Đụng chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau trong buổi tối đó, tôi ghi vào nhật ký của mình:Lúc tôi nói rằng tôi tưởng chị ghét bản nhạc, tôi đã phóng đại. Điều tôi muốn nói là: Tôi tưởng chị ghét tôi. Tôi đã hi vọng chị sẽ thuyết phục tôi tin điều ngược lại – và chị đã làm vậy, một lát. Cớ gì sáng hôm sau tôi lại không tin?
    Con người chị là vậy, tôi tự nhủ sau khi thấy chị bật từ lạnh lùng sang tươi vui.
    Có lẽ tôi cũng đã hỏi: Tôi có bật tới bật lui đúng như vậy không?
    T. B. Chúng ta không được soạn ra dành cho một nhạc cụ đơn tấu; tôi không phải, và chị cũng không.
    Tôi đã rất muốn gán cho chị cái nhãn người khó chịu và khó gần, và tôi chẳng liên quan gì với chị nữa. Chỉ cần chị nói hai chữ thôi, tôi từ bĩu môi hờ hững chuyển sang tôi sẽ đàn bất cứ bản nào cho chị cho tới khi chị bảo tôi dừng lại, cho tới giờ ăn trưa, cho tới khi da trên ngón tay tôi tróc ra từng lớp một, bởi vì tôi thích làm điều này điều nọ cho chị, sẽ làm bất kỳ điều gì cho chị, chỉ cần chị nói ra, tôi thích chị từ ngày đầu, và ngay cả khi chị hồi đáp lạnh lùng lời mời mọc bè bạn từ tôi, tôi sẽ không bao giờ quên rằng cuộc nói chuyện này giữa hai ta đã diễn ra, và có những cách dễ dàng để ta mang mùa hè trở lại giữa cơn bão tuyết.
    Trong lời hứa ấy tôi đã quên đánh dấu một điều là sự lạnh lùng và hờ hững có thể lập tức hủy bỏ mọi hòa hoãn cùng cam kết đã ký trong những thời khắc tươi vui hơn.
    Rồi một chiều chủ nhật tháng Bảy, lúc ngôi nhà bỗng nhiên trống hoác, và chỉ có chúng tôi ở đó, và bụng tôi như có lửa – bởi vì "lửa" là từ đầu tiên và dễ nhất đến với tôi trong buổi tối đó, lúc tôi cố cắt nghĩa nó trong nhật ký. Tôi đã chờ, chờ mãi trong phòng mình, dính chặt trên giường trong một trạng thái hoang tưởng gồm nỗi kinh hoàng và mong đợi. Không phải là ngọn lửa đam mê,không phải là ngọn lửa tàn phá, mà là thứ gì đó gây tê liệt, giống như lửa từ những quả bom chùm hút dưỡng khí xung quanh, rồi để lại ta hổn hển vì như vừa bị đá vào bụng và một khoảng ngạt đã xé mọi mô phổi sống và làm khô miệng ta, và ta mong không ai cất tiếng, bởi tim ta bị nghẽn và đập nhanh tới nỗi nó sẽ bắn ra những mảnh gương sớm hơn bất kỳ thứ gì khác chảy qua các thất hẹp của nó. Lửa như nỗi sợ, nỗi hoảng loạn, biết đâu chỉ một phút thế này nữa thôi, tôi sẽ chết nếu chị không gõ cửa phòng mình, nhưng tôi sẽ chết còn sớm hơn nếu chị chẳng bao giờ gõ, hơn là gõ bây giờ. Tôi đã học cách để cửa sổ mái mở hờ, và tôi sẽ nằm trên giường, mặc mỗi áo choàng tắm, cả thân người tôi như rực lửa. Lửa như một lời cầu xin rằng, Làm ơn, làm ơn nói với tôi rằng tôi sai, nói với tôi rằng tôi tưởng tượng ra mà thôi, bởi vì không thể nào chị cũng cảm thấy vậy, và nếu đúng là chị thấy vậy thì chị là con người độc địa nhất trên đời. Rồi rốt cuộc một buổi chiều chị bước vào phòng tôi mà không gõ, như thể được những lời cầu nguyện của tôi vời đến, và hỏi tại sao tôi không ở bãi biển cùng những người khác, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ để nói, dù tôi không thể khiến mình nói ra, Để được bên chị. Để được bên chị, Lalisa. Mặc hay không mặc cái áo choàng tắm của tôi. Để được cùng chị trên giường tôi. Trên giường chị. Đó là giường của tôi trong những tháng khác của năm. Hãy làm những gì chị muốn với tôi. Hãy chiếm lấy tôi. Chỉ cần hỏi tôi có muốn không, và hãy hiểu câu trả lời chị sẽ nhận được, chỉ cần đừng để tôi nói không.
    Và hãy nói với tôi rằng đêm đó không phải tôi mơ, lúc tôi nghe một tiếng động ngoài chiếu nghỉ gần cửa và đột nhiên biết rằng ai đó đang trong phòng mình, ai đó đang ngồi ở cuối giường mình, nghĩ, nghĩ, nghĩ, và rốt cuộc nhích về phía tôi và bấy giờ đang nằm, không phải bên cạnh, mà là bên trên tôi, trong khi tôi nằm sấp bụng, và tôi thích đến nỗi không muốn liều lĩnh làm bất cứ gì để cho thấy là mình đã bị đánh thức hoặc khiến chị đổi ý mà bước đi, nên tôi giả vờ mau ngủ, suy nghĩ, Đây không phải, không thể, không nên là một giấc mơ, bởi vì những từ ngữ đến với tôi trong khi tôi nhắm chặt mắt mình lại, là, Cảm giác này giống như được về nhà, được về nhà sau bao nhiêu năm tha hương giữa bọn Trojan và Lestrygonian, như được về nhà nơi mọi người đều như chị, nơi người ta biết, họ biết mà – như được về nhà bởi khi mọi thứ bừng sáng tỏ và đột nhiên ta nhận ra rằng suốt mười bảy năm ròng tất cả những gì bạn làm là nghịch vớ vẩn với mối liên kết sai lầm. Đó là lúc tôi quyết định truyền đạt mà không hề nhúc nhích hay động cựa một cơ nào trên người, rằng tôi sẽ đầu hàng nếu chị ép, rằng tôi đã đầu hàng sẵn rồi, đã là của chị, tất cả của chị, có điều đột nhiên chị biến mất và dù điều đó quá thật chứ không như mơ, vậy mà tôi bị thuyết phục rằng tất cả những gì tôi muốn kể từ ngày đó trở đi là chị làm đúng điều mà chị đã làm trong giấc ngủ của tôi.

    Ngày hôm sau chúng tôi đang chơi đánh đôi, và trong khi giải lao, trong khi chúng tôi đang uống nước chanh dì Mafalda pha, chị quàng tay sang tôi rồi kẹp ngón cái và ngón trỏ vào vai tôi như bắt chước điệu bộ cái ôm mát-xa thân thiện – toàn bộ cử chỉ đó rất là thân thiện. Nhưng tôi như phải bùa, tôi giật người ra khỏi cái chạm của chị, bởi vì chỉ một thoáng nữa thôi tôi sẽ rã ra như món đồ chơi gỗ tí hon chỉ cần động vào dây nối là ụp xuống. Ngạc nhiên, chị xin lỗi và hỏi có phải chị ấn trúng "dây thần kinh hay gì đó không" – chị không có ý làm tôi đau. Nếu chị ngờ rằng chị làm tôi đau hoặc chạm tôi không đúng cách, hẳn chị đã cảm thấy rất là mất mặt. Tôi không hề muốn làm cho chị nản. Vậy mà tôi buột ra một câu, "Đâu có đau," và sắp sửa bỏ qua chuyện đó. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu phản ứng đó không phải tại đau thì giải thích thế nào cho chuyện mình rũ chị ra một cách cộc cằn như vậy trước mặt các bạn tôi? Nên tôi làm ra vẻ mặt một người đang rất cố, nhưng không giấu được cái nhăn mặt đau đớn.
    Tôi chưa từng biết rằng cái làm tôi phát hoảng cực độ lúc chị chạm chính là cái khiến các cô gái trinh giật mình khi được chạm vào lần đầu bởi người mà họ muốn: chị ta đánh thức những dây thần kinh mà họ chưa từng biết là có tồn tại, và như vậy tạo ra những khoái lạc phiền phức hơn nhiều so với cảm giác họ tự chạm mình.
    Chị vẫn có vẻ ngạc nhiên vì phản ứng của tôi, nhưng tỏ ý tin là vai tôi bị đau thật, trong khi tôi giấu giếm lý do. Đó là cách chị thả tôi ra khỏi tình thế khó xử, và cách chị giả vờ không hề biết tí gì về phản ứng của tôi. Về sau tôi biết rằng đó là khả năng sắc bén khi xử lý những tín hiệu mâu thuẫn, tôi không mảy may nghi ngờ rằng hẳn chị vốn đã nghi ngờ gì đó. "Nào, để tôi giúp cho." Chị đang thử tôi và tiếp tục xoa vai tôi. "Thư giãn đi," chị nói trước mặt mấy người kia. "Nhưng tôi đang thư giãn mà." "Cậu cứng đờ như cái băng ghế này vậy. Cảm nhận đi," chị nói với Chaeyoung, một trong những cô gái gần chúng tôi nhất. "Căng quá mà." Tôi cảm nhận bàn tay cô gái trên lưng mình. "Đây," chị ra lệnh, ấn lòng bàn tay phẳng của chị vào lưng tôi. "Thấy không? Cậu ta nên thả lỏng hơn nữa," chị nói. "Cậu nên thả lỏng hơn nữa," chị lặp lại.
    Có lẽ trong chuyện này cũng như mọi chuyện khác, vì tôi không biết nói mẹo, tôi chẳng biết nói năng làm sao cả. Tôi thấy mình như một người vừa câm vừa điếc, đến ngôn ngữ dấu hiệu cũng chẳng thể dùng. Tôi cứ lắp bắp đủ thứ để không phải nói thật ý mình. Đó là trình độ nói mẹo của tôi. Miễn là tôi có hơi để nói lại ý của người khác, thì may ra tôi thoát được. Không thì sự im lặng giữa chúng tôi rất có thể sẽ làm tôi bị lộ – cho nên ngay cả việc lắp bắp nói ra điều nhảm nhí nhất còn hay hơn sự im lặng. Im lặng sẽ làm lộ tôi. Nhưng cái chắc chắn làm lộ tôi nhiều hơn nữa là sự cố gắng vượt thoát của tôi trước mặt những kẻ khác.
    Nỗi tuyệt vọng trong lòng hẳn đã khiến vẻ ngoài của tôi thành ra gần như bất nhẫn hoặc thịnh nộ không lời. Một ý nghĩ chưa từng lướt qua đầu tôi là chị có thể nhầm hai cảm giác đó là nhắm vào chị.
    Có lẽ cũng vì những lý do tương tự, mỗi lần chị nhìn tôi thì tôi lại nhìn đi chỗ khác: để giấu đi cái nhút nhát bị căng tức của tôi. Thêm một ý nghĩ nữa chưa từng lướt qua đầu tôi là chị có thể thấy sự tránh né của tôi mang tính xúc phạm, và đáp trả bằng cái liếc mắt hằn học thoảng khi.
    Cái tôi hi vọng chị đã không nhận ra trong phản ứng thái quá của tôi khi chị nắm lấy mình lại là thứ gì khác. Trước khi vùng khỏi cánh tay chị, tôi biết rằng mình đã đầu hàng bàn tay chị, và suýt nữa đã dựa vào như thể muốn nói – như tôi từng nghe người lớn hay nói, chuyện xảy ra khi có người xoa bóp vai ta lúc đi qua ta phía sau lưng – Đừng dừng lại. Chị có nhận ra tôi đâu đã chỉ sẵn lòng đầu hàng mà còn hòa quyện vào thân thể chị?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro