Chương 38: Jisoo rất buồn bực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo nắm chặt điện thoại hồi lâu không phản ứng, qua mấy phút đồng hồ nàng mới cúp máy, sau đó đi ra ngoài phòng một lần nữa gọi lại cho Wendy, rất nhanh đã có người bắt máy.

"Alo? Jisoo, chuyện gì vậy?"

"Wendy, tôi mới vừa gọi điện cho Lisa nhưng cô ấy tắt máy rồi. Cậu có thể qua nhà cô ấy xem xét một chút có được không? Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì đó"

Wendy hơi sững sờ nói: "Được. Tôi bây giờ qua xem cậu ấy. Nàng đừng lo lắng"

Giọng nói Jisoo run run, đáp một tiếng rồi cúp máy. Nàng đứng ở bên đường đón taxi đi tới nhà Lisa. Nàng mới chỉ đến nhà cô hai, ba lần, mấy lần là theo cô trở về lấy đồ, nhà cô cách nhà Jennie khá xa.

Jisoo lại gọi cho Lisa một lần nữa, điện thoại cô vẫn tắt máy, cổ họng nàng nghẹn lại đau đớn, sắc mặt càng lo lắng hơn. Nàng cứ nghĩ đến cô cả người sốt cao, toàn thân khó chịu ở một mình mà chỉ muốn trào nước mắt.



Wendy không tới 15 phút đã đến nhà Lisa. Cô không gọi được cho Lisa, đành dùng sức liên tục nhấn chuông cửa.

Qua gần 5 phút đồng hồ cửa mới được mở ra, Lisa đứng ở cửa, cả người mặc nội y, ánh mắt mông lung, vẻ mặt phiền não nhìn Wendy tức giận nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Wendy nhìn Lisa, ngoài sắc mặt có hơi trắng bệch thì còn lại không giống như vừa mới ngất, trông bộ dạng như đang ngủ say mà bị đánh thức hơn.

Một cỗ lửa giận xông thẳng lên gáy, Wendy hướng bạn mình quát to: "Mẹ kiếp! Cậu ngủ thôi mà sao lại tắt điện thoại hả?"

Lisa bị bạn quát nhất thời thanh tỉnh một nửa, vuốt vuốt mi tâm rồi tránh qua một bên, khàn khàn nói: "Vào đi."

Wendy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lisa, bất chợt lại cảm thấy phiền não, cô cũng chẳng đi vào nhà, lạnh lùng ném ra một câu: "Jisoo gọi điện cho cậu mấy lần mà không được đấy. Gọi lại cho nàng ấy đi" nói xong lập tức xoay người rời đi.

Lisa nghe được lời của Wendy thì ngẩn ra, cô vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ, tìm kiếm hồi lâu mới thấy chiếc điện thoại của mình trơ chọi nằm dưới gầm giường.

Cô cũng không nhớ rõ đã rơi lúc nào, mà cũng chẳng quan tâm nhiều, ngồi ngay xuống nền nhà nhanh chóng mở máy, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, không suy nghĩ gọi lại ngay cho Jisoo.

Nhưng thông báo rằng máy nàng bận, cô run rẩy mắng: "Chết tiệt!". Tay vẫn liên tục bấm gọi.

Mà bởi vì Jisoo không yên lòng, nên nàng vừa gọi điện cho Wendy một lần nữa.

"Wendy, cậu đã qua xem chưa vậy? Cô ấy thế nào rồi? Không sao chứ?". Giọng của Jisoo rất thấp, nghe kỹ còn có cả nghẹn ngào.

Wendy đi ra từ nhà Lisa cũng không rời đi ngay mà ngồi trong xe hút thuốc lá, nghe được giọng nói khẩn trương của nàng, cô có chút tức giận nói:

"Không có chuyện gì cả. Tên nhóc này rất tốt, tôi qua thì cậu ta đang ngủ say. Jisoo, nàng cũng không cần tới đây đâu, cậu ta ỷ vào việc nàng đau lòng mà tắt điện thoại đi đấy. Mấy ngày nữa cũng đừng để ý làm gì, để cho cậu ta biết mùi luôn"

Jisoo nghe được Lisa không có chuyện gì, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, sau đó lại nghe đến cô cố ý tắt điện thoại, trong lòng ngày càng ủy khuất hơn. Nàng cắn cắn môi nói: "Lisa không có chuyện gì là ổn rồi. Xin lỗi đã làm phiền cậu. Cậu đã về nhà chưa vậy?"

Wendy nghe giọng nàng buồn bã mà trong lòng khẽ đau một cái, ảo não gãi gãi đầu: "Nàng đã tới rồi sao?"

Jisoo nhìn hai bên đường thì đã thấy sắp tới nhà của Lisa, nàng từ bỏ suy nghĩ đến xem cô. Nàng lấy tay che điện thoại nói với tài xế lái xe trở về, sau đó lại nói tiếp: "Không có. Tôi trở về nhà Jennie"

Wendy mím môi khởi động xe, trầm mặc một chút nói: "Jisoo, đừng khổ sở làm gì. Cậu ta chỉ giận dỗi một lúc thôi, nhưng thực ra là trong lòng khó chịu muốn chết. Nàng tối nay ngủ một giấc thật ngon đi nhé, có gì thì để ngày mai hãy nói"

Nghe giọng nói ấm áp của Wendy mà nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống, cô là đang an ủi nàng. Jisoo lau nước mắt, bình ổn lại tâm tình ôn nhu nói: "Cảm ơn Wendy"

Wendy nghe ngữ điệu của nàng đã khôi phục thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hai người ầm ĩ mà tôi cũng mệt mỏi gần chết. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngày mai mời tôi ăn cơm đi"

Jisoo cũng cười: "Được"

Nàng cúp máy, chưa đến vài giây đồng hồ, di động hết sạch pin cũng tự động tắt.

Mà Lisa gọi điện đến chục lần không được, cuộc gọi cuối lại nghe nhân viên tổng đài báo: "Điện thoại đã tắt máy" thì trực tiếp ném điện thoại vào tường, lần này đã hoàn toàn vỡ nát.

Hai tay cô ôm lấy đầu, đầu đau gay gắt, trước mặt một trận biến thành màu đen, dạ dày tưởng chừng bị xé rách đến nơi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy điên cuồng.

Lisa ngồi im trên mặt đất gần nửa giờ mới chống tay gắng gượng đứng dậy, lại ngã ngay xuống giường, thậm chí đến cả sức lấy chăn đắp cũng không có. Cô cứ như vậy nằm úp sấp xuống giường, cảm nhận mọi nơi trên thân thể đều đau đến tâm tê phế liệt, không đầy một lát đã chìm vào mê man.

Jisoo trở lại nhà của Jennie, vẻ mặt vô cùng phiền não đau thương, nàng nói chuyện với Jennie mấy câu xong trở về phòng, tắm rửa qua rồi nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được.

Trong lòng nàng rất rối loạn, có lo lắng, có đau lòng nhưng hơn hết là thương tâm cùng ủy khuất.

Rõ ràng là cô sai, vậy mà còn dám tắt điện thoại không để ý đến nàng, nàng trở mình xoay mặt vào bên trong, tức giận lẩm bẩm: "Lisa xấu xa, còn dám tắt cả điện thoại. Tôi không thèm để ý đến cô nữa."


----------------------------


Ngày thứ hai Jisoo thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ của mình, thấy trong phòng ngủ bừa bãi không chịu nổi, vừa đau đớn vừa mỉm cười, đi tới bên giường, nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc lá thì nước mắt nhanh chóng vòng quanh mắt.

Nàng cũng không dọn dẹp lại mà ngồi ở một bên giường, nhìn gạt tàn thuốc ngẩn người, một lúc lâu sau vội vàng lấy điện thoại ra, cũng không để ý bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, nhanh chóng gọi điện cho Lisa, vẫn là nghe được giọng nói khô khan báo hiệu cô tắt máy. Nước mắt nàng cố kìm nén cuối cùng cũng chảy ra.

Nàng có một loại cảm giác nói không ra lời, mất mát cùng chua xót tràn ngập trong lòng, nghĩ đến Lisa hiện giờ nàng cảm thấy đau lòng vô cùng.

Thời gian nhanh chóng đến buổi trưa, Jisoo gọi điện cho Wendy, hai người hẹn nhau tại nhà hàng gần nhà Jisoo.

Khi Wendy tới nơi, Jisoo đã ngồi đó từ lúc nào, trên tay nàng cầm cốc nước, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cô đơn mà khổ sở.

Wendy chỉ chăm chú nhìn Jisoo, trái tim khẽ co rút, đau đau, nhưng lại không đem mọi điều ở trong lòng nói ra, thay vào đó tỏ ra là người không biết tốt xấu, cười hì hì đi tới.

"Bạn nhỏ Jisoo, đợi lâu chưa?"

Jisoo quay đầu cười khẽ: "Bạn nhỏ Wendy tới trễ nha"

Wendy bật cười: "Xem ra tâm tình nàng không tệ, vẫn còn có thể nói đùa được nha"

Jisoo uống một ngụm sữa cafe, thở dài: "Nếu không thế, chẳng lẽ phải khóc cho cậu xem sao?"

Wendy khẽ cau mày. Sáng sớm hôm nay cô vốn định hỏi Lisa tối qua đã liên lạc được với Jisoo hay chưa, lại phát hiện ra điện thoại của cô vẫn tắt máy như cũ, gọi tới điện thoại bàn thì không ai bắt máy, trong lòng sinh khí. Thật sự rất bực mình mà, nhưng ngoài miệng Wendy lại nói:

"Tôi đoán là tên nhóc này tối qua hôn mê rồi. Thôi chúng ta ăn cơm đi, không cần phải để ý đến cậu ta đâu"

Jisoo có chút khổ sở cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thấy được hai tay Wendy đã nắm chặt thành quả đấm.

Lisa chính xác là bị hôn mê, từ buổi tối hôm trước ngủ mê man tới hôm sau vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Thật ra thì cô cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, tựa như hiện tại, đầu óc cô hoạt động rất cao, trong đầu ngổn ngang, lộn xộn bao nhiêu hình ảnh, chuyện xưa chuyện nay cứ không ngừng hiện ra.

Nhiều hình ảnh rất mơ hồ, thỉnh thoảng lại rất rõ ràng, rồi lại bắt không được. Suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm một cái tên, cảm giác cũng không rõ làm cô cau chặt chân mày, đôi môi khô nứt, có chỗ da bị bong, thỉnh thoảng cô nhếch môi lên lại rỉ ra một chút máu.

Lisa vốn là đang sốt cao, trong phòng điều hòa vẫn bật, nằm trần trụi cả một đêm không đắp chăn, nhiệt độ trên người cô bây giờ giống như Wendy nói với Jisoo - 40 độ mất rồi.

Trong phòng ăn, Wendy gọi phục vụ thu dọn bàn ăn, gọi thêm cho mỗi người một cốc nước uống, mở miệng: "Jisoo, cách làm của Lisa lần này có chút quá, nhưng cậu ta yêu nàng như vậy tuyệt đối là nàng không nghĩ tới"

Jisoo cúi đầu, đôi lông mi cong dài run rẩy. Nàng không đáp lời, chỉ lẳng lặng uống sữa.

Wendy nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bầu trời vạn dặm không mây, tâm tình cũng dần dần trở nên tốt hơn. Cô quay đầu cười nói: "Lisa đã nói cho nàng biết tình cảnh gặp mặt đầu tiên giữa hai người chưa?"

Jisoo giương mắt, suy tư một chút nói: "Lần đầu tiên gặp mặt không phải là ở lễ đính hôn sao?"

Wendy lắc đầu cười khẽ: "Dĩ nhiên không phải. Chính là trước đó 1 năm nàng đã gặp Lisa rồi, hơn nữa nàng còn chủ động đến gần cậu ấy"

Jisoo kinh ngạc: "Sao có thể?"

Wendy cười càng thêm vui vẻ, thân dựa về sau tay khoanh trước ngực, nói: "Bởi vì hôm nay nàng mời tôi ăn cơm, nên tôi sẽ tốt bụng nói cho nàng biết một chút chuyện xưa tiểu bạch thỏ cứu vớt đại hôi lang"

Một lát sau, Wendy nhấp một ngụm cafe, bắt đầu kể: "Ngày xửa ngày xưa, nàng ở trong lòng Lisa chính là một thiên thần hoàn mỹ, trước khi nàng không yêu cậu ấy, cậu ấy yêu nàng một cách rất hèn mọn, nhưng khi nàng đã yêu cậu ấy rồi thì cậu ấy lại trở nên lo được lo mất"

"Giống như là người bị bệnh thần kinh làm những chuyện cần phải đánh đòn vậy, ví dụ như là đối phó với Taeyeon, rồi tỏ ra giận dỗi như bây giờ"

"Nhưng Jisoo à, cậu ấy làm những điều này nhất định so với nàng còn thống khổ gấp trăm lần, điều này hoàn toàn không thể nghi ngờ"

"Lisa ngang bướng cố chấp, rồi không nghe lời khuyên của người khác như vậy, đời này muốn cậu ta thay đổi tính tình là hiếm có khả năng, nhưng chỉ có nàng mới cảm hóa được cậu ấy từ từ từng chút một"

"Tôi khẳng định là tên nhóc này đang ở nhà ngủ rất ngon, một lát nữa nàng cứ đi về trước đi. Tôi đảm bảo tối nay sẽ bắt cậu ấy đến gặp nàng"

Jisoo nhìn Wendy nói mà cảm động, nhẹ nhàng gật đầu, nàng cảm thấy mọi điều khổ sở, ủy khuất trong lòng từ từ tan biến.

Đúng vậy, Lisa chính là một người như thế, những khuyết điểm này của cô nàng cũng đã sớm biết rồi. Cô yêu sâu đậm mà chiếm hữu như thế nào nàng có thể cảm nhận được, muốn giận cô cũng không thể giận được. Haizz, ai bảo người nàng yêu chính là người vừa đáng giận vừa đáng yêu như thế chứ.

Đưa Jisoo về nhà, Wendy lập tức lái xe tới nhà trọ của Lisa, trên đường cô lại nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tim cô nhảy chậm đi một nhịp.

"Alo?"

"Là tôi."

Wendy sửng sốt, sau đó thì nổi giận: "Mèo hoang nhỏ!!! Hiện giờ em đang ở đâu thế hả?"

Đầu bên kia là một giọng nữ, khẽ hỏi Wendy: "Cô có tài khoản ở ngân hàng Cali không?"

"Có chuyện gì?"

"Có hay không vậy?"

"Có."

"Cho tôi mượn tài khoản của cô đi, đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện thì cho tôi vay 5 triệu won, tôi giúp cô làm ăn, bảo đảm là sẽ kiếm được rất nhiều tiền"

Đầu óc Wendy có chút rối rắm, cô trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường nói: "Mèo hoang nhỏ à, em ăn tôi sạch sẽ xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn 20 ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi 5 triệu won, em cho tôi là kẻ ngu hả?"

Người ở đầu dây bên kia không nói hai lời, lập tức tắt máy.

Wendy ngơ ngác một lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện trong lòng thầm thở phào một cái.

Ngữ điệu cô chậm rãi, hỏi: "Em đang ở đâu thế?"

Đầu bên kia vẫn im lặng không nói chuyện.

Cô tiếp tục ôn nhu hỏi: "Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?"

Người kia hiển nhiên là không còn kiên nhẫn được nữa: "Thế cô rốt cuộc là có cho mượn hay không?"

"Có cho. Nhưng mà em nói xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?"

Nàng gái kia trầm mặc một lúc mới nói: "Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay cô có thể chuyển tiền không?"

Wendy nhìn đồng hồ nói: "Có thể."

Người kia lại trầm mặc một lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, nói là "Cảm ơn", sau đó ngay lập tức cúp máy.

Wendy nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn một tin nhắn là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số vừa rồi, nhanh chóng cô nhận được tin nhắn đáp lại: "Nhận rồi."

Wendy nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua một bên, khởi động xe đi tiếp.

5 triệu won mua được hai chữ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu đần.



Wendy đứng bên ngoài nhà của Lisa, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy thì cửa mới được mở ra, cô đẩy rộng cửa ra bước vào.

Nhìn người cao gầy ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, cô một phen đỡ lấy người Lisa rồi kinh hô: "Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?"

Lisa mắt híp lại một nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế sofa, thở dốc một trận mới nói: "Trước tiên rót hộ tôi cốc nước đã, tôi khát muốn chết rồi đây"

Ý thức Wendy coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình một cốc nước nóng, nhìn Lisa uống hơn một nửa cốc mới nhắm mắt lại, đi tới sofa ngồi xuống cười nói: "Vẫn còn sốt cao hả? Đi tới bệnh viện thôi"

Lisa lắc đầu, nhưng chỉ một động tác lắc nhẹ đầu mà mọi thứ trước mặt cô cũng biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới vô lực nói: "Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Jisoo đi"

Wendy vừa gọi điện vừa hỏi: "Điện thoại của cậu đâu?"

"Rơi vỡ rồi"

Wendy thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Lisa một cái không trách móc nữa, sau đó cười hỏi: "Jisoo hả? Là tôi. Nàng về nhà chưa?"

Đầu bên kia thoại là Jisoo, nàng đang ở trên xe bus, thanh âm run rẩy nói: "Wendy, nhà ba mẹ tôi có chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về một chuyến. Cậu gặp Lisa thì nói với cô ấy một tiếng hộ tôi nhé"

Wendy cả kinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe được lời Wendy, Lisa khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.

Jisoo do dự nói: "Ba tôi bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi"

Wendy căng thẳng nhưng vẫn không quên an ủi nàng, có hơi vội vàng: "Nàng đừng sợ. Chúng tôi sẽ lập tức đi tới nhà ba mẹ nàng"

Jisoo đáp một tiếng rồi cúp máy, trong lòng nàng đã khẩn trương lắm rồi, cũng không có nghe rõ là Wendy nói "chúng tôi".

Wendy cúp máy nhìn Lisa, rất nghiêm túc nói: "Ba Jisoo nhập viện rồi, hình như rất nghiêm trọng"

Chân mày Lisa đang nhíu lại giờ càng nhíu chặt hơn, cô mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy nói: "Chờ tôi với. Tôi đi thay quần áo"

Wendy nắm lấy tay cô: "Cậu có đi được không? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi đi không?"

Lisa gạt tay ra, lắc đầu nói: "Lát nữa tôi chỉ đường, còn cậu lái xe."




P/s:

- LALISA has come a long way -
"The time has come when LISA is challenges and abilities will properly shine"

weverse - JISOO: "Lalisa và money giống như cánh tay phải và trái vậy"
Ok cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nha chị mình😌-

- JISOO: "LALISA LOVE ME LALISA LOVE ME
LALISA LALISA
L L S"
Quả Lyrics nói hộ lòng ai~ 😌-

- As soon as you hear "say LALISA love me LALISA love me" you need to be OUT of your seat -

- LISA isn't just a woman, she's the human form of excellence and talent. She'll be taught in the history books for centuries to come. Every step she takes gives new meanings to life. LISA is the embodiment of perfection in its truest form -

- Rider LISA is coming in your area haha -

- I only got to hear her saying "SAY LALISA LOVE ME" and it's already stuck in my head 😂-

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro