Mơ thấy cô ấy (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng tám tiếng sau, Jisoo tỉnh lại.

Cô không biết mình đang ở đâu và đang làm gì cho đến khi nhìn thấy mọi người trong gia đình mình đều có mặt trong phòng, buồn rầu và lo lắng.

Cô....

....vẫn còn sống.

" Jisoo!" Mẹ cô nhận ra cô đã tỉnh lại, vội vàng đến gần.

Mắt bà đỏ hồng và sưng lên do khóc quá lâu.

Jisoo có một loại cảm giác mẹ mình đã già đi vài tuổi chỉ trong một đêm vậy.

Cô không nói được gì ngoài lầm bầm câu xin lỗi.

" Con xin lỗi..."

" Không sao, không sao, ổn cả rồi..."

Jisoo lắc đầu, nhìn những người khác, lặp lại câu xin lỗi.

" Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng."

" Em ổn chứ? Có chỗ nào khó chịu không?" Chị gái cô hỏi.

" Em không sao..."

Jisoo hít sâu mấy hơi, cả người cô vô lực và yếu ớt, cô phải tập trung hết sức mới không để cho sự chú ý của mình phân tán đi.

" ...Là ai đã gọi xe cấp cứu vậy unnie?"

Kim Ji Yoon trả lời:

" Bạn của em, may mà có cô bé."

Bạn của cô?

Cô không nghĩ ra là ai đã cứu mình cả.

" Ai thế chị?"

" Em ấy nói em ấy tên là Lalisa."

Lisa...?

Những hình ảnh ngắn ngủi cùng cái tên ấy hiện lên trước mắt cô. Người có ánh mắt kì lạ khiến cô không cách nào quên được ngay từ lần đầu gặp mặt.

Lần cuối họ gặp nhau, cô thậm chí đã không thể nói với cô ấy câu hẹn gặp lại.

" Chị gọi cô ấy đến đây được không?"

" ...Em có chuyện muốn nói với cô ấy."

......

Lisa đi vào trong phòng. Áo khoác dài khoác tạm bên bên ngoài đồ ngủ.

Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt cảm ơn và đi ra ngoài để nhường lại không gian cho hai đứa trẻ.

" Em ở đây cả đêm sao?"

" Vâng..." Lisa không có cách nào phủ nhận.

" Em ngồi xuống đi, Lisa."

Lisa nghe lời ngồi xuống ghế, không biết nên nói gì. Cô cảm thấy lo lắng đến mức xoa nắn hai bàn tay mình một cách vô thức.

Jisoo giống như nhìn thấu cô, thay cô lên tiếng:

" Em biết không Lisa. Lần đầu tiên chị gặp em, chị cảm thấy rằng em biết rất nhiều điều về chị."

" Điều này nghe thật kì lạ vì làm sao một người mới gặp lại có thể rõ ràng rằng chị không phải là một người tốt đẹp như vẻ bề ngoài..."

Jisoo nhìn cô, cảm xúc phức tạp, giọng nói càng nhẹ hơn.

" Nên dù chị cảm thấy nói chuyện với em rất thú vị, chị đã không muốn gặp em vào ngày hôm sau. Nếu như chị biết Chaeyoung cùng đi với em, chị có lẽ đã không đến. "

Lisa ngẩng đầu nhìn cô, hai ánh mắt của họ chạm vào một chỗ. Thật khó để nói xem cảm xúc của ai càng phức tạp hơn một chút.

" Lúc em nói hẹn gặp lại, chị đã do dự một lúc. Bởi vì chị biết mình không thể thực hiện lời nói đó, nên chị đã nói tạm biệt."

Tạm biệt cô, tạm biệt thế giới.

Cô không biết làm thế nào mà cô ấy có thể nói cười vui vẻ và quyết định rời bỏ mọi thứ ngay trong đêm.

Ánh mắt của cô mệt mỏi vì lo âu.

" Cuộc sống này, thực sự mệt mỏi đến thế rồi sao?"

Jisoo thở dài. Cô nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài một vài giây rồi lại nhìn về phía Lisa.

Có thứ gì đó thật tương tự giữa hai điều đó.

" Đột ngột một ngày có cảm giác mọi thứ chỉ mang một màu xám xịt. Không cảm nhận được gì hết ngoài chán chường."

" Chị từng rất thích ca hát, thích đóng phim. Nhưng tất cả đều đã thay đổi. Chị không nhớ rõ nó thay đổi từ lúc nào nữa."

Lisa đứng dậy, ngồi xuống bên giường và nắm lấy tay cô ấy.

Cô nhớ lại đêm qua, bàn tay Jisoo thật lạnh. Cơn lạnh lẽo dường như xuyên qua da thịt, khiến lòng cô đau đớn.

" Chị chưa từng thử tìm một người nói chuyện sao?"

Jisoo lắc đầu.

" Không biết nữa. Lúc đó chỉ nghĩ từ thế giới này ra đi thì thật tốt."

......

Lisa cắn môi không nói gì bởi vì cô cảm thấy ngôn ngữ trong những lúc này so với một viên kẹo còn vô dụng.

Jisoo dường như biết cô đang rối rắm, nhẹ nhàng nắm ngược lại tay cô.

" Lisa, cảm ơn em."

Lời nói ấy, cho Lisa một dũng khí trước nay chưa từng có. Cô siết chặt tay lại, kiên định nhìn Jisoo, nói:

" Em đưa chị đi chơi, được chứ?"

***

Jisoo nghỉ ngơi vài ngày liền xin nghỉ phép cùng Lisa xuất ngoại.

Gia đình của Jisoo lo lắng lắm như lại không có cách nào. Họ sợ mình phản ứng thái quá khiến bệnh tình của Jisoo càng trầm trọng, chỉ có thể hết sức nhờ câỵ Lisa chăm sóc cho đứa trẻ của mình.

" Cháu sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt. Xin mọi người an tâm."

Ngày họ đi, sân bay đầy ắp phóng viên, tiếng tanh tách cùng ánh đèn flash của máy ánh bao vây họ lại.

Jisoo cúi đầu, không muốn nhìn.

Lisa vỗ nhẹ vai cô, an ủi nói:

" Không sao, đừng nhìn ống kính. Nhìn em thôi."

Lisa để Jisoo tựa người vào người mình, trong lòng thì nhẩm thời gian họ có thể thoát khỏi được đám người này.

Vài phút nữa thôi, cô tự nhủ.

Jisoo cúi đầu, nhìn hai bàn tay họ nắm chặt, cảm thấy yên lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro