22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhờ mẹ tìm giúp mình 1 người giúp việc cậu thật rất hài lòng với người mà mẹ đã giới thiệu cho mình. Đó là 1 người phụ nữ đứng tuổi khuôn mặt hiền lành phúc hậu tầm khoảng gần 50 tuổi. Theo cậu được biết bác ấy có 1 người chồng suốt ngày rượu chè không lo cho gia đình gì cả, kinh tế gia đình chỉ dựa vào 1 tay của bác ấy, nghe qua cậu càng cảm thấy thương bác hơn nữa. Tuy đã lớn tuổi nhưng bác làm việc rất nhanh chóng gọn gàng điều này cậu rất hài lòng. Hôm nay khi cậu vừa mới thu xếp mọi chuyện để đi làm, cậu mới mở 1 khu vừa nhà hơi dành cho trẻ nhỏ vừa có tiệm bánh nho nhỏ, ở gần nhà mình và rất đông khách, vì lúc ở Anh cậu cũng có học qua cách làm bánh. Vì vội sợ không kịp giờ mở cửa, nên cậu không để ý có người đi theo sau mình, nhưng khi tới cửa người đó lại không vào mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào, từ góc độ đứng của người đó có thể thấy cậu đang làm gì, và trong ánh mắt của người đó chỉ có nhu tình và yêu thương. Khi cậu đang ngồi ở quầy thu ngân thì có điện thoại, cậu bắt máy:

" Alo con nghe đây dì Hà ."

Bên kia giọng của bác giúp việc vang lên:

" Cậu chủ ơi, Susu cứ khóc hoài tôi dỗ bé không nín."

_Oh..sao lại vậy, vậy thôi bác cứ mang 2 bé sang tiệm con giúp nhé.

 Cậu cũng hết cách rồi, không lẽ để cho Susu khóc hoài hay sao.

_Dạ tôi biết rồi.

Khoảng 20 phút sau thì bác giúp việc đã mang 2 bé đến rồi nghe cậu dặn dò 1 số việc xong rồi đi về. Hai bé đang khóc nhìn thấy 'mẹ' thì lập tức nín khóc liền lại còn cười nữa chứ. Cậu bỏ 2 bé vào khu nhà hơi dành cho trẻ em, nhìn 2 bé chơi với nhau cậu mỉm cười dịu dàng. Cánh cửa mở ra, cậu chào hỏi chuyên nghiệp:

" Hoan nghênh qúy khách." 

Nhưng khi nhìn thấy người vào là ai thì cậu lại đen mặt đó chính là người cậu ghét nhất khôngmuốn gặp mặt nhất, Lại Quán Lâm. Quán Lâm mỉm cười dịu dàng với cậu, anh không đợi cậu hỏi dùng gì đã vội gọi:

" Cho anh 1 cup cake, 1 capuchino." 

Anh đã theo dõi cậu mấy ngày nay, biết được cả lịch ra khỏi nhà của cậu là mấy giờ nữa, hôm nay anh cũng định là đứng bên ngoài 1 chút rồi về, nhưng khi anh đang định quay gót đi thì 2 viên thịt nhỏ xuất hiện, khiến cho anh phải dừng bước, chân anh như hối thúc anh bước vào vậy, anh muốn nhìn thấy 2 bé con này.

_Xin lỗi qúy khách tiệm bánh của tôi hôm nay đóng cửa, mời anh về cho. 

Cậu thẳng thừng đuổi khách.

_Không phải lúc nãy em nói hoan nghênh qúy khác sao? 

Anh vẫn giữ nụ cười trên môi nói.

_Tôi...lúc nãy thì mở nhưng bây giờ đóng rồi. 

Cậu bực mình nói ngang.

_Sao lại thế, vậy thôi cho anh ngồi đây 1 chút.

 Anh mặc cả.

_Tôi đã nói rồi quán tôi hôm nay đóng cửa, anh không nghe à? 

Cậu bực tức quát .

_Anh...

 Anh đang định nói thì không biết 2 bé con đã lò dò đi đến bên cạnh anh lúc nào, lại còn 2 bé 2 bên nắm tay anh gọi:

"Pa...pa...pa..."

Anh đưa mắt nhìn xuống và rồi anh không biết phải làm gì khi nhìn thấy 2 khuôn mặt giống nhau như đúc, mà lại đáng yêu đến mức người nào khi đã thấy rồi thì chỉ muốn hôn vào má 2 bé thôi, đáng yêu gì mà đáng yêu dữ vậy không biết.

_Susu, Susi ngoan nào lại đây với 'mẹ' nhé. 

Thấy 2 bảo bối đứng cạnh anh lại còn gọi papa, cậu giật mình hi vọng anh ta không nghi ngờ hay hỏi han gì về 2 đứa hết.

_Đây là con em? 

Mắt của anh vẫn chung thủy nhìn 2 viên thịt nhỏ trước mặt, càng nhìn càng yêu nha.

_Là con của tôi thì sao? Susu, Susi lại đây với 'mẹ'. 

Cậu lạnh nhạt trả lời.

_Một mình em thì làm sao có thể sinh được chứ? Ba của 2 bé con này là ai? 

Anh nhíu mày nhìn cậu.

_Là ai cũng không liên quan tới anh? 

Cậu trả lời sẵn tiện bế 2 bé đi vào trong cho cả 2 chơi trong nhà hơi.

_Là con của anh có phải vậy không? 

Anh không biết có chắc là vậy không, nhưng anh mong cậu sẽ nói là phải, vì khi nhìn 2 bé con trong lòng anh lại dâng lên 1 cảm xúc yêu thương nâng niu.

_Anh tự tin quá rồi đó? 

Mắt cậu có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

_Vậy em nói đi đó là ai hả? 

Anh gằng giọng .

_Tôi nói rồi không liên quan đến anh, mời anh về cho. 

Cậu lại 1 lần nữa đuổi khách.

_Em? 

Anh tức giận bỏ ra khỏi cửa.

Cậu thở dài, cậu biết mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, nhưng cậu không ngờ lại bị lộ sớm như vậy.

(@_@)

Quán Lâm mấy ngày nay tâm trạng không được tốt, anh thường xuyên uống rượu rất nhiều, và hôm qua cũng vậy anh uống tới mức say bí tị không biết đường về phải để Thế Huân đưa về giúp, và hậu quả là sáng nay đầu anh đau như búa bổ. Cố lê từng bước xuống cầu thang để lấy nước uống, nhìn thấy con trai đang ngồi xem TV anh cười cười hỏi :

"Con trai, qua lúc nào thế?

_Bà nội điện thoại bảo 'mẹ' đưa con qua, bà nội còn bảo con khuyên nhủ ba đừng uống rượu nữa.

Nghĩa Kiện nói lại toàn bộ nguyên văn mà bà nội đã dặn mình lúc nãy.

_Tại ba buồn nên mới uống 1 chút thôi. 

Anh ngồi xuống cạnh Nghĩa Kiện, ôn nhu vuốt tóc con trai.

_Ba buồn chuyện gì?

 Cậu tò mò.

_Thì chuyện 'mẹ' con đó, 'mẹ' con còn giận ba nhiều lắm. 

Giọng nói của anh nghe ão não vô cùng.

_Thì tại ba là người có lỗi với 'mẹ' mà. 

Cậu bênh vực 'mẹ' phản bác lại.

_Thì ba có lỗi nhưng ba cũng biết lỗi rồi, vậy mà 'mẹ' con vẫn không tha thứ cho ba, còn có con với người khác nữa. Anh mang tâm sự trong lòng mình giải bày cùng con trai.

_'Mẹ' có con với người khác? Sao con không biết? 

Cậu tròn mắt ngạc nhiên.

_Thì 2 bé sinh đôi hôm bữa con xem trong laptop đó, là con của 'mẹ' con với người khác, ba biết hết rồi con đừng gạt ba. 

Cứ nghĩ đến 2 bé con đáng yêu kia không phải là con mình, anh lại cảm thấy khó chịu.

_Ba nói gì vậy? Đó là con của ba và 'mẹ' đó, và là em gái của con. 

Cậu bực mình nói ra luôn mọi chuyện.

_Hả?...Thật sao ??

 Anh bất ngờ hỏi lại .

_Dạ, nhưng ba đừng nói với 'mẹ' là con nói nha, 'mẹ' sẽ giận con đó.

 Cậu vội bịt đầu mối lại. 

_Được, ba biết rồi. 

Tâm trạng anh đang rất phấn khích, vậy là 2 bé con kia là con của anh và cậu anh rất vui mừng. Nghĩ đến lúc mình được bế 2 bảo bối nhỏ xinh, anh thấy rất hạnh phúc, và trong đầu đang nghĩ ra kế hoạch làm hòa với cậu.

Tại 1 nhà hàng sang trọng ở Anh Quốc, 1 người đàn ông đang ngồi đối diện với 1 người con gái, người con gái tuy rằng nụ cười vẫn nở trên môi nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười của cô không hề vui vẻ gì cả, chỉ có người đàn ông kia lên tiếng còn cô gái chỉ cười cười, không biết cô có biết người đàn ông kia đang nói gì hay không nữa, vì tâm trí của cô đang đặt về 1 người đàn ông khác, 1 người không yêu cô. Người đàn ông kia nói xong trên tay cầm chiếc nhẫn đang định mang vào tay cô, thì 1 tiếng gầm lên đầy giận dữ :

_LINA...

===========================

End chap 22 !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro