì gương mặt đã thể hiện rõ sự ngạc nhiên lẫn lo sợ. Giọng Đỗ Hà điềm nhiên cất lên cùng ánh mắt cứng rắn.

- Cô với Lương An Phúc có quan hệ gì tôi đều đã biết. Phương Nhi cô vốn là người yêu cũ của An Phúc. Sau khi anh ta chán ngấy loại người thực dụng như cô thì bắt đầu trả tiền để cô ở bên cạnh Lương Thùy Linh. Mục đích chính là vì không muốn cuộc hôn nhân giữa chúng tôi thành công. Vậy nên cuộc gặp gỡ ở trước nhà hát vốn không phải tình cờ, cô đến đó là để cho tôi biết mối quan hệ của hai người...Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau, chỉ có thể là do An Phúc đứng phía sau làm đạo diễn cho cô. Tất cả vì cha con hắn muốn thuận lợi giành được HJ . Tôi nói có sai không?

Phương Nhi nuốt khan, ánh mắt đầy vẻ hoang mang, vừa tính mở miệng đã bị Đỗ Hà trấn áp lần nữa.

- Không cần nói nhiều. Tôi ngay cả phim quay cảnh hai người bàn tính cũng có. Hôm nay đến là muốn cho cô một cơ hội. Trong vòng ba ngày, nếu cô không chia tay với Lương Thùy Linh thì tất cả mọi chuyện đều sẽ đến tai của chị ấy.

Gương mặt Phương Nhi trở nên trắng bệch, cô luôn nghĩ Đỗ Hà chỉ là loại tiểu thơ ngây ngô ngốc nghếch, nhưng người trước mặt lúc này lại là một người có phong thái mạnh mẽ. Cô càng không ngờ đến kế hoạch tại thời điểm quan trọng nhất lại bị cô ta phát hiện. Phương Nhi cố gắng bình tĩnh lại rồi lên tiếng hỏi.

- Tại Sao? Sao cô phải làm vậy, cho tôi cơ hội?

- Lý do cô không cần biết. Nhớ đó, ba ngày! - Đỗ Hà nói chắc nịch, đứng dậy bỏ đi.

Phương Nhi còn lại một mình với sự bối rối, nhưng chỉ một lát cô đã biến bản thân phải làm gì. Nói thế nào thì cô cũng vì Lương Thùy Linh mà làm tất cả.

"Đỗ Hà, cô đừng có đắc thắng. Tôi không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu!"

...


END CHAP

---------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro