(11) - P2 has_changed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời bàn tán xôn xao không ngừng lọt vào tai Lisa đang chống cằm, thất thần suy nghĩ. Cô cảm thấy việc này có gì đó không thể hiểu nổi, mấy ngày trước cô còn nói với K Jisoo, nếu như cô mắt bệnh tim, bố mẹ cô chưa biết chừng sẽ không ly hôn nữa, ai ngờ mới chỉ có mấy ngày, cô ta lại mắc bệnh tim thật, dưới gầm trời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cô nghi ngời là cậu ta giả bệnh. Nhưng mà bệnh này làm sao có thể giả vờ được giống như đau bụng, đau đầu, thực sự là tim cô đã ngừng đập, sau đó phải đến bệnh viện cấp cứu, suýt chút nữa thì mạng sống khó giữ. Nghĩ đi nghĩ lại, Lisa chỉ có thể dùng câu thế sự khôn lường để làm kết luận cuối cùng. *hay tại miệng mình linh thật nhỉ* Lisa hay nghĩ trong đầu như vậy.

Bệnh tình của Kim Jisoo khiến Park Chaeyoung rất đau lòng: “Vì sao cậu ấy lại mắc căn bệnh này chứ! Mình muốn quyên góp cho cậu ấy, mình muốn quyên góp tất cả tiền tiêu vặt của mình cho cậu ấy chữa bệnh.”

Có người nói: “Cậu thôi đi, nhà Kim Jisoo không thiếu tiền cho cậu ấy chữa bệnh, không giống như nữ sinh lớp bảy kia, phải phát động toàn trường quyên góp cho cô bé.”

“Nhà cậu ấy có tiền là việc nhà cậu ấy có tiền, chúng ta quyên góp là tâm ý của chúng ta. Các bạn có nguyện ý quyên góp không? Hay là chúng ta quyên góp tiền trên lớp, buổi chiều mua chút đồ gì đó rồi cùng nhau đến bệnh viện thăm Kim Jisoo thì thế nào?”

Đề nghị của Chaeyoung nhận được sự ủng hộ của đa số học sinh, đặc biệt là nữ sinh. Vốn dĩ bạn học cùng lớp bị bệnh phải vào viện, dù thế nào cũng nên đi thăm một chút, huống hồ người nằm trong viện còn là một nữ sinh nhận được sự hoan nghênh như vậy. Hơn nữa quyên góp chút tiền đối với học sinh lớp này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, đa số mọi người trong lớp có gia cảnh khá giả, cho con trai con gái độc nhất tiền tiêu vặt cũng khá xông xênh. Nghe nói quyên góp cho Kim Jisoo, mọi người đều thoải mái mở hầu bao, chẳng mấy chốc đã quyên được hơn dự định.

Lisa cũng quyên góp, toàn bộ số tiền mặt trên người cô.

Chaeyoung phụ trách ghi tên và số tiền của người quyên góp, sau khi toàn bộ việc ghi chép hoàn tất, cô lén nói với Lisa : “Thật kinh thường Lee Ji Eun, cả lớp chỉ có mỗi cậu ta không quyên góp.”

“Có thể hiểu được mà, dù sao cậu ấy cũng đã đánh nhau với Kim Jisoo, quan hệ không tốt, cậu ấy đương nhương sẽ không muốn quyên góp tiền cho Kim Jisoo.”

Chaeyoung vẫn không thể hiểu: “Nhưng người ta đã bị bệnh tim mà cậu ta còn ghi thù như thế này, thật là không có lòng cảm thông.”

Buổi chiều hôm đó, Chaeyoung quyết định không tham gia tập luyện ở trường mà cùng một nhóm bạn trong lớp rầm rộ đến bệnh viện thăm Kim Jisoo. Lisa còn nói sẽ giúp cô xin phép giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ hôm nay, ai ngờ cô ấy lại hếch khuôn mặt xinh xắn lên, nói: “Không cần xin nữa, sau này mình cũng sẽ không đi tập nữa đâu. Trên sân tập không có Kim Jisoo, mình chẳng thèm tập luyện vất vả như vậy làm gì.”

Chaeyoung nói rất thẳng thắn, Lisa nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.

Học sinh trong lớp, ngoài mấy người tham gia tập luyện, những người khác gần như đều đi cả. Lisa và Ji Eun là hai trong số những người không đi. Lúc nghỉ ngơi giải lao, Ji Eun đi đến nói chuyện với Lisa: “Vì sao không đi?”

“Quyên tiền rồi, tâm ý đến là được. Hà tất phải xúm vào đi thăm bệnh, hơn nữa bình thường mình cũng chẳng qua lại với cậu ta.”

“Lisa, cậu là nữ sinh duy nhất trong lớp không lấy lòng Kim Jisoo, nhưng lại là bạn tốt của Chaeyoung, người suốt ngày lấy lòng cậu ta. Tôi thật sự thấy lạ, cậu làm thế nào mà có thể chơi thân với cô ấy vậy?”

“Vì sao lại không chứ? Mỗi người đều có chí riêng của mình, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc làm bạn với nhau.Chaeyoung có ưu điểm của cô ấy, thẳng thắn không giả dối, tôi cảm thấy cô ấy rất được.”

“Có lúc cái miệng của cô ấy cũng quá cay nghiệt, bởi vì tôi không quyên tiền cho Kim Jisoo, buổi chiều lúc đụng mặt ngoài hành lang, cô ấy cố ý dùng giọng điệu rất khoa trương, nói: “Ai da, gặp được một núi băng đến làm khách, lạnh quá, lạnh quá !” Tôi sững ra một hồi lâu mới hiểu cô ấy đang nói mình là động vật máu lạnh.”

Chaeyoung, quỷ nha đầu này, Lisa cố nhịn cười: “Tính cô ấy là như vậy, cậu coi như không nghe thấy gì là được rồi.”

“Tôi cũng coi như không nghe thấy gì, chỉ là không quyên góp tiền cho Kim Jisoo thôi, cậu ta đã không biết thông cảm, tôi cũng có thể càng không biết cảm thông hơn cậu ta chứ. Huống hồ gia đình nhà cậu ta không thiếu tiền chữa bệnh, so với việc quyên góp tiền cho cậu ta, thà rằng quyên góp cho học sinh lớp bảy kia còn hơn.”

Ji Eun cũng không phải là người không biết cảm thông, chỉ là cô ta vẫn giữa mối ác cảm trong lòng. Lisa tỏ vẻ hiểu được: “Quyên tiền vốn chính là tự nguyện, cậu không quyên, tất nhiên có lý do của cậu.”

Ji Eun nhìn Lisa, chân thành nói: Lisa, trong số các nữ sinh trong lớp, chỉ có cậu là sáng suốt nhất.”

Đây là lời từ tâm can của cô, cô nữ sinh tóc ngắn cởi mở này là người Ji Eun trong thuận mắt nhất trong số nữ sinh của lớp.

Số tiền quyên góp cho Kim Jisoo của lớp năm khối mười, lúc đầu Kim gia dù thế nào cũng không chịu nhận, hai vợ chồng ông Kim và bà Park cùng một nhóm học sinh cứ đưa qua đẩy lại cả nửa ngày, cuối cùng Kim Jisoo ngẫm nghĩ rồi nói: “Bố mẹ cứ nhận đi.”

Tiền nhận rồi xử lý thế nào, Kim Jisoo kề tai nói mấy câu, ông liên tục gật đầu. Sáng hôm sau,ông Kimlấy số tiền này, thêm vào lấy danh nghĩa tập thể học sinh lớp năm khối mười, quyên góp cho nữ sinh lớp bảy của khối cấp hai bị mắc bệnh tim phong thấp.

Món tiền này được xử lý vô cùng đẹp đẽ, sau khi Lisa biết được cũng bất giác tán thưởng. đúng là phải như vậy, Kim gia không thiếu tiền chữa bệnh, so với việc quyên góp cho Kim Jisoo như thêu hoa trên gấm thì thà chuyển sang giúp đỡ cho người gặp khó khăn hơn. Bố của Kim Jisoo xem ra vẫn là người tử tế, chỉ là đã phạm sai lầm không nên thôi. Nhưng sau chuyện con gái bị bệnh lần này, chắc ông sẽ không còn tiêu tốn tâm tư để tiếp tục ngoại tình nữa.

Sau đợt ốm, Kim Jisoo quay lại trường học, Chaeyoung phát hiện tâm trạng của cô không còn nặng nề như khoảng thời gian trước nữa. Cô rất vui mừng: “Xem ra cơn dông trong lòng cậu ấy đã qua rồi, trời chuyển nắng đẹp rồi!”

Lisa cười nhạo cô là “nhân viên quan sát khí tượng cảm xúc của Kim Jisoo.” Cười xong, Lisa lại quan sát cô, phát hiện ra đúng là như vậy thật, tâm trạng của cô ấy rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Xem ra trận ốm này hẳn đã khiến cho vấn đề cô vẫn lo lắng nhiều ngày được giải quyết.

Lúc ở nhà, Lisa bất giác để ý cửa sổ của căn hộ tầng ba bên tòa nhà đối diện. Cửa sổ luôn luôn đóng chặt, về đêm không thấy bật sáng đèn, dường như không còn ai sống ở đó nữa. Người phụ nữ của ông Kim có khả năng đã chuyển đi rồi, hiển nhiên là cô ta đã bại trận trong cuộc tranh đoạt này.

Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, tranh giành đàn ông với một phụ nữa tuổi tác xế chiều thì có thể dễ dàng thắng, nhưng nếu tranh giành người bố với một cô con gái mười lăm tuổi thì sẽ khó khăn hơn nhiều. Đặc biệt là Kim Jisoo, cô thiếu nữ quật cường, ngoan cố không chịu lùi bước, Lisa nhớ cô ấy từng dứt khoát tuyên bố rằng bất luận như thế nào cô cũng không chấp nhận hiện thực này, và cuối cùng quả nhiên cô ấykhông cần chấp nhận, bởi vì hiện thực đã phải thay đổi vì cô - Kim Jisoo.

Không sai chút nào, hiện thực đã vì cậu mà thay đổi – Lisa cảm thấy Kim Jisoo rất thần kỳ, thời khắc then chốt, cô làm thế nào lại có thể mắc bệnh tim cấp tính trùng hợp như thế chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro