Chương 16: Yêu một cách hèn mọn..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc này, Lisa đang đứng chờ dưới nhà trọ của Jisoo, nhìn điện thoại di động bị nàng ngắt máy, cô khó chịu nhíu chặt chân mày. Bấm số nàng không chút do dự gọi lại lần nữa, trong mắt cô đã tràn ngập tức giận, cầm chặt điện thoại trong tay, nổi điên lên đi đi lại lại trước xe ô tô.

Nàng dám ngắt điện thoại của cô.

Nàng dám tắt điện thoại.

Mười mấy phút sau, Lisa gọi một cuộc cho Jennie, liền biết rằng buổi tối Taeyeon đã đến đón Jisoo đi ăn cơm. Tất cả sự tức giận kia đều xẹp đi mất, vội vã hóa thành nỗi kinh hoàng cùng luống cuống. Cô dựa vào một bên cửa xe, lấy một điếu thuốc lá ra hút, ánh mắt gắt gao nhìn căn phòng không sáng đèn trên tầng kia, ngón tay cô không tự chủ mà run rẩy.

Cô không thể nghĩ ra bọn họ đã đi nơi nào. Nàng vì sao không nghe điện thoại của cô? Tại sao lại tắt điện thoại? Tất cả điều này cô đều không dám nghĩ.

Suốt một đêm, Jisoo cũng không trở về.........


Jisoo ngồi một mình bên bờ sông hết cả đêm, gần sáng mới bắt xe trở về. Nàng xuống xe lại thấy chiếc xe thể thao màu bạc, cùng thân người cao gầy kia đứng trong bóng tối. Nhìn bộ dạng cúi đầu đơn độc của cô, xung quanh cùng tàn thuốc rơi đầy dưới đất. Nàng cảm thấy, ở nơi nào đó trong lòng bất chợt nhói lên, cảm giác đau nhức rất rõ ràng.

Nàng dừng bước, nhìn lên khuôn mặt tiều tụy, run rẩy không chịu nổi của cô mà khốn đốn trong lòng. Nếu như nàng hận cô, nếu là nàng trả thù, thì khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, lẽ ra nàng phải cảm thấy vui mới đúng? Nhưng vì sao, trong lòng nàng lại khó chịu đến thế này?

Lisa nghe thấy tiếng động, ngơ ngác một lúc mới ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng nhỏ cô đã chờ cả đêm kia, lòng không khỏi run run, vừa vui mừng lại vừa luống cuống.

Bước đi mấy bước tới trước nàng, cô vươn bàn tay đặt lên vai nàng. "Em...." Hút thuốc cả một đêm làm giọng cô đã khàn đặc, dừng lại một chút rồi cô mới hỏi tiếp: "Em buổi tối đi đâu vậy?"

Jisoo sợ sệt nhìn cô, nhìn thấy đáy mắt cô lo lắng, trộn lẫn bối rối làm lòng nàng lại run mạnh lên.

Lisa thấy gương mặt của nàng mờ mịt, lòng thực nhói đau, không nói gì thêm nữa, cô cởi áo ngoài ra khoác cho nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cất lên giọng khàn khàn nhưng rất nhẹ: "Trước tiên vào nhà đã. Em cẩn thận không cảm lạnh"

Jisoo bị cô ôm đi vài bước, đột nhiên chân dừng lại, xoay người cách xa ra mấy bước, sau đó nàng trả lại áo khoác cho cô, bối rối nói: "Em có thể tự mình đi được. Đi thôi"

Trong mắt Lisa đột nhiên hiện lên đau đớn, cô giữ chặt lấy cổ tay nàng, vẻ mặt dần trở nên mờ mịt không rõ: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Jisoo quay lưng về phía cô, trong hốc mắt đã từ từ đỏ lên.

Lisa bước tới trước, choàng lại cho nàng áo của cô, đặt hai tay lên vai nàng, nhìn thấy hai mắt nàng đã rưng rưng, lòng cô hơi ngẩn ra, đưa tay lên nhẹ lau đi nước mắt nàng: "Chị ta nói với em chuyện gì? Chị ta yêu cầu em quay lại bên cạnh chị ta sao?"

Jisoo không nói bất kỳ câu nào, giống như mèo nhỏ gặp phải chấn động, không ngừng lắc đầu.

"Đừng khóc, Soo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết đi, để tôi giải quyết" Lisa thở dài, mím môi ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, vuốt ve đỉnh đầu nàng nói thật nhỏ.

Jisoo chôn chặt mặt vào trong ngực cô, nước mắt không ngừng chảy từng giọt, thoáng chốc đã ướt đẫm áo cô. Nghe được giọng nói trầm nhẹ của cô, lòng nàng từ từ nới lỏng ra. Một lúc lâu sau, nàng đưa hai tay ôm lấy hông cô, hỏi khẽ: "Lisa có cảm thấy rằng, em đang trả thù Lisa không?"

Cô nghe thấy nàng nói vậy, rõ ràng là thấy sửng sốt tột độ, cúi đầu nhìn hai mắt đã sưng húp của nàng, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường. Một hồi lâu sau cô mới nhàn nhạt mở miệng: "Chị ta nói với em như vậy à?"

Nàng rúc ở trong ngực cô, khẽ gật đầu một cái, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

Lisa cảm thấy được thân thể nhỏ bé của nàng run rẩy mà đau lòng vô cùng, kéo áo khoác mặc kĩ hơn cho nàng, nhỏ giọng: "Em cho là như vậy?"

Jisoo ngẩng đầu đáng thương nhìn cô, trong ánh mắt là sự bối rối.

Lisa cúi đầu xuống, tựa trán mình vào trán nàng cười nói: "Em thật ngốc, chỉ vì việc đấy mà một đêm em cũng không về nhà?"

Tựa một hồi cô lại đưa tay vuốt lấy tóc nàng: "Tối rồi em đã đi đâu?"

"Ra bờ sông" Giọng nàng lộ ra chút ủy khuất.

Trong mắt cô, yêu thương ngày càng đậm, còn lộ ra một tia đau lòng sâu thật sâu: "Sau này muốn trốn Lisa, em phải đi tới ngôi nhà nào đó. Dù thế nào cũng phải chú ý đến an toàn của bản thân. Biết không?"

Jisoo mím môi nhìn cô, trong mắt nàng bỗng hiện lên cảm động: "Lisa không tức giận sao?"

Cô cắn cắn lên chóp mũi nàng: "Có tức giận. Lisa rất tức giận. Hận không thể treo ngược em ngốc nghếch lên cây, dùng roi mà đánh thật mạnh"

Jisoo cong môi cười cười, mắt tiếp tục chôn trong lồng ngực cô, đưa hai tay vòng qua ôm lấy cổ cô, nói nhỏ: "Em mệt quá"

Lisa nhìn nàng đánh trống lảng liền lắc đầu cười khẽ, trong đáy mắt cô tất cả đều là yêu thương. Đưa một tay qua ôm lấy eo nàng, kéo sát nàng vào người mình cùng nhau bước nhanh về phía thang máy.

Trước khi vào thang máy, cô lại thì thầm bên tai nàng: "Coi như là trả thù thì tôi cũng không sợ. Tôi sợ nhất chính là không tìm được em. Sau này Lisa không cho phép em không nghe điện thoại của Lisa, em càng phải hứa không bao giờ được tắt điện thoại. Có nghe không?"

Nàng nheo nheo mắt nhìn cô, đầu nghiêng lệch sang một bên phản bác: "Nhưng nếu là điện thoại hết pin thì sao??"

"Em tự nghĩ biện pháp đi. Nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Lisa liền 'ăn' em sạch sẽ" Cô nhìn vào mắt nàng, đáy mắt từ yêu thương dần dần hiện lên ngọn lửa nhỏ, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái.

Mặt Jisoo lại nhiễm phấn hồng, giấu khuôn mặt vào sâu trong ngực cô, lầm bầm: "Đáng ghét!"

Vào trong nhà, Lisa ôm Jisoo nhẹ nhàng nâng lên bế vào phòng ngủ, lúc nàng trốn ở trong ngực cô, vì khóc nhiều nên đã ngủ say rồi. Đặt nàng xuống giường, chỉnh qua lại một chút rồi đắp chăn cho nàng. Còn cô ngồi bên cạnh đó, ngắm nhìn dung nhan lúc nàng ngủ đến ngơ ngẩn người.

----------------------------

- Tầng 85 tập đoàn Lilifilm -

Lisa mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, nhưng chẳng hề gì, điều đó cũng chẳng làm tan đi tia yêu thương nồng đậm trong đáy mắt cô. Đối với việc Jisoo trốn tránh cô cả đêm không về, cô vốn nên tức giận cùng đau lòng mới phải, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai mắt nàng sưng đỏ, cô chỉ thấy bản thân mình đau lòng sâu sắc. Thậm chí còn không buồn tìm Taeyeon hỏi rốt cuộc đã nói với nàng những gì. Duy nhất chỉ cần nàng trở lại, nguyện ý ở bên cô, tất cả mọi chuyện cô cũng không so đo nữa.

Cô không dám chất vấn Jisoo, không dám ép nàng hy vọng xa vời rằng, nàng có thể đáp lại tình cảm của cô. Cô chỉ có thể hết mình cưng chiều nàng, yêu nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn một chút ở bên cạnh, có lẽ cô cũng có thể chấp nhận được nàng vĩnh viễn không yêu mình!

Đối với Lisa, yêu như vậy quá sức hèn mọn, nhưng cô biết với nàng là quá mức trầm trọng. Cho nên, giờ cô thật muốn không rời xa chút nào mà toàn tâm chăm sóc nàng, cũng không ngừng bảo mình nhất định phải cho nàng không gian tự do hít thở, vì nàng mà tạo ra bầu trời bao la rộng lớn.


Sau cả ngày họp bàn dự án, Lisa mới rảnh rỗi giơ tay kẹp điếu thuốc, ngã mình vào trong ghế lớn mong nhanh đến lúc tan làm.

Wendy nhìn vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi của cô, lật xem dự án trong tay mở miệng: "Người ta nói rằng yêu vào càng ngày càng rạng rỡ. Còn cậu làm sao trông giống như bị mất nước, càng ngày càng tiều tụy đi vậy?"

Lisa xoa xoa trán, thưởng thức một ngụm cafe rồi mới lên tiếng: "Tối qua một đêm không ngủ. Thật mệt mỏi quá"

Wendy sửng sốt thán phục: "Chiến đấu hăng hái cả một đêm á?"

Lisa trừng mắt: "Biến ngay."

Wendy nhìn vẻ khó chịu của Lisa không biết sao trong lòng buông lỏng, thay bằng nụ cười lười nhác nói: "Sủng vật cho ngươi kinh ngạc gì rồi sao?"

Lisa nhếch miệng cười khổ, không đáp lời Wendy mà xoay laptop 180 độ đến trước mặt cô.

Wendy để dự án xuống nhìn màn hình laptop, trên mặt là vẻ nghiêm túc, một lát sau đưa mắt hỏi Lisa: "Cậu muốn động Taengoo?"

Lisa đốt cháy điếu thuốc, tay vuốt miệng cốc cafe, gật đầu cười: "Thế nào? Có phải rất có tính khiêu chiến hay không?"

Wendy cau mày: "Taengoo căn cơ rất sâu, thực lực truyền thông nghiệp còn xa hơn trước. Bây giờ chúng ta chưa đủ sức để vặn ngã nó đâu"

Lisa hít một hơi thật sâu rồi phun ra vòng khói trắng, ánh mắt trở nên âm u dị thường, nhìn ngoài cửa sổ cười nhếch môi: "Không phải Lilifilm muốn vật ngã nó, mà là tôi."

Wendy kinh ngạc, vuốt qua lại lông mày: "Cậu muốn thao túng chứng khoán công ty Taengoo?"

Lisa cười cười, vẻ mặt đẹp mã mỏi mệt hiện lên tia sắc nhọn.

Wendy mím môi hỏi: "Vì Jisoo?"

Lisa bóp tắt tàn thuốc nhìn Wendy, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu: "Tình trạng tài vụ trước mắt của Taengoo vô cùng hỗn loạn, cổ phiếu trống rỗng cao lợi hại, cho dù tôi không đụng nó, sớm muộn gì cũng bị người khác nuốt trọn."

"Cậu an bài bao nhiêu người ở Taengoo?" Wendy nhìn vẻ mặt kiên định của cô, thả lỏng người.

Lisa liếm môi, trong mắt tản ra huy quang như thợ săn nhìn thấy con mồi tuyệt đẹp, cười đến bình thản: "Không nhiều lắm. Nhưng bất kỳ đề nghị nào của Taeyeon tôi đều có quyền phủ quyết."

Wendy không tin được nhìn cô, vẻ mặt thổn thức mở miệng: "Cậu thật thâm độc. May mà tôi không phải là đối thủ của cậu"

Lisa đứng dậy cho Wendy một quyền: "Được rồi. Buổi tối tôi có hẹn với T.O.P, cậu đi cùng đi. Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, thời điểm này tôi không ra mặt, cậu toàn quyền chịu trách nhiệm."

Wendy cũng đứng lên, do dự chốc lát, trầm giọng nói: "Chuyện này cậu muốn gạt Jisoo sao?"

Lisa lại đốt một điếu khác đi tới cửa sổ, không nói năng gì.

"Cậu cần nghĩ cho kỹ, vạn nhất nàng ấy biết cậu ở đây cố ý phá đổ Taengoo, có thể hoàn toàn ngược lại đó"

Lisa nhìn bên ngoài cửa sổ, đáy mắt lúc này mới rung động, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy, lạnh lùng hỏi: "Wendy, cậu muốn nuôi sủng vật sao?"

Wendy hơi sững người, lắc đầu: "Không có. Tôi không làm những chuyện phí sức không lấy lòng như vậy"

Lisa cúi đầu, phát ra một tiếng cười, nhưng giống như tự chế giễu: "Phí sức không lấy lòng sao? Cho dù cậu hao tốn hết tâm tư, đem hết toàn lực tình cảm, có phải hay không cũng một ngày, nàng ấy chỉ vì câu nói của người khác mà không chút do dự rời đi?"

Wendy đi tới cạnh cô, cau mày lại nhìn thẳng mặt Lisa: "Cậu bây giờ đang nói đến sủng vật hay Jisoo?"

Lisa mím môi, buông một tiếng dưới khóe miệng: "Có gì khác nhau sao?"

"Jisoo là con người, một cá nhân độc lập. Nàng ấy có suy nghĩ, chính kiến riêng của mình. Cậu không nên quá dùng sức lực."

Lisa quay đầu nhìn Wendy, cười đến không có ý tốt: "Phụ nữ của tôi cậu nghiên cứu triệt để như vậy làm cái gì? Tìm hiểu à?"

Wendy rõ ràng là ngẩn ra, hung hăng lườm cô rồi nhanh chóng rời đi: "Mẹ kiếp! Cậu quả thực sẽ biết phải làm gì. Tôi đi đây."

Lisa thấy Wendy tức giận như vậy, đơ người một lúc, cô nhíu mày. Trong ấn tượng của cô, Wendy rất ít khi nói tục, vừa rồi rõ ràng là cậu ta muốn khẩu chiến cô.

Vốn đang chìm trong suy nghĩ khốn hoặc lại bị tiếng tin nhắn cắt ngang, cô thấy trên điện thoại xuất hiện cái tên kia, trên mặt lạnh lùng cương nghị liền biến đổi, lại xuất hiện một nụ cười vui vẻ.

Lisa nhắn tin trở lại cho nàng, cầm lấy áo vest ghi trên ghế khoác lên người, tay nới lỏng cà vạt ra một chút, vừa đi tới cửa, trên môi mấp máy một câu gì đó. Rõ ràng là "Tiểu bảo bối Jisoo"




P/s:
Hôm nay có 1 chap thoy nha, mình bận lại không lên thêm để IBoos t7 thư giãn.

Chủ nhật 1 chap, những ngày 2 chap mình up cố định vào khung 3h chiều và 9h tối nha.

T2 mình lên 1, khung giờ 1 chap là 6h tối ~

IBoos cảm thấy fic này thế nào?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro