2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi dọn ra khỏi nhà cậu đã đến ở chung với 1 người bạn thời đại học. Cậu bạn ấy tên là Lộc Hàm từ trước khi còn học chung cả 2 vốn đã rất thân, đến khi cậu lấy chồng thì cũng có hay điện thoại liên lạc, đó là 1 cậu trai rất tốt tính tình hơi nóng 1 chút nhưng nói chung là sống rất có tình cảm. Rồi suy nghĩ vẫn vơ cậu lại nhớ về anh, ngày trước cậu luôn bị người khác khi dễ vì không có cha, cậu và anh lấy nhau vì mẹ cậu và mẹ anh là bạn thân ngày trước, lần đầu gặp anh tim cậu thổn thức, anh đẹp trai phong độ còn cậu chỉ là 1 người bình thường gia cảnh lại không có gì nổi bật. Anh lấy cậu rồi vẫn đối xử với cậu như bình thường không hề khinh miệt điều này làm cho cậu lầm tưởng anh cũng có tình cảm với mình. Nhưng ngày đó khi cậu phát hiện anh có gian tình với người khác anh không những không hối hận không 1 lời xin lỗi, cậu biết anh lạnh lùng nhưng không ngờ anh lại lạnh lùng đến như vậy, cậu hỏi với anh cậu là gì, chỉ đổi lại 1 tiếng "Vợ" từ anh, đúng cậu chỉ là vợ trên giấy tờ của anh thôi, nhưng với anh cậu chẳng là gì. Đang suy nghĩ bỗng tiếng của Lộc Hàm vang lên kéo cậu về thực tại:

_ Chí Huân, cậu suy nghĩ gì mà chăm chú quá vậy, mình gọi cậu quá trời mà không nghe. 

Lộc Hàm ra vẻ hờn dỗi nói với người bạn thân của mình.

_Không có, mình chỉ suy nghĩ về 1 số chuyện trước kia thôi mà. 

Cậu mỉm cười nhìn Lộc Hàm nói.

_Cậu lại suy nghĩ tới thằng chồng khốn nạn kia của cậu chứ gì? Mình nói thật mình mà biết anh ta ở đâu mình sẽ tìm đến đánh cho anh ta 1 trận. Lộc Hàm nói y chán ghét cái thứ khốn kiếp đã có vợ rồi mà còn ra ngoài kiếm gái, lại còn vợ mình vừa nói ly hôn là đồng ý liền, hừ khốn nạn quá mà.

_Uhm chút thôi,nhưng cậu yên tâm mình sẽ không còn tình cảm mà quay lại với anh ta đâu, với mình chuyện đó đã kết thúc rồi. 

Chí Huân quả quyết nói.

_Cậu biết vậy là tốt, à cậu xem mình mua gì cho bảo bối cái gì đây này. 

Vừa nói Lộc Hàm vừa huơ huơ cái túi màu trắng trước mặt Chí Huân.

_Cậu lại mua cái gì nữa vậy, mình đã nói rồi đừng có mua nữa, đồ mà bồ mua cho bảo bối chất đầy cả tủ rồi kìa. 

Thấy Lộc Hàm lại mua sắm cho bảo bối Chí Huân lại lên tiếng cằn nhằn, cậu biết là Lộc Hàm rất yêu thương cậu và bảo bối nhưng Lộc Hàm cứ mua đồ cho bảo bối hoài như vậy, Cậu sợ bạn mình tốn kém.

_Mình mua cho bảo bối chứ có mua cho cậu đâu chứ. Mình muốn bảo bối được vui vẻ và cảm nhận được tình yêu của mình dành cho bảo bối. 

Lộc Hàm vừa nói tay vừa xoa xoa vào cái bụng đã nhô lên rất cao của Chí Huân, bảo bối cũng được gần 9 tháng rồi vậy là chỉ có vài ngày nữa cậu sẽ được nhìn thấy được bảo bối, chắc là sẽ vui lắm, bảo bối trong bụng như cảm nhận được có người đang chạm vào mình cách 1 lớp da nên bé đạp rất mạnh nha.

Chí Huân nghẹn ngào nói:" Lộc Hàm cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu không biết 2 ba con mình bây giờ ra sao rồi."

_Có gì mà cảm ơn chứ, chúng ta là bạn mà, vả lại bây giờ mình giúp cậu mai mốt mình già thì bảo bối sẽ nuôi lại mình, nín đi đừng khóc nữa, có thai mà khóc sinh em bé sẽ không dể thương đâu đó. Lộc Hàm vừa nói tay vừa lau nước mắt của Chí Huân.

_Uhm chắc chắn rồi, mình không khóc nữa.Rồi cả 2 người cùng xem những bộ quần áo bé bé xinh xinh mà Lộc Hàm đã mua, miệng nở nụ cười hạnh phúc.

~~~~~

Ở 1 nơi cách đó khá xa, có 1 người đàn ông tay cầm điếu thuốc, khuôn mặt như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Cậu đã đi hơn 8 tháng rồi, nhưng dường như hình ảnh của cậu vẫn còn ở đâu đây. Mỗi ngày anh đi làm về sớm hơn, hy vọng sẽ thấy cậu đang đứng trước cửa nhà đợi anh, hay là vào nhà nhìn vào phòng bếp sẽ thấy cậu đang nấu ăn cho anh, hoặc là lên phòng sẽ thấy cậu đang là quần áo cho anh, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là 1 không gian tĩnh mịch, không 1 bóng người. Dụi điếu thuốc đang cháy dở 1 bước thẳng lên phòng làm việc, anh nghĩ do mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, thời gian cũng sẽ làm phai mờ tất cả ngay cả cậu người vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh.

Một tuần sau, tại 1 bệnh viện nhỏ 1 tiếng khóc của bé sơ sinh vừa chào đời làm cho mọi người trong phòng hộ sinh phải giật mình, cô bác sĩ vừa vút mồ hôi trên tráng vừa nói:

" Xin chúc mừng là 1 bé trai rất khỏe mạnh." 

Đứa bé được hộ lý bế đến gần cậu cho cậu xem mặt, khuôn mặt cậu nhợt nhạt vì vừa mới trải qua 1 cuộc vượt cạn, chạm nhẹ vào khuôn mặt của con trai cậu mỉm cười hạnh phúc nói:

" Con trai baba sẽ yêu thương con thật nhiều, thương cả phần của appa nữa con nhé." 

Đứa bé như cảm nhận được baba mình không còn khóc nữa và môi bé khẽ cong lên như đang mỉm cười.

Tại 1 tòa cao ốc của tập đoàn SANDING, đang diễn ra cuộc họp của các lãnh đạo cấp cao, bỗng tim của vị Tổng Giám Đốc nào đó đập rất mạnh, Quán Lâm đưa tay lên ngực trái của mình, môi anh vô thức nói:" Chí Huân, em...bình an chứ..?


4 NĂM SAU

.....

=============================================

End chap 2 !

Đừng để ngôi sao màu trắng nha các readers .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro