(8) - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lisa nấu xong bữa tối, đợi bố tan làm về nhà ăn cơm. Nhưng ông lại gọi điện nói rằng người thay ca với ông có việc bận nên sẽ đến nhận xe muộn, ông phải lái đến mười giờ mới có thể về nhà.

“Bố, vậy bữa tối bố ăn gì?”

“Ăn tạm chút gì đó là được rồi.”

“Bố, con nấu cơm rồi, còn làm món mà bố thích ăn nhất. Hay là bố lái xe về gần nhà, con ra đưa cơm cho bố.”

Ông Manoban rất vui vẻ: “Được, bố đang chở khách đi, nửa giờ nữa có thể vòng đến cửa tiểu khu để ăn đồ ăn gái của bố nấu.”

Nửa giờ sau, Lisa ôm hộp cơm đến cửa tiểu khu đợi bố. Trên xe của ông còn đang chở khách, nhận hộp cơm xong liền vội vàng rời đi. Vị khách đó khen ngợi: “Ôi, con gái còn đến đưa cơm cho bố nữa, bác tài à, ông đúng là sinh được một cô con gái tốt đó!”

Ông nghe thấy vậy thì mặt cười rạng rỡ.

Sau khi bố lái xe taxi rời đi, Lisa quay người về nhà, chợt thấy có một chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại trước cửa tiểu khu.

Cửa xe mở ra, bước xuống xe là một phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc đoan trang, đầu hơi cúi thấp, mu bàn tay bịt trên mắt, làm động tác lau nước mắt. Lisa vô tình nhìn thấy, hiếu kỳ dừng bước. Vì sao cô ta lại khóc? Nhìn bộ dạng rất đáng thương.

Sau khi người phụ nữ đó xuống xe, trong xe còn có một người thò đầu ra nói gì đó với cô ta. Là một người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời, nét mặt khẩn thiết. “, anh biết em chịu rất nhiều ấm ức, anh xin lỗi.”

Người đàn ông đó, Lisa nhận ra ngay là bố của Kim Jisoo. Buổi tối hôm đó, hai bố con nhà này gần như đã nảy sinh xung đột ngay trước mắt cô, để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, cho nên diện mạo của ông ấy cô cũng nhớ rõ ràng. Xem ra Kim Jisoo đã làm ầm ĩ uổng công rồi, bố cậu ta vẫn duy trì mối quan hệ lén lút với người phụ nữ này.

Trong lúc vô thức, Lisa nhìn cô ta lâu một chút, thấy cô ta để mặt mộc, tóc thẳng, tuổi tác đội hai tư, hai nhăm, không thể nói là vô cùng xinh đẹp nhưng mặt mày cũng động lòng người. Áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy đen trông vô cùng mộc mạc thuần khiết, hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ thứ ba giống như hồ ly tinh trong các bộ phim truyền hình.

Lisa nghĩ không thông, một người phụ nữ trẻ trung, thế này vì sao lại trở thành “con giáp thứ 13” chứ?

Sáng sớm hôm sau, khi Kim Jisoo đeo ba lô đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện người ngồi ở bàn sau đã chuyển chỗ, chỗ đó đã được thay bằng một người khác, đưa mắt nhìn một lượt, thấy Lee Ji Eun mắt tím mặt sưng đã chuyển sang tổ khác rồi.

Hôm qua đánh nhau, hôm nay đã đổi chỗ ngồi, không biết là ý của cậu ta hay là sắp xếp của giáo viên. Nhưng mà chẳng sao cả, Kim Jisoo vốn dĩ cũng không muốn ngồi gần cậu ta.

Lúc ngồi xuống chỗ mình, Kim Jisoo vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lisa ở bàn trên, đột nhiên nhớ ra. “Này, hôm qua xe của cậu có bị hỏng không? Nếu hỏng thì tôi đền cho cậu một chiếc mới.”

Hôm qua nhất thời cao hứng đua xe với cô ấy, kết quả khiến cho chiếc xe “già” của cô đâm vào tường,  Kim Jisoo nghĩ, nếu chiếc xe vì thế mà bị hỏng thì cô sẽ bồi thường cho Lisa kia một chiếc xe mới là được.

Dụng ý của cô vốn dĩ không xấu nhưng bởi vì ngữ khí thiếu nhiệt tình nên nghe có vẻ thiếu thành ý, Lisa nghe thấy giống như là Kim Jisoo đang khoe khoang: “ Xe hỏng rồi phải không? Không sao cả, nhà tôi có tiền, có thể bồi thường cho cậu.” Cô liền quay đầu, lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Xe của tôi không cần cậu bận tâm, cậu nên để tâm đến chuyện nhà cậu nhiều hơn đi.”

Kim Jisoo mẫn cảm, nghe ra trong lời của cô có ẩn ý. “Cậu nói thế là có ý gì?”

Lisa chẳng thèm để ý đến . “Chẳng có ý gì cả.”

Cô không chịu nói rõ,Kim Jisoo cũng đoán ra được mấy phần. Cô và thư kí Lee cùng sống trong một khu, có lẽ cô đã nhìn thấy điều gì đó nên mới bóng gió, mỉa mai nói như thế. Lẽ nào tối hôm qua bố thật sự đi gặp cô ta? Bản thân mắng chửi cô ta một trận hoàn toàn không có chút hiệu quả nào sao?

Kim Jisoo không biết, chính vì cậu gọi điện mắng chửi thậm tệ khiến cô ta nước mắt lưng tròng đi tìm ông Kim. Vốn dĩ chủ tịch Kim thật sự ra ngoài vì việc của công ty, kết quả lại xử lý công việc qua loa rồi đi gặp cô ta.

Thiếu niên trẻ tuổi kích động, bốc đồng, lúc đối mặt với chuyện ngoại tình của bố đã sử dụng biện pháp kịch liệt, ngược lại phản tác dụng.
_______________________

Trong tiết học sáng hôm nay, chủ nhiệm lớp đặc biệt đến nói chuyện về một nữ sinh lớp bảy, mới mười hai tuổi, học cấp hai trong trường khi kiểm tra sức khỏe phát hiện mắc bệnh tim phong thấp, đang cần một món tiền lớn để làm phẫu thuật, nhà trường kêu gọi giáo viên và học sinh toàn trường quyên góp giúp đỡ cho cô bé ấy. Chủ nhiệm lớp hy vọng học sinh của lớp mình có thể nhiệt tình quyên góp, để cứu lấy một sinh mệnh, cứu lấy một gia đình.

Một số học sinh sau khi nghe chuyện này bắt đầu bàn luận.

“Nữ sinh đó mới lên lớp bảy thì phát hiện ra mắc bệnh tim, thật thảm.”

“Mới mười hai tuổi đã mắc bệnh nặng như thế, quá đáng thương.”

“Cũng có chuyện tốt đấy, nghe nói bố mẹ cô bé vốn dĩ tình cảm không hòa hợp đang làm ầm lên muốn ly hôn, biết con gái bị bệnh thì không còn ầm ĩ nữa, đồng tâm hiệp lực kiếm tiền để chữa bệnh cho con.”

Những lời bàn tán xôn xao ấy truyền đến tai Kim Jisoo, câu nói “biết con bị bệnh thì không còn ầm ĩ nữa” khiến cô đặc biệt ngưỡng mộ cô bé bị bệnh đó, bởi vì bệnh của cô bé đã cứu vãn được một gia đình sắp tan vỡ.

Buổi trưa sau khi tan học,Kim Jisoo  tìm đến công ty của bố. Ông Kim không có ở đó, nhân viên nói ông đi ra ngoài có việc, cô gọi vào di động của ông thì thấy tắt máy, cô đoán nhất định là ông lại đi tìm Thư kí Lee. Cô phẫn nộ đạp xe đến nhà thư kí Lee, xong lên lầu đập cửa bùm bụp, đập cả nửa ngày vẫn không có người ra mở cửa. Nhưng tiếng ồn ào khiến cho người của căn hộ đối diện phải ngó ra ngoài, đó là một bà lão, bà ngạc nhiên nhìn, nói rằng không có người mở thì chắc chắn là không có ai ở nhà, còn gõ cửa mãi làm gì?”

Kim Jisoo cũng biết mình thật ngốc nghếch, đã chặn bọn họ ở đây một lần rồi, bố clo sao còn có thể đến đây nữa chứ? Nhưng ngoài nơi này ra, cô không biết đi đâu để tìm người nữa. Bực bội đi xuống lầu, ánh mặt trời giữa trưa chói chang khiến hai mắt cay xe. Không biết từ cửa sổ của căn nhà nào văng vẳng bay ra một khúc ca với giai điệu du dương: “…Người người muốn sống những ngày tháng tốt đẹp. Nhà nhà có những chuyện khó quên của riêng mình.

Có người không có vàng bạc,

Lại có người là không có tình cảm.

Không tiền nhưng có tình cảm, nghèo nhưng vui vẻ.

Có tiền nhưng không tình cảm, giàu nhưng thương tâm….”

Như bị giáng một búa vào ngực, Kim Jisoo toàn thân chấn động, nước mắt bỗng trào ra, chảy đầy trên mặt.

Giữa trưa, ánh mặt trời rừng rực như lửa, trong tiểu khu, từ rất nhiều căn bếp bay ra mùi thức ăn thơm lừng, thỉnh thoảng còn nghe thấy một, hai tiếng gọi “ăn cơm thôi”. Đó là câu nói đầm ấm nhất, gia đình nhất, có thể khiến người ta tưởng tượng ra, sau tiếng gọi đó là một khung cảnh gia đình vui vẻ, hòa hợp, cùng nhau quây quần bên bàn ăn. Còn gia đình mình thì…vừa nghĩ đến đây, nước mắt của Kim Jisoo càng chảy nhiều hơn.

Uể oải đổ gục xuỗng bên lè đường, ánh mặt trời giữa trưa như đổ lửa chiếu xuống khắp nơi trắng xóa, trong đôi măt mông lung đầy lệ của cô thiếu    nữ mười lăm tuổi, lại thấy thế giới của mình đang tối dần từng chút, từng chút một.

Lúc Lisa đạp xe về dưới lầu nhà mình, đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đạp "sịn" quen thuộc kia đỗ ở bên đường, sau đó cô vô thức nhìn sang tòa nhà phía đối diện, thấy Kim Jisoo đang ngồi bất động trên nền xi măng trước tòa nhà, bóng dáng uể oải của chiếc áo sơ m8 màu xanh da trời nhạt giống như miếng băng sắp tan chảy dưới ánh mặt trời rực rỡ. Đầu  cúi gằm, mái tóc đen dày phủ xuống, chi đi phân lớn dung mạo của cô. Trên một nửa khuôn mặt sáng và sạch sẽ lộ ra ngoài, có dấu vết như của pha lê đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lisa nhận ra đó là ánh sáng phản chiếu vào nước mắt, cô ta đang khóc sao? Hai bờ vai dưới lớp áo sơ mi xanh hơi run rẩy chứng thực suy đoán của cô. Kim Jisoo thật sự đang khóc không phát ra tiếng, chỉ đau đớn, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô nữ sinh kiêu ngạo trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, giờ đây hứng chịu lần đả kích đầu tiên trong cuộc đời, hơn nữa còn rất nặng nề, xem ra cô ta hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được chuyện ngoại tình của bố.

Lisa vẫn luôn không thích Kim Jisoo , bởi vì cô không thích những đứa trẻ con nhà giàu, đặc biệt ghét thái độ tỏ ra hơn người và kiêu ngạo. Trước đây cô còn cảm thấy vui mừng trước tai học của người khác khi bố cậu ta ngoại tình, nhưng vào thời khác này, nhìn thấy cô buồn bã, khổ sở đến mức một mình ngồi dưới trời nắng gắt, đau đớn khóc không thành tiếng, cô cảm thấy chấn động, cũng rất cảm động.

Ngoài sự chấn động và đồng cảm ra, trong lòng còn cảm thấy nhói đau.

Ánh mặt trời rực lửa trút xuống, nước mắt rơi xuống nên xi măng nóng bỏng gần như nổ một tiếng, chớp mắt đã bốc hơi, không lưu lại chút dấu vết.

Đột nhiên cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, Kim Jisoo vô thức ngẩng đầu, ngước khuôn mặt hoen đầy nước mắt lên. Lúc bắt gặp ánh mắt của Lisa, cô bỗng nhiên sững người, tiếp sau đó nhảy dựng lên như bị trúng đạn. Kim Jisoo dùng tay áo vội vàng quệt qua mặt, lau nước mắt đồng thời lau đi tất cả sự bi thương và đau khổ vừa để lộ ra.

Sự kiêu ngạo không cho phép cô để người khác nhìn thấy dáng vẻ khi đang yếu ớt không có chỗ dựa như thế này.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị nhìn thấy mất rồi, ánh mắt Lisa nhìn vào mắt cô rõ ràng có chứa một chút cảm thông. Nhưng sự cảm thông đó lại khiến cô khó chịu, đến mức như muốn hận, thế llà cô thô lỗ quát: “Nhìn gì mà nhìn, có gì đáng nhìn chứ!”

Lisa cảm thấy đúng là lòng tốt không được báo đáp, chứng kiến một nữ sinh vốn kiêu ngạo như vậy lại uể oải, bơ vơ ngồi bên đường lặng lẽ khóc, cô cũng động lòng thấy cảm thông với cậu ta, ấy vậy mà lại hung dữ trừng mắt quát cô: “Nhìn gì mà nhìn, có gì đáng nhìn chứ!”

Bộ dạng hung dữ đó của Kim Jisoo giống như một chú hổ con, giơ nhanh múa vuốt gầm gừ dọa người. Cô đã trêu chọc cậu ta sao ? Lúc đó, cô cũng không chút khách khí đốp trả lại: “Cậu hung dữ cái gì chứ? Bố cậu cặp bồ ở bên ngoài, tại sao cậu lại nổi giận với người khác?”

Lisa cảm thấy Kim Jisoo trút giận sang người khác như thế này là rất vô lý. Hôm qua, cậu động thủ đánh Ji Eun cũng bởi vì chuyển giận, bây giờ lớn tiếng quát tháo vẫn là vì chuyển giận, cô đâu có nghĩa vụ phải tiếp nhận sự giận dữ của Kim Jisoo.

Một câu nói không suy nghĩ của cô lại giống như lưỡi dao đâm vào tim Kim Jisoo. Cậu nhất thời tức đến mức bản thân run rẩy, mặt tái đi. “Cậu…cậu…”

Lisa nói xong liền có chút hối hận, đánh người không đánh vào mặt, cô không nên nhắc đến chuyện nhà của Kim Jisoo, đây chẳng phải là xát muối vết thương của người ta sao? Nhưng bảo cô xin lỗi, cô lại không làm được, chỉ gắng hết sức dịu giọng nói: “Thực ra…bố cậu như vậy cũng chẳng phải là có chuyện gì to tát, cậu nhìn thoáng một chút đi.”

Kim Jisoo “cậu…cậu” cả nửa ngày, sau đó cũng coi như mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Cậu thì biết gì chứ! Nếu bố mẹ cậu muốn ly hôn, cậu có thể nhìn thoáng được không?”

Lisa chẳng để tâm lắm, chỉ nhún vai nói: “Câu này cậu hỏi đúng người rồi đó, bố mẹ tôi ly hôn từ lâu, tôi cảm thấy chẳng có gì cả!Tôi sống cùng bố tôi cũng rất tốt.”

Kim Jisoo sững sờ, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ bình thường, lí nhí nói: “Bố mẹ cậu ly hôn khi nào?”

“Nghe nói là lúc tôi ba, bốn tuổi.” Lisa không có ấn tượng về chuyện này, trên thực tế cô cũng đã không còn chút ấn tượng nào về mẹ mình nữa.

Kim Jisoo lại cao giọng. “Cậu còn nhỏ như vậy nên chưa hiểu chuyện, đương nhiên cảm thấy không có vấn đề gì. Nếu đổi lại là bây giờ, tôi không tin cậu có thể bình thản chấp nhận được.”

Lisa chẳng có cách nào phản bác lời của Kim Jisoo, đúng là vì từ nhỏ đã quen với cuộc sống không có mẹ nên cô không cảm thấy có mẹ và không có mẹ thì có gì khác biệt, thứ mà trước nay chưa từng có được thì sẽ không cảm thấy thương tâm khi mất đi.

“Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận thôi còn gì?”

“Không, tôi tuyệt đối không chấp nhận.”

Lisa cảm thấy con người Jisoo quá tùy tiện, không chịu đối mặt với hiện thực. Dù có không chấp nhận sự thật đi chăng nữa thì bố cậu ta vẫn cứ lén lút hẹn hò với người phụ nữ đó. Nhà có tiền rất hay xảy ra chuyện này, điển hình của kiểu ăn no rửng mỡ.

Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được, nói: “Nếu nhà cậu nghèo một chút, chưa biết chừng đã chẳng có chuyện gì xảy ra, bố cậu cũng là có nhiều tiền quá mới sinh tật.”

Câu nói này Kim Jisoo không thích nghe, từ khi còn nhỏ gia cảnh đã rất tốt, bố mẹ trước đây cũng hết mực yêu thương nhau. Chính bởi vì cuộc sống gia đình vẫn luôn hạnh phúc mỹ mãn nên cô mới càng không có cách nào để tiếp nhận sự thật này.

“Nhà cậu không có tiền, bố mẹ cậu chẳng phải cũng vẫn ly hôn đấy sao?”

Lisa bị cậu ta chặn họng, há miệng trợn mắt, hồi lâu sau mới nói được: “Nhưng nếu nghèo một chút thì sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy rồi. Giống như hôm nay cô giáo nói đến nữ sinh lớp bảy bị mắc bệnh tim kia, gia cảnh không tốt, tình cảm bố mẹ vốn không tốt, muốn ly hôn, nhưng vì để kiếm tiền chữa bệnh cho cô bé nên cũng không còn bất hòa nữa.”

“Vậy đó cũng chẳng phải vì gia đình cô bé nghèo, mà là vì bệnh của cô bé đó.”

“Được rồi, là vì bệnh của cô bé, xem ra đôi khi bị bệnh cũng có chỗ tốt. Nếu như cậu cũng bị bệnh tim, vậy bố mẹ cậu chắc chắn sẽ không đòi ly hôn nữa. Đáng tiếc, cậu lại khỏe đến mức có thể lên núi đánh hổ. Cậu vẫn nên chấp nhận hiện thực đi thì hơn.”

Lời này của Lisa, Kim Jisoo cũng chẳng nghe lọt tai. “Tôi sẽ không chấp nhận, tôi cũng tuyệt đối không để bố tôi vì người phụ nữ đáng ghét đó mà ly hôn với mẹ tôi.”

Buổi chiều, Kim Jisoo bỏ tiết không lên lớp, cô một mực đợi ở công ty của bố. Ngồi trong phòng làm việc của ông, mở máy tính lên,Kim Jisoo vừa lơ đễnh dạo xem các trang web vừa đợi bố quay về. Trong lúc vô tình, cô liếc thấy một trang tin tức và đột nhiên bị thu hút toàn bộ sự chú ý, cô xem đi xem lại trang tin đó mấy lần, tập trung đến mức quên hết mọi chuyện xung quanh.

Lúc ông Kim bước vào, nhìn thấy con trai đang ngồi trên ghế làm việc của ông, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Ông vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Jisoo, vì sao con không đi học?”

“Con đang đợi bố.”

“Con đợi bố làm gì? Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bố.”

“Điện thoại của bố tắt máy rồi.”

“Ờ, điện thoại hết pin rồi.”

“Thật sao?”

Trong mắt của Kim Jisoo chứa đầy sự hoài nghi, ông biết cô đang nghĩ gì, vừa bực bội vừa chẳng biết làm thế nào, con gái rõ ràng đang đề phòng ông giống như phòng kẻ trộm.

“Jisoo, con không thể như thế này. Bố có công việc của bố, quan hệ xã hội của bố, con không thể việc gì cũng hỏi tường tra tận, trông chừng bố hai tư giờ đồng hội…”

“Con biết tối qua bố lại đi gặp cô ta.”

Kim Jisoo bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời bố, sau đó chăm chú nhìn phản ứng của ông. Trên thực tế, đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng bộ dạng á khẩu không nói lên lời của Kim Jisoo  đã chứng thực suy đoán của cô là đúng. Cô đột nhiên đùng đùng nổi giận, “roạt” một tiếng gạt đi những thứ bày trên bàn, giấy tờ văn kiện, kẹp tài liệu…tất cả đều bị gạt rơi xuống đất.

“Bố đã đồng ý với con sẽ không gặp cô ta nữa!”

Cô gần như là đang gầm rũ, mặt banh ra, đỏ phừng phừng, phẫn nộ đến biến dạng.

Ông Kim sau khi im lặng đối mặt với sự phẫn nộ của con gái bình tĩnh phản kích: “Jisoo, con cũng đã đồng ý với bố là sẽ không gây phiền phức cho cô ấy nữa, nhưng mà tối qua con lại gọi điện thoại quấy nhiễu cô ấy.”

“Con quấy nhiễu cô ta?” Kim Jisoo tức giận đến cực điểm. “Là cô ta phá hoại cuộc sống bình yên của gia đình chúng ta trước, con mắng cô ta lại trở thành quấy nhiễu cô ta? Cô ta lập tức đi tìm bố mách lẻo đúng không? Vì sao cô ta không cảm thấy cô ta đáng mắng.”

“Jisoo, con đừng có nhìn nhận lệch lạc như vậy đối với thư kí Lee, thực ra cô ấy ở cùng bố là cô ấy đang phải chịu ấm ức….”

“Cô ta chịu ấm ức, vậy mẹ con còn bị ấm ức hơn cô ta. Nếu như cô ta cảm thấy ấm ức, cô ta có thể đi đi, đi càng xa càng tốt, vì sao cô ta không đi, còn cứ quấn lấy bố.”

Ông Kim muốn nói lại thôi, cuối cùng lên tiếng: “Jisoo à, có một vài chuyện bây giờ không có cách nào để giải thích rõ ràng với con được.”

“Con không muốn nghe lời giải thích của bố, chỉ cần bố đừng có qua lại với cô ta nữa. Nếu không thì….”

Cô cắn chặt bờ môi không nói tiếp nữa, chỉ trợn trừng cặp mắt đỏ rực đầy phẫn nộ chằm chằm nhìn bố mình. Mặt đầy biểu cảm kiên định, ngoan cố, trong mắt còn thấp thoáng một sự quyết đoán không nhượng bộ.

Nhưng ông Kim lại không nhìn ra được, ông đang bị hành động đuổi cùng giết tận của con gái mình khiến cho tâm tư rối loạn.

“Jisoo, chuyện này là cuộc sống riêng tư của cá nhân bố, con tuy là con gái của bố nhưng cũng không thể can thiệp quá đáng. Bố đã nói rồi, trước đây là bố mẹ đã thương lượng xong chuyện ly hôn, nhưng vì con mới quyết định trì hoãn thêm mấy năm. Bố mẹ một lòng suy nghĩ cho con, bây giờ con đã biết tất cả mọi chuyện rồi, tỏ ra không hiểu chuyện như thế này, bố mẹ có kéo dài thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. So với việc cả ngày cãi lộn như thế này, không bằng dứt khoát chấm dứt cho xong. Con nói xem có phải không?”

Ông Kim nói những lời này thực ra là để dọa dẫm con gái, ông biết đang lúc sóng gió thế này, nếu thật sự ly hôn với vợ thì sự đả kích với con gái sẽ vô cùng lớn. Ông rất yêu cô con gái độc nhất của mình, nếu như có thể, ông tuyệt đối không muốn làm tổn thương cô. Chỉ là trong những ngày này, ông vẫn luôn nhường nhịn cô, nhưng ngược lại tạo thành thói quen giận dữ đối đầu với tất cả mọi chuyện của cô. Ông nghĩ, nếu tăng thêm một chút áp lực với cô thì sẽ tốt hơn. Có thể cô vì lo lắng, sợ hãi bọn họ thật sự ly hôn, sẽ ngoan ngoãn, không còn đối đầu gay gắt với bố nữa.

Kim Jisoo nghe xong lời bố nói, bỗng yên tĩnh khác thường – sự yên tĩnh mà mười lăm năm nay chưa từng có. Cô thiếu nữ vẫn luôn tùy tiện kích động như ngọn lửa, đột nhiên tĩnh lặng như một hồ nước sâu, mà trong mắt cô, sự quyết đoán không lùi kia càng lúc càng rõ ràng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro