(19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dập điện thoại thì chuông cửa lại vang lên, mở cửa thì thấy Chaeyoung đang đứng ở ngoài. Đã mấy ngày không gặp nhau, vừa gặp, cô bạn đã lên tiếng oán thán: "Lisa, rốt cuộc hôm đó cậu đã nói gì với Jisoo vậy? Cậu ấy trốn mình đến mức mình không thể nào tìm ra."

Xem ra Jennie thực sự không nói cho Chaeyoung biết chuyện đã tìm được Jisoo, cô ấy vẫn chưa biết thực ra đã có tin tức của Kim Jisoo rồi.

"cô ta vẫn không chịu nhận điện thoại của cậu à?"

"Cậu ấy tắt máy hai tư giờ đồng hồ rồi."

"Mình cũng chẳng nói gì, chỉ nói cậu có bạn gáii làm cảnh sát."

"Cậu thật là... Cậu nói với cậu ấy những điều này làm gì chứ? Định dọa dẫm cậu ấy hả?"

Lisa chuyển chủ đề: "Đúng rồi, chẳng phải hôm đó cậu rất hứng thú với Ji Yong mà, sao còn muốn tìm Kim Jisoo?"

"Cậu thật là... Cậu nói với cậu ấy những điều này làm gì chứ? Định dọa dẫm cậu ấy hả?"

Chaeyoung nghẹn lời, vứt túi xách chạy thẳng vào nhà vệ sinh. "Con người có ba thứ gấp, nhịn không được nữa, mượn nhà vệ sinh một lát."

Chaeyoung vừa vào nhà vệ sinh, điện thoại trong túi xách của cô ấy liền đổ chuông. Cô ấy ở trong nhà vệ sinh nghe thấy, liền cất cao giọng: "Lisa, nghe điện thoại giúp mình với, có thể là sếp của bọn mình hỏi chuyện đặt vé tàu đi công tác ngày mai, bảo cô ấy mình đã đặt được vé rồi."

Lisa nhận cuộc gọi, số điện thoại lạ nhưng giọng nói cất lên lại quen thuộc: "Chaeyoung, bây giờ anh đang ở chỗ Tổng giám đốc Lee , vẫn chưa tìm được bạn em sao? Vậy vị trí kỹ sư mạng này e là không thể giữ cho cậu ấy nữa rồi, đã kéo dài mấy ngày rồi, bên chỗ Lee Tổng cần người gấp!"

Người gọi điện đến là Ji Yong, lời của anh khiến Lisa nhất thời ngẩn ra. Cô ngơ ngác, trong đầu lặp đi lặp lại những lời vừa nghe, cuối cùng cũng dần hiểu được ý nghĩa.

"A lô Chaeyoung, em có nghe thấy không?"

Lisa định thần. "Ji Yong, em là Lisa, bây giờ Chaeyoung không tiện nghe điện thoại, em nghe giúp cô ấy."

Ji Yong ở đầu dây bên kia cũng có chút sững sờ, rất lâu sau mới đáp lại: "Ơ... Lisa, là em à!"

Lisa thẳng thắn nói: "Chaeyoung nhờ anh tìm việc giúp bạn cô ấy sao? Có phải là một người bạn bị mất hết giấy tờ, bằng cấp không ạ?"

Ji Yong chần chừ hồi lâu, cuối cùng cười sảng khoái, nói: "Đúng vậy, cô ấy không cho anh nói với em, sợ em không vui. Thực ra chỗ anh có thể giúp đỡ được em nói với anh một tiếng cũng chẳng sao mà, hà tất phải coi như người ngoài vậy? Kết quả khiến Chaeyoung tự mình ngại ngùng đến nói với anh."

Lúc này Lisa mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao tối hôm đó Chaeyoung nhiệt tình khác thường với Ji Yong, hóa ra vì chuyện tìm việc cho Kim Jisoo, cô ấy mới cố ý tiếp cận. Mà Ji Yong đã nhanh chóng tìm được vị trí kỹ sư mạng gì đó, nghe anh nói thì có vẻ như bên tuyển dụng đã đợi côta đến nhận việc mấy ngày rồi, chẳng trách Chaeyoung lại gấp gáp tìm Kim jisoo như thế.

Nếu Jisoo bbiết cô ta đã bỏ qua cơ hội này, chắc chắn sẽ hối hận chưa biết chừng? Nhưng bây giờ vẫn còn kịp, cô có thể nói cho Chaeyoung biết Jisoo ở đâu, coi như bù đắp một chút cho sai lầm của cô đối với cô ta.

Sự việc của nữ sinh Yoo Jin kia, Lisa tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn có ý muốn xin lỗi. Nếu không nói được thì dùng hành động cũng được nhỉ?

Lisa nghĩ đi nghĩ lại. Ở đầu máy bên kia, Ji Yong vẫn nói: "Công ty của một người bạn anh đang tuyển dụng vị trí kỹ sư mạng, nên anh giới thiệu cho bạn của cô ấy. Nhưng người bạn của cô ấy lại có lòng tự tôn quá lớn, nói là không muốn nhận sự giúp đỡ của bạn cũ nên không chịu đến. Mấy ngày nay cô ấy đi khắp nơi tìm cô ta mà không thấy. Cơ hội này đành bỏ lỡ vậy, Lee Tổng phải tìm người khác thôi."

Cái gì? Lisa cảm thấy khó tin. "Anh nói Chaeyoung đã từng nói với cô ta chuyện tìm được việc rồi, nhưng cô ta từ chối?"

"Ừ, Chaeyoung nói như vậy."

Khi Chaeyoung từ nhà vệ sinh đi ra, Lisa đã được cô chứng thực. Cô ấy nói hôm sau đó, sau khi ăn tối với ji Yong, cô đã gọi cho Jisoo nhưng cô ta không nghe máy. Cô ấy liền gửi tin nhắn, nói rằng đã tìm được một vị trí kỹ sư mạng cho cô ta, bảo cô ta nhanh chóng liên lạc lại để sắp xếp thời gian đi phỏng vấn. Kết quả cô ta lại gửi một tin nhắn chỉ với sáu chữ: Cảm ơn cậu, không cần đâu.

"Cơ hội tốt như thế này mà cậu ấy lại nói không cần đâu, thực sự là sắp làm mình tức chết rồi! Cậu nói xem, chắc không phải cậu ấy đã tìm được công việc tốt hơn rồi chứ?" Chaeyoung nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là như thế.

Lisa không trả lời câu hỏi của Chaeyoung, chỉ đờ đẫn đứng đó. Cô thực sự không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như thế này. Cái gì mà công việc tốt hơn? Không ai hiểu rõ công việc hiện tại của Kim Jisoo hơn cô. Cô nhớ lại căn phòng tạm sơ sài, căn nhà chưa hoàn thiện không có cửa, không cửa sổ, trống tuếch trống toác, chiếu trải trên nền xi măng, một tấm gỗ kê trên mấy viên gạch thành bàn...

"Lisa, cậu đang ngẩn ra cái gì vậy?"

Chaeyoung buồn bã duỗi tay ra khua khua trước mắt Lisa. Lisa thở dài thườn thượt, nhắm mắt lại, lùi về phía sau rồi nằm xuống sofa, nói: "Mình thấy hơi choáng đầu, để mình yên tĩnh một lát."

Trước khi Chaeyoung rời đi còn nói với Lisa, ngày mai cô ấy phải đi Jeju tham gia dự thầu, trước đó có mượn danh nghĩa của cô để nhờ Jennie giúp đỡ tìm Kim Jisoo, nếu trong mấy ngày cô ấy không ở đây, Jennie tìm được Kim Jisoo có thể sẽ liên lạc với cô. "Nói thật nhé Lisa, mình rất sợ nếu cậu biết được tin tức của cậu ấy sẽ lập tức tìm đến chỉnh cậu ấy, lần này mong cậu nể mặt mình, dù thế nào cũng đừng làm khó cậu ấy."

Cả đêm Lisa không ngủ ngon. Cô mơ thấy Kim Jisoo, Kim Jisoo của thời niên thiếu.

Áo sơ mi màu tím nhạt sạch sẽ.

Hương việt quất thanh mát.

Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp nhưng rất nhẹ nhàng .

Lúc vui vẻ thì mỉm cười rạng rỡ, giống như ánh mặt trời trong trẻo nhất của ngày hạ.

Khi bị kích động thì bất chấp tất cả mà nổi giận đùng đùng, giống như cơn bão đột ngột đổ bộ.

Lúc đau lòng thì lặng lẽ khóc, nước mắt của Jisoo từng như ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô.

Lúc đó cô còn trẻ, mới mười lăm tuổi, tính tình bộc trực, dễ bị kích động, hỷ nộ ai lạc đều bộc lộ rõ ràng, giống như một tấm kính trong suốt dưới ánh mặt trời, người khác có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu.

Không biết có phải vì Kim Jisoo bị oan hay không, trong giấc mơ đêm nay, Lisa chỉ thấy những mặt tốt đẹp của cô khi còn trẻ.

Lúc trời sáng tỉnh lại, cô lặng lẽ nằm trên giường, nhìn bầu trời màu trắng ngoài cửa sổ, lúc mặt trời ló lên thì dần chuyển thành màu xanh nhạt, rồi lại giống như một tấm sa tanh màu lam mỏng. Chẳng mấy chốc, bầu trời đằng đông đã trở nên sáng tỏ, tia nắng tỏa xuống khắp nơi, một vầng mặt trời đỏ, tròn căng chầm chậm nhô lên.

Mặt trời mọc, một ngày mới lại bắt đầu.

Một ngày mới, có phải nên thay đổi cách nhìn về một người không? Bất luận trước đây cô từng phạm lỗi lầm gì thì cũng nên cho cô ấy một cơ hội để thay đổi, làm lại chính mình chứ?

Lại một lần nữa đến công trường xây dựng, Lisa quen đường thuộc lối tìm đến căn hộ ở tầng bốn của tòa nhà chưa hoàn thiện. Lúc này có lẽ Kim Jisoo vừa mới kết thúc buổi làm đêm, đang chuẩn bị đi ngủ. Khi cô sắp lên đến tầng bốn thì đột nhiên nghĩ ra, chưa biết chừng cô ta chỉ mặc mỗi đồ mỏng ngủ trên chiếu, nên quyết định đứng ở ngoài cửa gọi mấy tiếng trước, để cô ta mặc quần áo xong thì mới vào.

Cô đứng trên cầu thang gọi mấy tiếng nhưng mãi không có người đáp lại, lẽ nnào cô ta ngủ say như vậy ư? Lisa bước thêm hai bước, thò đầu nhìn vào phòng nhưng chỉ thấy chiếc chiếu trống không trải trên mặt đất, không thấy bóng dáng Kim Jisoo đâu. Có phải cô ta đang tắm trong phòng vệ sinh không? Cô dỏng tai lắng nghe, không có tiếng nước, cả căn phòng yên lặng như tờ.

"Kim Jisoo!" Cô vừa đi tìm vừa gọi ở khắp các phòng nhưng không thấy. Kỳ lạ thật, cô ta đi đâu rồi? Nếu vừa mới tan ca đêm, cô ta phải về phòng ngủ mới đúng chứ?

Lisa không tìm thấy Jisoo ở trong phòng, sau khi xuống lầu liền hỏi thăm một công nhân đi ngang qua. Người đó vừa nghe nói cô tìm Kim Jisoo liền nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. "Cô tìm cô ấy? Cô là gì của cô ấy vậy?"

Lisa ngập ngừng. "Tôi... là bạn học cũ của cậu ấy."

"Cô là bạn học cũ của cô ấy, vậy cô có biết làm thế nào liên lạc với người nhà cô ấy không?"

"Liên lạc với người nhà cô ta làm gì?"

"Cậu ấy xảy ra chuyện rồi. Tối qua đã được đưa đến bệnh viện, nghe nói phải mất mấy triệu won để làm phẫu thuật, quản đốc đã đặt cọc một số tiền viện phí cho cậu ấy, nhiều hơn nữa thì không có. Nếu không tìm được người nhà cô ấy thì ai thay cô ấy nộp phí phẫu thuật?"

Lisa không ngờ chỉ trong một đêm lại xảy ra chuyện lớn thế này, liền hốt hoảng. "Cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi?"

T_T

Kim Jisoo từ bệnh viện trở về thì đi thẳng lên tầng bốn ngủ. Cô cố gắng để không nghĩ nhiều đến chuyện vừa xảy ra nữa, cô không có thời gian hay tinh lực để lãng phí vào những chuyện như thế này. Tám giờ tối lại phải đi làm ca đêm, nếu ban ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ thì đến tối sẽ chẳng thể nào làm được.

Thực ra, mấy ngày nay cô phải cắn răng chịu đựng để tiếp tục công việc ở công trường. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chịu vất vả. Hai ngày đầu tiên, công việc này gần như khiến cô mệt chết, lại phải làm ban đêm với cường độ cao, cô cũng chẳng biết mình làm thế nào mà trụ được. Lần nào tan làm cô cũng mệt rã rời, nhưng nằm xuống thì không thể ngủ ngay được, lại thêm thời tiết nóng quá, phải dậy dội nước lên người rồi mới ngủ được.

Hôm nay, Lisa lại đến quấy nhiễu giấc ngủ chưa thành sau khi Jisoo tan làm, hơn nữa lời cô nói suýt khiến Jisoo tức chết. Lúc cô tức giận xông xuống lầu, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, phải vội vàng dừng bước mới đứng vững được. Từ khi đến công trường làm việc, cô phải làm với cường độ cao, thêm vào đó nghỉ ngơi không tốt nên khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, nhất là những lúc vừa mới tan ca. Vậy mà hôm nay còn bị dội cho "một chậu nước lạnh" như thế này, nếu không phải cô còn trẻ thì có lẽ đã tức đến xuất huyết não hoặc nhồi máu cơ tim rồi. Dù sao cô cũng tức đến mức không thở nổi, suýt thì ngất xỉu vì sốc. Lisa cho rằng cô cố ý giả vờ để trốn tránh, cô cũng chẳng để ý đến sự nhạo báng của Lisa, vì cô biết có giải thích cũng vô dụng, từ trước đến nay Lisa chỉ tin tưởng vào con mắt và phán đoán của bản thân.

Nằm vật xuống chiếu, Kim Jisoo nặng nề ngủ thiếp đi, vì cô thực sự quá mệt mỏi. Nhưng cả buổi chiều lại không ngủ ngon, vùng ngực bên trái đau âm ỉ, đến khi tỉnh dậy, cảm giác đau đớn càng rõ ràng. Cô vén áo lên kiểm tra thì phát hiện chỗ đau bị sưng tím, đây là do mẹ của nữ sinh Yoon ji đẩy cô vào cột xi măng, có lẽ phần mềm bị tổn thương, qua mấy ngày sẽ khỏi thôi.

Sau đó cô vẫn đi làm, mưu sinh là vấn đề quan trọng nhất hiện nay, phải làm việc thì mới có cơm ăn, cô không thể nghỉ được. Nhưng lúc cúi người chuyển mấy Viên gạch, vừa mới dùng sức, chỗ bị đau trên ngực trái đột nhiên phát ra tiếng rắc. Khoảnh khắc đó, một cơn đau đớn xuyên tim khiến mắt cô tốt sầm, hai tay buông lỏng, gạch rơi xuống đất, cô cũng đổ xuống theo, trong chốc lát chẳng còn biết gì nữa.

Nhìn thấy Kim Jisoo đột nhiên ngã xuống, các công nhân cùng chuyển gạch đều rất kinh hãi. Người này lúc mới đến trông có vẻ chưa từng phải làm công việc vất vả gì nhưng lúc làm việc lại làm rất tốt, tung gạch, chạy mua đồ vặt, việc nào cũng làm chẳng hề kém người khác, vậy sao hôm nay mới nhấc một ít gạch thì đã ngất rồi? Lúc đầu còn cho rằng cô chỉ là bị trúng nóng, nhưng đỡ dậy thì thấy sắc mặt trắng bệch, người bất tỉnh nhân sự, hơi thở cũng yếu ớt. Quản đốc nghe tin chạy đến, không dám chậm chễ, cuống quýt gọi đưa đến bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán và kiểm tra của bệnh viện và cô bị gãy xương sườn, đầu gãy của chiếc xương sườn đâm rách mạch máu và màng phổi, dẫn đến tràn máu màng phổi. Bác sĩ lập tức đặt ống vào trong để dẫn máu ra, đồng thời theo dõi sát sao lưu lượng và tốc độ xuất huyết.

Bác sĩ nói rõ tình hình của Kim Jisoo với quản đốc, dặn dò ông chuẩn bị phí phẫu thuật. Làm phẫu thuật cầm máu lồng ngực chí ít cũng mất số tiền lớn, quản đốc bỗng chốc thần người, ông lấy đâu ra nhiều tiền như thế này? Hơn nữa, vết thương của Kim Jisoo cũng thật kỳ lạ, làm thế nào mà chuyển mấy Viên gạch đến mức gãy cả xương sườn chứ? Bao nhiêu tiền phí phẫu thuật này, ông ta thực sự không muốn gánh.

Kim Jisoo vẫn đang trong tình trạng hôn mê, quản đốc quay về công trường tìm mấy người đến cùng đợt với cô, hỏi bọn họ có biết làm thế nào để liên lạc với người nhà của cô không nhưng không ai biết. Kiểm tra túi hành lý của cô, ngoài mấy bộ quần áo để thay ra thì chẳng có thứ gì khác, có một chiếc điện thoại cũ nhưng chẳng thể nào khởi động được, không biết là do hết pin hay hỏng rồi.

Quản đốc bận rộn đến nửa đêm vẫn không tìm ra manh mối hay đồ vật có giá trị nào. Đến khi trời sáng, bệnh viện gọi điện đến nói bệnh nhân vẫn đang tiếp tục xuất huyết, phải tiến hành phẫu thuật, bảo ông nhanh chóng đến nộp phí phẫu thuật. Quản đốc lấy đâu ra tiền để nộp, chỉ có thể kéo dài thời gian.

_(._.)_

Lúc Lisa chạy đến bệnh viện, Kim Jisoo vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu. Việc mất máu liên tục khiến sắc mặt cô trắng xanh như tờ giấy, nằm bất động trên giường bệnh.

Y tá đi đến, hỏi: "Cô là người nhà của bệnh nhân sao? Đã mang tiền phẫu thuật đến chưa vậy? Nếu tiếp tục kéo dài thì máu sẽ chảy cạn đấy."

"Mang rồi, mang rồi. Xin hãy làm phẫu thuật ngay!" Lisa luống cuống mở ba lô, cầm ra mấy tệp tiền giấy mệnh giá một triệu won để chứng minh mình mang đủ tiền phẫu thuật.

Tiền có lẽ không phải là vạn năng, nhưng tiền đại gia vừa xuất mã, mọi chuyện khó khăn trên đời có thể được giải quyết tới chín mươi chín phần trăm. Nộp tiền xong, Kim Jisoo chẳng mấy chốc đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Lisa yêu cầu sử dụng bác sĩ mổ chính tốt nhất và các loại thuốc tốt nhất, phí phẫu thuật lại tăng thêm hai mươi phần trăm.

Phí phẫu thuật là Lisa vay mẹ Lee Kyo Min. Cô không có tiền tiết kiệm. Trước đây, bệnh của bố đã khiến cô trắng tay, sau khi chuyển đến thành phố này,Kyon Min từng đưa cho cô một cuốn sổ tiết kiệm nhưng cô không nhận, bởi cô dựa vào vẽ tranh cũng có thể sống rất tốt. Bây giờ đột nhiên cần gấp mấy vạn tệ tiền phẫu thuật, cô chỉ có thể đi tìm mẹ thôi.

Lee Kyo Min nghe nói cô cần tiền gấp, không hỏi câu nào, lập tức đưa cuốn sổ tiết kiệm kia cho cô. "Cầm lấy đi, hai mẹ con với nhau thì vay với không vay gì chứ, không đủ thì cứ nói với mẹ."

Lisa nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm, nói một câu tự đáy lòng: "Cảm ơn mẹ!"

Trước đây cô luôn cảm thấy điều kiện kinh tế tốt của người mẹ đã tái hôn này không liên quan lắm tới mình, đến lúc này mới thật sự hiểu, có một người mẹ như vậy tức là có hậu thuẫn lớn đến mức nào.

Lisa ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, cảm thấy một ngày dài như cả năm. Cô vô cùng lo lắng, vì cứ phẫu thuật là có nguy hiểm, hơn cả là cảm giác tự trách và áy náy mãnh liệt. Bác sĩ nói chuyển một ít gạch không thể nào dẫn đến gãy xương sườn nghiêm trọng như thế này, có thể trước đó bệnh nhân đã có vết nứt nhẹ hoặc rạn xương nhưng không được điều trị kịp thời, vẫn làm những việc nặng nhọc, vậy nên xương sườn bị gãy, chệch khỏi vị trí rồi đâm thủng màng phổi và mạch máu, dẫn đến tụ máu trong lồng ngực.

Lời của bác sĩ khiến Lisa lập tức nghĩ đến hình ảnh hôm qua mẹ Eun Yoon Ji hung dữ đẩy Kim Jisoo đập vào cột xi măng, cô đã đau đến mức gập người xuống cả nửa ngày mới đứng thẳng lên được. Chắc chắn xương sườn đã bị rạn từ lúc đó.

Nếu không phải tại cô, bây giờ Jisoo sẽ không nằm trong phòng phẫu thuật. Vừa nghĩ đến đây, Lisa im lặng cụp mí mắt xuống, áy náy và tự trách, giống như có hai con chuột đang không ngừng gặm nhấm trái tim cô.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tán ngô đồng, chiếu xuống đất. Men theo từng tia sáng trong suốt nhìn lên thấy một bầu trời xanh tĩnh mịch đóng khung trong ô cửa sổ. Từng gợn mây trắng lững lờ bay đến rồi lại bị làn gió thổi bay đi mất.

Thời gian cũng lững lờ trôi giống như những đám mây. Ánh sáng trong suốt, bầu trời xanh thẳm... đều giống chín năm trước, năm tháng lại ngắn ngủi thoáng qua.

Nhưng, mất đi là năm tháng, không mất đi là ký ức...

Năm tháng như nước, chuyện cũ lại chẳng hề giống khói sương...

Rất nhiều chuyện cũ tuy đã là những mảnh vỡ tan biến ở nơi sâu thẳm nhất của thời gian, nhưng lúc này Lisa nhắm mắt lại, vô số mảnh vụn ký ức lần lượt quay về, từng mảnh từng mảnh tập hợp thành một bức tranh trong đầu - bức tranh xếp hình ký ức do thời gian tạo ra, từng cảnh tượng và câu chuyện của năm tháng thanh xuân được chiếu lại...
 ̄︿ ̄


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro